Người lạ quen mặt - Phần IV - Chương 14

Chương
14: Em không phải là người anh yêu, mà là một kẻ ích kỷ

“Có
một ngày, anh ấy gọi cho em và nói, cuộc hôn nhân của anh ấy là thật còn cuộc
hôn nhân của chị là giả. Em đã từng không hiểu nhưng đến bây giờ thì em hiểu rồi.
Vốn dĩ là chị cưới bản thân chị, chị chưa từng cưới anh trai em.”

Gần
mười hai giờ đêm, tôi không ngủ được. Mặc dù đã lên giường đi ngủ khi còn rất sớm
nhưng lăn bên này lộn bên kia, tôi cũng không tài nào bắt mắt mình nhắm lại.
Tôi đã nghe xong một danh sách nhạc, cũng chơi hết mười ván game và tính ra
cũng thở dài được dăm ba lần. Dim nói anh ấy phải tính tiền lương và tiền thưởng
tết cho nhân viên nên nói tôi đi ngủ trước. Bởi vì công việc của anh ấy bận rộn,
tôi cũng không muốn làm phiền dù đôi lúc không kìm nổi lòng, lén lút mở hé cửa
ngó sang phòng làm việc của Dim. Mỗi lúc nhìn Dim, tôi đều có cảm giác như thể
đó là lần cuối tôi được nhìn anh ấy.

Tôi
đã nghe lời Dim, về nhà mẹ, vào một buổi chiều giáp Tết. Anh ấy không nói với
tôi nhiều, chỉ nói, hãy thử đặt mình vào vị trí của mẹ một lần rồi cảm nhận, tự
khắc sẽ hiểu bản thân nên làm thế nào. Tôi hỏi lại anh ấy, rằng làm điều này có
ích gì không. Anh ấy mỉm cười chua xót, nói với tôi, cũng rất có ích, nó giúp
anh không cảm thấy mình cô đơn trong bất cứ mối quan hệ nào. Khi Dim nói điều
này là vào buổi tối thứ sáu tuần trước, trước cửa nhà trước khi đóng cửa đi
làm.

-
Mẹ…

Bởi
vì ngồi co ro trên hiên nhà, tôi không nhận ra được mẹ đã về lúc nào. Có vẻ như
mẹ đã ở bên ngoài khá lâu, mũi mẹ đỏ lên vì lạnh. Tôi đứng dậy, ngại ngùng rút
chiếc khăn quàng từ cổ ra, quàng vào cổ mẹ rồi kéo nó lên tận mũi của mẹ.

-
Con không mong mẹ bị ốm.

Tôi
hấp tấp kéo mẹ vào bên trong hiên nhà, cẩn thận phủi đi vài hạt mưa trên áo
khoác của mẹ.

Mẹ
không nói gì với tôi, vẫn giữ nguyên thái độ nửa xa cách nửa gần gũi với tôi.
Đôi lúc khi tôi nhìn vào mắt mẹ, mẹ thường lảng tránh.

-
Là khoai Dim nướng cho mẹ trước khi đi làm.Vẫn còn nóng đó mẹ!

Tôi
rút từ túi bên trong áo khoác ra một túi khoai nhỏ, đặt vào lòng bàn tay mẹ rồi
đưa tay xoa nhè nhẹ bàn tay ấy. Tay mẹ vẫn giống như ngày xưa, không bao giờ ấm
áp kể cả khi được ủ ấm cả ngày. Lúc tôi còn ở với mẹ, mỗi đêm mùa đông, tôi thường
sang phòng mẹ xoa tay cho mẹ, giữ ấm trong chăn giữ nhiệt rồi mới về phòng mình
ngủ khi mẹ đã đi ngủ. Bởi vì tay mẹ lạnh nên rất dễ bị tê tay. Mỗi lần mẹ tê
tay, mẹ thường không nói, tự mình xoa bóp cho dễ chịu rồi cũng tự an ủi, sẽ mau
chóng hết tê. Nhưng lần nào mẹ cũng bị tôi phát hiện những lúc như thế cho nên
tôi luôn ủ ấm tay mẹ mỗi khi mùa đông về, để mẹ ngủ ngon, để mẹ thoải mái. Nghĩ
lại thì đã rất lâu rồi tôi không nhớ tới bàn tay tê mỗi khi đông về của mẹ. Có
những lúc tôi tự hỏi, không biết bản thân đã thay đổi bao nhiêu, thay đổi tới mức
nào mà nhìn vào gương, đôi khi tôi thấy mình lạ quá. Tôi suy nghĩ nhiều cho bản
thân, cáu giận vì những điều không nằm trong suy nghĩ của bản thân và không còn
tự kiềm chế được tình cảm bản thân.

Mẹ
mở khóa cửa, bảo tôi cùng vào nhà.

Một
năm về trước, mẹ tôi đã cùng bác Vỹ chuyển về đây sau một thời gian sống ở ngôi
nhà cũ của bác Vỹ. Bởi vì nhà của tôi nằm sâu trong hai ba con ngõ, nhà này
cách nhà kia một khoảng cách khá xa nên không gian thoáng đãng và yên bình hơn
so với những ngôi nhà trên phố ồn ào, chật hẹp. Tôi nhớ năm ngoái mình còn cùng
Dim về đây đón tết, cái dáng chạy lăng xăng giúp việc cho bác Vỹ và mẹ của Dim
vẫn như còn ở nơi đây. Đối với chúng tôi, những ngày tết khi đó thật sự vui vẻ.

-
Con có muốn uống một chút rượu nếp cẩm không?

Mẹ
ngập ngừng nói, từ trong phòng bếp ngó ra. Rồi chợt như thấy cái gì đó không tự
nhiên, lại nói thêm một câu nữa.

-
Là bác Vỹ làm.

Tôi
bối rối, nói vâng với mẹ.

Sau
đó mẹ cùng tôi ngồi xuống ghế, bật tivi mở tiếng khe khẽ, trầm mặc tự ôm lấy
tâm tư trong lòng mà không ai nói với ai nửa lời. Trước khi đến đây tôi đã chuẩn
bị rất nhiều về tinh thần nhưng sự thật thì một chút tự tin để mở lời cũng
không có. Tôi không phải là người dễ dàng mở lòng với bất kỳ ai, ngay cả với mẹ
tôi, người đã nuôi nấng và gắn bó với tôi từ bé đến lớn. Thậm chí tôi cũng
không bao giờ phủ nhận rằng tôi chưa từng tâm sự hay trò chuyện gì với mẹ về những
vấn đề khúc mắc trong cuộc sống.

-
Con xin lỗi…

Tôi
đưa mắt về phía mẹ, không chờ đợi mà ngay lập tức cúi xuống, tìm kiếm mũi giày
để nhìn vào, để không chấp chới trong một ánh nhìn vô định nào đó.

Chỉ
một vài giây sau, một vòng tay đã ôm lấy cả thân người tôi, choàng lên bờ vai
tôi một vòng tay ấm áp. Bàn tay khô lạnh áp vào má tôi, dịu dàng vuốt lấy những
giọt nước mắt đang chầm chậm lăn xuống. Tôi ước mình có thể bé lại, bé tới mức
nhỏ xíu, rồi lại ở trong bụng mẹ, nghe tiếng bố cười khúc khích, nghe tiếng mẹ
hát ru và thậm chí, nghe được cả tiếng muỗi vo ve bên ngoài khoảng sân rộng trước
nhà. Vào những ngày đó, những âm thanh tôi nghe được rất kỳ diệu, tôi thường lắng
tai nghe rồi khi được nhìn thấy thế giới này, nhìn thấy nụ cười của bố và niềm
vui của mẹ, tôi vui sướng biết bao. Nhưng giờ, thứ âm thanh mà tôi nghe được chỉ
luôn là tiếng khóc thầm mà mỗi ngày qua tôi tự giấu đi. Tôi không vui. Tôi đã
không còn vui, không còn vui nữa. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi thật sự
thích cười, thật sự thấy vui? Nhưng chắc chắn là không phải từ ngày hôm đó…
ngày mà tôi nhận ra tôi không thể hiểu nổi chính tôi nữa. Rằng, là một người vợ,
tôi chưa từng tin tưởng người mà tôi gọi là chồng, chưa một lần nào.

Đêm
hôm ấy, Bella gọi cho tôi một cuộc điện thoại đường dài, kể cho tôi một câu
chuyện. Cô ấy nói, Dim vốn không phải anh trai ruột của cô ấy, là người mà bố mẹ
cô ấy nhận nuôi khi cô ấy vừa tròn một tuổi. Tuy không phải ruột thịt nhưng Dim
đối với cô ấy rất tốt, luôn bảo vệ và chăm sóc cô ấy nên dù có phải chia sẻ một
phần tình yêu thương từ bố mẹ, cô ấy cũng luôn vui vẻ và chấp nhận. Khi mới được
đón về cô nhi viện, Dim bị một trận sốt virus nặng, đầu óc trở nên mông lung một
thời gian, các sơ còn tưởng anh ấy bị teo não, đưa anh ấy đến hết chỗ này chỗ
kia khám chữa, cuối cùng người ta lại trả về, nói anh ấy sẽ bị ngớ ngẩn. Nhưng
từ lúc được bố mẹ Bella nhận nuôi, tinh thần Dim trở nên khá hơn, lại còn nhanh
nhẹn và trở nên rất lém lỉnh, nghịch ngợm. Dần dần Dim cũng hồi phục, trở thành
đứa con trai ngỗ nghịch của bố mẹ, cũng rất hay khiến các thầy giáo ở trường
phàn nàn vì bày trò quậy phá.

Đến
khi Dim mười tám tuổi, anh ấy phát hiện mình có thêm một anh trai, lại còn là
anh trai sinh đôi, tên là Jack. Vì Jack đã lần tìm địa chỉ mà cô nhi viện gửi tới,
đến tìm lại người em thất lạc của mình. Bella nói với tôi, lần đầu tiên gặp mặt
Jack, cô ấy còn khoác vai vui vẻ, nói chuyện rất lâu mà cũng không hề nhận ra
đó không phải Dim vì hai người quá giống nhau. Họ cách nhau cả nửa vòng trái đất
mà từ cách ăn mặc, đi đứng hay điệu bộ cũng giống nhau vô cùng. Chỉ có điều,
tính cách lại trái ngược. Dim thì năng động, hay cười còn Jack lại trầm mặc, ít
nói. Khi Jack nói ra sự thật về lý do Dim lạc mất bố mẹ là do anh ta thì Dim lại
im lặng, không nói dù chỉ một câu. Bởi vì Jack cho rằng nếu mất đi đứa em này,
bố mẹ sẽ thương anh ta hơn nên anh ta đã cố tình để lạc Dim, dắt anh ấy đến một
nơi đông người và quay người bỏ đi nhanh chóng. Cả đêm hôm gặp lại Jack, Dim
không về mặc cho Jack ở lại nhà chờ đợi. Khi Dim về cũng là trời tờ mờ sáng,
trên người đầy máu, mặt mũi bơ phờ, mẹ Bella vừa mở cửa đã thấy Dim ngã phịch
xuống dưới đất, khuôn mặt thất thần, hơi thở phả ra mùi rượu, giọng run lên,
nói: “Con… con đâm… đâm xe vào người ta.
Con thấy người ta không tỉnh lại. Có phải con vừa giết người không, mẹ?”

Rồi
Dim ngất đi. Sau đó trên báo viết tin tài xế gây tai nạn đã ra đầu thú vào buổi
sáng sớm cùng ngày, còn nạn nhân đã chết. Cuối cùng tòa xử sáu năm tù giam.
Nhưng người vào tù không phải Dim, mà là Jack. Trong suốt thời gian diễn ra vụ
án, Dim cũng vì sốt cao mà không biết gì, bố mẹ Bella cũng lo lắng, không muốn
nói với anh ấy, cũng phần vì do Jack đã quỳ xuống cầu xin bố mẹ Bella giữ kín
chuyện này, để anh ấy ra đầu thú thay Dim, chuộc lại lỗi lầm ngày xưa anh ta
gây ra cho Dim bởi anh ta không muốn để Dim chịu quá nhiều khổ sở. Và ai trong
gia đình Bella cũng biết, một người như Dim, dù có nghịch ngợm đến đâu cũng
chưa từng uống lấy một giọt rượu hay sa vào mấy thứ chất kích thích, hôm đó anh
ấy đi uống rất nhiều rượu cũng vì không chịu nổi sự đả kích của cú sốc đó nên mới
say rượu và lái xe đâm phải người đi đường.

Nói
đến đoạn này, Bella dường như nghẹn lại. Cô ấy nói với tôi, sau khi biết chuyện
Jack thay Dim nhận tội, bị bỏ tù, lại còn bị ghi trên lý lịch một vết đen xấu
xí đó, Dim đã tự nhốt mình trong phòng một tháng, không giao du với bất cứ ai,
ngày ngày xem ảnh mà Jack đem đến, là ảnh của bố mẹ ruột của Dim - những người
đã mất cách đây không lâu do tai nạn. Bố mẹ Bella rất lo sợ, sợ Dim nghĩ quẩn.
Nhưng rồi đến một ngày nọ, Dim nói, anh ấy muốn đến Việt Nam - nơi mà bố mẹ ruột
và anh trai anh ấy từng sống. Anh ấy muốn biết, rốt cuộc những ngày tháng mà
anh không có ở nơi đó có thật sự đáng để anh ấy đòi hỏi và luyến tiếc không.
Ngày Dim đi, anh ấy có nói với bố mẹ và Bella một câu: “Anh ấy đã vì con mà hy sinh cuộc sống của mình. Giờ thì đến lượt
con!”

Bella
còn nói, Phương Lan chính là người yêu của Jack khi anh ta ra tù. Thật ra, cuộc
đời Jack mới thật sự bất hạnh. Khi Dim bị lạc mất, bố mẹ anh ấy vì thương nhớ
con trai, ngày nào cũng buồn rầu, không để tâm đến Jack. Khi anh ta mới nhận lại
em trai, chưa đầy một ngày đã phải nói lời tạm biệt, thậm chí còn mất đi những
ngày tháng tự do lúc trẻ để sống cuộc sống khổ sở trong tù. Khi ra tù, tưởng
như sẽ hạnh phúc vì Dim đã chấp nhận người anh trai như anh ta, lại còn có người
yêu và hơn hết, cô gái này lại còn mang trong mình đứa con của anh ta thì anh
ta lại bị người ta đâm chết vì ẩu đả ngoài phố. Phương Lan trở nên điên dại,
không biết đêm ngày, thật giả khiến Dim đã đau buồn vì mất đi anh trai, lại phải
thêm lo lắng cho cô ta và đứa bé trong bụng. Vì đứa bé, Dim tự mình chăm sóc
cho Phương Lan, lo cho cô ta mọi thứ khiến cô ấy cho rằng Dim là Jack. Sau này
cô ta đã khỏi bệnh nhưng lại giấu Dim không nói, lại còn chăm chỉ giả vờ. Có một
thời gian Dim đưa Phương Lan về ở cùng với bố mẹ Bella nên cô ấy rất hiểu rõ
con người Phương Lan. Bella cẩn thận nói với tôi, là Dim quá dằn vặt bản thân
nên mờ mắt trước mọi thứ có liên quan đến anh trai của anh ấy, ngay cả việc
Phương Lan giả vờ vẫn bị bệnh để chiếm giữ Dim bên cạnh, ai cũng biết, chỉ có
Dim một mực nói không phải.

Còn
chuyện Dim giấu tôi về quá khứ của anh ấy, Bella cũng nói với tôi: “Một ký ức đau buồn, một ký ức đầy u tối, chẳng
ai muốn vẽ lên cho người khác thấy, lại còn là người mà rất vất vả mới có được.
Jim là một người có niềm kiêu hãnh rất lớn nhưng đứng trước chị, anh ấy nói,
anh ấy chỉ là một hạt bụi vương lên mắt chị, đến một ngày chị cũng sẽ dụi đi mất.
Nên còn ngày nào khiến chị được vui vẻ, thoải mái bên cạnh anh ấy thì anh ấy sẽ
mãi là một anh chàng đào hoa đa tình mà chị từng quen, để chị trở nên thân thuộc
với anh ấy. Anh ấy muốn trong con mắt của chị, anh ấy là một người tốt, ít nhất
cho đến lúc anh ấy buộc phải buông tay chị khi chị không còn muốn tiếp tục. Có
một ngày, anh ấy gọi cho em và nói, cuộc hôn nhân của anh ấy là thật còn cuộc
hôn nhân của chị là giả. Em đã từng không hiểu nhưng đến bây giờ thì em hiểu rồi.
Vốn dĩ là chị cưới bản thân chị, chị chưa từng cưới anh trai em.”


khi đó tôi đã biết, có một vài thứ mất đi sẽ không thể lấy lại được. Ví dụ như
tôi, Dim và cuộc hôn nhân này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3