Thiếu niên ca - chương 00

01. Trời đất năm thế giới

Thà tin trên đầu có thần minh, dưới chân có ma quỷ, chớ ngợ rằng không.

Bánh xe luân hồi chín vạn vòng quay, mỗi một vòng quay ấy từ lúc sinh ra
cho đến khi hủy diệt, tải cả một giới sinh linh. Nếu như quả thật trong
cõi trời đất này có thứ gì xứng với hai chữ vĩnh cửu, thì có lẽ chỉ có
bánh xe luân hồi ấy mà thôi.

Bảy tầng ma quỷ, mỗi một tầng là chốn chuộc tội của thế gian. Trong tâm
tưởng của người đời vốn chuộng cách phân định rạch ròi: người tốt sau
khi chết đi sẽ được hưởng phúc nơi cực lạc, kẻ ác thì phải đắm chìm
trong chốn địa ngục tăm tối để chuộc lại những tội lỗi của mình.

Thế nhưng thật ra trong vòng quay bất biến của bánh xe luân hồi chẳng có
gì gọi là tốt hay xấu. Thần linh hay ma quỷ, bất quá cũng chỉ là tên
gọi một thứ siêu hình đã thoát khỏi nhân loại mà thôi, lại càng không
phải nơi chốn để con người hưởng phúc hay chuộc tội. Trên đến chín tầng
trời, dưới tới bảy tầng ma, chẳng có gì thoát ra khỏi đạo ấy được.

Sách Tả Thần, đã chép như vậy.

Quyển sách chứa đựng nguồn gốc cả thế giới, nằm im lìm trên tầng cao
nhất của đài Khổng Tước. Người ta vĩnh viễn không biết được sách Tả Thần
từ đâu tới, cũng chẳng biết do ai tạo ra, chỉ biết rằng từ thuở hồng
hoang cho đến khi vương triều sụp đổ, tất thảy những sự kiện ấy đều được
nó ghi chép lại. Cũng chỉ biết rằng mỗi lần sách Tả Thần mở ra một
trang mới, ắt hẳn sẽ có chuyện kinh thiên động địa nào đó xảy ra, xoay
chuyển cả năm thế sáu cõi.

Rất ít người biết được rằng vị thần minh tối cao vốn đang ngự trị trên
tầng trời thứ bảy kia, cứ năm trăm năm lại tiến vào đài Khổng Tước một
lần. Cuốn sách ấy, bất kể việc đang mang trong mình quyền lực lớn nhất
trời đất, cứ hàng ngày bình thản ngắm nhìn những vạt nắng vàng ruộm tràn
qua ô cửa tháp.

Bao nhiêu năm trước.

Và bao nhiêu năm sau.

ooo​
Thế Thiên, thế Địa, thế Nhân, thế Vô Tướng, thế Vô Ngã.

Cõi thần, cõi ma, cõi người, cõi súc sinh, cõi không tính, cõi dị hình.

Đó là trời đất năm thế sáu cõi, bao gồm tất cả vạn vật chúng sinh, thần ma dị thú, thảo mộc muôn loài.

Truyện này, diễn ra ở một nơi chốn như thế.

02. Thang Lâm

Chính giữa thế Nhân, giáp với hai biển vây quanh, là đất Thang Lâm. Vùng
ấy bốn mùa luân chuyển, núi cao chen lẫn sông dài, lại có khí hậu ôn
hòa dễ chịu, là nơi dân cư sinh sống đông đúc nhất trên lục địa. Phía
nam là vùng sông hồ kênh rạch, nằm tiếp giáp với đất Vân Hoang, được che
chắn bởi dãy núi Thiên Lộc, ngoại trừ mười hai con đường nhỏ Sơn Khuyết
nối thông hai vùng thì khắp nơi đều là chướng ngại con người không thể
vượt qua. Phía tây liền kề vùng đất Ma Lĩnh, ngăn cách bởi đồng cỏ Kiệt
Mã rộng như một đại dương. Phía đông và phía bắc đều giáp biển, khí hậu
một bên khô nóng cháy da, một bên lạnh giá quanh năm, là nơi ít người
sinh sống nhất ở Thang Lâm.

Từ thuở sơ khai, Thang Lâm đã có chiến loạn giữa bảy nước, bá vương nổi
dậy khắp nơi. Vùng phía nam lại phải chịu nạn quái thú cùng những bộ lạc
thần bí từ đất Vân Hoang nhiều lần tràn vào lục địa, tàn phá giết chóc
dân chúng không biết bao nhiêu mà kể. Mãi cho đến khi thủ lĩnh Thần Quân
ngang trời xuất thế, thống nhất bảy nước, đánh lui mối họa Vân Hoang,
dựng nên vương triều Tinh Đế thống trị Thang Lâm suốt hai trăm tám mươi
năm.

Người ta gọi đó là buổi bình minh của vương triều.

Thần Quân khi ấy tự xưng là Thần đế, ở chiến trường phía nam cho xây lên
một tòa thành khổng lồ và một quan ải để trấn thủ những cửa ngõ Sơn
Khuyết, tên thành gọi là Ly Ca. Thành Ly Ca, ải Thiên Môn, tương truyền
đều dựng trên núi xương biển máu của dị tộc thua trận. Sau này khi Thần
đế qua đời, nạn hung thú lại một lần nữa vượt qua ải Thiên Môn tràn vào
lục địa, dân chúng cô khổ khóc than dậy đất.

Phá Mộng lên nối ngôi, đế hiệu là Chiến, dẫn quân trăm vạn, ác chiến ba
năm ròng rã dưới chân thành Ly Ca, cuối cùng cũng đánh lui được nạn hung
thú. Thành Ly Ca khi ấy, khắp nơi đều thẫm màu đỏ sậm của máu thịt hai
bên, không khí tử vong đến cả năm sau mới nhạt dần. Tòa thành này được
Chiến đế gia cố thành một cứ điểm phòng thủ khổng lồ kiên cố nhất lục
địa bấy giờ. Vị hoàng đế ấy lại ngại hai chữ Ly Ca có thể làm lòng quân
viễn xứ nhung nhớ cửa khuyết, liền đổi tên thành Huyết.

Tây Bắc lúc bấy giờ tuy không vướng phải họa chiến tranh, nhưng vùng Ma
Lĩnh lại như một cái miệng không đáy nuốt sạch tất cả những đoàn thám
hiểm khám phá của vương triều, ngay cả mười vạn thiết kỵ phái đi hộ tống
cũng đột nhiên biến mất không có tung tích. Vị hoàng đế khai quốc Thần
Quân hùng mạnh là thế mà cũng không tìm được nguyên do, đành phải chấp
nhận biên cương vương triều dừng lại bên cạnh đồng cỏ Kiệt Mã.

Vương triều khi đó đã cho xây dựng trường thành bên cánh đồng Kiệt Mã,
dài hơn hai ngàn tám trăm dặm, công trình vĩ đại này kéo dài đến ba mươi
tám năm, trải qua đến ba đời đế vương mới thành công. Trường thành nối
liền giữa đài Khổng Tước với thành Vấn Thiên, trở thành hàng rào phên
dậu chắc chắn nhất ở phía tây bắc.

ooo​
Đầu năm Tinh Đế thứ hai trăm bốn mươi bảy, vua Lệ Tông ban lệnh thảo
phạt quận vương Bắc Bình. Đến giữa mùa xuân, mười ba đại tướng ở phía
tây dấy cơn binh biến.

Năm Tinh Đế ấy, chiến loạn tựa như cát vàng tung bay theo gió, lại một lần nữa lan tràn khắp cả Thang Lâm.

Năm Tinh Đế ấy, tại hành cung phương nam, trên bậc thềm ngà thấm đẫm ánh
trăng tháng bảy, Lệ Tông ban ra chiếu thư cuối cùng của vương triều.
Chiếu thư thêu hình rồng vàng, làm bằng thứ lụa mỡ gà trơn bóng, ống
trục được đẽo từ gỗ quý Nam Hương, do chính tay quan thượng thư đầu
triều chép lại lời chí tôn. Quan thượng thư họ Nhan là bậc con cháu dòng
dõi cao quý, tài viết chữ đẹp cũng vang danh khắp bốn phương. Ngài chép
xuống chiếu thư, nét bút trông qua thật rõ ràng và đường bệ, tỏ rõ khí
phái che chở cả núi sông của vương triều.

Nội dung vỏn vẹn hai chữ sắt máu: cần vương.

Quận vương Bắc Bình dẫn binh về phía Nam, liên minh Tây Tướng dẫn binh
về phía Nam, loạn dân rời bỏ kinh thành về phía Nam, vương triều dời đô
về phía Nam. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi quân nổi loạn đã tràn vào
kinh thành Hoàng Kim từng một thời rực rỡ huy hoàng. Họ diễu binh qua
những con phố dài vắng lặng, nơi hàng hiên mái nhà ngoài vẫn còn treo
lủng lẳng mấy cái lồng đèn mừng tết Trung Thu, miệng hát vang những bài
ca phương bắc mộc mạc.

Năm Tinh Đế ấy, vua Lệ Tông nắm tay vị vương phi được sủng ái nhất của
mình, gieo mình từ lầu Vấn Thiên xuống dòng sông Ngự. Áo vàng thêu chín
rồng, mũ phượng đính thần châu, tắt lịm giữa hoàng hôn, giữa mênh mông
sóng vỗ.

Năm Tinh Đế ấy, là mốc lịch sử đầu tiên của cuộc chiến Năm Vua Chín Chúa, một cuộc chiến kéo dài ròng rã tận ba mươi bảy năm.

Năm Tinh Đế ấy, là năm giáo thương vung lên khắp cõi Thang Lâm, là năm
trường cung căng dây suốt dãy Thập Vạn, là năm của bậc kiêu hùng tuốt
gươm, trỏ cờ lập nghiệp. Đế niên đã không còn. Vương thất như một câu
chuyện cổ xa xôi. Chí tôn là sự tồn tại danh nghĩa trên ngọn núi Hoàng
Kim.

Thiên hạ từ năm Tinh Đế ấy, đã không còn vua nữa.

Mười sáu vị hoàng đế từng ngồi trên đỉnh quyền lực Thang Lâm giờ chỉ còn
lại danh tính trên những tấm bài vị cúng bái ở điện Cửu Long. Hậu duệ
dòng tộc của Tinh Đế vẫn còn đó, thu nhỏ triều đình danh nghĩa của mình
lại trên ngọn núi Hoàng Kim. Bốn phương chư hầu vẫn lấy triều đình ấy
làm biểu trưng có danh mà không thực, hàng năm vẫn đều đặn tiến cống
những gì cần thiết nhất cho hoàng đế.

Thế nhưng vương triều khi ấy, tựa như chuông khánh đã cũ nát ở trong
chùa vàng. Đánh không kêu, chỉ còn lớp thếp vàng son đang rệu rã từng
ngày.

03. Thiếu niên ca

Cho đến tận bây giờ, Phá Thần vẫn nhớ như in ánh mặt trời rực rỡ của ngày hôm đó.

Ánh nắng chiều cuối thu dát lên trường thành một mảng vàng rực, ấm áp mà
thê lương. Gió chiều lồng lộng, đồng cỏ nổi sóng, dập dờn đuổi nhau
chạy ra xa mãi. Lớp này nối lấy lớp kia, mãi không bao giờ trở lại. Cũng
tựa như bóng dáng yêu kiều của người con gái ấy. Cũng tựa như lòng
người, từng giây từng phút đều là đổi là thay.

Phá Thần biết rằng suốt cả cuộc đời y mãi mãi không nắm giữ được những cơn sóng vàng ấy.

Dù là Sát Dao Quang vũ công vô địch thiên hạ, dù là tiên sinh Mạt Dụng
thông tỏ vạn sự của đài Khổng Tước, cũng không thể. Dù là Lâm Vũ của một
thời niên thiếu sôi nổi ngày xưa, hay là Phá Thần của một Dạ Phiêu
Hương trầm mặc bây giờ, tựu chung lại, cũng chỉ là con người mà thôi.

Tháng năm thăng trầm, thiên hạ xoay chuyển, núi hóa thành sông, sông cạn
thành bãi, người thiếu niên tính nóng như lửa ngày nào, giờ đã là một
kẻ trầm tĩnh tựa bóng núi xa. Trong lòng y lúc này cũng chỉ còn đọng lại
những hoài niệm của xưa cũ xa xôi. Những hoài niệm như vốc nước trong
hốc cây cổ thụ già, chờ ngày hóa thành hơi bay đi mất.

Lòng của y đó, cũng như là cổ thụ, vươn những cành lá xum xuê đón hết
những dâu bể sóng gió, tận lực che chắn cho những vốc kỷ niệm trốn ở
đằng sau. Cho đến khi cành khô tàn gãy, cho đến khi lá khô rụng rơi, cho
đến khi chỉ còn là cát bụi.

Và như vết rêu cũ bên tường nhà, những khúc ca phóng túng sôi nổi của
một thời tuổi trẻ sẽ cứ vĩnh viễn ở đó, một lúc bất chợt lại vô tình gợn
lên, khiến người ta phải mỉm cười, khiến người ta phải lặng người đi.​

ooo​
Có một lần Hỏa Hồ Ly ghé thăm tháp Thiên, đã từng trò chuyện với Sát Dao Quang:

- Ta du lịch trời đất mấy trăm năm, trên tới cung Bạch Ngọc, dưới tới
điện Diêm La, nhưng ta không có cách nào nhìn thấy bản thể của ngươi.

Gã trả lời:

- Ta là người.

- Ta chưa bao giờ thấy một người nào giống như ngươi. Ngươi không phải
người. Ngươi chẳng phải thần, càng không phải yêu hay là ma quỷ.

Sát Dao Quang bật cười, cặp mắt gã híp lại thành hai đường rãnh nhỏ:

- Dù ta đã là thứ gì trong trời đất, chỉ cần ta muốn là người, thì ta
chính là người. Cho dù ngươi có ba ngàn năm đạo hạnh, có thông hiểu trăm
ngàn cách hóa hình người, ngươi vẫn không phải là người thật sự. Tận
sâu trong tâm trí của ngươi, luôn là hồ.

Y lại chỉ vào ngực mình:

- Loại như chúng ta, vĩnh viễn không thể phản bội lại bản tâm của mình. Sư huynh đã dạy ta như thế.

Con hồ ly ba ngàn tuổi trầm ngâm không nói gì. Khi ấy, Sát Dao Quang mới có hai mươi bảy tuổi.

Khi ấy sư huynh của gã, Dư Lệ, đã sắp năm mươi.​

ooo​

Y là kẻ duy nhất trên Thang Lâm có thể giẫm trên lục đạo luân hồi, bước
ngang năm thế sáu cõi. Thanh kiếm trong lòng y, có sức mạnh trấn áp được
cả thần ma.

Thế nhưng chẳng ai có thể tỏ tường được bản tâm của y. Tâm tình của y là
nghi hoặc hay dửng dưng, máu trong người y là nóng hay lạnh, lòng y là
đen hay trắng.

Thời gian tựa nước, cứ từng chút từng chút bào mòn đi tất cả. Đã có lúc
người ta nghĩ tấm lòng hành hiệp năm xưa của y, rốt cuộc qua bao nhiêu
gió gió mưa mưa như vậy, cũng đã hao mòn đi mất rồi. Thế nhưng chỉ có
những kẻ tri kỷ với y mới biết, con người ấy kiên định cứng cỏi đến
nhường nào, cố chấp bất biến đến như thế nào.

Giống như ánh kiếm quang đã từng rực rỡ của thời thanh xuân, cứ dần dần
thu liễm lại, ẩn mình hoàn toàn vào thế nhân, cho đến khi bộc phát, đủ
sức chẻ đôi cả sơn hà.

Con người ấy sinh ra trong buổi ly loạn, trưởng thành giữa ngày giao
thời. Giữa đen và trắng, giữa trời và đất, giữa thần và người.

Con người ấy, tên là Dư Lệ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3