Vương Tuấn Khải, lối rẽ tiếp theo có phải là anh? - Chương 25
Cơ thể Vân Lạc rất dễ nhiễm
bệnh nhưng cũng rất nhanh chóng lành. Nghỉ ngơi cả ngày hôm qua cô cũng thấy
khỏe hơn nhiều. Sáng hôm sau cô quyết định đi làm, cô không muốn người khác bảo
cô vừa được nghỉ phép vài hôm đã sinh lười biếng. Vừa mở cửa đã gặp anh.
“Không ăn sáng à?”
“Uống sữa rồi.”
“Hôm qua cô còn bệnh đấy!”
Nói rồi Tuấn Khải đưa cho cô một hộp cơm.
“Thật sự không cần mà.” Vân Lạc cảm thấy mình làm phiền anh nhiều quá.
“Tôi lỡ làm rồi, không ăn thì
vứt đi.” Anh nhét hộp cơm và tay cô rồi quay người về nhà.
Cầm hộp cơm trên tay, cô
chẳng biết nên làm gì. Xem đồng hồ, vẫn còn sớm. Thế là quay trở lại, ăn hộp
cơm mà Tuấn Khải làm.
Đúng là có một ông chủ tốt.
Công việc hôm nay rất nhẹ nhàng, thong thả. Cứ mãi thế này không phải tốt sao,
Vân Lạc không khỏi cảm thán. Bỗng nhiên nghe tiếng gõ trên bàn.
“Không định về nhà sao? Hay
cậu là muốn tăng ca.” Nhiên Hạo mỉm cười trêu chọc.
“Cậu nghĩ tớ chọn cái nào?”
“Về đi.” Nhiên Hạo biết mình
cứ như vậy nói tiếp thì sẽ thua thảm bại, “À, mà tên hàng xóm nổi tiếng của cậu
thật khó hiểu.” Nhiên Hạo vừa đi vừa nói.
“Con người anh ta rất tốt.”
Nói xong Vân Lạc bảo mình có việc bận nên tạm biệt Nhiên Hạo rồi về trước.
Nói cô có việc bận cũng chẳng
phải, cô là đi trung tâm thương mại mua đồ, sẳn tiện ghé khu bán thức ăn để ăn
bữa tối. Lái xe về đến chung cư cũng gần tám giờ. Đột nhiên chẳng muốn lên nhà,
để đồ lại trên xe, cô một mình đi dạo. Không khí buổi tối thật mát mẻ, dể chịu.
Cô dang tay, để mặc gió thổi vào người mình. Bỗng nhiên sau lưng một tiếng nói
trầm thấp vang lên:
“Muốn cảm nữa à?”
Vân Lạc không khỏi giật mình
quay lại, “Anh… làm tôi hết hồn, định dọa chết tôi à?” Vân Lạc mỉm cười đập nhẹ
vào cánh tay anh.
Anh và cô cùng đi lại và ngồi
xuống trạm chờ xe buýt, anh quay sang hỏi cô.
“Còn nhớ lời hứa của chúng ta
không?”
Vân Lạc cố hồi tưởng lại…
“Tháng tư… đúng rồi lúc này
là tháng tư, anh hứa đưa tôi trở lại đó.”
“Cuối tuần này chúng ta đi.
Được không?”
“Tất nhiên là được.”
…
“Cảm ơn anh.”
Vương Tuấn Khải cúp máy, ánh
mắt xa xăm, khó hiểu, không biết nghĩ gì anh đột nhiên đứng dậy sang nhà Vân
Lạc. Gõ cửa một lúc là có người ra mở cửa. Vân Lạc đang ở trong bếp tự học nấu
ăn chạy ra. Hôm nay cô tranh thủ về sớm để dành thời gian học nấu ăn, nhất định
không thể để như lần trước, chẳng ra gì.
“Có chuyện gì thế?”
“Không mời tôi vào nhà sao?”
Vương Tuấn Khải lên tiếng, giọng có vẻ như đang giận.
Anh ngồi trên sô pha nhìn cô
một lúc mới hỏi.
“Cô tại sao lại từ Hàng Châu
sang Trùng Khánh?”
Vân Lạc nghe anh hỏi đến vấn
đề này thì ánh mắt bỗng nhiên trở nên khác lạ.
“Anh có ý gì?”
“Hôm trước, tại sao cô lại
đột nhiên bị cảm?” Anh vẫn tiếp tục không trả lời cô.
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Tôi muốn biết!”
Vân Lạc đứng dậy bảo anh về
nhà, cô không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa.
“Hàn Dương… Bạn trai trước
của cô là Hàn Dương sao? Cô vì anh ta nên mới chạy sang đây, hôm trước khi về
Trùng Khánh cô đã dầm mưa trước nhà anh ta đúng không? Cô nói xem, cô làm bao
nhiêu điều ngốc nghếch, còn anh ta thì đang vui vẻ cùng bạn gái của mình ở nước
ngoài. Vì anh ta đến ngay cả bản thân mình cũng không để tâm.” Vương Tuấn Khải
rất tức giận.
“Anh điều tra tôi. Anh có
quyền gì mà điều tra tôi, anh có quyền gì mà nói tới chuyện này? Nó vốn dĩ
chẳng liên quan đến anh.” Vân Lạc sau một hồi ngẩng người thì cũng tức giận lớn
tiếng, “Anh về đi.” Cô đi đến kéo anh dậy khỏi ghế.
“Đúng tôi không không liên
quan, đúng tôi có quyền gì mà lên tiếng.” Vương Tuấn Khải lí nhí, để mặc Vân
Lạc kéo anh ra ngoài.
Đóng cửa lại, Vân Lạc ngồi
thụp xuống. Đã rất lâu rồi không ai nhắc đến chuyện này, cô đã để chuyện này
chôn vùi nơi đáy tim, vậy mà anh lại dùng dao nhọn đâm lấy trái tim cô, đào bới
chuyện đó lên. Cô đã không còn yêu, nhưng sao khi nghe người khác nhắc đến cô
lại không kìm lòng mà kích động. Rò ràng đã không còn vương vấn nhưng tại sao
lại phản ứng như vậy. Cô có lẽ cũng chẳng hiểu rõ mình. Cô chính là sợ cảm giác
mất đi một chỗ dựa quen thuộc, mất đi người đã từng đồng hành trong một khoảng
thời gian dài, hay nói đúng hơn là cô sợ cô đơn, sợ cảm giác một mình, cô sợ
phải đối diện với nỗi trống vắng trong lòng.
Vương Tuấn Khải sau khi về
nhà thì như người khác. Anh quá kích động rồi. Vừa nãy nhìn cô như vậy anh rất
đau lòng, cũng có phần khác lạ. Nếu như hôm ấy không nghe cô nói mớ nhắc đến
Hàn Dương, nói anh ta đừng bỏ cô đi thì anh cũng không đi điều tra, đã không
như thế này. Anh thở dài, nằm phịch xuống giường nhắm mắt lại.
Mấy hôm sau hai người không
gặp mặt nhau, cũng không nhắn tin. Điềm Vân Lạc vẫn như thường ngày, đi làm từ
sáng đến tối sau đó ghé vội vào một quán ăn ăn bữa tối, chỉ có điều cô thường
hay vô thức nhìn điện thoại vào mỗi tối. Cô cảm thấy thói quen này thật đáng
sợ. Nói đến việc học nấu ăn, từ sau hôm đó cô không tiếp tục học nữa. Cứ như
lúc trước cô thấy vẫn ổn. Thoáng một cái đã hết tuần, chủ nhật cô thường rảnh
rỗi không có gì làm. Nhưng hôm nay, nhớ không lầm không phải cô có hẹn sao. Vô
thức xé tờ lịch cũ, không khỏi thở dài một cái. Bỗng nhiên nghe tiếng gõ cửa,
thì ra là anh.
“Có bận gì không?” Anh nói
nhỏ, đầu hơi cuối.
“Không.” Cô bình thản.
“Vậy thì đi.” Anh nói rồi
hướng về phía thang máy.
Rất lâu, rất lâu sau đó cô
mới biết được, hôm đó anh đã đứng trước cửa nhà cô rất lâu, cố gắng lắm mới nói
được hai câu đó.
Lần này không khí giữa hai
người có vẻ không được thoải mái. Không biết tại sao khi đó cô lại đi theo anh.
Ngồi nơi gốc cây lần trước, anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
“Hôm đó, thật xin lỗi.”
Cô không nói gì.
“Là tôi quá kích động.”
Cô vẫn im lặng.
Một lúc sau cô mới quay sang
hỏi.
“Anh biết được những gì?”
“Tất cả.” Nói đến đây anh
ngập ngừng, “Tôi sẽ không nói cho bất kì ai.”