Sói đến rồi! - Chương 04

Chương 4: Sói đến rồi!

#team
Ế đoàn kết.

Đường
Hinh: Chiều mai, bốn giờ, chỗ cũ nha.

Mọi người
đã xem.

_
_ _ _ _

Buổi
tối cả nhà cùng nhau tụ tập lại xem phim ma, mẹ Đường lại dặn dò: “Đường Hinh,
anh con kết thúc chương trình học bên đó rồi nên về đây ở luôn. Nên chiều mai
con dẫn anh đi mua một số đồ đạc cần thiết mới đi.”

Ba
Đường không quan tâm, nói đúng hơn lời của mẹ Đường mới là thánh chỉ: “Ừ, đúng
rồi. Chiều mai hai đứa đi mua đồ dùng mới đi.”

“Nhưng
chiều mai con có hẹn rồi.”

“Vậy
thì hủy đi, dẫn anh con đi mua đồ quan trọng hơn. Dù gì con cũng chỉ gặp mỗi Hạ
Hạ với Vi Vi, gặp lúc nào không được.” Mẹ Đường xem thường nói.

“Nhưng
mà con lỡ hẹn rồi.”

“Hẹn
gì mà hẹn…” Mẹ Đường tức giận.

“Mẹ,
để con tự đi cũng được mà.” Tống Hy không nhịn được xen vào.

“Thôi
cũng được, vậy… Đường Hinh lấy giấy ra viết danh sách đồ dùng cần mua lại cho
anh con. Nhanh lên!” Mẹ Đường buông tha cho Đường Hinh.

Đường
Hinh vừa viết vừa nhìn lại danh sách dài này bỗng nhiên cô lại thấy tội cho Tống
Hy. Cho đến tận lúc viết xong danh sách của mẹ Đường thì phim cũng hết, đến cuối
cùng mặt con ma cô còn chưa nhìn thấy được nữa huống chi là xem phim.

_
_ _ _ _

Tại
Y Coffee.

“Cậu
kể rõ xem nào.” Trần Hạ tò mò.

“Chuyện
là…” Đường Hinh kể lại mọi chuyện.

“Cậu
nói xem sao anh ấy lại lừa mình!” Đường Hinh lại hỏi.

“Ài…
cậu sai rồi. Đây không phải là lừa cậu mà là… sói đến rồi!” Kiều Vi nói dứt
khoát.

“Vậy
phải làm sao?” Đường Hinh không hiểu.

“Còn
làm sao nữa, chờ bị ăn thôi!” Kiều Vi lại dứt khoát trả lời.

Bỗng
nhiên bài hát “Sói đến rồi” của Dương Thừa Lâm lại vang lên, có cần trùng hợp vậy
không! Nhưng sự trùng hợp cũng có thể do con người tạo ra.

“Trần
Hạ… cậu tắt nhạc ngay cho mình.”

“Thật
là mất hứng, cậu không biết đùa gì hết. Mình thấy một là anh ấy chọc cậu thôi,
hai là có ý với cậu.” Trần Hạ bĩu môi.

“Nhưng
tụi mình là anh em mà.” Đường Hinh bối rối.

“Cũng
có phải anh em ruột đâu, không phải chỉ là anh em nuôi thôi sao. Có yêu nhau
cũng không sao mà.” Trần Hạ nhẹ nhàng nói.

“Trần
Hạ nói đúng đó, có gì cậu phải lo vậy. Mà nhiều khi anh ấy chỉ muốn chọc cậu
thôi. Mà nếu cậu không cần thì mau giới thiệu cho tụi này đi.” Kiều Vi cười
nói.

“Này,
này. Mình hỏi nghiêm túc đó. Nếu như theo ý thứ hai mà Trần Hạ nói ấy, thì mình
phải làm sao?”

“Sói
đến rồi” của Dương Thừa Lâm lại vang lên.

“Trần
Hạ… cậu…” Đường Hinh chưa kịp tức giận đã thấy Trần Hạ liếc mắt ra hiệu cho cô
nhìn phía sau.

Đường
Hinh quay đầu lại nhìn, không quay còn tốt vừa quay đầu nhìn thì cô lại muốn
mình tàng hình cho rồi. Sói đến thật rồi!

“Tụi
mình còn có việc, về trước đây.” Trần Hạ, Kiều Vi cảm thấy tình hình không ổn nên
liền gật đầu chào Tống Hy rồi nhanh chân bỏ đi.

“Tống
Hy… sao anh biết em ở đây?” Đường Hinh lo lắng, không biết anh ấy có nghe được
gì chưa.

“À,
anh tính đi mua đồ. Đi ngang đây thì thấy em ngồi trong đây với bạn nên anh định
sẵn tiện vào chào hỏi bạn em luôn. Không ngờ anh vừa tới bạn em lại bận.” Tống
Hy nói chuyện như không có gì.

“Vậy…
vậy em về nhà trước. Anh đi mua đồ của anh đi.” Đường Hinh bây giờ chỉ muốn
mình biến mất cho rồi.

“Khoan…
nếu giờ em cũng rảnh rồi thì đi mua đồ với anh đi.” Tống Hy nhìn bộ dạng buồn
cười của Đường Hinh, thẳng tay kéo cô đi.

“Nhưng
trễ rồi, em phải về nhà.” Đường Hinh muốn giật tay lại.

Tống
Hy không nói gì, rút điện thoại, bấm gọi: “Mẹ, con đi mua đồ gặp Đường Hinh,
nên con dẫn em ấy đi mua đồ với con luôn ạ.” Sau khi tắt điện thoại còn nháy mắt
với cô một cái nữa chứ!

_
_ _ _ _

“Anh đưa em danh sách mua đồ đi.” Dù gì cũng đã bị lôi đi
thôi thì nhiệt tình mua đồ vậy.

“Bàn chải, kem đánh răng, khăn, xà bông,... đây rồi. Bây giờ
còn lại quần áo mới, giày dép,… Anh vừa về, mẹ liền cho tiền đi mua quần áo mới
rồi. Em thấy ghen tị với anh rồi!” Đường Hinh vừa mua vừa lẩm bẩm. Tống Hy cứ
đi theo sau nhìn Đường Hinh lải nhải, không nhịn được lại xoa đầu cô một cái.

_ _ _ _ _

Góc
nhỏ tâm sự:

“Cậu
nói xem, anh Đường Hinh có nghe thấy chuyện tụi mình nói không” Kiều Vi hỏi.

“Mình
không biết nữa, nhưng từ lúc cậu nói đến “…sói đến rồi!” là mình có thấy anh ấy
nhưng mà lúc ấy chỉ thấy quen quen, lúc sau anh ấy đến gần mình mới nhớ thì ra
là Leo.” Trần Hạ giải thích.

“Vậy
mà cậu còn bật bài hát đó lần nữa.” Kiều Vi cảm thấy hết nói nổi.

“Thì
mình định phát tín hiệu báo cho Đường Hinh mà, ai ngờ hôm nay sóng lại không được
ổn định, làm tụi mình không bắt được sóng của nhau.”

“Ờ,
vậy cậu cứ ở đó mà phát sóng tiếp đi. Tiếp tục sứ mệnh làm cục wifi của cậu đi!”

“Này, chờ mình với…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3