Dear Julie! - Finding Love 06 - Part 1

So I’m gonna love you like I’m gonna lose you,

I’m gonna hold you like I’m saying goodbye.

So I’ll kiss you longer baby any chance that I get,

I’ll make the most of the minutes and love with no regrets.

– Like I’m gonna lose you lyric

Đợt tuyết đêm qua cuối cùng cũng đã dừng lại, dẫu vậy, những đám mây vẫn
vây lấy khắp bầu trời khiến mọi thứ đều phủ đầy một màu trắng muốt. Tuyết lấp
lánh như những viên pha lê lẫn khuất đâu đó trong nền tuyết trắng. Những lớp
tuyết vươn trên những hàng cây cao vững chãi, những nhánh cây mỏng manh buông
rũ vì sức nặng của tuyết. Cả một bãi cỏ mới ngày nào vẫn còn xanh mướt thì hôm
nay đã hóa thành một tấm thảm nhung mang sắc màu của sự tinh khôi.

Tiếng chuông cửa vang lên phá tan giấc ngủ của Karl. Mặc dù anh đã cố lờ
nó đi nhưng có vẻ như âm thanh ấy không có dấu hiệu sẽ dừng lại. Anh cựa mình,
cảm thấy có một sức nặng đang đè lên người, và rồi nhận ra nàng đang say giấc
trên anh. Sau cơn cuồng yêu của ngày hôm qua, họ đã đổ gục lên nhau và ru nhau
vào giấc ngủ trên chiếc ghế sofa yêu thích của nàng. Họ cuốn lấy nhau và cùng
chia sẻ với nhau chiếc chăn dày.

Lại một lần nữa tiếng chuông vang lên, anh cau mày vì kẻ nào đó đang phá
hỏng giấc ngủ của anh. Không muốn kẻ nào đó sẽ tiếp tục khiến một người khác
cũng thức giấc như mình, anh đẩy nhẹ nàng vào phía trong của chiếc ghế và bước
xuống khỏi đó. Tóm lấy chiếc áo choàng đang nằm vất vưởng ở gần đó, anh vừa mặc
nó vào khi tiến đến cửa, vừa rủa thầm kẻ mà anh không biết mặt.

Anh mở cánh cửa mà không buồn hỏi lấy ai là người đang đứng ở phía kia. Rồi
anh nhận ra người đàn ông tầm tuổi anh đang đối diện với mình.

“Oh! Xin lỗi đã làm phiền.” Người đàn ông kia bối rối khi nhận ra vẻ
ngoài cùng nét mặt vẫn còn ngái ngủ của anh.

“Đừng bận tâm, mọi chuyện đã rồi.” Anh phẩy tay. “Có chuyện gì thế?”
Anh gác khuỷu tay lên thành cửa trong khi nghiêng người để bàn tay luồn vào mái
tóc khiến nó rối bù. “Chuyện gì khiến anh đánh thức tôi dậy vào lúc buổi sáng
cuối tuần thế này?” Anh vò đầu một cách khó chịu, không quan tâm xem người kia
có nhìn mình ra sao.

Vì quá lo lắng bởi sự làm phiền của mình mà người đàn ông kia vô tình
quên mất lý do đưa anh ta đến đây cho đến khi anh hỏi. “Chúng tôi đến để cào
tuyết, anh biết đấy.” Anh ta chỉ tay ra phía sau để họ cùng thấy cả một khoảng
sân rộng lớn của căn nhà biệt lập giờ đang bị tuyết bao phủ.

“Thế thì tại sao anh lại không làm điều đó đi?” Anh ta là một trong những
người hiếm hoi anh cho phép đi vào khu nhà của mình bởi anh ta đã làm việc cho
anh trong suốt khoảng thời gian dài kể từ khi anh vẫn còn sống ở căn nhà cũ cho
đến khi anh dọn về đây vài năm trước. Có lẽ vì thế mà anh đã quên mất sự khách
sáo trong từng câu nói dành cho anh ta và người đàn ông ấy cũng quen thuộc với
anh theo cách đó. “Theo như trí nhớ của tôi thì anh chưa bao giờ hỏi tôi về việc
được hay không được cào tuyết ở nhà tôi trước đây.” Anh ta luôn đến sau mỗi trận
tuyết và luôn rời đi sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ. Tiền sẽ tự động chuyển vào tài
khoản của anh ta. Anh tin tưởng vào cách anh ta làm việc vì thế anh cũng chẳng
hỏi han hay xét nét. Ấy thế mà… anh lại vò đầu một lần nữa.

“Oh, thật thế sao?” Anh ta cố gắng đùa, “bởi vì tôi thấy có một chiếc xe
đang đỗ trong sân nhà anh nên tôi không biết tiếng ồn khi dọn dẹp có làm phiền
khách của anh không?”

Bỗng nhiên anh phì cười vì câu hỏi của anh ta. “Đừng lo lắng về điều đó.”
Nếu anh ta cho rằng đó là một lời trấn an từ Karl thì anh ta đã lầm, “người
khách của tôi và cả tôi đều đã bị làm phiền bởi tiếng chuông cửa mà anh nhấn
cách đây vài phút rồi.”

Người đàn ông kia đột nhiên xoa gáy vì sự khó xử. Nhưng lần này thì Karl
đã giúp anh ta giải tỏa một chút. “Tôi nói đùa đấy!” Anh đấm nhẹ lên vai anh
ta, “khách của tôi vẫn đang ngủ, và tôi nghĩ đã đến lúc mình thức dậy rồi. Cảm
ơn anh đã đánh thức tôi thay đồng hồ. Làm việc tích cực đi nhé, đừng quan tâm đến
chúng tôi. Cảm ơn!”

Họ nói thêm vài câu nữa trước khi anh đóng cửa chính lại, quay vào nhà
trong khi người đàn ông kia quay trở lại với nhóm của mình cũng như phân công
công việc cho họ.

Anh trở vào nhà, lại luồn tay vào mái tóc khiến nó rối tung và biến anh
thành một gã phong trần đầy quyến rũ mặc cho vẻ ngoài của mình. Khi anh đi đến
nơi mà mình đã ngủ đêm qua, một cảnh tượng đang hiện ra trước mắt mà anh không
biết mình nên vui vẻ hưởng thụ hay tức giận vì điều đó.

Nàng vẫn đang nằm ở đấy, trên chiếc ghế sofa, trong tư thế như thể nàng
đang nằm trên người anh. Bằng cách nào đó anh chẳng biết, tấm chăn mà anh đã đắp
lên người nàng trước khi anh rời khỏi giờ đây đã trôi tuột xuống. Nó không phủ
lên nàng. Nó chỉ còn là một mảnh vải che hờ hững trên cơ thể nàng. Bờ lưng cùng
đôi chân trần của nàng hiện ra bên dưới chiếc chăn chỉ đang che đi phần mông
trong khi mái tóc màu nâu đang buông rũ khuất đi khuôn mặt. Trong buổi sáng của
một ngày cuối tuần, hình ảnh một người phụ nữ đang nằm khỏa thân trên chiếc ghế
sofa và mảnh chăn có thể rơi xuống bất cứ lúc nào nếu như nàng cựa quậy khiến sự
ham muốn lại trỗi dậy trong mỗi người đàn ông.

Song… anh chẳng phải là người đàn ông duy nhất đang chiêm ngưỡng bức tranh
sống động ấy trong lúc này, bởi đang có những cặp mắt khác cũng đang lướt mắt
theo từng đường cong trên cơ thể người phụ nữ của anh. Anh có thể nhận ra ánh mắt
ấy đang hướng về nàng đầy thèm khát như những con thú nhìn vào con mồi của
chúng. Ở phía kia của bức tường kính nhìn thẳng ra khu vườn sau nhà, có hai gã
không thể dứt tia nhìn của mình khỏi nàng và anh có thể đọc được mong muốn của
họ vào lúc này chính là nàng cử động để chiếc chăn kia rơi xuống hoàn toàn và
phơi bày toàn bộ cơ thể đầy khao khát kia. Trong khoảnh khắc ấy, có một dã tâm
khác cũng hiện ra trong đầu anh, đó chính là hóa mù những kẻ kia vì chúng dám
nhìn vào cơ thể người phụ nữ mà anh tin rằng mình là người duy nhất được quyền
nhìn ngắm và sở hữu nó.

Những gã đàn ông ấy cứ dán cặp mắt thèm thuồng về phía nàng đến mức không
biết anh đang tiến về phía họ một cách tức giận và chỉ nhận ra khi anh xen vào
tầm nhìn của họ. Trong một thoáng, họ bỗng phản đối vì sự xuất hiện của anh
nhưng cũng rất nhanh sau đó, họ giật mình khi ánh mắt sắc như lưỡi dao của anh
đang nhìn về phía họ, khiến họ rụt lùi. Nhưng trước khi anh và họ phản ứng thêm
thì anh đã nhanh tay ấn vào chiếc điều khiển trong tay mình khiến toàn bộ tấm
kính trước mắt họ mờ đi để trả lại sự riêng tư cho gia chủ. Anh vẫn nhìn vào bức
tường kính ấy để chắc chắn rằng tấm rèm ở hai phía đang được kéo lại một cách tự
động trước khi quay người lại để phủ chiếc chăn lên người nàng, đồng thời đảm bảo
rằng ánh sáng nơi này đủ mờ để không làm phiền giấc ngủ của người đang nằm đấy.

Nàng chuyển mình khi những âm thanh ồn ào đánh thức. Ngay cả khi đang được
bao bọc bởi chiếc chăn và hơi ấm của cả một đêm dài nhưng dường như cái lạnh
bên ngoài kia vẫn lan tỏa bên trong không gian riêng nhỏ này. Nàng nhìn quanh để
tìm kiếm tiếng động đang phát ra từ đâu, nhưng thay vào đó, nàng nhận ra chiếc
rèm giờ đây đã khép lại và chỉ để những tia sáng len lỏi vào. Âm thanh sột soạt
vang lên khi nàng rời khỏi ghế sofa với chiếc chăn choàng quanh người, bước đi
một cách khó khăn hướng về bức tường kính. Song khi nàng vừa chạm tay vào chiếc
rèm để hé mắt nhìn thì tiếng nói của anh đã cắt ngang hành động ấy.

“Đừng mở nó ra!” Nàng xoay người tìm chủ nhân của giọng nói. Anh đang mặc
chiếc quần vải nỉ và chiếc áo thun nhàu nhỉ cùng chiếc khăn choàng quanh cổ, mồ
hôi vẫn còn đọng lại trên gương mặt anh khi anh tiến về phía nàng. Mặc dù trong
vẻ ngoài có vẻ không được tươm tất như những lúc khác và râu vẫn còn chưa cạo
nhưng trông mắt nàng, anh vẫn quyến rũ đến nghẹt thở.

“Chào buổi sáng, anh yêu!” Nàng đón anh bằng một nụ cười và khuôn mặt vẫn
còn ngái ngủ. “Em chỉ muốn xem tiếng ồn ào này từ đâu.”

“Buổi sáng tốt lành, em yêu!” Anh đặt trên môi nàng một nụ hôn ngay khi
anh đến bên cạnh nàng, “họ đang dọn tuyết đấy mà.”

“Ồ, vậy sao?” Nghe anh nói, nàng lại càng muốn nhìn xem bên ngoài tuyết
đã rơi dày như thế nào sau một đêm.

Nhưng anh đã kịp giữ nàng lại một lần nữa ngay khi nhận ra ý định của
nàng. “Anh đã nói đừng mở rèm hay cửa sổ ra.”

“Sao thế?” Nàng tròn mắt.

Hình ảnh nàng và những cặp mắt háu đói ấy bỗng hiện ra trong đầu ngay lập
tức. Anh nhíu mày trong khi nàng vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây.
“Bên ngoài đang có người, họ sẽ nhìn thấy em.” Anh biết việc bị ai đó nhìn thấy
khi ở cạnh anh là một trong những điều mà nàng không thích.

Tuy nhiên vào lúc này, vì sự ngăn cản của anh cũng như sự hiếu kỳ của
mình khiến nàng vô tình quên mất một trong những quy tắc. “Sao thế? Trông em tệ
đến thế sao?”

Câu hỏi của nàng hoàn toàn không giống với những gì anh đã dự đoán bởi nếu
là khi khác, nàng sẽ hoàn toàn tránh mặt như thể không hề có sự hiện diện của
mình trong căn nhà này, nếu như có ai đó đến gặp anh ngay tại chính tư gia
trong những ngày cuối tuần. Đó chính là một trong những điều nàng luôn làm
trong suốt thời gian dài họ bên nhau như thể nàng không muốn cho thế giới này
biết về mối quan hệ giữa họ. Ấy vậy mà trong buổi sáng nay nàng lại quên béng
đi.

Trước câu hỏi của nàng, anh buông nàng ra và lướt ánh nhìn của mình lên
nàng cùng một nụ cười đầy tinh nghịch trên môi. Không phải là tệ mà ngược lại
là đằng khác. Họ đã bên nhau đủ lâu để nhìn thấy vẻ ngoài của đối phương vào những
buổi sáng tinh mơ như thế này; và trong mắt những người đàn ông, hình ảnh người
phụ nữ của họ trong dáng vẻ mơ màng của mỗi buổi sáng là một điều gì đó rất đẹp
đẽ, bởi khi nhìn vào người phụ nữ ấy, họ biết được rằng mình đang có thêm một
ngày nữa để yêu và để sống, dẫu cho người ấy không hoàn hảo như mọi khi.

Và nàng lúc này là như thế trong mắt anh. Khuôn mặt không son phấn của
nàng, mái tóc rối bù, ánh mắt không tỉnh táo, chiếc chăn nhăn nhúm quấn quanh
người một cách hờ hững, mọi thứ tự nhiên như vốn có, những điều đó mang đến cho
nàng một vẻ đẹp tinh khôi và khó có thể rời mắt. Anh hài lòng vì điều này, bởi,
gạt bỏ những nghi ngại, anh tin mình là người đàn ông duy nhất được nhìn thấy
nàng trong hình dáng này và vẫn thấy nàng tuyệt vời theo cách của riêng nàng.

“Sao thế?” Nàng lắc vai để kéo anh ra khỏi những suy nghĩ đang khiến anh
cười như một gã khờ, “nhìn em kinh khủng đến mức ấy sao?”

“Ồ không!” Anh phản đối, “ngược lại đấy chứ. Nhưng dẫu vậy,” anh kéo chiếc
chăn quấn chặt quanh người nàng hơn như thể anh không muốn bất kỳ ánh mắt nào
khác nhìn thấy nàng vào lúc này, “em quên là mình đang như thế nào phía trong
chiếc chăn này sao?” Thay vì để cho nàng biết cảm giác của anh khi tưởng tượng
cảnh những gã ngoài kia sẽ ra sau nếu nàng xuất hiện và sự thật là anh chỉ muốn
giấu nàng đi, anh chọn cách giấu cảm xúc của mình và đưa cho nàng một lý do
khác. Nàng luôn là người sẽ phản ứng nếu họ vô tình vượt qua một bức tường vô
hình nào đó, và anh thì không muốn phá hỏng buổi sáng này chỉ vì những cảm xúc
của mình.

Nàng bật cười khi anh nhắc nàng nhớ về mình hiện giờ. Tiếng cười của nàng
lanh lảnh, nàng giấu mặt vào bờ ngực của anh để che đi vẻ ngại ngùng. Rồi anh
ôm nàng cùng cười để giấu đi sự tham lam của bản thân. “Suýt chút nữa là em đã
làm hỏng mắt của họ rồi!” Nàng cười khúc khích. “Đúng thế đấy!” Bởi chính anh sẽ
là người làm điều đó.

Rồi vài phút trôi qua trong tiếng cười, anh và nàng tách nhau ra. Nàng
nghiêng người ngẩng mặt nhìn anh, không lo lắng sẽ ngã bởi đã có vòng tay anh đỡ
lấy từ phía sau, “anh vừa tập thể dục sao? Anh dậy từ khi nào thế?”

“Kể từ khi những gã ấy đến và nhấn chuông liên tục.” Anh hất đầu về phía bức
tường kính khuất sau tấm rèm.

“Ồ!” Nàng đã nhận ra vì sao anh nhìn trông khác so với mọi khi, “anh vẫn
chưa cạo râu này.” Một cách khó khăn, nàng rút một tay ra khỏi chiếc chăn trong
khi tay còn lại giữ nó để chạm vào làn da thô ráp trên gương mặt của anh.

“Anh đã dự định sẽ cạo sau khi chạy xong.” Anh giải thích như thể anh
nghĩ nàng không hài lòng với vẻ ngoài không chỉnh chu của anh.

“Anh có biết rằng…” bàn tay nàng vẫn cứ mãi chạm vào những sợi râu mọc
lúng phúng trên cằm và quai hàm, “…trông anh rất quyến rũ vào lúc này không?”
Nàng nháy mắt, “trước kia em luôn nghĩ đàn ông không nên để râu bởi điều đó khiến
họ trông– hơi bẩn. Nhưng dạo gần đây, quan niệm ấy dường như đang thay đổi.
Không phải bất kỳ ai cũng nên cạo râu; có một số người, bộ râu khiến họ trong
nam tính và cuốn hút hơn. Và anh là một trong những người đấy, anh biết không?”

“Em nghĩ như thế sao?” Anh lại cười trước lời nhận xét của nàng.

“Dĩ nhiên!” Nàng luôn là người thay đổi suy nghĩ và quan điểm xoành xoạch,
nhưng vào lúc này, trong khoảng thời gian này, nàng nghĩ người đàn ông không có
râu trông có vẻ bảnh bao và phong độ, nhưng người có râu lại mang dáng dấp của
những người đàn ông phong trần và từng trải. Tới một độ tuổi nào đó, người phụ
nữ sẽ chỉ cần một người đàn ông đủ bản lĩnh và khả năng để làm điểm tựa cho
mình, vẻ ngoài hào nhoáng ấy sẽ chỉ còn là một yếu tố phụ và được đặt trong quá
khứ mà thôi. “Ồ thôi nào!” Nàng không thích cứ mãi như thế này, “đến đây và hôn
em đi nào!” Dẫu chỉ với một tay nhưng bàn tay ấy vẫn có đủ sức mạnh và lực hút
để kéo anh về phía mình, phá tan mọi suy nghĩ trong đầu họ và cuốn họ vào một
vòng xoáy khác của sự đam mê.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3