Ngày Em Đến - Chương 71 - 72

Chương 71

Đến gần mười một giờ đêm Vệ Cẩm Huyên mới gọi điện thoại lại cho cô. Anh dỗ dành: “Không có vấn đề gì lớn đâu, Hoa Tây tham gia đấu thầu, bản kế hoạch bị người ta lấy cắp, may mà phát hiện kịp nên vẫn còn thời gian để khắc phục.”

Hoa Tây là công ty con của Bác Lãng, lúc trước Trương Tư Ninh còn nhờ vả Vệ Cẩm Huyên dùng danh nghĩa nội bộ mua căn hộ ở hoa viên Duy Tây do Hoa Tây đầu tư phát triển, có điều hiện tại vẫn chưa giao nhà mà phải đợi đến sang năm.

Biết được đúng là chuyện đấu thầu nên Trương Tư Ninh cũng không để ý nữa, thương trường như chiến trường, gián điệp thương mại có mặt khắp nơi, những chuyện như bản kế hoạch bị rò rỉ ra ngoài thế này đối với Bác Lãng cũng không có gì mới mẻ, mặc dù ứng phó với nó không thể nói là tiện tay nhưng cũng không phải chuyện hóc búa.

Cô chỉ thấy thương anh, nhiều chuyện ngổn ngang như vậy đặt hết lên vai một mình anh, trọng trách quá nặng, cô sợ thân thể anh không chịu nổi, nhưng người bình thường như cô cũng không giúp được gì.

“Bên ngoài mưa lớn lắm, nếu không thì buổi tối anh đừng về nhà, tạm ở lại phòng làm việc một đêm đi.” Trương Tư Ninh cảm thấy cô cũng chỉ có thể quan tâm đến vấn đề cá nhân của anh, như chuyện giữ gìn sức khỏe...

Vệ Cẩm Huyên đưa tay nhíu nhíu mi tâm, tuy rất mệt mỏi, nhưng khi nghe được những lời dịu dàng nhỏ nhẹ của cô, tâm trạng liền thoải mái hơn rất nhiều, anh nói: “Để anh xem sao, bên này vẫn còn nhiều việc phải xử lý, nếu mưa lớn quá anh sẽ không về, em cũng ngủ sớm đi, đừng đợi anh.”

Trương Tư Ninh dạ một tiếng, biết anh còn nhiều việc phải làm, nên nói thêm mấy câu bảo anh chú ý thân thể, phải nghỉ ngơi ... rồi quyến luyến cúp điện thoại.

Đêm nay, mưa vẫn rơi không ngừng, tiếng mưa dội rào rào cả đêm, mưa lớn quá nên Vệ Cẩm Huyên cũng không về nhà. Buổi sáng, Trương Tư Ninh xuống lầu ăn cơm, thím Tào nói: “Mấy ngày nay thời tiết thật quái lạ, mưa mãi từ hôm qua tới giờ vẫn chưa dứt, không biết đường xá có bị ngập nước không.”

Hệ thống đường ống ngầm thoát nước ở Vũ Lăng không tốt lắm, mỗi khi trời mưa lớn lại bị ngập. Lúc Trương Tư Ninh còn học đại học, mùa hè năm thứ hai, trời mưa liên tục năm ngày, nước không rút đi được, ngập đầy mặt đường, nước quá đầu gối, rất nhiều nơi cả tầng dưới cùng đều chìm trong nước, lúc đó xem tin tức, có nhiều người còn lấy chậu gỗ cho trẻ con ngồi lên đó lắc lư chơi đùa.

Vài năm gần đây, đường cống thoát nước đang được cải thiện lại, nhưng tốc độ tiến hành chậm còn hơn ốc sên, một đoạn đường khoảng hơn trăm mét mà có thể sữa chữa đến hơn nửa năm, chuyện này người dân không quản được, người có chức quyền cũng không quan tâm, chủ thầu cứ kéo dài ngâm ra đó, dù sao kéo được ngày nào là kiếm được thêm tiền ngày đó, xã hội bây giờ cứ tự do tùy thích như vậy, biết sao được.

“Đường xá ở khu mình chắc không ngập đâu, đường Văn Hóa bên kia thường bị hơn.” Trương Tư Ninh vừa ăn cháo vừa nói, bên này là khu thương mại Duy Tân, đường cống thoát nước không quá tệ, ít ra thì từ khi cô đến Vũ Lăng này cũng đã gần một năm, cho dù trời mưa cũng không thấy đường bị ứ đọng nước.

Sau khi ăn sáng xong, cũng như hôm qua, Trương Tư Ninh muốn đem bữa sáng tình yêu cho Vệ tiên sinh đã hai ngày đêm liên tiếp không về nhà. Dạo gần đây, thím Tào đã gần gũi với cô nhiều hơn, không nhịn được liền khuyên: “Hai người sống với nhau, sao tránh được chuyện cãi vã, mỗi người nhường một bước, nói xin lỗi là xong, Tư Ninh tiểu thư như vậy rất tốt, đàn ông sĩ diện nên phải dỗ dành, dỗ được rồi, thì sẽ giữ luôn trái tim người đó.”

Bà tưởng Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên cãi nhau, tối hôm kia thấy cô trở về không vui, sáng qua mang thức ăn đi, kết quả Vệ tiên sinh vẫn không về nhà, có thể thấy được có chuyện không ổn.

Trương Tư Ninh dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói với bà chuyện của Vệ Trân Trân, chỉ ậm ờ vài câu, xem như mình oan ức vậy.

Lúc cô lái xe đến Bác Lãng vẫn còn rất sớm, chưa tới tám giờ. Mặc dù mưa rất lớn nhưng cũng may đường khá vắng xe nên không khó đi. Cô gọi điện cho Vệ Cẩm Huyên, anh vẫn chưa thức dậy, giọng nói trong điện thoại còn mang vẻ ngái ngủ, Trương Tư Ninh nói cô đã đến dưới lầu công ty, anh biếng nhác bảo cô tự đi lên.

Lối đi riêng dành cho tổng giám đốc của Vệ Cẩm Huyên sử dụng khóa mật mã, anh đã nói mật mã cho cô biết, hôm qua anh thức rất khuya, mấy ngày nay tinh thần lúc nào cũng kéo căng như dây đàn, hiện tại đầu đau như búa bổ nên chẳng muốn động đậy.

Trương Tư Ninh quen thuộc đi ra khỏi thang máy, đến cửa phòng làm việc nhập mật mã vào, tít tít hai cái cửa mở ra.

Cô đặt đồ đang cầm trên tay lên bàn, nhìn xung quanh rồi đi thẳng vào phòng nghỉ, xoay nắm cửa, quả nhiên thấy anh đang uể oải ngồi tựa lưng ở đầu giường, tóc tai rối bời, sắc mặt khá nhợt nhạt không tốt lắm, ánh mắt lim dim như tỉnh như không nhìn cô, làm cô nhớ lại lần đầu tiên anh ngủ ở nhà cô, buổi sáng thức dậy dáng vẻ cũng mơ hồ hệt vậy.

Rất lâu rồi không thấy lại dáng vẻ này.

Cô tiến lên ôm cổ anh, hôn lên môi một cái thật kêu, chớp chớp đôi mắt to trong suốt hỏi: “Đau đầu lắm sao?” Vừa nói vừa đưa tay sờ trán anh: “Không nóng, cổ họng có đau không anh?”

Vệ Cẩm Huyên vòng tay buông lỏng quanh eo cô, miệng cọ cọ vào ngực cô: “Đau đầu.”

Trương Tư Ninh đưa tay nhẹ nhàng ấn ấn hai bên thái dương của anh, anh liền kéo cô lên giường, đặt đầu lên đùi cô để thấy dễ chịu hơn. Hệt như trẻ con làm nũng, khiến người ta mềm lòng, Trương Tư Ninh vừa giúp anh ấn đầu, vừa dịu dàng hỏi: “Rất đau sao?” Nếu đau nhiều thì sẽ phải uống thuốc, cẩn thận hơn còn phải đi bệnh viện chụp X-quang gì đó, dù sao nhức đầu là chuyện có thể lớn có thể nhỏ, không thể qua loa được.

“Em ấn thì không đau, không ấn liền đau.” Anh cũng không mở mắt, cứ nằm yên như vậy, giọng nói ra vẻ nghiêm trọng, hoàn toàn giống hệt trẻ con mà.

Trương Tư Ninh vừa phát hờn vừa buồn cười: “Hỏi anh thật đó, không được làm nũng!”

“Anh nói thật mà.” Đợi mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy cô lên tiếng, Vệ Cẩm Huyên vội vàng mở mắt ra, đằng hắng một tiếng, nghiêm túc trả lời: “Không đau lắm, chỉ thỉnh thoảng nhói lên, hơi khó chịu.”

Còn ‘chỉ thỉnh thoảng nhói lên’, Trương Tư Ninh câm nín, lần đầu tiên cô phát hiện thì ra anh cũng có thể trẻ con như vậy. Cô lại dịu dàng giúp anh xoa bóp thêm mấy phút, rồi cúi xuống hôn lên chóp mũi anh: “Trước hết phải ngồi dậy ăn sáng nào, thím Tào nấu cháo bát bửu, ngon lắm. Còn có bánh dày gạo nếp nhân mè đen đậu phộng, cắn một miếng, mềm dẻo vô cùng.”

Vệ Cẩm Huyên không đói bụng, nhưng thấy cô cố ý đem thức ăn tới nên dù gì cũng muốn ăn mấy miếng, vì vậy anh nói: “Em bưng tới đây cho anh đi.”

Trương Tư Ninh:...

“Anh không đánh răng rửa mặt sao!” Nói xong đấm anh một cái: “Mau dậy đi, ăn chút thức ăn này vào, đầu sẽ hết đau ngay.”

Cô nghĩ anh là đứa trẻ lên ba chắc? ăn uống có quan hệ gì với đau đầu sao, Vệ Cẩm Huyên thầm buồn cười, biếng lười nghiêng ngả ôm thắt lưng tinh tế của cô một lúc mới từ từ bò dậy khỏi giường. Trương Tư Ninh giúp anh mang chân giả, bây giờ cô đã làm rất khéo, nhìn thấy cô ngồi xổm trước chân mình, nghiêm túc cúi đầu loay hoay mang chân giả cho mình, tình cảm ngọt ngào sâu đậm tràn ngập trong lòng Vệ Cẩm Huyên.

Trong phòng nghỉ của anh có đầy đủ tất cả đồ dùng, bàn chải đánh răng rửa mặt không thiếu thứ gì, còn có cả quần áo để tắm rửa. Sau khi anh tắm rửa sạch sẽ, từ phòng nghỉ đi ra, Trương Tư Ninh đã mở sẵn nắp mấy cái hộp trên bàn, ngoài cháo bát bửu, bánh dày gạo nếp, còn có bánh bao tôm và mấy món ăn nhẹ.

Vệ Cẩm Huyên ăn không nhiều, chỉ ăn hết chén cháo, Trương Tư Ninh biết thân thể anh không thoải mái, nên cũng không ép anh ăn thêm. Sau khi ăn xong, anh định ngồi vào bàn tiếp tục xử lý công việc, Trương Tư Ninh liền trừng mắt nhìn anh, giơ đồng hồ trên cổ tay mình cho anh xem: “Bây giờ mới tám giờ bốn mươi, anh vội gì chứ, ăn cơm xong không nghỉ một lát sao?”

Lúc này, tâm trạng anh rất thoải mái, cô nói cái gì thì chính là cái đó, không cho làm việc vậy thì không làm việc, anh kéo cô đến sofa rồi gối đầu lên đùi cô: “Xoa bóp cho anh đi.” Mặt cọ cọ vào chân cô, càu nhàu: “Sao không mặc cái quần short hôm qua?” Gối đầu lên hai bắp đùi trắng nõn nà mới đúng là hưởng thụ, ngăn cách một lớp vải như thế này, sao thoải mái được.

Trương Tư Ninh câm nín, mặc dù hôm qua trời đầy mây, nhưng rất oi bức, đương nhiên cô muốn mặc mát mẻ một chút, hôm nay trời mưa, còn hơi lạnh, nên cô mặc chiếc quần dài làm từ sợi bông màu đen.

Cô vừa giúp anh ấn đầu, vừa muốn hỏi thăm chuyện của Vệ Trân Trân, nhưng nhìn thấy đáy mắt thâm đen của anh, cô mím môi nghĩ ngợi cuối cùng nhịn xuống không hỏi nữa.

Vệ Cẩm Huyên được xoa bóp rất dễ chịu, bất giác ngủ thiếp đi, gần đây cả thể xác và tinh thần của anh đều vô cùng mỏi mệt, gối đầu lên đùi người mình yêu, vừa an tâm lại thoải mái. Anh ngủ rất sâu, khi tỉnh lại đã gần mười giờ, cũng không phải anh tự tỉnh dậy mà là do Trương Tư Ninh đánh thức.

Trương Tư Ninh cũng không muốn làm anh thức giấc, nhưng vừa rồi Tần Chu gõ cửa đi vào, thấy hai người như vậy... như vậy, ban đầu hắn có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, khẽ nói cho Trương Tư Ninh biết có một cuộc họp quan trọng lúc mười giờ. Hiện tại đã chín giờ bốn mươi lăm, nếu không đánh thức anh dậy, sẽ bị trễ.

Vệ Cẩm Huyên đi họp ở dưới lầu, Trương Tư Ninh ngồi giết thời gian trong phòng làm việc đợi anh, bên ngoài mưa vẫn không có dấu hiệu nhỏ lại, cô nhớ tới Hứa Dương nói hôm nay muốn đi đến nhà hỏa thiêu đốt giấy tiền vàng cho Trần Bình Bình, mưa lớn như vậy không biết có đi không.

Rồi lại nghĩ tới chuyện của Vệ Trân Trân, cô cảm thấy bên trong còn có âm mưu, nhất là dáng vẻ kỳ lạ của Vệ tiên sinh sau khi tiếp xúc với Vệ Trân Trân.

Cảm giác có chút phức tạp.

Đợi Vệ Cẩm Huyên họp xong trở lại đã là hai tiếng sau, anh dẫn theo Tần Chu đi vào, xoay người nhìn cô đang ngồi trên sofa mỉm cười, sau đó đi tới bàn làm việc cầm một xấp tài liệu đưa cho Tần Chu: “Đưa cái này cho Vương tổng, nói với hắn hạng mục này vẫn để cho hắn làm, bảo hắn tập trung vào, đừng có để xảy ra sơ xuất nữa.”

Tần Chu cung kính nhận lấy, Vệ Cẩm Huyên hỏi: “Chuyện tôi bảo cậu đi điều tra, đã có kết quả chưa?”

Tần Chu đáp: “Đã có kết quả, thời gian này Ngô gia và Lý gia không có gì bất thường, tài khoản ngân hàng cũng rất sạch sẽ, tôi không chỉ điều tra những người trong nhà mà cả bà con họ hàng cũng đã tìm hiểu, không có vấn đề gì.”

Vệ Cẩm Huyên trầm tư, khoát tay: “Cậu đi trước đi, gọi điện thoại cho tiểu Trịnh, bảo cậu ta cho người đến bệnh viện quan sát thật kỹ.”

Đợi cho Tần Chu ra ngoài, Trương Tư Ninh hấp tấp đi đến bên cạnh anh: “Có phải anh nghi ngờ chuyện của Trân Trân có liên quan đến hai người Ngô Lý không? Hôm qua Trân Trân đã nói gì với anh, thật sự là bị ức hiếp sao?”

Vệ Cẩm Huyên bẹo chặt hai má cô: “Muốn biết?” Thấy cô gật đầu, anh cong cong khóe miệng, dè dặt chỉ chỉ vào đầu mình, Trương Tư Ninh lườm một cái, nhưng vẫn kéo anh ngồi xuống sofa, giúp anh ấn ấn đầu.

“Chuyện của Trân Trân khá phức tạp, anh đã giao cho lão Mạnh đi điều tra.”

Mới thả câu đầu tiên đã hệ trọng như vậy, Trương Tư Ninh không khác gì khuấy máu gà, vừa ấn ấn đầu vừa hối thúc anh: “Sau đó thì sao?”

Thấy khuôn mặt đầy hiếu kỳ của cô, anh cũng không dài dòng: “Hôm qua Trân Trân nói với anh, tối hôm đó nhìn thấy hai người Ngô Lý thì thầm to nhỏ trong phòng bếp, mặc dù không biết họ nói gì, nhưng cảm giác là nói xấu nó, nó rất tức giận, không cách nào khống chế được, liền chạy đến phòng bếp rút dao ra chém, thím Ngô giơ tay trái ra đỡ, lưỡi dao quá sắc nên cắt đứt ngón trỏ, nếu không phải phản ứng nhanh, có lẽ không chỉ mất một ngón tay.”

Trương Tư Ninh ực ực nuốt nước miếng, Vệ Trân Trân vóc dáng nhỏ nhắn như vậy chỉ một dao đã gọt luôn ngón tay người ta, dao này cũng thật lợi hại mà lực cánh tay cũng không nhỏ, nếu không xương tay không thể nào đứt gọn như vậy.

“Trân Trân nói, lúc đó nó biết mình làm không đúng, nhưng không sao kiềm chế được, cơ thể không chịu nghe theo sự điều khiển, rất nóng nảy kích động, nó cảm thấy giống như có một luồng khí tức giận không thoát ra được, rất khó chịu.”

“Ạch... Không phải bị ma ám chứ?”

Vệ Cẩm Huyên mở mắt ra, đưa tay gõ lên đầu cô một cái: “Ngoại trừ ma quỷ, em không thể nghĩ được gì khác sao?”

Trương Tư Ninh bĩu môi: “Vậy là bị người ta bỏ thuốc sao? Thuốc kích thích?”

“Không biết,” Anh lắc đầu: “Anh thấy việc này không đơn giản, hai năm nay trạng thái tinh thần của Trân Trân rất ổn định, dù sao cũng sẽ không đột nhiên trở nên như vậy. Hôm qua, sau khi tỉnh lại nó cũng rất bình thường, anh nói với nó, tạm thời không thể thả nó ra được, phải trói nó trên giường, nó cũng không ầm ĩ.”

Chương 72

Tuy anh nói vậy, nhưng Trương Tư Ninh cảm thấy nguyên nhân của chuyện này thật không sao tưởng tượng nổi. Tính tình của Vệ Trân Trân cũng quá hẹp hòi rồi, chỉ nhìn thấy hai người kia thầm thì trong phòng bếp đã nghĩ ngay người ta nói xấu mình. Nếu thật sự nghe thấy thì buộc tội cũng không sao, đáng tiếc hoàn toàn không nghe thấy gì, chỉ phỏng đoán mà thôi. Nếu như cô ấy rộng rãi, phóng khoáng thì cho dù có thật sự bị người ta bỏ thuốc hay thế nào đi nữa cũng sẽ không làm ra chuyện chặt tay, cắn tai người như vậy.

Bất luận trước đó hai người Ngô Lý có điểm gì đáng ngờ hay không, chỉ riêng tính tình nhỏ nhen này của Vệ Trân Trân cũng đã làm cho Trương Tư Ninh không sao thiện cảm được. Trong lòng thầm xếp cô nàng này vào đội ngũ nhân vật nguy hiểm, sau này cho dù bác sĩ có nói cô ấy đã hoàn toàn hết bệnh thì cô cũng phải cẩn thận, thật cẩn thận.

Về phần yêu ai yêu cả đường đi gì đó, đối với Vệ Trân Trân, cô thật sự không làm được, tận đáy lòng cô rất sợ hãi cô nàng này.

“Bên phía anh Đông có điều tra ra được gì không ạ?” Lão Mạnh, tên Mạnh Đông.

Vệ Cẩm Huyên lắc đầu: “Không có, vừa rồi em cũng nghe thấy đó, Ngô gia và Lý gia không có gì bất thường, hôm qua anh cũng đã gặp người nhà họ, đều là những người đàng hoàng.”

“Có khi nào do anh suy nghĩ nhiều không?” Lỡ như Vệ Trân Trân thật sự đột nhiên phát bệnh nổi điên thì sao? Kỳ thực chuyện này cũng có thể xảy ra, có ai mà chủ động thẳng thắn tự nhận mình có bệnh đâu, hơn nữa còn là bệnh tâm thần, chuyện này cũng giống như người say không bao giờ thừa nhận mình uống say vậy.

Vẫn câu nói cũ, thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ.

Vệ Cẩm Huyên trở mình, úp mặt vào bụng cô, giơ cánh tay ôm eo cô, thở dài: “Có phải anh nghĩ nhiều hay không, phải đợi tin tức của lão Mạnh mới biết được.”

Cô và anh cũng không phải nhân viên điều tra, nên chuyện này chỉ có thể chờ tin tức của chuyên gia. Trương Tư Ninh vỗ vỗ vai anh: “Còn đau đầu không anh?” Thấy anh gật đầu, cô nhíu mày: “Em đi mua thuốc, cứ để đau mãi như vậy không được đâu.”

Vệ Cẩm Huyên nói không cần, anh hỏi cô mấy giờ rồi, Trương Tư Ninh nhìn đồng hồ: “Mười một giờ hai mươi.”

“Gần mười hai giờ,” Anh nói xong, từ trên đùi cô ngồi dậy, đưa tay bóp nhẹ mi tâm: “Buổi trưa em muốn ăn gì?”

Trương Tư Ninh thấy sắc mặt anh vẫn không tốt lắm, nên đứng dậy khỏi ghế sofa nói: “Em đi mua thuốc dán trị đau đầu, không nên uống nhiều thuốc giảm đau nhưng thuốc dán vẫn có thể sử dụng được.”

Thấy anh khoát tay, cô lườm: “Nghe lời, ngoan ngoãn về phòng nghỉ nằm một lúc, trước hết hãy để công việc qua một bên, thân thể mà suy sụp thì sau này anh chỉ có nước khóc thôi. Còn buổi trưa ăn gì anh không cần bận tâm, sáng nay trước khi ra khỏi nhà em đã nói với thím Tào rồi, chút nữa về lấy là được.”

Vệ Cẩm Huyên nghe vậy nghĩ ngợi một lúc, cũng không tiếp tục kiên trì, hôm nay anh quả thật mệt mỏi, không muốn động đậy, đầu lại hơi đau, chân trái cũng không thoải mái, mấy ngày mưa, nó ê ẩm hệt như bị vướng giằm, không đau nhưng khiến người ta khó chịu hơn cả đau.

Bên ngoài mưa đã bớt nặng hạt, lúc này đi bệnh viện cũng không kịp, bác sĩ cũng đã hết ca làm. Trương Tư Ninh biết cách đây không xa có một phòng khám Đông y gia truyền rất lớn, trước đây có lần thím Tào có nói, ở đó có một thầy thuốc lớn tuổi chẩn bệnh rất hay.

Tuy cô chưa tới đó bao giờ, nhưng đại khái cũng biết được vị trí, đang chậm rãi lái xe tìm dọc bên đường, kết quả chưa thấy phòng khám nhưng lại nhìn thấy Lương Bân, ông chủ của Kim Giai Di, hắn đang che dù, đứng cạnh một cô gái rất thân mật, hình như đang đợi người.

Trương Tư Ninh nghĩ thầm trong bụng, mấy hôm trước Kim Giai Di nói, ngày nào cũng có một cô gái đến công ty tìm Lương Bân, có lẽ chính là cô ta. Bởi vì khoảng cách khá xa, lại che dù nên cô không thấy rõ được khuôn mặt. Cô không muốn Lương Bân biết cô đang nhìn họ, chỉ nhìn thoáng qua nên cũng khó nhận xét, nhưng xem dáng người và cách ăn mặc, hẳn là một mỹ nữ.

Trương Tư Ninh không có tâm tư đâu xen vào chuyện của người khác, chỉ liếc mắt một cái liền ném ra khỏi đầu, rẽ khúc quanh rồi chạy đến phía trước tiếp tục tìm kiếm, không lâu sau đã tìm được phòng khám đó.

Khi cô trở lại Bác Lãng đã gần hai giờ, Trương Tư Ninh đẩy cửa phòng làm việc, không nhìn thấy người đâu hết. Cô đặt thức ăn lên bàn trà, rồi xách cái túi nylon nhỏ vào phòng nghỉ.

Vệ Cẩm Huyên đang nằm ngủ trên giường, vốn ngủ không sâu nên nghe thấy tiếng động anh liền tỉnh giấc. Thấy cô bước vào, anh ngồi dậy: “Em về rồi sao?”

Trương Tư Ninh dạ một tiếng: “Phải đợi người ta sắc thuốc mỡ, nên hơi lâu ạ.” Vừa nói vừa lấy đồ trong túi nylon ra, rồi vỗ vỗ gối đầu: “Nằm xuống, em dán thuốc cho, thầy thuốc nói, đây là phương thuốc bí truyền trị đau đầu rất tốt.”

Đương nhiên, giá tiền cũng không rẻ chút nào, đừng thấy chỉ có mấy miếng như vậy nhưng bay hết một ngàn tệ đó, đắt thì đắt thiệt, nhưng người ta đã nói, nếu không có hiệu quả thì hoan nghênh đến tháo dỡ bảng hiệu, tự tin vô cùng.

Nhìn miếng thuốc dán hình vuông to cỡ lòng bàn tay trẻ con, đen sì sì, tỏa ra mùi gay mũi, Vệ Cẩm Huyên có chút ghét bỏ, nhưng thấy cặp mắt hạnh kia của Trương Tư Ninh cứ nhìn chằm chằm, anh chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.

Đợi sau khi dán thuốc xong, Trương Tư Ninh cười hì hì, hai miếng thuốc dán màu trắng dính ở hai bên thái dương, làm cô nhớ lại trước kia khi xem bộ phim ‘Nhà máy ước mơ’, hình tượng ông chủ người bản địa do Cát Ưu thủ vai, khuôn mặt lai khôi ngô tuấn tú của Vệ Cẩm Huyên bị dán hai miếng thuốc như vậy thật đau khổ mà... Mặc dù không xấu đến mức buồn cười, nhưng nhìn rất hài hước, rất có hiệu quả hài kịch.

(*Bộ phim Nhà máy ước mơ (The Dream Factory /甲方乙方) sản xuất năm 1997 của đạo diễn Phùng Tiểu Cương, diễn viên Cát Ưu. Bộ phim này rất nổi tiếng, mở ra một truyền thống xem phim nội địa vào kì nghỉ đông hàng năm của người Trung Quốc. Phim gồm rất nhiều chi tiết hài hước, nhiều câu đối thoại trong phim trở nên kinh điển và trở thành lời nói hàng ngày được mọi người sử dụng, ví dụ ‘Đánh chết ta cũng không nói’ hay ‘Nhà địa chủ cũng không có của dư’... )

Thấy anh đổi sắc mặt, cô không dám cười nữa, kéo tay anh dụ dỗ: “Đừng đụng vào, đừng đụng vào, phải dán đủ tám tiếng mới được. Anh nghe lời, lát nữa em giúp anh đọc tài liệu được không?”

Thực sự xem anh như trẻ con mà dụ dỗ, Vệ Cẩm Huyên dở khóc dở cười, nhưng cũng rất hưởng thụ loại cảm giác được nuông chiều này, bật cười một tiếng rồi miễn cưỡng đồng ý.

Thấy anh ngoan ngoãn nghe lời, Trương Tư Ninh hôn lên môi anh một cái, rồi tiếp tục lấy ra tuýp kem màu trắng: “Anh đưa chân trái ra đi.”

“Chân anh không sao.” Thấy anh không động đậy, cô trực tiếp vén chăn ra: “Chỉ cần trời âm u là chân sẽ bị sưng lên, trí nhớ em không có kém như vậy đâu,” nói xong trực tiếp nhảy lên giường cuộn ống quần anh lên, mặc dù Vệ Cẩm Huyên nói không sao, nhưng vẫn để cô tùy ý muốn làm gì thì làm, sự lưu tâm của cô làm anh rất cảm động nhưng cũng có chút mất tự nhiên, nói dối bị bắt ngay tại trận, luôn khiến người ta lúng túng.

Thật ra, bản thân anh cũng không hiểu xuất phát từ tâm lý gì, rõ ràng anh có thể thản nhiên tiếp nhận việc cô giúp anh đeo chân giả, nhưng không cách nào bình thản thừa nhận chân mình không khỏe, cứ mâu thuẫn một cách vô lý như vậy, không sao thông suốt được.

Trương Tư Ninh vừa giúp anh xoa thuốc vừa nói: “Thuốc này cũng là do ông cụ đó bốc, thử trước một ít, nếu hiệu quả, lúc về em sẽ ghé qua mua nhiều một chút.”

Anh lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, lơ đãng ừ một tiếng, ánh mắt nhìn theo ngón tay trắng nõn đang chuyển động của cô, con ngươi xanh thẫm sáng lấp lánh. Vết thương trên chân trái của anh rất xấu xí đáng sợ, có khi ngay cả bản thân anh nhìn đến cũng thấy ghê tởm, vậy mà cô lại thản nhiên chạm vào, động tác mềm mại dịu dàng thậm chí cô rất để tâm nghiêm túc, rốt cuộc là anh may mắn đến mức nào, vào cái tuổi này lại gặp được cô.

Vì mới thoa thuốc xong, nên tạm thời không thể mang chân giả, Trương Tư Ninh đem thức ăn đã được chuẩn bị sẵn từ nhà vào phòng nghỉ, trong phòng nghỉ có một cái bàn tròn, chỉ cần chuyển nó đến cạnh giường là được.

Cô chăm sóc anh, có thể nói vô cùng cẩn thận, chăm chút và tự nhiên, khiến trái tim anh vừa chua xót vừa căng phồng, không ngừng trầm luân trong hạnh phúc tốt đẹp này.

...

Ăn cơm xong, Trương Tư Ninh chủ động đi ra bàn làm việc bên ngoài lấy những công văn đang cần anh phê duyệt, ôm một phần vào đọc cho anh nghe, nghe đến chỗ nào có nghi vấn, anh sẽ bảo cô đánh dấu lại rồi đặt sang một bên, những tài liệu không có vấn đề gì anh sẽ trực tiếp ký tên vào.

Đến hơn bốn giờ chiều, bên phía lão Mạnh có tin tức, sau khi Vệ Cẩm Huyên nghe xong sắc mặt nặng nề: “Trước hết gửi ảnh qua cho tôi.”

Đợi anh cúp điện thoại, Trương Tư Ninh hỏi: “Có tiến triển ạ?”

Anh gật đầu: “Lão Mạnh điều tra video giám sát của trại an dưỡng trong một tháng gần đây, tháng trước Ngô Mai có gặp một người phụ nữ ở khu phía Tây trại an dưỡng, lão Mạnh nói, người phụ nữ kia rất khả nghi, anh bảo ông ấy gửi hình ảnh chụp từ video theo dõi qua đây cho anh.”

Ngô Mai, chính là tên của thím Ngô.

Tuy rằng chuyện này không nói lên được điều gì, nhưng Trương Tư Ninh nghĩ, cảnh sát hình sự lão luyện như lão Mạnh chắc chắn sẽ không nghi ngờ vô căn cứ, hắn nói khả nghi, nhất định là có chỗ khiến người ta nghi ngờ.

Ảnh chụp rất nhanh được gửi đến, nhưng do chụp lại từ video giám sát nên hình ảnh cũng không rõ ràng, phóng to hình ảnh zoom cận cảnh, nhìn kiểu tóc và trang phục thì thấy đó là một cô gái trẻ tuổi, thon thả cao gầy, cao hơn thím Ngô nửa cái đầu, Trương Tư Ninh mở to hai mắt nhìn và hỏi: “Anh có biết ai không?” Dù sao cô cũng không biết.

Vệ Cẩm Huyên chăm chú nhìn, hai hàng chân mày chau lại, miếng thuốc dán ở hai bên khóe mắt cũng giật giật theo, nhìn khá buồn cười.

“Hình như anh đã gặp người phụ nữ này.” Có ấn tượng nhưng không thể nghĩ ra cụ thể là ai.

Trương Tư Ninh nghe vậy tim nhảy lộp độp: “Không phải mấy kẻ hại anh ở bên Pháp chứ?” Kẻ thù duy nhất của hai anh em Vệ Cẩm Huyên, ngoại trừ mẹ con Vệ Cẩm Thiệu và Phương Y Chân hình như không còn ai khác, Vệ Cẩm Huyên còn nói nhìn thấy quen mắt, nhìn quen mắt nghĩa là đã gặp qua, nhưng không nhận ra, chính là không có qua lại.

Hơn nữa nếu thật sự Vệ Trân Trân bị bỏ thuốc, vậy nhất định phải có lý do, không thù không oán, ai rãnh rỗi nhức gan tới mức đi làm chuyện xấu hạ thuốc người ta?

Vệ Cẩm Huyên không nhận ra người trong hình, nên hiện tại anh cũng không phán đoán được gì, chỉ có thể nói: “Đợi tin tức của lão Mạnh thôi.”

Bên cảnh sát có nhiều thiết bị công nghệ cao, sử dụng máy tính quét qua hình ảnh rồi phân tích ngũ quan trên khuôn mặt, có lẽ sẽ tra ra thân phận người này.

Thuốc dán của ông cụ Đông y rất hiệu nghiệm, lúc cả hai rời khỏi Bác Lãng về nhà ăn cơm chiều xong, Vệ Cẩm Huyên đã hết đau đầu, chân trái cũng không còn sưng lên khó chịu nữa, Trương Tư Ninh rất đắc thắng, vểnh cằm nói: “Thấy chưa, dán thuốc cho anh anh còn không vui, nói thuốc này có mùi khó chịu như phân ngựa, bây giờ thì nhìn xem, có phải rất tốt không, người ta nói thuốc đắng dã tật, những thứ thuốc dễ ngửi mà vô dụng kia thì có gì tốt chứ.”

Nghe cô nói, Vệ Cẩm Huyên dở khóc dở cười, ôm cô hôn một cái thật kêu, áp trán vào trán cô nói: “Vậy để cảm ơn em, anh lấy thân báo đáp, được không?”

Trương Tư Ninh hứ một tiếng: “Anh đã sớm là người của em rồi, được không!”

Hai người đã bắt đầu lên kế hoạch kết hôn, tài sản đều giao hết cho cô rồi, bây giờ nói lấy thân báo đáp không thích hợp chút nào. Trương Tư Ninh lẩm bẩm, Vệ Cẩm Huyên cắn lên mũi cô: “Vậy thì lấy con gán nợ?”

Cô tỏ vẻ khinh thường nhìn anh: “Vệ tiên sinh, ngài muốn làm chuyện xấu cứ việc nói thẳng, cần gì đánh một vòng lớn như vậy?”

Vệ Cẩm Huyên cười lớn, tuy lúc này còn sớm, nhưng anh vẫn dùng hành động nói cho cô biết, cô đã đáp đúng.

Sáng hôm sau, bên phía lão Mạnh lại có tiến triển, đã tra ra được người phụ nữ mà Ngô Mai gặp gỡ tên là Vạn Diệu Hàm, hai mươi lăm tuổi, người Mỹ gốc Hoa, hai tháng trước từ Los Angeles tới Bắc Kinh, sau đó chuyển từ Bắc Kinh tới Vũ Lăng. Chuyện này không có gì quan trọng, quan trọng là Vạn Diệu Hàm có một người anh họ tên là Lương Bân, có thành lập một công ty quảng cáo gọi là Minh Tín.

Trương Tư Ninh hết sức kinh ngạc, sao tự nhiên lại dính Lương Bân vào đây?! Đúng là bước ngoặt thần thánh mà!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3