Animorphs (Tập 28: Bí Mật Hợp Chất 71) - Chương 07 - 08 - 09

CHƯƠNG 7

Tôi
biến hình Người thần tốc.

Chỉ
còn hai con mắt, tôi đỡ phải thấy mái trần vùn vụt lướt qua, khiếp cả hồn.

Ngay
khi có cánh tay Người mạnh khỏe tôi liền quăng thân sau xuống rìa xe tải. Nhưng
có trục trặc rồi!

Người
tôi nặng quá, không thể bám nổi. Cả đống tay giơ ra tóm lấy tôi, giật kéo, lôi.

“Ax!
Bồ vẫn chưa biến hình xong!”

Thân
dưới tôi vẫn nguyên si là Andalite. Quá dềnh dàng, nặng nề.

Tôi
cảm thấy tay mình yếu đi. Mấy ngón tay bung ra, tôi rơi xuống đường mất thôi.
Người ta sẽ lái xe dằn lên người tôi - Có thể trên xe của họ còn chở
nặng đầy “hàng hóa” nữa…

“Nắm
lấy đuôi ảnh!”

“Mình
nắm được một chân rồi nè! Mà cái chân đang biến hình. Ax, mình…”

“EYAH!
EYAH! EYAH! Uuug! Uuug!”

“Giữ
Ax. Giữ chắc lấy. Ảnh tuột kìa!”

“Ảnh
vẫn đang biến hình!”

“Huu
huu hah ah HAH HAH HAH!”

“Làm
ơn đừng đánh rơi tôi,” tôi la thất thanh.

“À,
mình tóm được cái chân người rồi,” Rachel thét.

Liền
đó tôi bị giật phứt vào trong xe tải. Đột nhiên tôi cảm thấy lặng gió.

Chiếc
xe tải ló ra khỏi đường hầm. Tôi bật cười.

“Chú có
sao không, chú Ax?” Tobias hỏi han.

“Ờ, chú khỏe,
khỏe lắm. K-h-ỏ-e.” Chẳng có gì buồn cười trong chuyện chết hụt cả, nhưng rõ
ràng là có niềm vui sướng và sự thở phào nhẹ nhõm.

“Làm
ơn đừng đánh rơi tôi,” Marco nhại lại lời năn nỉ của tôi khiến tất cả cười ồ.

Rachel
kéo cửa xe xuống. Không nhiều ánh sáng nhưng cũng tạm đủ để nhìn. Vẻ im lặng
thật dễ chịu.

Tôi
nhìn quanh lòng xe tải. Cả hai phía đều có những lồng rộng hai mét tư, cao một
mét hai, nhốt những sinh vật lông lờm xờm màu nâu đen, gương mặt không lông,
trông giống loài người một cách đáng ngạc nhiên. Hai con đang chúi về phía
trước, túm chặt những thanh gióng mà gào thét. Những con còn lại nép mình ra
sau lồng, nhăn nhó và nhảy choi choi.

“Không
có chuối đâu,” Marco xòe rộng tay ra tỏ ý lấy làm tiếc. Một con tinh tinh nhổ
nước bọt vào bạn ấy.

“Tụi
mình cần thâu nạp chúng ngay. Nắm lấy chân nó đi, Marco.” Hoàng tử Jake đề
nghị.

“Bồ
đi mà nắm chân nó,” Marco cãi lại. “Tui đã từng là khỉ đột, tui thừa biết mấy
ông nội đây sẽ làm gì khi nổi cáu lên.”

“Đây,”
Cassie mở một hộp nhựa cứng ở trên sàn. “Cái này sẽ có ích nè.”

Tôi
bắt đầu hoàn hình Andalite khi Cassie thận trọng chìa ra nắm hạt tròn tròn màu
nâu xám cho một con tinh tinh. Con này dừng lại rồi khinh khỉnh nhìn bạn ấy.
Bỗng xe tải xóc một cái, Cassie chúi nhủi ra trước, còn con tinh tinh bật ngửa
về phía sau.

“Thôi
được,” bạn ấy lẩm bẩm. “Cái này cho mày nè.”

Giờ
thì con tinh tinh nhìn bạn ấy kính cẩn hơn. Nó đang quyết định xem số thực phẩm
đó có đáng tin cậy hay không.

Một
ngón tay khổng lồ thò ra khỏi lồng và chỉ vào lòng bàn tay Cassie. Da của sinh
vật này nhìn như da chết. Tôi nghe tiếng Rachel thở hắt. Marco giật lùi ra sau
một chút. Bên cạnh bạn ấy, Tobias đang hoàn hình diều hâu, chăm chú nhìn con
vật.

“Ồ
ngoan lắm,” Cassie vỗ về. “Nó sẽ không làm mình đau đâu. Đây này, cưng,” bạn ấy
nhẹ nhàng nhoài ra trước.

“Rachel?
Sẵn sàng đi. Phòng khi chúng ta cần chiến đấu,” Hoàng tử Jake cảnh báo.

“Không
cần đâu,” Cassie bảo. “Nó dịu dàng và dễ thương lắm. Không việc gì phải nổi tam
bành lên, há?”

Con
tinh tinh ngập ngừng, rần rật cái môi và kêu gừ gừ. Không hề báo trước, đột
nhiên nó túm lấy cổ tay Cassie.

Nhưng
Cassie không dễ gì bị lừa. Bàn tay còn lại của bạn ấy ập vào, túm lấy bàn tay
khổng lồ của con tinh tinh. Cassie tập trung, phép thôi miên ru êm con thú.

Nhưng
chính Cassie lại không điềm tĩnh. Nhìn bạn ấy như đang phiền lắm. Tôi không
biết tại sao, chỉ mang máng nghĩ rằng bạn ấy đang tự đấu tranh với lòng mình.
Nhưng rồi bạn ấy lại tập trung được. Mí mắt con tinh tinh tự nhiên sụp hẳn. Cơ
bắp nó chùng xuống, mềm đi. Rồi nó rơi phịch xuống thanh lồng, thực phẩm trên
tay nó rơi vung vãi khắp sàn.

“Tốt, tíc-tắc
tíc-tắc. Tụi mình sắp tới nơi rồi. Chìa khóa đâu?” Rachel hỏi.

“Đây
nè,” Marco nói, giật một cái khoen trên thành xe xuống. “Hi vọng lũ tinh
tinh này không tấn công tụi mình để thay cử chỉ chào tạm biệt.” Cậu ấy mỉm cười
với một con tinh tinh sắp được tự do. “Hồi coi phim Tarzan tao
cũng yêu tụi bay lắm đó.”

“Phiền
thiệt,” Cassie rầu rĩ. “Tụi mình không nên thả chúng ra môi trường lạ. Không
nên… mà thôi.”

“Hà,
mình đang tự hỏi chúng sẽ cầm cự được bao lâu…” Marco vừa nói vừa toét
miệng cười giễu cợt.

“Một
ngày chạy lăng quăng ngoài đường còn hơn bị rơi vào tay bọn Yeerk cho chúng làm
cái gì đó,” Tobias bảo.

Hoàng
tử Jake cúi xuống cái lồng đầu tiên, chuẩn bị mở cửa. “Đi nào,” bạn ấy thở mạnh
rồi nhét chìa khóa vào ổ. “Tụi mày sẽ được tự do cho tới khi bị ai đó tóm cổ.”

Tôi
cảm thấy xe tải dừng lại.

“Ra,”
Hoàng tử Jake hô. “Ax? Núp kĩ đi, đừng để ai thấy. Coi chừng có xe đằng sau…”

Cassie
và Marco kéo cửa lên.

Thế
là bầy tinh tinh vừa được chúng tôi thâu nạp ADN đối mặt với tự do, chúng quyết
định đi tiểu cái đã.

CHƯƠNG 8

“Chạy
đi! Chạy!” Marco ra sức đuổi lũ tinh tinh xuống.

Một chiếc xe tải khác đi ì ì đằng sau chúng tôi. Bên
hông nó, có mấy chiếc xe hơi chạy song song. Hai đứa bé trong một chiếc xe hơi
phấn khích chỉ trỏ, vẫy vẫy chúng tôi, nhảy lên nhảy xuống thùm thụp trên ghế
ngồi.

“Cassie,
xua chúng đi đi!” Marco nài nỉ.

Cassie
vốc một nắm thức ăn viên và quăng về phía chiếc xe tải đằng sau. Lũ tinh tinh
chỉ dòm trân trân. Viên tài xế xe tải thò đầu ra cửa sổ và xì ra những lời mà
tôi biết là rất khó nghe.

“Mình
nghĩ ra cách rồi,” Tobias la, đoạn tức giận xù cánh lên và lao bổ về phía con
tinh tinh dẫn đầu. Nó hoảng hốt nhảy xuống. Những con khác cũng lụi hụi theo
sau nó. Bây giờ, người tài xế xe tải phía sau chúng tôi tuôn ra những lời còn
khó nghe hơn nữa.

“Phải
thế chứ,” Tobias mãn nguyện thét lên.

Bỗng,
một cú nảy xóc khiến tôi suýt nhổng bem cả bốn móng guốc, xong xe chúng tôi lại
tiếp tục bon bon.

Hoàng
tử Jake giật cửa xuống, nhưng trước đó tôi đã kịp thấy một con tinh tinh trèo
vào cửa sổ buồng lái của chiếc xe tải đằng sau, trong khi người tài xế hoảng sợ
phóng vù ra cửa đối diện. Một con tinh tinh khác đang nhảy cà tưng trên nóc
chiếc xe hơi có hai đứa nhóc. Lũ trẻ khoái chí la rần rần. Mẹ của chúng cũng la
rùm trời, nhưng có lẽ không phải vì khoái chí.

“Nào,
chui vào lồng và biến hình mau,” Hoàng tử Jake hối. “Ax? Thời giờ của chúng ta
ra sao?”

“Tôi
cho rằng chúng ta sẽ đến phòng thí nghiệm trong vòng ba phút của các bạn.”

“Ax,
đừng để tui phải nhắc lại nữa: Không phải ba phút của tụi tui,” Marco nói. “Là
ba phút của tất cả mọi người. Chỉ đơn giản là ba phút thôi và... ối - gớm quá.”
Marco nhăn mũi lại khi chui vào chiếc lồng gần nhất. “Ai đó phải báo cáo vụ
việc cho cơ quan hữu trách đi. Cái lồng này thúi hoắc hà.”

“Nhanh
lên, các ông tướng,” Cassie thúc giục. “Để mình còn đóng cửa chuồng lại cho mấy
bồ…”

Điều
đó thật dễ hiểu. Cassie là người biến hình nhanh hơn cả. Và cần phải có người
đứng ngoài khóa lồng lại.

Tôi
nhắm mắt chính lại, cố tập trung tư tưởng, mặc kệ chiếc xe tải rung lắc. Tôi
ráng chú tâm vào hình ảnh con tinh tinh. Và tôi cảm thấy mình bắt đầu thay đổi.

Hai
chân trước của tôi tan biến, hai chân sau u cục lên thành đôi chân tinh tinh uy
mãnh. Móng guốc của tôi tưa ra thành bàn chân năm ngón. Cánh tay Andalite của
tôi lồi lên những cơ bắp gồ ghề. Bàn tay tôi tóp lại chỉ còn năm ngón sần sùi,
dày cui.

Tôi
cảm thấy hai tiếng lốp bốp nho nhỏ khi hai trái tim tôi quyện vào nhịp đập
trong trái tim duy nhất của tinh tinh. Trong người tôi, xương kêu răng rắc, máu
chạy rần rật, như một bản nhạc cùng hòa âm cho hệ thống chuyển đổi từ Andalite
sang loài linh trưởng.

Mắt
cuống của tôi đã thụt vào, biến mất hút trong cái đầu tinh tinh. Bên dưới cái
mũi tẹt lét, cái miệng tinh tinh hiện ra, rộng ngoác, thô thiển và đầy răng.

Tôi
quay sang liếc nhìn đám bạn trong cái ánh sáng mờ tịt trong khi lớp lông màu
nâu lờm xờm mọc bao phủ khắp cơ thể.

“Urrgggh,”
tôi gừ rừ qua cái miệng tinh tinh, tóm lấy thanh chắn lồng, ráng nói nhưng
không xong.

“Thật
thú vị,” tôi nhận xét bằng giọng truyền ý nghĩ. “Mặc dù cơ thể này hao hao
giống Người, nhưng chúng lại không có khả năng nói rành rõ.”

“À,
đó là vì bồ chưa bao giờ thấy tinh tinh ra tranh cử tổng thống đấy thôi. Chúng
thừa trí thông minh, chỉ bị cái là không thể đọc diễn văn cho lưu loát…” Marco
đế vào. Đương nhiên đó là một câu nói khôi hài. Dù vậy, tôi vẫn dự định sau này
sẽ kiểm chứng xem tinh tinh có thích hợp với quyền công dân như Người hay
không.

Tôi
nhíu con mắt tinh tinh lại vào ngọ nguậy những ngón tay khỏe khoắn. Tôi
cảm thấy như… Người. - tức là như một con Người thực thụ, cao một mét hai,
nặng một trăm kí, cuồn cuộn cơ bắp.

Còn
trí não? Tuy không đích xác là não Người nhưng nó cũng tương tự. Cũng trí tò
mò, sự hiểu biết và những cảm xúc đan bện vào nhau trong một tấm bản đồ chằng
chịt. Chẳng giống tí nào với trí não chỉ biết mỗi bản năng đói ngấu nghiến như
cá mập, hay mù lòa chạy theo những gì bộ cảm biến thu được như dơi.

Tri
giác? Khả năng tự nhận thức? Khả năng chứa đựng những ý nghĩ trừu tượng trong
đầu? Không thể chắc chắn được. Khi biến hình, chúng tôi mặc nhiên thu nạp thêm
bản năng thú, nhưng khi trí thông minh phát triển thì bản năng trở nên kém quan
trọng.

Trí
não tôi chỉ có chút ít phần dành cho bản năng. Và tôi ý thức được trong nó chứa
đựng phần lớn sự hiểu biết.

Con
tinh tinh có khả năng nhận thức được rằng cửa đã khóa, rằng nó không
thể trốn thoát được. Nó cũng hiểu rằng cào cấu, gãi đầu liên tục cũng không thể
mở được cửa, nhưng làm như thế sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Phần
Andalite trong tôi bỗng cảm thấy muốn bịnh. Tôi biết tinh tinh rất gần với
loài người trong nấc thang tiến hóa của Trái Đất. Sau đó tôi lại biết, chín
mươi bảy phần trăm ADN của tinh tinh giống ADN của Người.

Quá
gần với loài Người? Quá gần với loài nhạy cảm.

Hội
Animorphs chúng tôi có một nguyên tắc: không bao giờ biến hình thành loài người
hay những loài nhạy cảm khác mà không được phép. Phải chăng chúng tôi vừa mới
vi phạm quy tắc đó?

Cassie
đảo lẹ một vòng, gài kín các cửa chuồng lại. Sau đó, bạn ấy nghiêng người chun
vô lồng, gần cái mắc Marco đã tìm ra chìa khóa. Bạn ấy thò tay ra ngoài thanh
chắn, tự khóa cửa lồng lại và vứt chìa khóa xuống sàn...

“Hi
vọng ông tài xế tưởng nó bị rớt xuống lúc bị xóc,” bạn ấy nói.

Cassie
biến hình với tốc độ chóng mặt.

Tôi
quyết định hỏi bạn ấy về tinh tinh. Cassie luôn là người sẵn sàng trả lời về
mấy cái vụ triết lí sâu xa.

“Cassie,
tôi phân vân về lốt hình biến này,” tôi nói. “Nó có phải là loài nhạy cảm
không? Mình thâu nạp nó có phải phép không?”

Bạn
ấy nín thinh. Như thể không nghe tôi nói gì cả. Rồi bạn ấy hướng cặp mắt tinh
tinh tối thui sang tôi. “Chúng có thể cho phép hay không á? Có khả năng không
nhỉ?” Bạn ấy hỏi vẻ hoa mĩ.

“Không
phải thế. Tôi e rằng nó không thể hiểu câu hỏi đó,” tôi trả lời. “Nhưng bạn
chưa trả lời câu hỏi của tôi mà, Cassie. Đây có phải là loài nhạy cảm không?”

Cassie
không nói gì và tiếng cười của Marco bật lên truyền qua đầu tôi. “Bồ không hiểu
rồi, Ax. Coi, Cassie đang có nhiệm vụ riêng của nhỏ ở đây. Nhỏ muốn bảo vệ lũ
tinh tinh. Bởi vậy chuẩn mực đạo đức thông thường của Cassie không được áp dụng
trong trường hợp này.”

Quả
là một câu nói khó lọt tai. Nhưng Cassie vẫn một mực nín thinh không trả lời.

“Một
sự im lặng bao trùm,” Marco mỉa mai nói. “Đúng kiểu của mấy người yêu động vật
chớ gì nữa. Họ quan tâm đến thú vật còn hơn cả con người nữa kìa. Nếu tụi mình
mà làm việc này vì lí do nào khác, dám Cassie sẽ giảng cho tụi mình cả mớ quy
tắc về việc không được sử dụng sinh vật có tri giác. Nhưng nhỏ đang nghĩ rằng
nhỏ có thể bảo vệ lũ tinh tinh. Vậy đó, ê, nếu mà không vì lợi ích của bọn thú
thì...”

“Thôi
đi, Marco,” Hoàng tử Jake cắt ngang.

Cassie
vẫn im lặng tự phòng vệ.

Tôi
vẫn không biết phải suy nghĩ theo hướng nào nữa. Tôi chỉ có thể chắc chắn rằng
con người không tin tinh tinh là loài nhạy cảm. Rõ ràng là, nếu họ tin vào điều
đó, họ đã không giam giữ chúng hay dùng chúng làm vật thí nghiệm.

Đúng,
vậy mới hợp lôgic,
tôi
tự nhủ.

Mặt
khác, cũng có vài trường hợp con người tư duy không hợp lôgic chút nào cả.

CHƯƠNG 9

Chiếc
xe tải chạy chầm chậm rồi dừng hẳn lại.

Cánh
cửa vừa dựng lên trên bản lề gỉ sét, ánh sáng buổi chiều liền ùa vào soi rọi
thùng xe. Tôi nheo mắt và co rúm vào góc lồng.

“Rồi
rồi, lũ khỉ, chuẩn bị đi,” một người to con gù gừ khi nhảy phóc vào xe tải.

Tôi
nhìn xéo qua hắn, thấy gã người thứ hai đang kệ một cái thang nối xe tải với
một ô cửa lớn mở toang. Ô cửa được nâng lên cách mặt đất gần một mét, trùng với
chiều cao của sàn xe tải. Điều đó chứng tỏ loài người đôi khi cũng biết lo xa,
tính toán trước đó chứ.

Ngay
bên trong tòa nhà, có ba người đàn ông mặc da nhân tạo lỏng lẻo màu trắng. Ngay
dưới chân họ là một xe trượt bằng kim loại có gắn bánh xe.

Marco
và tôi ở trong lồng gần cửa nhất. Một trong hai chúng tôi sẽ đi trước tiên.

Mấy
người đàn ông lặc lè khiêng lồng tôi lên, đặt vào xe trượt. Xong xuôi, họ đẩy
tôi chạy dọc theo cầu thang.

Tôi
lồng lộn giãy giụa đằng sau thanh chắn. Liệu tôi có cư xử đúng không nhỉ? Tinh
tinh thường làm gì trong trường hợp này?

“Tất
cả mọi người hãy nổi điên đi,” Cassie chỉ dẫn. “Tinh tinh sẽ nhảy đong đỏng lên
rồi sau mới quen dần.”

Tiếng
bánh xe trượt ép vào thang chuyền kêu lạch cạch, rung lắc cả chân tôi và chạy
thẳng lên tận xương sống.

Qua
ngưỡng cửa mở, vào bên trong tòa nhà, ba người đàn ông liền thò tay ra lái cho
xe trượt quẹo cua qua hông.

HooHoo
He -YAH! He -YAH! Heee!

Căn
phòng này đầy tinh tinh. Xung quanh tôi, chúng la thét chí chóe, rú rít cuồng
dại và nhảy thình thịch trong những cái cũi được gắn chặt vào tường bằng gối đỡ
thép. Rõ ràng, chúng nổi quạu vì sự xâm nhập của bọn tôi.

Bánh
xe rít kin kít, nghiến vào sàn nhà rồi dừng lại bên ngoài một cái lồng không.
Tám chiếc lồng áp vào tường thành hai hàng ngang, cùng bên với ngưỡng cửa. Khi
vào lồng rồi, tôi không thể nhìn được ai đang tiến vào phòng nữa.

Một
ông có râu quai nón xám và đôi mắt hí màu xanh dộng mạnh vào thành cũi. “Xin
chào, đồ ngáo. Cô gái ngoan. Xem mày cư xử thế nào nào?” Hắn chìa ra một chiếc
bánh quy lắc rắc chấm trắng.

Tôi
cẩn thận ngửi hít. Đường.

Đây
là cách đối xử ngọt ngào? Đúng vậy! Nhưng liệu món này có lợi cho tim và ít
chất béo? Trong chương trình Thông Điệp, tất cả mọi thứ đều
phải lợi tim và có hàm lượng chất béo thấp.

Món
nào là khoái khẩu với tinh tinh? Tôi chắc chắn trí não tinh tinh muốn bánh quy.
Đúng rồi!

Tôi
chộp lấy.

Hắn
mỉm cười và mở cửa lồng ra. Tôi cứng người lên, từng sớ cơ bắp gồng chặt trong
tư thế sẵn sàng. Bỗng tôi cảm thấy cái miệng tinh tinh chuyển phắt từ vẻ nhăn
nhó trước người lạ sang nỗi sợ hãi vô bờ, hàm bạnh ra.

Răng
môi nhồm nhoàm nhai miếng bánh quy tuyệt vời nhất trên đời.

Tên
Người đột nhiên chồm nhanh lên trước. Một tay hắn nắm túm cái vòng dây cổ tôi,
tay kia nắm một cái bàn tay to tướng của tôi.

Chắn
chắn là con tinh tinh rất sợ, nhưng nó lại khoan khoái thưởng thức bánh quy. Buồn
thay, cả người Andalite cũng thích nốt…

“Ồ,
đồ bí lù,” gã râu xồm thù thì. “Đi nào!” Lạ quá! Khi gã kéo tay tôi, tôi thấy
mình ngoan ngoãn đi theo không hề kháng cự. Chân tôi miết mạnh xuống sàn cũi,
bàn tay còn lại níu lấy phía trên cửa và đu mình lọt vào chiếc lồng đối diện.

Khi
tôi đã qua lồng khác, lại thêm một ổ khóa nữa được bấm vào. Tôi tỉnh bơ nuốt
chửng miếng bánh cuối cùng và ngồi xuống.

“Giỏi
lắm, bé ngoan,” gã đàn ông nói và đưa tôi một chiếc bánh nữa, trong khi mấy
người khác đẩy cái lồng cũ của tôi đi. “Xong rồi, đến con tiếp theo.”

Tôi
điềm nhiên nhìn bọn chúng dỡ các bạn của mình ra. Hình như tôi đang ở trong
phòng giam giữ. Khắp phòng lắp đầy những miếng hình vuông màu trắng, bóng
loáng. Tôi tin chắc đó là gạch men. Ngay giữa sàn nhà có một lỗ thoát nước.

Hai
bên bức tường dài của căn phòng hình chữ nhật xếp kín những chiếc lồng diện
tích khoảnghai phẩy tư mét vuông. Một cái lồng chừng hai mét tư chiều cao và
bốn mét rưỡi bề rộng, dựa sát vào bức tường ngắn bên phải tôi. Ở phía tường
ngắn bên trái tôi là một cái bàn kim loại chất đầy sọt đựng giấy. Sát kề cái
bàn là một khung cửa kính mờ sương. Trong chiếc lồng lớn không nhốt thú gì hết,
chỉ có một cái xích đu bằng bánh xe cao su màu đỏ và một sợi dây thừng to có
một vài mối gút. Các bức tường bê-tông đều lem luốc những màu lòe loẹt, bôi vẽ
nguệch ngoạc.

Tiếng
ồn ào thật khủng khiếp, tôi cúp rúp ngồi tựa vào cuối lồng, đưa tay bưng tai,
hoàn toàn bị áp đảo tinh thần. Ít nhất hai mươi con tinh tinh cùng đồng thanh
kêu thét, gầm gào và dộng thùm thụp xuống sàn lồng. Chợt, tôi giật mình ngước
lên, thì ra con tinh tinh đối diện đã tu một ngụm nước từ cái chai bẹp dúm và
phun tung tóe về phía tôi.

Chúng
đã nhận ra tôi rất khác chúng sao? Rằng tôi không phải là tinh tinh chăng?
Không kịp suy nghĩ, đột nhiên tôi rú lên thê thảm, hành sự y như tụi tinh tinh
thật. Sau đó tôi quay ra nhìn cánh cửa vừa bật mở.

“Tui
vô tội, tui nói rồi!” Marco kêu la bằng giọng truyền riêng khi bạn ấy bị đẩy
vào trong phòng. “Tui không thể bị nhốt được! Tui vô tội! Mấy ông lầm người
rồi! Không được khóa tui lại! Tui muốn gọi luật sư!”

“Một
câu hỏi bự chảng nè: tụi mình làm gì ở đây?” Cassie nói, sau khi từng đứa trong
nhóm chúng tôi được đẩy vào cạnh nhau.

“Tụi
mình sẽ biết thôi. Ngay khi mấy gã huấn luyện thú này bỏ đi,” Hoàng tử Jake
nói.

“Tíc-tắc,”
Rachel lầm bầm. “Tụi mình biến hình cũng kha khá thời gian rồi đó.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3