Tuổi thanh xuân - Chương 41

Cái nắng vàng ruộm như mật ong của tiết trời Hà Nội tô điểm thêm
cho khung cảnh xinh đẹp. Có hàng nghìn hàng vạn cách để định nghĩa tuổi trẻ
nhưng có lẽ chỉ những ai đã trải qua nó mới cảm nhận được hết những cung bậc
cảm xúc rực rỡ nhất trải dài trong suốt quãng thời gian đáng nhớ này. Tuổi trẻ
là làm trước hối hận sau, cuối cùng ngoài hối hận cũng chỉ là hối hận. Thời
gian trôi qua, những gì của hôm nay sẽ trở thành kỉ niệm, kỉ niệm đó có thể khi
nhớ lại vẫn khiến chúng ta không khỏi xấu hổ vậy mà vẫn ghi nhớ nó thật kĩ
trong lòng.

Linh chậm chạp rời khỏi đôi môi Việt. Cảm giác này thật khó diễn
tả, cứ như con tim có thể bay khỏi mặt đất bất cứ lúc nào. Cô bỗng thấy có chút
xấu hổ, cúi mặt xuống im lặng chờ đợi, đâu đó trong lòng len lỏi sự mừng thầm.
Việt đã không đẩy cô ra, đây có thể xem như cậu đã tiếp nhận nụ hôn của cô
không?

- Còn quá sớm để nói trước điều gì, không phải sao? – Sau một
hồi im lặng, cậu trả lời. – Nhưng mình hứa mình sẽ nghiêm túc suy nghĩ.

- Với mình như vậy là đủ rồi. Cảm ơn liều thuốc an thần của cậu.
– Linh cười vui vẻ, hệt như chú mèo vừa trộm được cá. – Vậy mình đi trước đây.
Tạm biệt.

Việt nhìn theo bóng dáng chạy tung tăng của cô, tự nhiên cảm
thấy mê man, không biết mình làm thế có đúng không? Chỉ là đã quá mệt mỏi vì phải
chờ đợi nên tham lam một chút ấm áp từ người khác. Sự xấu xa này nếu Linh biết
sẽ trách cậu bởi vì ngay từ đầu đã là không công bằng với cô.

Rốt cuộc chỉ có người trong cuộc rối rắm còn người ngoài dĩ
nhiên là nhìn sự việc đơn giản hơn rất nhiều bởi lẽ họ dùng lý trí để suy xét
mà không phải là trái tim. Hải đứng một góc xa xa, dù không nghe rõ hai người
họ nói gì nhưng đều nhìn thấy hết cả. Chờ Việt quay người đi, cậu bước ra, chặn
đường Linh.

- Cậu đứng đây từ bao giờ vậy? – Linh ngạc nhiên.

- Cậu… vẫn thích Việt sao?

- Ừ…

- Cậu biết Việt yêu Vy chứ? – Linh không nói gì xem như thừa
nhận. Hải hỏi tiếp. – Vậy mà vẫn thích Việt sao?

- Dù cậu ấy đã có bạn gái không có nghĩa là mình không có quyền
thích cậu ấy! Mới chỉ là yêu nhau thôi mà, có phải là đã kết hôn đâu?

- Nhưng dù sao thì… cậu vẫn không nên làm như vậy. Mình biết
mình không có quyền nói như vậy. Chuyện lần trước mình cũng nhìn thấy hết cho
nên, với tư cách là bạn của hai người, à không là bạn của ba người, mình thật
sự mong cả ba người đều có thể vui vẻ.

- Vui vẻ sao? Ý cậu là mình nên rút lui đúng không? Mình không
nên chen chân vào giữa họ?

- …

- Một người bạn đã nói với mình thế này, đời người có bao lâu mà
phải luôn làm người tốt chịu thiệt, thỉnh thoảng cũng phải sống ác một chút,
phải “bitchy” một tí. Không tự tranh thủ cho lợi ích của mình thì chẳng phải
sau này rồi sẽ hối hận sao? Nghe có vẻ cực đoan nhưng không hề sai mà! Cũng như
trong chuyện tình cảm ấy, làm gì có đúng hoặc sai, thích thì cứ thích thôi,
tính toán nhiều như vậy làm gì.

- Cậu thật sự đã thay đổi rồi Linh ạ.

- Cảm ơn cậu, mình sẽ nhận nó như một lời khen. Được rồi, hết chuyện
rồi chứ? Bọn mình đi thôi kẻo chúng nó lại đợi.

.

.

.

Tách!

Một chiếc điện thoại biến mất sau góc tường. Chủ nhân của nó
nhìn bức ảnh vừa chụp được, miệng cười tủm tỉm đầy bí hiểm.

- Mai! Cậu đứng đây làm gì mà nhìn lén lút thế?

- Có gì đâu.

- Không có gì mà cười sung sướng thế? – Cô bạn đi cùng nhìn Mai
đầy nghi ngờ. – Cậu quen hai người kia hả?

- Ừ, bạn cấp hai của mình đấy.

- Một đôi đấy hả? Trông cũng đẹp đôi đấy.

- Mình cũng vừa mới biết thôi. – Mai lẩm bẩm. – Thế mà ngày
trước chúng nó cứ bí bí mật mật. Thì ra là thế này!

.

.

.

Đám con trai kéo nhau về phòng, vừa đi vừa nô đùa ầm ĩ khắp cả
hành lang. Bước vào phòng liền nhìn thấy Khánh cặm cụi trong góc viết cái gì
đó, bộ dang cực kì nghiêm túc. Thấy mấy thằng bạn trở về, cậu nhanh tay gập
quyển vở lại, cất vào một góc. Cả ngày hôm đó, tâm thần cậu dường như không
yên, chốc chốc ngẩn người có lẽ là đang trăn trở suy nghĩ gì đó quan trọng lắm.
Trạng thái này lần đầu xuất hiện khiến cậu bồn chồn không yên. Đã mất công mất
sức viết ra rồi nhưng lại không dám đưa cho người ta, giấu nhẹm nó đi thì không
cam lòng. Thực sự là vô cùng khó nghĩ, rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt đây?

- Ly ơi, mày trả tao quyển sách của học phần một đi mày!

- Ơ… tao có cầm đâu?

- Hôm kia mày chả mượn tao còn gì, mau tìm đi. – Hà nhăn mặt,
hối thúc Ly tìm sách.

Sau một hồi lục lọi khắp cả phòng, quyển sách vẫn không thấy
tung tích. Ly định nói ngày mai tìm tiếp nhưng nhìn khuôn mặt không mấy vui vẻ
của Hà, cô lại biết đứa bạn đang « khó ở » bèn cầm tạm một cuốn sách khác trả
lại. Hà nhận lấy sách, vò đầu đi đến phòng học. Ngồi xuống bàn học, ngáp dài
mấy cái, cô cảm thấy phía sau có người đang « đâm chọt » mình, quay lại chỉ thấy
một lũ con trai túm tụm khua môi múa mép, nước bọt sắp văng đến tận trần nhà.
Đúng là dạo này cô « khó ở » thật, nhìn gì cũng thấy phiền chán, thiếu thiếu
cái gì đó, cuộc sống trở nên thật tẻ nhạt.

- Cả lớp! Hôm nay đổi lịch học, buổi này ra sân học thực hành,
cứ để sách vở lại đi ra ngoài luôn nhé, thầy đang chờ!

Mọi người than thở mấy tiếng, không tình nguyện kéo nhau ra sân.
Phòng học bỗng chốc vắng vẻ, sót lại một mình Khánh còn đang lấn cấn chuyện gì
đó. Một lúc sau, có lẽ là đã đưa ra quyết định, chậm chạp đi lên bàn đầu, mở
quyển sách trên mặt bàn, kẹp một tờ giấy nhỏ vào rồi nhắm mắt bỏ đi. Có lẽ là
vì căng thẳng nên cậu cúi mặt, không để ý thấy Trang và Ly đi ngang qua mình.
Trang giơ cánh tay ra muốn vẫy chào cậu nhưng cậu không hề đáp lại khiến cô cảm
thấy kì lạ.

- Sách của cậu đây này Trang!

- A, cảm ơn nhé!

- Sáng nay tớ không tìm thấy sách cho Hà nên đưa tạm một quyển,
may quá giờ tìm lại được rồi. Nhưng mà cậu biết không, gần đây cái Hà bị làm
sao rồi ấy, mặt mày cứ như mọi người đều thiếu nợ cậu ta vậy. Lúc mình tìm
không thấy sách, mặt cậu ta tối sầm làm mình sợ quá.

- Cậu ta vốn vậy mà. Thôi đừng chấp.

Trang cầm quyển sách lên, vô tìm rơi ra một tờ giấy nhỏ. Cô nhặt
lên, mở nó ra, nét chữ này… dù tờ giấy không đề tên nhưng cô khẳng định là
Khánh viết ra. Tự nhiên con tim đập liên hồi, trở thành một cánh diều lơ lửng
giữa không trung, theo từng câu từng chữ được gió cuốn đi bay ngày càng cao. Cả
người cô vui đến mức run lên, khuôn miệng muốn cười nhưng sợ bị Ly phát hiện
nên cố nén lại. Vì thời gian không cho phép, cô gấp cẩn thận tờ giấy, kẹp lại
vào trong cuốn sách đề tên mình. Niềm vui sướng hệt một chùm pháo hoa, âm thầm
nổ ra trong lòng, đẹp đến mức không dám tin.

- Hôm nay cả lớp giải tán sớm, trời nắng thế này đừng có ham
chơi quá rồi ốm đấy nhé!

- Rõ ạ!

Cả lớp đồng loạt hô to rồi hí hửng kéo nhau về phòng. Bỗng nhiên
được nghỉ học sớm, từ trong phòng nhìn ra bên ngoài như bị bao phủ bởi một lớp
mật ong màu vàng ruộm, Vy lười biếng nằm dài trên giường, đến cử động cũng cảm
thấy lười. Nghe thấy tiếng Ngọc ngồi ở cuối giường ôm máy tính cười khúc khích,
cô đá nó một cái.

- Bà làm gì mà cười như động kinh thế?

- Vui thì cười chứ sao. Ai như bà, nhìn mặt chả có tí sức sống
nào cả!

- Có gì vui đâu? Điện thoại thì hỏng, đến máy tính cũng không có
mà lên mạng. Tôi đang chán chết đây này.

- Khiếp, thôi được rồi, máy tính này. Nhưng mà nhớ trả tiền 3G
cho tôi đấy biết chưa?

- Hì hì, yêu bà thế cơ chứ lị.

Ngọc tròn mắt nhìn bông hoa héo tên Vy vừa cầm cái máy tính lập
tức tươi trở lại. Cả tuần không lên mạng, cô nhìn thấy hàng loạt tin tức mới
mẻ. Cô chú ý đến bài đăng gần đây nhất của Mai, một tấm ảnh chụp trộm từ đằng
xa, một cô gái nhón chân hôn lên môi chàng trai, làm nền cho họ là dãy phòng
học khiến cho cả bức ảnh mang hơi thở thanh xuân tươi đẹp. Tấm ảnh này hệt như
tưởng tượng của cô khi đọc mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu đầy lãng mạn. Đẹp biết
bao, lãng mạn biết bao! Ở phía dưới, bạn bè của cô sục sôi bình luận, liên tục
gọi tên hai nhân vật chính nhưng không một ai lên tiếng. Là không thừa nhận
nhưng cũng chẳng phủ nhận!

Mãi không thấy Vy nói gì, Ngọc ngẩng đầu dậy, lập tức bị đôi mắt
đỏ hoe của Vy làm cho giật mình. Ngọc tò mò nhích lại gần, nhìn thấy tấm ảnh
đó, phản ứng đầu tiên là muốn gập ngay máy tính lại mà tắt đi không để Vy xem
nữa. Đến cả cô là người ngoài cuộc mà cũng cảm thấy chói mắt thì Vy sẽ khó chịu
đến nhường nào? Ỡm ờ với đứa con gái khác khi đang cãi nhau với bạn gái, đây có
phải là phim truyền hình dài tập trên ti vi đâu?

- Thôi, máy hết pin rồi, tắt đi, tắt đi! – Nói là làm, Ngọc
giành lại máy tính.

- …

- Bà có ổn không? – Ngọc lo lắng hỏi.

- Tôi không sao… tôi… ổn…

- Ổn là có ổn không?

Hình như là không… ổn nhưng không ổn chút nào. Ở chỗ này này, ở
ngay chỗ này này, khó chịu lắm ấy. Khó chịu nhưng không thể khóc ra được. Đó là
cảm giác gì, có ai biết không? Nghẹn ứ ở cổ họng nhưng lại bất lực vô cùng.

- Đi ăn… đi ăn đi!

Vy không muốn mở miệng nói chuyện, Ngọc cũng ăn ý không hỏi,
chậm chậm đi phía sau, gặp Hà trong phòng ăn, Ngọc kéo tay bạn nháy mắt ra ám
hiệu. Không biết vì sao, ngồi trong phòng ồn ào không chịu nổi, trong lòng Vy
vẫn tịch mịch, yên lặng đến hoảng hốt. Vì sao vậy? Rốt cuộc là vì sao?

- Vy, canh của bà này!

- Việt ơi! – Tự nhiên ở đâu đó có người gọi lớn cái tên này.

Bàn tay vươn ra nhận lấy chiếc bát cứng đờ giữa không trung,
dường như mọi âm thanh đều bị che mờ, chỉ có tiếng gọi đó tồn tại. Cô giật mình
nhìn quanh quất. Chiếc bát đập xuống nền nhà, vỡ toang. Tiếng ồn ào bỗng chốc
biến mất, mọi con mắt đều đổ dồn về phía cô. Sau đó, không ai bảo ai, mọi người
vồ tay ầm ầm. Vẫn biết đó chỉ là trêu chọc không có ác ý, cô không nói gì, cúi
xuống nhặt chiếc bát bị vỡ đôi, trước ánh mắt lo lắng của hai đứa bạn, lắc đầu
trấn an họ. Vy cúi mặt xuống, tâm sự trong lòng như cơn sóng dâng lên, cuộn
trào đến tận khóe mắt cay cay. Không vì lí do gì mà miếng cơm mắc nghẹn lại cổ
họng, đầu lưỡi không cảm nhận được chút mùi vị nào, miệng đắng đến hoảng hốt.

- Bà ăn đậu phụ không? Ăn thêm vào đi. – Ngọc tốt bụng san sẻ
phần đậu trong khay cơm của mình.

- Cả tôi nữa, hôm nay tôi cũng chán đậu rồi, ăn giúp tôi đi.

Vy để mặc hai đứa bạn gắp đậu phụ cho mình, tự nhiên nước mắt
không nén được nữa, tự động rơi xuống bàn. Ngọc và Hà im bặt, đến cả những đứa
ngồi cùng bàn cũng phát hiện ra điều đó, họ nhìn nhau ái ngại. Chẳng ai biết
chuyện gì cả, chỉ đơn giản nghĩ rằng có lẽ trò đùa vừa rồi chính là nguyên
nhân. Cả bàn nhất thời im lặng, cắm mặt vào bát cơm không dám ho he chút nào.
Dù cho vậy, chuyện bên này vẫn không ảnh hưởng để thế giới, phòng ăn vẫn huyên
náo, tiếng ồn ào đan kết thành từng đợt sóng, liên tục dội vào màng nhĩ trong
tai, làm cho sự đau buồn trở thành tông màu trầm lạc lõng trong bức tranh tràn
đầy màu sắc rực rỡ. Thật sự cô rất muốn, rất muốn òa khóc một cách thoải mái
nhưng chung quy vẫn là cần mặt mũi.

- Vy à, cậu không sao chứ? – Cô bạn ngồi cạnh tỏ ra rất áy náy.
– Bọn mình không có ác ý gì đâu… xin lỗi nhé!

- Không sao… không sao mà!

Lúc nói ra câu đó, đột nhiên Vy cảm thấy mình thật đáng thương.
Đến cả bản thân cũng tự cảm nhận được, không biết trong mắt người khác, cô còn
tội nghiệp đến nhường nào?

Bữa cơm vô vị kết thúc, thời gian tịch mịch trôi, một ngày qua
đi, trong lòng lại như bị khoét thêm một mảng. Một mảng khuyết thiếu đó, người
khác chẳng thế nào nhận ra được. Lớn rồi, ai cũng phải học cách che giấu tâm sự
của mình. Cô cũng không phải là một ngoại lệ.

“Người bạn” hàng tháng đúng dịp lại đến thăm Vy. Cảm giác không
khỏe khiến cả cơ thể cô nặng trĩu vậy mà trong tiềm thức của cô vẫn không muốn
vắng mặt trong buổi học. Có lẽ là sợ cảm giác trống trải, một mình ở trong
phòng, muốn tìm cảm giác mình vẫn là một phần của thể giới bên ngoài, bởi vậy
mà bất chấp tất cả, lê thân thể đến sân tập. Trời càng về trưa, ánh nắng mặt
trời càng gay gắt, mồ hôi lạnh hai bên trán cô túa ra. Cô ngước mắt nhìn mặt
trời ở trên cao, mắt nheo lại rồi đột nhiên mọi thứ xung quanh tối dần rồi chìm
hẳn vào màn đêm.

.

.

.

Giờ tan học, sinh viên trong lớp ùa ra ngoài sân trường như ong
vỡ tổ. Việt chậm rãi thu dọn sách vở, gần như là người cuối cùng rời khỏi giảng
đường. Đi qua ghế đá cạnh gốc cây, bước chân cậu chậm lại, đôi mắt nhìn chiếc
ghế trống không rồi bỗng ngây người. Một lúc sau chợt nhớ ra điều gì, cậu lắc
đầu, tiếp tục bước đi. Mấy ngày hôm nay cậu có hơi kì lạ, mỗi lần đi qua chiếc
ghế kia đều phải dừng lại một lúc, dù biết người hay chờ mình sẽ không xuất
hiện nhưng trong lòng đều không nén nổi có chút hi vọng. Bởi vì hi vọng nên mới
cố ý chờ, cuối cùng cậu tự cảm thấy mình thật ngu ngốc, người kia đã nói là bận
việc rồi mà!

- Việt! Chờ mình với. – Phía sau có người vừa chạy vừa gọi tên
cậu. – May quá, cuối cùng cũng đuổi kịp được rồi!

- Cậu cũng tan học rồi à?

- Ừ, hôm nay là buổi học tăng cường cuối cùng rồi. Tuần sau mình
sẽ trở về lịch như cũ. – Linh che miệng ngáp dài. – Mệt quá đi thôi.

- Bọn mình về đi.

Linh phát hiện Việt đã quay sang nhìn cô nhiều lần, cô không
ngại để cậu ngắm mình thêm một chút nữa, thực ra là càng nhiều càng tốt nhưng
cái gì nhìn của cậu dường như ẩn chứa điều gì muốn nói.

- Cậu muốn nói gì hả?

- Lần trước mình có bảo cậu không cần chờ mình nếu có việc.

- Ừ, nhưng từ tuần sau mình hết bận rồi mà. Mình sẽ tiếp tục chờ
cậu đi về cùng.

- Ý mình là cậu không phải chờ mình nữa đâu.

Nghe Việt nói vậy, Linh dừng lại, cả gương mặt đang vui vẻ phút
chốc nhuốm một màu ảm đạm.

- Cậu thật sự muốn như vậy sao?

Việt không trả lời. Ngay khi Linh thất vọng nghĩ rằng cậu đã
thừa nhận, Việt lại lên tiếng.

- Nhưng rồi mình lại phát hiện không có cậu ngồi ở ghế đá chờ
mình, mình cảm thấy thật không quen. Thậm chí… còn thấy nhớ nhớ. Bỗng nhiên ỷ
lại như vậy, rất buồn cười có phải không?

- Không có buồn cười. Không buồn cười chút nào đâu. – Linh vui
mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên. – Thế nhé, thế nhé, mình sẽ chờ cậu. Dù cậu có
về muộn thế nào, mình cũng sẽ chờ cậu.

Không thể kìm hãm được sự vui mừng nữa, Linh bám lấy cánh tay
Việt, nhảy tung tăng trước mặt cậu. Bất ngờ bị người đằng sau kéo lại, rồi cô
nhìn thấy mình tựa vào một lồng ngực ấm áp và cứ như vậy, đôi môi bị xâm chiếm
một cách vô cùng ngọt ngào.

Sau khi Việt rời khỏi đôi môi cô, Linh xấu hổ tựa vào lồng ngực
cậu, khoang miệng cứ như vừa được nhét thêm một viên kẹo. Cô nhỏ giọng hỏi:

- Thế này… thế này là sao?

- Mình thích cậu mất rồi Linh ạ. Lần này có được học bổng, chắc
chắn mình sẽ đi cùng với cậu.

- Cậu thật sự là không gạt mình?

- Ừ. Thật! Chỉ có thằng ngốc mới từ chối cậu thôi.

Hết chương 41.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3