Phượng Tù Hoàng - Tập 1 - Chương 34

Chương 34: Chỉ cố tận
sức, vậy thôi.

Trong ba người, Sở Ngọc
ngồi ở vị trí lối ra, nếu muốn xuống xe thì cô là người xuống trước. Lúc này
Dung Chỉ và Thiên Như Kính đều rất tự nhiên nhìn về phía Sở Ngọc, đợi cô xuống
trước thì bọn họ mới xuống được.

Sở Ngọc rất muốn bảo
phu xe chạy chầm chậm quanh Hoàng cung thêm hai vòng nữa để hai người đó có thời
gian nói chuyện nhiều hơn, nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng thúc giục của Việt
Tiệp Phi: “Công chúa, đã đến nơi rồi”. Tuy có Dung Chỉ trên xe nhưng Việt Tiệp
Phi vẫn không yên tâm để Thiên Như Kính và Sở Ngọc ở chung trong một không gian
kín.

Bất đắc dĩ khẽ thở dài,
Sở Ngọc cúi người xuống xe, sau đó dẫn ba người vào Hoàng cung. Vốn Việt Tiệp
Phi và Dung Chỉ không được gọi, cũng không có đặc quyền như Thiên Như Kính nên không
được vào Hoàng cung. Lúc trước Sở Ngọc vào cung gặp Lưu Tử Nghiệp, Việt Tiệp
Phi cũng phải đợi ở ngoài, nhưng lúc này tình hình đã khác, Sở Ngọc đã dùng quyền
lực của bản thân để dẫn thêm hai người vào.

Đi xuyên qua từng lớp cửa
cung, thấy cảnh vật xung quanh thay đổi từ hùng vĩ huy hoàng sang uyển chuyển
xinh đẹp, Sở Ngọc liền biết mình đã tới hậu cung, nơi ở của những nữ tử. Đi đến
gần Vĩnh Huấn Cung của Vương thái hậu, xa xa đã nghe thấy những tiếng cãi nhau ầm
ĩ. Sở Ngọc nhíu mày, đi vượt qua cung nhân dẫn đường, nhanh chóng tiến về phía
âm thanh hỗn loạn.

Sở Ngọc nhấc làn váy,
chạy thật nhanh trên hành lang dài miên man. Cô cũng không biết mình nôn nóng
chuyện gì, trong lòng Sở Ngọc hiện chỉ có một suy nghĩ, cô phải nhanh chân lên,
nhanh nữa lên. Cung nhân dọc hành lang đều nhìn Sở Ngọc, có người định hành lễ,
đứng chắn phía trước Sở Ngọc nên bị cô đẩy ra một bên.

Cô gần như đang xông
vào Vĩnh Huấn Cung với tốc độ chóng mặt. Đi qua mấy cánh cửa, vòng qua tấm bình
phong tinh xảo xinh đẹp, trong không khí tràn ngập mùi thuốc nồng đậm, Sở Ngọc
thở dốc liên hồi mà hô hấp vẫn chưa ổn định lại được, cô nhìn thấy một nữ tử
đang hấp hối, đó là thứ duy nhất tan hoang trong khung cảnh mĩ lệ nơi đây.

Căn phòng vô cùng lộng
lẫy, chiếc giường vô cùng xa hoa, trên tấm chăn có thêu trăm hoa rực rỡ, nhưng
trong vẻ lộng lẫy huy hoàng của nơi đây, trên khuôn mặt nhợt nhạt của người phụ
nữ kia viết nên nỗi đau đầy thê lương. Mái tóc bà xõa tung, hai tay không ngừng
huơ loạn, nếu không phải bên cạnh có cung nữ vừa đỡ vừa cản thì chỉ sợ bà đã
ngã lăn xuống giường rồi, “Lấy đao ra đây! Lấy đao ra đây!”

Một y quan già nua mặt
mày đỏ au, chân tay luống cuống đứng bên cạnh. Người phụ nữ đó gào thét tới
khàn cả giọng, có lẽ vì bệnh tật nên thân thể yếu đuối, tiếng thét không thể
truyền đi quá xa. Cung nữ xung quanh hỗn loạn, không ngừng lên tiếng khuyên
can: “Thái hậu, xin đừng làm tổn thương cơ thể mình…” Bọn họ cũng lóng ngóng
tay chân, dù sao người nằm trên giường cũng là Thái hậu tôn quý, chẳng ai dám
dùng sức đè lên người bà, nhưng nếu buông ra thì lại sợ bà làm tổn thương chính
mình.

Sở Ngọc đứng trong
phòng, bước chân dừng lại, sự nôn nóng ban nãy dường như đã tiêu tan, cô dùng
ánh mắt hoàn toàn xa lạ cẩn thận quan sát Vương thái hậu. Thân hình bà gầy gò,
dáng vẻ khoảng hơn ba mươi, không già nua như trong tưởng tượng của Sở Ngọc.
Lúc này bà đã chẳng còn chút phong độ nào, chỉ khóc lóc rồi gào thét: “Mau lấy
đao lại đây, ta muốn rạch bụng ra, xem xem sao mình lại sinh ra đứa con trai
như vậy!”

Hai gò má đỏ bừng đầy bệnh
tật càng khiến bà trông tiều tụy hơn. Lúc này có cung nữ quay lại sai người
truyền gọi thêm ngự y khác, phát hiện ra sự xuất hiện của Sở Ngọc liền định đến
hành lễ. Sở Ngọc xua tay, nhanh chóng bước đến bên giường, cô nắm lấy một cánh
tay đang huơ loạn xạ của Vương thái hậu.

Gầy quá!

Bàn tay mà cô nắm nhỏ gầy
nhợt nhạt, làn da trắng mịn chắc là do được chăm sóc trong thời gian dài, nhưng
bên dưới lại là những khớp xương cộm vào người, câu nói ‘gầy trơ xương’ chắc
cũng chỉ như thế này mà thôi.

Sở Ngọc thấy có chút
thương xót, cô nghĩ thầm, coi như là thừa hưởng lại thân phận của Sơn Âm Công
chúa, thay nàng ta tận hiếu vậy. Mặc dù cô không xác định được Sơn Âm Công chúa
có muốn làm tròn chữ hiếu hay không, nhưng chí ít cô thực sự không thể nhìn một
người mẹ ra đi trong đau khổ như thế này được.

Cảm nhận được bàn tay đột
nhiên bị người ta nắm lấy, Vương thái hậu quay đâu lại, nhìn thấy Sở Ngọc, sau
một thoáng sững sờ, khuôn mặt dần dần từ điên cuồng chuyển sang bình tĩnh, “Là
ngươi sao?”

Sở Ngọc thở dài, cô quỳ
gối bên cạnh giường, cố gắng để tầm nhìn giữa bản thân và Vương thái hậu được
ngang hàng. Cô vươn một bàn tay khác ra, hai bàn tay cùng ôm lấy lòng bàn tay gầy
tới nỗi chỉ trơ lại xương của người phụ nữ ấy, trong lòng lúng túng một lát rồi
mới cất tiếng gọi: “Mẫu… mẫu hậu, là con đây, trước giờ đều do con gái không tốt,
chưa thể làm tròn chữ hiếu với người. Hôm nay con gái mới thấy hối hận, hi vọng
mẫu hậu sẽ tha thứ cho con.”

Cô nhìn Vương thái hậu
thân thiết đầy thành khẩn, “Mẫu hậu, cho dù lúc trước chúng ta có chuyện không
vui, thì hôm nay mong người tạm thời bỏ qua, được không?”

Từ phản ứng lúc trước của
Vương thái hậu, Sở Ngọc không rõ mối quan hệ giữa hai mẹ con họ ra sao, nhưng
cho dù thế nào thì cúi đầu nhận sai trước sẽ chẳng có vấn đề gì cả.

Sở Ngọc chăm chú nhìn
Vương thái hậu, lúc này người phụ nữ ấy đã bình tĩnh lại, thấp thoáng đã thấy lại
được phong thái cao quý năm xưa, cho dù bệnh tật triền miên khiến bà tiều tụy nhưng
cũng không thể hoàn toàn che giấu đi khí chất ấy. Bà vẫn trẻ trung nhưng lại đã
đi đến cuối đời, mà lúc này đứa con trai lại không thèm nhìn bà đến một cái.

Trong lòng bỗng thấy
thương xót sâu sắc, trên khuôn mặt cô cũng hiện lên vẻ buồn bã rất chân thành.

Vương thái hậu chăm chú
nhìn Sở Ngọc trong chốc lát, sau đó run rẩy vươn bàn tay gầy như que củi khác
lên, nhẹ nhàng xoa má Sở Ngọc, khóe miệng như muốn cười nhưng nước mắt lại rơi
xuống, “Thì ra ta còn có một đứa con gái…” Bà gian nan định ngồi dậy nhưng lại
bị Sở Ngọc ghìm chặt lại, “Mâu hậu, bây giờ cơ thể người không tiện cử động.”

Vương thái hậu nhìn thấy
Sở Ngọc, mặc dù người tới không phải đứa con trai nhưng bà vẫn thấy thích,
nhưng sau khi vui vẻ, hình như đột nhiên Vương thái hậu đã hoàn toàn mất hết sức
lực lúc vừa rồi, ngay đến ý thức cũng có chút ngẩn ngơ.

Sở Ngọc thấy Vương thái
hậu yếu ớt nhắm hai mắt lại thì vội vàng kêu lên: “Mẫu hậu!”

Sau khi gọi tiếng ‘mẫu
hậu’ đầu tiên, những tiếng sau đó đỡ gượng gạo hơn rất nhiều.

Khóe mắt liếc thấy bóng
áo trắng ở góc cửa, Sở Ngọc khẽ quay đầu lại lạnh lùng nói: “Dung Chỉ, đến rồi
thì vào đi, ta biết y thuật của ngươi cao siêu, qua xem cho mẫu hậu đi, xem có
thể trị khỏi cho bà không.”

Dung Chỉ và hai người
Thiên Như Kính, Việt Tiệp Phi cùng đi với Sở Ngọc nhưng cũng không thể xông vào
tẩm cung của Thái hậu, đành đứng ở bên ngoài, nhưng không ngờ lại để Sở Ngọc
nhìn thấy góc áo.

Dung Chỉ chần chừ giây
lát rồi mới chậm rãi bước vào trong phòng. Dưới cái nhìn chăm chú của Sở Ngọc,
hắn đến bên giường Thái hậu, chỉ tùy ý liếc qua một cái rồi lắc đầu, ý nghĩa là
gì không nói cũng hiểu. Không cứu được nữa, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự đi
thôi.

Sở Ngọc cười lạnh nói:
“Ta cố tình dẫn ngươi tới đây không phải để ngươi nói mấy lời đó…” Cô dừng lại,
kéo dài từng âm tiết, “Thất – diệp – linh – chi…” Hiện tại thứ duy nhất có thể
tác động đến tâm tư Dung Chỉ, có lẽ chính là dược liệu chữa trị cho Hoa Thác.

Dung Chỉ bất đắc dĩ
nói: “Công chúa, người không thể ép buộc người khác như vậy được, cũng có việc
mà ta không làm được mà”. Bệnh của Thái hậu đã hết phương cứu chữa, như ngọn
đèn đã cạn dầu, hiện tại chỉ còn dư chút tức giận nên mới sống được đến bây giờ,
đã là do ý chí và phẫn uất trong lòng chống cự thì cho dù hắn có y thuật chạm
trời cũng chẳng thể nào cứu nổi.

Sở Ngọc buông tay Thái
hậu, cẩn thận đặt bà nằm xuống, kéo chăn đắp kín người, sau đó mới quay lại
chăm chú nhìn Dung Chỉ, “Ta muốn ngươi tận lực cứu chữa, chứ không chỉ liếc
nhìn rồi lắc đầu với ta.”

Dung Chỉ im lặng một
lúc rồi nói, “Nếu Công chúa đã nói vậy thì ta cũng chỉ có thể tận lực mà thôi.
Chuẩn bị cho ta dược liệu và đồ châm cứu, tất cả mọi người nghe ta sai phái, có
lẽ có thể kéo dài thêm chút thời gian, nhưng dù như vậy cũng không thể đảm bảo hoàn
toàn.”

Sở Ngọc cũng biết đây
là cực hạn mà hắn có thể nhường bước, có được kết quả này đã đủ lắm rồi. Cô cắn
môi, đồng ý, “Như vậy cũng tốt, cứ làm hết sức mình, còn mọi chuyện hãy theo số
mệnh. Nếu không thể xoay chuyển thì ta cũng không trách phạt ngươi đâu”. Nói
xong, Sở Ngọc dặn dò theo lời Dung Chỉ nói, cuối cùng quay lại nhìn Vương thái
hậu đã chìm vào trạng thái nửa hôn mê, cô nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu, không phải
người muốn gặp tên tiểu tử kia sao? Giờ con đưa nó đến cho người nhé!”

Lời cô nói lúc đầu vô
cùng mềm mỏng, nhưng đến mấy chữ cuối cùng thì đã nghiến răng nghiến lợi lại. Vốn
cảm nhận của Sở Ngọc với Lưu Tử Nghiệp chẳng qua đến từ những ghi chép và đánh
giá, nhưng một màn trước mắt đã khơi dậy tức giận trong cô.

Thân là con mà vào lúc
mẫu thân bệnh nặng gần chết lại từ chối đến nhìn mặt lần cuối! Tâm địa ấy độc
ác máu lạnh đến mức độ nào chứ?

Để Dung Chỉ ở lại chẩn
trị cho Vương thái hậu, Sở Ngọc quay người vội vàng đi ra khỏi Vĩnh Huấn Cung.
Lúc ra ngoài cô nhanh chóng túm lấy Thiên Như Kính, động tác nhanh tới nỗi ngay
đến Việt Tiệp Phi cũng phản ứng lại không kịp.

Nhìn tiểu sư đệ bị Sở
Ngọc kéo đi, Việt Tiệp Phi vội vàng định đi theo nhưng bị tiếng của Dung Chỉ từ
bên trong gọi giật lại, “Việt Tiệp Phi, vết thương của ta chưa lành, ngươi đến
giúp ta một tay”. Trong lúc Việt Tiệp Phi sững sờ, y đã bị Dung Chỉ đi ra túm lấy
vai. Sở Ngọc kéo Thiên Như Kính đi được vài bước, nghe thấy tiếng Dung Chỉ thì
bước chân thoáng dừng lại, cô không quay đầu lại mà chỉ dặn dò: “Việt Tiệp Phi,
ngươi cũng nghe theo sắp xếp của hắn đi”. Nói đoạn lại tiếp tục đi về phía trước.

Mặt mày Việt Tiệp Phi bối
rối, y do dự giữa tiểu sư đệ và việc kháng lệnh, cuối cùng vẫn định mạo hiểm đi
theo, nhưng Dung Chỉ lại giơ một cánh tay chặn ngang trước mặt, chắn đường đi của
y, phía trước Sở Ngọc và Thiên Như Kính càng đi càng xa.

Dung Chỉ ho khẽ rồi
nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, hiện tại Công chúa không có tâm tư động đến sư đệ bảo
bối của ngươi đâu, chuyện có nặng nề, Công chúa biết phân biệt mà”. Đôi mắt hắn
khẽ nheo lại, miệng tủm tỉm cười, “Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao? Công chúa
cũng không muốn để ngươi đi theo mà”. Nếu không thì đã chẳng ra lệnh cho Việt
Tiệp Phi ở lại.

Việt Tiệp Phi vẫn chưa
bình tĩnh được, sau giây lát y lại quay đầu trừng mắt lên với Dung Chỉ, “Ngươi
đảm bảo Công chúa sẽ không hạ thủ với A Kính chứ?”

Dung Chỉ phì cười, nói:
“Ta bảo đảm thì có tác dụng gì nào? Cho dù Công chúa có thực sự hạ thủ thì
ngươi định đòi lại công bằng cho hắn thế nào?” Thấy Việt Tiệp Phi biến sắc
trong nháy mắt, Dung Chỉ mới thu vẻ mặt giễu cợt lại, mỉm cười nói: “Lần này
không lừa ngươi đâu, năm xưa ta và sư môn của ngươi có thù oán, trong phủ có một
mình ngươi đã đủ đau đầu lắm rồi, tội gì ta phải để Công chúa rước thêm một
Thiên Như Kính nữa về đối đầu với mình chứ?”

Hắn nhắc đến ân oán năm
xưa khiến tâm tư của Việt Tiệp Phi đột nhiên chuyển đổi. Y nhìn Dung Chỉ, trên
mặt bất giác hiện lên sát khí lạnh lẽo, gần như sắp không khống chế được tay
mình, nhưng vừa nghĩ đến tình hình lúc này của Dung Chỉ, Công chúa vẫn cần giữ
hắn lại để cứu Thái hậu nên y đành nhẫn nhịn, nói một cách cứng ngắc: “Quay về
phòng.”

Sở Ngọc lại đi như bay tựa
lúc đến, Thiên Như Kính bị cô kéo tới nỗi cũng phải rảo nhanh bước chân, nhưng
Sở Ngọc không xông thẳng vào cung điện của Lưu Tử Nghiệp mà chọn một ngôi viện
vắng vẻ trên đường đi. Xem xét một lúc, cô phát hiện nơi này không có ai ở, liền
kéo Thiên Như Kính đi vào trong.

Khẽ thở dốc, Sở Ngọc dừng
bước chân, lúc này cô mới buông thanh niên mặc áo tím kia ra.

Mặc dù mấy ngày nay Sở
Ngọc đã cố tình hoạt động nhiều hơn, cơ thể cũng linh hoạt dẻo dai hơn trước
đôi chút, nhưng cô vừa chạy một quãng đường trong cơn tức giận nên vẫn cảm thấy
mệt rã rời.

Vườn hoa trong sân đã
héo úa, vì ít được quét dọn nên những bụi cỏ dại đã mọc lên chen chúc, sắc xanh
không đồng đều cứ lẫn vào nhau. Trong lúc thở lấy hơi, Sở Ngọc nhìn cây cối hỗn
độn xung quanh, trong lòng không những không thấy yên tâm mà trái lại càng thêm
buồn bực.

Quay đầu lại, ánh mắt của
Sở Ngọc liền chìm vào trong một khoảng sáng trong kì ảo, tâm hồn giống như được
tưới một gáo nước mát, mọi suy nghĩ hỗn loạn nôn nóng đều bị xua đi, không còn
lại chút gì. Thiên Như Kính không có bất kì phản ứng gì, y để mặc Sở Ngọc kéo
đi, cũng bị động đi theo cô, sau đó cũng chẳng chuyển mắt nhìn sang chỗ khác mà
cứ mãi nhìn Sở Ngọc. Đôi mắt của y trong veo như thủy tinh, trong đôi mắt gần
như vô tình ấy dường như có thể nhìn thấy bản thân mình một cách chân thực nhất.

Sở Ngọc kéo Thiên Như
Kính đến đây thì dừng lại, vốn cô có mục đích khác nhưng lúc này ma xui quỷ khiến
thế nào lại hỏi: “Ngươi có biết về ân oán giữa sư phụ ngươi và Dung Chỉ không?”

Vừa nói xong, Sở Ngọc đột
nhiên ngẩn ra nhưng trong lòng bỗng được thả lỏng, cả người như trút được gánh
nặng: Thì ra trong lòng cô, áp lực mà Dung Chỉ mang lại đã nặng nề tới nỗi vượt
lên trên tất cả những sự vật khác. Thậm chí ngay tại lúc này, khi loạn trong lo
ngoài đan xen bức ép, vừa tìm được cơ hội thì việc cô muốn biết đầu tiên lại là
chuyện của Dung Chỉ.

Bởi vậy, sau khi vô thức
hỏi ra gánh nặng to lớn nhất trong lòng, Sở Ngọc thở hồng hộc một lúc, sau đó bỗng
muốn bật cười.

Thì ra là như vậy.

Việc đáng sợ nhất trên
đời này, ngoại trừ cái chết thì chắc chỉ có cái ‘không biết’ mà thôi, trên người
Dung Chỉ lại có quá nhiều cái ‘không biết’ nên cô mới phải sợ hãi và cẩn thận,
phòng bị mọi thứ như thế.

Lời của Thiên Như Kính
khiến trái tim Sở Ngọc lại một lần nữa hăng hái hơn, “Sư phụ từng nói một chút
với ta.”

Sở Ngọc dường như không
cảm nhận được khuôn mặt mình đã hơi nhợt nhạt, cô vội vàng bước tới trước, dùng
sức nắm lấy cổ tay Thiên Như Kính, “Sư phụ ngươi đã nói gì?”

Một trận gió thổi qua
làm y phục của hai người lay động, ngoại bào của Thiên Như Kính bị gió cuộn lên
chạm vào tay Sở Ngọc. Nếu như lúc này có người từ ngoài sân vào, từ cửa nhìn lại
sẽ thấy cảnh hai người đang đứng giằng co với nhau, tay Sở Ngọc còn túm lấy cổ
tay Thiên Như Kính, khoảng cách gần đến mức ám muội. Chuyện này mà truyền ra ngoài
thì hẳn sẽ là Công chúa đại nhân lại chà đạp thành công một mỹ thanh niên.

Sau giây lát, Sở Ngọc
chợt bừng tỉnh, cô bỏ tay Thiên Như Kính, cũng không biết là mất mát hay là thư
thái, Sở Ngọc chầm chậm lùi lại vài bước.

Thì ra là như thế.

Vừa đoán vừa hỏi từ
trong lời kể Thiên Như Kính, Sở Ngọc xem như cũng lờ mờ đoán được năm xưa xảy
ra chuyện gì.

Ba năm trước, trong lúc
Dung Chỉ đang ngao du đã hạ độc giết chết sư huynh của Việt Tiệp Phi, thế nên
sư phụ Thiên Như Nguyệt của bọn họ đã đi tìm Dung Chỉ, trải qua nửa tháng truy
đuổi đấu trí, vì Dung Chỉ tuổi còn trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm nên thất bại
rồi bị bắt. Nhưng đúng vào lúc Thiên Như Nguyệt muốn giết Dung Chỉ thì Sơn Âm
Công chúa lại đứng ra ngăn cản, dẫn Dung Chỉ quay về phủ của mình.

Thiên Như Nguyệt và
Dung Chỉ đã giao hẹn, trừ khi Dung Chỉ đánh bại Thiên Như Nguyệt, nếu không hắn
sẽ phải luôn ở bên cạnh Sơn Âm Công chúa.

Gánh nặng trong lòng cô
đã được trút xong, thay thế vào đó là một cảm giác mất mát, hoang mang đến cực
đại. Bây giờ Sở Ngọc đã xác định kẻ thù chân chính của Dung Chỉ không phải Sơn
Âm Công chúa, cô hẳn nên thở phào và cảm thấy vui mừng vì chuyện đó mới đúng,
nhưng đồng thời khi thả lỏng đầu óc, không hiểu vì sao cô lại nhớ đến phản ứng
của Dung Chỉ lúc trên xe ngựa ngày hôm nay.

Nếu một người chỉ tâm
tâm niệm niệm muốn chiến thắng, đột nhiên lại hay tin đối phương đã chết, kiếp
này hắn sẽ không còn cơ hội trở mình… Cảm giác tiếc nuối mất mát, thất vọng vô
cớ ấy liệu có trống rỗng và mờ mịt hơn cô lúc này không?

Mà Thiên Như Nguyệt đã
chết, lời ước hẹn trói buộc Dung Chỉ liệu có vì thế mà được giải trừ không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3