Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 03 - Phần 1

Chương
3: Say rượu

Nếu
Điền Đại Vĩ đâm cô một vết lớn bằng mũi dao tàn nhẫn, cay độc thì hiện giờ Phụ
Minh Ý lại biến việc không quên tình cũ thành mũi kim, vô tình đâm vào lồng ngực
mềm mại của Phùng Hy, cả hai đều khiến cô đau đớn đến tột cùng.

Đêm nay có trăng, hiếm khi trời
không mây, ánh trăng sáng ngời trên bầu trời, hắt xuống khu chung cư, sáng hơn cả ánh đèn đường.

Khu chung cư Thanh Hoa Phòng có một
hồ nước nhân tạo, xung quanh hồ là dãy biệt thự, phía sau đó là mười tòa nhà có
thang máy. Con đường men theo bờ hồ được rải đá dăm, khá rộng rãi, Phùng Hy mặc
quần áo thể thao đang chạy bộ. Lúc tám, chín
giờ, các tòa nhà hắt ra ánh sáng dịu mắt, cô chỉ nghe thấy tiếng thở hổn
hển của mình, một cảm giác lẻ loi bỗng
trào dâng trong cô.

Từ xưa tới nay mục tiêu của Phùng
Hy đặt ra cho cuộc sống không bao giờ cao, thậm chí cô còn không có lý tưởng, tốt
nghiệp đại học tìm một công ty có thu nhập cao, có người yêu thương, nâng đỡ
nhau sống qua ngày là được. Nhưng rồi mục tiêu đơn giản như vậy cô cũng không đạt
được. Cô đã dành hết tuổi thanh xuân của mình cho một cuộc hôn nhân thất bại, từ
đó sống đơn thân một mình.

Ngẩng đầu nhìn lên phía trước, rặng
liễu rủ xuống, ánh trăng vằng vặc. Sau khi chia tay với Phụ Minh Ý, cảm giác ấm
áp dưới ánh đèn dường như không còn đến với cô.

Những năm qua, cô sống một cuộc sống
cũng tạm gọi là đầy đủ. Cô thích sưu tầm những đồ vật nhỏ, thích kết giao bạn
bè, thích kết bạn đi du lịch. Cuộc sống nhờ có nhiều sở thích mà trở nên sôi động,
dần dần cô cũng không còn để tâm đến những nỗi thất vọng về Điền Đại Vĩ. Dường
như cô sống một cuộc sống rất đầy đủ, nhưng những tình cảm yêu thương, ấm áp mà
cô cần đều đã trở thành những thứ xa xỉ.

Chi Hoa thường nói cô đảo lộn thứ tự
ưu tiên, nhưng Phùng Hy biết rõ rằng, đó là nỗi đau khổ khi không thể có được
thứ mình muốn, chính vì thế, cô đã bỏ cuộc.

Bất giác một cảm giác chua xót trào
lên trong lòng, cô liền nhớ đến Phụ Minh Ý.

Khi còn học đại học, Phụ Minh Ý rất
chiều Phùng Hy. Cô nhớ có một lần hai người đi du lịch ở Ngũ Đài Sơn, kết quả
giữa chừng Phụ Minh Ý có việc phải quay trở lại trường, khi quay về đành phải
mua vé tàu đêm. Phụ Minh Ý ngủ thiếp đi trên tàu, câu đầu tiên mà anh nói sau
khi tỉnh giấc là, “Hy Hy, anh xin lỗi, anh ngủ quên đi mất”.

Anh cảm thấy có lỗi vì anh không ngồi
nói chuyện với cô mà quay ra ngủ một mình.

Sau hôm đi ăn cơm với Phụ Minh Ý,
cô và Phụ Minh Ý dường như không qua lại gì với nhau, nhưng mỗi khi chạm mặt
nhau trong phòng làm việc, anh luôn để mắt đến cô. Ánh mắt đó rất đặc biệt, cảm
giác như nhìn cô chưa đủ, ánh mắt đó khiến
Phùng Hy nảy ra ý định trốn khỏi công ty. Cô biết, bởi vì cô quá béo, béo đến nỗi
khiến Phụ Minh Ý mỗi lần gặp cô đều không thể không nhìn cô, để nỗ lực tìm kiếm
hình ảnh Phùng Hy của ngày xưa. Ánh mắt này khiến trái tim Phùng Hy như bị ai lấy
dao cứa.

Phùng Hy bỏ tai nghe xuống, ánh
trăng bàng bạc chiếu xuống mặt hồ, giống như một dải lụa đang phất phơ trong
gió. Cô bước đến bên một tảng đá bên hồ và ngồi xuống, đột nhiên bật khóc. Cô gục
đầu xuống chân khóc thút thít.

Không ai có thể thấu hiểu cảm giác
béo là thế nào. Thực ra cô rất thích mua sắm quần áo mới, thích trang điểm,
nhưng hiện giờ cô đã không còn hứng thú đi shopping nữa; thôi chuyện này cũng
không nói đến làm gì, nhưng suốt đời cô không thể quên sự sỉ nhục của Điền Đại
Vĩ, và còn Phụ Minh Ý, người yêu cũ của cô, mỗi cái nhìn của anh đều như đang
tùng xẻo cô; và còn... lại có người nhằm vào thân hình béo mập của cô, muốn lấy
nó để làm quảng cáo cho trung tâm thể dục thẩm mỹ. Vì nó mà sự tự tin của cô đã
thực sự sụp đổ.

Cũng chỉ trong chốc lát, Phùng Hy
nhanh chóng thoát khỏi những suy nghĩ này và quay về với thực tại. Cô không ngừng
nói với mình rằng, cô sẽ sống hạnh phúc, nhất định, nhất định. Cô nhớ đến thời
gian biểu mà mình viết ra, từ sáng đến tối,
kín lịch, thậm chí không có thời gian đến nhà Chi Hoa thăm hai cậu con nuôi của
cô.

Không phải sao? Buổi sáng bảy giờ
ngủ dậy, nấu một bữa sáng đơn giản, ăn xong đi làm; buổi trưa ăn cơm xong
đi thẩm mỹ viện làm đẹp, tiện thể ngủ một
giấc; buổi chiều đến trung tâm thể dục thẩm mỹ tập yoga, tiếp đó là đi siêu thị
hoặc đi xem phim, không thì về nhà lên mạng; buổi tối thu dọn một hồi rồi chạy
bộ, đi bơi. Một ngày lịch được xếp kín bưng.

Nhớ đến thời gian biểu, Phùng Hy liền
cười, cuối tuần này cô đã hẹn với mấy người bạn thích leo núi đi leo núi uống
trà. Cô phủi quần đứng dậy, khóc xong, tự nhiên lại thấy trong lòng vui hơn.

Phùng Hy chầm chậm chạy về, đúng lúc này cô nhìn thấy Mạnh Thời. Anh đang
đứng dưới cột đèn và nói chuyện với nhân viên bảo vệ, Phùng Hy liếc anh một
cái, cô không định chào anh.

“Phùng Hy!”. Nhìn thấy cô anh liền
cười, vội vàng chào nhân viên bảo vệ rồi bước tới. Anh đến đây là để tìm cô,
“Tôi đến là để xin lỗi. Chuyện này tôi xử lý không khéo, đáng lẽ phải hỏi ý kiến
cô từ trước mới đúng”.

Nghe Mạnh Thời nói như vậy, tự
nhiên Phùng Hy thấy ngại. Cô khẽ cười, nói: “Không có gì cả, anh cũng có ý tốt,
thực ra điều kiện rất tốt, chẳng qua là do tôi không muốn mà thôi”.

Mạnh Thời đưa một xấp giấy A4 cho cô, nói một cách rất chân thành: “Đây là
các thực đơn giảm béo do tôi tìm được, và cả kế hoạch giảm béo nữa, cô cứ tham
khảo đi”.

Sự nhiệt tình của Mạnh Thời khiến
Phùng Hy có phần bối rối. Nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình, ôn hòa của Mạnh Thời,
cô liền cười, đưa tay đón lấy và nói “Cảm ơn anh”, rồi hai người liền đứng yên
tại chỗ. Mạnh Thời đợi Phùng Hy nói tạm biệt, Phùng Hy nhận đồ của anh, thấy nếu
bỏ đi ngay e rằng không tiện. Cả hai đều không nói gì, không khí có phần hơi kỳ
cục.

Cuối cùng vẫn là Phùng Hy mỉm cười,
giơ xấp giấy A4 trong tay, nói: “Cảm ơn anh, nửa tháng tôi đã gầy đi được hai
cân rưỡi rồi”.

Mạnh Thời cười ha ha, “Tốt, tiếp tục
kiên trì”.

Câu chuyện đã được mở đầu, tiếp
theo thì dễ dàng hơn rất nhiều. Dưới ánh đèn và ánh trăng, Phùng Hy xem qua thực
đơn, rau xanh, thịt cá, trứng, không thiếu thứ nào. Cô có phần nghi ngờ. Theo
như cô tìm hiểu, cách hiệu quả nhất để
giảm béo là kiểm soát cái miệng của mình, ăn ít chắc chắn sẽ gầy đi.

Mạnh Thời cười nói: “Chỉ cần mỗi
ngày nhiệt lượng mà con người hấp thu vào không vượt quá mức quy định thì sẽ
không chuyển hóa thành chất béo, sắp xếp theo thực đơn này sẽ không cảm thấy
đói. Luyện tập là để chuyển hóa chất béo thành cơ bắp; kết hợp hai yếu tố này mới
là cách giảm béo khoa học”.

Phùng Hy rất tiếp thu, cô ngẩng đầu
nhìn Mạnh Thời, thân hình anh cao lớn, vai rộng, eo nhỏ, một thân hình khiến
người khác phải ngưỡng mộ. Cô hỏi với vẻ hiếu kỳ: “Anh Mạnh Thời, anh học ngành
gì vậy?”.

“Giám định đồ cổ”.

Phùng Hy liền trợn tròn mắt, đây là
chuyên ngành khiến cô ngưỡng mộ vô cùng. Cô khẽ than một tiếng nói: “Chuyên
ngành này gấu thật”.

“Ồ? Cô cũng thích đồ cổ à?”.

“Tôi thích những món đồ nhỏ”.

Mạnh Thời nghĩ một lát, nói: “Tôi
cũng thích những món đồ nhỏ, nếu cô thu thập được món nào hay hay, tôi có thể
giám định giúp cô”.

Những món đồ nhỏ mà cô thích cũng
bao gồm các loại cốc sứ, đĩa, nhưng so với các món đồ cổ đắt tiền thì chẳng ăn
nhằm gì. Phùng Hy nhún nhún vai, nói “Vâng”.

Đợi Phùng Hy bước vào tòa nhà, Mạnh
Thời mới ra về. Anh vui vẻ nghĩ, cuối cùng cũng không còn áy náy nữa, vẻ buồn
bã của Phùng Hy lúc ban ngày khiến anh không sao quên được.

Từ đó trở đi thời gian biểu của
Phùng Hy lại có thêm một nội dung - đi siêu thị mua thức ăn. Cô mua một máy xay
sinh tố, còn mua cả một cái cân mười kilôgam, dựa theo thực đơn chuẩn bị cho
mình bữa ăn.

Cuộc sống dường như cũng trở nên sinh động hơn. Phùng Hy cảm thấy nấu ăn
cho mình là một sự hưởng thụ, vừa gặm
dưa chuột, vừa uống nước cà rốt, vừa nghe Vitas(2) hát. Cứ cách một tuần cô lại
đứng lên cân để cân, nhìn thấy mũi kim dừng lại ở mốc sáu mươi kilôgam mà không
nhích thêm nữa, mừng đến nỗi hét lớn một tiếng nhảy tót lên giường, cầm điện
thoại gọi cho Chi Hoa.

(2)
Ca sĩ giọng cao nổi tiếng người Nga (BTV).

“Hê hê, gầy được ba kilôgam rồi hả?
Đến đây cho tao xem”.

“Tao đang bận chết đi được. Tuần sau, con trai tròn hai tuổi, tao sẽ mang quà đến”. Phùng Hy cúp điện thoại, mở tủ quần áo ra, đứng
trước gương ngắm mình.

Bụng
nhỏ đi không ít, cô lấy tay véo, vẫn thấy núc ních thịt. Cô đứng nghiêng người,
nhìn nghiêng thấy dường như hai cằm đã mỏng đi một chút, cô liền cười khúc
khích.

Người
đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi của Phùng Hy là Phụ Minh Ý.

Hôm
nay bộ váy cô mặc đi làm vẫn là bộ váy màu đen đó, nhưng khi cô quay người, chiếc
váy không còn căng quá nữa. Phụ Minh Ý nhìn dịch lên trên, ánh mắt Phùng Hy lộ
rõ vẻ phấn khởi. Đến công ty hơn một tháng nay, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy
vẻ sáng ngời trong mắt cô. Năm xưa chính sự hoạt bát, tràn đầy sức sống của Phùng Hy đã thu
hút anh. Khi quen Phùng Hy, ánh mắt cô chứa đầy vẻ sáng ngời này, khiến người
khác cảm thấy, ở bên cô, cuộc sống tràn ngập ánh nắng mặt trời. Bất giác Phụ
Minh Ý có phần mơ màng.

“Giám
đốc Dương, anh sang phòng tôi một chút”. Phụ Minh Ý gọi Dương Thành Thượng,
không kìm được lại liếc Phùng Hy một cái.

Dương
Thành Thượng bước vào phòng làm việc, theo phản xạ nhìn ra phía ngoài, hạ thấp
giọng nói: “Tổng giám đốc, có người bạn nói với tôi hình như đường ống của bộ
phận vật liệu có vấn đề”.

Phụ
Minh Ý “Vâng” một tiếng nói: “Tôi gọi anh vào trước mặt Vương Thiết là để khích
ông ta ra tay. Buổi trưa đi ăn cơm, anh gọi Phùng Hy đi cùng nữa nhé”.

Cả
bữa cơm không nói chuyện gì cả, Phùng Hy thầm kêu khổ. Ba người đi ăn cùng
nhau, Phó tổng giám đốc Vương sẽ nghĩ gì? Phụ Minh Ý không cho không ai cái gì
bao giờ.

Quả
nhiên, lúc cô đang nằm trên giường massage của thẩm mỹ viện để massage bằng
tinh dầu, phó tổng giám đốc Vương liền gọi điện thoại đến.

Phùng
Hy cười đau khổ, cô nhớ lại câu thoại “Đánh chết tôi cũng không nói” trong bộ
phim Bên A bên B. Cô phải nói thế nào mới có thể để cho Vương Thiết tin, bữa
cơm buổi trưa hôm nay là một bữa cơm bình dân hết sức bình thường?

Chưa
kịp đợi cô nghĩ xong nên nói thế nào, phó tổng giám đốc Vương liền cười khà khà
bảo: “Phùng Hy, tối nay tôi muốn mời cô và giám đốc Trần đi ăn cơm, để Trần
Mông mua cua bể về, bảo đầu bếp Lưu ở nhà hàng Hồng Vận phía dưới công ty nấu.
Tôi xách thêm mấy chai rượu ngon nữa”.

Vừa
nghe nói vậy Phùng Hy muốn nổ tung đầu. Buổi trưa cũng ăn cua, cô lấy cớ đang bị
dị ứng, chỉ ăn ít rau. Buối tối lại ăn cua bể. Mấy ông sếp này có còn định cho
cô giảm béo nữa không? Nhưng rồi cô cũng không từ chối được, Phùng Hy cúp máy,
quyết định tối nay sẽ nói thẳng với phó tổng giám đốc Vương cô đang giảm béo.


thầm nghĩ, hai người bên phía Phụ Minh Ý đã có được hiệp định dễ đối phó, nhưng
phía phó tổng giám đốc Vương lại khó ăn nói rồi. Mặt dù cô đã hứa sẽ không giúp
phó tổng giám đốc Vương, nhưng cô cũng không muốn làm gì trái với lương tâm. Buổi
trưa Phụ Minh Ý mời ăn cơm, buổi tối phó tổng giám đốc Vương mời ăn cơm, tối
nay liệu ông ta sẽ nói những gì đây?

Tập
xong yoga đã là năm rưỡi, Phùng Hy chậm rãi đi về cơ quan, lúc bước chân vào
nhà hàng Hồng Vận, nhìn thấy Phụ Minh Ý đi ra, mắt liếc về phía xe của phó tổng
giám đốc Vương trước cổng nhà hàng, cười chào Phùng Hy một câu rồi đi ra.

Trần
Mông mua hai mươi con cua thịt loại nhỏ, vui vẻ bảo đầu bếp Lưu luộc lên. Phó tổng
giám đốc Vương xách bốn chai rượu Cổ Việt Long Sơn mười hai năm, nói với vẻ hào
phóng: “Hôm nay không gọi món gì khác, uống rượu ăn cua thôi”.

Trần
Mông cười nói: “Ông chủ nhà hàng chỉ thu tiền chế biến thôi, nể mặt phó tổng giám đốc Vương quá còn gì”.

“Nhà
hàng mở ngay phía dưới công ty, đã tạo bao nhiêu công ăn việc làm cho ông ta, đừng
nói là tiền chế biến, kể cả bảo ông ta mời bữa này, ông ta cũng vui vẻ ấy chứ”.
Phó tổng giám đốc Vương gắp một con cua vào đĩa của Phùng Hy, rồi nâng chén rượu
lên nói: “Bình thường uống rượu là vì quan hệ, hôm nay là tụ tập bạn bè, uống
đi!”.

Phùng
Hy và Trần Mông vội nâng chén lên, Phùng Hy nhấp một ngụm, theo phản xạ cô nghĩ
ngay đến việc tính xem nhiệt lượng trong một cốc rượu là bao nhiêu. Phó tổng
giám đốc Vương liền cau mày, nói, “Phùng Hy, cô không phải là người ẻo lả đâu
nhé. Còn nhớ năm xưa chúng ta đi ăn với khách hàng ở Cáp Nhĩ Tân không? Cô uống
mười chai bia mà sắc mặt không hề đổi, cũng chẳng phải vào nhà vệ sinh lần
nào”.

“Sếp
Vương, em sẽ không bao giờ uống bia nữa. Sếp nhìn thân hình em đây này, em mà uống
thêm nữa, bụng không chỉ đơn thuần là giống bà bầu bốn tháng đâu. Không giấu gì
sếp, em đang muốn giảm béo”. Phùng Hy tự
lấy mình ra làm trò cười.

Nghe
vậy, phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông liền bật cười. Trần Mông cười nói:
“Hôm nay ta uống rượu ngon, ăn cua, không sợ. Nếu cô mà không ăn không uống,
tôi và sếp Vương sẽ không vui đâu. Thế này nhé, về sau ai mà bắt cô uống bia,
tôi sẽ uống thay cho cô”.

Không
phải Phùng Hy mỗi chén rượu cũng không thể uống, cho dù hôm nay uống bia, cô
cũng sẽ uống như thường, chỉ có điều tháng này ăn uống bóp mồm bóp miệng đã
thành quen rồi. Cô hào phóng uống hết một hơi, khen: “Đúng là ăn cua uống rượu
Cổ Việt Long Sơn là nhất, sếp Vương là người am hiểu văn hóa rượu. Trưa nay tổng
giám đốc Phụ cũng mời ăn cua, nhưng là uống bia. Vì thân hình của em, em không
uống ngụm nào cả”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3