Vợ bé nhỏ! Anh yêu em - Chương 06

Chương 6: Mẹ chồng muốn có cháu

Một tháng có bốn tuần thì mỗi tuần sẽ có ít nhất
một lần Yến Nhi cắp sách sang nhà mẹ chồng học nấu ăn, thấy cô con dâu kinh
nghiệm rỗng tuếch như tờ giấy trắng, nhưng càng học lại càng tiến bộ, rõ ràng
là rất có năng khiếu, có chăng chỉ là không được rèn luyện, lại được thêm cái
nhiệt tình học hỏi, thế nên bà rất vui. Hiếm khi thấy cặp mẹ chồng - nàng dâu
nào được hòa thuận như thế này, mặc dù cô dâu vừa vụng về lại chẳng giỏi nấu
ăn, chẳng bù cho chuyện vợ chồng nhà chị Lưu Uyển, mặc dù chị đảm đang tôm rang
hành mỡ, nhưng mẹ chồng thì cứ như khắc tinh với chị, gặp đâu mắng đấy, làm gì
cũng bị bắt bẻ.

Cuối tháng mười, vẫn như thói quen thường lệ, Nhi
lại xách túi sang nhà bà Minh Tuệ nhờ mẹ chỉ cho vài món mới, mỗi lần làm xong
cô đều ở lại ăn với mẹ rồi đóng hộp một ít mang về cho chồng. Nhưng lần này
ngoài thức ăn mà mình tự làm ra, bà Minh Tuệ còn nhét vào túi cô cả lô những
gói đen đen gì đó nữa. Nhi tròn mắt mở túi xách ra nhìn, ngơ ngác hỏi mẹ.

- Cái gì đây hả mẹ?

- Thuốc bổ đấy! Hai đứa mang về mà uống rồi nhanh
nhanh sinh cháu cho mẹ!

- Ơ… nhưng mà bọn con…

- Nhưng nhị gì? Thế chúng mày định bao giờ mới sinh
con?

Nghe mẹ hỏi đến đây, cô lại ngậm hạt thị. Cô nghĩ,
thôi thì mẹ muốn nói sao cứ để mẹ nói, vợ chồng cô trước khi kết hôn vốn đã bàn
với nhau sẽ không đẻ sớm rồi, ít nhất cũng phải sau hai năm đầu mới bỏ các biện
pháp tránh thai, kinh tế còn ổn định thì làm sao lo việc con cái được, nuôi một
đứa trẻ thời buổi này tốn kém lắm chứ bộ! Lúc đi ra khỏi nhà, cô lại vô tình
đụng phải chị Tuyết Nghi, không biết chị Tuyết Nghi vừa mới đi đâu về mà cứ vội
vội vàng vàng, người nho nhã như chị trước nay đâu có hấp tấp thế. Thấy vậy,
Nhi liền cúi đầu lễ phép chào chị chồng, nhưng không ngờ lần này chị chẳng
những chẳng đáp lại cô bằng giọng ngoa ngoắt, lại vô cùng rụt rè ngẩng mặt lên
gật đầu chào một cái, xong liền vội vàng chạy biến vào trong nhà. Trước khi chị
đi khỏi, Nhi vẫn còn kịp nhìn thấy loáng thoáng quầng tím thâm sì bao quanh mắt
chị. Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhói lòng. Chắc lại là do anh rể.

Anh rể cô là một tay bợm rượu, anh ta suốt ngày sống
trong men rượu, chưa một lúc nào người ta thấy anh tỉnh rượu. Bản thân cô lại
càng chẳng hiểu vì cớ gì mà một người học thức cao như chị Tuyết Nghi lại có
thể lấy một tay bợm rượu như anh rể. Chuyện anh Hoàng Giang đánh chị Tuyết Nghi
không phải lần một lần hai, có lần cô nghe Hải Thiên nói, thậm chí hồi chị đang
mang bầu anh ta cũng lén đi với gái để giải quyết nhu cầu sinh lý, đến khi bị
vợ phát hiện, không những không ăn năn lại còn đứng ở trên giường thẳng chân
đạp vào mặt, vào miệng chị. Cũng may lúc đó chị đang mang bầu, nếu không đến
cái bụng anh ta cũng chẳng chừa. Việc anh Giang đánh chị Nghi đã khiến bố mẹ
chị nhiều lần bức xúc, muốn từ mặt thằng con rể, nhưng vì hai đứa cháu song
sinh mà ông bà lại nhiều lần phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Anh ta không những hay
đánh vợ, mà lúc lên cơn còn chửi cả bố mẹ vợ, thế mà vẫn mặt dày ở lại nhà vợ,
ăn bám bố mẹ vợ, thật là loại người trơ tráo hết chỗ nói.

Trên đường trở về nhà, cô bỗng nghĩ bây giờ về sớm
cũng chẳng có việc gì làm, chồng cô hơn sáu giờ mới tan ca, vậy là tạm thời cô
sẽ rảnh được ba tiếng đồng hồ buổi chiều vì cơm tối cũng nấu sẵn rồi. Thế là cô
lại quyết định rủ rê chị Lưu Uyển và em gái Mai Lê ra quán café đàm đạo. Vẫn
như mọi lần, trong ngày vừa xảy ra chuyện gì thì họ sẽ bàn về chuyện ấy, lần
này chuyện quan trọng nhất chính là chuyện mẹ chồng cô muốn có cháu. Vừa nói
đến đây, vẻ mặt cô đã thể hiện rõ sự bất mãn, thế nhưng, chị Lưu Uyển lại trầm
ngâm xua tay, nói một câu không rõ là đùa hay nghiêm túc.

- Ui zời! Nhân tiện lúc còn trẻ thì mau chóng làm
một đứa cho mẹ vui lòng đi, đừng để lâu quá đến lúc anh chồng trở nên bất lực
thì tội vạ đâu chị em mình chịu hết đấy!

Chị ấy vừa nói, vừa đập bàn cười chua chát, cũng
không rõ là đang vui hay đang buồn, nhưng lúc đó, ai cũng nghĩ rằng chị đang
nói đùa, nên chỉ trực cười hùa theo.

- Chị đang đá xoáy em đấy à?

Mai Lê - cô gái trong nhóm duy nhất bị vô sinh liền
dùng vẻ mặt lạnh tanh ngước lên nhìn chị Lưu Uyển, nghe Mai nói xong, chị Lưu
Uyển liền ríu rít xin lỗi. Sau đó, họ bắt đầu rẽ luôn sang chuyện giới trẻ ngày
nay thật nhiều bệnh tật, đặc biệt là bệnh vô sinh, nguyên nhân cũng là do thức
ăn bây giờ nhiễm quá nhiều chất độc, nhưng không ăn thì lại chết vì đói, chi
bằng cứ ăn, đằng nào cũng chết, độc ngấm dần dần chết từ từ.

Trong suốt buổi đàm đạo chiều hôm đó, sau khi lỡ
nói hớ một lần, chị Lưu Uyển tuyệt nhiên không đả động thêm câu nào về chuyện
vô sinh hay vô sản nữa. Căn bản, vì chị thực sự giật mình. Chuyện gia đình chị
vô cùng be bét, nhưng chị lại chẳng đủ can đảm để giãi bày cùng ai, cuối cùng
cứ giấu kín vào lòng một mình. Chồng chị - anh Hoàng Phong trước kia là một dân
chơi có tiếng, suốt ngày săn gái nơi bar sàn, số lượng gái trinh qua tay anh
chắc phải đếm bằng đốt ngón tay, thế nhưng, sau khi lấy đi trinh tiết của họ
thì anh lại lập tức rũ bỏ, cho đến khi kết hôn, anh lại muốn tìm một cô gái nề
nếp, ngoan hiền, trong sáng, chưa từng vẩn đục để lấy làm vợ. Đàn ông ích kỉ
như vậy đấy? Ai đã khiến những cô gái kia trở thành đàn bà? Rồi cuối cùng chính
bản thân họ lại ra vẻ ruồng rẫy những “con đàn bà”?

May mắn cho anh, trước tuổi ba mươi, anh vô tình
gặp được chị Lưu Uyển, chị Lưu Uyển bấy giờ mới mở một cửa hàng hoa, cửa hàng
hoa của chị rất nổi tiếng bởi cái tên vô cùng đặc biệt của nó: Hoa Chửi. Gọi là
“Hoa Chửi” bởi vì cô chủ cửa hàng này vô cùng đanh đá, khách đến mua hàng nếu
có lỡ miệng chê bai, cằn nhằn hay giục giã vài câu là cô ta lập tức chửi ngay,
thế nhưng mặc dù bị ăn chửi thì lần sau vị khách đó cũng vẫn đến mua, cửa hàng
của cô ta cũng vẫn cứ đông khách, vẫn cứ càng ngày càng nổi tiếng. Và một trong
số những vị khách xấu số bị chị chủ đanh đá chửi bới chính là anh Hoàng Phong.
Anh Hoàng Phong lúc đó đang đi mua hoa tặng sinh nhật cho người bạn gái mới,
không ngờ gặp phải cô chủ hàng hoa vừa xinh đẹp lại vừa cá tính, liền giở giọng
trêu ghẹo, cuối cùng bị chị chửi cho té tát, đến hoa cũng không mua được. Nhưng
sau ngày hôm đó anh ta lại bắt đầu thấy có hứng thú, bởi anh nghĩ trước nay
mình đều là người được đàn bà săn đón, không ngờ cũng có ngày bị một người con
gái cá tính chửi thẳng cho vào mặt, anh bỗng cảm thấy con người chị vô cùng thú
vị. Vậy là chuyện tình oái oăm của họ bắt đầu từ đó.

Hồi chị Lưu Uyển mới về nhà anh Hoàng Phong, mẹ anh
rất ghét chị, bà tỏ thái độ ra mặt, khiến chị ngay lập tức hiểu rõ thế nào là
“bi kịch mẹ chồng - nàng dâu”. Thế nhưng bản thân chị cũng chẳng phải hạng vừa,
xuất thân là con nhà võ, chị vô cùng bản lĩnh, thậm chí sau một năm kết hôn còn
lôi kéo được chồng “phản” lại mẹ chuyển ra ngoài ở riêng, khiến mẹ chồng chị vô
cùng điên tiết mà không làm được gì. Mọi chuyện những tưởng vậy đã là viên mãn,
tuy nhiên sau hai năm kết hôn cho đến nay, vợ chồng chị mãi vẫn chưa có em bé.
Dù đã thử đủ mọi cách, làm đủ mọi kiểu, hai người vẫn chưa thấy bất kỳ một dấu
hiệu nào của việc mang thai trong chị, thế là bà mẹ chồng lại một lần nữa được
đà lấn tới, ngày đêm gọi điện xỉa xói mắng chị không ra gì, là loại đàn bà vô
sinh, là loại gà mái không biết đẻ trứng. Mặc dù thấy vợ bị mẹ mắng như thế,
anh rất thương, nhưng lại chưa từng một lần dám nghĩ nguyên do của bi kịch này
lại là do mình. Thế nhưng, sau khi tự tay đưa vợ đến bệnh viện khám thì kết quả
cho thấy rằng khả năng sinh đẻ của cô hoàn toàn bình thường, vậy vấn đề cuối
cùng là do đâu? Anh bắt đầu hoang mang suy nghĩ… rồi cuối cùng thì cũng đành dằn
lòng bí mật đến bệnh viện để khám kín. Khi nhìn vào kết quả xét nghiệm tinh
dịch đồ của mình, Phong vô cùng bất ngờ, cả người anh chết sững - tinh dịch của
anh không hề có chú tinh trùng nào bơi lội như của người khác.

Sau khi biết được chuyện này, phong độ của anh ngày
càng giảm sút, đến chuyện “yêu” vợ cũng trở nên khó khăn hơn vì áp lực tâm lý,
cuối cùng sau một quãng thời gian dài dằn vặt… anh quyết định tâm sự thẳng với
vợ, khiến cô vô cùng sửng sốt.

Chuyện tinh trùng của anh bị cạn kiệt do trước kia
từng quan hệ quá độ là một bí mật mà vợ chồng anh đều cùng nhau giấu kín. Đã có
lúc anh nghĩ rằng, không thể để vợ bị hàng xóm xỉa xói, bị mẹ chồng mỉa mai mãi
như vậy được, lỗi do mình thì mình phải chịu, thế nhưng chính Lưu Uyển lại là
người đứng ra can ngăn anh. Một người phụ nữ trước nay đều nổi tiếng là nóng
nảy đanh đá như cô, khi đứng trước một chuyện quan trọng lại kiên quyết muốn
bảo vệ danh dự cho chồng, chấp nhận âm thầm chịu tủi nhục đắng cay về mình. Tất
cả những oan ức của cô, rút cục cũng chỉ mình anh biết, vì vậy mà càng ngày anh
lại càng yêu thương và tôn trọng cô nhiều hơn, mặc cho mẹ anh đã không ít lần
bí mật khuyên anh bỏ cô, nhưng mẹ anh càng như vậy, anh lại càng muốn gắn bó
với cô đến hết cuộc đời này.

Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, Nhi quyết định đem
nguyện vọng của mẹ chồng ra tâm sự với Hải Thiên. Lúc đầu, anh cũng khá ngạc
nhiên, nghĩ rằng đó là nguyện vọng của vợ mình, nhưng sau khi tìm hiểu kỹ thì
thực chất lại không phải vậy. Trước khi kết hôn vợ chồng anh đã thống nhất, chờ
sau khi kinh tế ổn định thì mới sinh con, đến bây giờ họ vẫn chưa có ý định
thay đổi suy nghĩ này. Thật may vì vợ chồng anh vô cùng tâm đầu ý hợp về khoản
này, vì họ đều là những người có suy nghĩ rất hiện đại và thực tế, sinh con sớm
khi mới cưới sẽ mất tự do và tốn tiền của, mà khả năng tài chính của họ thì vẫn
chưa ra đâu vào đâu cả. Thế nên, mấy gói thuốc bổ của mẹ anh đưa cho, anh buộc
lòng đành phải đem đi để tưới cây vậy.

Lúc nâng bổng Yến Nhi trong tay, anh vừa bế cô vào
lòng, vừa nhẹ nhàng đặt cô lên mặt giường, nhưng chưa kịp làm gì thì cô đã vội
vàng lấy tay chặn miệng anh lại.

- Ây… khoan đã! Vậy hôm nay mình vẫn “mặc áo mưa”
nhé!

Hải Thiên gật gù nghe lời vợ, nhưng đến khi anh
nhoài mình mở ngăn kéo ra thì đã thấy “áo mưa” hết mất tiêu rồi. Thế là giữa
nửa đêm hôm đó, anh lại đành phải lục cục đứng dậy chạy ra ngoài tạp hóa để mua
thêm “áo mưa” về nhà phục vụ vợ, nhưng không ngờ trong lúc chờ anh trở về thì
cô đã lăn quay ra ngủ mất tiêu rồi…

Cuối tháng mười một, Hải Thiên có một trận đấu giao
hữu với đội bạn trên công ty, vẫn như thói quen thường quý, tháng nào anh cũng
đưa vợ đi xem đấu bóng rổ một lần, tham gia trận đấu ngày hôm nay ngoài anh ra
còn có Hải Long và người yêu cậu ấy - Mai Lê. Để mà nói thì mối quan hệ giữa
bốn người họ thực sự rất lằng nhằng và rắc rối, đợt trước, Long và Thiên là hai
thành viên cứng cựa trong hội những người yêu chó tại Hà Nội, sau đó họ lại vô
tình phát hiện ra mình có chung sở thích là bóng rổ, thế là hai anh em bắt đầu
rủ nhau đi chơi bóng rổ mỗi tuần một lần, một thời gian sau, Hải Thiên bắt đầu
lao vào công cuộc cưa Nhi, lần đầu tiên anh đưa Nhi đi xem đấu bóng rổ cũng là
lần đầu tiên Long đưa Mai đến ra mắt bạn bè với tư cách là người yêu. Không ngờ
trong lúc hai ông đang mải mê đấu bóng, hai bà vịt giời đã tranh thủ tám chuyện
với nhau rồi dần dần trở nên thân thiết sau mỗi lần gặp gỡ từ lúc nào không
biết. Cuối cùng, Mai lại trở thành chị em chơi thân với Nhi, nhưng cô gái này
vô cùng tinh quái, thường xuyên giúp đỡ Nhi bày trò trừng trị Hải Thiên, thế nên
anh rất lấy làm buồn cho Long nếu như sau này cậu ta có vô phúc lấy phải cô gái
tác ta như Mai. Bởi vậy mà giữa trận đấu bóng giao hữu, bốn người họ mới thường
xuyên xảy ra những cuộc nói xấu so le nhau như sau.

Trước khi vào trận đấu thứ hai, Hải Long tranh thủ
đang nghỉ giải lao giữa giờ, liền đứng chống nạnh rồi ngước lên nhìn hai cô gái
đang ngồi nói chuyện ríu rít với nhau trên khán đài, sau đó anh lại quay sang
vỗ vai Hải Thiên, hỏi bằng giọng niềm nở.

- Anh thấy cái Mai nhà em thế nào?

- Không xinh bằng Nhi nhà anh.

Hải Thiên trả lời gọn lỏn, mắt vẫn đang chú mục vào
quả bóng màu cam đang được xoay tròn trên ngón tay trỏ. Thấy thế, Long liền bất
ngờ phẩy tay đoạt lại quả bóng sang tay mình, rồi tiếp tục hạ giọng nói.

- Ý em là béo hay gầy!

- Hừm… nhìn như con xác ve ý!

- Đấy! Đúng là như con mắm đúng không? Thế mà còn
bày đặt ăn kiêng Low Carb cả tháng nay rồi đấy!

Long nói bằng giọng hậm hực khiến Hải Thiên bất ngờ
cười vang, anh vừa chống nạnh, vừa hướng ánh mắt lên nhìn về phía hai cô gái
nhỏ xíu kia rồi nói.

- Cũng có thể đây là hiệu quả của việc ăn kiêng.
Tốt đấy chứ!

Hải Thiên vừa nói xong, Long liền đột ngột đập bộp
quả bóng xuống dưới mặt đất khiến nó nảy tưng tưng lên rồi lăn bùm bụp đi nơi
khác, sau đó mới quay sang vuốt mồ hôi phản biện.

- Tốt cái con khỉ. Từ ngày cô ấy ăn kiêng, bọn em
suốt ngày phải ăn thịt, không được ăn bánh, không được uống nước có ga, em sắp
ngán đến cận cổ rồi!

Lại một lần nữa, Hải Thiên không nhìn, chỉ thản
nhiên đáp.

- Thế mày bỏ nó đi.

Mặc dù mạnh miệng là thế, nhưng khi nghe ông anh
vừa nhắc đến đây, Long liền giật nảy mình quát lại.

- Cái gì? Sao lại bỏ?

- Nuôi nó tốn tiền thịt lắm! Yêu làm gì!

Không ngờ trong lúc Hải Thiên và Hải Long đang thao
thao bất duyệt nói chuyện, thì ở phía trên khán đài kia, Mai Lê và Yến Nhi cũng
đang nhìn chằm chặp về phía họ, rồi không ngừng thủ thỉ nói xấu. Quả thực là
một cặp bài trùng ăn ý.

- Chị thấy dạo này em thế nào?

- Gầy đi thì phải.

Nhi quay sang nhìn Mai, rồi nhận xét rất chân thành
sau khi đã quan sát kỹ, khiến Mai vô cùng phấn khởi, cô liền niềm nở nói.

- Đúng không? Là nhờ em ăn Low Carb đấy. Thế mà
Long cứ bảo em bỏ đi chị ạ!

- Sao lại thế?

- Vì em ăn tốn thịt.

- Thế thì bỏ đi.

Hình như Yến Nhi cũng giống y như Hải Thiên, vào
giờ phút quan trọng họ luôn thản nhiên quyết định thay cho người khác.

- Bỏ gì cơ ạ?

Mai trố mắt nhìn Nhi, ngạc nhiên hỏi lại.

- Bỏ thằng Long đi. Mang tiếng đàn ông đàn ang mà
không mua nổi cho phụ nữ mấy lạng thịt thì làm ăn gì?

- Nhưng một ngày em ăn hơn một cân cơ chị ạ…

Mai thẽ thọt nói, nghe đến đây, Nhi liền bụm miệng
cười khùng khục rồi vuốt ngực đáp, sắc mặt cũng lập tức thay đổi trông thấy.

- À… Thế thì chị bắt đầu có chút thông cảm với nó
hơn rồi đấy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3