Animorphs (Tập 29) - Chương 12 - 13 - 14 - 15

CHƯƠNG 12

Tôi
nhúng hai bàn tay vào nước nóng nhớt xà bông, rồi dùng cùi chỏ đẩy cửa phòng mổ
ra.

“Ông
ấy đã tới hồi nguy kịch,” Noah Wyle nói với tôi khi tôi tới bên bệnh
nhân, đoạn ảnh ấn mạnh con dao mổ sáng loáng vào tay tôi.

“Ba sẽ
khỏe thôi,” tôi vỗ về bệnh nhân.

“Ba
tin con, Cassie,” bệnh nhân trả lời.

Đó
là bố tôi đang nằm trên bàn, mình được phủ một cái khăn xanh lá cây.

“Kh-không
cần phải gây... gây mê cho ba tôi à?” Tôi cà lăm.

Noah
Wyle có vẻ sốc. “Ừm, không cần trong giải phẫu Yamphut.”

Tôi
hít một hơi thật sâu, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi. Tôi đặt con dao
lên trán ba tôi.

Cộc,
cộc, cộc!

Tôi
ngước lên, thấy Jake, Marco, Rachel và Tobias đang lấp ló đằng sau tấm kính của
phòng chăm sóc bệnh. Bọn nó gõ cửa và nhắng nhít vẫy vẫy tôi.

Tôi hướng
sự chú ý của mình trở lại bệnh nhân của mình - ba tôi. Nhưng ba không còn nằm
trên bàn nữa. Mà là Ax. Tôi không biết phải rạch vết mổ từ đâu đây?
Tuyến Tria nằm đằng trước hay đằng sau đầu nhỉ?

Cộc,
cộc cộc.

Tại
sao tụi nó lại có người gõ cửa nữa? Chẳng nhẽ tụi nó không biết rằng đây là một
ca phẫu thuật hết sức tinh vi sao? Tôi cần tập trung.

Cộc,
cộc, cộc.

Âm
thanh dồn dập cuối cùng cũng lôi tôi thức giấc. “Cassie, trễ giờ học rồi con.”
Mẹ tôi gọi, và lại gõ cộc cộc cộc vào cửa phòng.

“Con
dậy đây!” Tôi hét và nhổm phắt dậy, mò tới ngăn tủ quần áo, lôi ra chiếc quần
dài đầu tiên ngón tay rờ trúng. Sau đó tôi tròng đại giày, vớ vào rồi chào tạm
biệt ba mẹ và xông thẳng ra cửa, tiện thể vớ luôn gói bánh Pop-Tart mang theo.

Không
tài nào nén được cơn ngáp. Cứ như tôi mới ngủ được có mươi, mười lăm phút gì
đó. Đêm qua tôi và Marco phải thay phiên nhau canh chừng Jake. Giờ Marco
vẫn còn ở đó, chờ cho đến khi Tom đi học. Tụi tôi sợ trong khi
sốt cao lỡ Jake mê sảng, phun ra điều gì đó chết người và lỡ Tom nghe
lỏm được thì nguy.

Mất
cả nửa đêm làm ruồi bay trên tường phòng Jake, tôi chỉ vù ra bụi rậm để hoàn
hình và biến hình khi sắp hết hạn định. Mệt đứ đừ luôn.

Hên
là Jake không nói mớ ra điều gì đáng ngại cả. Tôi nghĩ dù bị bệnh cậu ấy vẫn
ráng gìn giữ không để khinh suất. Tôi ló đầu vào ngăn chuồng nơi Ax nằm. Đôi
mắt hình quả hạnh của Ax nhắm nghiền. “Xin lỗi,” ảnh thầm
thì.

“Cậu
ta cảm thấy áy náy khi phải nằm thừ ra ốm trong khi các bạn đang cần mình.”
Erek bảo vậy và đưa tôi xem tấm bảng ghi nhiệt độ của Ax sau mỗi giờ. Ảnh đã hạ
sốt dần trong đêm, nhưng chưa tới một độ. Chín mươi bốn độ bốn. Chỉ
khi xuống tới chín mươi mốt độ ba thì tụi tôi mới phải mổ. Vẫn còn
một ít thời gian.

Tôi
trao tại tấm bảng cho Erek và đưa tay vuốt ve mảng lông xanh mềm mại nơi cổ Ax.
“Ngay cả những chiến binh thỉnh thoảng cũng ốm mà,” tôi an ủi ảnh. “Không phải
lỗi của bồ.”

“Mình
đã nói với chú Ax như thế cả ngàn lần rồi,” Tobias nói vọng xuống từ trên rui
nhà.

“Mình
đi học đây,” tôi bảo Tobias. “Có gì cần kíp thì bồ biết phải tìm mình ở đâu rồi
đấy.”

Tôi
quay ra và bươn bả chạy đến trường.

Còn
bốn phút nữa mới có chuông vào lớp. Tôi chạy thẳng tới tủ đựng sách vở của
Rachel. Không có ai. Tôi quanh trở lại tủ đồ của mình - không chừng Rachel đang
chờ tôi ở đó cũng nên.

Chẳng
thấy Rachel đâu cả.

Tôi
vội vã quay trở lại tủ đồ của nhỏ. Cũng không thấy.

Hồi
chuông thứ nhất reng. Tôi đứng bên tủ đồ của Rachel trong khi hành lang thưa
dần. Đến khi bọn học trò đều vô lớp cả, chỉ còn mỗi mình mình, tôi mới tần ngần
đi vào.

Tôi vừa ngồi
phịch vào chỗ thì hồi chuông thứ hai đổ. Uể oải lôi cuốn tập và cây
viết ra, tôi cố chú tâm vào lời thầy giảng, nhưng đầu óc vẫn cứ miên man nghĩ
về căn bệnh của Ax và Jake, lại thêm băn khoăn chẳng rõ Rachel đã đi đâu rồi...

Ít
nhất thì tôi biết cách để trả lời cho câu hỏi về Rachel. Tôi giơ tay lên
xin phép vào phòng vệ sinh.

Thầy
giáo phật lòng vì tôi đã không vào học đúng giờ thì chớ lại đòi ra ngay. Nhưng
rồi thầy cũng khoát tay ra hiệu cho tôi đi. Tôi phóng vèo qua cửa, chạy ngang phòng
vệ sinh và tới lớp mà Rachel học tiết đầu tiên. Tôi hé nhìn vào qua
ô cửa sổ vuông bé tí.

Không
có Rachel ở trong lớp.

Tôi
quay ra và ào tới phòng điện thoại công cộng phía ngoài nhà thi đấu. Tôi hấp
tấp bấm số nhà Rachel. Mẹ Rachel nhấc máy sau hồi chuông thứ hai.

“Cháu
là Cassie. Rachel có đó không ạ?” Tôi hỏi.

“Rachel vừa
mới chợp mắt,” mẹ nhỏ đáp. “Nó ói mửa suốt từ nửa đêm tới sáng.”

CHƯƠNG 13

Lúc
ấy đã sắp hết giờ ăn trưa, tôi chạy thẳng tới căn tin. Tôi lùng khắp các
bàn tìm Marco. Cảm thấy có ai vỗ vai mình, tôi cứ tưởng rằng Marco nhìn
thấy tôi trước. Tôi quay lại và giật thót cả người khi nhận ra thầy Tidwell.

“Chúng
ta cần nói chuyện về bữa tiệc của Câu lạc bộ Tây Ban Nha,” thầy bảo, giọng cố
ra vẻ điềm tĩnh, nhưng vẫn thoảng chút căng thẳng. Cũng phải thôi... chắc
là thầy cảm nhận được tôi cũng căng thẳng.

Thầy
Tidwell dẫn tôi vào một lớp học trống và đóng cửa lại. “Visser Ba sẽ trở về sớm
hơn dự định. Cuộc thẩm tra Aftran sẽ bắt đầu vào tám giờ tối nay. Các bạn cần
phải hành động gấp rút.”

Khi
thầy nói, tôi không thể ngăn được mình không nhìn chăm chăm vào miệng thầy. Một
tên Yeerk đang cử động cặp môi, kiểm soát cái lưỡi của thầy.

Phải
chăng tên Yeerk Illim đang siết chặt các cơ bắp cổ họng của thầy Tidwell để tạo
ra giọng nói căng thẳng, lo lắng ấy? Phải chăng đó là một phần kế hoạch dụ cho
tôi tin, dụ cả đám tụi tôi đút đầuvào bẫy?

“Tại
sao anh gặp riêng tôi hả Illim?” Tôi đột nhiên hỏi. “Anh đã đã biết
tất cả về tụi tôi. Chắc chắn anh phải biết Jake là thủ lãnh. Vậy sao anh
không đi gặp cậu ấy?”

Thầy
Tidwell ngồi xuống bàn giáo viên “Aftran chỉ tin cậy mỗi mình bạn thôi, vì
bạn đã chứng tỏ cho cô ấy thấy... ”

Illim
đang nói. Nhưng thật khó nghĩ tới anh ta mà không nghĩ về thầy
Tidwell. Tôi ước sao Illim đừng kéo riêng mình tôi ra khỏi nhóm để mà nói
chuyện. Lẽ ra, lúc này, cả hội tụi tôi, hoặc chí ít là tất cả những đứa nào còn
có thể, đều nên có mặt ở đây.

Điều
duy nhất mà tôi có thể làm được bây giờ là cố gắng và đảm bảo được rằng tôi
phải đặt ra hết tất cả những câu hỏi mà nếu như tụi nó có mặt ở đây sẽ hỏi.
Thiệt là khó mà lường được những gì Marco muốn biết.

“Tôi
cần hỏi một câu nữa. Thế còn thầy Tidwell thật thì sao? Thầy Tidwell con người
í?”

“Hồi
mới xâm nhập vào thầy Tidwell, ta không phải là Yeerk thuộc phe hòa bình,”
Illim thú nhận. “Ông ấy là vật chủ bị ép buộc. Không. Đó là cách
nói dễ nghe nhất để nói về điều này. Ông ấy là vật chủ của ta, là nô lệ của ta.”

Mắt
thầy hình như ướt át hơn bình thường. Liệu có phải tên Yeerk đã dàn cảnh ra như
thế? Liệu có phải hắn đã xô đẩy thần kinh và kích thích tuyến lệ của vật chủ?

“Chính
việc phải cảm nhận những nỗi đau của ông ấy đã khiến ta tham gia vào phong trào
đó,” Illim tiếp tục. “Những tiếng than khóc giận dữ, thê lương của ông ấy
đã khiến ta nhận ra những gì ta làm với ông ấy thật dã man. Cùng lúc đó, ta
nghe nói về một nhóm Yeerk chủ trương rằng cưỡng bức vật chủ là sai trái...”

Tôi
gật. Điều đó thật dễ hiểu. Nghe tiếng kêu than thống thiết không ngừng của sinh
vật nhạy cảm, biết mình gây đau đớn cho họ thì làm sao mà không mủi lòng cơ
chứ?

Sau
đó tôi nhớ ra vài điều mà Aftran đã nói với tôi. Đối với loài Yeerk, con người
là những miếng thịt hấp dẫn, như những con heo trong chuồng. Chỉ là thịt mà
thôi. Ụt ịt, ụt ịt.

“Tất
cả những sự việc đó không phải xảy ra đồng thời,” Illim tiếp tục. “Nhưng dần
dần ta nhận ra rằng ta không muốn cư ngụ trong cơ thể của thầy Tidwell vì điều
đó có nghĩa là ông ấy đang hi sinh sự tự do của ổng cho ta.”

“Và
bây giờ… bây giờ thì… Thầy Tidwell muốn nói đôi điều với bạn. Tôi sẽ trả quyền
kiểm soát lại cho ông ấy...” Illim bảo.

“Anh
có thể để chính thầy nói chuyện ư?” Tôi hỏi.

“Chính
tôi đang nói với em đây,” thầy Tidwell nói.

“Làm
sao em biết được đúng là thầy đang nói?”

“Không
thể nào biết được đâu em.”

Tôi
ngập ngừng. “Được rồi. Vậy thầy muốn nói gì?”

“Cassie,
thầy đã mời Illim ở lại trong cơ thể mình,” thầy Tidwell diễn giải. “Thầy
nghĩ cả hai cùng hợp tác sẽ làm được nhiều việc cho hòa bình hơn là từng
người riêng lẻ. Giờ anh ấy ở đây dưới sự đồng ý của thầy.”

Không
có bất cứ thay đổi nào trong giọng nói hay cách nói của thầy cả. Nhưng rồi nó
sẽ xuất hiện thôi.

Thầy
Tidwell khó nhọc nuốt nước miếng. “Vợ thầy mất cách đây vài năm. Một thời gian
dài thầy không thiết tha bất cứ điều gì trên đời, chỉ lầm lũi đi
tới trường dạy học rồi lại cắm cúi về nhà.”

Thầy
Tidwell cúi người ra trước, nhìn thẳng vào mặt tôi. “Khi Illim trả lại tự do
cho thầy, thầy nhận ra mình muốn làm điều gì đó. Vì vậy thầy quyết định tham
chiến. Còn có gì quan trọng hơn thế không?” thầy nói. “Thế là thầy và
Illim trở thành chỗ bạn bè. Anh ấy là bạn đồng hành rất tốt.”

Tôi
không biết liệu Marco và những người khác có tin những gì tôi vừa nghe là do
chính thầy Tidwell nói chứ không phải những lời nói lừa bịp của một tên
Yeerk không nữa. Tôi cũng không chắc là mình tin tưởng.

Nhưng
tôi muốn tin những gì thầy vừa nói.

“Này, tôi rất
muốn giúp anh, Yeerk,” tôi bảo thầy Tidwell. “Nhưng ba thành viên trong
nhóm hiện đang bị bệnh rất nặng, và một trong số đó cần phải phẫu thuật não.
Phe Yeerk hòa bình không thể nhờ ai khác giúp đỡ ngoài tụi tôi hay sao?”

“Giờ
là Illim nói nha,” thầy Tidwell nói với tôi. “Phe Yeerk hòa bình mới
chỉ nhen nhóm gầy dựng. Bọn ta hiện có một trăm hội viên. Nhưng không phải tất
cả đều có vật chủ hoặc không phải Yeerk ôn hòa nào cũng có vật chủ thích hợp
với chí hướng của mình.” Illim vỗ vỗ cái bụng phệ của thầy Tidwell. “Bạn thử
hình dung xem tôi có thể đánh nhau với lính Hork-Bajir trong cơ thể này
không? Và tôi cũng rất lấy làm tiếc về việc các bạn của bạn bị bệnh.
Nhưng khi Visser Ba xử xong Aftran, hắn sẽ biết tất cả mọi thứ. Và rồi mọi
Yeerk chủ trương hòa bình sẽ bị giết chết - vật chủ của họ cũng sẽ chịu chung
số phận. Bất cứ ai từng giúp các bạn sẽ bị bắt và bị biến thành kẻ Bị-mượn-xác,”
Illim tiếp. “Tất cả những người thân yêu của bạn cũng vậy...”

Tôi
ngồi xệp xuống, vùi kín mặt vào hai bàn tay, cảm thấy đầu mình sắp nổ
tung. Thật vô vọng! Một cuộc giải cứu chỉ với có phân nửa lực lượng ư?

Nhưng
không còn lựa chọn nào khác.

“Thôi
được,” cuối cùng tôi nói. “Tụi tôi sẽ cố thử coi sao... ” Tôi lừng
khừng đứng lên và run rẩy đi ra cửa. Rồi... rồi... một ý nảy ra. Tôi
dừng lại và quay vào.

“Illim,
anh có thể sống vài giờ bên ngoài cơ thể thầy Tidwell mà không ở trong vũng
Yeerk được không?” Tôi hỏi.

“Miễn
là ở trong môi trường chất lỏng,” Illim trả lời, nghe có vẻ hoang mang.

Nhưng
tôi thì không hề hoang mang. Không còn một tẹo nào. Một kế hoạch đang lóe
lên trong tôi. Cực kì điên rồ. Nhưng đó vẫn là một kế hoạch.

CHƯƠNG 14

“Này
Marco, chờ mình với,” tôi tất tả chạy dọc con phố, đuổi theo cậu ấy. Đúng
như mong đợi, tôi đã gặp Marco trên đường đi học về. “Mình vừa nói chuyện với
thầy Tidwell. Visser Ba sẽ trở về sớm đấy.”

“Bồ
còn nhớ bài hát Năm Con Khỉ Nhỏ không, Cassie?” Marco hỏi tôi,
toét miệng cười man dại.

“Bồ
làm sao vậy?” Tôi hỏi dồn. “Hôm nay tụi mình cần phải cứu Aftran ra. Nè, mình
có một kế hoạch...”

“Đó
là một bài hát. Đúng ra là bài đồng ca đi kèm với điệu bộ bàn tay.” Marco
tiếp tục huyên thuyên, ngó lơ tôi hoàn toàn...

“Hát
như thế này này,” Marco bắt đầu ngân nga. “Năm con khỉ nhỏ nhảy nhót trên
giường. Một con trượt chân té bể đầu. Mẹ hiền vội gọi
bác sĩ, bác sĩ bảo rằng...”

Tôi
hòa ca cùng Marco giai điệu câu cuối cùng. “Không còn con khỉ nào nhảy trên
giường nữa. Nào nào, tụi mình tiến hành phi vụ giải cứu Aftran chứ?”

“Hát
lại nha. Giờ chỉ còn bốn con khỉ nhỏ la hét trên giường,” Marco lảm nhảm.

Tôi
chạy ào lên chắn ngang mặt Marco. Bước trước vài bước rồi ngoái lại nhìn mặt
cậu ta, nói. “Mình nhớ bài hát đó rồi. Giờ bồ muốn chơi nhảy dây thừng hay muốn
nghe kế hoạch của mình đây?”

“Tụi
mình là năm con khỉ nhỏ,” Marco vẫn tía lia, nhìn chòng chọc vào mắt tôi. “À
sáu chứ. Ba đứa đã nằm còng queo trên giường. Giờ chỉ còn lại ba tụi mình. Khỉ
Cassie. Khỉ Tobias. Và Khỉ Marco.”

Cậu
ta nghêu ngao hát và tự cào cào tay mình như mấy con khỉ trong phim hoạt
hình...

“Bồ
sợ à?” Tôi hỏi và lùi lại đi song song với cậu ta.

“Ừa,
tui sợ. Dĩ nhiên là tui thấy sợ rồi,” Marco hét lại. “Ax đang ngắc
ngoải. Tụi mình sắp sửa chui vào vũng Yeerk chỉ với một nửa quân
số. Một nửa, nếu như một đứa nữa không lăn đùng ra. Điều gì sẽ đến, hả?”

“Bồ vẫn ổn
chứ, Marco?” Tôi hỏi và vươn tay ra đặt lên trán cậu ta. Hơi hâm hấp và nhớp
nháp. Nhưng tụi tôi đang bước nhanh, có thể Marco chỉ đổ mồ hôi thôi.

“Mắt tui
có cảm giác kì lắm nghen, cứ díp dịp y như bị dính keo vậy,” Marco thú
nhận. “Nhưng hôm nay, chúng thể hiện là chúng vẫn có thể nhìn được.”

“Có
lẽ thế.”

“Rachel
đã ra rìa rồi. Thế là tui phải chỉ huy thôi... “ Marco ỉ ôi.

“Ừ,
bồ là đấng nam nhi mà,” tôi trả lời.

“Vậy
từ giờ, tui là thủ lãnh nha.Đúng. Vì là thủ lãnh nên tui nên
lắng nghe kế hoạch của bồ,” Marcol è nhè, hết lẳng cặp sách qua vai
bên kia lại quăng nó về bên này.

“Trưa
nay mình đã nói chuyện với chính thầy Tidwell. Thầy bảo với mình là thầy tự
nguyện tham gia vào phong trào Yeerk hò abình. Thầy nghĩ đó
là công việc quan trọng nhất mà thầy có thểl àm được,” tôi giải
thích. Marco đã hết nhảy choi choi với những lời bình luận ngang xương, nên tôi
nói tiếp. “Illim, Yeerk trong đầu thầy Tidwell, nói với mình là anh ta có thể
sống vài giờ ở trong nước ngoài vũng Yeerk. Anh ta không cần phải có mặt
tại vũng Yeerk hay làm bất cứ việc gì.”

Tôi
thở một hơi thật dài. “Mình nghĩ mình có thể biến hình thành anh ta và...”

“Bồ
muốn biến thành Yeerk à?” Marco kinh hãi thốt lên, rồi bắt đầu rên hự hự.

“Mình
biết thế là cùng đường lắm, nhưng mà...” Tôi im bặt khi Marco chúi nhủi
vào một lùm cây và ói muốn lộn cả ruột.

Tôi
lại gần, vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu ấy. Hồi sau, Marco cố đứng thẳng lên, chùi
miệng vào tay áo rồi quay qua tôi thì thào cùng với nụ cười méo xẹo. “Lại một
con khỉ nữa rơi khỏi giường. Tội nghiệp bồ quá, Cassie.”

Tôi
cố làm ra vẻ hùng dũng, nhưng trong lòng chỉ càng cảm thấy khiếp đảm và cô độc
hơn thôi.

“Bồ
có nghĩ rằng,” Marco yếu ớt nói cà rịch cà tang.

“Cái
gì?”

“Ngộ
nhỡ... bồ thành công thì sao?”

Rồi
cậu ấy đổ gục xuống. Quá bận rộn với việc đỡ Marco đứng vững được trên đôi
chân của cậu ấy nên tôi không còn thời gian suy ngẫm đến những gì cậu ấy vừa
mới thốt ra.

Chỉ
mãi sau đó tôi mới nhận ra, Marco đã nhìn ra lỗ hổng chết người.

Nếu
tôi thành công - nếu tôi cứu được Aftran - thì sau đó sẽ ra sao? Tôi sẽ có một
Yeerk sống ngoài vòng pháp luật, không có vật chủ, và tệ hơn nữa là không có
đường tiếp cận nguồn Kandrona.

Tôi
có thể cứu Aftran. Nhưng chỉ để nhìn cô ấy chết mà thôi.

CHƯƠNG 15

“Nhiệt
độ của Ax đã xuống còn chín mươi hai độ tám,” Tobias từ trên rui nhà thông báo
khi tôi xông vào chuồng thú.

Tôi
làm ngay một bài toán nhẩm trong đầu. Trong chín tiếng tôi vắng mặt vừa
rồi, nhiệt độ của Ax đã xuống một độ sáu. Như vậy mỗi giờ ảnh xuống được gần
không phẩy hai độ. Vị chi, tụi tôi còn khoảng tám tiếng nữa thì Ax tới hồi
nguy ngập.

“Tối
nay Visser Ba sẽ trở về,” tôi nói với Tobias. Tiếp thêm tôi thuật lại cuộc nói
chuyện với thầy Tidwell và nêu kế hoạch của mình cho cậu ấy.

“Mình
phải trở về từ vũng Yeerk trước khi Ax cần mổ,” tôi nói.

Ừm,
nếu như tôi có thể sống sót trở về...

“Rắc
rối là,” Tobias nói. “Nhiệt độ của Ax hạ xuống suốt
ngày. Không thể biết được hồi nguy kịch sẽ xảy ra vào đêm nay, trong vòng vài
giờ nữa hay ngay bây giờ. Chịu, mình chẳng thể tính ra quy luật nào cả. Khi thì
nó xuống chậm, khi thì nó lại xuống rất nhanh.”

“Tobias, có
khi bồ phải tự làm bác sĩ phẫu thuật cho Ax,” tôi nói. “Bồ cố gặng
hỏi ảnh coi tuyến Tria nằm ở chỗ nào. Cứ vào phòng nắn xương thú của ba
mình mà dùng. Ở đó có đầy đủ dụng cụ.”

“Thế
còn Rachel và Marco?” Tobias ngỡ ngàng hỏi.

“Ừm,”
tôi đáp. “Bệnh luôn rồi.”

“Nếu
bất quá thì mình đành phải ráng vậy,” Tobias tần ngần. “Bồ cố cứu thế giới rồi
về sớm sớm nha. Bồ rành chuyện thuốc men hơn mình mà... ”

“Mình
sẽ bỏ qua bữa tiệc hậu-cứu-thế giới,” tôi hứa.

Dẫu
rất muốn có mặt khi Ax lâm nguy, nhưng tôi không chắc mình có được việc hơn
Tobias hay không. Đúng là tôi biết băng bó cho chim gãy cánh và chiêu thuốc vào
cổ họng gấu túi, nhưng đây là giải phẫu não thứ đâu phải chuyện đùa.

Chỉ
cần cắt mổ chệch vị trí một cái, không chừng Ax sẽ mất khả năng truyền ý nghĩ
hoặc tắt thở luôn cũng nên. Gì chứ làm cho ảnh bị thương tật vĩnh viễn thì quá
dễ. Và làm chết ảnh lại càng dễ dàng hơn!

Làm
sao tôi sống nổi khi làm chết một người bạn chứ?

Ừm... Aftran.
Cô ấy cũng là một người bạn. Kéo Aftran ra khỏi vũng Yeerk tức là bắt cổ phải
chịu đau đớn vì đói tia Kandrona - trừ phi tôi nghĩ ra một giải pháp khác...

Tôi
không biết Jake sẽ giải quyết vụ này như thế nào. Sao cậu ấy có thể đưa ra các
quyết định sống còn mà không phát điên lên vì cảm giác tội lỗi và đau buồn được
ta?

“Mình
đi thăm mấy bệnh nhân kia đây,” Tobias bảo, làm đứt quãng dòng suy nghĩ của
tôi.

“Ừ
đúng đấy,” tôi tán thành. Cậu ấy muốn ghé thăm Rachel. “Một tiếng nữa mình
sẽ lên đường.”

“Mình
sẽ trở về trước lúc bồ đi,” Tobias hứa hẹn. Cậu ấy đập cánh, vút khỏi
ô cửa sổ căn gác xép chứa cỏ khô.

Tôi
nhảy bổ vào ngăn chuồng có Ax và Erek. Khi tôi mở cửa, hai cậu ấy hiện
ngay ra trước mắt tôi.

“Mấy
bồ sao rồi?” Tôi hỏi thăm.

“Erek
đã dạy tôi trò chơi xỉn xằm. Ra cái kéo, hòn đá, tờ giấy. Hòn đá đè bẹp cái kéo
thì tôi hiểu được,” Ax khoe. “Cái kéo cắt tờ giấy cũng hợp lí. Nhưng tờ giấy mà
bọc hòn đá thì kì quá. Đá không thở phải không? Vậy thì làm sao mà giấy
khiến cho đá đau được?”

“Giấy
bọc đá. Ừa, lạ hén,” tôi trả lời.

“Ừ,
lạ thiệt. Đó là lí do tại sao mà tôi lại nợ Erek một triệu lẻ bảy đôla,” Ax nói
với tôi.

Tôi
nhướn mày với Erek. Ảnh nhún vai.

“Một
triệu lẻ bảy đôla. Đó là một số tiền lớn phải không?” Ax hỏi.

“Ừa,
lớn lắm,” tôi trả lời và vỗ nhẹ vào tay của ảnh.

Ax
đưa mắt cuống về phía mái chuồng. “Tôi không thấy nó ở trên đó,”[6] ảnh
nói.

[6] Nguyên văn câu nói của
Cassie là “It’s up there.” Ax hiểu câu của Cassie theo nghĩa đen, nên mới nói
câu này (NDBS).

“Ý
mình là rất nhiều. Rất nhiều tiền,” tôi giải thích.

Mắt
Ax vẫn cứ nhìn lên. “Khoan. Giờ tôi trông thấy nó rồi. Tôi thấy rồi,” ảnh bước
lên một bước, toàn thân co giật.

“Được
rồi,” Erek nói. “Đừng có lo lắng về việc đó. Rồi chúng ta sẽ chơi thêm nhiều
lần nữa và bạn sẽ giành lại được tiền đã thua thôi.”

Ax
không trả lời, mắt cứ dán chằm chặp lên mái chuồng.

Erek nghiêng
người sát lại phía tôi. “Suốt ngày hôm nay Ax cứ vậy hoài,” ảnh thì thầm. “Thỉnh
thoảng tỉnh táo được một chút sau đó lại mê đi.”

Vậy
là Ax vẫn mê sảng.

“Có
lúc nào xém đụng ba tôi không vậy?” Tôi hỏi, nhìn ra phía cửa khu chuồng
thú. Từ vị trí này, hình chiếu ba chiều giống như một làn khói mỏng, bàng
bạc. Tôi có thể nhìn loáng thoáng các hình thù và bóng đen bên ngoài chuồng.

“Tobias
đã phải quậy tung các lồng lên cho tụi thú trong trỏng la chí chóe, buộc ba bạn
phải bận rộn.” Erek đáp.

“Đừng
nói với tôi là anh cũng sắp mắc phải căn bệnh ngu ngốc đó nha.”

Erek
mỉm cười. “Tôi chưa bao giờ ốm dù chỉ một ngày. Và tôi đã thật sự, thật sự rất
già rồi.”

Tôi
quay qua chăm chút Ax. “Nè, nè, Ax. Đừng ngó lên đó nữa. Mình cần bồ nói chuyện
với mình.”

Ax
lừ đừ, hạ thấp mắt cuống xuống.

“Nói
cho mình biết đi. Tuyến Tria nằm ở đâu? Bồ có
thể chỉ vị trí của nó trên đầu bồ được không?” Tôi giục giã.

“Bạn
nói rằng bài kiểm tra không hỏi về tuyến Tria à,” Ax cằn nhằn. “Bạn nói rằng
chúng ta không cần phải biết về các tuyến trong cơ thể à?”

Ôi
trời! Ảnh nghĩ mình đang ở trường.

“Đó
không phải là một bài kiểm tra, Ax. Không ai cho điểm bồ hay bất cứ gì đại loại
vậy hết,” tôi cố gắng trấn an ảnh. “Chỉ cần nói phỏng chừng thôi. Theo bồ thì
cái tuyến Tria đó nằm ở đâu? Mình cần phải biết.”

Thịch.
Thịch. Thịch.

Erek
nắm vai tôi và chỉ ra phía ngăn chuồng thú đầu tiên. Một bóng tối hù
đang chuyển động. Đó là ba tôi đang bước rầm rập trong đôi ủng thô kệch,
hướng thẳng về phía tụi tôi...

Tôi
lăng mình ra phía cửa ngăn chuồng và nhoài người ra ngoài, cứ như thể tôi đột
nhiên hiện ra từ không khí vậy.

“Ba
không cần phải làm gì ở đây đâu,” tôi vội vã thốt lên. “Con đã cho chúng ăn
uống cả rồi.”

Ba
tôi nhòm dáo dác ra sau. “Con trốn ở đâu vậy Cassie? Ba bảo đảm là khi ba
bước vô, chuồng thú không có ai mà.”

“Con
ở đây nãy giờ. Ba phải đeo mắt kiếng vào thôi,” tôi trêu ba.

Ba
tôi nhíu mày. “Đừng hòng gạt ba nha, Cassie,” ba tôi khoái chí giỡn. “Ba biết
tỏng là con đang núp trong ngăn chuồng trống. Ba cũng biết tại sao nữa kìa.”

Tôi
nghe tim mình đập như trống chầu.

“Vậy
há ba?” Tôi hỏi.

Ông
gật đầu. “Con giả bộ làm ngựa, đúng không?” Ông đoán.

À!
Tôi đã không chơi trò giả bộ làm ngựa kể từ khi lên năm hay sáu tuổi. Nhưng tôi
không nói điều đó cho ba biết mà chỉ cười.

“Dạ,
vậy là ba bắt quả tang con rồi...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3