Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 201 - 202
Chương 201
Hắn cười, cắn nhẹ lên vành tai của cô, vỗ nhẹ lưng cô, khiến cô từng chút từng chút mềm mại xuống, nói:
“Trong nhà không có ai! Được rồi, ...anh kéo rèm lên..”
Một bên hắn hôn, một bên thò tay tìm kiếm cái điều khiển, kéo tất cả các mảnh vải ở cửa sổ sát đất lên.
Lại tiếp tục hôn, cơ thể xinh đẹp lần nữa bị hắn châm lửa nóng.
Sau đó, hắn lấy quần áo bọc lấy cơ thể cô trở về phòng.
Hắn nói muốn tắm giúp cô, sau đó sẽ ngủ một giấc. Kết quả, tắm, tắm.. liền thành một phen triền miên... ngay tại trước bồn rửa tay, hắn mỉm cười, lau khô tóc cho cô, rồi sấy khô, rất hài lòng hôn môi cô.
Còn cô, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
Nhưng có ai biết được, đợi làm xong tất cả. Đột nhiên hắn lại bắt đầu tiến công, cởi áo ngủ của cô ra, từ phía sau tiến vào, ôm chặt cô trước ngực hắn...
Trong cái gương to phía trước, khiến cô thấy rõ hoàn toàn kích tình chân thật đang diễn ra... cô si mê, mê luyến thân thể hắn.
Cuối cùng cô cũng trốn được ra ngoài, thoát khỏi ma chưởng của hắn. Trốn ở trong chăn. Nhịn không được mặt đỏ tai nóng.
Hắn đi theo chui vào chăn, ôm cô, cảm giác được cơ thể cô có chút cứng ngắc, thấp giọng cười:
“Anh sẽ an phận mà. Để cho anh ôm em đi... Ngoan, ngủ đi.”
Lúc này cô mới an tâm mà ngủ, rất say.
Đông Đình Phong chỉ ngủ một lát, lúc 1 giờ rưỡi, hắn thay một bộ lễ phục, đi mở máy đã đầy cuộc gọi nhỡ, sau đó mới gọi điện cho mẹ.
Điện thoại vừa được kết nối, mẹ hắn liền mắng:
“Con muốn chơi trò gì đây, sao điện thoại không có người trả lời. Bây giờ con đang ở đâu vậy hả?”
“Mẹ, mẹ đang tức giận cái gì chứ? Con đang ở vườn Tử Kính.!”
Đông Đình Phong ôn hòa nói.
“Mẹ muốn gặp con! Con lại đây ngay cho mẹ.”
“Bây giờ mẹ đang ở trong tiệc phải không! Yên tâm, đợi lát nữa con dẫn A Ninh qua đó.”
“Cái gì, con quyết tâm muốn ở cùng một chỗ với cô ta sao?”
Ngữ khí Hà Cúc Hoa rất không thoải mái.
“Mẹ, con thích cô ấy. Con cũng không nói là sẽ vứt bỏ cô ấy!”
Hắn kiên nhẫn giải thích.
“Vậy còn An Na phải làm sao bây giờ?”
Hà Cúc Hoa rầu rĩ lên tiếng: “Con không muốn phụ trách gì với con bé sao?”
“Chờ một chút, chờ một chút, mẹ nói rõ một chút được không, con phụ trách cái gì với cô ta?”
“Còn chuyện gì, con chưa biết hả.”
“Chuyện gì?”
“Tiểu An mang thai, còn xác định với mẹ, đứa bé là của con.”
Đông Đình Phong khẽ giật mình, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng, nhàn nhạt nói:
“Hả, vậy sao? Cô ta nói như vậy?”
Bên kia, Hà Cúc Hoa đã hiểu, bởi vì ngữ khí của con trai bà mang theo nồng đậm mỉa mai.
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Bà buồn bực hỏi một câu.
Ninh Mẫn ngủ tới 2 giờ, cô là bị hắn hôn nên tỉnh lại, trong mơ màng cô muốn đẩy cái đầu đang cọ cọ cô, lại bị hắn giữ chặt:
“Dậy nào, anh dẫn em đi tới chỗ này...”
“Em muốn ngủ thêm lát nữa, đừng phá.”
“Không được, buổi tối về sẽ ngủ tiếp, thời gian không còn nhiều, ...ngủ nữa, sẽ trễ giờ mất...”
Cô kéo chăn qua, trùm cả người lại. Cô muốn ngủ được không.
Đông Đình Phong có chút bất đắc dĩ, kéo cô từ trong chăn ra, thấy cô nhắm chặt hai mắt, một bộ dáng không muốn thức dậy, sao lại ngủ say như vậy chứ...cơ thể cô đâu bị gì đâu... vừa rồi tuy bọn họ giằng co hai hiệp nhưng thời gian cũng đâu có lâu.
Hắn giễu cợt, bóp chặt mũi cô:
“Chậc, thể lực của Đông phu nhân càng ngày càng kém rồi!”
Ninh Mẫn không thở được, giãy dụa nhưng không tránh được, đành phải mở mắt ra, tức giận cắn hắn một cái, lấy gối ném lên người hắn, tranh cãi với người này vô ích a:
“Được tiện nghi còn khoe mẽ..”
Hắn cười đắc ý.
Vô sĩ!
Cô nghĩ như vậy mãi cũng không được, có thời gian phải đi bệnh viện kiểm tra mới được, xác định chính xác rồi nói cho hắn, xem hắn còn tham ăn như vậy không, không chút kiềm chế. Ba tháng đầu mang thai mà còn vận động kịch liệt như vậy, rất dễ dàng xảy ra chuyện.
3 giờ rưỡi, hai vợ chồng thay quần áo rồi đi ra ngoài, đi tới câu lạc bộ tư nhân, chỗ ngồi rất rộng, nhưng trang trí vô cùng trang nhã, vừa cào cửa thì có một khí tức thời thượng và tĩnh mịch đã đập vào mặt rồi.
Một nhân viên cửa hàng đến chào đón, xoay người, mỉm cười hỏi:
“Đông tiên sinh, lâu rồi ngài không có đến...”
Vừa nói vừa lấy loại ánh mắt tò mò nhìn Ninh Mẫn, giống như muốn xác định thân phận địa vị của cô.
Đông Đình Phong quen thuộc cười một tiếng, hỏi: “Simy đâu rồi.”
“Ở đây.”
Một người phụ nữ ưu nhã từ phía sau bức màn đi tới, trên mặt mang theo nụ cười, một bên phất tay để cho nhân viên lui xuống, một bên kêu:
“Khách quý ít gặp, ừm thật đúng là ít gặp. Hôm nay lại dẫn bạn gái tới sao?”
“Không phải bạn gái.”
Đông Đình Phong mỉm cười rất thân sĩ bước lên tặng cho người phụ nữ đó một cái ôm.
Cô ta hiếm khi quay đầu lại nhìn thêm vài lần.
“Hả? không phải bạn gái, vậy là ai?”
Cô ta biết rõ Đông Đình Phong có khi đi dự hợp quan trọng, sẽ mang theo bạn gái, nhưng những người bạn gái này ăn mặc, hắn cũng không có để ý. Tự mình dẫn tới đây, thì đây là người đầu tiên.
Ninh Mẫn thấy bọn họ thân mật như vậy, cô cũng không có ghen ghét, chỉ là rất tò mò với thân phận của cô ta.
“Giới thiệu với chị một chút, đây là Ninh Mẫn, vợ của em.”
Hắn cũng thức thời quay đầu giới thiệu: “A Ninh, vị này là chị họ Simy, em cũng có thể gọi chị ấy là chị Thi Đan...”
Nguyên lai là chị họ, thảo nào họ thân như vậy.
Ninh Mẫn tự nhiên vươn tay, trên mặt là nụ cười yếu ớt khéo léo, hai gò má xinh đẹp, không nghi ngờ là càng khiến cô như ánh sáng rực rỡ hẳn lên, kinh diễm động lòng người.
Simy vô cùng ngạc nhiên, đánh giá trên dưới một chút, kéo kéo vai em họ mình, nhỏ giọng nói thầm:
“Ninh Mẫn? Nè, cô ấy không phải họ Hàn sao? Sao lại biến thành họ Ninh rồi hả?”
Đầu óc cô ta choáng váng rồi.
“Dạ, em tái hôn, cô ấy là vợ mới của em.”
...kinh ngạc kêu lên, âm thanh vang dội:
“Chuyện này là khi nào hả. Trước tết em cũng không có nói..”
“Tóm lại, chị chờ uống rượu mừng của em là được rồi.”
Chuyện này, cũng không phải nói vài ba câu là giải thích rõ ràng, hắn nói:
“Được rồi, không phải chị hay nói em không có mối làm ăn lớn cho chị sao, hôm nay cho chị mối lớn đây. Chọn cho em dâu chị một bộ lễ phục. Để tham gia tiệc từ thiện của mẹ. Nên mặc gì phối với gì.. còn nữa, áo cưới mặc trong lễ cưới của A Ninh, chị cũng chuẩn bị đi, mấy tháng nữa là mặc được rồi, chị nhanh một chút...”
“Được rồi, áo cưới chị đây nhất định sẽ thiết kế ra một bộ thật xinh đẹp. Về phần lễ phục dạ hội, có sẵn vài bộ không bán, định là làm riêng cho mình, dù em dâu mặc bộ nào cũng đảm bảo sẽ xinh đẹp hết, nhìn đi, khí chất trời sinh diễm lệ, hai má cứ như trứng gà đã lột vỏ, ... này, không phải em dụ dỗ tân sinh mới ra xã hội chứ...xinh đẹp như vậy...”
Đông Đình Phong cười, đôi mày nhướng lên đánh giá người phụ nữ đã thay bộ lễ phục, khuôn mặt xinh đẹp, cơ thể nóng bỏng, cách ăn mặc ngày hôm nay, vừa đủ tươi mát, giống như sinh viên đại học ngây ngô, giữa lông mày mang theo loại mông trẻ con. Lộ vẻ đơn thuần.
Ừ, mới không phải đâu.
Người phụ nữ này xinh đẹp bao nhiêu hắn rõ ràng nhất.
... đưa thêm vài bộ nữa cho Ninh Mẫn thử.
Mấy bộ trước đều bị Đông Đình Phong trả về, hoặc là quá hở hang, hoặc là ngại quá xinh đẹp, hoặc là váy quá ngắn...
Ánh mắt kia, chọn như vậy khiến cho Ninh Mẫn nổi bão, thật sự nhịn không nổi nữa, rốt cục lên tiếng:
“Nè, tới cùng là em mặc hay anh mặc vậy?”
Hắn trả lời trong nháy mắt: “Lễ phục của em phải phối hợp với của anh, nhất định phải đẹp, mặc quá hở hang, tầm thường quá cũng không được.. Kiên nhẫn một chút... Ngoan...”
“Vậy thì bộ này đi!”
Cuối cùng là do cô chọn, chọn một bộ màu tím, phía sau cổ hình chữ V, cũng không sâu mấy, phối với một chiếc vòng cổ hồng bảo thạch, nối liền với ba sợi dây hạt ngọc được móc ở sau gáy... Váy dài qua đầu gối một chút, vạt áo khá lớn, bên ngoài, phối với áo khoác viền tím màu trắng bạc...
Tóc dài được cài cây trâm ngọc trong suốt.
Mà trên mặc được đánh nhẹ một lớp phấn, khiến khuôn mặt càng phác thảo vẻ ngoài xinh đẹp.
Tạo hình như vậy, khiến người phụ nữ này càng lộ vẻ xinh đẹp.
Đối với trang điểm và cách ăn mặc như vậy, Ninh Mẫn vô cùng hài lòng, Đông Đình Phong chăm chú nhìn, không phản đối.
Simy ở bên cạnh nhỏ giọng nói với hắn, : “Vợ của em đẹp như vậy, dẫn đi ra ngoài, được nở mày nở mặt rồi ha...”
Khóe miệng hắn giơ lên, cười.
Đương nhiên, người phụ nữ hắn nhìn trúng sao có thể kém cỏi được.
Ừ, trong lòng hắn rất muốn giấu người này đi, xinh đẹp như vậy, chỉ cần một mình hắn thấy là được rồi, nhưng dù sao cũng phải dẫn ra ngoài giới thiệu, cần gắn cái nhãn lên chứ, đánh ký hiệu, để người khác còn biết rõ người này là vợ hắn, ưu nhã xinh đẹp như thế nào.
Simy tiễn người em họ truyền kỳ lên xe, nhìn xe của bọn họ chạy hòa lẫn vào con đường xe, dựa vào cửa mỉm cười, người phụ nữ đó thật không tệ, rất có khí thế, lại có chủ kiến, người em trai kinh khủng kia của cô cuối cùng cũng tìm được người phụ nữ nó muốn bảo vệ.
Cô cũng không biết, lần này bọn họ đi, có gặp rắc rối gì không, ở yến hội Tây Hoa bức màn sẽ được vén lên.
Chương 202
5 giờ 30 tối.
Đông Lôi ăn mặc lộng lẫy, tựa như đóa hoa xinh đẹp, đang ở bên trong đãi sảnh Tây hoa tiếp khách, có khi gặp được mấy người bạn cũ, líu ríu không ngừng, lúc này sẽ có người thay cô tiếc nuối, tại sao lại chia tay đây... người đàn ông tốt như vậy—ở Ba Thành rất ít, trừ Đông thiếu, có mấy người đàn ông như vậy, Kiều thiếu lại là một người trong đó.
Cô cười, thật ra cũng không có gì tiếc nuối, bây giờ cô đã nghĩ thông suốt rồi, cũng không còn đâu khổ nữa, mọi chuyện đã là quá khứ rồi.
Giống như trong trường hợp bây giờ anh ấy nên là bạn trai của cô, nhưng hôm nay cô lại cô đơn một mình.
Kiều Sâm cũng tới, anh ấy dẫn theo bạn gái, hai người gật đầu một cái xem như chào hỏi, thành người xa lạ.
Đột nhiên, cô nghe tiếng xôn xao ngoài cửa lớn, kéo theo đuôi váy thật dài, cô đi về phía cửa, thấy Uông Dĩ Hàm đã sớm đến, Na Dĩnh còn có một người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông kia rất cao lớn, anh tuấn, trên người là bộ tây phục đỏ thẫm, được cắt may vừa người, khiến dáng người của anh ta hiển lộ ra ngoài, đợi đến gần, cô nghe được anh ta khó chịu hỏi:
“Cẩn Chi còn chưa tới sao?”
“Đúng vậy, ngày hôm nay quan trọng như vậy, người này sao lại tới trễ như thế...”
“Ừm, Ninh Mẫn đã trở lại! Hiểu đi.”
Người đàn ông đó nói, nhưng dẫn tới hai người có ý nghĩ xấu xa cười:
“Hôm qua chắc là một đêm phong lưu...”
Uông Dĩ Hàm cười cười, sau đó nói:
“Lần này Ninh Mẫn trở về, hẳn đã có quyết định đi! Xem ra Đông gia có chuyện vui...”
Vừa nói, anh ta quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy cô, nhất thời mũi nhọn vừa chuyển:
“Ơ, đây không phải là Lôi Lôi tiểu thư sao, hắc hắc, đã lâu không gặp, cô bé càng ngày càng đẹp nha...azzz Tử Kiện cậu nói xem có đúng không..’’
Cuối cùng cô cũng biết người này là ai, lập tức dừng bước chân lại, sắc mặt có chút trắng bệch, lắp bắp nói:
“Thì ra là anh Tử Kiện tới...em, em đi kêu chú hai lại...”
Quay người lại liền chạy nhanh như chớp, còn chưa đối mặt đã bỏ chạy rồi.
Na Dĩnh thấy thế, xì một tiếng nở nụ cười, nhìn người bên cạnh bĩu môi nói: “Nhìn thấy không, Thần Huống, di chứng quá nghiêm trọng đi..Mười năm trước, cậu khiến cho một bé gái hoảng sợ, đứa nhỏ này tới giờ vẫn còn sợ đấy...ha ha, nhìn thấy cậu, giống như nhìn thấy sói vậy...”
Đôi mày Thần Huống nhíu lại, im lặng quay đầu nhìn bộ dáng của người con gái nhỏ hơn mình mười bốn tuổi đang hoảng sợ chạy trốn, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh.
Mười năm trước, Thần Huống hai mươi bốn tuổi, khi đó hắn rất phản nghịch, rất mê luyến một người con gái, thậm chí vì người con gái đó, đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, có một lần dẫn người con gái đó đến tìm Đông Đình Phong.
Lần đó Thần Huống là động chân tình đi, nhất định không chịu về Thần gia. Muốn sống tự lập, tay làm hàm nhai, nuôi sống người phụ nữ của mình.
Tình huống đó gần nữa năm, Thàn Huống không chịu nhận sự giúp đỡ của Đông gia nữa, đổi tên đổi họ, đi làm ở một công ty nhỏ, tiền lương thì ít, mà tiêu xài thì nhiều, bộ dáng thiếu gia mười phần, nhịn cho đến cuối tháng, tiền không có mà cứ tiêu sài nhiều, cuộc sống của vợ chồng son không được tốt, vì thế còn hay cãi nhau.
Sau đó, Thần Huống trốn đi chừng mấy ngày, ở công ty làm thêm giờ muốn kiếm thêm tiền mua chút sữa bột, lúc đó người phụ nữ đó đang mang thai...
Có một ngày, mẹ của Thần Huống bay tới Ba Thành, muốn khuyên hắn trở về, nói rằng người phụ nữ này chỉ muốn trả thù, hắn nếu khăng khăng không nghe nhất định sẽ ăn thiệt thòi.
Hắn chết sống không chịu.
Rồi một ngày kia, hắn đi mua hoa, mua canh mà người phụ nữ đó thích ăn nhất, tan việc sớm đi về nhà, vốn là muốn xóa bỏ hiềm khích lúc trước với cô ta, muốn lấy lòng người yêu.
Đi tới cửa nhà, nhưng lại thấy Đông Lôi đứng ở gần đó, đi tới đi lui, sau khi hắn thấy rõ là em gái Đông Đình Phong, liền bước lên chào hỏi:
“Bé con, em tới nơi này làm gì?”
Bé con sờ tóc, bộ dáng có chút sợ hãi—hắn cứ trưng ra khuôn mặt lạnh ngàn năm như vậy, không người nào nhìn mà không sợ, bé con nhăn nhó trả lời:
“Anh Thần, hôm nay em chụp được mấy tấm hình, không biết có nên cho anh xem hay không.. anh ấy lại liên lạc không được.. hình như ra nước ngoài..”
Hắn vốn cho là những tấm hình chụp phong cảnh bình thường, cô bé này thích chụp hình..vv..., toàn bộ là bị ảnh hưởng bởi Đông Đình Phong, bình thường thì hắn cũng sẽ thảo luận về kỹ xảo quay chụp, bời vì hắn cũng rãnh rỗi không có gì làm, chụp vài tấm ảnh chơi cũng vui.
“Đâu, lấy ra anh xem..”
Thần Huống cười lấy ảnh, vừa nhìn nhất thời kinh ngạc đến ngây người, trong hình là người yêu của hắn đang hôn môi với người khác.
Sắc mặt của hắn xanh mét quát hỏi: “Đây là ở đâu! Anh hỏi em hình này ở đâu ra..”
Bé con đỏ mặt, lắp bắp nói: “Em không cẩn thận chụp được, người phụ nữ này vốn không phải người tốt lành gì..em..em không biết có nên nói với anh Tử Kiện hay không..”
Thần Huống tức điên lên, đá cửa đi vào nhà, trong lòng tràn đầy vui mừng muốn gặp người yêu đã bay sạch, không nói không rằng, đã động thủ động cước.
Thần Huống lớn lên trong bộ đội, huấn luyện trong quân đội, người phụ nữ đó sao có thể là đối thủ của hắn, nhưng tính tình cô ta cũng quá ngang bướng đi, chết sống không chịu thừa nhận, còn nói hắn nhận lầm người. Thần Huống giận điên người, móc dao găm ra muốn làm thịt cô ta...
Đông Lôi gắp gáp, đẩy hắn một cái nói: “Giết người là phạm pháp, không thể giết người..”
“Giết xong ta đi tự thú.”
“Vậy cũng không được! sao có thể hủy hoại mình như vậy.”
“Cút!”
Thần Huống nóng giận, đẩy cô một cái, sức quá lớn khiến Đông Lôi nhỏ bé văng đến trên tường, va chạm vào đầu, hôn mê bất tỉnh.
Chính bởi vì Đông Lôi bị ngất nên hắn cũng không có làm chuyện dại dột nữa.
Sau đó hắn và cô ta chia tay, rồi về nhà xin lỗi, không đến hai tháng đã cưới một người con gái khác, sau cồn sinh ra một cậu con trai. Ba năm trước, hai người cũng chia tay, nguyên nhân gì thì người ngoài không biết được. Hôm nay Thần Huống đã là cha của một bé trai mười tuổi. ẫn không có tái hôn.
“Azz, cậu không dẫn bạn gái theo hả? nếu không để cô ấy đi cùng cậu cũng được? nhìn đi, Kiều Sâm cũng dẫn bạn gái tới, Lôi Lôi nhà chúng ta cũng quá đáng thương a...”
Uông Dĩ Hàm chỉ chỉ Kiều Sâm đang nói chuyện với vài người ở phía xa, giọng nói bất mãn.
Thần Huống không nói, không nhìn bóng dáng chạy trốn kia nữa.
“Lần này là do Lôi Lôi bỏ người ta có được hay không.. cô bé này..trưởng thành rồi..”
Na Dĩnh cảm khái một câu: “Nhớ ngày đó, chỉ là một con sên nhỏ...mỗi lần Cẩn Chi gặp mặt chúng ta, con sâu nhỏ này vẫn lẽo đểõ sau lưng..azz, nếu không, tôi tìm vài người có gia thế tương đối, người đàn ông không đùa giỡn với tình cảm làm em rễ chúng ta..”
“Muốn tìm người đàn ông có gia thế tốt, lại chiều chuộng, quả thật khó tìm rồi. Bản thân tôi thấy nếu phóng túng một chút, vấn đề xuất thân không quan trọng, quan trọng là... phải đợi được bé con, con gái Đông gia không gấp gả. Có Đông Đình Phong làm núi dựa, người nào cưới Đông Lôi, chỉ cần có chút năng lực, tiền đồ vô lượng..”
Đây là tổng kết của Thần Huống.
Chẳng qua chuyện sau này có chút ngoài dự liệu của hắn..
Đông Lôi đúng là có chút sợ người đàn ông này, mười một năm trước xảy ra chuyện kia, nhưng đến nay ký ức của cô như mới ngày hôm qua: khuôn mặt của người đàn ông tuấn tú kia vặn vẹo tức giận, tay cầm dao, bộ dáng muốn đồng quy vô tận*(muốn chết chung ấy), còn đẩy cô ra ngoài, thật sự rất đáng sợ. Đến nay trên trán cô vẫn còn lưu lại vết sẹo mờ nhạt. Khuôn mặt xinh đẹp như vậy cũng bởi vì hắn thiếu chút nữa đã bị hủy.
Trải qua chuyện này, khiến trong lòng cô rất sợ hãi.
Hơn nữa người đàn ông này rất nghiêm túc, khuôn mặt lại lạnh như bang không giống như anh hai của cô tuy lạnh nhưng vẫn ở chung được nha, thật sự nghiêm túc thái quá luôn. Cho nên cô gặp nếu trốn được thì sẽ trốn thật xa.
Những người bạn của anh hai, chỉ có người này là ít gặp nhất, mười năm này tổng cộng chỉ gặp khoảng năm lần...
Mỗi lần gặp mặt, cô chào hắn một cái rồi sẽ nhanh chóng chạy thật xa. Không giống với những người khác, cô đều vui vẻ gần gũi, cùng nói chuyện với bọn họ, cũng rất quen.
Có điều, nhìn khắp Đông Ngải Quốc, người đàn ông quyền cao chức rộng như Thần Huống thì thật sự không có mấy người.
Hiện nay, hắn là một tỏng bốn người được đề cử làm Thủ tướng, tuổi nhỏ nhất nhưng lại có tỷ số đứng ở vị trí thứ ba, tương lai người ta còn có khả năng làm Thủ tướng đó.
Người như vậy, địa vị trong xã hội quá cao, lớn lên càng ngày càng uy nghiêm, trước kia còn chưa có cảm giác gì, có lẽ là do tuổi còn nhỏ.. hiện tại, cảm thấy thực sự có áp lực rất lớn.
Cô cũng không thích ở cùng một chỗ với mấy người như vạy, hơn nữa người ta còn lớn tuổi hơn cô rất nhiều, cô cũng không muốn bị trưởng bối nhắc tới nhắc lui – từ kết hôn, người này người kia thấy cô, liền muốn giới thiệu đối tượng cho cô. Ngay cả chú cậu cũng không ngoại lệ, nói cái gì mà trước tiên để ý một chút, thấy xem có hợp không, rồi có thể kết bạn, rồi gặp gỡ, hẹn hò, , ..vv..v, nói cô còn nhỏ kết hôn gì gì đó thì đợi tốt nghiệp hả tính tới...
Đều là trưởng bối với lại có uy tín danh dự cô cũng không tùy tiện trở mặt, đành phải trốn thật xa, lúc lễ mừng năm mới gần như cô không bước ra khỏi cửa, nếu có thể không gặp ai cô nhất định sẽ giấu minh đi luôn chứ.
Đông Lôi vội vàng đi tới, muốn kêu nhị thúc tới.
Nhị thúc quen thuộc với Thần Huống, là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Thần Huống là cấp trên, nhị thúc là thuộc hạ.
Nghe nói quan hệ của hai người không tệ.
Lúc này, lại có người kéo tay cô lại, quay đầu liền nhìn thấy An Na và Y Tử Lam, bọn họ ăn mặc rất xinh đẹp, ừm trang điểm cũng không tệ.>