Đừng coi thường Tiểu thư tôi đây - Chương 28 - Phần 1

CHƯƠNG
28

Sau
khi “hoàn tất thủ tục bàn giao” người mẹ kính yêu cho bố và nghe lời mắng nhiếc
xen chút ghen tị từ cô bạn tốt Sakura của tôi, ba người Ikkou, Sabrina và tôi
ra ngoài để cùng tận hưởng buổi hẹn hò đôi tại một trong những thành phố lãng mạn
nhất thế giới này. Paris không chỉ là thành phố trữ tình mà còn là nơi tập hợp
rất nhiều hàng ăn uống cùng những đặc sản nổi tiếng mà ít nơi nào sánh được.
Sau cuộc giải cứu vừa rồi, quả thực tất cả cũng khá là đói (nhất là tôi đây),
dù chỉ còn khoảng chưa đến ba tiếng nữa là đến giờ ăn tối ở nhà. Vì vậy, khi
nghe Ikkou bảo là có biết một quán ăn rất được ở đây, hai cô gái đang tuổi mới
lớn như tôi và Sabrina không thể cưỡng lại lời mời gọi hấp dẫn kia, thậm chí
còn rủ cả Isshu sang đây ngay tắp lự nữa.

Đương
nhiên là trước khi ra ngoài chỗ hẹn với Isshu, cả ba đều phải một lần nữa thực
hiện việc cải trang. Mái tóc của tôi lần này để xõa rối, đeo một đôi áp tròng
màu xanh dương cho phù hợp với mái tóc vàng, rồi đeo thêm một chiếc kính không
độ dày cộp (một trong những đồ dùng cải trang thường xuyên nhưng hữu hiệu của
tôi) nhằm che bớt phần nào khuôn mặt. Bên trong thay vì mặc bộ đồ liền màu đen
lúc trước thì tôi lại đơn giản là mặc một chiếc áo len dáng dài màu trắng, kết
hợp với quần tregging dày màu đen và đi một đôi giày thể thao cao cổ cũng màu
đen giúp thuận tiện cho việc đi lại. Tôi tiếp tục tận dụng áo khoác bông trắng
có mũ lúc trước, vì nhờ có chiếc mũ to đấy mà tôi không bị chú ý quá nhiều. Cuối
cùng, tôi quàng thêm một chiếc khăn len caro đỏ thẫm - đen nhằm vừa bảo vệ “cổ
họng vàng” vừa để che bớt khuôn mặt của mình và đeo thêm một chiếc túi đeo chéo
nhỏ để đựng vài thứ thiết yếu như ví, điện thoại, giấy ăn…

Về
Sabrina, cô bạn thân của tôi lại ăn mặc khá giống tôi. Chỉ khác ở chỗ là thay
vì mặc áo khoác bông như tôi, cậu ấy lại khoác một chiếc áo dạ cánh dơi màu be,
có mũ rộng viền bông, bên trong là áo len trắng cao cổ và cuối cùng là đeo một
chiếc túi hobo có dây đeo dài màu đen. Nhìn qua Sabrina như một fashionista
đích thực, nhưng vì mặc áo khoác có kiểu dáng cách điệu như vậy nên cậu ấy
không thể dùng khăn, thay vào đó lại dùng kính râm để che khuôn mặt xinh đẹp của
mình.

Còn
Ikkou, anh ấy mặc một chiếc áo khoác dạ màu đỏ mận kết hợp với áo len màu xám cổ
tim cùng áo sơ mi trắng, kết hợp hài hòa với chiếc quần bò đen và đôi giày chukka
màu xám đen đầy lịch sự nhưng cũng rất trẻ trung. Ngoài ra, anh còn đội một chiếc
mũ lưỡi trai màu đen và quàng thêm một chiếc khăn len cùng màu.

Sau
khi tất cả đều đã (khá) ưng ý với diện mạo của mình, chúng tôi liền nhanh chóng
ra khỏi căn cứ và đến chỗ hẹn gặp Isshu cách đấy vài trăm mét.

Nói
thật, nếu không phải đang ở nơi công cộng, chắc chắn Sabrina sẽ chạy thẳng tới
Isshu mà ôm mà hôn ngay khi nhìn thấy anh ấy rồi. Thay vào đó, cô bạn thân của
tôi lại vẫn bình tĩnh, đi từ từ mà đến gần người yêu của mình rồi ôm rồi hôn phớt
môi người con trai đối diện. Tôi khoác tay Ikkou đi ngay sau Sabrina, nhìn thẳng
vào Isshu, cười thân thiện: “Chào Isshu. Bọn em không làm anh phải bỏ dở việc
gì đấy chứ?”

Trái
ngược với phong cách có chút lịch lãm của Ikkou, Isshu lại chọn phong cách thể
thao thoải mái. Thay vì đội mũ len hay mũ lưỡi trai, anh ấy trùm luôn mũ từ chiếc
áo hoodie dày màu trắng mà anh ấy đang mặc với dòng chữ “THUNDER” màu xanh đen ở
trước ngực, bên ngoài lại mặc một chiếc áo khoác bomber đen đơn giản mà đầy cá
tính, kết hợp với quần bò đen và đôi vans old skool đen đầy năng động, thậm chí
còn đeo thêm một chiếc kính không tròng. Nhìn qua thực sự không mấy ai nghĩ
Ikkou và Isshu là anh em chứ đừng nói là anh em song sinh. Tuy là song sinh
nhưng hai anh em họ lại sinh cách nhau hai ngày, lại thêm ngoại hình cùng tính
cách không hoàn toàn giống nhau. Phần lớn các trường hợp, Ikkou có phần điềm
tĩnh hơn, trưởng thành hơn trong khi Isshu lại dễ xúc động hơn. Cùng mang sức mạnh
sấm sét nhưng thực tế thì thực lực cùng khả năng chiến đấu của Ikkou lại hơn hẳn,
nhưng không có nghĩa là Isshu không giỏi, không tài năng.

Isshu
nhìn qua tôi, cười thân thiện đáp lại: “Anh phải cảm ơn mấy người vì đã giúp
anh thoát khỏi một buổi chiều nhàm chán ấy chứ. Anh hai đột nhiên vội vội vàng
vàng đi trong khi cả hai đang dọn nhà khiến anh phải bục mặt mà làm thêm cả phần
của anh ấy.” Vừa nói, anh ấy vừa lườm nguýt Ikkou ở bên cạnh tôi.

Tôi
liền thanh minh: “Đừng trách anh ấy, là do em yêu cầu khẩn cấp thôi mà. Cho nên
giờ bọn em rủ anh đi chơi thư giãn đây, nên đừng giận nữa, được không?”

Ikkou
thậm chí còn cười cầu hòa, bồi thêm: “Em biết là anh không bao giờ có thể cãi lệnh
Đại Tiểu thư quyền uy này mà.”

Sabrina
ở trong lòng Isshu vẫn im lặng không nói gì, chỉ vỗ vỗ nhẹ lưng của người bên cạnh
mà an ủi nhưng đồng thời cũng cười thầm một tiếng. Cảm giác bị anh trai mình
“vì tình quên người thân”, tôi cũng hiểu lắm chứ. Không biết bao lần hai cô em gái
tôi vì trai mà bơ tôi đi rồi, chưa kể còn mấy cô bạn quỷ quyệt của tôi nữa.

Nghe
thấy tiếng cười của người yêu trong lòng, Isshu liền hắng giọng, lấy lại sự điềm
tĩnh, trưởng thành rồi hỏi lại: “Vậy giờ chúng ta đi đâu đây?”

“Còn
nhớ cửa hàng bánh lần trước anh em mình đến Paris vô tình ghé qua sau khi hoàn
thành việc ám sát tên trùm thuốc phiện ở đây ba tháng trước không? Chúng ta sẽ
đến đó. Chỉ còn vài tiếng nữa là đến giờ ăn tối ở nhà rồi nên giờ chúng ta chỉ
ăn nhẹ thôi.” Ikkou bình thản trả lời.

“Chỗ
đó cách đây không hề gần, vậy gọi xe hay đi như thế nào đây?” Isshu hỏi, trong
mắt lộ ra tia thích thú.

Chúng
tôi hiện đang đứng trước một ngõ nhỏ, còn đường thì hiện hầu như rất thưa người
đi qua và không hề có thiết bị vận chuyển nào đi qua vì đây là đường cấm xe
(ngoại trừ xe của Căn cứ và của một cơ quan an ninh khác gần đây). Ikkou nhanh
chóng nhìn xung quanh một lúc, rồi lập tức tạo một cánh cổng ở trong ngõ nhỏ
bên cạnh chúng tôi, khiến tất cả chỉ còn biết cười và đi theo người thanh niên
cao lớn đẹp trai kia.

Điểm
đến của chúng tôi cũng là một con ngõ nhỏ thông ra một con đường lớn, tấp nập
người qua lại. Thật may là tất cả đều chỉ chăm chăm nhìn về phía trước hoặc
nhìn vào chiếc điện thoại họ đang cầm trên tay nên không ai nhìn thấy cảnh tượng
bốn con người đột nhiên chui ra từ không gian trong cái ngõ chật hẹp này. Sau
khi cánh cổng đóng lại, trong khi đứng yên nhìn về phía trước thì tôi liền cảm
giác có người ở bên cạnh, khi quay ra thì thấy đó là một bé gái tầm năm đến sáu
tuổi, hiện đang trong tình trạng miệng há hốc, mắt mở to vì ngạc nhiên. Không
tiến đến và không nói một lời nào, tôi chỉ đơn giản là cười thật tươi, rồi đưa
ngón trỏ lên miệng làm dấu “Suỵt” nhẹ nhàng. Sau khi cô bé đáng yêu gật đầu nhẹ
với khuôn mặt trở về trạng thái bình thường, chúng tôi mới tiếp tục bước đi,
gia nhập đoàn người tấp nập ngoài kia.

Vừa
đi, bốn người chúng tôi vừa nói chuyện khá rôm rả. Chủ đề chính là do anh Isshu
thắc mắc tại sao Ikkou lại phải đến đây khẩn cấp với tôi. Dù sao mọi chuyện
cũng đã được giải quyết rất ổn thỏa và hết sức tốt đẹp nên cả ba không ngần ngại
mà thuật lại những gì đã xảy ra. Tôi tự nhận mình là người kể hăng nhất, nhất
là những chi tiết đã xảy ra trong khu hầm mộ kia. Vừa nói tôi vừa thầm nghĩ, chắc
hẳn giờ “đội dọn dẹp” đã hoàn thành xong công việc ở trong khu hầm mộ rồi, và
có khi còn bắt đầu mở cửa trở lại cho khách du lịch vào nữa. Tôi cũng không ngần
ngại nói với ba người đi cùng suy đoán về tình cảnh hiện tại của Michael
Moreau, nào là không biết giờ hắn đã tỉnh chưa, rồi có bị sang chấn tâm lý hay
phải phẫu thuật khẩn cấp vì bị cú đấm của tôi làm tổn thương nội tạng không. Những
người kia đã quen thuộc với những hành động bạo lực như vậy nên cũng chỉ cười,
thậm chí còn đùa giỡn, đoán già đoán non về tình trạng sức khỏe cũng như số phận
của tên chỉ huy kia.

Sau
khi đi bộ tầm mười phút, Ikkou và Isshu dẫn chúng tôi đến trước một cửa hàng
bánh ngọt ở trên phố đi bộ Huchette nổi tiếng ở Paris. Có thể nói đây là một
quán khá rộng so với nhiều cửa hàng khác ở trên phố này, với diện tích khoảng gần
tám mươi mét vuông và gồm hai tầng. Trong tủ kính có đến hàng chục loại bánh ngọt
và bánh mặn khác nhau, từ macaron, opera, tiramisu, choux à la crème (tức bánh
su kem), éclair,… cho đến cả những chiếc bánh gateaux đầy màu sắc và cả những
chiếc bánh sừng bò không nhân đến có nhân, bánh sandwich, bánh nướng (pie)… khiến
tôi sáng hết cả mắt. Tại đây, khách hàng sẽ tự lấy đồ để vào đĩa của mình rồi mới
mang đi tính tiền. Riêng đồ uống thì sẽ gọi ngay tại quầy thanh toán và khách
hàng sẽ được nhân viên trực tiếp đưa lên.

Mỗi
người chúng tôi cầm một đĩa riêng của mình mà cùng đi lên tầng hai và chọn ngay
vị trí nơi góc phòng nhưng ở ngay cửa sổ, nơi chúng tôi có thể vừa tận hưởng đồ
ăn thức uống vừa có thể nhìn ngắm đường phố, lại đủ kín đáo để khó có ai nhận
ra tôi và Sabrina. Cẩn thận không bao giờ là thừa, nhất là khi tất cả chúng tôi
đều phải cởi bỏ áo khoác ở bên ngoài. Giờ này quán đang không quá đông khách
nên chúng tôi cũng chả phải chờ nước uống của mình quá lâu. Chờ cho đến khi người
phục vụ đi hẳn, tôi mới thoải mái bỏ cái khăn quàng và chiếc kính của mình ra,
và nhờ Ikkou chụp giúp ảnh tôi và Sabrina với hai tay nâng hai đĩa bánh của
mình lên ăn để làm kỷ niệm. Dù tôi có là Đại Công chúa nhưng vẫn chỉ là một nữ
thiếu niên bình thường bắt kịp xu hướng hiện đại thôi mà.

Vừa
ăn một cách từ tốn, chúng tôi cũng vừa lại tiếp tục nói những câu chuyện phiếm
một cách vui vẻ nhưng không gây ồn ào quá mức. Bánh ở đây quả thực làm rất
ngon, nhất là những phần kem, chúng không hề quá ngậy nhưng vẫn giữ được những
hương vị rất đặc trưng khiến con người ta có thể ăn hoài mà không biết ngán, dù
là khách hàng ăn nhiều loại vị khác nhau đi chăng nữa. Ngoài ra, theo lời của
Ikkou, một trong những đặc trưng nhất của cửa hàng này không chỉ là bánh mà còn
có trà hoa oải hương rất tuyệt vời, vì vậy cả bốn đều gọi loại trà đầy công hiệu
này làm đồ uống kèm theo.

Lời
nhận xét của Ikkou quả thật không sai chút nào, trà hoa oải hương ở đây làm thực
sự rất ngon. Tôi nghe nói trà này bình thường hay đắng nên chưa bao giờ dám thử,
nhưng người pha chế có lẽ đã bổ sung thêm một số loại gia vị hay thảo mộc nào
đó giúp trà không hề đắng một chút nào, rất dễ uống, thậm chí còn rất hợp với
những món bánh ngọt nữa. Trà lavender (hoa oải hương) quả thực có tác dụng giúp
con người thư giãn rất tốt, nhất là sau những giờ làm việc đầy căng thẳng, mệt
mỏi. Đồng thời, hoa oải hương còn rất có ích cho sức khỏe và sắc đẹp của phái nữ
chúng tôi đây.

Nghĩ
đến đây, tôi thấy cảm kích sự tâm lý của Ikkou ghê gớm.

Cả
Sabrina cũng có lời nhận xét tương tự về hương vị đặc biệt của loại trà đặc biệt
này. Vừa thưởng thức đồ ăn thức uống, chúng tôi lại tiếp tục nói về những câu
chuyện vui vẻ, về cuộc sống cũng như những trải nghiệm những ngày qua của từng
người, thậm chí còn có lúc nhắc nhở về những chuyện dở khóc dở cười của cả nhóm
nữa. Tuy nói chuyện vui vẻ như vậy nhưng không lúc nào chúng tôi không cảnh
giác, thay phiên nhau đề phòng xung quanh, thậm chí còn quan sát cả phía dưới
phố cùng các tầng nhà ở đối diện xem có bất kỳ ai đang để ý hay quan sát chúng
tôi không. Cũng thật may mắn, khi hoàn thành xong bữa ăn nhẹ này thì cũng chỉ
có vài khách có để ý vì ngoại hình của bốn chúng tôi nhưng lại tuyệt nhiên
không nghi ngờ gì.

Trước
khi đứng lên, tôi vừa nói vừa “cải trang” lại như lúc mới vào: “Em phải xuống
mua vài cái bánh sừng bò cho ba tiểu quỷ ở nhà cái đã. Giờ này có khi chúng nó
đã nghe được thông tin về sự việc ngày hôm nay rồi, với lại chúng nó cũng rất
thích ăn bánh này.” Rồi tôi lập tức đứng lên và đi xuống lầu luôn. Tuy vẫn bị
vài vị khách, đặc biệt là nam nhìn lén, thậm chí là có vài lời xì xào nhưng tôi
vẫn làm như không biết, cứ tiếp tục đi về phía trước cho đến khi khuất khỏi tầm
mắt của tất cả những người ở lầu hai này.

Tôi
ra ngoài cửa hàng cùng ba người kia với vẻ mặt hết sức thỏa mãn, nhất là khi
nhìn vào chiếc túi giấy đầy ắp những chiếc bánh sừng bò thơm lừng này. Bánh sừng
bò là một trong những “đặc sản” của nước Pháp này, nếu đã đến Paris mà không
thưởng thức chúng thì coi như là chưa đặt chân đến Pháp. Tuy loại bánh này đã
được phổ biến tại nhiều cửa hàng bánh trên khắp thế giới nhưng bánh sừng bò ở
Pháp hay thậm chí ở Paris này cũng có những hương vị rất riêng mà hiếm nơi nào
có thể sao chép được. Ngay cả chỉ nội trong thủ đô Paris hoa lệ này thôi cũng
đã có hàng chục loại bánh sừng bò với những hương vị khác nhau, tùy thuộc vào
bàn tay tài hoa cùng vị giác của những người thợ làm bánh.

Một
điều đặc biệt khác đó là không hiểu vô tình hay trùng hợp mà khi tất cả chúng
tôi vừa ra ngoài thì những bông tuyết nhỏ xinh bắt đầu từ từ rơi từ bầu trời. Từ
khi tôi sang đây thì trời tuy sáng nhưng thỉnh thoảng lại hơi âm u, đường phố
không nhận được chút gì hơi ấm từ ánh nắng mặt trời. Nhưng đến tận lúc này, trời
mới bắt đầu đổ những hạt tuyết xuống, khiến cho người dân đi đường, đặc biệt là
những khách du lịch và trẻ con phấn khích không thôi. Thậm chí, tôi còn bắt được
một bông hoa tuyết sáu cánh rất đẹp đang chậm rãi rơi ngay trước mắt mình,
không kìm được mà giang tay đón lấy. Ngay cả Sabrina ở bên cạnh tôi – hiện đang
đeo chiếc kính dày không tròng thay vì kính râm lúc đầu – cũng có những biểu hiện
vui sướng tương tự như vậy, khiến cả hai anh em Ikkou và Isshu ở đằng sau nhìn
hai chúng tôi mà mỉm cười một cách hạnh phúc.

Bỗng
nhiên, khung cảnh yên bình, lãng mạn này bị xen ngang bởi một âm thanh ở phía
xa, cách chúng tôi gần trăm mét. Là tiếng một người đàn ông, vừa chạy vừa la
hét bằng tiếng Pháp: “Đứng lại! Đứng lại! Ai đó hãy cản tên trộm kia lại!”

Theo
phản xạ, tất cả chúng tôi liền đồng loạt quay ra nhìn. Quả nhiên, ở vài trăm
mét đằng trước, có hai viên cảnh sát đang cố gắng đuổi theo một người đàn ông gần
như ăn mặc kín mít, chỉ lộ có hai con mắt, tay trái ôm một chiếc túi xách đen của
phụ nữ. Tên cướp chạy rất nhanh và có vẻ cũng rất khỏe, đẩy ngã bất kỳ người
nào làm ngáng đường hắn.

Nhìn
thấy một màn náo nhiệt như vậy, tôi không kiềm được mà cười nhẹ, không suy nghĩ
mà đưa túi bánh cho Ikkou rồi ngay lập tức tiến lên, khiến khoảng cách giữa tôi
với tên trộm kia ngày càng bị thu hẹp. Cả ba người ở đằng sau tôi không hề lên
tiếng hay có bất cứ hành động ngăn cản nào, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng họ
thầm thở dài mà chờ xem trò vui. Đơn giản vì họ thừa hiểu, tôi có thể… không,
tôi sẽ làm những gì và chắc chắn là tên cướp kia sẽ không thể khiến tôi mất đi
bất cứ sợi tóc nào.

Tôi
cứ bình thản mà tiến lên trước như một người khách bộ hành bình thường, mặc cho
lời kêu gào sặc mùi đe dọa của cái người đang chạy đến chỗ tôi: “Tránh ra!
Tránh ra!” Vì tôi dùng khăn và mũ áo che mất khuôn mặt nên tên trộm nói riêng
và tất cả những người xung quanh nói chung (trừ ba người kia) đều không biết là
tôi đang cười, một nụ cười đầy sự âm hiểm. Và ngay khi hắn chỉ còn cách tôi có
hơn một mét và làm động tác chuẩn bị đẩy tôi ra, tôi liền nhanh chóng bước sang
trái và cúi xuống, đồng thời giơ thẳng chân phải ra và quét một góc chín mươi độ,
nhằm thẳng vào mắt cá chân của hắn. Trước hành động quá mức nhanh nhẹn của tôi,
tên cướp đã không kịp tránh, dẫn đến một hệ quả tất yếu đó là bị té sấp, ngực đập
thẳng xuống đường luôn. Cũng may tên này còn có chút tình táo mà chống tay xuống
đất mà đỡ, không thì không biết khuôn mặt hắn, nhất là cái mũi của hắn sẽ thành
ra cái dạng gì nữa.

Ngay
khi hắn vừa ngã thì tôi cũng lập tức đứng dậy và tiến lại chỗ hắn, hiện do theo
đà nên dù bị ngã nhưng lại văng ra đằng trước cách chỗ tôi gần hai mét. Cả
Sabrina cũng quyết định chạy đến giúp tôi. Vừa định cúi xuống chế trụ hắn, hiện
đang trong tư thế quỳ để cố đứng lên thì tôi liền thấy tay phải hắn cho vào áo.
Theo phản xạ, ngay khi hắn vừa bắt đầu xoay người thì tôi và Sabrina liền nhanh
chóng lùi lại, vừa lúc nhìn thấy một tia sáng lóe lên từ con dao bỏ túi mà tên
kia vừa lôi ra. Hắn nhanh chóng đứng dậy, chĩa dao về phía tôi với ánh mắt đầy
căm thù khiến tôi dường như càng ngầm phấn khích hơn.

Quả
nhiên, dù là một tên trộm quèn thì chắc hẳn không thể không mang theo vũ khí
như dao nhỉ.

Hai
viên cảnh sát ở đằng sau cuối cùng cũng đuổi đến nơi, nhìn thấy tình trạng của
tên cướp liền đồng loạt giơ súng lên kèm lời cảnh cáo hãy bỏ vũ khí xuống. Thật
là, có khi lúc nào tôi phải cho người đến Sở Cảnh sát ở Paris này huấn luyện lại
các sĩ quan cảnh sát ở đây mất. Với tội phạm mà chỉ đang dùng dao như tên kia
thì nên cố mà tiếp cận rồi áp chế mới đúng, hoặc chí ít cũng phải vừa giơ súng
vừa tiến gần chứ không phải chỉ đứng ở xa mà giơ súng lên đe dọa như vậy. Cảnh
sát mà không được học võ và học cách khắc chế tội phạm thì còn học cái gì nữa.

Tôi
bình tĩnh mà một lần nữa tiến lại gần tên cướp, mặc cho một trong hai sĩ quan ở
đằng sau liên tục kêu tôi lùi lại. Tên cướp có vẻ cũng bắt đầu hăng máu hơn, muốn
trả thù vì hành động của tôi lúc trước nên khi thấy tôi hành động như vậy thì
liền chạy đến mà cố đâm tôi. Tôi thầm mỉa mai, đúng là một màn trình diễn không
thể kinh điển hơn.

Cái
tên đang tiến rất nhanh về phía tôi đây có lẽ nên xem bói trước khi đi cướp thì
tốt hơn, vì có lẽ số hắn thực sự phải xui xẻo lắm nên đúng lúc ăn cướp thì lại
gặp phải Đại Tiểu thư tôi đây. Khi con dao chỉ còn cách tôi có khoảng một gang
tay thì tôi liền nghiêng người sang trái chín mươi độ để tránh, đồng thời dùng
tay trái nắm lấy cánh tay cầm dao của hắn trong khi tay phải nắm lấy áo hắn,
cùng với hai chân trụ mà thực hiện một cú vật rất đẹp và điệu nghệ. Vì tên trước
mặt chỉ là người thường nên tôi chỉ cần hai tay là có thể dễ dàng vật hắn ra đường,
chứ với những người đặc biệt khỏe hay cao lớn như Ikkou thì tôi thậm chí còn phải
dùng chân mình gạt chân đối phương ra đằng sau rồi mới có thể vật ngã được đối
phương như vậy.

Bị
tôi vật mà đập thẳng lưng vào đường nên tên trộm có phần đau đớn hơn so với lần
ngã trước, lại thêm việc bị tôi bẻ tay khống chế nên hắn liền nhăn mặt, liền thả
con dao cùng chiếc túi xách đang ôm trong người ra. Hai cảnh sát liền nhanh
chóng vừa tiến đến vừa cất súng vào bao và còng tay hắn lại, nhanh chóng thông
báo qua bộ đàm rồi giải hắn đi. Cho đến lúc này tôi vẫn không để ý, khăn quàng
cổ của tôi hiện đã bị nới lỏng và khuôn mặt tôi cũng dần lộ ra.

Một
trong hai viên cảnh sát liền dẫn tên tội phạm kia đi, còn người thứ hai thì liền
đứng trước tôi, nói lời cảm ơn vì những hành động dũng cảm vừa rồi. Người đi đường
nãy giờ vẫn tụ tập ở xung quanh rồi xì xào bàn tán, chủ yếu đều là ca ngợi màn
hành động như trong phim vừa rồi của tôi. Trong một chốc bị phân tâm bởi âm
thanh ở xung quanh mà tôi không để ý là viên cảnh sát ở trước mặt đang nhìn tôi
chằm chằm. Ngay khi tôi nhìn thẳng vào anh ta một lần nữa thì thấy anh ta mắt
hơi trợn tròn, dè dặt hỏi nhưng có phần hơi khẩn trương: “Xin thứ lỗi nhưng… Cô
là Đại Công chúa, Đại Tiểu thư Selena đúng không?”

Câu
hỏi của anh ta khiến tất cả những người xung quanh liền sững sờ, lập tức kéo đến
vây quanh để nhìn rõ. Một trong số người ở gần tôi nhất to mồm lên tiếng: “ĐÚNG
RỒI, LÀ SELENA CỦA ANGEL!” Thậm chí còn có vài người chỉ về phía cô bạn thân của
tôi đang đứng ở ngay gần đấy, nói: “KIA… KIA LÀ SABRINA CỦA ANGEL!”

Ngay
lập tức, tình hình dần trở nên mất kiểm soát hơn. Đám đông liên tục tụ lại
quanh hai chúng tôi, người thì muốn xin chữ kí, người thì liên tục chụp ảnh, thậm
chí có người còn giơ tay ra để hòng có thể chạm vào một trong hai chúng tôi chứ
không đơn giản chỉ là muốn bắt tay. Ngay cả viên cảnh sát ở trước mặt tôi lúc
trước giờ cũng gần như chìm hẳn trong đám đông, không có cách nào tiến lên được.
Bản thân tôi cùng Sabrina cũng khá bối rối trước tình huống phát sinh này. Đám
đông hiện đã tiến quá sát khiến chúng tôi không thể tạo lớp bảo vệ được chứ đừng
nói là di chuyển. Có một vài bàn tay thậm chí đã túm được áo chúng tôi – mặc
cho cả hai cũng cố gạt tay họ ra – nên dù có muốn thì tôi và Sabrina cũng khó có
thể nhảy hay bay lên cao được. Giờ đây, những người hâm mộ cuồng nhiệt này như
những con hổ đói vậy, nhất định không chịu buông tha cũng như tôn trọng quyền
riêng tư của hai chúng tôi khiến tôi ngày càng hoang mang hơn, thậm chí bắt đầu
có chút sợ hãi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3