Đừng coi thường Tiểu thư tôi đây - Chương 31 - Phần 2

Thật
cảm ơn Nữ hoàng của con và các vị thần, buổi chụp hình đã diễn ra tốt đẹp ngoài
cả mong đợi.


có chút bất đắc dĩ và không tán thành, nhưng tất cả mọi người đều hỗ trợ tôi thực
hiện câu chú, giúp tôi nhập lại vào cơ thể mình một cách thuận lợi. Nhưng để
hai người có sức mạnh lớn như tôi và Ikkou ở trong cùng một cơ thể quả thật là
một điều khá nguy hiểm, nên để tiết kiệm sức, tôi hoàn toàn để Ikkou chi phối
cơ thể, mãi cho đến khi chính thức bắt đầu chụp hình thì toàn bộ là do tôi kiểm
soát.

Thợ
nhiếp ảnh cho chúng tôi quả thực là người rất khó tính đúng như tôi từng nghe
nói, liên tục yêu cầu tôi và Sabrina phải thế này thế nọ rất khắt khe. Nhưng
tôi cũng không trách ông ta, ngược lại cũng rất ngoan ngoãn mà cố gắng thực hiện
đúng những gì ông ta và bà chủ biên đang quan sát yêu cầu. Thỉnh thoảng tôi lại
có cảm giác nhoi nhói, như thể có sức mạnh đang cố trực trào ra nhưng vẫn cố kiểm
soát nó với một chút sự giúp đỡ của Ikkou ở bên trong, nên người ngoài vẫn
không tài nào biết được tình trạng của tôi. Đến cuối cùng, sau hơn một tiếng đồng
hồ, buổi chụp hình đã kết thúc rất tốt đẹp với sự khen ngợi của vị nhiếp ảnh
gia nổi tiếng và sự hài lòng của vị chủ biên cùng trợ lý của bà ấy.

Nhưng
vừa lúc tôi bắt tay cảm ơn với vị nhiếp ảnh gia kia, cơ thể tôi ngày một khó chịu
khiến sắc mặt tôi xấu đi trong thấy, thậm chí còn nhăn mặt lại mà một tay ôm ngực,
mồ hôi chảy không ngừng từ trên trán. Hành động đấy khiến tất cả những người
xung quanh lo lắng không thôi, nhanh chóng quây lại mà hỏi thăm. Thậm chí, trợ
lý của chủ biên còn định gọi cứu thương đến nhưng liền bị tôi và Sabrina ngăn lại.
Ngoại trừ Sabrina, không ai trong số họ có thể biết hay được biết về vấn đề mà
tôi đang gặp phải cả. Ngồi xuống chiếc ghế được một trong những nhân viên ở đấy
mang ra, tôi liền vận thêm chút sức mạnh, kết hợp với Ikkou ở bên trong
mình để nhằm kìm hãm lại điểm giao năng lượng của cả hai không vượt ngoài tầm
kiểm soát. Sabrina ở bên cạnh tôi cũng kín đáo dùng phép trợ giúp cho tôi nữa. Nhờ
vậy, chỉ khoảng hơn hai mươi giây sau khi ngồi xuống, tôi liền trở về trạng
thái bình thường và để Ikkou kiểm soát cơ thể của mình.

Sau
khi đứng lên xin lỗi vì đã khiến tất cả mọi người một phen hoảng sợ, hai chúng
tôi (à không, ba mới chính xác) liền trấn an tất cả và cùng nhau nhanh chóng về
nhà của tôi. Về đến nơi thì cũng vừa kịp lúc, cả tôi và Ikkou đều gần như kiệt
sức, khiến cơ thể đổ rạp xuống trong sự lo lắng của tất cả mọi người trong
phòng ngay khi cánh cổng đóng lại. Sabrina cùng tất cả những người khác, cùng
tôi và Ikkou liền sử dụng phép thuật của mình, một lần nữa thuận lợi đưa linh hồn
tôi quay về thân xác của Ikkou đang nằm an toàn ở trên giường của tôi.

Ngay
khi tái nhập hồn, tôi liền ngay lập tức tỉnh dậy, hít một hơi thật sâu và ổn định
hô hấp. Còn “tôi” ở bên kia dường như cũng dần lấy lại được tinh thần, liền đứng
dậy mà không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai, khiến tất cả không khỏi thở phào nhẹ
nhõm. Những lúc vừa rồi thật quá nguy hiểm mà.

Đợi
đến khi tất cả đã rời khỏi, tôi mới đi đến bên Ikkou, nói: “Hôm nay anh khá lắm,
cảm ơn anh. Nhưng, cho đến khi tình trạng của chúng ta được giải quyết, anh hãy
cứ ở lại đây. Em sẽ bảo chị Misa cho người sắp xếp phòng cho anh.” Rồi tôi hơi
đỏ mặt, nói tiếp với giọng nghiêm túc xen chút bối rối: “Nghe cho rõ đây, Ikkou,
đây là cơ thể của em, là cơ thể của một người con gái thật sự đấy. Anh mà đi tắm
thì em TUYỆT ĐỐI cấm anh nhìn hay chạm vào bất kỳ nơi nhạy cảm nào của em. Em
không cần biết làm cách nào. Nếu không, chính em sẽ bảo chị Misa đánh ngất anh
mà giúp làm vệ sinh cá nhân đấy. Rõ chưa!”

Ikkou
hơi ngẩn người một chút trước những lời đe dọa của tôi, thậm chí còn có chút hoảng,
rồi anh liền cười nhẹ, chống tay mà nhìn thẳng vào tôi, trêu: “Còn em thì sao hả,
Tiểu thư? Em cũng đang ở trong cơ thể của một người đàn ông trưởng thành đấy.”
Vừa nói, anh vừa chỉ tay vào ngực tôi.

Gạt
tay anh ra, tôi chỉ cười khẩy mà đáp lại: “Anh cứ yên tâm về thân thể của anh
đi, Ikkou. Không như đàn ông các anh, con gái bọn em có khả năng kiềm chế cao lắm.
Với lại, em không cần nhắc chắc anh cũng nhớ, em vốn là con người nghiêm túc
như thế nào mà.” Hơi cúi xuống, tôi liền dùng hai tay véo nhẹ đôi má bầu kia của
mình, điều mà Ikkou thỉnh thoảng lại làm với tôi khi chỉ có hai người, cười
tươi nhưng đầy sự đe dọa mà nói: “Những lời dặn dò của em, anh rõ rồi chứ hả?”

Lần
này, Ikkou trong thân xác của tôi như một chú mèo con biết vâng lời, ngoan
ngoãn gật đầu. Sau khi giao anh ấy cho chị Misa và dặn dò chị ấy vài điều, tôi
liền chia tay hai người họ và đi đến phòng y tế.

Khi
đến trước cửa phòng, tôi thấy nó vẫn chưa đóng hết. Nhìn qua khe cửa, tôi thấy
Ken có lẽ chỉ vừa mới tỉnh lại, vừa nằm vừa chậm rãi nói chuyện với người ngồi ở
bên giường. Tuy không nhớ rõ tên nhưng tôi biết, người đang ngồi chính là một
thành viên cũng là đồng đội với Ken trong Đội Cận vệ nhà tôi. Từ cửa, tôi có thể
nghe thấy giọng nói yếu ớt của Ken sau khi được đồng đội hỏi thăm. Đặc biệt,
Ken còn cười và nói một cách ngây ngô như muốn lảng tránh thực tại: “Anh biết
không, tôi có một giấc mơ rất kỳ lạ. Selena và cái tên Ikkou kia bị hoán đổi
thân xác cho nhau mà tôi không biết, nên khi gặp lại, tôi lại đi ôm Selena
nhưng thực tế, tôi lại ôm chính cái người mà mình ghét nhất. Cậu nói xem, điều
đó có vô lý và điên rồ không cơ chứ. Làm sao có chuyện bọn họ lại bị hoán đổi
thân xác?”

Nghe
Ken nói vậy, tôi chỉ thầm thở dài, nhẹ nhàng mở cửa bước vào mà hai người kia
không hề hay biết. Ngay khi người đồng đội kia định đáp lại thì đã bị tôi bất
ngờ chen ngang với một nụ cười nhẹ, vừa nói vừa khoanh tay dựa vào cửa: “Anh
không hề nằm mơ đâu, Ken. Tuy hơi điên rồ, nhưng tất cả đều là sự thật.”

Cả
hai người kia nghe thấy giọng tôi, liền giật mình mà trợn mắt nhìn về phía tôi.
Tuy phản ứng hơi chậm nhưng con người đang ngồi kia liền đứng lên, cung kính
cúi chào tôi: “Đại Tiểu thư. Xin thứ lỗi vì tôi không biết Người đã đến.”

Đi
đến bên cạnh giường, tôi đáp lại: “Không sao đâu. Chúng tôi muốn nói chuyện
riêng một chút, anh hãy ra ngoài một lát đi.”

“Tuân
lệnh. Tôi xin cáo lui.”

Tôi
thảnh thơi, tao nhã ngồi xuống chỗ của người vừa đi ra khỏi phòng kia, vẫn mỉm
cười nhìn Ken mà hỏi thăm: “Anh thấy thế nào rồi, Ken?”

Ken
vẫn tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi, vẫn chưa hết sửng sốt trước lời khẳng định vừa
rồi của chàng trai anh ta luôn coi là tình địch trước mặt: “Là thật ư? Cậu… Em
chính là… Selena? Nhưng… Tại sao? Làm thế nào mà…?”

Lần
thứ hai trong ngày, tôi phải tường thuật và giải thích tất cả những gì đã xảy
ra vào buổi chiều. Nhưng riêng những chuyện liên quan đến buổi chụp hình ngày
hôm nay, tôi không thể nói cho Ken biết. Một phần tôi không muốn anh ấy lo lắng
cho tôi thêm, còn chủ yếu là tôi không muốn anh ấy biết về những nguy hiểm về sức
mạnh mà chúng tôi đang mang. Ken là một người thông minh, nếu không cẩn thận,
không khéo anh ấy sẽ còn đào sâu hơn nữa về những sức mạnh tiềm ẩn của tôi thì
thật không tốt chút nào.

Nghe
tôi kể xong, Ken ngẩn người ra một lúc để tiếp nhận thông tin, rồi lại nhìn thẳng
lên trần nhà mà bình tĩnh nói: “Thật không tin nổi. Hoán đổi thân xác? Đó là
chuyện thật điên rồ và kỳ lạ nhất mà anh từng nghe. Không ngờ cũng có ngày anh
được tận mắt thấy.”

“Em
cũng nghĩ như vậy.” Tôi đáp, “Nhưng anh đừng lo. Sabrina đã về nhà và giúp bọn
em tìm cách giải quyết rồi. Chỉ nay mai là bọn em sẽ lại bình thường thôi.”

“Ước
gì anh cũng có sức mạnh đặc biệt giống các em, như vậy có thể dễ dàng bảo vệ em
khỏi những tình huống nguy hiểm như vậy rồi.”

“Em
gặp nguy hiểm như cơm bữa ấy mà nên quen rồi. Mọi khứ mà quá thuận lợi và bình
lặng mới đáng khiến em phải suy nghĩ và lo lắng đấy. Chẳng qua sự cố lần này
quá đặc biệt thôi. Còn anh. Việc anh có khả năng tạo tường bảo vệ cùng khả năng
chiến đấu và phản xạ nhanh nhạy đã là hơn hàng triệu người bình thường khác rồi.
Đừng có tự ti về bản thân mình như vậy. Anh hẳn cũng biết, em rất không thích
việc người khác làm bia đỡ đạn cho em như thế nào rồi đấy.”

“Sao
anh không biết chứ. Chính vì cái tính cứng đầu đấy của em nên khi biết em là
người đứng đầu Biệt đội, anh vẫn không thể ngừng lo lắng cho em. Dù sao thì em
cũng chỉ là một cô gái mười sáu tuổi thôi mà.”

Tôi
thở dài: “Anh lại coi thường em, và em cũng chán phải phản bác lại rồi nhưng
anh hãy nhớ và chấp nhận một sự thật rằng, em tuy mười sáu tuổi nhưng sức mạnh
và khả năng của em không kém gì, thậm chí còn hơn cả những người trưởng thành
như anh nữa. Với lại, em cũng đâu có chiến đấu một mình, còn có cả bạn bè, những
đứa em và đồng đội của em mà.”

“Nếu
em không thích anh nói về vấn đề này thì anh cũng sẽ không nói nữa. Dù sao em
cũng là cô gái mà anh thích, nên dù không muốn thì anh cũng không thể ngừng lo
lắng được.” Ngừng lại một chút, Ken nhìn thẳng tôi, nói tiếp với chất giọng đầy
nghiêm túc: “Mà, tên Ikkou kia đang ở trong cơ thể em, em không lo anh ta sẽ
làm những trò đồi bại với cơ thể em hay sao? Nhất là lúc tắm và mặc quần áo. Nếu
hắn ta dám làm vậy, anh nhất định…”

Tôi
liền cắt lời Ken, giọng đầy sự thoải mái: “Anh cứ yên tâm đi. Dù cùng là đàn
ông trưởng thành như anh nhưng em đã quen biết Ikkou hơn năm năm và yêu anh ấy
gần ba năm rồi nên hiểu rõ, anh ấy là người sẽ không dám làm chuyện gì có lỗi với
em đâu. Trước khi đến đây thăm anh em cũng đã dặn dò kèm đe dọa anh ấy rồi. Em
hoàn toàn tin tưởng anh ấy.”

Một
tia đau đớn xẹt qua mắt của Ken. Nghe tôi khẳng định như vậy, anh ấy trầm ngâm
một chút rồi thở dài, giọng đầy buồn bã nói: “Em thật sự rất yêu cậu ta, phải
không Selena? Dù có là anh hay bất kỳ ai cũng không thể thay đổi hay xen vào được?”

“Đúng
vậy. Em rất yêu Ikkou. Trái tim và tâm hồn em, chỉ có anh ấy mà thôi. Không một
ai khác, kể cả có là anh đi chăng nữa, Ken.” Tôi trả lời ngay lập tức mà không
chút suy nghĩ, giọng đầy chắc chắn và kiên quyết.

Ken
thở dài: “Em vẫn còn rất trẻ, Selena. Sẽ có ngày em nhận ra, người thật sự dành
cho em có thể không phải là cậu ta đâu. Và cũng chưa chắc, trong tương lai xa thì
hai người sẽ thuộc về nhau.”

Tôi
chỉ cười khẩy một tiếng rồi nhẹ nhàng đáp trả lại: “Ken à. Anh tuy hơn em bảy
tuổi, kinh nghiệm cuộc sống của anh có thể hơn em nhiều mặt. Nhưng anh đừng
quên, em là cô gái mang sức mạnh của tình yêu vạn vật trên Trái Đất này. Những
vấn đề liên quan đến tình cảm và con người, em có thể tự hào là hiếm người hơn
được em. Có thể những điều em nói hiện tại là quá sớm và anh có thể không tin,
nhưng em khẳng định một điều chắc chắn rằng, tình yêu giữa Ikkou và em là mãi
mãi, không một ai hay thế lực nào có thể thay đổi hay xen vào chia rẽ chúng em
được, cho dù là cái chết. Anh có biết vì sao không, Ken?”

Ken
vẫn im lặng mà tò mò nhìn vào khuôn mặt có ngoại hình của Ikkou của tôi, rồi lại
đau lòng khi nghe lời giải thích đầy chắc chắn, quyết tâm và cực kỳ nghiêm túc
nhưng rất đỗi hạnh phúc của tôi.

“Vì em và Ikkou là hai
nửa định mệnh của nhau. Chúng em yêu nhau và thuộc về nhau, từ hàng ngàn năm
trước rồi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3