Khi Em Từ Bỏ Tình Yêu - Chương 14

Chương
14:

Chiều
hôm đó Ngọc Thuỷ dẫn Phương Anh đến bệnh viện tư để kiểm tra. Ngay lập tức, Hải
Thành xuất hiện.

Đôi oan
gia bọn họ lại tiếp tục cãi nhau.

“Chuyện
quan trọng thế này mà em lại giấu anh! Nếu người của anh không báo cho anh biết
là em đến bệnh viện khám thai, có lẽ anh đã bỏ qua một sự kiện quan trọng của
cuộc đời mình rồi!” Hải Thành tức tối.

“Em chỉ
đi khám thai thôi mà! Anh có cần nghiêm trọng hoá vấn đề lên như vậy không?”

Hải
Thành tiếp tục tức giận: “Đây là lần đầu tiên anh được làm cha, vậy có quan trọng
không? Đây là lần đầu tiên em làm mẹ, vậy có quan trọng không?”

Nghe Hải
Thành lớn tiếng như vậy, Phương Anh chỉ biết im lìm.

“Lần đầu
em đi khám thai thì nhất định phải dắt anh đi cùng em! Em đừng quên anh là chồng
hợp pháp của em!”

Nói rồi
Hải Thành ép buộc Phương Anh vào phòng khám với mình, bỏ lại Ngọc Thuỷ không biết
phải nên về hay nên ở.


Phương Anh giấu giếm Hải Thành nhiều chuyện như vậy, nên dĩ nhiên là cô bị cấm
túc.

Gọi điện
thoại để xin lỗi Ngọc Thuỷ khi không tiễn cô đi Canada được, Phương Anh còn
không quên gọi cho Đình Bảo để nhờ vả.

Lúc được
Đình Bảo tiễn ra sân bay, Ngọc Thuỷ cảm thấy vô cùng biết ơn anh. Cô cảm thấy hạnh
phúc vì ít ra bên cạnh cô vẫn còn có nhiều người quan tâm yêu mến.

Lúc chuẩn
bị vào làm thủ tục, Ngọc Thuỷ cảm giác có một người nào đó đang nhìn mình, tựa
như mười năm trước vậy.

Thế
nhưng cũng như mười năm trước, Ngọc Thuỷ lại tự nhủ với mình rằng đó chỉ là ảo
giác do chính cô tạo nên mà thôi. Đã đến nước này, làm gì còn ai luyến tiếc cô
nữa. Mà dẫu có ai luyến tiếc cô thì cô cũng sẽ không quay đầu lại.

Cô mãi
mãi không được hạnh phúc, vì cô đã từ bỏ quá nhiều. Nhưng vì cô đã lựa chọn một
con đường đơn độc như thế, nên cô hiểu rằng cô nhất định phải tiếp tục vững
vàng, tiếp tục bước đi...

Nhìn những
chiếc máy bay lần lượt cất hạ cánh trên bầu trời, Cảnh Trung chỉ cảm thấy mình
lại tiếp tục trở thành người thua cuộc.

Anh tự
nhủ với lòng mình rằng không sao cả, rằng anh sẽ tiếp tục làm người thua cuộc
trong chuyện tình cảm giữa anh và cô.

Không
sao cả, anh sẽ tìm cách để từ bỏ cô, từ từ loại bỏ cô khỏi tâm trí của anh.

------------------

Toronto
vào mùa thu như một bức tranh rực rỡ với sắc lá phong thấm đỏ cả một vùng trời.

Nhưng thật
đáng tiếc, Ngọc Thuỷ không có tâm trạng để thưởng thức khung cảnh mùa thu êm đềm
se se lạnh này.

Đối với
cô hiện tại, tiền nhà, tiền sinh hoạt phí vẫn là quan trọng nhất. Số tiền mà cô
đi làm trước đây chỉ đủ để cô đóng học phí mà thôi. Còn tiền do cha mẹ cô gửi từ
nông trại của hai người họ thì cô chỉ để đấy mà không muốn động vào.

Tự mình
phấn đấu để thử thách bản thân, đó mới là mục đích sống chân chính của cô.

Đến trường
lúc chín giờ sáng, tham dự các lớp học tới năm giờ chiều, sau đó đến một nhà
hàng Châu Á gần nơi cô thuê trọ để làm nhân viên phục vụ.

Mỗi khi
gần tan ca làm, cô lại phải phụ với nhà bếp rửa bát.

Về đến
nhà lúc mười một giờ khuya, cô tiếp tục thức để làm bài tập và tiểu luận đến tận
hai giờ sáng.

Mỗi khi
có thời gian rảnh rỗi, cô lại lên skype để chat với ba mẹ, với Phương Anh, với Đình
Bảo và những đồng nghiệp cũ cùng phòng. Không những thế, dì của Đình Bảo lại
tìm cách liên lạc và gửi quà cho cô rất nhiều.

Hôm nay
lại đến ngày thứ bảy, ngày mà cô yêu thích nhất trong tuần. Bởi vì chỉ có ngày
này là nhà hàng thực hiện chương trình nhạc thính phòng theo yêu cầu.

Nghệ sĩ
chơi đàn dương cầm của nhà hàng bọn họ thực ra là một cậu bé người châu Á chín
tuổi, tên là Chris Lee. Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng Chris đã được cha mẹ đào tạo
bài bản, từ lúc năm tuổi đã biết chơi đàn dương cầm. Cậu bé có thể nói là một
tài năng nhỏ tuổi của Toronto trong lĩnh vực âm nhạc.

Mỗi lần
Chris đến đây chơi đàn, Ngọc Thuỷ đều cổ vũ cậu rất nhiệt tình. Có khi là chuẩn
bị nước uống cho cậu, lại có khi là phụ giúp cậu chuẩn bị nhạc cụ.

Dần dần
Chris rất thân với Ngọc Thuỷ. Cậu bé không ngần ngại mà gọi Ngọc Thuỷ là Kathy.
Cậu bảo rằng Kathy giống như chị gái của cậu vậy, vô cùng yêu thương và đối xử
với cậu rất tốt.

Cậu còn
bảo với cha mẹ của cậu – ông bà Lee rằng khi nào lớn lên cậu sẽ cưới Kathy.

Có một lần,
đầu óc ngây thơ của Chris bỗng dưng bật lên một câu hỏi với Ngọc Thuỷ: “Tại sao
chị lại đối xử với em tốt như vậy?”

Ngọc Thuỷ
thật không biết phải giải thích với cậu bé thế nào. Cô nghĩ cô không phải là
người đối xử tốt duy nhất với Chris cơ mà. Trong nhà hàng này vẫn còn có nhiều
người yêu thích cậu bé.

Bị Chris
gặng hỏi mãi, Ngọc Thuỷ bèn bịa ra vài lý do kiểu như: “Vì em rất giống với một
người thân của chị.”

Ngay khi
nói ra câu đó, chính Ngọc Thuỷ cũng tự mình cảm thấy bất ngờ. Nhìn gương mặt
non nớt của Chris, Ngọc Thuỷ biết rằng cô có thể nhìn thấy bóng dáng của Cảnh
Trung trong đó.

Đang
loay hoay phụ rửa bát trong bếp, đột nhiên Ngọc Thuỷ nghe thấy Chris đang đàn bản
Canon in D. Bản nhạc này rõ ràng là bản nhạc mà Chris chưa đàn hay cho lắm, vì
Chris vẫn còn đang học, dù cậu đã rành rọt nhiều bản nhạc khác nhau. Thế nhưng
tiếng đàn này sao lại có vẻ thành thạo như thế. Rõ ràng đây không phải là tiếng
đàn của Chris.

Dừng tay
một lát, Ngọc Thuỷ vội vàng bước ra tìm kiếm nơi Chris đang ngồi đàn.

Đột
nhiên đập vào mắt Ngọc Thuỷ không phải là Chris, mà là một hình bóng quen thuộc.

Bóng
dáng cao gầy đang ngồi đàn dương cầm đó rõ ràng là Cảnh Trung.

Dụi mắt
mình liên tục, Ngọc Thuỷ cảm thấy sững sờ. Cô không biết mình đang nằm mơ hay
đây là sự thật.

Thẩn thờ
nhìn người đàn ông đàn xong bản nhạc, rồi đứng dậy chào khán giả, Ngọc Thuỷ vẫn
đứng đấy  bất động.

Trong
khi đó, Cảnh Trung đã nhìn thấy cô.

Tiến đến
bên cạnh cô, Cảnh Trung đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào nhìn cô. Anh hiểu, đây
là nụ cười mãn nguyện nhất của anh trong vài tháng trở lại đây.

“Chào
em! Lâu rồi không gặp!”

Giật
mình bị giống nói của Cảnh Trung làm cho thức tỉnh, Ngọc Thuỷ vẫn ấp úng nhìn
anh. Sau đó như chợt nhận ra điều gì, cô nhìn sang Chris đang ngồi lên ghế chuẩn
bị đàn bản nhạc tiếp theo, rồi cô lại nhìn sang Cảnh Trung.

Không cần
để cô phải đoán già đoán non, Cảnh Trung thẳng thắn nói với cô: “Thằng bé quả
thực rất giống anh, nhưng cũng lại rất giống em.”

Như một
kẻ vừa bị bóc trần, Ngọc Thuỷ sợ hãi định quay đầu vào bếp.

“Em đừng
trốn tránh anh, anh có việc muốn nói với em.”

Không biết
phải trả lời anh thế nào, Ngọc Thuỷ bèn tìm cách kéo dài thời gian: “Để em làm
xong công việc đã.”

Sau khi
tan ca, Ngọc Thuỷ và Cảnh Trung đi dạo rồi rẽ vào một quán bar gần đó.

Ngồi vào
bàn và gọi đồ uống xong, Cảnh Trung lập tức lên tiếng trước: “Thì ra em sang
Toronto là vì Chris.”

Nghe anh
nói vậy, Ngọc Thuỷ bèn lập tức phản bác: “Em không vì ai cả. Em sang đây là để
học MBA, để lo cho tương lai của chính em mà thôi.”

Cảnh
Trung cười mỉa mai cô: “Lúc nào em cũng tìm cách để nói dối anh, cũng là để nói
dối chính mình.”

Nhìn thẳng
vào mắt cô, anh khẳng định: “Anh không còn tin những gì em nói nữa. Anh chỉ tin
vào những gì mình thấy và cảm nhận mà thôi.”

Thấy anh
trả lời mình như vậy, Ngọc Thuỷ có chút sợ hãi. Một mặt cô sợ anh đang có âm
mưu gì đó, sợ anh sẽ phá hoại những gì cô đang có tại Toronto này. Mặt khác cô
lại tin anh sẽ không làm như vậy.

“Đừng
nói về em nữa. Nói về anh đi. Anh theo dõi em rồi tới tận Toronto này cũng chẳng
phải vì muốn tìm Chris sao?”

“Anh nói
đi, anh muốn gì?” Cô thẳng thắn muốn anh nói ra tất cả.

Lặng im
một lát rồi nhìn ra nơi góc đường, anh bình tĩnh trả lời cô: “Anh đoán lúc em
giao con cho ông bà Lee chỉ là giao cho người trung gian thôi có phải không? Bởi
vậy mà họ không hề nhận ra em.”

Thấy cô
vẫn chờ đợi câu trả lời của anh, anh tiếp tục: “Nếu anh nói anh muốn giành lấy
quyền  nuôi dưỡng Chris, cũng là... Cảnh
của chúng ta, em nghĩ thế nào?”

Câu trả
lời của Cảnh Trung làm Ngọc Thuỷ khiếp sợ: “Không được! Thằng bé đang sống rất
vui vẻ. Anh đừng phá hoại cuộc sống của nó! Lúc nó em từ bỏ nó cho gia đình Lee
thì nó đã không còn là con của em nữa!”

Vân vê
ly rượu trong tay rồi đưa lên miệng uống, Cảnh Trung vẫn trấn định trả lời cô:
“Năm đó em không cho anh biết sự tồn tại của Chris. Nhưng bây giờ anh đã lần
theo em mà tìm thấy nó.”

“Anh là
cha của nó, vì vậy anh phải có quyền được nuôi dưỡng nó! Em từ bỏ nó nhưng anh
không từ bỏ!”

Ngọc Thuỷ
tức giận: “Anh không hiểu hay cố tình không hiểu? Anh muốn phá hoại cuộc sống
bình yên của Chris hay sao? Anh làm như vậy không cảm thấy quá ích kỷ hay sao?”

Cô tiếp
tục: “Nếu anh làm như vậy, tôi sẽ hận anh! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho
anh!”

Nói rồi
Ngọc Thuỷ chuẩn bị rời đi.

Ngay lập
tức, Cảnh Trung nắm tay ngăn cô lại.

“Em bình
tĩnh đi! Anh sẽ không từ bỏ Chris, cũng sẽ không giành quyền nuôi dưỡng nó.”

Khi Ngọc
Thuỷ tiếp tục dừng lại không rời đi nữa, anh tiếp tục: “Em chưa bao giờ cho anh
quyền quyết định về Chris, bởi vì em chưa bao giờ chịu suy nghĩ rằng anh sẽ thế
nào nếu biết được con trai anh đang tồn tại trên đời. Em lúc nào cũng tự mình
quyết định mà không hề nghĩ tới cảm nhận của anh.”

“Nhưng
không sao, anh thua em, vì anh lúc nào cũng không thể từ bỏ em, không thể nào từ
bỏ Chris được.”

“Anh sẽ
không giành quyền nuôi dưỡng nó, vì anh sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì khiến
nó tổn thương.”

Nghe anh
nói như thế, Ngọc Thuỷ cảm thấy chột dạ và áy náy. Cô hiểu, mình có lỗi với Cảnh
Trung. Cô thầm nghĩ rằng không lẽ cô làm như vậy là sai lầm rồi sao?

Không,
cô không sai lầm, vì những điều cô từ bỏ đã trở thành những điều tốt đẹp sau
này. Trên đời này có mất mát thì mới có thành tựu, có bỏ đi con đường này thì mới
có thể chọn đi con đường khác.

“Vậy anh
tính thế nào?” Không còn tức giận, Ngọc Thuỷ nhỏ nhẹ hỏi Cảnh Trung.

Nhìn thẳng
vào mắt cô, rồi lại nắm chặt lấy tay cô, anh tiếp tục: “Em đi con đường nào thì
anh sẽ đi con đường đó.”

Giật
mình nhưng không rút tay mình khỏi tay Cảnh Trung, Ngọc Thuỷ hiểu, Cảnh Trung
tuy đã thay đổi, tuy đã trưởng thành, nhưng anh vẫn cố chấp với cô, cố chấp với
thứ tình cảm mà anh từng lựa chọn.

Nếu
không có sự cố chấp của anh, có lẽ cô và anh sẽ mãi mãi không bao giờ có thể tiếp
tục mà dây dưa với nhau đến tận hôm nay.

Và nếu
như không có sự cố chấp đó, có lẽ chuyện tình của họ cũng giống như bao nhiêu
câu chuyện tình đầu dang dở khác, mãi mãi chỉ là dang dở mà thôi.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3