Cũng được tính là thanh mai trúc mã - Chương 11

Chương 11

Cả ba người cùng quay lại nhìn người vừa nói. Đó là một cậu
bé trai nhỏ khoảng ba, bốn tuổi mập mạp, trắng hồng, mặt bánh bao nghiêm túc,
vừa đáng yêu vừa buồn cười. “Ông cụ non” cũng nhìn lại họ, nhắc lại lời vừa
rồi, trong giọng nói có vẻ sốt ruột:

“Bác biết bố cháu ạ?”

Bác Nghĩa nhìn cậu bé, hỏi lại:

“Cháu là con của bố Lâm hả?” Nhìn cũng có nét giống.

Ơ hay! Cái ông bác này rảnh rỗi quá thể rồi, người ta đã bảo
đó là bố người ta mà còn hỏi lại có phải mình là con của bố mình có phải hay
không! Thế nhưng cậu là người được giáo dục tốt mà, không thèm chấp nhặt làm
gì, ngoan ngoãn trả lời:

“Vâng. Bác là ai ạ? Bác tìm bố cháu có việc gì không?” Thời
buổi này nhìn mặt mà đoán tính cách không còn hữu dụng nữa rồi, chẳng ai viết
lên mặt hai chữ “người xấu” để bạn dễ phân biệt, luôn phải đề cao cảnh giác mới
được!

“Bác tên là Nghĩa, là chiến hữu của bố cháu ngày xưa.” Bác
nhìn điệu bộ của thằng nhóc này bây giờ giống hệt bố nó, chỉ có điều nó đáng
yêu hơn, còn bố nó... Hừ!

Cậu nhóc còn định nói gì tiếp nhưng lại bị một lực mạnh phía
sau vỗ vào mông:

“Lại đi la cà, bây giờ bọn bắt cóc trẻ con nhiều lắm đấy, nó
mà thấy mày đi một mình thì mày chuẩn bị bị bán sang biên giới đi là vừa!”

Khánh đang “bận” nói chuyện với đám nhóc kia thì lại không
thấy thằng em mình đâu, rõ ràng lúc cô nhóc đến thì có nhìn thấy nó đi cùng lũ
bạn mà! Thế nên cô nhóc vội tìm, và rồi thấy nó đang nói gì đó với ông bác ban
nãy.

“Em có đi la cà đâu, tại chị không chú ý đến em ý chứ! Thấy
đồ ăn là sáng mắt, chị là lợn à!” Cậu nhóc vừa xoa mông vừa phản bác.

“Gì? Mày lại dám mắng chị mày là lợn à! Tao mà là lợn thì
mày cũng là lợn nhá! Lêu!” Bị thằng em vạch trần rằng mình không để ý đến nó
nên cô nhóc vội lảng sang chuyện khác.

“Ý! Chị cũng định mắng bố mẹ là lợn đúng không? Tí nữa em về
bảo với bố là chị Khánh mắng bố là lợn!”

“... Hì hì, chị em mình mắng yêu nhau xíu thôi mà, làm gì mà
căng thẳng thế nhỉ? Ơ! Minh cũng ở đây à? Bác ơi bác quen bạn Minh ạ?” Đánh
trống lảng nào...

Ba người vài phút trước đã bị bỏ quên, sau khi chứng kiến
màn “chào hỏi” của hai chị em, Hân là người đầu tiên lên tiếng trước:

“Ha ha ha... Chị em nhà này hài hước quá! Cậu nhóc này đáng
yêu ghê, còn nhỏ mà mạnh miệng phết nhỉ?”

Cậu nhóc nghe Hân nói, mặt bánh bao dần dần ửng hồng nhưng
vẫn cố cãi:

“Ai nhỏ chứ! Em... em năm tuổi rồi!” Ngại ngùng là nó lại
lắp ba lắp bắp như thế đấy.

“Ha ha ha...” Hân cười rất sảng khoái, lại đưa “vuốt” ra sờ
nắn mặt cậu.

Bác Nghĩa lại phải giới thiệu một lần nữa:

“Bác là Nghĩa, là bác của Minh, là chiến hữu của bố cháu.”

Ồ, người thân của Minh thì không phải là người xấu rồi!
Khánh tươi cười dẫn bác về nhà mình. Cậu em cản lại:

“Chị có biết bác ý là ai không!”.

“Biết!” Bác ý là bác của Minh mà.

Cậu nhóc hết nói nổi, theo chị mình dẫn ba người về nhà.

Nói là “dẫn” thôi chứ đi có mấy bước là đến nhà Khánh rồi, vì
nó ở đối diện ngay với nhà Tuấn mà.

Vừa đến cửa, nhìn ông bố điển trai của mình đang nằm dài
trên sô pha, quần áo công sở cũng lười cởi, nhìn một đám người vừa vào nhà
mình, hô:

“Vợ ơi, con mình cũng bắt chước người ta đánh nhau rồi, phụ
huynh người ta dẫn con đến bắt đền này!”

Cô Hạ - vợ đồng chí Lâm – đồng thời là mẹ của Khánh và “ông
cụ non” chạy ra, hớn hở, chính xác là hớn hở đấy:

“Không cần bàn cãi gì hết, đã đánh nhau thì ai cũng có lỗi
mà!” Cô cũng muốn đảm nhiệm vai bà mẹ mẫu mực luôn công tư phân minh lâu lắm
rồi nha! Đã soạn sẵn lời thoại lâu rồi mà bây giờ mới được nói đấy!

“Mẹ ơi, con về rồi đây!”

Ông cụ non thấy mẹ liền rũ bỏ hình tượng mà chạy ngay vào
lòng mẹ làm nũng.

“A, Long của mẹ về rồi đấy à.”

Khánh thì bất đắc dĩ:

“Mẹ, bọn con không bắt nạt ai hết. Bố ơi, bố không nhớ bác
Nghĩa à?”

Ông bố mẫu mực lúc này mới chịu quan sát kĩ những “vị phụ
huynh” kia sau đó mới nhẹ nhàng phán:

“Bác Nghĩa nào? À! Cái bác bán thịt lợn ở chợ mà hôm qua bố
con mình đi mua ấy hả? Ừm, thịt ấy hình như để lâu rồi, ăn không ngon lắm. Mà
con đã biết tên bác ấy rồi cơ à? Nhanh thế!”

Đương sự - bác Nghĩa đã không thể nhịn nổi nữa, gào rú:

“Thằng kia, mới có hơn chục năm không gặp mà đến ông đây mày
cũng dám quên à! Mày có nhớ là lúc mày mượn tiền ông, mày đã nói gì không! ‘Anh
đúng là một người anh em tốt. Sau này dù có việc gì đi nữa thì tình huynh đệ
này sẽ vẫn luôn in sâu trong tôi!’ Đấy! Nhớ chưa hả thằng kia!”

“...” Ôi, hình tượng lạnh lùng cao quý lười biếng lại gợi
cảm mà tôi mất công xây dựng ơi...

Sau khi nhận mặt nhau, hai người liền nói chuyện rôm rả. Bốn
đứa trẻ con chúng tất nhiên đều có việc riêng: Hân chạy theo đòi bế thằng Long,
Long thì cứ quấn lấy mẹ, Minh ngoan ngoãn ngồi cạnh bác Nghĩa, quan sát xung
quanh: ngôi nhà có cách bố trí trang nhã, gọn gàng ngăn nắp, quan trọng là...
cả nhà họ đều quây quần bên nhau. Minh lại tưởng tượng ra căn nhà mới của mình,
chỉ có mỗi hai mẹ con, lại thấy hơi tủi thân. Thương tâm chưa được mấy giây đã
bị giọng nói đáng ghét của Khánh làm tức chết:

“Ài... Lại sắp khóc nhè đấy à! Đàn ông đàn ang khóc lóc cái
gì!”

“Ai bảo cậu là tớ khóc! Cậu chỉ toàn nói linh tinh thôi!”

“Không khóc thì thôi, sao mà phản ứng kinh thế? Có tật giật
mình à? Hi hi...”

Cậu nhóc hết nói nổi, thở dài một hơi, lúc nào cãi nhau với
cô nhóc này cậu đều không có phần thắng.

“Ra ngoài vườn chơi với tớ đi. Ở đây toàn người lớn nói
chuyện với nhau, mình nghe chẳng hiểu gì cả! Đi thôi!” Nói xong Khánh kéo tay
cậu ra ngoài vườn chơi, mặc kệ cậu có đồng ý hay không.

Nắm... nắm tay con gái! Đây là lần đầu Minh chạm tay với bạn
học nữ đó nha, cậu công tử bột lại đỏ lựng mặt lên rồi.

Cô Hạ quan sát kín đáo một màn này, thầm cười. Cậu nhóc này
đáng yêu ghê! Ai nha, giữa cậu nhóc này và Tuấn thì chọn ai làm con rể đây? Cô
vẫn tương đối thích Tuấn hơn nha.

Khi Minh bị Khánh kéo ra đến vườn, cậu khá là ngạc nhiên:
vườn nhà Khánh tuy không lớn nhưng lại biết tận dụng rất tốt nên trồng được khá
nhiều cây, ờm, mà cậu cũng biết được vài loại cây vì nhận biết được mấy quả
đang treo lủng lẳng trông rất ngon mắt kia.

“Nhìn ngon không?”

“Có! Nhà cậu trồng hết à?”

“Ừ. Bố mẹ tớ trồng khi bố tớ mua nhà ở đây đấy! Thích ăn
không, cây xoài này hơi bị ngon đấy nha! Ổi nhà tớ cũng ngon nhất chỗ này đấy!”

Cậu nhóc quay sang nhìn cô, cậu nô nghịch cả buổi rồi, tất
nhiên là đói:

“Cậu mà cho tớ ăn á?”

Lòng tốt bị nghi ngờ khiến Khánh tức giận! Cô nhóc bĩu môi,
làm bộ đi vào:

“Nghi thì thôi đừng ăn. Tớ định hái cho cậu nhưng mà cậu
không tin thì thôi, vào nhà đê!”

“A, tớ... tớ không cố ý. Cậu hái giúp tớ đi.” Minh biết nhẫn
nhục từ khi nào vậy?

Khánh nén cười, nói:

“Tớ tức rồi, thích ăn thì tự đi mà hái!”

“...” Tớ thì hái thế quái nào được!

Cậu chưa kịp nói thì giọng Hân đã vang lên:

“A! Xoài kìa, Minh nó không hái được đâu, để chị hái giúp
cho!”

Nói rồi chạy vọt ra, leo lên cây nhanh thoăn thoắt, chẳng
mấy chốc đã hái được cả đống.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3