Thiên thần bóng tối - Chương 54

Chương 54:

- Chấn... Chấn Phong...

- Đừng... đừng rời bỏ em... xin anh...

- Tỉnh lại đi! Tỉnh lại! Nhìn em đi... xin anh... đừng
như vậy... em sai rồi... xin anh...

“- Nếu một ngày, anh phải giết em?

- Thì tôi sẽ chĩa súng vào tim mình trước!

- Nếu một ngày... em giết anh?

-
Tôi muốn được chết... trong vòng tay em...”

...

Thế
gian này, chẳng có gì quan trong hơn em... ngay cả bản thân tôi nữa.. ”

Chấn Khang
bực bội bước vào phòng, tay cậu giật phăng chiếc khuy áo trên cùng. Cậu khó
chịu vì bao nhiêu cuộc giao dịch lớn nhỏ trước giờ đều hoàn thành, đến vụ này
lại xảy ra sự cố, vì nhẽ ra cậu có thể chứng minh được khả năng khắc phục sự cố
thì Chấn Phong lại ngáng đường.

- Cha nghĩ
chỉ nó mới làm việc được sao? Hay chỉ nó mới xứng đáng với vị trí thừa kế? Thật
điên rồ!

- Cậu hai
đúng là thiên tài. -
Sheeply vừa đẩy cửa vào phòng Khang. - Nhưng cậu hai vẻ như không mấy thiết tha với vị trí ấy. Sao
cậu chủ không nghĩ người cuối cùng phù hợp chỉ có cậu thôi?

Sự bực bội
trong Khang chưa nguôi bớt nhưng kể cả là Chấn Phong thực sự muốn tranh giành
vị trí ấy thì Khang cũng bằng mọi giá không để nó tuột khỏi tay đâu.

- Nghe nói
có kẻ đột nhập? Và đã tấn công quản lý Wind?

- Theo như
kẻ canh cửa phòng chứa hàng thì vậy, nhưng đã mất dấu tích kẻ độp nhập.

- Mất dấu
tích? - Khang cười khẩy. -
Ngươi làm như an ninh khu biệt thự này là hạng xoàng đấy!

- Nhưng
trong thời gian kẻ lạ đột nhập, mạng lưới camera bị vô hiệu hóa, hai kẻ dưới
của ông chủ chết không thấy xác.

- Kẻ đột
nhập? Kẻ nào có thể lọt được vào đây chứ? Sao ngươi không nghĩ... có gián điệp
trong nhà? - Khang liếc mắt nhìn ra chiếc laptop nơi bàn làm việc...

Bất giác,
cậu nhìn khắp xung quanh phòng.

- Cô ấy
đâu rồi?

...

Cố giữ
những ngón tay không run lên, Băng đang khâu lại vết thương cho Phong. Vết
thương không quá sâu, chưa chạm tới tim nhưng máu ra quá nhiều.

Phong vẫn
bất tỉnh. Dùng thuốc kích thích phát triển tế bào sẽ làm vết thương mau lành,
nhưng Băng không biết có còn kịp không nữa. Trông Phong nhợt nhạt và mặt lấm
tấm những mồ hôi.

Bỏ kim
khâu vào lại khay, Băng chỉ còn biết ngồi cạnh Phong và chờ. Bàn tay dính đầy
máu của nhỏ siết lấy bàn tay đang bất động và lạnh ngắt của Phong...

Băng đã
nghĩ mình có thể tàn nhẫn, có thể để mất người con trai ấy, nhưng nhỏ đã nhầm. Tình
cảm mà nhỏ ém kín dưới mặt băng lạnh và vô tâm, rồi một ngày cũng lớn thành
ngọn lửa để làm băng tan chảy, như cách nhỏ đã làm trái tim cô độc của Phong
tan chảy. Có thể nhỏ đã nhận ra thứ tình cảm ấy, từ một góc sâu thẳm trong trái
tim, nhưng nhỏ đã tự phủ nhận. Vì thứ tình cảm ấy là phi lý, là oan nghiệt, là
không thể! Nhỏ nhận ra nhỏ và Phong đứng ở hai thế giới khác biệt, vươn tay ra,
cố gắng, cố gắng... cũng không cách nào chạm tới...

Nhưng,
tình yêu không bao giờ bao gồm thời gian và khoảng cách.

Nếu Phong
không thể tỉnh lại, thì đó là định mệnh...

...

12 giờ đêm.

Từng giọt
nước mắt rớt xuống trên má Băng. Nước mắt. Mặn. Trọng veo. Và hình như đã trở
nên muộn màng.

“Đừng
khóc... khi không có tôi ở bên... ”

- Tại sao
sinh ra đã ở hai thế giới khác? Tại sao số phận lại khiến chúng ta gặp nhau?
Tại sao định mệnh lại tàn khốc đến vậy. Có phải... số phận là định mệnh không...

Băng rướn
người, nhỏ muốn nhìn Phong thật gần, mắt nhỏ vẫn nhòe ướt.

- Nếu có
kiếp sau... vẫn sẽ yêu anh... như lúc này...

Môi Băng
gần lại môi Phong, gần hơn...

- Mãi mãi...
mãi mãi...

Và Băng
đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn thật nhẹ. Nhỏ nhắm nghiền mắt. Giá mà khoảnh khắc
này ngừng lại... Một giọt nước mắt rơi xuống và đáp khẽ trên má Phong. Môi
Băng rời khỏi môi Phong, và nhỏ từ từ mở mắt...

- Mãi mãi...
thật sao?

Tim Băng
sững lại. Phong đang nhìn nhỏ, ánh nhìn thật dịu dàng. Nhỏ có đang mơ không?

Ngón tay
Phong nhẹ nhàng đưa lên, lau khẽ giọt nước trên khóe mắt Băng.

- Đừng bao
giờ khóc nữa, được không? Tôi... không muốn em phải khóc...

Băng lắc
đầu, lắc quầy quậy, không rõ là đồng ý hay phản đối hay không gì cả. Nhưng nước
mắt nhỏ cứ trào ra không ngớt. Nhỏ lấy tay bịt chặt miệng để những tiếng nấc
không phát ra...

Không thể
diễn tả nổi cảm xúc trong Băng lúc mày. Cứ như vừa được tái sinh.

...

- Ông chủ!
- Tên cận vệ cúi đầu.

- Sao rồi?

- Trên tất
cả các bộ đồng phục của người chuyển hàng mà những tay đàn em mặc ra ngoài hôm
nay đều gắn máy ghi âm, tất cả đều hoạt động tốt và không có dấu hiệu nghi vấn
nào.

- Ta cũng
đoán vậy, chỉ là muốn kiểm tra cho chắc chắn thôi. Khi chưa rõ địa điểm thực
hiện giao dịch mà muốn báo cho cảnh sát biết thì phải báo từ lúc xe hàng chưa
rời khỏi khu biệt thự để lũ cớm chuẩn bị trước!

- Ý ông
chủ là trước khi xe hang rời đi thì có kẻ trong khu biệt thự đã thông báo trước
với lũ cớm? Ông chủ đang nghĩ tới kẻ nào...

- Chỉ
những kẻ được ra ngoài tự do và có khả năng liên lạc được với phía ngoài dù
đang trong khu biệt thự!

- Nếu vậy,
trừ hai cậu chủ trong nhà ra thì... kẻ bị nghi ngờ nhất là...

- Gọi tới
đây!

...

- Em sợ sẽ
mãi đánh mất... Chấn Phong.

Phong ngồi
trên mép giường, thay chiếc sơ mi mới. Bất giác, cậu khẽ nhíu mày vì tim nhói
lên. Vết thương qua mười tiếng đã bắt đầu liền, nên có lẽ là
do những triệu chứng đau tim lâu nay.

Phong
không ngờ mình có thể sống được, mà làm sao cậu bước đi được cùng Tử thần khi
mà trong tiềm thức vẫn nghe tiếng người con gái ấy khóc. Còn Băng, lúc này, nhỏ
đứng trước Phong cách chừng một bước chân như một kẻ có tội.

- Em sợ...
hối hận lúc ấy đã muộn.

- Sống
thật với lòng mình có phải dễ chịu hơn không?

- Nhưng
làm sao sống thật được khi còn mục đích quan trọng chưa thực hiện?

Phong giơ
tay kéo Băng lại sát mình:

- Em còn
muốn tiếp tục thực hiện sao?

Mắt Băng
đang lơ đễnh đâu đó, chợt liếc sang nhìn Phong, có vẻ nghĩ ngợi. Rồi lại lơ
đễnh nhìn xuống, đưa tay khuy tiếp hàng áo cho Phong.

- Nếu tiếp
tục, sẽ có ngày... em và tôi trở thành kẻ thù!

- Không ai
đưa dao cho kẻ thù rồi bảo hãy giết mình đi đâu! - Băng thầm thì.

- Em... có
thể từ bỏ tất cả không?

Tay Băng
khựng lại, nhỏ chưa nghĩ đến điều đó. Liệu tình cảm nhỏ dành cho người con trai
ấy có đủ lớn để làm vậy?

- Tôi có
đủ quan trọng... để khiến em từ bỏ tất cả? Những mưa tính, những hận thù...

Băng cúi
gằm mặt, nhỏ không biết phải trả lời thế nào, đúng hơn là chưa đủ thời gian để
suy nghĩ.

Ngón tay
Phong nâng nhẹ cằm nhỏ lên:

- Nhìn tôi
đi! Và trả lời cho tôi biết... Em... có yêu tôi?

Ánh mắt
nhìn Băng dịu dàng nhưng cũng đầy quyền lực làm nhỏ khuất phục. Nhỏ khẽ gật đầu.

Phong luồn
những ngón tay vào mái tóc mềm, đặt lên môi Băng một nụ hôn êm ái. Và như không
kiềm chế được, cậu bỗng xoay người đẩy Băng nằm xuống giường. Khá bất ngờ,
nhưng Băng không hề phản kháng.

Phong
chống hai tay lên, cậu không rõ nổi, mình đang them muốn người con gái ấy đến
thế nào. Mắt cậu như dán vào đôi môi mềm. Quên hết mọi thứ. Kiềm chế. Tự chủ. Phong
cúi xuống tiếp tục một nụ hôn nhưng lần này mãnh liệt hơn... Băng không có ý
định chống cự, mà dường như còn đáp trả.

Nhưng
Phong không chỉ muốn thế, cậu muốn nhiều hơn!

Rời khỏi
làn môi mềm, Phong tiếp tục cúi xuống hôn lên cổ Băng. Làn da mềm như lụa làm
Phong không cách nào dứt khỏi ham muốn tột cùng. Bộ não phát những tín hiệu “kiềm
chế” yếu ớt và vô dụng. Lý trí bất lực với ý nghĩ chiếm đoạt của con tim.

Phong kéo
cổ áo sơ mi Băng mặc ra và không dừng lại. một tay cậu lần xuống theo đường ve
áo, cởi chiếc khuy đầu tiên. Tay kia lần xuống nữa, kéo vạt áo sơ mi lên, những
ngón tay tiếp xúc nhẹ trên phần da thịt ở hông với đường eo cong tuyệt mỹ... Cậu
ngày càng bị kích thích.

Bất chợt,
Phong khựng lại. Ham muốn không giảm. Lý trí chưa tìm ra cách để trỗi dậy. Nhưng
cậu dường như cảm nhận được sự “không thoải mái” của Băng. Nhỏ không chống cự
nhưng cũng không tỏ ra hưởng ứng nữa. Nhỏ không sợ Phong. Hoàn tòan không!
Nhưng cảm giác lạ lầm làm nhỏ căng thẳng. Phong nhận ranh hai bàn tay Băng đang
siết chặt. Cậu nuốt khan, và từ từ chống tay dậy...

Tim Phong
nhói lên. Cậu không biết mình vừa làm trò gì nữa. Tại sao không thể tự chủ? Tại
sao không đủ sức kiềm chế? Cậu tự dằn vặt mình và muốn lập tức đấm cho kẻ tồi
tệ là chính mình một quả. Nếu không thể dừng lại, cậu đã làm vấy bẩn người con
gái ấy...

Phong cúi
gằm mặt...

- Xin lỗi...
- Cậu định rời khỏi giường.

Nhưng, một
lần nữa, Phong lại khựng lại. Bàn tay Băng vươn ra giữ lấy cánh tay cậu. Phong
đưa mắt nhìn Băng, cậu không rõ nhỏ đang muốn làm gì...

Tay Băng
lần trên hàng khuy áo sơ mi của Phong, và mở bung một chiếc khuy... Khi những
ngón tay non dịu dàng luồn qua, chạm vào làn da Phong, mọi dây thần kinh của
cậu bị kích thích mạnh mẽ...

- Em có
biết mình đang làm gì không vậy?

Nhưng Băng
giả vờ không nghe, tay nhỏ bỗng túm chặt áo Phong. Nhỏ từ từ... kéo Phong xuống.
Bàn tay Phong siết lại.

- Dừng!
Dừng lại đi... Tôi không kiềm chế được lần nữa đâu...

Băng đã
kéo sát Phong xuống và nhỏ bắt đầu... chủ động!

“Kiềm chế”?
Mọi tế bào, giác quan của Phong đều phản đối hai chữ ấy. Cậu hôn đáp trả sau
khi Băng bắt đầu vài giây.

Tay Băng
tiếp tục tháo từng chiếc khuy trên áo Phong, như gửi một lời yêu cầu. Bất chợt,
Phong rời khỏi môi Băng và chống tay lên. Hơi thở Phong dồn dập trong không khí.
Cậu từ từ cúi xuống và từ từ ghé sát vào tai Băng...

- Đi cùng
tôi nhé... tới nơi cùng trời... Tôi và em!

Băng như
bị thôi miên, nhỏ như rơi vào một mê cung đầy hấp lực. Nhỏ chẳng còn biết gì
ngoài khao khát đôi môi Phong nữa, nhỏ khẽ gật đầu...

Một nụ hôn
thật nhẹ lên má Băng. Môi Phong lại nhanh chóng tìm được môi nhỏ, nhung lần này
bắt đầu một cách êm dịu... Những ngón tay cậu đang lần lên hàng khuy áo. Cậu cúi
xuống hôn lên cổ Băng, những cái hôn vẫn rất nhẹ nhàng...

- Tôi yêu
em...

Những
chiếc khuy chậm rãi bị tháo bung ra... Nụ hôn của Phong xuống nữa, trên đôi vai
gầy... xuống nữa...

Băng nhắm
nghiền mắt, cảm giác như mất trọng lượng, như đang bay trong cõi thiên thai. Nhỏ
chỉ cảm nhận được điều duy nhất, là giọng nói rất dịu dàng bên tai...

- Thuộc về
tôi! Mãi mãi...

...

2 giờ sáng.

Wind bước
vào phòng làm việc của Lâm Chấn Đông, nhận ra Sheeply cũng đã được gọi tới.

- Ông chủ
cho gọi giờ này, có lẽ là việc quan trọng?

Lâm Chấn
Đông đứng dậy, rời khỏi chiếc ghế tựa.

- Chắc hai
ngươi đều biết kế hoạch hôm nay phần nào đã thất bại!

- Vâng,
chúng tôi đã được nghe tin.

- Thử nghĩ
coi, lý do thất bại là gì? - Lâm Chấn Đông bước qua tên cận vệ, cầm luôn khẩu
súng trên tay hắn đã chìa ra. Wind liếc nhìn Sheeply, thận trọng lên tiếng.

- Năng lực
của hai cậu chủ không bàn! Vậy hoặc do lũ cớm quá nhạy bén. Hoặc do... trong
khu biệt thự có gián điệp!

“Gián điệp”!
Sheeply hơi sững tim khi nghe từ ấy. Hắn rõ hơn ai hết mình đã làm những gì mạo
hiểm trong ngày hôm nay.

Lâm Chấn
Đông đứng trước hai tay quản lý, vẻ mặt không biểu lộmột chút dò xét, nghi ngờ
hay ám chỉ.

- Gián
điệp? Các ngươi có nghĩ để báo cho lũ cớm, thì đó phải là một tên gián điệp có
thể liên lạc với bên ngoài trong khu biệt thự không?

- Ông chủ
đang nghi ngờmột trong hai chúng tôi? - Sheeply cất lời, giọng hết sức bình
thản.

- Ta không hề nghi ngờ. Là tự ngươi nói thôi!

Lâm Chấn Đông giơ khẩu súng ngắn lên, lật qua lật lại xem
xét. Ông khẽ nhíu mày:

- Để một mối nguy hiểm cận kề, không phải một trò chơi
thú vị!

- Nhưng ông chủ, đã dùng người thì nên tin, còn đã không
tin thì không nên dùng!

- Thật không may, ta lại không có thói quen tin ai tuyệt
đối. Wind! Ta đã từng tin ngươi sẽ quản lý thằng hai chu toàn, và ngươi đã từng
làm ta thất vọng!

Ông trùm mafia đưa ánh mắt quyền lực và sắc như dao về
phía quản lý của Khang.

- Còn Sheeply, ngươi từ lúc nào đã quên ngươi là người
của ta vậy? Chuyện giữa Chấn Khang và đứa con gái đó, hình như ta còn nhiều
điều chưa được nghe?

- Ông chủ thứ tội! - Sheeply cúi đầu.

Lâm Chấn Đông bật cười.

- Đừng căng thẳng thế! - Ông lại liếc sang nhìn Wind.

- Từ lúc ngươi trở về, thằng hai ngày càng muốn chống đối
ta. Ngươi giải thích sao cho chuyện này?

- Ông chủ!
Vị trí thừa kế ngay từ đầu cậu hai đã không hứng thú. Nhưng nếu ông cho rằng,
có kẻ đằng sau vạch đường là tôi, thì tôi cũng không cách nào giải thích.

Lâm Chấn
Đông tiến vài bước lại gần Wind hơn. Vẻ mặt hắn hoàn toàn không căng thẳng. Phía
bên kia, Sheeply đang cố giấu vẻ thất thần. Hắn siết bàn tay lại, rồi mở, rồi
lại siết. Hắn cố Chấn an bằng cách tự nhủ hắn là người của ông chủ và dường như
kẻ ông chủ nhắm tới là Wind!

- Wind,
vậy ngươi nghĩ kẻ nào trong hai ngươi là gián điệp đây?

- Không
phải tôi!

Ông trùm
khẽ nhếch mép cười.

- Thể hiện
tốt lắm! Nhưng màn kịch đến đây nên hạ rồi! Ta cũng muốn xác định ngươi là
người của CIA hay tổ chức nào khác, nhưng ta biết những kẻ như ngươi không thể
moi được thông tin gì từ miệng... Vĩnh biệt!

Khẩu súng
trên tay Lâm Chấn Đông đang giơ lên. Wind, tim khẽ nhói và từ từ nhắm nghiền
mắt...

Pằng!

Một phát
súng xuyên vào thái dương, tay quản lý trợn trừng mắt và ngã phịch xuống sàn...

Wind bất
giác mở mắt! Hắn nhíu mày, từ từ nhìn sang... Sheeply đã chết! Chỉ trong khoảnh
khắc, họng súng trên tay Lâm Chấn Đông đã xoay 60 độ và đạn bắn ra chuẩn mục
tiêu, nhanh tới mức Sheeply không có một giây để định hình.

Lâm Chấn
Đông trở lại bàn làm việc, ném khẩu súng lên bàn.

- Ông chủ,
thế này là...

- Có kẻ đã
báo cho thằng hai về tình hình của con bé ấy, rõ ràng là muốn phá hỏng cuộc gặp
của ta. Hơn nữa, chuyện có kẻ lạ đột nhập và tấn công ngươi, hắn không báo lại
nửa lời. Dù gì thì hôm nay, hắn đã sơ xuất rồi.

- Ông chủ,
đã trừ khử được gián điệp, tiếp theo chúng ta nên le tiếp kế hoạch đang dang dở.

- Tất
nhiên. Ta phải theo vụ này đến cùng! Ngươi thử điều tra về những tay cảnh sát
hôm nay bám theo xe hàng xem. Ta nghi ngờ có liên quan tới John Han.

- Tôi vẫn
đang tiếp tục điều tra về hắn, có thông tin gì tôi sẽ báo lại sớm nhất có thể.

- Được
rồi, chắc ngươi đã mệt. Lui đi!

Wind cúi
đầu, mắt liếc nhanh về phía Sheeply. Làm việc trong khu biệt thự không khác nào
đang đùa với hổ, mất mạng lúc nào chính mình cũng không hay...

Wind bước
chậm rãi trên hành lang. Bỗng, chân hắn khựng lại. Trước mặt, Thụy An đang chặn
đường.

An ngẩng
mặt lên, mắt nhỏ nhòe ướt, răng cắn chặt để tiếng khóc không phát ra...

- Tôi đã
sợ... quản lý... là gián điệp.

Wind tiến
thêm hai bước, bàn tay hắn đưa lên lau nhẹ giọt nước mắt chảy dài trên má An.

- Không
thể nào! - Và hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán người con gái ấy...

6 giờ sáng.

Băng he hé
mắt tỉnh giấc. Nhỏ đưa tay dụi mắt, nhưng bất giác nhớ lại đêm qua, nhỏ quay
ngoắt sang bên cạnh nhìn... Chấn Phong đang nằm ngay cạnh nhỏ, có lẽ vẫn đang
ngủ.

Hàng mi
đen thật rậm, cái mũi rất cao và đôi môi vô cùng quyến rũ. Cánh tay rắn chắc và
bộ ngực vạm vỡ cho cảm giác an toàn khó tả. Lần đầu tiên Băng nhìn rõ Phong và
nhìn chăm chú ở khoảng cách gần thế này. Trong nhỏ, chẳng còn ý niệm nào vể mục
đích thực sự, về suy nghĩ, toan tính. Nhỏ chỉ cảm thấy lòng lâng lâng với một
niềm hạnh phúc thật lạ.

- Là lần
đầu tiên sao? - Mắt Phong vẫn nhắm như ngủ nhưng miệng cậu lại mấp máy. Băng
giật mình như bị bắt quả tang, mắt hướng thẳng lên trần nhà, để yên thế, chớp
chớp...

- Đang... đang
ngủ. - Nhỏ nói như minh oan.

Khóe môi
Phong như vừa có một nụ cười.

- Thì ra... là lần đầu!

Băng nhíu mày, đã hiểu ra vấn đề! Nhỏ quay người, nhổm
đầu dạy và ghé sát tới gần Phong:

- Lâm Chấn Phong! Anh bị tố giác!

- Tội danh?

- Xâm hại trẻ em mười bảy tuổi!

- Phản đối! Tôi bị dụ dỗ, thưa tòa!

Huých! Băng đấm vào tay Phong một cú khá mạnh.

- Á... - Và lập tức Phong phản ứng lại, cậu gồng người,
một bàn tay giữ lấy ngực trái. Mặt cậu như đang vô cùng đau đớn

Băng bịt miệng, rồi cuống lên:

- Em... em xin lỗi! Em quên mất! Em xin lỗi!

Nhỏ nhổm hẳn dậy, cúi xuống nhưng luống cuống không biết
làm gì.

Bỗng, một cánh tay Phong vươn lên, những ngón tay luồn
vào tóc Băng và bằng một lực khá mạnh, kéo nhỏ xuống! Khoảng cách chỉ vài centi.
Đôi mắt hai màu giãn ra, Băng vừa kịp hiểu Phong chẳng bị đau gì cả

- Anh dám...

- Yên lặng! Tòa tuyên bố. Em thuộc về tôi, mãi mãi...

Tay Phong kéo Băng xuống sát hơn, và một nụ hôn dịu ngọt
buổi sớm mai.

...

Băng bước từ phòng tắm ra, chiếc khăn tắm quấn quanh
người.

Phong đang ngồi dưới sàn, dựa vào thành giường. Băng tiến
lại gần, Phong đặt lapop sang một bên và kéo nhỏ xuống, ngồi trong lòng mình.

- Dễ chịu hơn không?

Băng khẽ gật. Phong với tay lấy cốc sữa nóng trong khay
bánh đặt trên giường và đưa cho Băng. Nhỏ ngồi trong lòng Phong, hai tay bê cốc
sữa uống, ngoan như một chú cún.

- Em nhớ hôm nay là ngày gì chứ?

Hơi nghĩ ngợi, Băng gật đầu.

- Tôi sẽ không bao giờ chĩa súng vào em! Nhưng cảm giác
bị kẻ khác cho hai sự lựa chọn, hoặc sự sống của em, hoặc một thứ gì khác, bất
cứ thứ gì, làm tôi thật sự khó chịu... Có lẽ đêm qua, đã xảy ra điều gì đó
nghiêm trọng!

Băng hạ cốc sữa, không có vẻ gì là muốn biết.

- Ừ, điều gì thì cũng chẳng còn liên quan đến chúng ta nữa
rồi... Coi nào, khi muốn trốn chạy, người ta thường tới bang California, đất
rộng, người đông, khó khăn cho kẻ khác tìm kiếm. Vì vậy, chúng ta sẽ tới vịnh
Porto!

Phong rút di động, bấm số.

- Vâng, hãng hàng không Qantas Airways xin nghe!

- Cho tôi đặt trước hai vé máy bay tới California sáng
nay. Tôi sẽ gửi tiền qua tài khoản bây giờ!

- Vâng, xin ngài đợi chút.

Băng giơ cốc sữa sắp hết lên như muốn Phong uống chung. Cậu
lắc đầu. Băng rướn người, chạm nhẹ môi vào môi Phong, làm sữa dính trên môi cậu.
Cậu nếm thử, vị sữa, nhưng ngọt hơn sữa rất nhiều.

...

- Cảm ơn ngài đã đặt vé! Hai giờ nữa chuyến bay sẽ khởi
hành, chúng tôi sẽ đón tiếp nhiệt tình!

Phong hạ máy, bấm số khác.

- Alo?

- Tôi muốn mua một chiếc du thuyền sau hai tiếng nữa.

- Ngài muốn tới đâu?

- Tôi sẽ lái, không cần quan tâm chuyện đó đâu!

Tay Phong đưa lên, vuốt đuôi tóc dài còn ẩm ướt:

- Dù bị cả thế giới truy đuổi, chúng ta cũng sẽ cùng trốn
chạy!

- Ừm! Hai chúng ta! - Băng cảm giác một thứ gì đó le lói
trong tim khi nói vậy, như thể khoảng cách giữa nhỏ và Phong biến mất, như thể
bức tường ngăn cách hai thế giới đã tan vào hư không...

- Tôi muốn em gặp một người!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3