Kế hoạch mai mối - Chương 12 - 13

Chương 12

Giương đông kích tây

Tô Tiểu Mộc xuống tầng một làm thủ tục
xuất viện cho Hạ Hà Tịch, nhưng bất ngờ gặp phải một người rất quen.

Cô cầm bệnh án vừa xuống tới tầng một
thì nhìn thấy một dáng người quen tới không không thể quen hơn ở quầy lễ tân.
Chớp chớp mắt để chắc chắn mình không nhìn nhầm, Tiểu Mộc bèn gọi to: “Anh cả.”

Không gọi còn hay, vừa gọi thì bóng
lưng cao to ấy đông cứng lại, không quay đầu mà vội vàng sải bước ra ngoài.

Bà mối thấy vậy chỉ thấy kỳ lạ hơn, nhảy
thẳng lên hai bậc thềm, hét to: “Tô - Khiêm - Trình! Anh đứng lại cho em!”

Vừa hét xong, tất cả mọi người trong đại
sảnh đều nhất loạt nhìn về phía bà mối, nhưng bà mối vẫn tỉnh bơ, lượn tới trước
mặt ông anh cả đã hóa đá, bĩu môi hỏi: “Anh cả, em gọi anh sao anh lại lờ đi?”

“Ha ha”, Tô Khiêm Trình gượng cười, rồi
mới gãi đầu nói: “Là Tiểu Mộc à? Anh, anh là…”

Tiểu Mộc gật đầu: “Đang làm nhiệm vụ hả?”
Anh cả Tô Khiêm Trình là cảnh sát, gặp nhau ở đây cũng không có gì lạ cả, dù
sao anh ấy cũng điều tra phá án khắp nơi mà. Nhưng tình huống vừa thấy mình đã
chạy trốn thế này… trăm phần trăm là có vấn đề!

Tô Khiêm Trình nghe Tiểu Mộc nói vậy
cũng nhớ ra, nét mặt trở nên nghiêm túc, siết tay đáp: “Đúng, anh đang làm nhiệm
vụ, nhiệm vụ bí mật…”

Bà mối không chờ ông anh cả nói hết, liếc
mắt nhìn đơn thuốc trên tay anh, không nể nang: “Làm nhiệm vụ tiện thể lấy thuốc
cho người ta à?”

Tô Khiêm Trình á khẩu, bị chặn họng
ngay tại chỗ. Thấy vậy, bà mối không kìm được mà thở dài. Thế mới nói, chẳng
trách anh cả làm cảnh sát bao nhiêu năm mà chưa được thăng chức, vui giận gì thể
hiện hết lên trên mặt, ngốc quá đi mất! Tình huống đơn giản thế mà cũng không ứng
phó được, anh hoàn toàn có thể nói dối là trên đường bắt kẻ tình nghi bị thương
nhẹ nên tới bệnh viện thôi mà.

Tuy trong lòng thì nghĩ thế, nhưng
ngoài mặt bà mối vẫn giả vờ không biết: “Ôi trời, em lại quên mất. Lúc anh làm
nhiệm vụ không thể nói chuyện, thôi vậy, em không quan tâm nữa. Em chỉ đến làm
thủ tục chuyển viện giúp bạn em thôi, em đi trước đây.”

Tô Khiêm Trình nặng nề thở hắt ra, liên
tục gật đầu: “Được rồi.”

Bà mối cười hì hì rồi vẫy tay chào anh
cả, nhanh nhẹn chạy vào đại sảnh bệnh viện. Tô Khiêm Trình chắc chắn Tiểu Mộc
đã đi xa rồi mới cau mày nhìn đơn thuốc trong tay, cúi đầu chán nản đi ra
ngoài.

Một lát sau, bà mối thò nửa người ra
ngoài cửa, cô xòe tay cười gian, anh cả, đây gọi là điều tra ngược!

--------------------------Tôi là đường
phân cách điều tra ngược--------------------

Bà mối làm xong thủ tục chuyển viện mà
người cứ ngẩn ngơ, Hạ Hà Tịch gọi mấy lần, cô đều không nghe thấy. Hạ Hà Tịch
thấy vậy thì không gọi nữa, khoanh tay ngồi nghiêm chỉnh trên giường nhìn cô chằm
chằm. Có lẽ ánh mắt của đồng chí Hạ quá nóng bỏng, hoặc có lẽ bà mối ngẩn ngơ
xong rồi, một lúc sau mới “a” một tiếng, hỏi: “Nãy anh mới nói gì?”

Hạ Hà Tịch nhếch môi, không trả lời mà
hỏi ngược lại: “Đã làm thủ tục xong chưa? Chờ lát nữa anh gọi An Địch lái xe tới
đón chúng ta.”

Tiểu Mộc ngắc ngứ gật đầu, lúc này mới
gọi bằng giọng nói sợ sệt, nhỏ như muỗi: “Anh Hạ…”

Con cáo họ Hạ vừa nghe cô gọi thì khóe
miệng lại khẽ nhếch lên, hai từ “anh Hạ” đơn giản này, nhưng lại bao gồm rất
nhiều tầng nghĩa. Bình thường bà mối gọi anh là “Hạ Hà Tịch”, lúc trêu chọc thì
gọi “con cáo họ Hạ”, “đồng chí Hạ”, lúc giận lại là “ngài Hạ”, “Tổng giám đốc Hạ”.
Mà “anh Hạ” này thì… ừm, hai chữ thoát ra từ cái miệng nhỏ nhắn, xinh xắn, ngọt
ngào của bà mối nhất định là khi cô có chuyện cần nhờ vả. Nghĩ tới đây, Hạ Hà Tịch
từ từ ngước lên nhìn bà mối, đúng lúc chạm phải nụ cười duyên của đối phương.

“Anh Hạ, thực lực của tập đoàn Chính Uy
lớn mạnh như thế, anh lại là tổng giám đốc ở bên ấy, nếu… em nói là nếu thôi
nhé, lợi dụng các mối quan hệ của anh điều tra người nào đó, chắc là không có vấn
đề gì chứ?”

Hạ Hà Tịch cố ý chuyển ánh mắt xuống
nhìn bệnh án trên tay, thờ ơ đáp: “Ừ.”

“Vậy thông tin về người đó, à…, ví dụ
như chuyện mấy năm trước làm việc gì, ở đâu, có mấy căn hộ đứng tên cũng có thể
điều tra ra chứ?”

“Ừ.”

“Còn nữa, còn nữa, kiểu điều tra này
không phạm pháp chứ?”

“Ừ.”

Nói tới đây, Tiểu Mộc không thèm để ý tới
sự thờ ơ của con cáo họ Hạ, đôi mắt đen lấp lánh như đá quý, lập tức vỗ tay: “Tốt
quá! Anh Hạ, bát canh bí đao đấy anh không cần trả tiền nữa đâu!”

Hạ Hà Tịch cố ý im lặng một lát, mới chậm
rãi ngẩng đầu nhìn bà mối. Với những gì anh biết, bà mối Tô thực sự là một người
rất có nguyên tắc. Nguyên tắc của cô là: không bao giờ chiếm một đồng tiền của
người khác, đương nhiên người khác cũng đừng mơ moi được nửa xu từ cô. Thế nên
đột nhiên không lấy tiền bát canh bí đao ấy… nhất định có vấn đề!

Ý câu này chính là: anh lấy việc điều
tra người lần này trả thay cho tiền canh bí đao đi. Ầy, thật là… canh bí đao đắt
quá đấy!

Quả nhiên, không đợi Hạ Hà Tịch mở miệng,
bà mối lại nói: “Anh Hạ, anh giúp em điều tra một người đi, chị ta đang nằm ở
viện này!” Giọng điệu nhẹ bẫng, tự nhiên, như lẽ thường là thế.

Hạ Hà Tịch khẽ nheo mắt, đây là mánh
khóe Tô Tiểu Mộc hay sử dụng: giương đông kích tây. Cố ý nói lung tung một hồi,
để bên địch lơ là trước, rồi đập một gậy xuống, thừa lúc đối phương còn chưa kịp
tỉnh táo, lại bồi thêm một quả lựu đạn. Chỉ đáng tiếc, anh không phải Châu tài
nữ, càng không phải là cô Mai Mai thấy tiền là mắt sáng lên, lúc này đầu óc anh
rất tỉnh táo, tiếp đó, trăm phần trăm là bà mối sẽ ném lựu đạn ra. Ừm… nếu anh
đoán không nhầm, thứ con nhóc ấy dùng lần này sẽ là viên đạn bọc đường.

Trước giường bệnh, bà mối ngập ngừng một
lát, hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống bên Hạ Hà Tịch, chọc chọc hai ngón tay
vào nhau, nói: “Đương nhiên, em biết chuyện điều tra người này không thể miễn
cưỡng được.” Nói xong, bà mối lập tức vỗ ngực đảm bảo: “Chuyện này không sao,
em sẽ trả tiền. Còn món nợ ân tình anh Hạ giúp em điều tra người thì…” Bà mối
ngẩng đầu nhìn trời, ngừng một lát, rồi mới cười vui vẻ nói: “Anh thấy thế này
có được không nhé, em làm giúp việc cho anh để trả món nợ ân tình này. Anh muốn
ăn gì thì em nấu cái ấy, muốn uống gì thì em làm cái ấy. À, anh một mình cô đơn
lẻ bóng, không có người thân ở bên, bị ốm thật sự rất đáng thương…”

Con cáo họ Hạ nghe mà khóe môi nhếch
lên không kìm lại được. Ôi, xem ra ngoài viên đạn bọc đường, còn có cả đạn hơi
cay nữa. Một câu “anh Hạ”, hai câu “anh Hạ”, thật đúng là khiến người ta sợ
hãi.

Cái gì cần nói thì cũng nói hết rồi, Tô
Tiểu Mộc im lặng nhìn Hạ Hà Tịch hết chống đầu suy nghĩ rồi lại cười ngu, trong
chốc lát không thể đoán được suy nghĩ của đối phương, đang tính nói thêm câu gì
đó thì con cáo họ Hạ thản nhiên mở miệng hỏi: “Hóa đơn chuyển viện đâu?”

Bà mối đảo mắt, lời thoại này ở đâu ra
đấy? Anh cũng chơi trò giương đông kích tây à? Bà mối cắn môi, trong lòng thầm
nhủ mình không thể sơ suất, đối phương là một con cáo già, nhưng ngoài mặt vẫn
ngoan ngoãn đưa hóa đơn cho Hạ Hà Tịch.

Hạ Hà Tịch liếc nhìn hóa đơn, móc một xấp
tiền lẻ trong ví đưa cho Tiểu Mộc, nói: “Đưa tiền lẻ cho em trước, số còn lại sẽ
chuyển vào thẻ cho em.”

“Ừm.” Bà mối đứng nghiêm, mắt nhìn mũi,
mũi nhìn tim, trong lòng không đoán được suy nghĩ của đối phương, nhưng ngoài mặt
lại cố tỏ vẻ tự nhiên: “Anh đừng để ý, chúng ta là bạn bè mà, em còn không tin
tưởng anh Hạ sao? Hơn nữa cũng đáng mấy tiền đâu.”

Hạ Hà Tịch nhướn mày, câu chuyện lại được
chuyển về chủ đề ban đầu: “Chuyện điều tra người em vừa nói ban nãy…”

Tô Tiểu Mộc thấy Hạ Hà Tịch cố ý ngắt
đúng chỗ quan trọng, đang nói lại ngừng, thì có vẻ rất căng thẳng, tay đang xếp
tiền cũng khựng lại chờ câu trả lời của đối phương.

Hạ Hà Tịch đang nhìn chằm chằm ví tiền
trên tay bà mối, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Bà mối hỏi: “Cái gì? Anh nói xem nào.”

Con cáo họ Hạ tỉnh táo lại, sắc mặt đã
trở lại bình thường, nhưng giọng điệu trầm xuống: “Chuyện này không khó làm,
nhưng… anh có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Chỉ cần không phải giết
người cướp của, Tô Tiểu Mộc sẽ không từ chối.

Hạ Hà Tịch giãn chân mày ra, đưa tay với
ví tiền trên tay bà mối rồi lại nheo mắt nhìn tấm ảnh cài trong ví một cách cẩn
thận, lúc này mới nhếch môi nói: “Bà Châu nói đúng, cái dáng này, tư thế này…
bà mối em xứng đôi với bạn trai lắm, khi nào cậu ta về nước, cho anh gặp mặt
chút nhé?”

Bà mối tức giận, thầm oán thán: “Con
cáo già họ Hạ kia, gọi anh mấy tiếng “anh Hạ” mà anh được đằng chân lân đằng đầu
à? Còn không coi mình là người ngoài thật à? Đừng cho rằng mặt anh đã như cái đầu
heo rồi thì tôi không dám đánh cho cái mặt anh càng giống đầu heo hơn!”

Chương 13

Nữ hoàng tẻ nhạt

Sở dĩ người tự xưng là lắm mưu nhiều mẹo
như Tô Tiểu Mộc cũng phải khâm phục con cáo họ Hạ kia là vì bốn chữ: chịu đựng,
bình tĩnh. Hạ Hà Tịch có thể nhẫn nại chờ đợi để đạt được mục đích, âm thầm
tính kế, giống như lần lên núi Bất Thanh kia khiến bà mối thích kiếm tiền bất
chính ý thức được rằng mình chẳng có đạo đức nghề nghiệp là bao. Con cáo họ Hạ
đó có thể bỏ tiền, bỏ thời gian, cùng diễn một vở kịch với Châu tài nữ, lừa bà
mối lên núi chịu giày vò.

Mà lúc ấy, Hạ Hà Tịch vừa mở miệng, bầu
không khí chung quanh bắt đầu phát triển theo hướng kỳ quặc…

Tô Tiểu Mộc cắn môi, lườm Hạ Hà Tịch.
Quả nhiên là con cáo già, mình lại phải đi theo đường của anh ta. Xem ra tên họ
Hạ kia lúc ở nhà họ Châu đã để ý tới tấm ảnh đó rồi, nhưng anh ta vẫn để trong
lòng không nói ra. Đợi thời cơ chín muồi, thừa lúc bà mối ta trong lòng bất an,
mới cố ý lấy tiền lẻ làm mồi câu, lừa ta móc ví tiền ra.

Cố chấp như thế, nỗ lực như thế, bà mối
cũng không kìm được muốn mắng người. Chỉ là… làm một người đàn ông ưu tú, chín
chắn, trưởng thành, công việc bận rộn, Tổng giám đốc Hạ, có phải anh… tọc mạch
quá không? Tôi chụp ảnh chung với ai liên quan quái gì tới chuyện của anh?

Hít một hơi thật sâu, bà mối cố gắng kiềm
chế ngọn lửa bực tức, chán nản hỏi: “Ngài Hạ, có phải ngài quá tọc mạch rồi
không?”

Hạ Hà Tịch cười híp cả mắt, ngón tay cố
ý chà lên tấm ảnh: “Không phải chính miệng em nói ra hả? Anh là anh trai em,
quan tâm em là đúng rồi. Bức ảnh này nhìn rất cũ rồi, chụp lúc hai đứa còn đi học
hả?”

Bà mối nghe vậy thì tức giận giật lại
ví tiền, nhét vào túi xách, trừng mắt nhìn anh, nói: “Đừng quản chuyện của em.”

Hạ Hà Tịch làm như không nghe thấy, sờ
cằm, tiếp tục truy hỏi: “Anh hai em nói giờ em độc thân, chẳng lẽ đây là bạn
trai cũ…”

“Hạ Hà Tịch!” Đồng chí Hạ chưa nói
xong, đã bị bà mối đang giận tới bốc lửa chặn lời: “Anh có biết anh rất phiền
phức không hả? Anh không thấy anh rất quá đáng à?” Giọng cô càng nặng thêm,
trong không khí cũng thoang thoảng mùi thuốc súng.

Hạ Hà Tịch im lặng một lát, hỏi: “Sao
em lại giận?”

Bà mối: “…”

Thấy đối phương không trả lời, Hạ Hà Tịch
nhắc lại lần nữa: “Này nhóc, sao em lại giận? Bình thường em rất thích đùa mà,
căng thẳng vì bức ảnh kia à?”

Bà mối khựng lại một chút, cuối cùng
nghiến răng nhả ra được bốn chữ: “Tọc - mạch - quá - đấy!” Nói rồi trừng mắt
nhìn Hạ Hà Tịch một cái, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Hạ Hà Tịch chỉ nhếch môi, không nói gì,
nhưng trong khóe mắt không hề có ý cười. Từ khi quen cô, đây là lần đầu tiên Hạ
Hà Tịch thấy cô nổi giận, có phải thú vị không, bà mối thực sự rất để tâm tới cậu
nhóc trong bức ảnh kia sao?

Khẽ nhắm mắt lại, trong đầu Hạ Hà Tịch
lại thoáng hiện lên bức ảnh ấy. Trên sân vận động tràn đầy sức sống của tuổi trẻ,
Tô Tiểu Mộc và cậu nhóc cao to đứng tựa đầu vào nhau dưới bảng bóng rổ, cười rất
tươi. Đáng tiếc, bức ảnh chỉ chụp nửa người trên, không biết đằng sau tấm ảnh ấy,
đôi thanh niên nam nữ này có nắm tay nhau không?

Nghĩ tới đây, Hạ Hà Tịch đột nhiên bật
cười thành tiếng. Ừm, sao trong lòng có chút mùi vị… khó chịu chứ? Tô Tiểu Mộc
ơi là Tô Tiểu Mộc, cậu nhóc đó rốt cuộc là ai mà có thể khiến em căng thẳng đến
thế?

-----------------------------Tôi là đường
phân cách bực bội-------------------------

Bình thường, với tính tình của bà mối,
nếu không phải chuyện gì quá to tát, tuyệt đối sẽ không nảy sinh mâu thuẫn với
khách hàng, đặc biệt là vị khách sộp như Thượng Đế là đồng chí Hạ. Dù ở nhà thỉnh
thoảng có cãi cọ với mấy ông anh nhưng bà mối vô tư này cũng chỉ cần ngủ một giấc
dậy là sẽ hi hi ha ha quăng trận cãi cọ vừa xong ra chỗ khác.

Thế nên, khi mọi người biết Tô Tiểu Mộc
đột nhiên bỏ Hạ Hà Tịch lại bệnh viện với thái độ khác thường thì đều nghĩ rằng,
đến mai bà mối lại phấn chấn xuất hiện trong phòng bệnh, vừa tận tâm chăm sóc vị
khách sộp Hạ Hà Tịch, vừa tranh thủ giảm cân cho ví tiền của anh ta.

Nhưng sự thật đã nói cho mọi người biết
rằng, bọn họ đều nhầm rồi, mấy ngày liền không thấy bóng dáng bà mối đâu mà đồng
chí Hạ đã xui lại càng xui thêm. Sau khi chuyển viện, khuôn mặt sưng như đầu
heo đúng là có đỡ hơn thật, nhưng cái trán hơn mười năm trời mịn màng sáng láng
lại nổi lên mấy nốt mụn thanh xuân khi tuổi dậy thì đã qua lâu rồi.

Lần này Hạ Hà Tịch giận thật. Mấy vị
bác sĩ khoa da liễu vội vàng hội chẩn, kết luận được đưa ra là: Hạ Hà Tịch
không những dị ứng với tổ hợp kì diệu nha đam và rượu tự ủ, mà còn dị ứng với
thuốc chữa dị ứng. Còn chuyện nên làm thế nào để tiêu diệu mấy nốt mụn thanh
xuân trên mặt, xét theo thể chất mẫn cảm của người bệnh, lại thêm một lần hội
chẩn nữa…

Con cáo họ Hạ nghe xong thì thấy... bệnh
viện này đúng là hại người.

Thứ hại người không chỉ có bệnh viện,
mà còn có tên bác sĩ nổi tiếng nào đó trong bệnh viện này nữa. Là bạn tốt của
con cáo họ Hạ, anh hai Tô Cẩm Trình của bà mối đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội
lớn có thể “nói năng thoải mái” này. Rảnh rỗi thì đảo qua phòng bệnh của Hạ Hà
Tịch một chút, trêu chọc một chút, bắt nạt một chút, rồi lại tiện thể cười nhạo
“gương mặt King Kong biến hình” của anh.

Tối ấy, Hạ Hà Tịch đang vùi đầu vào máy
tính, đột nhiên nghe tiếng cửa phòng bị mở ra thật mạnh. Không cần nhìn cũng biết
kẻ nào không khách sáo như thế. Quả nhiên, Hạ Hà Tịch vừa ngẩng đầu lên nhìn đã
thấy Tô Cẩm Trình ung dung ngồi lên sofa.

“Xong rồi! Hạ Hà Tịch, cậu xong thật rồi,
đừng đùa giỡn nữa.” Tô Cẩm Trình vừa nói vừa giơ tờ giấy trong tay ra, đặt lên
bàn, nói: “Đây là số thẻ em gái tôi bảo mang vào cho cậu, nói là phí giúp cậu
chuyển viện vào đây.”

Con cáo họ Hạ uể oải chống đầu. Chuyện
lớn như đòi tiền này mà cũng giao cho anh hai xử lý, đúng là… giận thật rồi!

Tô Cẩm Trình nhìn bộ dạng của Hạ Hà Tịch
một lát, bắt chéo chân hài lòng, rồi thở dài: “Này, xem ra đôi tình nhân các cậu
không chỉ đơn giản là cãi nhau đúng không? Chắc không phải vì Hạ Hà Tịch cậu
không đẹp trai nữa nên em gái nhà tôi đá cậu đi đấy chứ?”

Hạ Hà Tịch liếc anh ta một cái, tiếp tục
vùi đầu vào đọc... (Ôi, đồng chí Hạ, anh tẻ nhạt thật đấy!)

Tô Cẩm Trình thấy Hạ Hà Tịch ngó lơ
mình, vẫn hăng hái tới cạnh anh, cười lạnh lùng: “Hay là… em gái tôi có khuynh
hướng bạo lực gia đình, cái mặt này của cậu là bị nó đánh sưng?”

Âm thanh ma quái chờn vờn, cuối cùng Hạ
Hà Tịch cũng gập laptop lại, khoanh tay nhìn Tô Cẩm Trình, nói: “Sao trước đây
tôi không nhận ra cậu tọc mạch thế này nhỉ?”

“Tôi tọc mạch?” Tô Cẩm Trình đẩy kính
lên, nhếch miệng cười: “Tôi nói cho cậu biết, ông bạn, tôi có thể tọc mạch cậu,
thì cậu phải cảm thấy vô cùng vinh dự. Tôi tọc mạch chuyện cậu và em gái tôi chứng
tỏ tôi quan tâm tới hai người…”

Nghe thế, mi mắt Hạ Hà Tịch giật giật,
lảng tránh ánh mắt của đối phương một cách vô thức, im lặng hồi lâu rồi mới khẽ
đáp: “Chắc là tôi… dẫm phải bom của Tiểu Mộc rồi.” Sớm biết thế này thì cứ làm
theo từng bước, nhưng ai ngờ được rằng bà mối xưa nay tốt tính đột nhiên lại nổi
giận chứ? Nghĩ đến đây, Hạ Hà Tịch thở dài, có lẽ, phải chủ động ra tay một lần
chứ nhỉ?

Khi con cáo họ Hạ đang suy tính xem nên
ra tay như thế nào, Tô Tiểu Mộc đã chủ động đưa mình lên tới cửa.

Hôm sau, bà mối mang ít hoa quả tới tận
nơi thăm người bệnh. Con cáo họ Hạ thấy Tiểu Mộc mặt mày cau có bước vào phòng,
đang thấy kỳ lạ lại liếc thấy hai người đi sau cô thì chợt hiểu ra.

Theo sau bà mối là một nam một nữ. Là vợ
chồng trưởng phòng Liêu.

Hóa ra bệnh Hạ Hà Tịch cứ kéo dài nữa,
dài mãi, cuộc đàm phán hạng mục của tập đoàn Chính Uy và công ty bà mối cũng
không thể trì hoãn được nữa. Lúc đầu, trưởng phòng Liêu sai Tiểu Mộc tới nghe
ngóng, mục đích là thăm dò kỹ lưỡng tình tình quân địch, nghe bà mối nói Hạ Hà
Tịch nằm viện thật, trái tim bị treo lên cũng hạ xuống được một chút.

Nhưng chưa được mấy ngày, trưởng phòng
Liêu lại đứng ngồi không yên. Tô Tiểu Mộc nói, Hạ Hà Tịch chỉ bệnh nhẹ, nhưng tại
sao mãi chưa xuất viện? Không xuất viện thì không xuất viện, nhưng thư ký của Tổng
giám đốc Hạ cũng nhất quyết không nói ra địa chỉ bệnh viện, chỉ nói Tổng giám đốc
Hạ đặc biệt căn dặn: phải tĩnh dưỡng, xin đừng tới thăm. Có khi nào… trong chuyện
này có gì khuất tất? Hạ Hà Tịch né tránh không gặp là muốn giao hạng mục cho
công ty đối thủ? Ôi trời, nghe nói tổng giám đốc bên công ty đối thủ là họ hàng
của cô cả của vợ của luật sư riêng của Hạ Hà Tịch.

Trưởng phòng Liêu càng nghĩ lung tung
thì càng bất an, lại thêm lời thủ thỉ trên giường của bà vợ, mấy đêm liền gọi
điện cho Tô Tiểu Mộc. Trước sự bức ép, dụ dỗ của trưởng phòng Liêu, bà mối quyết
định giao địa chỉ bệnh viện Hạ Hà Tịch nằm…

Trong phòng bệnh, Hạ Hà Tịch đảo mắt
qua ba người đang đứng trước giường. Cuối cùng, ánh mắt dừng trên mặt bà mối.

Bà mối nghĩ rằng Hạ Hà Tịch giận vì
mình nói địa chỉ bệnh viện anh nằm, bèn ho khan một tiếng quay mặt đi. Nhưng
trong mắt con cáo họ Hạ, tình cảnh này lại biến thành…

Hóa ra cô ấy vẫn còn giận, vì một tấm ảnh
mà thế này sao?

Hạ Hà Tịch & Tô Tiểu Mộc: “…”

Bầu không khí ngượng ngập, một cơn gió
lạnh thổi qua cũng có thể khiến mấy người trong phòng bệnh run rẩy. Vợ chồng
trưởng phòng Liêu nhìn nhau, cuối cùng bà Liêu mở lời trước, phá vỡ bầu không
khí có phần căng thẳng: “Tổng giám đốc Hạ, cậu đừng trách Tiểu Mộc, là chúng
tôi muốn cô ấy đưa chúng tôi tới. Chúng tôi biết lời căn dặn của cậu, nhưng cậu
xem, cũng chỉ là ông nhà tôi quan tâm sao cậu sao mãi chưa xuất viện?”

Hạ Hà Tịch thờ ơ đáp: “Cảm ơn bà, tôi
đã khỏe hơn nhiều rồi.”

Nghe câu trả lời như thế, bà Liêu lại
tiếp tục cố gắng: “Phải phải, thế thì tốt. Ôi chao, thực ra mọi người cũng
không phải là người ngoài gì cả, tôi thấy Tiểu Mộc khéo léo, vẫn muốn lão Liêu
nhận cô bé làm con gái nuôi.”

“Phụt!”

Bà Liêu vừa nói xong, bà mối đã phì một
cái vô cùng khoa trương. Chị hai, bác gái, mẹ cả! Bà không biết sau một chuyện
nào đó trên internet, danh từ “con gái nuôi” này đã biến thành một từ vô cùng
đen tối rồi sao? Lại thêm lần chạm mặt trên núi Bất Thanh trước đây, nói ra câu
này, có lẽ ngoài bà Liêu ra, trong đầu ba người còn lại đều hiện lên bóng dáng
yêu kiều của Mai Mai.

Trong chớp mắt, cả căn phòng hoàn toàn
chìm trong im lặng…

Bầu không khí lại nặng nề hơn hồi nãy tới
mấy lần…

Cái này mà gọi là thăm bệnh sao? Đúng
là một đám người đang tu luyện sức chịu đựng thì có! Bà mối phát điên, Hạ Hà Tịch
bối rối, trưởng phòng Liêu căng thẳng tới đổ mồ hôi hột.

May mà trong bốn người còn có bà Liêu
không hiểu tình hình. Bà Liêu nhìn chằm chằm vào mấy người, có lẽ đoán mình đã
nói sai bèn đổi chủ đề để cứu vãn tình thế: “A! Đúng rồi, Tiểu Mộc, cô và Tổng
giám đốc Hạ là anh em, sao không cùng một họ?”

Trưởng phòng Liêu nghẹn họng, hối hận lần
thứ n sao lại đưa bà vợ ngu ngốc này theo, buột miệng kêu lên: “Hỏi gì vớ vẩn
thế?”

Nhưng Tiểu Mộc lại thản nhiên cười,
đáp: “Ha ha, cháu theo họ của mẹ.”

Hạ Hà Tịch nghe vậy thì im lặng, câu
này là lời nói thật, cũng… không tính là nói dối.

“Em gái tôi còn nhỏ, ở công ty có chỗ
nào thiếu sót, nhờ trưởng phòng Liêu chỉ bảo.”

“Vâng, phải rồi.”

Hai người đàn ông giở giọng cấp trên
ra, tuy bầu không khí xung quanh vẫn chưa được tốt lắm, nhưng so với hồi nãy đã
nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nhưng vị nữ hoàng vô duyên đứng bên cạnh
sao chịu cô đơn đây? Thấy Hạ Hà Tịch và trưởng phòng Liêu câu qua câu lại, bà
Liêu lần thứ ba buột miệng nói: “Tổng giám đốc Hạ, cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ
chăm sóc tốt cho Tiểu Mộc. Ôi chao, nói ra thì con bé đã hai mươi tư tuổi rồi,
còn chưa yêu ai phải không? Đúng lúc tôi quen biết một anh chàng có điều kiện tốt
lắm, để cô giới thiệu cho cháu nhé, được không?”

Nếu có một đàn quạ, chúng nhất định sẽ
bay một vòng quanh phòng bệnh rồi sung sướng kêu quang quác trên nỗi đau khổ của
người khác. Bà Liêu ơi là bà Liêu, bản lĩnh vô duyên của bà sao có thể cao siêu
thế chứ?

Trưởng phòng Liêu muốn đập đầu vào tường:
"Bà vợ ngu ngốc phá hoại gia đình, ông đây về sẽ bỏ bà luôn! Rồi nhận thêm
mấy đứa con gái nuôi!"

Hạ Hà Tịch khựng lại, thờ ơ nhìn bà mối,
tâm trạng… phức tạp không nói nên lời.

Ở bên này, Tô Tiểu Mộc đảo tròn mắt,
nhìn Hạ Hà Tịch bằng ánh mắt sâu xa, cuối cùng nhe hàm răng trắng cười ngọt
ngào, đáp: “Vâng ạ.”

Con cáo họ Hạ giật mình, ý muốn giết
người cũng có luôn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3