Ác quỷ - Chương 01 - 02

Chương 1

Trên một con
đường nhỏ thuộc thành phố Hamburg, phía bắc Cộng hòa Liên bang Đức. Đám đông nọ
đang xì xầm, một người trong số họ lắc đầu thở dài, chỉ chỉ xuống dưới chân
mình sau đó nhún vai mặt mày nhăn nhó. Cách mũi giày ông ta chừng hai mươi
centimet là một vũng máu còn chưa khô. Sau lưng những người đàn ông một chiếc
xe đạp đang nằm chỏng chơ, đúng hơn là một vật đã-từng-là-chiếc-xe-đạp. Bánh
trước của nó méo mó thành một hình dạng kì quái. Cả chiếc xe như bị vật nặng cả
tấn cán qua. Bẹp dúm nằm đó.

Rõ ràng nơi này vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Cả tài xế xe
tải lẫn chủ nhân chiếc xe đạp đều không còn ở hiện trường. Có lẽ lúc này các
bác sĩ đang “đón tiếp” họ. Tại đây chỉ còn đám đông vây quanh bàn tán, chờ cảnh
sát tới. Bên cạnh chiếc xe đạp biến dạng là một chiếc xe tải nằm ở tư thế khó
hiểu. Đoạn đường này đang thi công, một phần ba chiều rộng được ngăn lại bằng
rào chắn. Chiếc xe tải sau khi tông phải xe đạp, thì húc đầu vào rào chắn, một
bên xe so với bên còn lại cao thấp không bằng nhau, trông như một con ngựa gỗ bập
bênh bị hỏng. Không ai dám tiến lại gần. Chiếc xe tải có thể đổ xuống bất cứ
lúc nào.

Vậy mà một
chàng trai giống như không hề hay biết, nhẹ nhàng lách qua đám đông mà đi. Khi
cậu ta tới sát bên đầu xe tải, cả chiếc xe rung lên như muốn ngã đè lên người cậu.
Một bóng người vụt lao tới, chộp lấy cánh tay cậu kéo chàng trai trẻ này lùi lại
về chỗ an toàn. Chiếc xe ngừng rung. Có vẻ vừa rồi chỗ đất đá dưới bánh xe bị sụp.

Diêu Tân vừa
ra tay “cứu mạng” tên ngốc không sợ chết kia xong. Hai người chỉ vừa lấy lại
thăng bằng dưới chân, cánh tay anh đã bị hất ra với một lực không hề nhỏ. Cậu
thanh niên kia xoay người lại, ánh mắt bắn thẳng vào anh. Diêu Tân chưa từng bắt
gặp cái nhìn nào đáng sợ như vậy. Lạnh lẽo. Đen tối. Thù địch. Anh chớp mắt. Cậu
thanh niên trẻ chỉ cao hơn mét sáu. Nhiệt độ ngoài trời lúc này là O oC.
Cả người cậu ta bọc trong áo khoác dài màu đen,
bên trong là áo len cổ lọ màu lông cừu. Nhưng dù bọc kín bằng mấy lớp áo, trông
cậu ta vẫn gầy gò và nhỏ con, lọt thỏm hẳn giữa đám người Đức xung quanh. Mái
tóc đen bị gió thổi tung, lộ ra đôi mắt đen đặc trưng của người châu Á. Trong
đôi mắt đó chỉ có sự ngạc nhiên, hoang mang. Diêu Tân khẽ cau mày. Không lẽ vừa
rồi là anh nhìn nhầm?

Những người đàn ông bên cạnh
lên tiếng trách mắng. Cậu thanh niên nhìn môi bọn họ mấp máy, như nhớ ra điều
gì, đưa tay gỡ chiếc tai nghe không dây xuống. Tiếng nhạc vang lên, âm lượng
cao vút. Diêu Tân cau mày lần nữa. Cậu bé này là nghe nhạc, hay là dùng tiếng
nhạc để bịt kín âm thanh bên ngoài?

Cậu thanh niên nghe xong một tràng mắng mới ngoái đầu nhìn về phía chiếc xe tải,
rồi áy náy nhìn Diêu Tân.

“Xin lỗi. Vừa rồi cảm ơn
anh…”.

Diêu Tân lẳng lặng nhìn cậu
ta. Người trước mặt có mái tóc cùng đôi mắt đen của dân châu Á. Vóc dáng nhỏ
bé. Nhưng làn da lại trắng hơn bất kì người châu Á nào anh từng gặp. Chỉ có điều
nước da cậu ta có chút tái nhợt, xanh xao như người bị bệnh. Cậu ta nhìn chiếc
xe tải rồi lại nhìn vũng máu, mặt càng thêm tái. Lúc nhìn anh lại có vẻ ngượng
ngùng. Khác xa với thái độ trong khoảnh khắc chóng vánh lúc nãy.

“Có lẽ chỉ là phản xạ tự
nhiên”. Diêu Tân thầm nghĩ, cố quên đi ánh mắt lạnh lùng của cậu ta trước đó.

Lúc này một chiếc ô tô loại
cho thuê đỗ lại. Một cô gái trẻ bước xuống. Mái tóc đen dài tới eo lưng không
buộc, nổi bật trên nền chiếc áo khoác màu đỏ như lửa. Cô gái đi bốt, cao trên
mét bảy, gấp gáp chạy tới, gọi cậu thanh niên:

“Anh Hai”.

Diêu Tân kinh ngạc. Cô gái
mới xuất hiện này, tuổi tầm hai lăm đến ba mươi. Còn cậu thanh niên đứng cạnh
anh, ước chừng chỉ mười bảy, mười tám tuổi. Cô ta vừa mới gọi hai tiếng “anh
hai”, Diêu Tân khẳng định mình không nghe nhầm. Đây là một cô gái Việt Nam. Cô
ta rất đẹp. Đám đàn ông Đức đều nhìn đến mất hồn.

“Em tìm anh mãi, chúng ta
mau trở lại khách sạn. Nếu không sẽ trễ chuyến bay mất”.

Lần này cô gái lại dùng tiếng
Đức. Cậu thanh niên hơi gật đầu, đi theo cô. Chiếc xe quay đầu, lòng đường đã bị
thu hẹp, nhưng cô ta lại không gặp chút khó khăn nào khi trở đầu xe. Chứng tỏ
kĩ thuật lái xe của cô gái rất điêu luyện. Diêu Tân nhìn theo bóng dáng chiếc
xe, cảm thấy hai người vừa rời đi đều rất lạ lùng.

Sau khi cảnh sát lấy lời
khai, Diêu Tân cũng đón xe về thẳng khách sạn. Chuyến bay từ Hamburg đi
Frankfurt của anh sẽ cất cánh lúc mười hai giờ trưa, và hạ cánh lúc mười ba giờ
năm phút.

Mười ba giờ bốn lăm. Diêu
Tân đưa hành lý xách tay cho nữ tiếp viên trẻ rồi bước vào khoang hạng thương
gia. Lần thứ hai trong ngày, anh lại gặp cậu thanh niên kia. Cậu ta ngồi chung
chuyến bay từ Frankfurt về Hà Nội với anh.

Khoang ghế của cậu ta ở giữa,
còn của anh ở bên trái, chỉ cách nhau một lối đi hẹp. Diêu Tân ngồi xuống, im lặng
quan sát cậu thanh niên không rõ là đang say ngủ hay nghe nhạc. Đầu cậu nghiêng
sang một bên, phía sau gáy thấp thoáng mực xăm. Diêu Tân chăm chú nhìn. Là hai
chữ cái A.H màu xanh đen. Nước da cậu thanh niên này rất trắng, Diêu Tân lại
tinh mắt, có thể nhìn rõ dấu chấm giữa hai chữ A và H. Là tên riêng viết tắt?
A. H? Anh Hai? Diêu Tân tự cười suy đoán của chính mình. Làm gì có ai ngớ ngẩn
đến mức ấy. Màu vết xăm đã mờ đi giống như được khắc lên từ nhiều năm trước. Nếu
cậu ta mười bảy, mười tám tuổi thì không có chuyện mười mấy năm về trước cậu ta
chủ động yêu cầu xăm chữ lên cơ thể mình được. Diêu Tân cụp mắt lâm vào trầm
tư.

Trong đầu có ánh sáng lóe
lên, Diêu Tân nhớ ra. Đầu tháng trước một tờ báo địa phương ở Berlin đưa tin. Một
nữ phóng viên nước ngoài bị bắt cóc. Nơi giam giữ là một căn nhà đã bỏ hoang
hơn hai mươi năm. “Nhờ” vụ bắt cóc, cảnh sát vô tình phát hiện bên dưới căn nhà
có cả một tầng hầm xây dựng kiên cố, phân thành rất nhiều căn phòng nhỏ. Tất cả
các phòng đều bỏ trống, ngoại trừ một căn phòng nằm sâu trong cùng. Một người
đàn ông trẻ được tìm thấy trong chính căn phòng đó. Trên người anh ta không có
giấy tờ, không thể xác minh thân phận. Cảnh sát đành đưa anh ta đến bệnh viện.
Kết quả kiểm tra cũng chỉ có thể kết luận được tuổi tác của người đó tầm hai bảy,
hai tám. Não bộ không có chấn thương, không tìm ra được nguyên nhân anh ta mất
trí nhớ. Cũng không thể khẳng định anh ta có thể lấy lại ký ức hay không.

Bài viết chỉ chiếm một góc
nhỏ trang báo, sau đó chẳng ai đả động đến sự việc ấy nữa. Không rõ vì người ta
không mấy quan tâm đến chuyện người nước ngoài, hay vì nguyên cớ sâu xa gì mà sự
việc chỉ dừng lại ở đấy. Bí ẩn về tầng hầm giống như có người cố ý giấu nhẹm
đi.

Điều khiến Diêu Tân chú ý
là tên viết tắt của nữ phóng viên kia. Cô ta họ Nguyễn. Đối tác của công ty con
thuộc tập đoàn Diêu thị, trước kia vốn là đối thủ cạnh tranh. Điều tra thông
tin của đối tác là một chuyện bắt buộc trên thương trường. Mà Tổng giám đốc của
công ty đối tác đó là một người phụ nữ. Bà ta có một cô con gái, không nối nghiệp
mẹ, liều lĩnh chọn nghề phóng viên quanh năm chạy ra nước ngoài. Diêu Tân có bố
là người Hoa, mẹ người Việt. Cô gái đó ngược lại, có mẹ là người Hoa. Còn người
bố gốc Việt của cô ta thì chẳng rõ tung tích.

Vốn chỉ là suy đoán, nhưng
hiện tại xâu chuỗi các sự việc lại với nhau. Diêu Tân chắc chắn nữ phóng viên
trong vụ bắt cóc là cô gái anh biết tên, không biết mặt: Nguyễn Đan. Và người
đi cùng cô ta, chính là “cậu bé” đang ngồi cách anh một khoảng rất gần. Việc mất
trí nhớ là cách giải thích hợp lý nhất cho cảm giác lạ lùng mà cậu ta mang tới
cho anh.

Diêu Tân không rõ tại sao
Nguyễn Đan lại đưa cậu ta đi cùng, trở về Việt Nam. Có thể cô đã dùng mối quan
hệ của mẹ mình, để một người không rõ quốc tịch, không có giấy tờ chứng minh
thân phận lên chuyến bay này. Chính quyền Đức không gây cản trở. Có lẽ việc cậu
ta rời khỏi nước Đức, đối với bọn họ là một chuyện tốt. Diêu Tân cũng tò mò,
sao cậu ta lại đồng ý đi cùng Nguyễn Đan? Tuy cô ta gọi người này là “Anh Hai”,
nhưng lại trò chuyện với cậu ta bằng tiếng Đức. Lúc cậu ta xin lỗi anh, cũng là
dùng tiếng Đức. Người này không biết tiếng Việt. Anh không nghĩ cậu ta và Nguyễn
Đan có quan hệ từ trước.

Một cô gái trẻ đi tới, đứng
chắn giữa anh và cậu thanh niên. Trên tay cô là chiếc áo choàng. Dường như cảm
nhận được một vật phủ lên người mình, cậu thanh niên mở mắt, gỡ tai nghe nhạc
xuống. Âm lượng vẫn lớn như khi ở chỗ tai nạn, vẫn là giai điệu bài hát tiếng Đức
đó. Hai người họ nói với nhau mấy câu, sau đó cô gái đi vòng qua bên kia, ngồi
vào khoang ghế bên phải cậu.

Hai phút sau tiếng thông
báo máy bay sắp cất cánh vang lên. Diêu Tân ngã mình vào chiếc ghế sau lưng,
khóe mắt không ngăn được liếc nhìn về phía cậu thanh niên bên cạnh. Lần đầu
tiên trong đời, anh có cảm giác hiếu kỳ dành cho một người lạ nhiều như vậy.

Chuyến bay kéo
dài mười tiếng hai mươi phút, đáp xuống sân bay Nội bài, kết thúc hành trình.
Theo giờ Việt Nam, lúc này là sáu giờ hai mươi phút sáng. Diêu Tân mở mắt ra,
khoang ghế của cậu thanh niên lẫn Nguyễn Đan đều đã trống không. Khi thông báo
máy bay sắp hạ cánh, bọn họ đều đang “ngủ say” cơ mà? Cảm giác bí ẩn mà cậu
thanh niên đem lại cho Diêu Tân càng lúc càng lớn.

Vừa xuống
máy bay, Diêu Tân lập tức gọi cho thư kí của mình.

“Ngô Phong,
cậu điều tra một người cho tôi”.

Trong điện
thoại, giọng một người đàn ông trẻ hỏi lại:

“Đối tác nào
ạ?”.

“Không phải
đối tác. Là con gái của Lý Từ Dung, Nguyễn Đan tiểu thư!”.

Diêu Tân kết
thúc cuộc gọi, khóe môi nhếch lên. Nếu bức ảnh của Nguyễn Đan giống cô gái đi
cùng cậu thanh niên, sẽ chứng minh suy đoán của anh là đúng. Vốn Diêu Tân dự định
xin về tổng công ty, nhưng hiện giờ anh quyết định hoãn lại. Cậu trai thú vị
đó, anh muốn tìm hiểu!

Chương 2

Bà Lan đi đi
lại lại trong phòng bếp. Vị khách mà cô chủ mời về khiến tóc bà mấy ngày nay
hình như bạc thêm mấy sợi rồi.

“Anh Hai là
tên của anh ấy”.

Tuy cô chủ
đã nói là TÊN, nhưng chẳng nhẽ bà lại gọi cậu ta là “anh hai”. Bà Lan lắc đầu
thở dài. Bà mà gọi thế, người khác nghe thấy không hết hồn mới là lạ! Gọi “Cậu
hai” nghe cũng không ổn. Người khác sẽ tưởng nhầm cậu là anh trai của cô chủ mất.
Nhưng cậu ta là khách, cũng không thể gọi “Này” hay “Cậu gì đó ơi” được.

“Cộc cộc”.

Đang lúc bà
còn chìm trong suy nghĩ rối tinh rối mù, cửa phòng bếp vốn không đóng lại vang
tên hai tiếng gõ. Chàng trai trẻ đứng trước cửa mỉm cười với bà.

“Cậu cần gì
à?”.

Bà Lan hi vọng
cậu ta nghe hiểu. Vì cậu ta không biết tiếng Việt, mà bà lại chẳng biết tiếng Đức.
Chàng trai ấy vẫn duy trì nụ cười trên môi, nhã nhặn nói.

“Cháu muốn uống
nước”.

Tuy nói chưa
chuẩn, nhưng bà Lan có thể nghe ra. Vội rót cho cậu cốc nước lọc. Chàng trai
đón lấy bằng hai tay, lễ phép nói cảm ơn. Bà Lan thầm thở phào một hơi, tốc độ
học ngoại ngữ của cậu ta nhanh đến ngạc nhiên. Bà cũng chẳng rõ người này là
người Việt hay người ngoại quốc. Nếu là người Việt, da cậu ta quá trắng, lại chẳng
biết nói tiếng “mẹ đẻ”. Nhưng nếu bảo không phải, thì bà càng chẳng đoán ra cậu
ta là người nước nào.

Chàng trai uống
xong tự mang cốc trả về chỗ cũ trên kệ.

Bên ngoài có
tiếng còi xe, bà Lan vui vẻ nói với cậu:

“Chắc là cô
Đan về đấy!”.

Nói xong thì
lại nhủ thầm, có khi cậu khách này nghe chẳng hiểu đâu. Không để ý tới cậu nữa,
vội vàng chạy đi mở cổng. Chiếc cổng sắt mở rộng, một chiếc xe thể thao màu đỏ
nhẹ nhàng chạy vào trong sân. Nguyễn Đan bước xuống khỏi ghế lái. Trời tháng mười
hai ở Hà Nội không lạnh như Hamburg nhưng dù sao cũng là tháng chạp. Vậy mà cô
gái này chỉ mặc một chiếc váy, chẳng hề khoác thêm gì nữa.

Nguyễn Đan
bước nhanh trên đôi giày cao gót, môi cười rạng rỡ đi về phía chàng trai đang đứng
ở cửa lớn. Cô rút trong ví ra một tấm thẻ ép nhựa đưa cho cậu. Chàng trai cúi
nhìn tấm thẻ nhỏ trong tay mình. Trên thẻ có hình của cậu và vài dòng thông tin
ngắn gọn mà cậu đọc chỗ hiểu chỗ không.

“Nguyễn An.
Tên của anh”. Nguyễn Đan chỉ vào cái tên trên tấm thẻ.

Chàng trai lặp
lại:

“Nguyễn
An?”.

Môi cậu hơi
cong như đang cười, nhưng giọng nói vẫn một tông đều đều như cũ. Không lộ ra bất
kì cảm xúc gì. Nguyễn Đan gật đầu rồi kéo tay cậu cùng đi vào trong nhà.

Ở một nơi
khác.

Diêu Tân ngồi
ở chiếc sô pha dùng để tiếp khách trong phòng giám đốc của mình. Vừa giải quyết
xong núi công việc, anh chỉ muốn được chợp mắt một lát. Nhưng mấy bức ảnh và chồng
tư liệu đặt trên bàn khiến anh phân tâm. Suy đoán lúc trước của anh hoàn toàn
không sai. Cô gái anh gặp ở Hamburg quả nhiên là Nguyễn Đan, cũng chính là nữ
phóng viên trong vụ bắt cóc nọ. Điều này không khiến Diêu Tân ngạc nhiên. Mà phiền
não của anh đến từ cậu thanh niên đi cùng cô. Không thể tra ra bất kì manh mối
nào. Người của anh ở Đức báo về, bọn họ chẳng điều tra được gì. Trước kia cậu
ta ở đâu? Người nước nào? Tại sao lại ở trong tầng hầm? Cậu ta ở đó bao lâu?
Làm thế nào sống sót trong chỗ quái quỷ ấy được? Sao cậu ta lại mất trí nhớ? Giữa
cậu ta và Nguyễn Đan đã xảy ra chuyện gì khi hai người họ ở trong căn nhà hoang
đấy? Hoàn toàn không tìm hiểu được. Giống như cậu thanh niên kia ở trên trời
giáng xuống. Tiến triển duy nhất là, thám tử báo về, tầng hầm kia có vết tích của
một vụ hỏa hoạn xảy ra nhiều năm trước. Đúng vậy, không phải ngôi nhà bên trên,
mà chính là tầng hầm bên dưới từng bị lửa thiêu! Rõ ràng việc này rất kì lạ!
Nhưng chính đầu mối này lại phá hủy toàn bộ những manh mối khác. Tầng hầm sau vụ
hỏa hoạn, những thứ trước kia có ở đó đều đã bị xóa sạch.

Mải nghĩ ngợi,
Diêu Tân thiếp đi lúc nào không hay.

Trong một
căn phòng thiếu ánh sáng, một đứa bé không nhìn rõ mặt bị một bàn tay to bè giữ
chặt gáy ấn đầu xuống. Đứa bé có thân hình rất nhỏ, ước chừng ba đến bốn tuổi.
Chiếc kim dài mài sắc một đầu vạch đi vạch lại trên gáy nó. Những vệt máu chảy
xuống từ vết rạch quện với màu mực xăm, loang lổ trên làn da trắng ngần. Tiếng
hét đau đớn của đứa bé bật ra khỏi cuống họng.

Diêu Tân mở
bừng mắt. Đưa tay bưng trán đã lấm tấm mồ hôi, anh thở dốc. Một giấc mơ kì quặc.
Có lẽ bí mật lớn nhất mà anh phải tìm cho ra, chính là hai chữ cái “A. H” viết
tắt đó.

Có tiếng gõ
cửa vang lên, Diêu Tân khàn giọng lên tiếng:

“Vào đi”.

Thư kí Ngô
Phong bước vào, cung kính hỏi:

“Vũ tổng đến
rồi, tôi mời ông ấy vào nhé?”.

Diêu Tân hất
cằm về phía đống ảnh và tư liệu trên bàn. Ngô Phong nhanh nhẹn thu dọn, cất mọi
thứ vào bìa đựng hồ sơ. Khi chạm tới tấm ảnh chụp cậu thanh niên, Ngô Phong khẽ
khựng lại. Việc điều tra không cần anh đích thân đi làm. Tư liệu nhận từ thám tử,
Ngô Phong không xem qua mà trực tiếp đem đến cho giám đốc. Đây là lần đầu anh
nhìn thấy Nguyễn An.

“Cậu cũng thấy
người này đặc biệt?”.

Ngô Phong ngẩng
đầu bắt gặp Diêu Tân đang nheo mắt nhìn mình. Nụ cười nửa miệng kia chỉ xuất hiện
khi người đàn ông này tìm thấy cảm giác thách thức. Rất rõ ràng, giám đốc có hứng
thú với cậu thanh niên trong bức ảnh! Ánh mắt giám đốc quá sắc, Ngô Phong vội lắc
đầu.

“Không có gì
ạ”.

Rồi nhanh
chóng mang tập hồ sơ tới bàn bên kia, “lãnh thổ” bất khả xâm phạm của giám đốc,
đặt xuống. Sau khi đưa đối tác vào và trở ra một mình. Ngô Phong vẫn không dứt
được ra khỏi hình ảnh trong đầu. Cậu thanh niên kia không chỉ dùng từ “đặc biệt”
là đủ để hình dung. Vẻ ngoài của cậu ta là sự pha trộn Á – Âu kì lạ. Gương mặt
kia lại mang nét đẹp trung tính rất khó diễn tả. Cậu ta đẹp hơn bất kì người
con gái nào Ngô Phong từng gặp, nhưng lại có cái gì đó thu hút hơn thế! Anh
nghĩ mãi không ra, rút cục điều gì ở cậu ta gây cho anh ấn tượng mạnh đến vậy?

Bên trong
phòng làm việc của Diêu Tân.

“Giám đốc
Diêu, tôi không thể đồng ý với mức giá của anh được”.

Diêu Tân ung
dung uống trà, sau mới nhẹ nhàng từ tốn nói.

“Mức giá
chúng tôi đưa ra là hoàn toàn hợp lý. Lợi nhuận hàng năm của Mai Hoa là bao
nhiêu, khả năng của các anh cao đến đâu. Tôi đã xem xét kĩ mới đưa ra con số
này. Có quyết định hợp tác hay không, là quyền của anh mà”.

Diêu Tân rút
một tờ giấy khổ A4 đặt trước mặt giám đốc Vũ. Trên đó ghi rõ tình hình hiện tại
của công ty Mai Hoa, số liệu chi tiết và chính xác. Còn có phương hướng phát
triển, khả năng thực tế của Mai Hoa trong năm năm tới. Rành rọt hơn cả phòng kế
hoạch của Mai Hoa viết ra. Đáng nói nhất là mấy dòng in hoa nhắc đến số nợ ngân
hàng đã lên tới con số khiến giám đốc Vũ hoa mắt chóng mặt. Nếu không thể triển
khai dự án lần này thành công, thứ chờ đợi công ty Mai Hoa sáu tháng sau chính
là hai chữ: Phá Sản! Giám đốc Vũ nghiến răng.

“Bên Minh
Đan có thể tăng thêm cho chúng tôi 3%. Mai Hoa không đến mức không phải Diêu thị
thì không còn người để hợp tác”.

“Không sai.
Nhưng ngoài Diêu thị của chúng tôi, các anh bắt buộc phải hợp tác với công ty lớn
như Minh Đan mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại. Chỉ có điều… Lý tổng
sẽ chọn hợp tác với chúng tôi hay với một công ty đang trên bờ vực phá sản của
Vũ tổng anh đây? Anh đoán xem, bà ta là người đàn bà thép hay Đức Mẹ giàu lòng
thương người, ra tay giúp đỡ Mai Hoa?”.

Hi vọng cuối
cùng của giám đốc Vũ tắt ngấm. Người đàn ông trước mặt ông ta không bao giờ ở
thế hạ phong. Một công ty con mới thành lập, nhìn qua như “chân ướt chân ráo”
mà đến. Vào tay người này lại trở thành cây thương sắc nhọn, khiến các công ty
vừa và nhỏ không ngóc đầu lên tranh khí thế nổi. Công ty Mai Hoa của ông ta trước
kia lớn mạnh biết bao, vậy mà năm năm trở lại đây càng ngày càng đi xuống. Bao
nhiêu dự án, bao nhiêu lợi nhuận đều trút hết vào túi của Diêu thị. Giám đốc Vũ
còn hận không thể đạp đổ đối thủ cạnh tranh này. Nhưng hiện giờ ông ta chỉ có
thể lựa chọn hợp tác với bọn họ. Bởi vì, Lý Từ Dung chưa bao giờ là người đàn
bà nhân từ! Nếu phải đắc tội với Diêu thị chỉ vì 3% lợi nhuận tăng thêm, sau đó
còn phải đề phòng hai con hổ canh thời cơ xé đôi con mồi. Ông ta thà hợp tác với
Diêu thị.

Giám đốc Vũ
ký hợp đồng xong, được thư kí Ngô Phong tiễn ra ngoài. Diêu Tân chắp tay sau
lưng, nhìn xuống quang cảnh bên ngoài qua lớp kính trong suốt. Anh khẽ cười nhạt.

“Lý Từ Dung.
Cái tên thật mỉa mai”.

Sự liều lĩnh
của cô con gái so với sự liều lĩnh của bà ta trên thương trường chẳng đáng nhắc
tới. Người đàn bà thép này, xứng đáng là đối thủ của Diêu Tân anh!

(Chú thích: Từ Dung là dung mạo hiền
từ).

Báo cáo nội dung xấu