Cho anh nhìn về em - quyển 2 - chương 11
Chương 11 - Tối mai, tầng hai Tả Ngạn
Cát Niên vặn vặn tay do dự không quyết, trước một người đàn ông
như Đường Nghiệp cô lại cảm thấy yếu lòng. Anh đứng giữa ranh giới mong manh,
nhưng cũng là người lương thiện, luôn quá quan tâm tới cảm nhận của người khác,
về điểm này anh giống Tiểu hòa thượng biết bao.
Trả được Đường Nghiệp khoản nợ đó, trong lòng Cát Niên thấy dễ
chịu hơn nhiều. Đối với một số người, cảm giác nợ ai đó còn khó chịu hơn rất
nhiều so với cảm giác bị ai đó nợ, vì người bị nợ tự có thể giải thoát cho mình
bằng cách buông một câu “Thôi vậy”; còn người thiếu nợ, chỉ cần còn gánh trên
lưng khoản nợ ấy một ngày, anh ta vĩnh viễn không thể thoát khỏi cảm giác bất
an.
Bình Phượng đã xuất viện, mấy lần dò hỏi Cát Niên còn có “đồ tốt”
như chiếc túi lần trước không, làm thêm vài cái nữa như thế thì kiếm được biết
bao nhiêu tiền. Cát Niên nghe xong chỉ cười trừ. Cô cũng nhắc đi nhắc lại với
Bình Phượng, về sau kể cả vì kiếm tiền cũng không được liều mạng chạy tới chỗ
nguy hiểm vậy nữa, cô và Bình Phượng giống nhau, đều không có một người để
nương tựa, còn tự rước thêm họa thì lấy ai cứu ai.
Giờ nghỉ thay ca buổi trưa, Cát Niên cùng mấy nhân viên ăn cơm hộp
đơn giản trong phòng nghỉ được ngăn lại phía sau cửa hàng. Các nhân viên nữ còn
trẻ trong tiệm rất nhiều, vừa đến giờ nghỉ đã ríu ra ríu rít nói mãi không hết
chuyện, Cát Niên một bên cười cười nghe mấy chuyện phiếm của các cô, một bên
tiện tay mở tờ báo sáng ngày hôm đó. Tờ báo địa phương này nổi tiếng toàn đưa
mấy tin lá cải vụn vặt, cả một mặt báo, không gà trống đẻ trứng thì cũng là
thiếu nữ thất tình nhảy sông tự tử, nhưng Cát Niên say sưa đọc có vẻ rất hứng
thú. Đọc xong mục tin tức xã hội, mẩu thông báo ở góc trái trang báo khiến cô
bỗng khựng tay lại.
Đó chỉ là một mẩu thông tin nhỏ bằng miếng đậu phụ, không lưu ý
rất dễ dàng bỏ qua, nhìn kỹ cũng chỉ gồm vài dòng chữ lưa thưa:
Tin vui đầy tháng tiểu công tử Châu phủ
Thưa các bạn bè bằng hữu:
Nhân lễ đầy tháng của con trai chúng tôi vào ngày x tháng x năm
xx, chúng tôi xin chuẩn bị một bữa cơm rượu nhạt, kính mong anh em bạn bè gần
xa tới chung vui. Kính báo.
Một mẩu thông báo rất bình thường, tuy hiện nay các gia đình phổ
thông đều không còn thịnh thông báo kiểu này nữa, đầy tháng con cháu nhiều nhất
cũng chỉ tự gửi giấy mời bạn bè thân hữu tới dự bữa cơm thân mật, các gia đình
thật sự có thế lực phần lớn đều đã bỏ bớt lễ nghi, nhưng một số người dân và
những người buôn bán địa phương vẫn duy trì tập tục này cũng không phải chuyện
lạ. Điều thật sự lôi kéo Cát Niên đọc kỹ là tên tuổi người chủ bữa tiệc dưới
mẩu thông báo: Vợ chồng Châu Tử Dực, Trần Khiết Khiết kính mời.
Chuyện Trần Khiết Khiết mấy năm trước đã xuất giá Cát Niên cũng
nghe tin loáng thoáng. Tuy nói là bạn học cùng lứa nhưng Trần Khiết Khiết hoàn
toàn không ra mặt mời Cát Niên tới tham dự hôn lễ, đương nhiên cô cũng không
thể tới dự. Cũng đâu cần thiết, hai người bọn họ trong lòng đều rõ sự xuất hiện
của đối phương ngoài việc khơi dậy vết thương cũ, hoàn toàn không mang lại bất
kỳ lợi ích nào, thực sự không cần tự chuốc thêm buồn phiền.
Khi đó, bên cạnh Cát Niên đã có Phi Minh, ngày biết tin lễ thành
hôn, cô nhìn con bé thấy chút thương cảm, nhưng cũng có thể hiểu lý do Trần
Khiết Khiết đi tìm một nơi chốn mới. Dù cho từ trước tới nay Cát Niên chưa bao
giờ thực sự thích Trần Khiết Khiết, cô thừa nhận trước sau mình vẫn không thể
hoàn toàn trải lòng, nhưng làm gì có ai bắt buộc phải tuân theo ai, tự cô không
quên được là sự lựa chọn của cô, còn Trần Khiết Khiết đương nhiên cũng có lý do
lãng quên của mình. Giờ đây, Trần Khiết Khiết “lại một lần nữa” được lên chức
mẹ, nhưng khác với sự nhục nhã, bí mật mười một năm trước, lần này cô ta sinh
ra một đứa bé trai hoàn toàn quang minh chính đại, thậm chí trong mắt mọi
người, đó còn là đứa con duy nhất.
Cát Niên không thể tự hỏi, năm đó khi Trần Khiết Khiết bất chấp
tất cả muốn ra đi cùng Vu Vũ, liệu đã từng nghĩ sẽ có ngày như hôm nay? Ý nghĩ
đó thật buồn cười, tình cảm của những kẻ mới lớn, ai mà chẳng nghĩ là trọn đời
trọn kiếp. Con đường vòng trong cuộc đời Vu Vũ hoặc Trần Khiết Khiết, ngoành
một đường lại trở về điểm khởi đầu. Có những người, số phận sinh ra đã là con
gái nhà giàu, con dâu nhà quyền quý, đến cuối cùng lại là mẹ của một người
thành công. Lẽ nào mấy kẻ làm quan lại không phải sinh ra đã cao quý hay sao
(1)?
(1). Nói chệch lại một câu khẩu hiệu được dùng trong cuộc khởi
nghĩa nông dân đầu tiên của Trung Quốc hơn 2000 năm trước do Trần Thắng, Ngô
Quảng lãnh đạo: Lẽ nào những kẻ làm quan sinh ra đã cao quý hay sao?
Nhưng, Cát Niên hoàn toàn không đố kỵ, trái lại, cô thậm chí còn
cảm thấy có chút thoải mái, cảm giác này đến từ sự ích kỷ nho nhỏ. Trần Khiết
Khiết đã tìm thấy thế giới của cô ta bên một người đàn ông khác, đến nay còn
sinh cả con, cô ta đã hoàn toàn thuộc về một cuộc sống khác, thế giới của Cát
Niên vì thế càng yên tĩnh. Có lẽ ngoài cô ra đã không ai còn nhớ đến bao năm
trước từng có một người con trai tên Vu Vũ tồn tại trên thế gian này.
Từ ngoài cửa hàng đã có người đẩy cửa bước vào gọi: “Chị Cát Niên,
có người tìm chị.”
Cát Niên ừ một tiếng, cơm
cũng đã ăn xong, cô tiện tay gấp tờ báo, bước ra khỏi phòng nghỉ.
“Ai tìm chị?” Cô mặc lại đồng phục, thuận miệng hỏi cô gái vừa gọi
cô.
Cô gái hơi hếch cằm sang một bên, “Ấy, bên kia kìa.”
Cát Niên đưa mắt nhìn theo hướng ấy, chỉ thấy bóng người đang ngồi
quay lưng lại với cô trên ghế nghỉ dành cho khách, chiếc áo sơ mi vừa vặn,
trắng đến lóa mắt, cô bất giác hoảng hồn.
Người kia cũng ý thức được người mình đợi đã xuất hiện bèn đứng
dậy quay lại. Lần này Cát Niên càng ngỡ ngàng, đó là Đường Nghiệp – người cô
chưa từng gặp lại từ lần giao vỏ ghế sofa hôm trước.
Cát Niên thầm thở phào trong lòng, cô thật sự hơi sợ Hàn Thuật lại
tới quấy rầy, so với việc đeo bám lẵng nhẵng trước kia, sự kiềm chế chỉ đứng từ
xa nhìn lại của Hàn Thuật mấy ngày gần đây khiến cô không biết đâu mà lường,
dường như đó chỉ là sự tĩnh lặng trước khi cơn giông kéo đến.
Đương nhiên, Đường Nghiệp xuất hiện lần nữa cũng nằm ngoài dự liệu
của Cát Niên, cô thực sự không nghĩ ra giờ còn có thể còn chuyện gì liên quan
giữa hai người đến nỗi anh phải tìm tới tận đây.
Cát Niên tiến lên phía trước mấy bước tránh chỗ đông người, Đường
Nghiệp cũng đi theo cô.
“Chào cô.”
Phép lịch sự cẩn trọng trong lời nói của anh khiến Cát Niên có
chút không thoải mái, chỉ biết lựa lời đáp lại, “Ừm, chào anh… xin hỏi, anh tìm
tôi…”
Đường Nghiệp không trả lời vào câu hỏi, “Bộ vỏ ghế và vỏ gối của
cô nhìn lâu cũng thấy thật sự đẹp… Hôm nay tôi tới chỉ thử xem cô có ở đây, cô
cũng biết đấy, trên hóa đơn cũng có địa chỉ chỗ các cô, đây là áo đồng phục hôm
trước cô để quên ở nhà tôi.”
Cát Niên im lặng nhận lấy chiếc áo gilê màu cam, cô không chỉ có
một chiếc áo đồng phục, cũng không cho rằng Đường Nghiệp chỉ vì chiếc áo gilê
không liên quan này mà phải cất công tới đây một chuyến, anh hoàn toàn có thể
vứt nó vào sọt rác. Vô sự bất đăng Tam Bảo điện, cô cũng đã có chút chuẩn bị
tâm lý.
“Và, tôi nghĩ tôi cần nói với cô một lời xin lỗi, hôm đó tâm trạng
tôi không tốt, những lời đã nói cô đừng để bụng.”
“Không đâu, anh đã rất khách khí rồi.” Cát Niên không biết mục
đích đến đây hôm nay của Đường Nghiệp cụ thể thế nào, thôi thì dĩ bất biến ứng
vạn biến, cô không phải người nóng vội nên chắc chắn cũng sẽ không là người đầu
tiên dừng vòng vo.
Quả nhiên, vẻ mặt Đường Nghiệp có chút khó xử, rõ ràng đối với anh
những lời tiếp sau đều rất khó mở miệng.
“Cô Tạ, là thế này, hôm đó, trước mặt bà tôi, cô đã giúp tôi một
việc, giờ dì tôi lại muốn… ai chà…”
Cát Niên đã hiểu, di chứng của màn kịch cô và anh diễn hôm trước
đã đến rồi đây.
Thấy Cát Niên không lên tiếng, lại cũng không có ý định nhận lời,
Đường Nghiệp thấy hơi khó nghĩ, anh ướm thử: “Nếu như cô có thể bớt chút thời
gian, giả như lỡ dở mất công việc nửa ngày của cô, tôi có thể bồi thường thích
đáng, chỉ cần trong phạm vi khả năng của tôi…”
Cát Niên mím môi cười, anh dùng cánh nói uyển chuyển như vậy lại
là định đưa tiền cho cô.
“Không phải là chuyện đó, anh Đường.” Cát Niên khẩn thiết từ chối,
“Dù tôi có giúp anh được lần này, nhưng sẽ có rất nhiều lần sau nữa, cái kim
trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, anh cũng không thể giấu người nhà anh cả đời
được. Hơn nữa…” Cô dừng lại một lúc, “Hơn nữa, tôi cũng không phải là lựa chọn
thích hợp để đóng vai bạn gái anh.” Cát Niên là người hiểu rõ hơn ai hết quá khứ
của cô không trong sạch, Đường Nghiệp lại là người tốt, cô sợ không cẩn thận
phá hỏng tất cả, khiến mọi người đều không vui, đã không giúp được gì lại gây
thêm chuyện.
Đường Nghiệp gật đầu, “Tôi hiểu ý cô, nói thế nào nhỉ, bố mẹ tôi
đều không còn nữa, bà tôi cả đời ở vậy, trước nay đều sống cùng ông tôi, bố
tôi, còn về dì tôi, bà là vợ hai của bố tôi, là mẹ kế của tôi. Hai người họ đều
rất quan tâm đến đời tư của tôi, đây là ý tốt, tôi hoàn toàn không muốn họ vì
tôi mà lo lắng điều gì nữa. Bà tôi thật sự rất thích cô, thế nên dì tôi mới
không đắn đo chuyện tôi từ chối cô gái dì giới thiệu, chỉ yêu cầu được gặp cô,
mọi người cùng ngồi ăn bữa cơm, thế là dì yên tâm rồi. Dù gì dì cũng là mẹ kế,
lại có công việc riêng của mình, tuy quan tâm tôi nhưng cũng sẽ không can thiệp
quá sâu vào cuộc sống của tôi đâu. Còn về phía bà, cứ cho sau này chúng ta có
thể giải thích với bà là chia tay, nhưng liệu có thể để thời điểm đó lưu lại lâu
lâu chút, chí ít cũng để bà thấy giữa chúng ta không phải quá nông cạn. Thế nên
tôi mới quyết định nhờ cô lần nữa, cũng là lần cuối cùng, mong cô có thể nhận
lời. Chỉ là ăn một bữa cơm tối thôi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô
đâu.”
Cát Niên vặn vặn tay do dự không quyết, trước một người đàn ông
như Đường Nghiệp cô lại cảm thấy yếu lòng. Anh đứng giữa ranh giới mong manh,
nhưng cũng là người lương thiện, luôn quá quan tâm tới cảm nhận của người khác,
về điểm này anh giống Tiểu hòa thượng biết bao.
Thấy Đường Nghiệp sắp vì lòng tự tôn mà bỏ cuộc, Cát Niên hạ quyết
tâm gật đầu, “Thôi được, tôi nhận lời anh, nhưng đây là lần cuối cùng. Bữa tối
đặt ở đâu, lúc mấy giờ?”
Đường Nghiệp cười, thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên Cát Niên
thấy vẻ vui mừng của anh.
“Tôi đến đón cô. Tối mai, tầng hai Tả Ngạn.”
Trong phòng làm việc, Hàn Thuật rút tờ giấy A4 đã bị kẹt đến biến
dạng khỏi chiếc máy in, thầm rủa một câu rồi vo viên tờ giấy ném thẳng về phía
sọt rác. Khoảng cách chỉ tầm một mét mà ném cũng không trúng, viên giấy sượt
qua mép sọt rơi xuống đất. Hàn Thuật bất giác hét một tiếng: “Sặc!”
Đây là câu cửa miệng của Chu Tiểu Bắc, Hàn Thuật luôn tự khoe
khoang mình văn minh, trước nay đều ra sức phê phán và miệt thị cách nói này,
giờ lại học luôn đi đôi với hành, may mà trong phòng làm việc riêng, không có
ai xung quanh nghe thấy. Anh nghĩ, mình mốc đến đáy rồi, ngay cái thùng rác
cũng bắt nạt anh.
Hàn Thuật nén ấm ức bước lại nhặt viên giấy, lần nữa trả lại nó về
nơi đáng ra phải ở, anh phủi phủi tay không hiểu cơn giận từ đâu bốc lên, anh
giơ chân đạp cái sọt giấy một đạp, “Mày mới biến thái.”
Sọt giấy nhựa quay tròn đổ xuống, giấy tờ vứt đi cũng tung tóe ra
sàn nhà. Hàn Thuật lúc này mới vừa ý ngồi về vị trí của mình. Đánh gục kẻ địch,
trong lòng hỉ hả!
Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại vô duyên lại đổ chuông. Anh đưa tay
nhấc ống nghe.
“A lô, Hàn Thuật, Viện Kiểm sát Nhân Dân Thành Nam xin nghe, vị
nào đấy ạ?” Dù chán ngán thế nào, trong giờ làm việc, trước mặt người ngoài anh
cũng không dám chậm chạp.
Phía bên kia đầu dây có tiếng con gái cười, “Hàn Thuật, anh bận
đến mờ não rồi đấy à? Không thấy là điện thoại nội tuyến sao?”
Hóa ra là kiều nữ chủ nhiệm Văn phòng viện trưởng.
Hàn Thuật hắng giọng, “Làm cái gì thế?”
“Em nghe bọn tiểu Trương nói dạo này gọi anh đi chơi anh cũng
không đi, vừa tan làm đã chạy đâu mất. Còn nữa, sáng nay lúc em dùng loại nước
hoa anh giới thiệu, chào anh mà anh cũng không phát hiện ra, không chút phản
ứng gì, chẳng giống anh tí nào.”
“Đang giờ làm việc đấy, tôi thấy mấy cô rảnh quá phát bệnh rồi.”
Hàn Thuật lạnh nhạt đáp.
Anh đã quá thân quen với mấy người trẻ tuổi trong Viện, bình
thường cũng trêu chọc quen rồi. Đầu dây bên kia cười giễu cợt, “Hàn Thuật ơi là
Hàn Thuật, nghe nói bạn gái anh bỏ anh lại một mình đi tỉnh khác rồi, như thế
thì có là gì, anh là ai cơ chứ, anh là Hàn công tử! Nhớ năm đó, trước khi em
kết hôn còn yêu anh, tuy không đến vài hôm, nhưng lúc chia tay xem anh vui cứ
như đại giải phóng không bằng, chỉ còn thiếu hát Quốc tế ca. Đi, tan làm mọi
người đi hát karaoke, anh phải đến đấy.”
“Không đi đâu.” Hàn Thuật nói giọng uể oải, “Bọn cô không có sở
thích nào nhân sinh một tí à? Suốt ngày chỉ biết hát karaoke, phí thời gian,
không nói nữa, anh đang bận đây.”
Viện trưởng Thái vừa bước từ văn phòng ra đã thấy chủ nhiệm Văn
phòng bà cầm điện thoại cười nói: “Hàn Thuật dạo này làm sao ấy, cô có biết vửa
rồi anh ấy nói gì với cháu không? ‘Hát karaoke, phí thời gian’.” Tiểu Vương
nhại đúng theo giọng Hàn Thuật trước mặt viện trưởng Thái, “Anh ấy không phải
vua karaoke của Viện chúng ta sao?”
Viện trưởng Thái cười lắc đầu, đi về phía phòng làm việc của Hàn
Thuật.
Vừa bước vào phòng, bà đã thấy Hàn Thuật khom người nhặt mấy tờ
giấy vứt đi bỏ vào sọt rác.
“Chao ôi, xem trưởng phòng Hàn của chúng ta yêu lao động chưa
kìa.” Viện trưởng Thái cười ngụ ý bước lại ngồi trên chiếc ghế sofa cạnh anh,
đợi Hàn Thuật nhặt nốt viên giấy cuối cùng, mặt mày ủ dột ngồi lại vào bàn làm
việc.
Hàn Thuật cười đau khổ lật qua tập hồ sơ trên bàn, “Mẹ đừng lấy
con ra làm trò đùa nữa, nếu không phải vì mẹ thì con có thành ra thế này không?
Lúc đầu đáng ra con không nên nhận hồ sơ vụ Vương Quốc Hoa, giờ thì tốt rồi,
ông ta chẳng để lại chút manh mối nhảy một phát thế là xong, bỏ lại một đống rối
rắm này, mẹ nói phải làm thế nào đây?”
Viện trưởng Thái nghiêm sắc mặt lại: “Việc này con nên làm thế nào
thì cứ làm như thế!”
“Vương Quốc Hoa nhắc đi
nhắc lại bao lần trước mặt con rằng ông ta vô tội, nhưng dứt khoát không đưa ra
chút bằng chứng nào để con có thể chứng minh ông ta vô tội.” Hàn Thuật lùa tay
vào tóc, nhíu mày đau đầu.
“Con không phải hôm nay mới đến làm án, kẻ tình nghi nào mà chẳng
nói mình vô tội. Hắn gánh không nổi nên đã tự sát rồi, vụ án cũng nên khép lại
thôi.” Viện trưởng Thái dửng dưng nói.
Hàn Thuật ngẩng đầu, “Ý mẹ là, ông ta chết rồi, tội danh cũng khép
rồi, tất cả đều do ông ta gánh hết?”
“Lẽ nào hắn ta không có tội sao?”
“Không, con luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, con đã kiểm
tra sổ gửi tiết kiệm và ghi chép chi tiêu cá nhân của Vương Quốc Hoa, nói thật
ông ta là người sống rất kẹt sỉ, ngoài khoản tiền lớn cho con trai ra nước
ngoài học, hầu như đều không có khoản tiêu nào quá lớn. Thành tích học tập của
con trai ông ta rất tốt, sống ở Canada cũng không tiêu xài xa xỉ, thủ tục xuất
cảnh chắc chắn dùng không hết số tiền lớn vậy. Trước khi ông ta chết một thời
gian, mấy khoản thiếu hụt lần lượt bị phanh phui bên Cục Xây dựng tổng cộng lại
không dừng ở ba triệu bốn trăm nghìn tệ như lúc đầu, mẹ nói khoản tiền lớn ấy
thực sự là do ông ta lấy, vậy ông ta cất nó ở đâu? Đến nay vẫn chưa phát hiện
ra tung tích khoản tiền tham ô ấy… Con người Vương Quốc Hoa hết sức bạc nhược,
con không tin ông ta là người có gan làm chuyện lớn, nếu không cũng không đến
nỗi phải nhảy lầu chết. Thế nhưng, đến nay con vẫn không biết căn nguyên vấn đề
nằm ở đâu, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy…”
Viện trưởng Thái cười nói: “Cái thằng bé này, gần đây chỉ vì
chuyện này mà người đã gầy mất bao nhiêu, đến mẹ con cũng xót xa còn khởi binh
tìm ta hỏi tội rồi đấy, bà ấy còn cứ tưởng xảy ra chuyện gì. Chuyện vụ án không
cần gấp gáp, coi như con có gấp chuyển lên Viện Kiểm sát Thành phố thì cũng nên
nghĩ đến ở đây mẹ nuôi đối với con không bạc phải không? Con nói thật xem,
ngoài công việc ra còn chuyện gì khác không?”
Hàn Thuật quay đầu đi, “Còn chuyện gì khác được chứ, hai mẹ chỉ
toàn lo lắng không đâu.”
Việ trưởng Thái cũng không truy hỏi thêm, “Hàn Thuật này, tối mai
dùng cơm với mẹ, thể diện bọn Tiểu Vương con không giữ, nhưng thể diện mẹ nuôi
thì phải giữ chứ đúng không?”
Hàn Thuật cụt hứng xua tay, “Mấy việc xã giao đừng tìm con, việc
riêng con cũng không hứng.”
“Còn nói là không sao, mới ngần này tuổi đầu mà cứ như ông già
vậy!”
Hàn Thuật nửa đùa nửa thật nói: “Thật ra mẹ không hiểu lòng con,
con đột nhiên cảm thấy mình như chiếc sọt đựng giấy kia, cha không xót mẹ không
thương, chẳng có chút giá trị gì.”
Viện trưởng Thái “hừ” một tiếng, “Toàn nói mấy lời không tốt đẹp.
Nói nghiêm túc đây, tối mai ra ngoài dùng cơm với mẹ, không phải chuyện công
cũng không phải chuyện tư, nửa công nửa tư, con hết nói rồi chứ.”
“Là chuyện gì ạ?”
“Mẹ hẹn thằng Nghiệp ăn cơm.”
“Ai? À… cậu con riêng của chú, cả nhà mẹ ăn cơm, kéo theo con làm
gì?” Hàn Thuật đương nhiên không muốn đi.
“Chẹp, con nghe mẹ nói hết đã. Thằng Nghiệp dạo này có bạn gái… Nó
cũng chẳng khác gì con, ngần ấy tuổi đầu mà vẫn chưa thèm ổn định. Mẹ giới
thiệu ai nó cũng không thèm để tâm, giờ thì tốt rồi, nghe nói đã tự tìm được
một cô, tướng mạo cũng không tồi, mẹ phải đi xem.”
“Thế thì con càng không nên đi, con đi còn ra thể thống gì nữa
chứ?” Hàn Thuật gõ gõ chiếc cặp tài liệu nói đùa, “nhỡ con dâu tương lai của mẹ
thích con thì làm sao?”
“Nghiêm chỉnh chút đi, quan hệ của mẹ với thằng Nghiệp không phải
con không biết, dù gì cũng không phải mẹ đẻ ra, thằng bé lại rất khách sáo,
khách sáo tới mức mẹ cũng thấy xa lạ. Nhưng bố thằng Nghiệp trước khi lâm chung
đã dặn dò mẹ như vậy… Con đi, mẹ cũng có thêm người nói chuyện.” Thấy sắc mặt
mẹ nuôi âm u, Hàn Thuật cũng không dám nói bừa nữa.
“Còn nữa… mặt khác, vụ án Vương Quốc Hoa ít nhiều cũng có liên
quan đến thằng Nghiệp, mẹ muốn con gặp nó, ý mẹ không phải bảo con làm sai vì
tình riêng… cứ gặp nhau, ăn bữa cơm làm quen, đều là người trẻ cả, con sẽ
thấy…”
Hàn Thuật đã hiểu, lúc này, trên thực tế anh không nên có bất kỳ
tiếp xúc cá nhân nào với Đường Nghiệp, nhưng đây cũng là chuyện khiến mẹ nuôi
rất khổ tâm. Tấm lòng cha mẹ chỉ có trời mới thấu, tuy Đường Nghiệp không phải
là đứa con viện trưởng Thái rứt ruột đẻ ra.
Hàn Thuật làm án trước sau đều quen đúng trình tự, không chỉ vì
vấn đề đạo đức, nói thực, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng phải lo mấy chuyện cơm
áo, cũng chẳng thiếu thốn thứ gì, không thể có chuyện vì chút lợi cỏn con mà
mắc sai phạm. Nhưng tạm thời trước mắt Đường Nghiệp vẫn không có liên quan trực
tiếp đến vụ án, mẹ nuôi đối với anh thế nào càng không cần nói, trái tim anh
cũng không phải sắt đá. Hàn Thuật đành thở dài một tiếng, “Vậy, con đành làm
cái bóng đèn theo mẹ vậy. Lúc nào và ở đâu ạ?”
“Mẹ qua đón con, tối mai, tầng hai Tả Ngạn.”