Thiên thần bóng tối - Chương 51
Chương 51:
6 giờ sáng
Băng tỉnh giấc. Nhỏ cảm giác dễ chịu hơn lúc trước khi
ngủ. Có thể do thuốc, có thể do... một nụ hôn của một ai. Ai? Trong vô thức,
Băng đã cảm nhận được nụ hôn ấy, đôi môi ấy, và thứ mùi là lạ quen thuộc ấy rất
gần. là thực hay nhỏ chỉ mơ? Nhưng có điều nhỏ biết, là hình như nhỏ đang nhớ
ngững điều quen thuộc đó. Cảm giác trống rỗng và tìm kiếm xâm chiếm. Nhỏ chợt
gạt phăng tất cả suy nghĩ trong phút chốc đó đi, nhỏ còn những điều vô cùng
quan trọng phải làm.
Băng ngồi dậy, bỗng thấy bên tai phải hơi nhói lên.
- Em tỉnh rồi sao? - Khang xuất hiện ngay cạnh giường.
- Ai đã đến?
- Làm gì có ai, ta ở trong phòng với em cả đêm qua. À,
lúc em mới ngủ, ta có gọi bác sĩ tới tiêm cho em, hình như em hơi mệt.
Băng nâng cánh tay phải lên.
- Hơi sưng thì phải? Ta lấy đá chườm nhé?
- Không! - Băng lại nằm xuống giường, quay vào trong.
- Em ngủ nữa à? Ta sẽ cho người làm bữa sáng rồi mang
đến, em muốn ăn gì?
- Không gì cả!
- Thế rút cục là em muốn gì?
- Ồn ào quá!
Khang cũng không hiểu sao sau một thời gian, Băng còn khó
chiều hơn. Nhưng cậu quen rồi.
- Cậu chủ! Ông chủ gửi hàng về.
- Biết rồi!
Băng nằm trên giường, co người lại. Nhỏ lại nâng cánh tay
phải lên, nhìn vết tiêm hơi sưng - một cảm giác thật lạ và cũng thật khó chịu...
“Tôi làm em đau? Xin lỗi. Đừng tha thứ khi tối làm tổn
thương em.. ”
“Làm thế sẽ hết đau?”
“Tôi chẳng hiểu gì cả.. ”
Băng nhắm nghiền mắt. Đôi môi chạm vào vết thương ấy, sự
dịu dàng như vẫn còn đâu đây, tan vào không khí, chìm trong kí ức...
...
Wind đẩy nhẹ cửa phòng 102, bước vào...
- Ông chủ chuyển một số hàng về khu biệt thự, phía dưới
khung cửa số, bằng ánh sáng từ màn hình laptop, hắn đoán được cậu chủ đang tiêm
thuốc.
- Em nghĩ tâm trạng làm cậu chủ không muốn làm việc. không
ngờ hệ thống an ninh lại vừa được nâng cấp. Đương nhiên em không muốn cậu chủ
bỏ bê công việc, nhưng cậu chủ làm việc quá sức trong tình trạng sưc không ổn
định cũng làm em lo lắng!
Đôi mắt Wind vừa bất giác nhìn lên mặt bàn, nơi những vỉ
thuốc tiêm trợ tim do hắn chuẩn bị vẫn còn nguyên vẹn, vậy Phong...
- Cậu chủ!
Hắn lao tới chỗ Phong. Và khi đến gần, hắn mới nhận ra ở
cạnh Phong, những ống đựng chất dịch rỗng lăn lóc dưới sàn. Phong đang tiếp tục
dùng xi lanh hút chất dịch. Phía bên kia, một hộp gỗ mở nắp, bên trong có một trăm ngăn đựng một trăm ống dịch... Wind
đã lập tức hiểu cậu chủ đang làm gì!
Cheng... gg... Ống dịch bị hất văng đi bằng một lực thô
bạo.
- Cậu chủ điên rồi! Cậu muốn tự giết mình sao?
- Ta phải chữa khỏi bệnh cho cô ấy!
- Cậu chủ định cứu người rồi đưa mình xuống mồ luôn? Sự
sống này bao nhiêu người muốn có, cậu chủ dễ dàng từ bỏ nó sao?
- Vậy tìm đi? Tìm một mục đích để ta sống đi!
- Em...
- Được gì... khi cuộc sống không còn ý nghĩa? Cô ấy nói
đúng. Cách giải thoát duy nhất... là cái chết.
- ...
- Đừng nhìn ta bằng ánh mắt thương hại đó. Ít nhất, ta
còn có thể bảo vệ được sự sống cho cô ấy! Để... chuộc tội...
- Thì ra... cậu chủ đã biết hết rồi!... Tôi... xin lỗi...
...
- Ha ha! Cuối cùng cũng xong!
Khang có vẻ rất vui với bộ ghép hình vừa tự ghép xong. Chắc
cậu sẽ chẳng bao giờ nghĩ mình bỏ thời gian mà làm những trò ngớ ngẩn và đau
đầu này nếu không gặp Băng.
- Công nhận bỏ nhiều công sức làm một việc, làm xong sẽ
thấy rất thú vị. - Khang quay
sang nhìn Băng. - Mà chắc những
người rảnh rỗi như em thì sẽ thấy nó vô cùng thú vị rồi.
- Em sao vậy, Băng!
Khang lay nhẹ người Băng khi thấy ánh mắt nhỏ như người
mất hồn.
- Em khó chịu chỗ nào sao?
- Gì?
- Đầu óc em để đi đâu vậy? Ta thật sự muốn biết em đang
nghĩ gì đấy!
- Gì cũng được! - Băng quay đi, nhìn chỗ khác, nhỏ cũng
chẳng rõ mình đang nghĩ gì nữa.
- Mấyhôm
nay em lạ lắm. Hay là tại hôm trước ta nghi ngờ em là gián điệp?
- Gián
điệp! Thì là gián điệp đấy! - Băng có vẻ bực bội. Nhỏ đứng phắt dậy và bước
nhanh đi.
Nhưng đến
gần cửa thì nhỏ khựng lại, vì có một vòng tay từ đằng sau đã ôm chặt ấy nhỏ.
- Ta xin lỗi! Xin lỗi! Đừng có giận mà.
Băng không hiểu nổi cảm xúc của chính mình. Rõ ràng có
một nỗi khó chịu trong nhỏ, không hẳn vì căn bệnh quái ác.
- Có điều này ta rất muốn nói với em. Ta đã nghĩ khi ở
trong ngục tù là nếu còn gặp lại em, ta sẽ noi hàng trăm lần. Ta - yêu - em! -
Một động từ có lẽ đã từng là khó khăn với Khang nhưng bây giờ cậu thấy thật dễ
dàng để nói ra.
- Nghe rồi!
- Nhưng ta muốn em nghe nữa. Ngày nào ta cũng sẽ nói. Nói,
nói mãi đến hết đời thì thôi. Giá mà em hiểu được ta yêu em nhiều đến thế nào. Còn
nhiếu hơn ta nghĩ nữa.
Cảm xúc trong Khang lúc này rất thật, Băng im lặng.
- Ta không cần em cũng yêu ta và yêu nhiều đến thế. Nhưng
em hãy hứa với ta một việc... Đừng... đừng bao giờ phản bội ta, được không?
- ...
- Thế gian này... ta căm ghét nhất là sự phản bội, căm
ghét nhất!
...
Khu A. 7 giờ tối.
- Oaaa... Trông
An cũng xinh lắm đấy!
- Ừ, không
ngờ đấy. Trông như công chúa vậy, thích quá!
Thụy An
quay một vòng trước gương, khẽ mỉm cười:
- Thật
sao?
- Đúng mà.
An trang điểm và ăn vận lên thấy khác hẳn!
An đang
mặc một chiếc váy chiết eo, ngang đầu gối, hai vai và tay làm bằng ren, trông
xinh xắn và nhẹ nhàng. Mái tóc luôn buộc túm lên cũng thả ra, xõa ngang vai. Mái
tóc đen tuyền dày và mượt. Chính nhỏ cũng không nhận ra mình trong gương nữa.
- Nếu thêm
vài đó trang sức chắc sẽ xinh hơn!
- Phải,
phải! Để chị tìm coi có thứ nào không nhé!
An nhìn
mình trong gương, nét tươi tắn đáng yêu của một cô gái mười tám, đôi mươi còn
hiện rõ nhưng suy nghĩ của nhỏ dường như chẳng còn trong trẻo và ngây ngô của
lứa tuổi ấy nữa.
- Thôi,
không cần đâu. Em không quen đeo trang sức! Bé tới giờ các chị thấy em đeo hồi
nào đâu chứ?
- Ơ, thế
cái nhẫn ở tay đấy là gì?
- ...
- Ừm, chật
ních rồi mà không chịu tháo ra.
An nhìn
xuống tay phải mình, nơi ngón giữa đúng là có đeo một chiếc nhẫn vàng gắn đá. Nhỏ
đã đeo nó hơn mười năm rồi...
- An! An!
- Chuyện
gì vậy?
- Chị...
- Chị lại
chưa đem đồ ăn tới cho cậu hai sao?
- Nhưng mà
cậu hai cũng có ăn đâu, hai ngày nay không ăn gì sất.
An nhíu
mày, nhỏ đoán là do Chấn Khang đã trở về.
- Lần sau
chị không được thế, để bây giờ em mang đến cho cậu hai!
...
Băng lang
thang dọc các hành lang. Cũng lâu rồi mới có cảm giác này. Nhỏ đi không mục
đích, suy nghĩ muốn tìm kiếm thứ gì đó đã bỏ quên nhưng chính nó là gì nhỏ cũng
chẳng đoán nổi.
...
Phòng 102
Choang!
Mặt gương
trong phòng tắm vỡ toang ra vì một lực đấm rất mạnh. Mảnh kính tung tóe. Tay
Phong vịn lên thành bồn rửa mặt. Máu rớt tong tong xuống, hòa với nước. Cậu đã
cố bình tĩnh nhưng đã không chịu thêm nổi khi thấy khuôn mặt mình trong gương. Tại
sao lại giống y hệt? Tại sao không là duy nhất? Hay thực ra cậu chỉ là bản sao
của kẻ khác? Hay thực ra chỉ là vật thay thế?
Phong cay
đắng nhận ra, nếu không có khuôn mặt đó, người con gái ấy... chắc chẳng bao giờ
về bên cậu...
Phong bước
ra cửa phòng, đôi chân cứ bước không suy nghĩ. Đầu trống rỗng. Cơ thể như đang
rơi. Đó là vì yêu sao? Yêu! Cái hố sâu hút dù đã biết nhưng vẫn lao vào...
Tim Phong
bỗng nhói lên, bàn tay giữ chặt ngực trái, chốc lát bỗng run lên bần bật. Tưởng
vết thương ở tay sẽ nhòa đi vết đau trong tim, nhưng hình như không thể...
“Đừng
tưởng dùng khuôn mặt đó thì có thể thay thế được Chấn Nam!”
“Tôi
căm ghét việc có một khuôn mặt giống hệt Chấn nam tồn tại trên thế gian này!...
Tôi căm ghét anh!”
Tim thắt
lại, bàn tay run bần bật có giữ chặt ngực trái hơn, Phong lại sắp không giữ nổi
bình tĩnh. Mắt cậu nhìn xuống... Bàn chân vừa giẫm lên một mảnh gương vỡ bị
văng ra. Vỡ! Tan tành! Không vẹn nguyên! Không bao giờ có thể vẹn nguyên!
Phong từ
từ cúi xuống, nhặt mảnh gương lên... Nó đã từng thuộc một tấm gương phẳng, tĩnh
mặc và vô hại. Còn giờ, nó sắc nhọn như muốn làm đau! Mảnh gương trong tay
Phong, lòng bàn tay nắm chặt lại, từ từ đưa lên...
“Tôi
căm ghét việc có một khuôn mặt giống hệt Chấn Nam tồn tại trên thế gian này!
Tôi căm ghét anh!”...
Mũi gương
sắc nhọn chạm lên trán Phong, từ từ bị nhấn xuống... Khuôn mặt cậu! Nếu nó
không còn tồn tại, nếu nó không còn y hệt Chấn Nam... thì có thể thay đổi được
gì không? Máu từ trán đang chảy xuống, rớt từng giọt xuống áo sơ mi...
- Cậu chủ!
Choang!
Mảnh gương
văng vào tường, vỡ ra thành trăm mảnh nhỏ hơn. Phong đã bị đôi tay nào đó dùng
hết sức xô mạnh đi...
- Cậu chủ
đang làm gì vậy?
Hai bàn
tay Phong đang siết chặt lại, kêu răng rắc.
Thụy An
khe khẽ bước đến gần, nhỏ bắt đầu nhận ra những vết thương vẫn chảy máu trên
tay Phong, trên trán Phong, như cậu vừa tự hành hạ bản thân vậy.
- Sao cậu
chủ không biết lo lắng cho mình vậy? Cơ thể của cậu chủ cũng là da thịt con
người kia mà?
- Từng ấy
năm cô đơn và đau khổ, cậu chủ còn có thể chịu đựng đến mức nào nữa? Thôi đi!
Dừng lại đi! Nghĩ cho bản thân mình đi!
Nước mắt
đã chảy từ khóe mắt An, nhỏ không thể kìm chế nỗi cảm xúc nữa
Con mắt
màu café đặc đang chuyển màu, hằn lên những tia đỏ. Dường như cậu đang trở về
là Lâm Chấn Phong lúc ban đầu: muốn giết người khi mất bình tĩnh!
- Cậu... chủ...
- Bàn tay An đưa lên, như muốn chạm vào Phong. Bỗng. Nó bị hất văng ra. Phong
quay phắt lại, nhanh đến nỗi An chưa kịp phản ứng thì... một bàn tay thô bạo và
nhớp nháp máu đã ghì chặt quanh cổ nhỏ.
- Cậu... cậu
chủ... đừng... - An cố vùng vẫy nhưng bất lực, nhỏ chỉ còn biết rên rỉ trong cổ
họng. Đôi mắt đau đớn và tuyệt vọng nhìn Phong.
- Đừng...
Bàn tay
Phong ngày càng siết chặt. Và An không thể chịu đựng thêm nữa...
- Đừng... Chấn...
Chấn Phong.
Bàn tay
Phong chợt khựng lại. Tai cậu vừa nghe thấy gì?
Dường như
ai đó gọi tên cậu! Giọng nói ấy...
Đôi mắt
Phong chú mục vào An, cái nhìn khi nỗi giận dữ đang vơi và lấp vào là... nỗi
sửng sốt.
Trước mắt
cậu... là khuôn mặt người con gái ấy! Đôi mắt to, trong veo và long lanh nước. Chiếc
mũi và cái miệng xinh trên nền da trắng muốt... Hơn hết là mái tóc dài...
Bàn tay
cậu từ từ buông lơi.
- Cậu chủ...
em...
An chưa
kịp hiểu gì thì đôi mắt đã mở rộng hết cỡ. Phong bỗng... kéo nhỏ lại ôm chầm!
- Cậu...
- Đừng!
Đừng rời khỏi tôi! Xin em!
- Em...
- Em cũng
biết tôi yêu em nhiều thế nào mà! Làm sao tôi sống khi em không ở bên?
- Cậu chủ...
em... - Bàn tay An đưa lên, nhỏ không biết mình đang làm gì nữa. Ngón tay nhỏ
khẽ víu lấy áo sơ mi của Phong. Lần đầu tiên! Nhỏ thấy an toàn và ấm áp thế này...
- Em có
đang mơ không? Cậu chủ ôm em và bảo... yêu em... Điều đó là thật sao?
Đôi bàn
tay khẽ siết lại. Tim đập lệch vài nhịp. Băng thật sự không hiểu rõ chính mình.
Nhỏ quay người, bước vội đi, không gây chú ý y như lúc vào.
Ra khỏi
phòng 102, chân Băng tiếp tục bước nhanh hơn. Nhỏ không biết mình đang làm gì
nữa! Lang thang như tìm kiếm rồi lại bước vào căn phòng ấy. Nhỏ không biết mình
nghĩ gì nữa! Khi nhìn thấy cảnh tượng đó... người con trai ấy ôm một người con
gái thật chặt. Nhưng không phải nhỏ! Nhưng tại sao chứ? Nhỏ đã chọn cách rời
khỏi vị trí ấy kia mà? Nhưng tại sao chứ... tại sao nhỏ thấy khó chịu trong lúc
này...
...
10 giờ đêm.
- Không!
Tránh ra!
Choang!
Cốc sữa
văng xuống sàn, cốc vỡ, sữa tung tóe.
- Em sao
vậy? Không ăn cũng không uống thì sống thế nào?
- Chết thì
thôi!
- Gì?
Chết? Em là của ta!
Ai cho em chết mà chết.
Khang bước tới gần Băng hơn.
- Nói coi, em đang khó chịu chuyện gì vậy?
Băng quay phắt đi.
- Đúng là! Em thay đổi như chong chóng, thật không hiểu
em nữa!
Băng trèo hẳn lên giường, bò vào phía trong, nằm xuống,
ôm gối. Khang lập tức cũng mò lên.
- Đi ngủ sớm thế à? Ừm, sớm mà. “Chơi” tí đã!
Khang định sờ vào cánh tay trắng nõn ấy. Thật là nhìn chỗ
nào cũng thấy kích thích. Nhưng Khang chưa kịp làm gì thì Băng đã ngồi phắt dậy.
- Tránh xa ra!
- Gì chứ? Em
ngủ định không cho ta ngủ sao?
- Xuống
giường!
- Gì?
Xuống giường thì ta ngủ chỗ nào?
- Xuống!
- Em quá
đáng vừa thôi chứ, thế ta ngủ đất à?
- Xuống!
- Không!
- Xuống
giường!
- Ừ, thì
xuống.
Khang rốt
cục lại phải ra khỏi giường. Băng nằm xuống, ôm gối ngủ.
- Nhưng... Đây là phòng ta mà...
... Thụy An lững thững trên hành lang về phòng mình... Nhỏ
chợt bật cười.
“- Đó là tình cảm thật của cậu chủ sao? Cậu có biết em...
- Tôi yêu em hơn cả bản thân tôi nữa. Em hiểu mà... Băng.”
...
7 giờ sáng
- Ta cũng rất muốn lái chiếc Demo mới tậu đưa em đi chơi
phố, rồi dừng lại ở một nhà hàng sang trọng dùng bữa.
- Không đói! Không ăn!
- Hả? À, ừm - Khang bật cười - Không ăn thì vào công viên
chơi nhé? Hay đi xem phim 4D?
- Chán quá!
- Được rồi, vậy mua trực thăng lượn vài vòng đi! Ha ha...
Khang chợt ngừng cười vì thấy trước mặt, em trai đang
bước hướng ngược lại. Khang lập tức đi sát lại với Băng và khoác vai nhỏ.
- Người đẹp, tối qua tuyệt phải không? - Miệng nói vậy
nhưng mắt Khang lại trân trân nhìn Phong, như muốn trêu ngươi.
- Em phải sang phòng ăn ăn nhiều mới được. Ở bên ta làm
sao ta để em bệnh vì biếng ăn được chứ?
Nhận ra sự xuất hiện của Phong, Băng im lặng và nhìn chỗ
khác.
- Ồ, xem ai kia. Chào em trai!
Khang dừng bước:
- Giáp mặt sớm quá nhỉ? Đêm qua chú ngủ ngon không?
Khang nhìn một lượt từ trên xuống, nhận ra vết thương ở
mặt và tay Phong. Khang khẽ cười.
- Nên cố ngủ cho ngon đi, phải giữ gìn sức khỏe chứ!
Phong không để ý lời Khang, chỉ chú mục vào Băng.
- Đi thôi người đẹp. Ta không thích có kẻ cứ nhìn chằm
chằm em trước mắt ta thế đâu.
Khang khoác vai Băng và kéo nhỏ đi cùng, định lướt qua
Phong...
- Sắc mặt em không tốt! Nếu mệt thì đừng giấu.
Ba kẻ đứng ngang nhau, nhưng nhìn hai hướng ngược lại. Khang
liếc em trai bằng một ánh nhìn sắc ngọt
- Mày đừng ra vẻ...
- Đừng có bám theo tôi, để nói những điều vô nghĩa đó!
Khang dừng nói vì bị giọng cao vút của Băng ngắt lời.
- Tôi chỉ là... lo cho em.
- Giá anh biết khi nhìn thấy khuôn mặt đó, tôi khó chịu
đến thế nào! Sự lo lắng của anh... làm tôi buồn nôn!
Hàng mi dày sụp xuống, hai bàn tay Phong siết lại.
Chấn Khang cũng không hiểu nổi những gì mình vừa nghe,
nhưng cậu cảm giác được, giữa Băng và Phong có chuyện gì đó.
- Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Tránh xa tôi
ra!
Băng hơi ngước lên, ra hiệu cho Khang.
- Đi thôi...
Sau lưng Phong, người con gái ấy lại đang xa dần...
Cậu chỉ thấy tim mình đau nhói lên, và rõ ràng mỗi lần
đau, đau hơn trước nhiều. Phong cố chịu đựng, cố kiềm chế, nhưng dường như
không thể. Tay cậu đưa lên giữ lấy ngực trái. Cậu quay mặt vào tường ho vài
tiếng. Đôi mắt Phong hơi sững lại... Ngón tay quệt nhẹ qua miệng. Dính máu! Cậu
thấy trên tường... những vết máu đỏ tươi...
...
- Lần đầu tiên ta thấy em nói những điều độc ác như vậy!
Băng rõ ràng đã muốn nói nhẹ nhàng hơn khi nhìn thấy Phong.
Nhưng không hiểu sao những lời làm kẻ khác đau, nhỏ có thể nói ra dễ như vậy.
- Xảy ra chuyện gì thì em cũng đừng những lời như thế với
ta đấy! Không phải dành cho ta mà ta nghe còn ớn lạnh. Haizz. Đúng là phụ nữ
không giết người bằng dao.
- Tuyệt vậy sao?
- Cái gì tuyệt?
- Đêm qua!
- À thì...
- Hiểu rồi! Ngủ dưới đất rất tuyệt!
- Cái... cái gì, không phải em định bắt ta nằm đất nữa
chứ?