Animorphs (Tập 30) - Chương 07 - 08 - 09 - 10

CHƯƠNG 7

Mười
một giờ rưỡi đêm hôm đó, ba tôi đã ngáy o o trong phòng. Tôi biến hình thành
mòng biển và bay tới một trong những công viên nhỏ trong nội thành nằm vắt
ngang qua khu trung tâm. Ở đó có mấy cái ghế đá, một vài bụi cây, một ít thùng
rác và lác đác mấy cái cây khẳng khiu. Một nơi thích hợp để mòng biển chén mấy
cái vỏ bánh xăng-uých.

Tôi
vừa đáp xuống mặt đất bẩn thỉu tính lượm đồ ăn trong một cái thùng rác lật úp
thì tôi nghe tiếng gọi của một con chim săn mồi. Tôi miễn cưỡng quay ngoắt lại
như một con quay và nhập nhóm với một chú diều hâu đuôi đỏ bay tới từ hướng Bắc
và một chú diều mướp phương Bắc bay tới từ hướng Nam.

Một
loài chim chuyên ăn xác thối như mòng biển là những tay bay giỏi, thấp nhưng
nhanh, tuy nhiên không thể giỏi bằng diều hâu và diều mướp được. Mòng biển quá
mập. Chắc là do tọng toàn hot dog và ốc chết vào bụng. Ngay khi tôi nhập bọn
với Ax và Tobias trên mái tòa tháp Sutherland, tôi kiệt sức vì phải đẩy mình
bay cao như thế.

“Đèn
trong văn phòng không sáng,” Tobias nói.

“Hắn
ở đó đó,” tôi tự tin nói. Mẹ phải ở đó. “Nào, thử sức với cánh cửa
thôi.”

Cánh
cửa mà Tobias nói với tụi tôi hồi chiều hổng ngăn được bất cứ kẻ nào muốn vào,
huống hồ là lũ gián tụi tôi. Có ai đó đã nạy cửa bằng xà beng, để lại một cái
lỗ hổng lớn đủ để một con mòng biển bự con chui lọt.

Nhưng
gián có lối đi riêng.

Người
ta bảo rằng sau một vụ nổ hủy diệt hạt nhân lớn, khi mà các vật thể sống khác
đã phải trở thành một đống mùn nhiều màu sắc, thì những chú gián sẽ vẫn đủ sức
vượt qua những hủy hoại của nền văn minh.

Gián
có khả năng tồn tại đáng ngạc nhiên. Chúng thích ứng gần như ngay lập tức với
bất cứ loại chất độc nào xịt lên người chúng. Và chúng ăn hầu như bất cứ thứ gì
- sách, keo dán, cây cỏ, cá ươn, giày cũ. Gần như chẳng có thứ gì có thể hủy
hoại được loài gián.

Tôi
khoái cái ưu điểm ấy của gián.

Gió
thổi như roi quất. Những đám mây nặng chịch che phủ hết trăng và sao. Chỉ còn
những ánh đèn mờ mờ từ những tòa nhà xung quanh xuyên thủng màn đêm. Tụi tôi là
ba kẻ đột biến trên một hòn đảo hoang vắng, tẻ ngắt ở giữa trời. Một khoảng đất
sỏi phủ đầy hắc ín và tiếng máy điều hòa ì ì bao xung quanh. Cột cờ không có
cờ. Cái dây tời được buộc chặt vào cột cờ tạo nên những tiếng tưng tưng.

Thị
lực của Ax - lúc này đang ở lưng chừng nửa người Andalite nửa gián khiến ảnh
thấy thú vị hơn là bực mình. Ảnh giống như một con tatu đến từ
hành tinh Giết-hay-Bị-Giết. Một con bọ cánh cứng to cỡ con mèo với lớp vỏ cứng
như thép và sáu cái chân gián, mỗi cái đều có móng guốc của người Andalite. Và
thêm vào cái hình thù đó là một cái đuôi dài cỡ ba tấc đầu nhọn hoắt. Nó mà
chém bạn một nhát thì bạn sẽ có một vết thương khá ấn tượng đấy.

Còn
Tobias thì trông thiệt là kinh tởm.

Diều
hâu đuôi đỏ và gián kết hợp với nhau nhìn hổng ra làm sao hết. Một đằng là vai
chính, một đằng là vai phụ. Mẹ Thiên nhiên hổng tạo ra một loài chim-bọ quả là
có nguyên do của Người.

Mỏ
của Tobias chuyển hóa thành quai hàm, đóng mở chả có chủ đích gì sất. Hai cọng
ăng ten cỡ cây viết chì lòi ra từ đầu nó. Hai cái cẳng lông lá bắn ra từ hai
bên cổ diều hâu. Hai cánh của nó chảy nhão và di chuyển lên lưng, cứng lại tạo
thành lớp vỏ trong suốt. Phía dưới lớp vỏ, tôi thấy hai cái cánh gián mọc ra từ
trên đỉnh đầu của nó.

Tôi
nhún vai và bắt đầu việc biến hình của chính mình. Tập trung vào những hình ảnh
liên quan đến gián. Rác rưởi, những góc tối tăm, nhà tắm, những hộp ngũ cốc mở
nắp…

Da
tôi cứng lên trước tiên, từ đỉnh đầu đến mũi chân. Hai cánh tay tôi chảy ra rồi
di chuyển lên lưng. Bốn cẳng chân thòi ra từ hai bên sườn và tôi có cảm giác
chúi về phía trước. Sàn nhà càng ngày càng gần trong khi tôi co rút còn khoảng
một phần tư.

Thị
lực của tôi trở nên đa ảnh. Những con mắt ghép với khoảng hai nghìn thấu kính
của gián đã thay thế mắt người.

Hai
cọng ăng ten của tôi giật giật và khứu giác tuyệt diệu của gián trỗi dậy. Gián
có thể ngửi thấy mọi thứ từ những mùi dễ chịu như thịt ba chỉ chiên cho đến
những mùi kinh khủng như bẹn chó. Trên mái nhà toàn là mùi hắc ín, mùi tĩnh
điện và mùi thuốc lá hút dở.

Nội
tạng tôi biến mất và thay vào đó là một ống ruột dài. Miệng không còn môi. Lưỡi
bị hút về phía cổ họng và biến thành một bộ phận kiểu như cái miệng thứ hai.


rồi, trí não của gián trỗi dậy. Tôi đang ở nơi trống trải.

Đường
trống trải. Không vật che chắn! Không vật bảo vệ!

Hoảng
sợ! Hoảng sợ! Hoảng sợ!

Tôi
cắm đầu chạy và xém nữa đụng phải một con gián khác. Tôi quay đầu, bò qua miếng
gạch quét hắc ín được lát trên mái nhà, bay qua một chồng kính bể và hạ cánh.
Tôi thực hiện một cú nhào lộn kiểu Evel Knievel[11]
đâm vào Ax.

[11] Evel Knievel: Tên một
tay đua xe mô tô mạo hiểm nổi tiếng ở Mỹ trong những năm cuối thập niên 60 đến
đầu thập niên 80 (N.D)

“Marco,
Tobias, tôi tin có thể mấy bồ đang bị bản năng của gián lấn lướt,” Ax nói.

“Ồ,
chú thì không chắc?” Tobias phản đối. “Cháu thấy chú rồi. Chú đang ở trên cột
cờ cách đất khoảng hai tấc!”

“Được
rồi, được rồi, mọi người dừng lại,” tôi nói. “Đừng di chuyển nữa. Tụi mình đang
đi hướng nào đây?”

“Cánh
cửa. Cái mà… hừm…”

Mười
phút sau tụi tôi tìm thấy đường quay về cánh cửa. Tụi tôi bò qua chỗ cánh cửa
bị hư và bay điên cuồng xuống các bậc thang.


hai cách để một con gián có thể đi xuống cầu thang. Nó có thể bò hết bề ngang
rồi bò xuống bề cao từng bậc thang, hoặc nó có thể nhảy từ bậc trên xuống bậc
dưới.

Xui
xẻo thay, để xuống được tầng hai mươi hai, tụi tôi có quá nhiều bậc thang phải
bò, phải nhảy.

Do
đó, tôi đề xuất cách thứ ba.

CHƯƠNG 8

“Tay
nắm cầu thang là liên tục,” tôi chỉ cho tụi bạn thấy. “Tụi mình có thể đua
xuống dọc theo những tay nắm này.”

“Chuyện
gì sẽ xảy ra nếu tụi mình rớt xuống?” Tobias hỏi.

“Thì
tụi mình sẽ hạ cánh xuống các bậc thang, có gì ghê gớm đâu,” tôi nói.

“Thế
nếu tụi mình rớt xuống phía bên phải thì sao?”

Tôi
đã ngờ nó sẽ hỏi câu này. Mắt loài gián không thể nhìn được xa đến thế nhưng
tôi khá chắc rằng đường rơi sẽ thẳng tắp cho tới tận cùng luôn. “Lúc đó, tụi
mình sẽ tìm ra lời giải đáp một con gián có thể rơi xuống bao xa mà không bị
ngỏm củ tỏi.”

“Tụi
mình phải trông chừng thời gian biến hình,” Tobias nói.

Tay
nắm cầu thang được chế bằng thép hình trụ được sơn phủ bên ngoài. Một loạt các
chấn song được hàn nối một đầu với tay nắm, một đầu với bậc cầu thang, tạo
thành một chuỗi các vòng thang hình ô van dài và hẹp dốc hướng xuống dưới.

Leo
lên tay nắm cầu thang chẳng dễ gì, kể cả đối với một con gián. Sơn bóng láng.
Cũng may là cái chấn song này đã được sơn đi sơn lại nhiều lần tạo nên những
vết nứt, vết rạn giúp cho tụi tôi có chỗ bám cẳng.

Chưa
hết, trèo lên đó giống như đang trèo lên Đài Tưởng Niệm Washington vậy á. Từ
trên đầu mút chấn song, tụi tôi trườn tới chỗ tay nắm cầu thang. Tụi tôi nom
giống như những nhà trượt tuyết trong giải Olympic vậy. Chẳng nhìn thấy rõ tận
cùng đường trượt. Và do tay nắm cầu thang có chỗ uốn cong, nên tụi tôi rất có
thể trượt té sang bên phải hoặc bên trái, mà nếu lỡ trượt té sang phải, phải
mất khoảng ba ngày quờ cào trong không trung, tụi tôi mới chạm được tới đất.

Tôi
đang dẫn đầu.

“Tui
cho là tụi mình cứ làm theo cách đó,” tôi nói. “Ý tui là, thay vì phải bò dọc
theo từng bậc thang.”

“Hai
mươi tầng lầu,” Tobias nhẩm tính. “Mỗi lầu có hai khúc quẹo. Vậy là bốn mươi
khúc quẹo.”

“Cứ
để chú theo dõi vụ đó,” Ax đề nghị.

Ax
hổng tin tưởng vào khả năng của loài người trong ba cái vụ đơn giản như đếm
này. Ảnh không hề có ý chê bai đâu.

“Các
chú ngựa đã đứng ngay cửa xuất phát,” tôi hô. “Và… xuất phát!”

Tôi
guồng mấy cái cẳng gián và lao nhanh xuống theo đường tay nắm cầu thang.

“Ááá...!”

Vùùù...!

Lao
xuống theo đường tay nắm cầu thang!

Từ
khoảng cách một mét rưỡi trên cao, bạn thấy gián chạy có nhanh không mỗi khi
bạn cố giậm chân lên nó khi nó đang chạy trên sàn bếp? So với tốc độ thực của
gián, thế là nhanh lắm rồi đó.

Mặt
tôi chỉ cách “mặt đất” có một milimét. Y như đang bị cột chặt úp mặt bên dưới
một chiếc Porsche của ai đó vậy.

Sáu
cái cẳng chân của tôi bị toãi ra thật rộng, cho nên mỗi bước chạy của tôi, mỗi
cẳng cứ muốn trượt ngang vào không khí. Kết quả là tôi chạy loạng quà loạng
quạng, không kiểm soát được và hết phân nửa thời gian, cái bụng của tôi gần như
dán sát xuống bề mặt tay nắm cầu thang.

“Ááá...!”
Tobias hét lên ngay phía sau tôi.

“Chỗ
quẹo đầu tiên!” Tôi hét.

Tôi
lao sầm sập tới khúc quanh như thể với tốc độ trên ba trăm cây số một giờ. Tôi
trượt hướng về bên phải để bám được vào góc nghiêng của khúc cua.

Tôi
hệt như đang ở trên chiếc xe trượt băng được gắn tên lửa sau đuôi. Đó là một cú
trượt với tốc độ muốn nín tiểu luôn.

Lao
xuống với một tốc độ điên khùng, sáu cẳng guồng, trượt, tuột, bụng ép sát sàn,
hai cái ăng ten lùa ra sau. “Đường chạy” là một ống tròn thay vì là những thanh
xà ngang.

Khùng
hết biết!

“Quẹo!”

Tôi
lao tới khúc quanh thứ hai, và bây giờ tôi đã có đà rồi. Hổng ngưng nghỉ, hổng
giảm tốc. Tụi tôi bị mất kiểm soát. Tụi tôi phóng như những viên đạn bắn tự
động, chân chạm vừa đủ với thanh thép, người nghiêng theo hướng 5 giờ. Lao như
điên, ruột gan phèo phổi tụi tôi hẳn sẽ phải rớt xuống ngón chân, nếu như thực
sự lũ gián tụi tôi có ruột gan hay ngón chân.

Tầng
lầu nối tiếp tầng lầu! Khúc quanh nối tiếp khúc quanh. Chạy, bay là là, quơ
cào, chiến đấu hệt như một kẻ đang bị kéo lê phía sau một chiếc xe buýt vậy.

“Hai
khúc quẹo nữa là tụi mình tới nơi,” Ax hét.

“Làm
sao để dừng lại?”

“Nhảy!”

“Nhảy
á? Khi nào?”

“NGAY
BÂY GIỜ!” Ax hét.

CHƯƠNG 9

Tôi
tới chỗ quẹo cuối cùng. Lần này, không nghiêng người. Đó là thời điểm chiếc xe
trượt dừng lại và phát ngôn viên thông báo, “Ồ! Thưa các Quý ông, Quý bà, đã
xảy ra một tai nạn khủng khiếp; tôi hi vọng tất cả các quý vị đều ổn cả!”

Tôi
tới khúc cua. Tôi không rớt xuống bước nghỉ cầu thang. Tôi vẫn lao thẳng về
phía trước. Thẳng về phía trước và đột nhiên sáu cái cẳng gián nhỏ xíu của tôi
đang giẫy đạp trong không khí.

“Ááá...!”

Tôi
rơi.

Lâu
thiệt là lâu.

Bộp!

Tôi
đụng sàn nhà.

Bộp!
Bộp!

Ax
và Tobias đáp xuống ngay cạnh.

“Bồ
không sao chứ?”

“Ừ.
Ax sao?”

“Tôi
ổn.”

“Tuyệt
cú mèo!” tôi nói.

“Tuyệt
thật!” Tobias nhất trí.

“Đừng
bao giờ thực hiện cú phóng như thế này nữa nhé!” Tôi nói.

“Ừ.
Không bao giờ.”

“Lặp
lại hành động này là một ý tưởng cực kì tệ hại,” Ax cũng gật gù.

Tụi
tôi chuồn ra khỏi chỗ đó, rồi chạy ép dưới một tấm cửa lò, những tiếng lạo xạo
tạo ra từ sự chuyển động của tụi tôi trên lưới thép đuổi theo sau tụi tôi. Tụi
tôi tới hành lang tầng hai mươi hai.

Hành
lang tối thui, chỉ có một tia sáng yếu ớt lọt ra từ khe dưới của một cánh cửa
ngay trước mặt. Tụi tôi bám tường, đua dọc theo tấm nhựa trải sàn.


rồi, cánh cửa văn phòng sáng đèn bật mở.

Một
người đàn ông bước ra ngoài. Đèn hành lang bật sáng trưng.

Hoảng
sợ!

“Không
ai được chuyển động!”

Tụi
tôi đứng bất động khi cái bóng người mờ mờ kia bước tiếp một bước.

“Sở
Thuế vụ Liên bang[12]
đám kiểm toán viên, đúng là...” ông ta lẩm bẩm.

[12] Nguyên văn: IRS - viết
tắt của Internal Revenue Services - là cơ quan nhà nước Hoa Kỳ có tầm hoạt động
ở mức liên bang, là cơ quan thu thuế và ban hành có hiệu lực các đạo luật về
thu nhập nội bộ. Cơ quan này trực thuộc Bộ Tài chính Hoa Kỳ, có trách nhiệm
giải thích và ứng dụng luật thuế liên bang (ND).

Ông
ta tắt đèn và khóa cửa. Bước thẳng.

“Gián!”
ông ta la lớn. Tôi cảm nhận được rung động mạnh xuất phát từ tiếng giậm chân
của người đàn ông bự con đó xuống tấm thảm.

“Ax!
Tobias!”

“Tôi
ở ngay phía sau bạn nè, Marco,” Ax đáp.

“Mình
nghĩ là ổng thấy gián thật,” Tobias nói. “Chỉ cần ở nguyên chỗ. Đứng yên!”

Người
đàn ông bước về phía thang máy, lẩm nhẩm tính xem ổng đang trả tiền thuê văn
phòng là bao nhiêu trong khi có quá chừng gián mà người cho thuê nói đây là một
tòa nhà xịn, hả trời!

DING!
Tiếng báo hiệu thang máy đã tới. Đèn hành lang tắt ngúm. Cửa thang máy đóng
lại. Chỉ còn lại mình tụi tôi trên tầng hai mươi hai.

Ngoại
trừ, dĩ nhiên, mẹ tôi.

Không,
không phải mẹ tôi,
tôi
tự nhủ. Tôi không thể bắt đầu bằng ý nghĩ đó được.

Hắn
là Visser Một. Người mà tụi tôi đang chiến đấu chống lại.

Tụi
tôi chạy ba chân bốn cẳng cho tới khi gặp cánh cửa mà tôi khá chắc là cửa văn
phòng của Visser Một. Tụi tôi bò lên dọc theo rầm cửa, rồi ngang qua cánh cửa
tới khung cửa sổ được khoét ngay giữa.

Mắt
gián chẳng phải tuyệt hảo. Tuy nhiên cũng đủ để tôi có thể nhận thấy căn phòng
nom giống hệt những văn phòng làm việc thông thường khác. Một bàn tiếp tân, một
chiếc ghế bọc nhung, một cái ghế dài bọc da, điện thoại, máy tính, máy in, một
cái máy photocopy, một cái máy pha cà phê.

Chẳng
có gì mang dáng dấp Yeerk ở đó cả.

“Có
thể tụi mình tới nhầm chỗ,” Ax nói.

“Sáng
nay, tui thấy hắn đi vào đây mà.”

“Tụi
mình phải vào trong thôi. Mình không muốn sau khi đã sống sót sau vụ nhào lộn
kinh hoàng vừa rồi lại bỏ cuộc ở đây.” Tobias vừa nói vừa dẫn đường. Tụi
tôi bay là là xuống dưới cánh cửa và cố ép người lòn qua cửa. Tụi tôi không gặp
may.

“Keo
dính không thể xuyên qua được,” Ax nhận định. “Chắc hẳn, người ta đã trét keo
xung quanh toàn bộ cánh cửa.”

“Chẳng
ai lại đi trét cái thứ keo này xung quanh một cánh cửa tầm thường cả.” Tôi thở
dài. “Tui dám cá là ống thông hơi sẽ không bị trét.”

Tôi
dẫn tụi bạn bò cao lên trên tường và luồn vào ống thông hơi mà tôi đã bị kẹt
sáng nay.

“Đường
nào đấy?” Tobias hỏi.

“Tui
nhớ là bên phải.”

Tụi
tôi trườn qua những sợi xơ vải, tàn thuốc rải rác trong ống để tới chỗ được coi
là hang ổ của tên Visser. Có vẻ tên Visser đang chuẩn bị gây chiến với một đất
nước nhỏ nào đó.

“Sơn
ba chiều,” Ax giải thích. “Người ta có thể sơn cửa sổ, tạo nên một hình chiếu
ba chiều phía sau lớp sơn này, ngụy trang cho căn phòng. Tên Visser đã tạo nên
hình ảnh của một văn phòng thông thường phía sau lớp sơn. Cực kì tinh ranh.”

“Như
vậy, bất cứ ai đi ngang qua, như bảo vệ chẳng hạn, sẽ không biết ở đây đang xảy
ra chuyện gì,” Tobias đế thêm.

“Những
cửa sổ bên ngoài cũng được sơn ba chiều luôn,” tôi phỏng đoán. “Để đánh lừa mấy
người lau cửa ngờ ngệch.”

“Hoặc
một chú diều hâu đuôi đỏ. Nào hãy làm vụ này thiệt nhanh rồi biến khỏi đây
thôi.”

Trong
bóng tối gần như không thấy đường, tụi tôi lầm lũi bò qua tấm lưới sưởi và men
theo trần nhà cho tới khi gặp một bức tường. Rồi, tụi tôi bò xuống dọc theo bức
tường, một lúc sau tụi tôi đứng trên tấm thảm công nghiệp màu xám.

“Để
tôi hoàn hình trước,” Ax nói. “Đề phòng trường hợp cần sự phòng ngự.”

Trong
một vài phút, tụi tôi trở về hình dạng bình thường, một người Andalite sắc sảo,
một chú diều hâu và một con người.

Ngay
lúc đó, tôi ước gì tôi vẫn còn là một con gián. Gián không thể nhìn thấy tường
tận mọi thứ trong phòng như con người-tôi có thể.


góc phòng là một vũng Yeerk xách tay nhỏ gọn. Giống như một bồn Jacuzzi bằng
thép không gỉ. Chiếc cặp táp bọc thiếc tôi nhìn thấy sáng nay để ngay bên cạnh.

Trên
miệng vũng Yeerk xách tay là một cái kẹp lớn. Giữ rất nhiều cái vòng cổ.

Cổ
mẹ tôi đang bị tròng vào một cái vòng. Nó giữ chặt mẹ, giữ đầu bà luôn thẳng,
để khuôn mặt và tai phía bên kia có thể nhúng xuống nước. Thân người của bà cúi
gập, lọng cọng, không chỗ bấu víu.

“Tên
Yeerk đang nạp năng lượng,” Ax lạnh lùng nói.

Bọn
Yeerk buộc phải trở lại vũng Yeerk mỗi ba ngày để nạp tia Kandrona. Nếu không
chúng sẽ chết đói.

Lúc
này, chỉ trong một vài giây, mẹ tôi đúng là mẹ tôi. Con sâu Yeerk Visser Một đã
chui ra khỏi đầu mẹ, đang bơi lõm bõm trong nước, nạp dinh dưỡng.

Ngay
lúc đó, bà là mẹ tôi.

Chỉ
năm bước là tôi sẽ ở bên cạnh mẹ.

Tôi
dấn bước.

CHƯƠNG 10

“Marco!”
Tobias nạt.

Bước
thứ hai, bước thứ ba!

“Chú
Ax!”

Đột
nhiên, một lưỡi dao đuôi Andalite kề ngay cổ họng tôi.

Tôi
dừng lại.

“Không
được, Marco,” Ax điềm tĩnh nói. “Visser Một sẽ quay trở lại trong đầu của mẹ
bạn trong vòng một giây ngay khi hắn cảm thấy có bất cứ sự nguy hiểm nào. Mà
bạn thì không thể dùng lực để tháo tung hết được những cái kẹp khóa đó. Không
nghi ngờ gì, chúng được kiểm soát thông qua giao diện sóng điện não. Do đó tên Yeerk
có thể duy trì sự kiểm soát, thậm chí cả khi nó ở bên ngoài cơ thể mẹ bạn.”

Tôi
nắm lấy đuôi ảnh và cố đẩy nó ra.

Nhưng,
một cái đuôi của người Andalite dài và bắp thịt cuộn tròn. Nó chỉ dịch chuyển
khoảng bảy tám phân.

“Marco,
dừng ngay lại!” Tobias nói. “Hãy quay lại và suy nghĩ thật kĩ! Lúc này, mẹ bồ
đang quay hướng kia, bả không thể nhìn thấy bồ. Bồ đang bước vào tầm nhìn của
bà, mẹ bồ sẽ thấy đó.”

Tôi
dừng lại và cố đẩy cái đuôi của Ax ra xa.

“Tụi
mình tới đây là để điều tra, Marco,” Tobias nhẹ nhàng. “Không phải lúc, bạn
hiền. Bất luận bồ có muốn làm điều đó đến mức nào đi nữa, cũng không phải là
lần này.”

“Nếu
bạn thất bại, Marco,” Ax hỏi. “Nếu bạn để lộ thân phận mình mà không thể ngăn
tên Yeerk quay trở lại đầu mẹ bạn, chuyện gì sẽ xảy ra sau đó hả Marco?”

Mẹ
tôi đang bị khóa chặt vào cái ngàm, cách tôi có một mét. Biết đâu Ax nhầm. Biết
đâu tôi có thể tháo được cái kẹp sắt. Biết đâu…

Tôi
lùi lại.

Tôi
cảm thấy mình chẳng ra gì. Mẹ ở ngay đó! Tự do, dù chỉ là một giây. Tôi có
thể nói với mẹ rằng tôi ổn! Tôi có thể nói với mẹ…

Không
gì sất. Tôi không thể nói với mẹ một lời nào. Ax nói đúng. Tôi chắc chắn sẽ
không thể giải thoát cho mẹ được. Tên Visser Một sẽ quay trở lại tàn phá tất
cả. Tấm màn bảo vệ sẽ bị chọc thủng. Bí mật của tụi tôi sẽ bị lộ tẩy. Và rồi
sau đó…?


rồi tụi tôi sẽ phải hủy hoại biết bao người vô tội.

Suy
nghĩ đó khiến tôi minh mẫn lại. Đó là suy nghĩ thông minh, có tính toán và lạnh
lùng.

Tôi
đưa tay lên xoa khuôn mặt ướt đẫm của mình.

“Cái
gì kia? Ở phía góc phòng đó,” tôi thì thầm.

“Thiết
bị liên lạc và theo dõi những kẻ tình nghi.”

Đó
là một bảng điều khiển cỡ bằng cái nắp đậy của cây đàn piano. Có một cái đĩa vệ
tinh đặt ở phía trên, hướng ra phía cửa sổ ngoài. Ở giữa bảng điều khiển là một
màn hình rộng. Và những hình ảnh trên màn hình đó dường như đã bị bắn nát từ
bên trên.

Những
hình ảnh tuy bị nhiễu nhưng quen thuộc. Hình ảnh của những người Hork-Bajir tự
do.

“Visser
Một đã biết về khu sinh sống của người Hork-Bajir,” Tobias nói dứt khoát. “Đó
là những gì hắn sẽ xử lí.”

“Những
khẩu Tia Nghiệt cầm tay ở đằng kia, những thiết bị phát hiện kẻ tình nghi, một
cái vũng Yeerk xách tay,” Ax quan sát, dòm ngó xung quanh bằng những con mắt
phụ. “Tất cả những thứ mà một tên Visser cần để thực hiện những hành động du
kích.”

“Cái
cặp táp đó, đang để cạnh vũng Yeerk,” Tobias nói. “Là cái mà hắn mang theo hồi
sáng phải không, Marco?”

“Ừ.
Và một cái nữa đang đặt trên bàn làm việc cạnh cửa sổ,” tôi thì thầm.

“Thiết
bị sản xuất hạt Kandrona khẩn cấp,” Ax phỏng đoán. “Khi một tên Visser dùng đến
nó có nghĩa là hắn chỉ có sáu ngày để hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào được giao.”

“Đồ
chết tiệt! Quân thối tha!”

Những
lời này được thốt ra rất nhẹ nhàng nhưng thật dữ dằn. Tụi tôi cứng hết cả
người.

Giọng
mẹ tôi! Nhưng bà đang nói với ai thế nhỉ? Với tụi tôi chăng? Bà đã biết tụi tôi
đang ở đó rồi sao? Hay bà đã nghe thấy tiếng tụi tôi?

Không
phải. Dĩ nhiên là không phải. Bà đang nói với tên Yeerk. Chắc hẳn là hắn
đang trở vào lại trong đầu mẹ tôi.

Brrrrbrrrrrbrrrr!

Căn
phòng bắt đầu rung bần bật. Tôi nhảy chồm lên, giật nảy người.

“Cái
quỷ gì thế?” Tobias thắc mắc.

“Chuồn
khỏi đây thôi!” Tôi rít lên.

Tụi
tôi phóng ào qua cánh cửa thứ hai, chui vào trong một phòng tắm nhỏ, riêng
biệt.

RẦM!

Đã
ở bên trong phòng tắm mà tôi vẫn cảm thấy chấn động của cú va đập. Ai đó hoặc
có một cái gì đó đang dộng vào cửa văn phòng như thể các chiến binh cổ ngày xưa
đang dùng phiến gỗ nặng để công phá thành vậy.

RẦM!
RẦM!

“Bọn
Yeerk,” tôi nói. “Chúng tới đây để giết Visser Một!”

“Thế
là bọn chúng sẽ làm thay việc của tụi mình,” Ax trả lời giọng lạnh băng.

“Trong
khi tui đang đứng xớ rớ ở đây và quan sát ư, không được,” tôi nói.

“Kẻ
đang ở phòng bên cạnh không phải là mẹ của bạn. Đó là Visser Một. Hắn sẽ giết
bạn ngay khi hắn có cơ hội.”

Tôi
phớt lờ. Dã nhân. Đó là dạng hình biến ưa thích của tôi và tôi đã sẵn sàng đập
bể mấy cái đầu. Nếu tôi không thể cứu thoát mẹ tôi khỏi tên Yeerk trong đầu,
chí ít tôi cũng có thể cứu bà khỏi những kẻ đang cố giết Visser Một kia.

“Bạn
đúng là một thằng cực ngốc,” Ax nói.

“Bồ
mới là ngớ ngẩn. Bồ đang để lòng căm thù Yeerk của bồ lấn lướt rồi. Nếu Visser
Ba đang cố gắng giết Visser Một, rất có thể đó sẽ là một dịp tốt cho tụi mình.”

“Một
cơ hội ư?” Tobias trầm ngâm.

“Có
thể,” Ax xuôi theo. “Nhưng, hoàng tử Jake nói tụi mình không được...”

“Tui
chịu trách nhiệm,” tôi lầm bầm.

“Tụi
mình cùng chịu,” Tobias vừa nói vừa cười lớn.

PHẬP!

Cánh
cửa ngoài văn phòng đổ sập vào trong.

PẰNG
CHÍU! PẰNG CHÍU!

Những
âm quen thuộc - tiếng Tia Nghiệt khai hỏa!

Tôi
mở cửa phòng tắm. Trong văn phòng, mọi thứ tung tóe hết.

Tên
Visser đã tháo vòng cổ cho mẹ tôi. Bà đang núp phía sau bảng điều khiển theo
dõi kẻ tình nghi. Khẩu Tia Nghiệt trong tay bà cũng đang lia chíu chíu.

Một
tên Hork-Bajir loạng choạng, ngã ngửa, một lỗ hổng cháy xém ngay trước ngực
hắn. Nhưng có thêm rất nhiều tên nữa đang xô đẩy nhau qua ngưỡng cửa xông vào.

“Đến
giờ tiệc tùng rồi,” tôi nói. Tôi đã hoàn toàn là một con dã nhân.

Tôi
mở cửa phòng tắm và lăn cái thân hình bự như thùng tô nô của tôi ra ngoài.

Visser
Một bắn một ánh nhìn kinh ngạc về phía tôi. Hắn lưỡng lự. Hắn có nên bắn hay
không?

Hai
tên Hork-Bajir khổng lồ lao về phía tên Visser. Hắn hướng sự chú ý của mình lại
về phía chúng. Quá trễ rồi!

Một
cánh tay đầy dao vung lên. Hắn định chém đứt tay mẹ tôi. Trượt. Cú chém làm rớt
khẩu súng trên tay bà. Bà rơi vào tình trạng bất khả cứu. Tên Hork-Bajir
nghiêng người gần lại.

BỤP!

Nắm
đấm của tôi làm cái mõm của tên Hork-Bajir xẹp lép. Hắn loạng quạng ngã ngửa.
Visser Một cúi xuống nhặt khẩu Tia Nghiệt. Ax nhảy ra từ trong phòng tắm.

“Andalite!”
Một tên Hork-Bajir hét lên sửng sốt.

PHẬP!

Lưỡi
dao đuôi của Ax đã làm cái việc mà tên Hork-Bajir định làm với mẹ tôi.

Nhưng
bọn Hork-Bajir vẫn tiếp tục ào tới. Có bốn tên trong phòng. Bên ngoài nhiều
hơn.

“Tseeeeeeer!”

Tobias
đập cánh phành phạch, móng xỉa ra. Một trận cuồng phong màu nâu đỏ và tên
Hork-Bajir ngã bổ chửng, ôm chặt mấy con mắt.

Tụi
tôi len lỏi qua mấy tên Hork-Bajir bất tỉnh, chiến đấu quyết liệt và cừ khôi.
Và rồi, tôi liếc thấy tên Visser Một đang nâng khẩu Tia Nghiệt của hắn lên. Nhắm
vào tôi!

Quá
xa để tôi có thể tiếp cận hắn. “Ax!” tôi hét.

PHẬP!

Cái
đuôi nhanh như gió của Ax lẳng cái thùng Kandrona xách tay vào đầu tên Visser.

“Ngốc
vừa chứ, Visser, tụi ta đang cố cứu ngươi đây,” ảnh nói với hắn.

“Ta
không thèm sự giúp đỡ của bọn Andalite!” hắn thét lên đầy phẫn nộ. Nhưng vũ khí
của hắn đã ở ngoài tầm với. Bọn Hork-Bajir đã khóa chặt mọi hi vọng lấy lại vũ
khí của hắn.

Tên
Visser quay người và chạy vào trong phòng tắm.

Tôi
nhảy dựng lên, ngay lúc đó, vì tên Hork-Bajir quất tôi một vết thương dài và
sâu bên hông. Tôi túm lấy một trong những cánh tay đầy dao của hắn và quẳng hắn
vào tường. Tôi vung nắm đấm vào tên Hork-Bajir thứ hai. Tobias tiếp tục gây
thương tích cho chúng bằng cách riêng của nó. Nhưng Ax mới chính là người hùng
của trận chiến. Đuôi của ảnh quất trái, quật phải nhanh như chớp, chẳng mắt nào
theo kịp.

Tên
Hork-Bajir ngã sấp trước mặt ảnh. Chúng bắt đầu hoảng sợ. Chúng vừa đánh vừa
tìm đường quay trở lại cửa ra vào.

Tôi
chụp lấy những mảnh vỡ của cánh cửa và đặt cẩu thả vào chỗ của nó. Tôi ném cho
Ax một cái nhìn. “Ax-ngố. Tui nghĩ bồ đã làm cho tụi nó hoảng thực sự rồi đó.”

“Rõ
ràng là chúng ta đã khiến tụi nó sửng sốt,” ảnh nói giọng khiêm tốn.

“Mình
nghe thấy có tiếng dao loảng xoảng,” Tobias nói, cái đầu diều hâu hất hất.

“Tụi
nó đang chạy trốn hay là quân tiếp viện tới thế?”

“Mình
không biết, Marco. Mở cái cửa sổ này giùm mình.”

Tôi
nhấc chiếc ghế lên và liệng thẳng vào cửa sổ. Nó vỡ tan. “Trong những tòa nhà
cao tầng, người ta không mở cửa sổ,” tôi nói.

Tobias
bay vút ra ngoài xuyên qua những mảnh thủy tinh vỡ sáng loáng. Nó báo cáo ngay
tắp lự. “Chúng đang đầy ngoài này!”

“Chết
này, Andalite!”

Cửa
phòng tắm mở tung. Một cánh tay nâng lên. Một cánh tay phụ nữ yếu đuối. Với một
khẩu Tia Nghiệt trông-chẳng-yếu-đuối-tẹo-nào.

Tên
Visser đã giấu một khẩu súng trong phòng tắm!

PẰNG
CHÍU! PẰNG CHÍU!

Chùm
tia sáng được nhắm thẳng vào Ax. Nhưng đúng lúc hắn kéo cò, Ax đã không còn ở
chỗ cũ.

Tôi
bổ nhào xuống sàn nhà và lao về phía trước, trượt dài trên vũng máu của bọn
Hork-Bajir. Tên Visser Một lần nữa lại núp phía dưới bảng điều khiển dò tìm kẻ
tình nghi, sự căm ghét đong đầy trong mắt hắn. Tôi nắm chặt một trong những cái
cặp táp của tên Visser trong tay chặn đứng một phát súng ngắm vào đầu mình.

Với
toàn bộ trọng lực cơ bắp của một con dã nhân và với tất cả cơn thịnh nộ nhất
quyết trả thù của một đứa trẻ, tôi lao về phía trước, lật đổ bảng điều khiển
thiết bị dò tìm kẻ tình nghi về phía Visser Một.

ẦẦẦẦMMM!

Hai
trăm kí thịt đè bẹp cơ thể người mẹ tôi.

Tôi
đứng dậy, giật giật chân hắn, bình tĩnh tước vũ khí của hắn, quẳng sang một
bên. Tôi khóa tay hắn. Một cách nhẹ nhàng.

“Tụi
ta cứu cái mạng đáng thương của ngươi còn ngươi lại cố giết tụi ta,” Ax nhếch
mép khinh bỉ. “Ngươi là đại diện ưu tú cho giống loài Yeerk nhà ngươi.”

“Vậy
sao tụi bay không giết ta đi?” Visser Một khạc nước bọt. “Tên Andalite kiêu
căng rác rưởi kia! Sao mi không giết ta ngay bây giờ đi?”

“Thỏa
mãn ước nguyện của ngươi,” Ax vừa nói vừa gật gật đầu với tôi. “Với trách nhiệm
của mình, ta nói: Giết hắn.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3