Khi tắc kè không có hoa - Chương 31- 32
Chương 31: Thanh mai trúc mã.
Linh An cứ vui vẻ sống
như vậy mà không nghĩ đến có một ngày, ba mẹ Hoàng Khánh Phong sẽ xuất hiện.
“Gia đình anh vừa kết
thúc kì nghỉ ở Châu Âu, mấy ngày nữa sẽ qua đây. Mặc dù chúng ta không có gì,
nhưng anh không muốn họ có suy nghĩ lệch lạc về em. Nên tạm thời em về căn hộ
trước đây của anh đi. Đợi ba mẹ và bà nội về, anh sẽ giới thiệu em với họ.”
Linh An cảm động muốn
rớt nước mắt. Hắn vì lo lắng gia đình hiểu lầm cô nên đã sắp xếp mọi việc chu
toàn như vậy.
Linh An hoàn toàn
không suy nghĩ gì, thu dọn đồ đạc quay về căn hộ cũ của Hoàng Khánh Phong. Chỉ
đến khi nghe được tin Hoàng Khánh Phong chuẩn bị kết hôn từ miệng của bà bầu Quỳnh
Mai mới lăn từ trên giường xuống đất: “Này, Mai bụng bự, mày nghe cái tin đồn
thất thiệt ấy ở đâu ra?”
“Mày đừng quên Quốc
Tùng là em họ của Hoàng Khánh Phong, tao cũng tính như có chút dây mơ dễ má.
Chuyện chung thân đại sự như vậy, đâu phải là trò trẻ con.” Quỳnh Mai hiếm khi
nghiêm túc nói.
Linh An dường như vẫn
chưa tin tưởng lắm: “Quốc Tùng, cậu nói xem lời của nó có bao nhiêu phần trăm
là sự thật?”
Quốc Tùng ôm Quỳnh
Mai vào lòng, đưa tay xoa xoa cái bụng đã nhô cao, chậm rãi trả lời: “Ngọc
Phương và Hoàng Khánh Phong chính là một đôi thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn
lên bên nhau. Lần này gia đình Hoàng Khánh Phong đón cô ấy về nước, có lẽ là muốn
bàn tính chuyện hôn sự. Dù sao Hoàng Khánh Phong cũng không còn nhỏ nữa, lại là
người thừa kế cả một tập đoàn, vợ của anh ấy, tuyệt đối không thể là người bình
thường được.”
Linh An liếc xéo Quốc
Tùng: “Ý cậu đang chửi tôi bất thường sao?”
Quỳnh Mai đạp vào
người Linh An, thúc giục: “Mày có biết đâu là trọng tâm câu chuyện không hả? Dù
sao đi nữa tao cũng tin là Hoàng Khánh Phong không phải loại bắt cá hai tay.
Mày mau gọi điện nói chuyện với anh ta đi.”
Linh An đờ đẫn rút
điện thoại từ trong túi, màn hình liền hiển thị một dãy số lạ gọi đến.
“Ừm... Đúng... Cô
là ai?... Được... Tôi biết rồi...”
“Ai vậy?” Quỳnh Mau
nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Linh An, tò mò hỏi.
Linh An nhẹ nhàng
trả lời, chưa bao giờ cô thấy mình bình tĩnh hơn lúc này: “Là vợ sắp cưới của
Hoàng Khánh Phong.”
Đúng giờ hẹn, Linh
An ngồi trong quán cà phê, thất thần nhìn ra đường phố đông đúc người qua lại.
Năm phút sau, Ngọc
Phương xuất hiện. Cô ấy mặc một bộ váy dài qua gối màu trắng, kiểu dáng
vintage. Những lọn tóc nâu xoăn nhẹ bồng bềnh phủ xuống đôi bờ vai trắng nõn,
khuôn mặt thanh tú nhẹ nhàng, cả người toát lên vẻ quyến rũ mà không dung tục,
mỏng manh khiến cho người ta muốn che chở nâng niu.
Linh An nhìn Ngọc
Phương không chớp mắt. Đây chẳng phải vị tiên tử ánh trăng trong truyền thuyết
sao?
“Cô là Linh An?” Ngọc
Phương lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng bao trùm xung quanh.
Linh An mải ngắm
nghía người đẹp, giật mình trả lời: “Đúng... đúng vậy.”
Ây da, thật tự muốn
tát vào mặt mình một cái. Chưa gì đã bị sắc đẹp làm cho mê muội, để rồi bị đối
phương áp đảo.
Ngọc Phương kéo ghế
ngồi xuống, giới thiệu: “Tôi là Trần Ngọc Phương, là vợ chưa cưới của Phong.”
“Vậy sao? Cô hẹn gặp
tôi có chuyện gì?” Linh An ngẩng cao đầu, bình tĩnh nói.
“Tôi muốn cô tránh
xa anh ấy ra.” Ngọc Phương đi thẳng vào vấn đề. “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, xét
cả về gia cảnh, ngoại hình lẫn tính cách, cô và anh ấy hoàn toàn không hợp
nhau. Chúng tôi đã có hẹn ước từ nhỏ. Có lẽ trong lúc tôi ra nước ngoài du học,
anh ấy đã quá cô đơn. Cô phải hiểu,
Phong đối với cô chỉ là chơi đùa, hoàn toàn không có chút tình cảm nào cả.”
“Cho dù như vậy,
không phải anh ấy nên tự mình nói với tôi sao? Chuyện giữa chúng tôi không cần
người ngoài như cô phải xen vào.” Dù mọi
việc có thế nào đi nữa, Linh An cũng không thể để cô ta muốn nói gì thì nói.
“Hừ...” Ngọc Phương
cười khẩy. “Người ngoài sao? Cô nên tự hỏi bản thân mình, ở đây ai mới là kẻ thứ
ba xen vào chuyện tình cảm của người khác.”
“Có phải kẻ thứ ba
hay không, giữa hai chúng ta vẫn chưa thể phân rõ được. Cho dù hai người có
quen biết nhau từ nhỏ cũng không thể chắc chắn Hoàng Khánh Phong yêu cô trước
tôi được. Mà nếu như thực sự hai người có gì đó, thì không phải cô nên tự trách
bản thân mình quá thất bại hay sao? Người đàn ông của mình cũng không thể giữ nổi,
cô nghĩ cô có tư cách gì mà nói chuyện với tôi?” Linh An ngoài mặt cao ngạo
nói, nhưng trong lòng lại run run. Nếu như cô ta thực sự là vợ chưa cưới của
Hoàng Khánh Phong, thì Linh An chính là kẻ thứ ba mặt dày khốn nạn nhất trái đất
này.
Ngọc Phương có vẻ bất
ngờ trước sự phản kháng của Linh An. Ngay từ đầu cô gái này luôn tỏ vẻ ngờ nghệch,
nhưng nói ra câu nào cũng như xoáy vào tâm can người khác: “Tôi chỉ muốn nói
cho cô biết khó mà lui. Đừng để đến lúc bị mất mặt lại trách chúng tôi độc ác.”
Linh An cười khẩy:
“Nếu cô tự tin với tình cảm của Hoàng Khánh Phong đối với mình như vậy, hẳn là
đã không chạy đến tìm tôi.”
Ngọc Phương hiển
nhiên bị thái độ cùng lời nói của Linh An chọc giận, bàn tay đang cầm ly trà
run run, từng giọt nước vàng óng bắn tung tóe ra ngoài: “Tôi nói cho cô biết,
loại con gái nghèo kiết xác như cô, chỉ mong bám víu lấy đàn ông, một bước leo
lên cành cao, từ gà mái biến thành phượng hoàng. Bố mẹ cô không dạy cô đạo lý
làm người sao? Hay họ cũng như cô, xúi giục con gái mình nằm ngửa trên giường
chờ đàn ông đến bố thí.”
“Cô câm miệng lại
cho tôi.” Linh An vơ lấy cốc nước hoa quả trên bàn, hất thẳng vào mặt Ngọc
Phương. “Bố mẹ tôi dạy dỗ tôi như thế nào, còn cần loại người như cô bình phẩm
sao?”
“Cô đang làm cái
quái gì vậy?” Giọng một người phụ nữ trung niên từ đằng xa quát lên. Một nhà bốn
người không biết từ đâu chạy đến vội vàng lấy khăn giấy lau mặt cho Ngọc
Phương: “Con có làm sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Hoàng Khánh Phong
trợn mắt ngạc nhiên khi thấy Linh An ở đây. Không phải Ngọc Phương mời gia đình
hắn đi ăn tối sao? Tại sao Linh An lại xuất hiện?
Ngọc Phương vội ngã
vào lòng Hoàng Khánh Phong. Hắn không hề né tránh như đã từng làm với Ánh Tuyết,
cư nhiên ôm lấy cô ta, lau đi những giọt nước mắt lẫn với nước hoa quả từ trên
tóc chảy xuống: “Phong à, ...hu hu..., em chỉ muốn hẹn cô ấy cùng dùng bữa. Ai
ngờ cô ấy không nói không rằng, hất thẳng cốc nước vào mặt em. Ở đây,.. hic
hic... ở đây còn có bao nhiêu người nữa.” Nói xong, Ánh Tuyết vùng khỏi ngực
Hoàng Khánh Phong, chạy ra cửa.
Dối trá, dối trá.
Ngay từ đầu đã là một màn kịch. Tại sao không sớm không muộn, lại đúng lúc Linh
An nổi khùng thì gia đình Hoàng Khánh Phong xuất hiện?
Người nhà Hoàng
Khánh Phong giục hắn mau đuổi theo Ánh Tuyết. Trước khi chạy đi, hắn còn nói: “Em
ở đây chờ anh.”
Ba bậc trưởng bối
nhà họ Hoàng kia nhìn Linh An chằm chằm, cuối cùng bà nội cũng lên tiếng: “Cô
là Nguyễn Linh An?”
“Dạ..dạ..” Linh An
cụp mắt, ấp úng.
“Tại sao cô lại làm
như vậy?” Bà nội đanh giọng.
“Cháu... cháu...
cháu...” Cháu cũng không biết tại sao
mình lại làm như vậy? Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này, cháu sẽ đến
thật sớm, gọi một nồi lẩu to, chờ cho nước thật sôi rồi hất thẳng vào mặt cô
ta. Để cô ta biết thế nào là đi hãm hại người khác.
“Chúng ta sẽ nói
chuyện sau.” Không còn kiên nhẫn với Linh An được nữa, ba người họ rời đi, hiển
nhiên là vô cũng tức giận.
Linh An ngồi sụp xuống
ghế, đầu óc trống rỗng. Cô chỉ mong Hoàng Khánh Phong quay lại, giải thích mọi chuyện,
nói rằng tất cả đều là hiểu lầm, không có cô vợ sắp cưới nào ở đây cả, chỉ là
cô Ngọc Phương đó bị thần kinh thôi.
Linh An uống hết
hai cốc nước lạnh, đi toa-lét ba lần, bụng đau từng cơn quặn thắt, nhưng tuyệt
nhiên vẫn không thấy bóng dáng Hoàng Khánh Phong quay lại.
Cô là đang còn chờ
điều gì nữa...?
Chương 32: Về nhà.
Linh An quay lại
căn hộ của Hoàng Khánh Phong, thu dọn đồ đạc, nhờ một người bạn tìm cho một
phòng trọ nhỏ. Ba ngày tách biệt với thế giới bên ngoài, không gặp gỡ, không
nói chuyện, không tin nhắn, không điện thoại, cô nhận ra rằng cả cô lẫn Hoàng
Khánh Phong chưa bao giờ nói ra câu yêu với đối phương.
Linh An quyết định
trở về nhà...
“Sao lại về có một
mình.” Mẹ Linh An nhìn trước ngó sau, cứ như là chắc chắn có người đi cùng cô vậy.
“Con không về một
mình thì về mấy mình?” Linh An khó hiểu.
“Xin nghỉ phép hay
sao mà về giờ này?” Bố Linh An thắc mắc.
“Bố, mẹ, con về nhà
ở luôn đấy.”
Mẹ vẫn đang bận rộn
nấu bếp, trả lời: “Ừ, được. Tốt lắm. Về nhà là tốt con ạ. Thế bao giờ thì đi?”
Linh An bình thản
đưa múi quýt lên mồm: “Con về nhà ở luôn, không đi nữa đâu.”
Mọi người trong nhà
quay lại nhìn cô, không ai bảo ai. Mãi một lúc sau, mẹ mới chưng ra bộ mặt
nghiêm nghị, phun ra hai chữ: “Không được.” Bố và em gái ở đằng sau cũng gật đầu
phụ họa, chứng minh tính chất nghiêm trọng của sự việc.
Linh An hoài nghi hỏi:
“Tại sao lại không được?”
Bố cô thở dài: “An
à, làm việc ở một tập đoàn lớn, lương cao, chế độ đãi ngộ cũng không tồi, tổng
giám đốc lại là người tài giỏi, hiểu lý lẽ. Một nơi tốt như vậy, đầy người muốn
còn chẳng được thì tại sao mình lại bỏ. Về đây chắc gì đã tìm được việc tốt như
vậy. Cuộc sống cũng có lúc này lúc khác, đâu phải cứ không thuận lợi suôn sẻ là
có thể quay đầu bỏ chạy. Đừng tùy hứng nữa, mau quay lại làm việc đi.”
Linh An thì thầm: “Nhưng
mà, con nghỉ việc rồi.”
Mẹ cô rối rít: “Không
sao, không sao. Cứ quay lại xin lỗi, nài nỉ người ta. Tổng giám đốc của con anh
minh thần võ như vậy sẽ không chấp nhặt với trẻ con đâu.”
Linh An bĩu môi. Mẹ
gặp được tổng giám đốc của con lúc nào mà kêu hắn anh minh thần võ chứ? Nếu bây
giờ con quay lại, cả nhà hắn không xông vào chẻ con ra làm hai sao?
“Mẹ à, trước sau gì
con cũng bị đuổi việc. Chờ người ta đến xách cổ vất ra ngoài đường thì chi bằng
mình chủ động chạy trước có phải vẫn giữ được thể diện hay không.”
Mẹ nhìn cô bằng ánh
mắt hoài nghi: “Không thể thế được, tại sao lại bị đuổi? Không phải mày ăn cắp
tiền của công ty rồi bỏ trốn đấy hả con?”
Linh An tím mặt: “Mẹ
à, sao mẹ lại có thể nói như vậy chứ?...
Con... con đánh người.”
Bố cô lo lắng: “Mày
đánh ai hả con? Tại sao lại đánh người ta?”
Linh An bình thản
trả lời: “Con đánh vợ chưa cưới của người ta.”
Mẹ cô nhíu mày
không hiểu: “Vợ chưa cưới ư? Của ai?”
Linh An không nhanh
không chậm, từ tốn trả lời: “Tổng giám đốc.” Trái tim cô như co lại, đau buốt
khi nhắc đến hắn.
“Hả?” Mẹ Linh An giật
mình.
“Ha ha... Dám đánh
vợ chưa cưới của tổng giám đốc. E rằng trên đời này chỉ có mình con. Ha
...ha...” Linh An cười rũ rượi.
Mẹ cô lắp bắp:
“Không thể,... không thể ... thế được. Tổng giám đốc của con sao có thể có vợ sắp
cưới được chứ?”
Linh An cau mày: “Mẹ
à, mẹ chưa nắm rõ nội dung câu chuyện thì phải.
Trọng tâm ở đây là con đánh vợ sắp cưới của tổng giám đốc thành mặt lợn
chứ không phải là chuyện anh ta có vợ sắp cưới hay không? Mà đến con đây còn có
đối tượng xem mắt thì không có lí do gì vị tổng giám đốc anh minh thần võ đó lại
không thể có vợ sắp cưới.”
Nói xong, bỏ mặc cả
nhà còn đứng chết trân ở đó, Linh An kéo đồ đi lên gác. Sau cánh cửa phòng đã
đóng sập, nước mắt ở đâu không biết cứ trào ra. Linh An chạy vào nhà tắm, mở nước
thật to, để vòi sen cứ thế chảy xối xả vào mặt, đau rát. Tiếng nước chảy ồ ồ át
cả tiếng nức nở của cô.
Linh an cứ đứng đó,
gom hết tất cả đau đớn, bực dọc, tủi thân, giận hờn bấy lâu nay mà xả ra.
Ai mà biết được, chỉ
trong vài ngày nay, đống nước mắt mà cô lãng phí còn nhiều hơn gấp chục lần cả
cuộc đời hai mươi mấy năm gộp lại...
Buổi tối, Linh An mở
điện thoại, liền nhận được cuộc gọi đến của Phương Lệ, người giờ đã trở thành
bà chủ của câu lạc bộ đêm lớn nhất nhì thành phố Hải Phòng.
Một giọng nữ lanh lảnh
gào lên: “Con quỷ, sao giờ mới bắt máy? Làm tao tưởng mày đau lòng nên đi nhảy
cầu tự tử rồi chứ?”
Linh An... Cái con
mồm mép độc địa ấy chắc cũng biết cô về nhà ở ẩn qua cái loa phóng thanh Quỳnh
Mai rồi. Linh An mặc kệ Phương Lệ cứ lải nhải bên tai, quyết định đến club của
nó xả xui.
Có đi mới biết, gia
tài nhà Phương Lệ cũng thật hoành tráng. Vậy mà từ trước tới giờ nó giả nghèo
giả khổ, tranh giành với cô từng miếng sườn nướng.
Hai người nói nói
cười cười, uống hết ly này đến ly khác, đủ chuyện trên trời dưới bể, rốt cuộc
cũng chốt lại một câu trọng tâm: “Linh An, với mối quan hệ quen biết của tao hiện
tại, tao sẽ giới thiệu cho mày một anh đẹp giai, giàu có, ăn đứt cái tên Hoàng
Khánh Phong thối nát kia luôn. Ha ha ha...”
Linh An mắt mũi mơ
màng, mau chóng hưởng ứng: “Được, được. Tao sẽ ngồi nhà đợi tin tốt của mày. Ha
ha... uống đi... ha ha..."