11. Orpheus độc tấu (Phần 1)
ORPHEUS ĐỘC TẤU
Phần 1
Thrace tốt đẹp trước đây, những gì còn sót lại hậu tận thế yêu thích của tôi, nơi cuộc sống khó khăn, các thầy tu hiến tế máu cho Ares, và các vị vua nuôi ngựa để ăn thịt người! Nghe như là nơi một chàng trai trẻ sẽ trở thành một người chơi đàn hạc, đúng không?
Đó là nơi Orpheus được sinh ra. Dĩ nhiên, Beatles đến từ Liverpool và Jay-Z từ các dự án ở Brooklyn, vì vậy tôi đoán âm nhạc có thể đến từ những nơi không thể đoán trước.
Cách mà cha mẹ Orpheus gặp nhau… nó thậm chí không thể đoán trước được hơn.
Cha anh ta là một ông vua Thrace tên là Oeagrus. (Chúc may mắn với việc phát âm nó. Oh-AH-grus, chăng?) Khi Oeagrus còn trẻ và độc thân, ông thích tiệc tùng và ca hát nhiều như ông thích đánh nhau. Vì vậy, khi thần rượu vang Dionysus và đội quân say xỉn của ông đi qua thị trấn trên đường xâm lược Ấn Độ, Oeagrus chào đón họ với hai cánh tay rộng mở và một cái ly cần được rót đầy.
“Ngài đang đi xâm lược một quốc gia nước ngoài mà không vì lý do gì đặc biệt ư?” Oeagrus hỏi. “Ta nhất định tham gia!”
Oeagrus tập trung người của mình và tham gia đội viễn chinh của thần rượu vang.
Đầu tiên, mọi thứ là cầu vồng và nho Chardonnay. Oeagrus hòa nhập tốt với đám môn đồ của ông thần rượu, đặc biệt các maenad – những nymph điên cuồng thích xé những kẻ thù của họ thành từng mảnh với đôi tay trần. Một người Thrace có thể đánh giá cao điều đó!
Mỗi đêm ở lửa trại, Oeagrus uống rượu với các maenad và hát những bản ballad Thrace. Ông ta có một giọng nam trung ấm áp. Khi ông ấy hát một giai điệu buồn, ông làm người nghe rơi nước mắt. Khi ông hát một bản nhạc nhanh, ông làm mọi người nhảy múa. Thực tế, ông hát hay đến nỗi ông ấy thu hút sự chú ý của một nàng Muse.
(Em trai tôi Tyson ở đây. Cậu ấy đã nghĩ tôi nói moose. Không, Tyson, gã trong câu chuyện không thu hút sự chú ý của một moose (nai sừng tấm). Bây giờ Tyson buồn bã.)
Chín nàng Muse là những chị em bất tử, họ trông nom những nghệ thuật khác nhau, như ca hát, kịch nghệ… ừm, trò chơi đố chữ, dubstep, nhảy tap và có lẽ một vài thứ khác tôi đã quên mất. Calliope, nàng Muse cả, phụ trách sử thi. Bà hướng dẫn những tác giả đang kể những câu chuyện về các anh hùng và những trận chiến và… bạn biết gì không? Tôi vừa mới nhận ra tôi nên hiến tế cho bà ấy trước khi tôi viết cuốn sách này. Nó hoàn toàn là lĩnh vực của bà ấy.
Ối. Xin lỗi, mọi người. Cuốn sách này không được xác nhận chính thức bởi Muse thích hợp. Nếu nó phát nổ trong tay bạn, lỗi của tôi.
Dù sao, giống như tất cả Muse, Calliope có một sự yếu mềm với âm nhạc. Từ buồng của mình trên Núi Olympus, bà nghe thấy Oeagrus hát khi ông tiến về phía đông với đội quân của thần rượu vang. Calliope bị mê hoặc đến nỗi bà bay xuống vô hình để kiểm tra chiến binh say xỉn với giọng hát tuyệt vời này.
“Chao ôi, đúng là một ca sĩ!” Calliope thở dài.
Thậm chí không có sự huấn luyện thích hợp, Oeagrus có một năng khiếu tự nhiên. Ông hát với rất nhiều tình cảm và sự tự tin. Ông trông cũng không tệ. Khi đội quân diễu hành, Calliope đi theo, bay vòng vòng vô hình trên đầu như một con mòng biển lớn lén lút, chỉ vì bà có thể nghe Oeagrus hát mỗi đêm.
Cuối cùng Dionysus tới Ấn Độ. Nếu bạn đã đọc cuốn sách khác của nhau, Những vị thần Hy Lạp, bạn biết việc xâm lược của ông ấy không kết thúc tốt lắm. Người Hy Lạp băng qua Sông Ganges và lấy tay che mông của họ bởi đoàn người Ấn Độ sùng đạo ném lửa. Trong cơn rút lui hoảng loạn, Oeagrus chạy vào sông Ganges. Nhưng ông quên một chi tiết nhỏ: ông không biết bơi.
Đám chiến binh say xỉn và các maenad giẫm lên ông khi họ cố gắng bỏ chạy. Oeagrus sẽ bị chết đuối nếu Calliope đang không quan sát. Ngay khi ông chìm xuống, bà lặn xuống sông. Bằng cách nào đó, bà vật ông lên vai mình và mang ông đến bờ bên kia, kiểu cõng trên lưng. Điều đó hẳn trông khá ngớ ngẩn – một tiểu thư dễ thương mặc bộ áo choàng trắng hiện ra từ Ganges với một chiến binh Thrace to lớn lông lá trên vai mình.
Đội quân của Dionysus trở về Hy Lạp trong tâm trạng thất vọng, nhưng Calliope và Oeagrus có một thời gian tuyệt vời. Trong suốt chuyến đi, họ phải lòng nhau. Lúc những người Thrace về nhà, Calliope đã sinh ra một đứa con trai á thần tên là Orpheus.
Đứa bé lớn lên ở Thrace, đây không phải là một nơi dễ dàng cho một nhạc sĩ trẻ nhạy cảm. Cha anh ta mất hứng thú vào anh ta khi ông nhận ra Orpheus sẽ không bao giờ trở thành một chiến binh. Nếu bạn đưa cho đứa trẻ một cái cung, anh ta sẽ gảy một giai điệu trên dây cung. Nếu bạn cho anh ta một thanh kiếm, anh ta sẽ đánh rơi nó và gào thét, “Ta ghét mấy cái lưỡi sắc bén!” Những đứa trẻ khác trêu chọc, bắt nạt và xa lánh Orpheus… đến khi anh ta học cách sử dụng âm nhạc của mình như một sự bảo vệ. Anh ta dần dần nhận ra rằng tiếng hát của anh ta có thể làm hầu hết những kẻ bắt nạt thù địch phải khóc. Anh ta có thể thoát khỏi một cuộc tấn công bằng việc chơi những ống sậy của mình. Những kẻ tấn công của anh ta sẽ chỉ đứng đó, bị mê hoặc, và để Orpheus rời đi.
Mỗi cuối tuần, mẹ anh ta, Calliope, đưa anh ta đi học âm nhạc với các Muse khác. Orpheus sống vì những chuyến viếng thăm đó. Những người dì bất tử của anh ta dạy anh ta mọi thứ họ biết về âm nhạc, điều này về cơ bản là mọi thứ.
Không lâu sau, đứa trẻ tỏa sáng hơn các giáo viên của anh ta. Orpheus có sự khéo léo và kĩ năng thần thánh của mẹ anh ta. Anh ta có tài năng thô và sự cáu kỉnh phàm trần của cha anh ta. Các Muse chưa bao giờ nghe thấy một giọng hay đến thế.
Họ cho Orpheus thử rất nhiều loại nhạc cụ khác nhau: một bộ trống, một cái sừng Pháp, một chiếc Telecaster 67. Orpheus chơi xuất sắc tất cả chúng. Sau đó một ngày anh ta tìm thấy dụng cụ sẽ giúp anh ta nổi tiếng. Vấn đề duy nhất: nó thuộc về một vị thần.
Một cuối tuần, Apollo đến thăm Chín nàng Muse để nhập liệu vào bản nhạc kịch mới của ông, Hai Mươi Lăm Điều Tuyệt Vời Về Ta (Một Sự Tiếp Tục Của Hai Mươi Điều Tuyệt Vời Về Ta).
Apollo chơi cho họ vài bài hát với cây đàn lyre của mình trong khi Orpheus ngồi trong góc phòng, lắng nghe trong sự ngạc nhiên. Anh ta chưa bao giờ nghe đàn lyre trước đây. Không người phàm nào có. Lúc bấy giờ Apollo sở hữu chiếc đàn lyre duy nhất. Hermes đã phát minh nó từ một cái mai rùa, hai thanh củi và vài dây gân cừu, bởi vì Hermes là chủ. Ông ấy đã đưa nó cho Apollo để tránh thời gian tống giam vì ăn trộm gia súc (câu chuyện dài), và đàn lyre trở thành tài sản quý giá của Apollo.
Sau vài bài hát, Apollo đặt nhạc cụ của mình xuống và tập trung chín nàng Muse quanh một chiếc piano ở bên kia phòng. Trong khi họ đang thảo luận sôi nổi, cố gắng để tìm ra chín phần hòa âm cho chương cuối, Orpheus đi qua chỗ đàn lyre.
Anh ta không thể ngăn bản thân mình lại. Anh ta nhặt nhạc cụ lên và gảy một hợp âm.
Apollo đứng bật dậy. Đôi mắt ông cháy lên với sự giận dữ. Chín Muse đột nhiên trốn đi, bởi vì không ai nhặt đồ chơi của một vị thần mà không được phép.
Chỉ hai điều giữ Apollo không làm nổ tung đứa trẻ thành tro. Đầu tiên, Orpheus đang cầm cây đàn lyre. Apollo không muốn làm hỏng nó. Thứ hai, Orpheus bắt đầu bài hát tuyệt vời nhất Apollo từng nghe.
Anh ta chơi như thể đàn lyre là một phần của chính cơ thể anh ta. Những ngón tay của anh ta chạy trên những sợi dây, tạo nên những giai điệu và phi giao điệu ngọt ngào không tưởng. Chín Muse khóc lên vì vui sướng. Cơn giận dữ của Apollo bốc hơi.
Âm nhạc của Orpheus đầy những nỗi đau và buồn bã của người phàm. Không vị thần có thể làm âm nhạc nguyên chất đến vậy. Apollo trân trọng điều đó. Hai lần trước đây, Zeus đã trừng phạt ông bằng việc biến ông thành người phàm tạm thời. Apollo nhớ điều đó đã khó khăn như thế nào – linh hồn thần thánh của ông bị giam giữ trong một cơ thể xác thịt yếu ớt. Âm nhạc của Orpheus bắt lấy cảm giác đó một cách hoàn hảo.
Orpheus hoàn thành bài hát của mình. Anh ta ngượng ngùng nhìn lên Apollo. “Tôi xin lỗi, thưa chúa tể. Tôi – tôi không thể ngăn bản thân mình. Bây giờ ngài có thể giết tôi. Tô đã chơi đàn lyre. Cuộc đời của tôi hoàn hảo.” Anh ta quỳ xuống và dâng nhạc cụ lên cho vị thần.
Apollo lắc đầu. “Không, cậu bé. Hãy giữ lấy đàn lyre. Ta sẽ làm một cái khác.”
Đôi mắt Orpheus mở to. “Thật chứ?”
“Ngươi xứng đáng với nó. Hãy lấy đàn lyre. Hãy tạo âm nhạc trên trái đất. Hãy dạy những người khác chơi. Chỉ là hãy thực hiện cho ta một đặc ân. Đừng dạy họ chơi ‘Cầu thang lên Thiên đường’, được chứ? Ta thực sự phát ốm với bài hát đó.”
Orpheus cúi đầu, khom người và cảm ơn vị thần. Anh ta làm chính xác điều Apollo yêu cầu. Anh ta đi khắp thế giới dạy những người khác làm đàn lyre và chơi thật hay. Anh ta thu thập những bài hát từ mỗi vùng đất. Anh ta thậm chí làm một cuộc hành trình đến Ai Cập, nơi anh ta bổ sung âm nhạc của đất nước cổ đại đó vào vốn tiết mục của mình. Anh ta hoàn thiện việc chơi nhạc và tiếng hát của mình. Và bất cứ khi nào anh ta tìm thấy ai đó đang cố học “Cầu thang lên Thiên đường” anh ta lấy đi nhạc cụ của họ và đập vỡ nó vào một bức tường.
Orpheus trở nên tài năng đến nỗi âm nhạc của anh ta có thể khiến toàn bộ các thành phố đứng yên. Anh ta đi qua một cái chợ khi đang chơi đàn lyre, và mọi người sẽ đóng băng. Các nhà buôn sẽ dừng buôn bán. Những kẻ móc túi sẽ ngừng trộm cắp. Đám gà sẽ ngừng kêu cục cục, và trẻ con sẽ ngừng khóc. Hàng đám người sẽ theo anh ta khỏi thị trấn chỉ để nghe anh ta chơi đàn. Họ sẽ đi sau anh ta hàng trăm dặm đến khi cuối cùng họ nhìn quanh choáng váng và nghĩ: Mình sống ở Ai Cập. Mình đang làm gì ở Jerusalem vậy?
Orpheus thật sự trở nên tài giỏi hơn. Những động vật hoang dã không cách nào chống lại âm nhạc của anh ta. Khi anh ta đi qua một khu rừng, những con sư tử tập trung quanh và lăn qua để anh ta có thể vuốt ve bụng của chúng trong khi anh ta hát. Những con sói cọ cọ lên hai chân anh ta và ve vẩy đuôi của chúng khi anh ta chơi bài hát chúng thích, “Đói như Sói”. Chim chóc đậu im lặng trên cây, lắng nghe khi Orpheus chơi nhạc, hy vọng chúng có thể nhặt được vài bí quyết để cải thiện tiếng hót của chúng.
Cuối cùng âm nhạc của Orpheus trở nên mạnh đến nỗi nó thậm chí có thể ảnh hưởng đến môi trường. Cây cối di chuyển trên mặt đất, chạy hối hả trên bộ rễ của chúng như những con cua, để chúng có thể đến gần đàn lyre của anh ta hơn. Những tảng đá khóc ngưng tụ khi anh ta hát. Những khối đá lăn theo anh ta xuống đường. (Có lẽ cả các Rolling Stones nữa, bởi vì những người này trông đủ già để biết đến Orpheus.) Những dòng sông dừng lại ở dòng của mình để nghe anh ta. Những đám mây neo lại trên đầu để chúng có thể có những vị trí chảy cả máu mũi cho những buổi hòa nhạc của anh ta.
Không có gì trong toàn bộ thế giới có thể cưỡng lại Orpheus. Âm nhạc của anh ta như sức hút của mặt trời, kéo theo mọi người về phía anh ta.
Khi anh ta không dạy âm nhạc, anh ta thực hiện rất nhiều việc anh hùng. Ví dụ, anh ta lái tàu Argo, nhưng chúng ta sẽ đến đó trong chương về Jason. Hãy tiếp tục theo dõi.
(Hiểu chứ? Âm nhạc? Hãy tiếp tục theo dõi? Ừm, Tyson nghĩ nó thú vị.)
Orpheus trở nên nổi tiếng đến nỗi anh ta không thể đi bất cứ đâu mà không thu hút một đoàn nam nữ hâm mộ. Anh ta hát, và các trái tim tan chảy. Anh ta giành được các giải thưởng. Anh ta nhận được những lời cầu hôn từ mọi nơi, và rất nhiều lượt xem trên kênh YouTube của anh ta đến nỗi trang đó sập luôn. Anh ta nổi tiếng hơn hơn Elvis, hơn Bieber, hơn *hãy điền tên của bất cứ ban nhạc nam nào nào nổi tiếng trong tuần này*. (Xin lỗi, tôi không theo dõi.)
Chỉ để thoát khỏi chính danh tiếng của mình, Orpheus trở về nhà ở Thrace, bởi vì người dân không quan tâm anh ta. Điều đó thật hài hước làm sao. Bất kể cho bạn quan trọng như thế nào trên thế giới, những người lớn lên với bạn vẫn như thể, Phải, sao cũng được.
“Chào, Cha,” Orpheus sẽ nói. “Con phải về nhà để tránh khỏi hàng triệu người hâm mộ của mình.”
“Người hâm mộ?” cha anh ta càu nhàu. “Tại sao ngươi lại có người hâm mộ?”
“Ừm, âm nhạc của con có thể dừng những dòng sông và làm cây cối di chuyển, và một lần toàn bộ một thành phố đầy người đi theo con vài trăm dặm để nghe con chơi nhạc.”
“Ha.” Cha anh ta cau mày. “Ngươi vẫn không thể cầm một thanh kiếm một cách đúng đắn.”
Trong khi ở Thrace, Orpheus dành hầu hết thời gian của mình với các môn đồ của Dionysus, bởi vì ít nhất họ đánh giá cao âm nhạc tiệc tùng hay ho. Orpheus giúp tổ chức Dinoysian Huyền bí, nó là một lễ hội linh hồn lớn với rất nhiều rượu vang, âm nhạc và kịch nghệ để tỏ lòng kính trọng vị thần. Dionysus không cần thêm bất cứ vở kịch nào như thế, nhưng tôi đoán âm nhạc là một sự bổ sung hay ho.
Nhưng, thậm chí ở Thrace, Orpheus có những người hâm mộ điên cuồng. Trong suốt các lễ hội, các maenad sẽ say xỉn và bắt đầu tán tỉnh anh ta. Bởi vì Orpheus chỉ quan tâm đến âm nhạc của mình, anh ta sẽ không đáp trả, và các maenad giận dữ. Vài lần họ đến gần để quấy phá và xé anh ta ra.
Mẹ anh ta, Calliope, quyết định rằng, vì sự anh toàn của anh ta, Orpheus nên kết hôn. Có lẽ điều đó sẽ làm cho những người hâm mộ của anh ta lùi lại. Bà nói chuyện với Apollo, ông tình cờ có một cô con gái á thần trẻ có thể lấy làm vợ được tên là Eurydice.
Calliope sắp xếp một lối qua hậu trường cho Eurydice ở buổi hòa nhạc tiếp theo của Orpheus. Hai người bọn họ gặp nhau và đó là tình yêu sét đánh… hoặc ít nhất trước màn biểu diễn đầu tiên. Là con gái của Apollo, Eurydice có âm nhạc trong máu mình. Cô hiểu Orpheus ngay lập tức. Họ tán gẫu suốt giờ nghỉ giải lao trong phòng thay đồ của Orpheus. Sau màn diễn lại cuối cùng của mình, Orpheus mang Eurydice lên sân khấu và thông báo rằng họ đã kết hôn.
Những người hâm mộ của anh ta khóc thét và giựt tóc mình, nhưng Eurydic trông rất xinh đẹp và Orpheus trông rất hạnh phúc đến nỗi đám đông nhã nhặn kiềm chế chạy tán loạn lên sân khấu. Suốt nhiều tuần, truyền thông đại chúng cứ đưa tin về việc cặp đôi đáng yêu như thế nào, mặc dù không ai có thể quyết định tên gọi cho cặp đôi là gì. Ordice? Eurypheus?
Đám cưới của họ được tham dự bởi tất cả những con người và thần thánh xinh đẹp. Chín nàng Muse cung cấp âm nhạc. Apollo làm lễ. Dinoysus là cậu bé mang hoa. (Được rồi. Có lẽ tôi đang bịa điều đó.)
Hymenaios, vị thần của những nghi lễ hôn nhân, xuất hiện để dẫn dắt tiến trình, mặc dù, lạ thay, ông khóc khi ông hộ tống cô dâu xuống một bên. Quần áo của ông là màu đen tang lễ. Ngọn đuốc thiêng của ông được cho là cháy vui vẻ, nhưng nó chỉ kêu xèo xèo và bốc khói. Những vị khách thắc mắc về điều đó. Đó là một điềm khá xấu cho cuộc hôn nhân sắp tới, nhưng mọi người sợ phải hỏi ông về điều đó.
Về phần Orpheus và Eurydice, họ đang quá say đắm trong tình yêu để nhận thấy. Ở tiệc chiêu đãi, chú rể hát cho cô dâu của mình ngọt ngào đến nỗi toàn bộ khán giả òa khóc.
Họ nên có kì trăng mật lãng mạn nhất từng có. Không may, một kẻ bám đuôi phá hủy mọi thứ. Bạn có lẽ nghĩ ý tôi là một kẻ bám đuôi của Orpheus, nhưng không. Hóa ra vợ anh ta có một người hâm mộ điên cuồng.
Suốt nhiều năm, một tiểu thần tên là Aristaios đã cố gắng làm Eurydice chú ý. Có lẽ bạn nhớ Aristaios từ chương trước – con trai của Cyrene? Nếu không, đừng lo lắng về điều đó. Ông ta là vị thần của việc nuôi ong và làm pho-mát. Không thật là một người chơi chính.
Dù sao, ông ta mê đắm Eurydice, nhưng cô không biết ông tồn tại. Aristaios phát điên với nỗi tuyệt vọng khi cô kết hôn với Orpheus. Eurydice đang phạm một sai lầm khủng khiếp! Tại sao cô cưới nhạc sĩ giỏi nhất trên thế giới khi cô có thể cưới một vị thần pho-mát? Aristaios phải khiến cô đừng xuẩn ngốc như thế.
Một buổi chiều trong kì trăng mật, Eurydice và Orpheus đang thư giãn trên một bãi cỏ xinh đẹp trong rừng. Orpheus quyết định chơi đàn lyre một lúc, bởi vì ngay cả những thiên tài âm nhạc cần tập luyện, vì vậy Eurydice đi lang thang một mình.
Sai lầm lớn.
Aristaios đi theo, trốn trong những bụi cây. Ông ta đợi đến khi Eurydice đi được nửa dặm từ đồng cỏ. Sau đó ông ta nhảy ra trước mặt cô và hét lên, “Lấy ta!”
Aristaios đang nghĩ gì? Tôi cho là mẫu phụ nữ duy nhất của ông ta là mẹ mình, Cyrene, và bà ấy chính xác không phải là kiểu lãng mạn. Bà ấy đã giành được tình cảm của người chồng đầu tiên của mình bằng việc giết một con sư tử. Bà đã giành được người chồng thứ hai bằng cách cố gắng chặt đầu ông ấy. Có lẽ Aristaios nghĩ rằng liệu ông ta cư xử hung hăng, Eurydice cuối cùng sẽ chú ý ông.
Được rồi, cô chú ý ông. Cô gào thét và bỏ chạy.
Chín trên mười lần, nếu ai đó nhảy vào bạn và hét “Lấy ta!” bỏ chạy, gào thét để được giúp đỡ là một ý tưởng tuyệt vời. Tuy nhiên, trong trường hợp này Eurydic sẽ thông minh hơn nếu đấm vào mặt Aristaios. Xét cho cùng, ông ấy là một thần pho-mat. Ông ta có thể sẽ khóc và bỏ đi.
Eurydice hoảng loạn. Cô không nhìn nơi cô đang đi. Cô sẩy chân qua chỗ cỏ cao thẳng vào một ổ rắn độc. Một con cắn ngập răng nanh của nó vào mắt cá chân cô, và cô dâu trẻ đổ sụp ngay lập tức.
Khi Aristaios bắt kịp cô, cô đã chuyển sang màu xanh da trời. Ông nhận thấy một trong những con rắn trườn đi – loài rắn chết người nhất ở toàn Hy Lạp. Nọc của nó đã ở trong tim Eurydice rồi.
“Ôi, nọc ong,” Aristaios lẩm bẩm.
Ông không phải là một vị thần hùng mạnh lắm. Có lẽ ông có thể cứu cô bằng cách biến cô thành một con ong chúa hoặc một cái nêm xinh đẹp của Muenster, nhưng trước khi ông có thể hành động ông nghe thấy Orpheus đang gọi tên cô. Nhạc sĩ hẳn đã nghe thấy tiếng kêu của cô.
Aristaios không muốn bị đổ tội vì cái chết của Eurydice. Sẽ không có ai mua mật ong hay pho-mát của ông ở chợ nông sản nữa! Ông ta làm điều hèn nhát và bỏ chạy.
Orpheus ngã lên cơ thể của người yêu của anh ta. Trái tim anh ta tan vỡ. Anh ta bế cô và khóc nức nở. Anh ta cố gắng hát để cô sống lại. Khi điều đó không có hiệu quả, anh ta cầu xin những con rắn độc, chúng đã tập trung bởi âm thanh của giọng hát của anh ta, để cắn anh ta để anh ta có thể theo vợ mình xuống Âm phủ. Những con rắn chỉ nhìn anh ta. Không, chúng ta thích ngươi. Ngươi hát hay lắm.
Trong cơn choáng váng, Orpheus chôn Eurydic trong đồng cỏ nơi họ chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ cuối cùng của mình. Sau đó Orpheus cầm đàn lyre của mình lên và lang thang không mục đích, rót nỗi buồn của mình vào âm nhạc.