Animorphs (Tập 32: Phân Thân) - Chương 05 - 06

Chương 5

“Ừm, bộ
đồ nịt đó đẹp đấy, rất dễ thương!” tôi nói.

“Ừ,
ờ,” Cassie đồng ý nhưng chẳng có chút nhiệt huyết nào cả. Cassie là
nhỏ bạn thân nhất của tôi trên cả thế giới này. Nhưng nhỏ hoàn toàn chẳng
để tâm đến quần áo hay mua sắm gì cả. Ý tôi là, tôi quý nhỏ lắm, nhưng nhỏ
cứ ăn bận như một người thợ đang đeo một đống dụng cụ và nói, “Này, tôi sửa cho
cô cái vòi bị nhểu nước kia hén?”

Còn
tôi, tôi cực thích mua sắm. Và tôi rất có tài trong chuyện đó. Bạn có biết
vì sao Mozart có thể viết được nhạc, còn Shakespeare lại có thể viết được kịch
không? Hay vì sao mà Will Smith lúc nào cũng có thể tuyệt cú mèo như
vậy không? Tôi và tài năng mua sắm của tôi cũng từa tựa vậy đó.

Tôi
đã lên sẵn kế hoạch rồi: đến buổi hạ giá ở Abercrombie & Fitch,
dừng một chút ở Lady Foot Locker, quẹo phải qua cửa hàng đang
bán hạ giá 20%, lượn vòng lại Body Shop, The Limited,
và cuối cùng là cửa hàng bánh quy cây mềm Aunt Annie's, không có bơ
nhưng lại có rất nhiều muối.

Tôi
cũng đã nghĩ ra lí do để xin lỗi Tobias. Tôi biết, tôi có nghĩa vụ lương tâm
với Tobias. Đúng, một bổn phận lương tâm. Nhưng rõ ràng là đi mua sắm vui
hơn là đi thực hiện bổn phận nhiều.

“Giảm
1/3!” tôi ré lên vì phấn khích “Ôi! Họ có đồ cỡ của mình không ta? Chắc là
có, sẽ rất tuyệt nếu họ có đủ cỡ, cả cỡ của mình. Thật tuyệt vời!”

“Ừ, ở
đó, chắc hẳn họ cũng trương biển bán phương thuốc chữa bệnh ung thư nữa há,” Cassiechọc
tôi.

“Bồ
cũng nên mua một cái cỡ bồ đi!” tôi nói. “Có điều, tụi mình sẽ hổng bận cùng
trong một ngày, thế tức là phải gọi điện cho nhau để kiểm tra. Và, nếu bồ muốn
bận bộ đó, ừ, và nếu mình hổng muốn, thì hổng có sao. Nhưng nếu, bồ muốn bận bộ
đó, mà mình lại muốn bận bộ đó vào ngày hôm sau thì sao ta? Ô, thế là, ‘Này,
mọi người, Rachel bận bộ đồ mà Cassie vừa mới bận hồi hôm.’ Thế thì...”

“Rachel?”

“Gì?”

“Bồ
có ổn không?”

“Sao
bồ cứ hỏi mình có ổn không là sao nhỉ?” Tôi hỏi ngược lại.

“Bởi
vì bồ trở nên...”

“Bồ
có nghĩ Tobias sẽ buồn vì mình không đi bay với cậu ấy không hả?” Tôi hỏi. “Mình
cảm thấy hơi tệ về việc đó.”

“Ừm, sao
bồ không?”

“Ôi!
Nhìn kìa! Nhìn kìa! Không, khoan đã! Được rồi! Nhìn đi! Anh chàng vừa đi ra từ
cửa hàng băng đĩa! Anh ta thật tuyyyyyyyyyyyyệt!”

Đột
nhiên, khi đi vòng qua quầy hạ giá, tôi đụng phải ai đó.

“Ô,
xin lỗi,” tôi nói.

“Xin
lỗi?”

Đó
là một đứa con gái tôi hổng quen. Thuộc loại đô con, bự con hơn
tôi là cái chắc. Và trong ánh mắt của nhỏ, kiểu như là, có nét giận
dữ. Nhỏ lườm tôi từ đầu đến chân. Như thể nhỏ hổng thích ngoại hình của
tôi vậy.

Việc
đó làm tôi sợ. Tôi nuốt nước miếng.

“Tránh
ra khỏi đường của tao, đồ đần,” nhỏ nạt ngang.

Cassie nhảy
lên trước và đặt tay lên cánh tay tôi. “Rachel, bỏ đi.”

Đứa
con gái cười lớn. “Phải đó, Rachel, Bỏ đi. Tránh khỏi đường của tao trước
khi tao đá đít mày văng ra khỏi đây, cái đồ tóc vàng hoe, người ngợm xương xẩu,
đầu óc rỗng tuếch, suốt ngày tha thẩn trong thương xá kia.”

“Rachel,” Cassie
cảnh cáo, “Bỏ đi. Bồ không cần phải để tâm chuyện này.”

Tôi
cảm thấy nước mắt bắt đầu giàn giụa. Tôi bặm chặt môi.

“X-x-x-xin
lỗi,” tôi nói với con nhỏ dữ dằn, cực kì dữ dằn đó.

Tôi
quay người và chạy đi, hai tay che mặt.

“Cái
quái...” Cassie nói.

“Cả
mày nữa, đồ nhà quê.” Tôi nghe thấy tiếng con nhỏ đáng ghét đó nạt Cassie.

Nhìn
thấy một băng ghế đặt bên ngoài gian hàng Baby Gap, tôi ngừng chạy.
Tôi chỉ biết có, kiểu như là, ngồi đó, hoàn toàn suy sụp, ráng bình tâm lại.

Cassie chạy
đến chỗ tôi. Nhỏ là bạn thân nhất của tôi. Nên tôi biết nhỏ sẽ nói chuyện
với tôi, sẽ tử tế an ủi tôi, sẽ khiến tôi thấy dễ chịu hơn.

Tôi
ngẩng lên nhìn nhỏ bằng đôi mắt đang mờ đi vì những giọt nước mắt.

Nhỏ
đứng, tay chống nạnh, vẻ mặt sửng sốt, nhìn tôi.

“Được
rồi,” nhỏ nói, “cô đã làm gì Rachel?”

Chương 6

Tôi
ghét khu thương xá. Tôi hổng tài nào hiểu nổi vì sao tôi đã từng thích nó đến
thế. Kiểu như là một hôm nào đó, bạn chợt tỉnh giấc và tự nhiên sáng mắt
ra, và bạn nhận ra sự thực rằng: khu thương xá thiệt là chán ngắt.

Ý
tôi là nếu như bạn có từng khi nào thiệt sự muốn chiêm nghiệm cái cảm giác
khinh miệt, coi thường những đồng bào loài người của bạn, thì bạn hãy cứ tới
khu thương xá. Họ gào rống như gia súc, lại có vài người cứ làm mọi thứ rối
teng beng, hay một vài kẻ cứ quàng quạc cái mồm như ngỗng vậy. Chả khác gì một
đàn cừu!

Nào
là những bà mẹ vẻ mặt mệt mỏi, bơ phờ vì phải bận rộn trông giữ đám con hở chút
là chạy tứ lung tung; nào là mấy thằng con trai choai choai với cái bản mặt đần
độn phủ đầy mụn thì cứ nhảy cẫng hết cả lên; rồi thì những cô vợ trẻ măng,
chân dài quyến rũ diện những đôi giày cao gót tung tẩy trong khi những ông
chồng già mập lùn và hói sọi kè kè sát rạt phía sau.


gì hấp dẫn ẩn sau những thứ đó kia chớ? Mà cả đám bọn họ tới đó để làm gì kia
chớ?

Để
mua đồ, mua đồ và mua đồ! Mua sắm: môn thể thao của những kẻ hổng biết
động não.

Nhưng
tôi đang tính làm gì đây ta? Tôi phải làm gì đó để xử lí tình trạng quần áo của
mình. Ý tôi là trông chúng thiệt thảm hại! Sau khi bay lượn với Tobias và
sau khi cậu ấy tỏ ra thiệt kì cục, tôi bay thẳng về nhà. Tôi bỏ lại bộ đồ
của mình trên xe buýt sau cái chuyến thực tế ngu ngốc đó. Chưa hết, về đến nhà,
và tôi tìm thấy gì trong tủ quần áo của mình chớ? Đồ dành cho con gái!

Đúng,
đúng, tôi là con gái. Nhưng mà quần áo của tôi, tất cả, đều sạch sẽ đến quái
gở, quá điệu đà, quá là “con gái nhà lành.”

Tôi
chưa từng bao giờ để ý đến chuyện đó. Ý tôi là, tôi đã mua đống quần áo ngu
ngốc đó, đúng không nào? Nhưng chúng thiệt là phù phiếm!

Tôi
cần thứ gì đó có đôi chút góc cạnh hơn, nam tính hơn. Tôi cần đồ da, đúng thế,
đồ da màu đen. Chính là nó. Đồ da!

Tôi
cố sắp xếp trong óc xem mình phải làm những gì. Ý tôi là, tôi biết mình phải
đến khu thương xá, nhưng phức tạp quá. Đầu tiên là tôi chẳng biết đi đến đó
bằng cách nào cả. Kế đến, khi tới nơi rồi, tôi lại chẳng biết phải đi đâu. Quá
nhiều cửa hàng. Tôi cố gắng suy nghĩ, tập trung trí óc, nhưng mọi thứ vẫn cứ
rối tung beng.

Rối
là bởi vì chuyện này ngu ngốc hết sức! Phải rồi. Bởi vì chuyện này cực kì ngu
ngốc!

Tôi
xô mạnh một cặp vợ chồng rất khó ưa đang tỏ thái độ rất âu yếm, rất hào hứng
(bởi lẽ thằng bé - con của họ - chừng hai tuổi - đang tập đi mà) và băng qua.
Làm như chuyện lớn lắm í, thằng nhóc đi được rồi còn gì.

“Này! Làm
ơn để ý chút coi!”

“Ông
đi mà để ý, lão già,” tôi đáp lại rất lịch lãm.

“Con
trai tôi đang tập đi mà,”người phụ nữ nói.

“Phải
rồi, và với ADN của bà chảy trong huyết quản của nó thì đó hẳn là thành quả lớn
nhất của nó rồi.” Tôi nói, giọng kẻ cả.

Tôi
lướt qua họ. Nhìn thấy Cassie ở phía trước, tôi bước chậm lại. Vào lúc này,
hổng cần nhỏ xen vô. Cassie thì hổng có sao, nhưng trời ạ, nhỏ là chúa chuyện
bé xé ra to. Bạn biết chớ? Ý tôi là, cuộc sống rất đơn giản mà, phải hôn? Kẻ
mạnh át kẻ yếu. Thế thôi. Chẳng có gì phức tạp ráo.

Cassie đang
chạy hướng về phía quầy Baby Gap. Tuyệt, nhỏ chắc chắn sẽ gặp cặp
ông bố bà mẹ đắc chí và đứa bé thò lò mũi xanh đang bước những bước đi xiêu vẹo
kia.

Tôi
đi tắt qua cửa hàng bán đồ bếp Williams-Sonoma để tránh
Cassie. Chẳng hiểu vì sao, chỉ là tôi hổng muốn chạm mặt nhỏ vào ngay lúc này.

Vậy
là, tôi đi vào bên trong cửa hàng Williams-Sonoma, và tôi thấy gì
đây ta? Dao! Quá chừng dao luôn! Một giá gác dao phủ màn nhựa, ngoài ra còn có
thêm một quầy các kệ cắm dao, cái nào cái nấy đầy dao là dao.

Hừm,
tôi thích dao. Sao mà người ta lại không thích dao kia chớ?

“A,
em bé khóc nhè kìa,” một ai đó nói. Một đứa con gái. Tôi đẩy nó tránh ra.


túm lấy cánh tay tôi. Sai lầm rồi.

Tôi
nhe răng cười với nó. “Lùi lại, cục mỡ gớm guốc, thối rữa kia,” tôi nói.

Tôi
đang tử tế đó nha. Tôi đang cho con nhỏ đó cơ hội đó nha.

“Mày
định làm gì hả, cô em nhỏ bận đồ J.Crew[4] kia?
Rỏ những giọt nước mắt...”

[4] Thương hiệu chuyên về đồ
dành cho trẻ em (ND)

Tay
phải tôi vụt ra chộp lấy cổ họng con nhỏ. Nó nhảy lùi lại. Tôi dùng chân trái
đột ngột đạp thẳng vào cẳng chân con nhỏ một cú đau điếng.

Con
nhỏ hét tướng lên.

Tiếng
la nghe thiệt sướng tai. Tôi sấn tới, dúi vai con nhỏ xuống và đẩy nó tựa lưng
vào giá gác dao.

Tay
tôi cầm con dao bếp dài ba tấc. Thiệt dễ dàng đâm ngập tim đứa con gái đó.

Nhưng
bạn biết đó, tôi khá thích đứa con gái này. Nó làm tôi nhớ đến chính bản thân
mình.

Tôi
tóm lấy một nắm cái áo nỉ của con nhỏ.

Phập!

Con
dao bếp xuyên qua áo phập xuống mặt gỗ của quầy hàng. Con nhỏ bị ghim chặt, sợ
phát khiếp.

Tôi
túm thêm một nắm áo của nó nữa và... Phập!

Con
dao chặt xương găm chặt vào. Phập!

Dao
xắt bánh mì. Phập!

Con
dao thường dùng dài hai tấc.

Theo
lẽ tự nhiên, trong suốt quãng thời gian này, con nhỏ la rầm trời sau mỗi tiếng
phập.

“Áááá!
Áááá! Áááá!”

Tôi
chụp đến con dao phay, giơ cao như thể sắp sửa bổ xuống đầu con nhỏ đó.

Rồi,
tôi cười phá lên, bẹo má nó và nhay qua nhay lại trong khi con nhỏ run như cầy
sấy và lắc đầu quầy quậy.

“Tao
thích mày,” tôi nói. “Thiệt đó. Chúng ta có thể kết bạn. Nhưng hãy coi thử
xem mày đã gây sự với ai đây.”

Tôi
bỏ đi, lướt qua đám bảo vệ đang vội vã lao vào cửa hàng.


lẽ khu thương xá cũng hổng đến nỗi nào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3