Ác quỷ - Chương 05 - 06

Chương 5

Không chỉ
riêng Lý Từ Dung, mà toàn bộ những người trong phòng tiệc đều nhìn chằm chằm về
phía “mắt bão”. Nguyễn An cất giọng đều đều, không có chút nào giận dữ.

“Nếu đã vậy,
không bằng chúng ta đánh cược một ván”.

Nghe xong
câu ấy, Lý Từ Dung và Diêu Tân đồng thời nhướn mày. Cao Thanh Vỹ lại cười nhạt.

“Cược? Anh
có cái gì đáng giá để mang ra đặt cược? Tôi có 15% cổ phần trong công ty. Nếu
anh định dùng cuộc hôn nhân này để thế chấp, tôi có thể suy nghĩ đấy…”.

“Cô ấy không
phải đồ vật”.

Lần đầu tiên
Nguyễn Đan trông thấy anh cau mày lộ rõ vẻ khó chịu như vậy. Cao Thanh Vỹ còn định
nói gì, Nguyễn An đã lạnh lùng đặt ly rượu xuống bàn.

“Tôi đặt một
mạng”.

Mọi người trợn
mắt. Trên đời còn có người dám đem tính mạng ra đặt cược hay sao? Trước nay Lý
Từ Dung vốn nổi danh là liều lĩnh, không ngờ chàng trai trẻ có khả năng kế nghiệp
của bà ta còn liều hơn cả chữ liều!

Cao Thanh Vỹ
lại nghĩ câu nói kia là để chặn đầu, muốn khiến anh ta chủ động nhận thua, bĩu
môi nói.

“Mạng của
anh không biết có đáng giá hay không, nhưng tôi không rảnh để chơi với cảnh
sát”.

Nguyễn An mỉm
cười nhìn về phía bàn của “các ông lớn”. Cảnh sát? Chẳng phải có sẵn một người
ngồi đó hay sao?

“Có các vị
này làm chứng, tôi thua sẽ tự leo lên tòa nhà cao nhất thành phố này mà nhảy xuống,
không liên can gì đến anh. 100% tính mạng của tôi, cược lấy 15% cổ phần trong
công ty Cao Cường của anh. Nếu anh thắng, đồng nghĩa với việc hôn lễ của tôi với
cô ấy sẽ không diễn ra. Còn anh sợ thua, thì thôi vậy”.

Cao Thanh Vỹ
giống như cưỡi lên lưng hổ khó xuống! Bọn họ cược cái gì? Đương nhiên là làm
ăn. Một vụ làm ăn có giá là toàn bộ tài sản của bản thân. Cao Thanh Vỹ liền cảm
thấy do dự. Chú ruột anh ta, Cao Thanh Hùng ngồi bên cạnh lên tiếng:

“Tôi cảm thấy
hôn lễ này rất tốt, hai người rất xứng đôi. Thằng cháu tôi tính tình háo thắng,
ưa náo nhiệt thôi. Chuyện đánh cược này rất không hay, cũng không hợp lý. Mọi
người về sau làm ăn còn hợp tác lâu dài, tôi kính hai người ly rượu mừng. Hiểu
lầm thì nên xóa bỏ…”.

Ông ta vừa cầm
đến ly rượu, một người nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng:

“Tôi thấy
không có gì là không hợp lý. Nếu anh Vỹ đây thua, 15% kia xem như quà mừng cho
Nguyễn Đan tiểu thư. Còn nếu thắng, chẳng phải là anh được như ý nguyện rồi?”.

Cao Thanh
Hùng siết chặt ly rượu trong tay. Cái gì mà quà mừng? Cái gì mà được như ý nguyện?
Đã xảy ra chuyện hôm nay, Lý Từ Dung có ý kết thông gia với họ Cao thì bà ta sẽ
không phải là Lý Từ Dung! Nhưng không đợi Cao Thanh Hùng phản đối, Diêu Tân đã
nói tiếp.

“Tôi cũng
tham gia. Cược bằng 5% cổ phần của tôi ở Diêu thị”.

Câu nói này
như quả bom nguyên tử. Ai nấy đều khiếp sợ! Có người còn không nhịn được lau mồ
hôi trán. Là cổ phần Diêu thị! Không phải công ty con ở Việt Nam mà là Diêu thị,
tập đoàn tài chính được ví là con bạch tuộc ảnh hưởng lên mọi ngành công nghiệp,
xúc tu vươn dài không riêng châu Á, mà tới tận châu Âu! Đừng nói là 15% của Cao
Cường, cho dù Cao Thanh Hùng thế chấp hết tài sản cũng không bằng 1% của Diêu
thị.

Cao Thanh Vỹ
lẫn chú anh ta nhìn nhau ánh mắt lóe sáng. Món lợi này quá lớn, bọn họ không nỡ
bỏ qua…

Ngô Phong
cũng đứng trong góc nuốt nước bọt. “Sếp
à, anh định chơi lớn thật sao?”.

Nguyễn An liếc
mắt nhìn Diêu Tân, cậu nhận ra người này! “Ân nhân cứu mạng” năm ngoái, năm nay
lại muốn lấy mạng cậu ư? Cậu không ngốc, cũng phần nào nhận ra ý định của “mẹ vợ”,
nên đối với đối thủ cạnh tranh này, ít nhiều cũng đã tìm hiểu qua. Chỉ là có nắm
chắc thắng được anh ta hay không, Nguyễn An không dám xác định. Như đọc được
suy nghĩ qua ánh mắt cậu, Diêu Tân nhẹ nhàng cười.

“Tôi thua, cổ
phần đặt cược sẽ thuộc về người thắng. Ngược lại, tôi thắng sẽ nhận 15% cổ phần
Cao Cường. Còn anh An thua thì ký hợp đồng cả đời làm việc không lương cho tôi
là được”.

Cả đời làm
nô lệ không công? Nguyễn Đan trừng mắt nhìn Diêu Tân. Cái bàn này nhất định
không hợp phong thủy, toàn những kẻ đáng ghét!

Diêu Tân nói
xong chỉ yên lặng uống rượu, đợi hai đối thủ đưa ra quyết định. Trận này, anh
thắng hay thua vẫn đều có lợi.

Thắng, 15% cổ
phần mất đi không phải là chuyện nhỏ đối với một công ty. Cho dù hội đồng quản
trị có để yên cho Cao Thanh Vỹ thì các công ty khác đều sẽ không buông tha cơ hội
đạp cho bọn họ xuống bùn. Chuyện phá sản sẽ không còn xa nữa! Anh đưa ra miếng
mồi là 5% cổ phần của mình, người có lòng tham như Cao Thanh Hùng nhất định
không bỏ qua. Anh cũng chướng mắt với Cao Cường từ lâu rồi. Hơn nữa nghĩ tới việc
khiến “cậu bé” kia cả đời đi theo anh, Diêu Tân liền cảm thấy tâm trạng rất tốt!

Thua, không
có khả năng anh sẽ thua. Nhưng cho dù là có, thì người thắng chỉ có thể là Nguyễn
An. Hai tên họ Cao kia không có cái diễm phúc ấy đâu! Nguyễn An có tài năng, Lý
Từ Dung thừa kinh nghiệm. Nếu Nguyễn An thắng, 5% không đủ để gây sóng gió gì
cho Diêu thị, mà anh nhất định cũng sẽ đoạt lại về tay mình. Quan trọng hơn là,
cậu có cổ phần Diêu thị trong tay, sẽ ở trong tầm kiểm soát của anh. Để cậu trở
thành cổ đông, cũng chính là tháng nào đều phải gặp anh họp hội đồng, bàn công
việc. Anh sẽ có cơ hội tìm ra bí mật ẩn đằng sau vẻ ngoài hiền lành kia!

Nguyễn An có
cảm giác lời đề nghị của Diêu Tân rất… có vấn đề! Giống như mật ngọt bẫy ruồi vậy…

Nhưng giống
Diêu Tân, Nguyễn An trong lòng cũng có tính toán. Cậu cần không chỉ 15% cổ phần,
mà còn cần danh tiếng. Nếu không một kẻ thiếu kinh nghiệm, không gia sản, xuất
thân không cao sang như cậu muốn bàn chuyện làm ăn sẽ gặp không ít khó khăn. Cậu
cũng đồng thời muốn chứng minh với Lý Từ Dung. Là cậu sẽ giúp bà, chứ không phải
là ngược lại, muốn bà nâng đỡ cậu! Nguyễn An cũng tin tưởng, người thắng chỉ có
thể là cậu hoặc Diêu Tân. Cao Thanh Hùng tham lam, Cao Thanh Vỹ háo thắng. Cậu
sẽ không bại dưới tay những kẻ như vậy.

Cuối cùng ba
người Nguyễn An, Diêu Tân, Cao Thanh Vỹ ký hợp đồng giấy trắng mực đen thỏa thuận
rõ ràng. Lần này cược, không phải thị trường chứng khoán vốn là thế mạnh của
Nguyễn An. Mà để cho công bằng, bọn họ sẽ tranh đấu thầu dự án xây dựng công
viên trò chơi quốc tế Á Châu vào hai tháng sau.

Nguyễn Đan
trong lòng lo lắng, nhưng thấy mẹ mình không ngăn cản nên chỉ có thể đứng nhìn
anh ký hợp đồng. Cô tin tưởng anh sẽ thắng! Cùng lắm anh thua, cô “tuẫn tình”
theo anh hoặc đến Diêu thị bán sức lao động cùng anh là được. Nghĩ nghĩ, cô lại
càng thấy hai tên ngồi bên bàn cực kì, cực kì đáng ghét! Phá hoại buổi lễ đính
hôn tốt đẹp của cô! Thù này không báo, cô sẽ không thèm làm phóng viên nữa!

Buổi lễ đính
hôn kết thúc. Dường như những người khách mới đến đây hôm nay chẳng còn nhớ gì
đến hôn lễ này nữa. Bọn họ đều đang tập trung mọi sự chú ý vào vụ cá cược kia.
Hai tháng sau, ai trong số ba người đàn ông kia sẽ giành phần thắng đây?

Những người
khác đều lần lượt ra về, Diêu Tân vẫn ngồi đó thưởng rượu. Tiễn khách khứa
xong, Nguyễn An bảo vị hôn thê của mình lên lầu nghỉ ngơi trước, một mình đi tới
chiếc bàn chỉ còn lại Diêu Tân, ngồi xuống đối diện.

“Lần trước vội
ra sân bay, không kịp cảm ơn anh chu đáo. Hôm nay giám đốc Diêu có thể nể mặt đến
chúc mừng, tôi rất vui”.

Cậu nâng ly
rượu vang mỉm cười. Diêu Tân chạm ly với cậu, trong lòng hồ nghi. Ý cậu ta là lúc
trên máy bay, cậu không hề trông thấy anh ở khoang sát bên cạnh?

Đối mặt với
ánh nhìn sắc lẹm của đối phương, Nguyễn An vẫn không lúng túng, thái độ trước
sau ôn hòa, điềm đạm. Cậu đã quá quen với việc người khác đánh giá, săm soi cậu
từ đầu tới chân. Ở công ty, những ánh mắt tò mò dành cho cậu cũng chẳng khiến cậu
thấy bất an hay tự ti chút nào. Chỉ là, người đàn ông đang ngồi cùng bàn với cậu
lúc này, ánh mắt so với hết thảy những người khác, lợi hại hơn hẳn!

Diêu Tân thu
hồi tia sáng trong đáy mắt, tỏ ra rất phong độ, lịch thiệp cười đáp lại.

“Có thể quen
biết với anh An đây, là may mắn của tôi mới đúng. Hy vọng hai tháng sau chúng
ta có thể hợp tác vui vẻ”.

Hai người bắt
tay. Lúc chạm đến lòng bàn tay cậu, Diêu Tân khẽ khựng lại, không tự chủ được
liếc mắt nhìn xuống. Đột nhiên anh siết tay cậu với một lực rất mạnh. Nguyễn An
mở to mắt kinh ngạc nhìn anh. Diêu Tân vội buông ra, nói xin lỗi. Giống như vừa
rồi chỉ là vô ý. Chỉ đến khi xoay người rời đi, môi anh mới thoáng nét cười. Vẻ
mặt bối rối đó của cậu, giống hệt ngày hôm ấy.

Khác với tâm
trạng thỏa mãn của Diêu Tân. Nguyễn An yên lặng đứng đấy suy nghĩ. Anh ta nói
hai tháng sau hợp tác vui vẻ là muốn nói cậu sẽ thắng và có một chân trong hội
đồng quản trị của Diêu thị, hay anh ta sẽ thắng còn cậu phải “hợp tác” với anh
ta cả đời? Vừa rồi không giống như là anh ta cố ý thử cậu, nhưng Nguyễn An
không hiểu sao bóng lưng anh ta lúc bước đi cho cậu cảm giác rằng anh ta có vẻ
rất… vui sướng?

Nguyễn An lắc
lắc đầu, cố suy đoán mấy chuyện này cũng chẳng có tác dụng gì. Cậu dời sự chú ý
của mình về hướng lầu trên, bước lên cầu thang đi tìm Nguyễn Đan.

Trong phòng,
Nguyễn Đan đã thay đồ, đang đi đi lại lại xem chừng rất sốt ruột. Vừa trông thấy
Nguyễn An liền hỏi.

“Chuyện cá
cược anh nắm chắc được mấy phần? Có cần em giúp anh gì không? Vừa rồi em nói
chuyện điện thoại với mẹ. Kết quả mẹ làm em tức chết!”.

“Mẹ em đã
nói gì?”.

“Mẹ bảo đêm
nay chúng ta cứ ở đây thoải mái… tận hưởng”.

Nguyễn Đan
lí nhí nói. Người mẹ này của cô vốn chả mấy khi nói đùa, giờ đúng lúc cô lo lắng
thì bà lại chẳng nghiêm túc gì cả! Tuy cô với anh ở chung nhà mấy tháng, tuy anh
đối với cô rất dịu dàng chu đáo… Nhưng bọn họ thậm chí còn chưa hôn qua…

Nguyễn An
nghe xong, liền hiểu ý Lý Từ Dung. Cậu vuốt tóc cô trấn an.

“Ý của mẹ em
là đã xem anh là con rể, sẽ ủng hộ anh hết mình. Em đừng lo gì cả”.

“Thật sao?
Thế thì tốt quá!”.

Cô thả lỏng
tâm tình, thở phào một hơi.

Thật ra nói
Lý Từ Dung giúp cậu không bằng nói bà tự giúp mình. 5% cổ phần Diêu thị kia ai
mà không muốn? Bà tất nhiên cũng không ngoại lệ. Huống chi bà vốn có lòng cạnh
tranh với công ty của Diêu Tân. Nguyễn An cũng không cảm thấy khó chịu. Đã là
người làm ăn sao có thể xem nhẹ lợi ích? Là nguyên tắc hàng đầu của người trên
thương trường mà thôi!

Tuy vẫn chưa
biết phải bắt đầu từ đâu, cậu còn chưa nghĩ ra được phương án tối ưu. Nhưng
không hiểu sao, Nguyễn An không hề có cảm giác sợ hãi. Giống như đối với cậu, từ
trước tới nay chẳng có chuyện gì cậu không thể giải quyết. Từ trước tới nay?
Nguyễn An giật mình tự hỏi trước kia cậu là người như thế nào?

Chương 6

Nguyễn An
đang ngồi trong phòng riêng của mình ở Minh Đan. Tuy vị trí của cậu trong công
ty không ngồi trên người nào, không điều hành một phòng ban cụ thể hay nằm
trong ban giám đốc quan trọng. Nhưng với việc một cố vấn như cậu có thể đường
hoàng ngồi trong phòng làm việc chiếm một lãnh địa riêng, lại chẳng ai có thể
phàn nàn. Không chỉ vì cậu là “con rể” của tổng giám đốc, mà hơn hết là những
đóng góp không nhỏ của cậu trong công ty mấy tháng vừa qua. Tất nhiên, Nguyễn
An nhận được thù lao tương xứng với công sức cậu bỏ ra. Nên thay vì đóng góp,
thì gọi là hoàn thành đúng chức trách sẽ chính xác hơn. Song việc cậu xuất hiện
ở Minh Đan, đối với toàn thể nhân viên công ty chỉ có lợi không có hại.

Con người ta
thường chỉ đố kị với kẻ cùng mình tranh giành quyền lợi, không ai ghen ghét người
đem đến lợi ích cho mình. Nguồn lợi từ thị trường chứng khoán vốn không phải thế
mạnh của Minh Đan, từ khi có Nguyễn An gia nhập đã tăng lên chóng mặt. Tuy nói
không phải mọi nhân viên đều được chia hoa hồng trực tiếp. Nhưng tiền lương của
mỗi nhân viên đều phụ thuộc vào doanh số hàng năm của công ty mới có hy vọng
tăng lên, không phải sao? Tiền thưởng cuối năm cũng sẽ nhờ đó mà thêm được ít
nhiều. Quan trọng nhất, công ty càng phát triển, nhân viên bên dưới càng đỡ lo
sợ việc cắt giảm biên chế.

Cho nên mọi
người đều hy vọng đợt tranh đấu thầu sắp tới, Nguyễn An sẽ giành được phiếu bầu
của chủ đầu tư. Có điều, “mọi người” ở đây đương nhiên không bao gồm hai chú
cháu họ Cao.

Gác ống
nghe, Nguyễn An nhịp hai ngón của bàn tay phải đang đặt trên mặt bàn gỗ. Đây là
động tác vô thức mỗi khi cậu tập trung suy nghĩ. Bên chủ đầu tư vừa gọi điện
thông báo, hồ sơ đấu thầu của Minh Đan không được duyệt. Nói cách khác là bác bỏ
tư cách tham dự lần đấu thầu này của Minh Đan.

Hình thức đấu
thầu lần này là đấu thầu hạn chế, chỉ mời năm nhà thầu tham gia. Nhưng Minh Đan
là công ty lớn, có tầm ảnh hưởng rộng. Chẳng có lý do gì để bị đánh rớt tư
cách. Nguyễn An không phải kẻ không hiểu rõ sự đời. Trò ngáng chân giữa đường
thế này, chẳng khiến cậu thấy ngạc nhiên.

Nguyễn An nhấc
điện thoại gọi một cuộc nội bộ. Chưa đầy hai phút sau, người được cậu gọi đã
nhanh chóng có mặt. Thư kí Lê Kha gõ cửa rồi bước vào. Viên thư kí trẻ này là
Lý Từ Dung đặc biệt bổ nhiệm làm thư kí riêng của Nguyễn An.

“Hồ sơ dự thầu
của chúng ta vừa bị đánh rớt. Cậu giúp tôi tìm hiểu xem mấy ngày nay Cao Thanh
Hùng và cháu ông ta gặp gỡ người nào bên chủ đầu tư. Bọn họ có lẽ bí mật gặp
riêng, cậu tốn sức một chút”.

Lê Kha nghe
hồ sơ không được thông qua thì nhíu mày, nhưng nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh của
người trước mặt thì cứng rắn gật đầu đáp vâng. Nguyễn An mỉm cười.

“Chiều nay cậu
không bận gì chứ?”.

Bận? Làm thư
kí có thể không bận sao? Lê Kha nghe ra thâm ý, nuốt nước bọt. Vị sếp chỉ lớn
hơn anh ta hai tuổi này, bình thường đối xử với người khác đều rất ôn hòa. Chỉ
có một yêu cầu rất nghiêm khắc về chuyện thời gian, không chấp nhận việc ai đó
rề rà, trễ nải trong công việc. Lời vừa rồi là muốn mình hoàn thành việc điều
tra trong buổi chiều đây mà, Lê Kha trong bụng khẽ thở dài.

“Hôm nay
không có việc gì gấp, tôi sẽ lập tức đi làm. Cố vấn An cứ yên tâm ạ”.

Nguyễn An gật
đầu, tay lật tài liệu tiếp tục phần việc dang dở. Hai phút sau ngẩng đầu lên vẫn
thấy anh chàng thư kí đứng đó ngơ ngẩn thì gõ gõ cán bút xuống mặt bàn hỏi:

“Còn có việc
gì sao?”.

“Không…
không có. Tôi xin phép…”.

Lê Kha lúng
túng đáp rồi quay người đi nhanh như chạy. Ra đến hành lang bên ngoài, anh lắc
mạnh đầu như muốn làm bản thân tỉnh táo. Lê Kha vừa lau mồ hôi trên trán, vừa
thở hắt ra một hơi. Vị cố vấn này cái gì cũng tốt, chỉ có một cái không tốt. Tại
sao anh ta lại đẹp như vậy? Một người đàn ông không nên chú ý đến vẻ ngoài của
người đàn ông khác. Nhưng Lê Kha mỗi khi tiếp xúc ở khoảng cách gần với “sếp trẻ”,
lại không thể nào dời mắt đi được. Vấn đề không phải nằm ở anh, mà là người kia
quá hút mắt người đối diện. Xem cái công ty này thì biết. Chuyện cố vấn An là
chồng chưa cưới của con gái tổng giám đốc ai mà không rõ đâu. Nhưng đám nhân
viên nữ, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng Nguyễn An đi ngang qua là lại nhìn đến ngẩn
người, chẳng còn nhớ gì tới công việc đang làm. Khoa trương nhất là mấy “bà cô”
ba mấy, bốn mấy rồi còn chạy tới chỗ Lê Kha anh hỏi xem cố vấn An thích nước
hoa hiệu gì, thích cà vạt kẻ sọc hay chấm đỗ, thích socola hay đồ ăn Nhật…
Trong khi mỗi ngày, “cố vấn phu nhân” đều đúng giờ mang cơm trưa từ nhà tới.
Đám phụ nữ đấy không có mắt chắc!? Thật ra cũng không thể trách bọn họ… Đâu chỉ
nhân viên nữ, Lê Kha anh đã có bạn gái hẳn hoi, trông thấy cố vấn An thì mắt đã
không nghe theo hiệu lệnh của não bộ, tự động nhắm thẳng tọa độ rồi.

Lê Kha vừa rẽ
qua khúc quanh hành lang thì gặp Nguyễn Đan từ thang máy bước ra. Hai người
trao đổi vài câu xong viên thư kí nhanh chóng rời khỏi công ty đi làm nhiệm vụ.
Nguyễn Đan sải bước đi tới bên ngoài phòng làm việc của chồng chưa cưới, đứng
bên ngoài ngắm anh ngồi bên bàn xem giấy tờ. Cửa ra vào phòng Nguyễn An làm bằng
kính trong suốt, cô có thể nhìn rõ đường nét trên gương mặt anh. Ánh mắt Nguyễn
Đan dịu dàng mà mê đắm. Người đàn ông này, cô nhìn bao nhiêu vẫn không thấy đủ.

Như cảm nhận
được cái nhìn của cô, người trong phòng ngẩng đầu. Trông thấy cô gái xinh đẹp
bên ngoài, Nguyễn An đứng dậy đi tới tự mở cửa, đón lấy món đồ trong tay cô.

“Em đến rồi
à? Đợi anh năm phút nhé”.

Nguyễn An đặt
thức ăn lên bàn tiếp khách, quay trở lại ghế tiếp tục công việc. Đúng năm phút
sau, cậu xếp gọn giấy tờ, ngước mắt lên. Nguyễn Đan đang chống cằm nhìn cậu chăm
chú. Cậu đến ngồi cạnh cô, môi nhẹ cong lên.

“Nhìn gì vậy?”.

“Em đang
nghĩ, anh đến công ty làm việc tốt hay không tốt. Ngày nào anh cũng bận bịu, em
muốn ở bên anh nhiều hơn cũng không được. Cứ thế này anh sẽ yêu công việc hơn
em mất thôi”.

Nguyễn An
nhéo mũi cô.

“Nếu anh
không nỗ lực làm việc, mẹ em chịu gả con gái xinh đẹp cho anh sao?”.

Nghe anh
khen, Nguyễn Đan cảm thấy rất ngọt ngào. Nhưng cô không thích suy nghĩ và tính
toán của mẹ mình. Cô chỉ muốn anh có thể thoải mái, tự do làm việc bản thân
thích. Anh đặc biệt như vậy, ai dám nói nửa câu anh không xứng với cô?

“Mẹ là mẹ,
em là em. Là em kết hôn chứ có phải mẹ đâu. Nếu muốn tìm người kế nhiệm làm tổng
giám đốc thì tìm người có năng lực là được, đâu nhất thiết phải là người thân.
Cũng chẳng phải thời đại phong kiến, gia đình hoàng tộc gì đấy”.

“Minh Đan có
ý nghĩa quan trọng với mẹ em. Anh cũng muốn giúp đỡ mà. Nếu em thấy buồn chán
thì đợi xong việc đấu thầu, chúng ta đi du lịch. Em muốn đi đâu?”.

Nguyễn Đan vừa
mở hộp thức ăn, vừa nghĩ ngợi.

“Vậy chúng
ta đi Đức nhé? Em vẫn chưa có được manh mối nào để tìm bố…”.

Thật ra Nguyễn
An không thích trở lại Đức. Không hiểu sao trong lòng cậu có cảm giác bất an. Đất
nước đó giống như ẩn chứa quá nhiều bí mật. Không chỉ cất giấu tin tức về bố
Nguyễn An, mà còn quá khứ hai mươi bảy năm của cậu cũng nằm đâu đó trong lòng
nước Đức. Không như những người bị mất đi trí nhớ khác, Nguyễn An không hề muốn
tìm lại ký ức của mình. Cậu sợ nếu bóc xuống lớp giấy phong ấn sẽ giống như mở
ra chiếc hộp Pandora, những điều kinh khủng sẽ ập đến. Nhưng Nguyễn Đan nếu
chưa tìm được bố, cô sẽ không từ bỏ. Việc trở lại Đức là không thể tránh khỏi.

“Được. Anh sẽ
giúp em tìm bố”.

Nếu có thể
tìm thấy người bố mất tích, Nguyễn Đan sẽ không còn lý do để đến Đức nữa. Chỉ cần tập trung vào việc tìm kiếm tin tức bố
Nguyễn Đan, càng nhanh càng tốt.
Nguyễn An thầm nghĩ.

Ngày 15
tháng 4, công ty Cao Cường.

Cao Thanh
Hùng ném mạnh chiếc điện thoại di động xuống nền gạch sáng bóng. Cao Thanh Vỹ
nhìn chiếc iPhone với một vệt nứt dài trên màn hình tối đen nằm bất động, sốt sắng
hỏi:

“Có tin xấu
sao chú ba?”.

Cao Thanh
Hùng nới lỏng cà vạt bằng động tác nóng nảy, ngồi phịch xuống sô pha.

“Lão già Phạm
Cảnh khốn kiếp, đã nhận tiền của chúng ta giờ lại đổi ý nhận hồ sơ bên Minh
Đan. Tên oắt con kia giỏi lắm! Mẹ nó chứ…”.

“Sao có thể?
Ông ta đâu phải kẻ chê tiền. Không lẽ bên Minh Đan đưa cái giá cao hơn chúng
ta?”.

Cao Thanh
Hùng lắc đầu.

“Thằng oắt
đó chẳng bỏ ra một đồng nào cả”.

Càng nghĩ
Cao Thanh Hùng càng tức giận. Ông ta nhằm vào Phạm Cảnh, vì bên chủ đầu tư chỉ
có kẻ này có thể dùng tiền mua chuộc. Không ngờ tưởng mua được rồi lại thành ra công cốc.

“Lão ta quen
ăn hối lộ, lại ăn không sạch sẽ, để kẻ khác bắt thóp. Trong tay thằng oắt kia
có chứng cứ. Vốn tưởng lần này có thể nhẹ nhàng hất chân Minh Đan, không ngờ
sôi hỏng bỏng không”.

Cao Thanh Vỹ
giật mình la lên:

“Vậy hai
trăm triệu của chúng ta thì sao?”.

“Cúng thổ địa
rồi. Mẹ nó chứ!”.

Cùng lúc đó
trong công ty Minh Đan, Lê Kha mặt mày rạng rỡ hỏi Nguyễn An:

“Cố vấn, anh
làm thế nào thuyết phục Phạm Cảnh vậy? Cho dù chúng ta có chứng cứ nhưng bên
Cao Cường khẳng định cho ông ta con số không nhỏ. Ông ta lại có thể đồng ý dứt
khoát, nhanh đến khó tin…”.

Nguyễn An nhấp
một ngụm cà phê, thong thả đáp:

“Tôi bảo ông
ta cứ thoải mái xài tiền mà Cao Thanh Hùng biếu, không cần trả lại. Việc ông ta
ăn hối lộ trước kia, tôi cũng sẽ xem như không biết đến”.

Lê Kha run rẩy
khóe miệng. Cao! Chiêu này thật là khiến đối thủ tức chết! Phạm Cảnh nhận tiền
của Cao Thanh Hùng lại làm việc cho Minh Đan. Đối với Phạm Cảnh thì chỉ có lợi,
không có hại. Ngược lại, Cao Thanh Hùng trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Nguyễn An nhẹ
nhàng cười. Cao Thanh Hùng bí mật đưa hối lộ, không muốn lưu lại vật chứng để kẻ
khác nắm được. Tác phong làm việc cẩn thận đó của ông ta vốn là khôn ngoan, chẳng
ngờ lại bị Nguyễn An lợi dụng chơi cho một vố. Giờ ông ta có muốn đòi lại tiền
cũng không được. Ai sẽ làm chứng số tiền kia là của ông ta? Nó đã nằm gọn trong
túi Phạm Cảnh rồi. Nguyễn An còn đau đầu vì suy tính có nên mời người bên đầu
tư bữa cơm, cho dù cậu không “hào phóng” như Cao Thanh Hùng nhưng muốn người
khác làm việc cho mình, sao có thể không bỏ ra cái gì. Vừa hay Cao Thanh Hùng
thay cậu tốn kém.

Họ Cao không
đáng ngại, người cậu khiến cậu bận tâm trước sau chỉ có một: Diêu Tân!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3