Vương Tuấn Khải, lối rẽ tiếp theo có phải là anh?-Chương 01- 02- 03

Chương 1:

Trên
đời này có lẽ chẳng có thứ gì gọi là mãi mãi, kể cả tình yêu. Hai người yêu
nhau say đắm, trao cho nhau những gì đẹp nhất, cùng nhau hứa hẹn đi hết con
đường, nhưng ai biết được liệu rằng có đi được hết không, hay là đến cuối cùng
chỉ còn lại một người bước tiếp. Điềm Vân Lạc cô cho tới bây giờ mới tin điều
này là thật. Những lời hứa kia cũng chỉ đơn giản là lời nói thất thời mà thốt
ra, những năm tháng ấy suy cho cùng cũng chỉ là hồi ức.

Trên
chuyến bay từ Hàng Châu sang Trùng Khánh, Điềm Vân Lạc ngồi trên máy bay vẫn
luôn suy nghĩ về chuyện của mình. Quả thật, cô thấy bản thân mình thật ngốc, cô
đã để bản thân mình chìm đắm trong thứ tình yêu đó quá lâu, cô đã dành quá
nhiều thời gian cho cuộc tình sai lầm đó. Tính ra từ đầu đến cuối cô luôn là
người thất bại, luôn bị thứ độc dược gọi là tình yêu đó chuốt say, say đến nổi
chẳng phân biệt trắng đen.

Chuyến
bay cuối cùng cũng hạ cánh, bước ra khỏi sân bay, cô ngẩng đầu ngắm nhìn thành
phố mới, nơi cô sẽ bắt đầu lại cuộc sống của mình. Bỗng nhiên tiếng chuông điện
thoại vang lên:

“Alo,
Tiểu Hoa, tớ đến nơi rồi, cậu gọi tớ có việc gì không?”

“Lạc
Lạc à liệu cậu sống ở đó một mình có ổn không? Tớ thật sự lo lắng cho cậu a.”
Cô gái ở đầu dây bên kia nói. Điềm Vân Lạc vừa nói chuyện vừa chậm chậm đi về
phía taxi, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng lại như đang nhớ về điều gì đó.

“Tớ
ổn mà, trước đây không phải tớ cũng sống một mình sao, cậu đừng lo cho tớ. Cậu
cúp máy đi, khi nào rảnh tớ sẽ gọi cậu.”

Tiểu
Hoa ở đầu dây bên kia không khỏi thở dài, Lạc Lạc chính là như thế, có chuyện
gì cũng để trong lòng, những lúc buồn phiền thì thích ở một mình hoặc im lặng
không nói chuyện với bất kì ai, lại rất bướng bỉnh và cố chấp.

Điềm
Vân Lạc bắt taxi đi về địa chỉ khu chung cư cô đã đặt mua trước. Đến nơi cô
xuống xe trả tiền cho tài xế và kéo va li vào trong thang máy. Cửa thang máy mở
ra, một chàng trai dáng người cao lớn bước ra, mặt đeo khẩu trang kín mít, cô
chỉ nhìn thấy được một đôi mắt hoa đào sắc xảo. Anh ta bước ra lướt nhẹ qua
người cô, cô bước vào thang máy lên tầng lầu của mình và vào nhà. Căn nhà được
thiết kế rất giản dị nhưng lại tinh tế, nó khá hợp với phong cách của cô. Sắp
xếp đồ đạc xong cũng là lúc đồng hồ chỉ 7 giờ, cô cảm thấy đói bụng nhưng trong
nhà lại chẳng có gì, vả lại cô cũng chẳng thích nấu ăn lắm và cô nấu ăn rất tệ.
Cô ra khỏi chung cư tìm một quán ăn nào đó ăn tạm, ăn xong cô đi trung tâm
thương mại mua một số đồ dùng cá nhân, còn đồ dùng gia dụng thì trong nhà có
sẵn. Dạo hết vòng này hết vòng khác cuối cùng tay này mấy túi, tay kia cũng chẳng
thua. Cô mua nào là sữa tắm, sữa rửa mặt và một số thức ăn đóng hộp cùng nước
trái cây. Cồng kềnh với mấy túi đồ cô cũng về tới chung cư. Trong lúc bước lên
bậc tam cấp cô lại gặp người con trai hồi chiều trong thang máy, anh ta nhìn cô
như vậy cũng ga lăng lại xách phụ.

“Cô
mới đến à? Đưa đây tôi xách phụ cô.” Anh ta vừa nói vừa lấy những túi đồ trong
tay cô rồi cùng cô vào thang máy.


nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ, không kìm được cô cất tiếng hỏi:

“Này,
sao anh cứ che kín hết mặt vậy? Anh bị bệnh ngoài da à?” Anh sau khi nghe được câu hỏi
của cô thì bật cười.

“Cô nhìn tôi giống người bệnh lắm sao?” Vừa nói
anh vừa giơ tay bỏ khẩu trang xuống. Hóa ra anh có một khuôn mặt rất đẹp, mũi
cao, môi mỏng cùng với đôi mắt anh đào và làn da trắng, anh bật cười làm lộ hai
chiếc răng khểnh, tất cả kết hợp lại tựa như một bức tranh hoàn mĩ.

“Trông anh quen lắm, hình như là, a anh là
Vương Tuấn Khải phải không? Tôi từng tình cờ thấy hình anh trên trang tin tức.”
Cô vừa ngẫm nghĩ vừa nói.

Vương Tuấn Khải mỉm cười, quay qua hỏi Điềm Vân
Lạc:

“Cô ở lầu mấy?”

Chương 2:

“Lầu năm.” Cô nói rồi tự bấm số thang máy. Sau
một lúc thì tới, thang máy mở ra, anh giúp cô xách đồ đến trước cửa nhà.

“Anh để ở đây được rồi, tôi có thể tự xách vào,
cảm ơn anh nhiều!” Vân Lạc nói rồi quay qua mở cửa, bỗng nhiên cô nhớ ra điều
gì đó.

“À mà anh ở lầu mấy vậy?”

“Lầu năm.” Anh nói ngắn gọn. Cô cũng chẳng hỏi
thêm, chào anh rồi xách đồ vào nhà. Sau khi cô đóng cửa anh cũng quay người đi
về phía nhà mình.

Cô vào nhà, sắp hết đồ ăn, đồ uống vào tủ lạnh,
sau đó đi tắm. Tắm xong, cô ngồi trên sô pha, mở máy tính đăng nhập vào QQ, một
tin nhắn mới đến từ Tiểu Hoa.

“Lạc Lạc, cậu sao rồi?”

“Tớ ổn, mọi thứ có vẻ rất thuận lợi, à mà hôm nay
cậu biết tớ gặp ai không?” Cô nhắn lại.

“Ai, ai mà làm cho cậu bỗng nhiên hôm nay có
tâm trạng nhắn với tớ nhiều chữ vậy?” Tiểu Hoa bắt đầu tò mò.

“Vương Tuấn Khải.”

“Cái gì cơ, cậu... cậu gặp Vương Tuấn Khải á?”
Tiểu Hoa như muốn hét vào màn hình, tiếp theo đoạn hội thoại giữa Điềm Vân Lạc
với Tiểu Hoa chỉ xoay quanh cái tên Vương Tuấn Khải.

Nửa tiếng sau.

Nhắn tin với Tiểu Hoa xong cô vào weibo xem tin
tức, không hiểu là định mệnh hay vô tình cô thấy bức ảnh của Hàn Dương với bạn
gái anh ta, tim cô như thắt lại, nước mắt lại tiếp tục không kìm được mà bắt
đầu đọng nơi khóe mắt. Hàn Dương cái tên khắc ghi vào sâu trong tim cô.

... Năm cô mười bảy tuổi.

“Hàn Dương à, anh có thể cho em theo cùng
không? Em sẽ không quậy phá, em sẽ ngồi xem anh tập luyện. Hàn Dương à...” Ngày
đó, mỗi lần anh đi tập bóng rổ là cô cứ nằng nặc đi theo. Ba mẹ cô thấy vậy rồi
cũng quen nên mỗi khi muốn kiếm cô là lại gọi điện cho Hàn Dương. Cô cứ theo
anh như một cái đuôi nhỏ. Ba mẹ cô và ba mẹ anh là bạn bè, nên cô có nhiều cơ
hội được gặp anh. Không biết từ lúc nào, trái tim non nớt của cô đã đầy ắp hình
bóng anh. Anh hơn cô ba tuổi, cô không biết anh có thích cô hay không, cô chỉ
biết là mình thích anh rồi. Cái hôm cô nghe tin anh có người yêu, cô buồn lắm,
tự nhốt mình trong phòng và khóc. Từ đó cô ít đi theo anh hơn, cũng có mấy lần
anh đùa giỡn mà nói rằng:

“Tiểu Lạc không theo anh nữa à, ây a mất đi cái
đuôi thật có một chút không quen a!”

Lúc đó cô chỉ biết cuối gầm mặt, nói nhỏ:

“Chẳng phải anh có người yêu rồi sao, em theo
anh làm gì?”

Anh mỉm cười, xoa đầu cô.

“Tiểu muội muội à, chúng ta là anh em, em gái
đi theo anh trai mình thì có gì, dù sao sau này chị ấy cũng coi như là chị dâu
em.” Anh nói mà chẳng để ý đến cô đang muốn khóc. Cô gạt tay anh, chạy ra về
nhà. Còn anh cứ ngây ngốc không hiểu gì.

Sau đó mấy tháng, cô đang chơi cùng với chú chó
ở nhà anh, cô thấy anh quay về mặt mày ủ rủ, cả người thoang thoảng mùi rượu,
sau đó thì cô biết người con gái kia bỏ anh ra nước ngoài, không một lời từ
biệt. Anh cứ như vậy đau khổ mấy tuần, lúc đó chỉ có cô ở bên giúp anh vượt qua
nỗi đau. Đến một ngày anh đứng trước mặt cô và nói rằng:

“Tiểu Lạc, em làm bạn gái anh được không?”

Điềm Vân Lạc lúc ấy như đứng hình, ai biết được
cô vui chừng nào, năm mười sáu tuổi cô đã bắt đầu thích anh rồi, ai biết được
cô đã chờ đợi câu nói này bao lâu. Cô xúc động, nước mắt lại tuôn rơi. Hàn
Dương thấy vậy vội vàng lau di những giọt nước mắt ấy.

“Em không đồng ý cũng không sao, em đừng khóc!”

Chương 3:

Cửa sổ phòng mở toang, bên ngoài kia là một bầu
trời tối đầy sao. Một làn gió khẽ thổi, tấm rèm cửa tung bay. Bị một làn gió
đột nhiên thổi qua người, Điềm Vân Lạc run nhẹ, những giọt nước mắt vẫn còn
đọng nơi khóe mắt. Cũng đã 6 năm rồi, cô vẫn không quên được cái ngày đó. Điềm
Vân Lạc khoát thêm một cái áo khoát rồi lên sân thượng. Bầu trời hôm nay thật
đẹp.

“Hàn Dương à có phải bây giờ anh cũng đang ngắm
sao không?” Cô tự hỏi một mình. Mấy năm trước, cô thường cùng anh ngắm sao,
nhưng có lẽ bây giờ người ấy đã không phải cô nữa rồi. Cứ mãi nghĩ về Hàn
Dương, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Cô quay người, thì ra
là Vương Tuấn Khải.

“Anh lên lúc nào thế? Tại sao lại lên đây?” Cô
hỏi.

“Sân thượng này là của riêng nhà cô à?” Anh hỏi
ngược lại.

“Tôi có nói là của riêng nhà tôi à? Anh nghĩ
cho kĩ nhé? Tôi đơn giản chỉ là hỏi anh mấy câu.” Điềm Vân Lạc cũng chẳng thua
kém.

Những lời Vương Tuấn Khải định nói cũng chỉ
biết thầm lặng thu hồi trở lại, im lặng đứng sang một bên. Còn cô, thấy anh im
lặng cô cứ tưởng anh giận.

“Này, sao anh im lặng thế? Tôi chỉ nói vài câu,
anh giận thật à? Này... này, anh có nghe...”

“Tôi không bị lãng tai, tôi muốn an tĩnh.”.
Tuấn Khải lạnh lùng nói.

Anh cứ thế nhìn về phía bầu trời xa xăm tối mịt
kia. Còn cô, lúc này đang nghĩ xem anh bị gì. Một lúc sau cô cảm thấy buồn ngủ
liền chào anh rồi quay về, đang định quay người thì nghe anh gọi:

“Cô cảm thấy tôi thế nào?”

“Làm sao mà tôi biết được, tôi và anh gặp nhau
chưa đầy 24 giờ nữa là.”

“Ngại quá, tôi quên mất, làm phiền cô rồi, tôi
về trước đây.” Anh nói rồi quay người bước đi.

“Thật ra, tôi cảm thấy anh cũng là người tốt,
biết quan tâm người khác, nhưng mà đó chỉ là nhận xét tạm thời, còn sau này tôi
cũng chẳng biết..” Cô đột nhiên nói.

“Cảm ơn, chúc cô ngủ ngon!” Anh nói rồi đi
khỏi. Bỏ cô ở đó ngây ngốc một hồi.

“Tên này sao thế nhỉ? Có phải có bệnh không?
Sau này nên tránh xa..” Điềm Vân Lạc vừa đi vừa lẩm bẩm một mình.

Trở về nhà, Vương Tuấn Khải vò đầu, nói nhảm
một mình:

“Mày sao vậy Tuấn Khải, tự nhiên lại hỏi cô ấy
như vậy? Không phải là định hỏi tên sao? Haiz...thật là..?”

Anh nói nhảm một lúc thì tiếng chuông điện thoại
vang lên:

“Way, Thiên Tỉ, có chuyện gì mà gọi nữa đêm
vậy?”

“Đại ca, ngày mai anh rảnh không, lên Bắc Kinh
chúng ta cùng đi chơi, em mới biết được một nơi hay lắm, em đã nói với Nhị
Nguyên rồi? Mà thôi, em chắc là anh rảnh, quyết định vậy nha, anh đặt chuyến
bay sớm, em sẽ ra sân bay đón anh. Đại ca, bye bye, ngủ ngon...Moah moah...”
Thiên Tỉ nói một hơi dài rồi tắt máy.

“Này..này...Thiên Tỉ...Thiên Tỉ!” Tuấn Khải
quăng điện thoại ra một bên rồi nằm xuống giường. Thằng nhóc này, lúc nào cũng
vậy, hỏi anh rồi tự mình trả lời luôn, có phải anh hiền quá rồi không? Vậy mà
suốt ngày lại dùng cái dáng vẻ cao lãnh lừa người.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3