Người lạ quen mặt - Phần III - Chương 01

Phần 3:
Khi tôi trưởng thành

Chương
1: Hiện thực

“Chúng
tôi yêu nhau. Yêu bằng nhiệt huyết tuổi trẻ. Yêu bằng tất cả mọi thứ chúng tôi
đã đánh đổi. Yêu cả bằng thứ trách nhiệm nặng nề kia. Chỉ có điều, tình yêu của
chúng tôi không đủ sức chống lại thực tại. Chúng tôi thua thời gian, thua hiện
thực và thua mọi sự ràng buộc giữa chúng tôi.”

Tôi
bắt đầu cuộc sống tự lập được khoảng hai năm. Thời gian đầu tôi thấy việc một
mình trong tất cả khoảng thời gian, tự làm mọi thứ mà không có ai san sẻ hay
giúp đỡ thật mệt mỏi. Hơn một lần tôi đã định dọn về ở với mẹ. Mỗi lần nghĩ như
vậy, tôi đều dành thời gian nghĩ lại việc mình định làm. Trong quá khứ tôi đã
có rất nhiều quyết định nông nổi mà chẳng thể giải quyết được gì nên bây giờ
tôi không thể vì chút khó khăn mà giơ tay đầu hàng nhanh chóng.

Khi
tôi dọn ra ở riêng, mẹ hết lần này đến lần khác khuyên nhủ và tâm sự với tôi.
Tôi hiểu mẹ lo lắng cho tôi bởi vì từ khi bố với mẹ chia tay, mẹ đã luôn chăm
sóc cho tôi cẩn thận từng chút một. Mẹ không nề hà vất vả, quan tâm lo lắng cho
tôi từng li từng tí, mong mỏi tôi khôn lớn, trưởng thành đầy đủ. Ngay cả khi mẹ
rơi vào khoảng thời gian khó khăn là lúc chia tay với bố, mẹ cũng gạt bỏ tất cả
sang một bên, dành tất cả tình yêu thương cho tôi và dạy dỗ tôi thật tử tế để
tôi không cảm thấy mình thiệt thòi. Bởi vì ý thức được điều đó từ rất sớm nên
tôi không để bản thân quá dựa dẫm vào mẹ.

Không
chỉ sống một mình, tôi còn chuyển đến thành phố khác để làm việc. Tôi chọn lựa
Hà Nội để sinh sống và làm việc, bắt đầu một cuộc sống mới. Sau khi sống ở đây
một thời gian, tôi nghĩ tôi đã không hề sai lầm khi chọn ở lại nơi này. Môi trường
tốt, không gian thoải mái, công việc phù hợp và cuộc sống của tôi trở nên tốt đẹp
hơn. Chỉ là một mình đi lại suốt ngày tháng dông dài, đôi lúc cũng khiến tôi cô
đơn đến nghẹt thở. Tôi đã chia tay với Vương khi ra trường được khoảng một năm.
Cả tôi và Vương đều là người thực tế nên khi chúng tôi chia tay, không khóc
lóc, không níu kéo. Mọi thứ diễn ra lẳng lặng đến mức chúng tôi nghĩ rằng mối
quan hệ của chúng tôi đã chầm chậm đi theo hướng này từ lâu. Càng bên nhau lâu,
chúng tôi càng nhận ra đối phương không đủ phù hợp để tiếp tục duy trì một mối
quan hệ lâu dài. Tôi biết Vương cần gì và cũng biết bản thân tôi muốn gì. Tôi
không thể đáp ứng được nhu cầu về cuộc sống của anh ấy. Vương rất tốt. Nhưng
anh không thể từ bỏ được điều gì. Khi tôi xuất hiện, anh bên Huy, anh muốn có cả
hai chúng tôi. Khi Huy rời đi, một cô gái khác xuất hiện và anh cũng muốn có cả
tôi và cô ta. Vương yêu tôi. Nhưng tình yêu không nuôi sống ai được. Đó là thực
tế. Vương cần tình yêu của tôi và Vương cũng cần duy trì cho cuộc sống của gia
đình anh. Đó là trách nhiệm. Anh cần cơ hội và cần tiền. Cả Huy và cô gái kia đều
có thể cho anh bất kỳ điều gì mà anh và gia đình anh muốn. Còn tôi, thứ tôi có
thể cho anh, duy nhất cũng chỉ có tình yêu. Điều đó thật vô nghĩa.

Chúng
tôi chia tay nhau vào một buổi tối mùa hè. Không giống những cuộc chia tay ồn
ào và tiếc nuối, chúng tôi chỉ nhìn nhau và lặng lẽ nói lời rời xa. Chúng tôi
ngồi lặng bên nhau, nắm lấy tay nhau rất lâu. Dẫu sao, người ngồi bên tôi lúc
này cũng đã bên tôi suốt năm tháng tuổi trẻ, đi cùng tôi qua những thăng trầm.
Người ngồi bên tôi lúc này cũng đã từng là bố của con tôi, là bố của một đứa trẻ
chưa thành hình hài đã vội rời xa chúng tôi. Người ngồi bên tôi lúc này đã cùng
vui với tôi, cùng buồn với tôi, cùng đau đớn với tôi trong mọi khoảnh khắc đầu
tiên của tôi. Tôi không hối tiếc vì đó là tuổi trẻ của tôi nhưng nó cũng chính
là tuổi trẻ mà cả tôi và anh đều chưa sẵn sàng chịu trách nhiệm cho mọi thứ. Điều
duy nhất tôi hối tiếc trong chuyện tình này, không phải là lời chia tay, mà là
đứa bé. Chúng tôi đã từng mong đợi sinh linh này, từng giây từng phút đều nhung
nhớ. Nhưng thực tại không cho phép chúng tôi đi quá xa một nỗi nhớ.

Tôi
vẫn còn nhớ đêm trước khi tôi làm tiểu phẫu, Vương đã nhốt mình cả đêm trong
phòng. Anh khóc. Tiếng khóc đè nén của anh làm tim tôi như muốn vỡ ra. Tôi chỉ
biết ngồi bên cửa, ôm lấy bụng mà lặng nghe tiếng anh. Tôi không khóc. Tôi
không khóc khi biết mình mang thai, cũng không khóc khi biết mình phải tạm biệt
đứa trẻ này nhưng trong lòng tôi như đã vỡ tan từ lâu. Chúng tôi yêu nhau. Yêu
bằng nhiệt huyết tuổi trẻ. Yêu bằng tất cả mọi thứ chúng tôi đã đánh đổi. Yêu cả
bằng thứ trách nhiệm nặng nề kia. Chỉ có điều, tình yêu của chúng tôi không đủ
sức chống lại thực tại. Chúng tôi thua thời gian, thua hiện thực và thua mọi sự
ràng buộc giữa chúng tôi.

Sau
khi chia tay, tôi rời đi, còn Vương ở lại. Vương kết hôn với cô gái kia. Cô gái
đó, rất lâu sau tôi mới biết được, là mối tình đầu của Vương. Là mối tình mà
anh luôn chối bỏ bởi nó mang đến cho anh quá nhiều khổ đau. Cô gái đó bỏ rơi
anh rồi lại quay lại bắt anh phải quay về. Tôi không biết cô ta tuyệt vời đến
đâu, giỏi giang đến cỡ nào, tình cảm nhiều ra sao nhưng chỉ với gia thế của cô
ta, hô mưa gọi gió cũng chẳng phải việc cần nằm mơ mới thực hiện được. Tôi
không ngạc nhiên, cũng không tức giận nghĩ rằng mình bị phản bội. Chúng tôi
chia tay, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Anh kết hôn với người khác cũng
là con đường của anh. Tôi chỉ có thể đứng ở bên con đường bên cạnh, hy vọng anh
sẽ được hạnh phúc và yên ổn với những điều anh đã chọn để đi tiếp. Tôi đã từng
nói với Vương rằng chỉ cần ở gần bên anh, dù con đường của chúng tôi giao nhau
hay song song bên nhau, tôi đã hạnh phúc rồi. Trước đây, tôi nói chỉ để anh tin
tưởng. Bây giờ, tôi nói là để tôi tin tưởng. Tuy hạnh phúc của tôi không dài,
nhưng nó là đủ, vậy là được. Hy vọng hơn? Tôi chưa từng nghĩ.

Khi
có người chuyển cho tôi một phong bì gửi từ Vương, tôi nghĩ về thiệp mời. Khi mở
ra, tôi đã nghĩ không sai. Thiệp mời đề tên Vương và cô gái đó. Tôi đọc thiệp mời
và cảm thấy thật thanh thản. Chúng tôi từ bỏ tình yêu của chúng tôi để chọn cuộc
sống tốt hơn.

Vương
gửi cho tôi, còn cả một bức thư và một chiếc nhẫn.

Anh
viết:

“An.

Cả anh và em đều không đợi được đến ngày
anh làm chiếc nhẫn này và đeo nó cho em. Nhưng em biết mà, phải không?

Chiếc nhẫn này vẫn luôn thuộc về em dù
người ở bên anh không là em và người ở bên em chẳng phải anh.

Cuộc đời anh, gặp được em là một điều
may mắn.

Có em bên đời là một niềm hạnh phúc.

Rời xa em là một lựa chọn bất đắc dĩ.

Những gì liên quan đến em luôn làm anh cảm
thấy đầy đủ và trọn vẹn. Ở bên em, chưa một lần anh cảm thấy hối tiếc. Em, và cả
bé con của chúng ta đều là người mà anh yêu thương nhất. Cuộc sống không cho
phép chúng ta ở bên nhau lâu dài nhưng được gặp gỡ nhau cũng là một điều tuyệt
vời.

Anh sẽ sống tốt và hạnh phúc với lựa chọn
của chúng ta.

Hãy tin ở anh và tìm cho mình một người
đàn ông tốt. Sống cuộc sống mới và hạnh phúc hơn em đã từng, nhé!

Anh sẽ luôn yêu em.”

Tôi
đặt chiếc nhẫn vào vào lòng bàn tay, nhìn ngắm.

Chiếc
nhẫn là một lời hứa hẹn của chúng tôi. Khi chúng tôi còn bên nhau, tôi đã luôn
hy vọng được đeo một chiếc nhẫn do chính tay Vương làm. Vì thế tôi đã năn nỉ và
làm nũng để Vương đi học làm nhẫn. Vương luôn đồng ý với mọi yêu cầu của tôi,
và điều này cũng vậy. Nhưng vì sắp ra trường nên chúng tôi rất bận rộn, bởi vậy
mà lời hứa về chiếc nhẫn cũng nhanh chóng bị lãng quên. Cho tới tận khi chia
tay, tôi cũng không nghĩ về lời hứa đó. Vậy mà Vương vẫn nhớ. Anh đã giữ đúng lời
hứa với tôi. Anh luôn giữ mọi lời hứa. Trong suốt những năm tháng bên nhau, đây
cũng chính là điều chân thành nhất mà anh dành cho tôi. Không phải là lời hứa,
mà là giữ lời hứa. Đối với tôi, đó chính là hạnh phúc. Một hạnh phúc nhỏ bé và
giản dị với một người con trai mà tôi yêu chân thành.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3