02. Perseus muốn một cái ôm (Phần 1)
PERSEUS MUỐN MỘT CÁI ÔM
(Phần 1)Tôi phải bắt đầu với anh chàng này.
Xét cho cùng, anh ta trùng tên với tôi. Chúng tôi có hai người cha thần thánh khác nhau, nhưng mẹ tôi thích câu chuyện của Perseus vì một lí do đơn giản: anh ta sống sót. Perseus không bị chém thành nhiều mảnh. Anh ta không bị đày đọa bởi sự trừng phạt vĩnh viễn. Trong một chừng mực nào đó đối với các anh hùng, anh chàng này có một kết cục hạnh phúc.
Điều này không nói là cuộc đời anh ta không tồi tệ. Và anh ta đã giết rất nhiều người, nhưng bạn sẽ làm gì?
Vận rủi của Perseus thậm chí bắt đầu trước khi anh ta được sinh ra.
Đầu tiên, bạn phải hiểu rằng, lúc bấy giờ, Hy Lạp không phải là một quốc gia. Nó được chia thành rất nhiều tiểu vương quốc khác nhau. Không ai đi quanh quanh và nói, “Xin chào, tôi là một người Hy Lạp!” Mọi người sẽ hỏi bạn đến từ thành phố độc lập và có chủ quyền nào: Athens, Thebes, Sparta, Zeusville hoặc bất nơi nào. Đại lục Hy Lạp là một bộ phận khổng lồ của vùng đất có thật. Mỗi thành phố có vua của riêng nó. Rải rác quanh biển Địa Trung Hải là hàng trăm hòn đảo, và mỗi hòn đảo trong số đó cũng là một vương quốc riêng biệt.
Hãy tưởng tượng nếu ngày nay cuộc sống như thế. Có lẽ bạn sống ở Manhattan. Vị vua địa phương của bạn sẽ có quân đội riêng của ông ấy, thuế má riêng của ông ấy, luật lệ riêng của ông ấy. Nếu bạn phạm luật ở Manhattan, bạn có thể chạy trốn đến Hackensack, New Jersey. Vua của Hackensack có thể cho bạn nơi trú ẩn và Manhattan không thể làm bất cứ gì về điều đó (trừ khi, dĩ nhiên, hai vị vua trở thành đồng minh, trong trường hợp này bạn sẽ bị nướng chín).
Các thành phố sẽ tấn công lẫn nhau mọi lúc. Vua của Brooklyn có thể quyết định gây chiến với Đảo Staten. Hoặc Bronx và Greenwich, Connecticut, có thể tạo một đồng minh vũ trang và xâm lược Harlem. Bạn có thể thấy điều đó sẽ khiến cuộc sống trở nên thú vị như thế nào.
Dù sao, một thành phố ở đất liền Hy Lạp được gọi là Argos. Nó không phải là thành phố lớn nhất hay hùng mạnh nhất, nhưng nó có quy mô đáng kể. Người dân sống ở đó gọi mình là người Argive, có lẽ bởi vì “Argosites” sẽ khiến họ nghe giống như loại vi khuẩn nào đó. Nhà vua được gọi là Acrisius. Ông ta là một kẻ khó gây được cảm tình. Nếu ông ta là vua của bạn, bạn sẽ hoàn toàn muốn chạy trốn đến Hackensack.
Acrisius có một người con gái xinh đẹp tên là Danaë, nhưng điều đó không đủ tốt cho ông. Hồi đó tất thảy đều là về những đứa con trai. Bạn phải có một đứa con trai để kế tục tên họ, thừa kế vương quốc khi bạn chết, vân vân và vân vân. Tại sao một cô gái không thể tiếp quản một vương quốc? Tôi không biết. Điều đó thật ngu ngốc, nhưng nó là thế.
Acrisius cứ hét lên với vợ mình. “Sinh con trai! Ta muốn con trai!” nhưng điều đó chẳng giúp ích gì. Khi vợ ông chết (có lẽ vì căng thẳng), nhà vua bắt đầu thực sự lo lắng. Nếu ông chết mà không có con trai, em trai ông, Pronteus, sẽ tiếp quản vương quốc, và hai người bọn họ căm ghét lẫn nhau.
Tuyệt vọng, Acrisius đi một chuyến đến Nhà tiên tri của Delphi để nghe về vận mệnh của ông.
Bây giờ, việc đi đến Nhà tiên tri thường là điều chúng ta gọi là một ý kiến tồi. Bạn có thể đi một chuyến đi dài đến thành phố của Delphi và đến thăm hang động tối tăm này ở rìa thị trấn, nơi một người phụ nữ che mạng ngồi trên một cái ghế đẩu ba chân, hít vào hơi thở nóng hổi cả ngày và thấy những cảnh mộng. Bạn sẽ để lại một lễ vật đắt tiền cho những thầy tu ở cửa. Sau đó bạn có thể hỏi Nhà tiên tri một câu hỏi. Đa số gần như bà ấy sẽ trả lời bạn bằng câu đố lan man nào đó. Sau đó bạn sẽ rời đi bối rối, kinh hãi và đáng thương hơn.
Nhưng, như tôi đã nói, Acrisius tuyệt vọng rồi. Ông hỏi, “Ôi Nhà tiên tri, có biện pháp gì với chuyện không có con trai của tôi đây? Ai sẽ lên ngai và kế tục tên họ?”
Lần này, Nhà tiên tri không đọc mấy câu đố.
“Đơn giản thôi,” bà nói bằng một giọng cáu gắt. “Ngươi sẽ chẳng bao giờ có con trai. Một ngày kia con gái ngươi Danaë sẽ có một đứa con trai. Đứa trẻ đó sẽ giết ngươi và trở thành vị vua tiếp theo của Argos. Cảm ơn vì lễ vật của ngươi. Chúc một ngày tốt lành.”
Choáng váng và giận dữ, Acrisius trở về nhà.
Khi ông vào lâu đài, con gái ông đến gặp ông. “Cha, sao vậy? Nhà tiên tri đã nói gì?”
Ông nhìn chằm chằm Danaë – đứa con gái xinh đẹp với mái tóc đen dài và đôi mắt nâu đáng yêu của ông. Nhiều người đàn ông đã hỏi cưới cô. Bây giờ tất cả những gì Acrisius có thể nghĩ về là lời tiên tri. Ông sẽ không bao giờ cho phép Danaë kết hôn. Cô sẽ không bao giờ có con trai. Cô không còn là con gái của ông nữa. Cô là bản án tử của ông.
“Nhà tiên tri nói rằng con là vấn đề,” ông gầm lên. “Con sẽ phản bội ta! Con sẽ nhìn ta bị giết!”
“Gì cơ?” Danaë choáng váng lùi lại. “Không bao giờ, Cha!”
“Lính đâu!” Acrisius hét lên. “Hãy mang sinh vật kinh tởm này đi!”
Danaë không thể hiểu cô đã làm gì. Cô luôn cố gắng tử tế và chu đáo. Cô yêu cha mình, mặc dù ông đáng sợ, cáu giận và thích săn những người nông dân trong rừng với một ngọn giáo và một đàn chó săn thỏ.
Danaë luôn cúng tế các vị thần thích đáng. Cô đọc những lời cầu nguyện của mình, ăn rau củ của mình và làm tất cả việc nhà của mình. Tại sao đột nhiên cha cô lại đoan chắc cô là một kẻ phản bội?
Cô không có câu trả lời. Những người lính gác mang cô đi và khóa cô trong xà lim dưới mặt đất tối an toàn của nhà vua – một căn phòng có kích thước một buồng để chổi với một nhà vệ sinh, một phiến đá làm giường và những bức tường bằng đồng dày ba mươi xăng-ti-mét. Một ống lò sưởi nặng trên trần cho phép Danaë hít thở và có một ít ánh sáng, nhưng vào những ngày trời nóng, cái xà lim bằng đồng nóng lên như một cái ấm nước sôi. Cánh cửa khóa ba vòng không có cửa sổ, chỉ một ô nhỏ ở dưới đáy cho một khay thức ăn. Vua Acrisius giữ chiếc chìa khóa duy nhất, bởi vì ông không tin tưởng đám lính gác. Mỗi ngày, Danaë có hai chiếc bánh quy khô và một ly nước. Không có thời gian ra sân tù. Không người thăm viếng. Không đặc quyền Internet. Không gì cả.
Có lẽ bạn đang tự hỏi: nếu Acrisius quá lo lắng về việc cô có con cái, tại sao ông ấy không chỉ giết cô đi?
Ừm, người bạn suy nghĩ xấu xa của tôi ạ, các vị thần xem việc giết hại người trong gia đình rất nghiêm trọng (điều này lạ lùng, bởi vì các vị thần đã phát minh ra việc giết người trong gia đình.) Nếu bạn giết chính con của mình, Hades sẽ đảm bảo bạn có một hình phạt đặc biệt ở dưới Âm phủ. Các nữ thần Báo thù sẽ đi theo bạn. Các nữ thần Số mệnh sẽ cắt sợi dây số mệnh của bạn. Nghiệp chướng nguy hiểm tồi tệ nào đó sẽ khuấy tung ngày của bạn. Tuy nhiên, nếu con của bạn chỉ “ngẫu nhiên” chết trong một cái xà lim bằng đồng dưới mặt đất… đó không phải là một vụ giết người hoàn toàn. Điều đó giống như Ối, sao chuyện đó lại xảy ra? hơn.
Nhiều tháng trời, Danaë tiều tụy trong xà lim dưới mặt đất của mình. Không có nhiều thứ để làm ngoài việc làm mấy con búp bê bột nhào từ bánh quy và nước, hoặc nói chuyện với Ngài Toilet, vì vậy cô dành hầu hết thời gian của mình để cầu nguyện các vị thần giúp đỡ.
Có lẽ cô có được sự chú ý của họ bởi vì cô rất xinh đẹp, hoặc bởi vì cô luôn luôn cúng tế họ ở đền thờ. Hoặc có lẽ bởi vì Danaë cực kỳ lộng lẫy.
Một ngày kia, Zeus, chúa tể của bầu trời, nghe thấy Danaë gọi tên ông. (Các vị thần đều như thế. Khi bạn nói tên của họ, họ vểnh tai lên ngay. Tôi cá họ cũng dành nhiều thời gian để tìm kiếm mình trên Google.)
Zeus nhòm xuống từ trên trời với thị lực tia X siêu tinh của mình. Ông thấy một công chúa xinh đẹp bị giam cầm trong một xà lim bằng đồng, khóc than số phận phũ phàng của mình.
“Này, điều đó thật sai trái,” Zeus tự nói với mình. “Loại cha gì mà tống giam con gái mình để cô ấy không thể yêu và có con chứ?”
(Thực sự, đó chính xác là loại việc Zeus có thể làm, nhưng chẳng sao.)
“Cô ấy cũng khá quyến rũ,” Zeus lẩm bẩm. “Mình nghĩ mình sẽ đến thăm cô ấy một chuyến.”
Zeus luôn làm những việc như này. Ông sẽ phải lòng với cô gái phàm trần nào đó với cái nhìn đầu tiên, ghé qua cuộc đời của cô ấy như một quả bom hydro lãng mạn, làm rối tung toàn bộ cuộc sống của cô ấy và sau đó trở về núi Olympus, để lại người bạn gái của ông tự mình nuôi nấng một đứa con. Nhưng thực sự… Tôi chắc chắn những mục đích của ông ấy xứng đáng. (Khụ. Phải, đúng vậy. Khụ.)
Với Danaë, thử thách duy nhất của Zeus là tìm ra cách làm sao để vào được cái xà lim bằng đồng tối an toàn.
Dĩ nhiên ông là một vị thần. Ông có kĩ năng. Ông đơn giản có thể làm nổ tung cánh cửa, nhưng điều đó có thể làm cô gái tội nghiệp khiếp sợ. Cộng thêm, sau đó ông sẽ phải giết một đám lính gác, và điều đó sẽ rối tung. Việc gây ra những vụ nổ và để lại một đường dài những cái xác chết nham nhở không tạo nên không khí đúng đắn cho một ngày hẹn hò đầu tiên.
Ông quyết định sẽ dễ dàng hơn khi biến thành thứ gì đó nhỏ và lẻn vào lỗ thông khí. Điều đó sẽ cho ông nhiều riêng tư với cô gái trong mộng của ông.
Nhưng ông ấy nên biết thành gì đây? Một con kiến sẽ hiệu quả. Zeus đã từng làm việc đó trước kia với một cô gái khác. Nhưng ông muốn tạo một ấn tượng đầu tiên thật tốt, và kiến không có một nhân tố “ôi chao” nhiều lắm.
Ông quyết định biến bản thân mình thành thứ gì đó hoàn toàn khác – một cơn mưa vàng! Ông tan biến thành một đám mây xoáy tít của ánh sáng hai mươi tư cara và phóng xuống khỏi núi Olympus. Ông trút xuống ống thông khí, lấp đầy xà lim của Danaë với ánh sáng ấm áp, lóa mắt làm cô ngạt thở.
ĐỪNG SỢ, giọng nói từ ánh sáng nói. TA LÀ ZEUS, CHÚA TỂ CỦA BẦU TRỜI. NÀNG TRÔNG THẬT XINH ĐẸP, CÔ GÁI. NÀNG CÓ MUỐN ĐI DẠO KHÔNG?
Danaë chưa bao giờ có một người bạn trai. Đặc biệt không phải một người bạn trai thần thánh người có thể biến thành ánh sáng lấp lánh. Nhanh chóng – giống như trong năm hay sáu phút – cô yêu điên cuồng.
Vài tuần trôi qua. Danaë ở quá yên lặng trong xà lim của mình đến nỗi những lính gác bên ngoài trở nên cực kì buồn chán. Sau đó vào một ngày, khoảng chín tháng sau vụ việc ánh sáng lấp lánh bất ngờ, một người lính gác đang đẩy một khay thức ăn vào rãnh trên cửa như thường lệ khi ông ta nghe thấy một âm thanh kì lạ: một đứa bé đang khóc bên trong xà lim.
Ông chạy đến gặp Vua Arcrisius – bởi vì đây là loại việc ông chủ sẽ muốn biết đến. Khi nhà vua đến đó, ông mở khóa cửa, xộc vào xà lim và thấy Danaë ẵm một đứa bé mới sinh trong một tấm chăn.
“Cái…” Acrisius nhìn lướt qua xà lim. Không ai khác ở đó. Không ai có thể vào trong, bởi vì Acrisius có chiếc chìa khóa duy nhất, và không ai có thể vừa qua Ngài Toilet. “Làm thế nào… Kẻ nào…”
“Thưa chúa tể,” Danaë nói với một ánh nhìn phẫn uất trong đôi mắt mình, “thần Zeus đã đến thăm con. Đây là con của chúng con. Con đã đặt tên thằng bé là Perseus.”
Acrisius cố gắng để không hóc chính lưỡi của mình. Từ Perseus có nghĩa là người báo thù hoặc người hủy diệt, phụ thuộc vào cách bạn giải thích nó như thế nào. Nhà vua không muốn đứa bé lớn lên để lang thang vớ vẩn với Người Sắt và hay Hulk và, theo cách mà Danaë đang nhìn chằm chằm vào ông, nhà vua có một ý tưởng khá hay ho rằng ai là người cô muốn hủy diệt.
Nỗi sợ hãi lớn nhất của nhà vua về lời tiên tri đang trở thành sự thật – điều mà khá là ngu ngốc, bởi vì nếu ông không phải là một kẻ đần độn và nhốt con gái mình, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng đó là cách mà những lời tiên tri hoạt động. Bạn cố gắng để tránh cái bẫy, và trong khi làm thế chính bản thân bạn kết thúc với việc xây dựng cái bẫy và bước thẳng vào nó.
Acrisius muốn giết Danaë và đứa bé. Đó là sự đánh cuộc an toàn nhất. Nhưng có tất cả những điều cấm kị về việc giết gia đình của bạn. Chi tiết phiền phức! Ngoài ra nếu Danaë đang nói sự thật và Perseus là con trai của Zeus… ừm, chọc giận chúa tể của vũ trụ sẽ không giúp ích cho tuổi thọ của Acrisius.
Acrisius quyết định thử điều gì đó khác. Ông ra lệnh cho lính gác của mình tìm một cái thùng gỗ lớn với một cái nắp lắp bản lề. Ông cho khoan vài lỗ thông hơi ở phía trên, chỉ để cho thấy ông là một người tử tế, sau đó ông nhét Danaë và đứa bé còn ẵm ngửa của cô vào bên trong, đóng đinh phần nắp lại và cho người ném cái thùng xuống biển.
Ông tính toán mình không trực tiếp giết chết họ. Có lẽ họ sẽ chết vì đói khát. Có lẽ một cơn bão hay ho sẽ đập tan họ thành nhiều mảnh và dìm chết họ. Dù cho bất cứ điều gì xảy ra, đó sẽ không phải là lỗi của ông!
Nhà vua trở lại lâu đài và ngon giấc lần đầu tiên trong nhiều năm. Không có gì giống như buộc con gái và cháu trai của bạn vào một cái chết từ từ khủng khiếp để thực sự làm cho tâm trí bạn được thanh thản. Nếu bạn là một cái lỗ thông hơi như Acrisius, vậy đấy.
Trong khi đó, bên trong thùng gỗ, Danaë cầu nguyện với Zeus. “Xin chào, ừm, là tôi, Danaë. Tôi không có ý làm phiền ngài, nhưng cha tôi đã đá tôi đi. Tôi đang ở trong một cái thùng. Ở giữa biển. Và Perseus ở với tôi. Vậy… phải. Nếu ngài có thể gọi lại cho tôi hay nhắn tin cho tôi hay gì đó, sẽ rất tuyệt.”
Zeus làm tốt hơn thế. Ông gửi một cơn mưa nhẹ nhàng mát mẻ nhỏ giọt qua những cái lỗ thông khí và cung cấp cho Danaë và đứa bé nước sạch để uống. Ông thuyết phục anh trai mình, thần biển cả Poseidon, làm dịu đi những con sóng và thay đổi dòng chảy để cái thùng có một chuyến đi êm đềm. Thậm chí Poseidon còn khiến một số con cá mòi nhỏ nhảy lên trên thùng và luồn lách vào trong để Danaë có thể thưởng thức sushi tươi. (Cha tôi, Poseidon, tuyệt vời như thế.)
Vì vậy, thay vì bị nhấn chìm hay chết vì khát, Danaë và Perseus yên ổn sống sót. Sau một vài ngày, Cái Thùng Gỗ S.S. đến gần bờ biển của một hòn đảo gọi là Seriphos, khoảng một trăm ki-lô-mét về phía đông của Argos.
Danaë và đứa bé vẫn có thể chết, bởi vì nắp thùng bị đóng chặt. May mắn, một người câu cá tên là Dictys tình cờ ngồi trên bờ biển, vá tấm lưới của ông ấy sau một ngày kéo cá vất vả.
Dictys thấy một cái thùng gỗ khổng lồ bập bềnh trên thủy triều và nghĩ, Ôi chao, thật lạ.
Ông lội xuống nước với lưới và lưỡi câu, và kéo cái thùng vào bãi biển.
“Mình tự hỏi là cái gì ở bên trong?” ông nói với chính mình. “Có thể là rượu vang, hoặc ô liu… hoặc vàng!”
“Giúp với!” một giọng nói của một người phụ nữ từ bên trong cái thùng.
“Waaaah!” một người khác khóc, giọng nói nhỏ từ bên trong cái thùng.
“Hoặc con người,” Dictys nói. “Đó có thể đầy người!”
Ông lấy ra con dao đánh cá cầm tay và cẩn thận nạy phía trên cái thùng. Bên trong có Danaë và đứa bé Perseus – cả hai bọn họ bẩn thỉu, mệt mỏi và có mùi như sushi lâu ngày, nhưng còn sống.
Dictys giúp họ ra và đưa cho họ chút bánh mì và nước. (Ôi, ông bạn, Danaë nghĩ, nhiều bánh mì và nước hơn đi!) Người đánh cả hỏi Danaë điều gì đã xảy ra với cô.
Cô quyết định giảm bớt những chi tiết. Xét cho cùng, cô không biết mình ở đâu, hoặc nếu nhà vua địa phương là một người bạn của cha cô. Với tất cả những gì cô biết, cô đã đến Hackensack. Cô chỉ nói với Dictys rằng cha cô đã đá cô đi bởi vì cô đã yêu và có một đứa con mà không có sự cho phép của ông ấy.
“Ai là cha của đứa bé?” Dictys tự hỏi.
“Ồ… ừm, Zeus.”
Đôi mắt người đánh cá mở to. Ông ngay lập tức tin tưởng cô. Mặc dù bộ dáng bẩn thỉu của Danaë, ông có thể nói cô đủ xinh đẹp để hấp dẫn một vị thần. Và, từ cách cô nói chuyện và sự bình tĩnh bình thường của cô, ông đoán cô là một công chúa. Dictys muốn giúp cô và đứa bé, nhưng ông có rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn.
“Tôi sẽ đưa nàng đến gặp anh trai tôi,” ông miễn cưỡng nói. “Tên ông ấy là Polyectes. Ông là vua của hòn đảo này.”
“Ông ấy sẽ chào đón chúng tôi chứ?” Danaë hỏi. “Ông ấy sẽ cho chúng tôi một nơi ẩn nấp chứ?”
“Tôi chắc chắn ông sẽ làm thế.” Dictys cố gắng để không nghe quá lo lắng, nhưng anh trai ông là một người đàn ông nổi tiếng với những người phụ nữ. Ông ta có thể sẽ chào đón Danaë hơi quá nồng nhiệt.
Danaë cau mày. “Nếu anh trai của ngài là vua, tại sao ngài chỉ là một gã đánh cá? Tôi không có ý xúc phạm đâu. Những người đánh cá tuyệt vời.”
“Tôi không thích dành quá nhiều thời gian ở lâu đài,” Dictys nói. “Những vấn đề gia đình.”
Danaë biết tất cả về những vấn đề gia đình. Cô không thoải mái về việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ Vua Polydectes, nhưng cô không thấy một lựa chọn nào khác, trừ khi cô muốn ở lại trên bãi biển và dựng một cái lều ngoài cái thùng của mình.
“Tôi nên tắm rửa trước chứ?” cô hỏi Dictys.
“Không,” người đánh cá nói. “Với anh trai tôi, nàng nên trông càng không hấp dẫn càng tốt. Thực tế, có lẽ chà thêm ít cát lên mặt nàng. Thêm chút tảo biển lên tóc nàng.”
Dictys dẫn Danaë và đứa bé đến thị trấn chính ở Seriphos. Hiện ra lù lù trên tất cả những tòa nhà khác là cung điện của nhà vua – một đống những cây cột cẩm thạch trắng và tường sa thạch, với những ngọn cờ tung bay từ những tháp canh và một đoàn những lính gác trông dữ tợn ở cổng. Danaë bắt đầu tự hỏi liệu sống trong một cái thùng trên bãi biển không phải là một ý tưởng quá tệ, nhưng cô theo người bạn đánh cá của mình vào phòng ngai.
Vua Polydectes ngồi trên một cái ngai bằng đồng đặc, nó lẽ ra phải có cái gì đó chống lưng. Phía sau ông, những bức tường được chăng dây trang trí với những chiến lợi phẩm chiến tranh: vũ khí, khiên, cờ và vài cái đầu nhồi bông của kẻ thù của ông ta. Bạn biết đấy, cách trang trí thông thường để làm một phòng khán giả sáng sủa.
“Ồ, ồ!” Polydectes nói. “Điều gì đã mang chú đến với ta, em trai? Cuối cùng có vẻ như chú đã bắt được thứ gì đáng giá trong cái lưới của mình!”
“Ừm…” Dictys cố gắng nghĩ về một cách để nói Xin hãy tử tế với cô ấy và đừng giết em.
“Chú được giải tán,” nhà vua nói.
Đám lính gác đẩy người đánh cá đáng thương đi khỏi.
Polydectes nghiêng người về phía Danaë. Nụ cười toe của ông ta không khiến ông trông thân thiện hơn chút nào, bởi vì ông ta có vài cái răng nham nhở bẩn thỉu.
Ông ta không bị lừa bởi quần áo rách rưới của Danaë, cát trên mặt cô, tảo biển và những con cá mòi nhỏ trong tóc cô hay cái gói giẻ rách cô đang ôm. (Tại sao nàng lại ôm cái gói đó? Đó là túi xách tay của nàng à?) Polydectes có thể thấy được cô gái này xinh đẹp như thế nào. Đôi mắt đẹp đẽ đó. Gương mặt – hoàn hảo đó! Cho nàng tắm táp và vài bộ quần áo thích hợp, và nàng có thể vượt qua một nàng công chúa.
“Đừng sợ, người đẹp,” ông nói. “Ta có thể giúp gì cho nàng?”
Danaë quyết định đóng vai nạn nhân, cho rằng nhà vua sẽ phản ứng lại với điều đó. Cô quỳ lên hai đầu gối và khóc lóc. “Thưa chúa tể, tôi là Danaë, công chúa của Argos. Cha tôi, Vua Acrisius, đuổi tôi đi. Tôi cầu xin ngài sự bảo vệ!”
Trái tim Polydectes không hẳn là cảm động. Nhưng những bánh răng tinh thần của ông chắc chắn bắt đầu xoay. Argos – thành phố xinh đẹp. Ông đã nghe về Acrisius, vị vua già không có con trai. Ồ, điều này quá là tốt! Nếu Polydectes cưới Danaë, ông sẽ trở thành người cai trị cả hai thành phố. Cuối cùng ông ta sẽ có hai phòng ngai với đủ không gian tường để trưng bày tất cả những cái đầu nhồi bông ông cất trong kho!
“Công chúa Danaë, dĩ nhiên ta đồng ý ban cho nàng nơi trú ẩn!” ông ta nói, đủ lớn để cho những người hầu của ông nghe thấy. “Ta thề trên các vị thần, nàng sẽ an toàn với ta!”
Ông ta dựng dậy từ ngai vàng của mình và bước xuống bục. Ông ta muốn ôm Danaë trong vòng tay mình để cho thấy ông là một người tử tế, đằm thắm như thế nào. Ngay khi ông ta đến cách cô chừng mét rưỡi, cái bọc giẻ rách của công chúa bắt đầu la hét.
Polydectes nhảy lùi lại. Tiếng la hét dừng lại.
“Đây là phép thuật phù thủy gì thế?” Polydectes hỏi. “Nàng có một bọc giẻ rách la hét à?”
“Thưa chúa tể, nó là một đứa bé,” Danaë cố gắng không cười tự mãn bởi biểu hiện khiếp sợ của nhà vua. “Đây là con trai tôi, Perseus, cha của nó là Zeus. Tôi hy vọng lời hứa bảo hộ của ngài cũng mở rộng cho đứa con bé nhỏ đáng thương của tôi.”
Polydectes giật giật con mắt phải. Ông ghét trẻ con – những sinh vật nhăn nheo, béo lùn khóc lóc và đái ỉa. Ông lấy làm tiếc mình đã không nhận ra đứa trẻ sớm hơn, nhưng ông đã bị làm sao nhãng bởi vẻ đẹp của Danaë.
Bây giờ ông không thể lấy lại lời hứa của mình. Tất cả những người hầu của ông đã nghe ông nói điều đó. Hơn nữa, nếu đứa trẻ là con của Zeus, điều đó làm phức tạp các vấn đề lên. Bạn không thể ném những đứa trẻ á thần vào thùng mà không làm các vị thần giận dữ - dù sao, hầu hết mọi lần.
“Dĩ nhiên,” nhà vua cố gắng. “Thật là một thứ… bé nhỏ dễ thương. Nó cũng có được sự bảo hộ của ta. Ta sẽ nói với nàng điều…”
Nhà vua dịch lại gần hơn, nhưng Perseus lại bắt đầu la hét. Đứa bé có một máy ra đa nhà vua xấu xa.
“Ha, ha,” Polydectes yếu ớt nói. “Đứa bé có hai lá phổi khỏe mạnh. Nó có thể được nuôi trong Đền thờ Athena, xa ở tận cùng bên kia của thành phố – ý ta là, được đặt tiện lợi ở nơi tốt nhất của thành phố. Các thầy tu ở đó sẽ chăm sóc thằng bé thật tuyệt vời. Trong lúc đó, nàng và ta, công chúa yêu quý, có thể trở nên quen thuộc hơn.”
Polydectes thường có được điều mình muốn. Ông ta nhận ra sẽ cần mười lăm phút, có lẽ nhiều nhất mười sáu phút để khiến Danaë kết hôn với mình.
Thay vào đó, mười bảy năm tiếp theo là thời gian nản lòng nhất trong cuộc đời của Polydectes. Cố gắng hết sức có thể trở nên quen thuộc hơn với Danaë, công chúa và con trai cô thay phiên nhau cản trở Polydectes. Nhà vua cho Danaë những dãy phòng riêng của mình trong lâu đài. Ông cho cô quần áo đẹp, châu báu hảo hạng, hầu gái và phiếu ăn tất-cả-những-gì-bạn-có-thể-ăn đặt chỗ cho tiệc buffet hoàng gia. Nhưng Danaë không bị lừa phỉnh. Cô biết mình chỉ là một tù nhân ở đây nhiều như cô đã ở trong xà lim đồng đó. Cô không được phép rời lâu đài. Ngoài những người hầu của cô, những vị khách viếng thăm duy nhất cô có là con trai cô và bảo mẫu của thằng bé từ đền thờ Athena.
Danaë yêu thích những chuyến thăm của Perseus. Khi anh ta là một đứa bé, anh ta sẽ la hét mỗi lần nhà vua đến gần Danaë. Bởi vì nhà vua không thể chịu được âm thanh đó, ông ta sẽ nhanh chóng rời đi và uống vài viên aspirin. Khi Perseus không ở quanh đó, Danaë tìm ra những cách khác để khước từ sự tán tỉnh của nhà vua. Bất cứ khi nào ông đến cửa của cô, cô sẽ tạo những tiếng ồn nôn mửa và xin lỗi vì bị bệnh. Cô sẽ trốn trong phòng giặt cung điện. Cô sẽ khóc lóc vật vã trong khi những hầu gái của cô đứng nhìn đến khi nhà vua cảm thấy xấu hổ và bỏ chạy.
Suốt nhiều năm nhà vua cố gắng để giành được sự yêu mến của cô. Suốt nhiều năm cô kháng cự.
Thực sự, tính ngoan cố chung của họ khá là ấn tượng.