Nơi nào đông ấm - Chương 13

Chương
13. Trắng bệch, chọn lựa

Một ngày nữa tôi phải trở
lại Phần Lan, tôi đã nghỉ học cả tuần rồi, Tịch Hy Thần bận việc nên phải ở lại
Trung Quốc vài ngày.

Buổi sáng, tôi dậy sớm sắp
xếp đồ đạc, không ngờ mới sáng ra mà cô ta đã đến gõ cửa.

“Dương Á Lợi?” Nói thực, tôi
quá đỗi kinh ngạc khi thấy cô ta tìm được nơi này, không biết có phải cô ta thuê
thám tử không nữa.

Cô gái đứng ngoài cửa đang
cúi đầu, mặc bộ quần áo màu xám, mái tóc ngang vai không được gọn gàng lắm, rõ ràng
nhìn hơi tiều tụy.

“Có muốn vào trong không?”
Đợi mãi không thấy cô ta phản ứng gì, tôi hỏi, không khách khí.

Dương Á Lợi ngẩng lên, đôi
mắt đỏ ngầu nhìn tôi, “Tại sao? Tại sao cô còn quay về?”

Tôi chau mày.

“Tôi
cũng ở bên anh ấy sáu năm! Lẽ nào chỉ có sáu năm của cô là khắc cốt ghi tâm, còn
sáu năm của tôi thì không có ý nghĩa gì!” Vẻ khuê các, cao quý thường ngày của Dương
Á Lợi không còn nữa.

Mặc dù không muốn đứng trước
cửa tranh luận những vấn đề như thế này, nhưng bây giờ lại mời vào nhà thì có vẻ
hơi buồn cười.

“Dương Á Lợi.” Tôi không đến
mức quá căm ghét cô ta, nhưng cũng phát chán việc cô ta đến tìm tôi vì những việc
như thế này, tôi thở dài nói: “Dương Á Lợi, thay vì lãng phí thời gian đi cảnh cáo
người thứ ba, cô nên cố gắng hơn để củng cố mối quan hệ của hai người.”

“Cô nói nghe dễ dàng thật
đấy! Nếu sáu năm ở bên nhau mà hữu dụng thì tôi đã không thảm hại thế này. Trong
lòng anh ấy chỉ có cô, tôi là cái gì chứ, vật thay thế cũng chẳng bằng!” Dương Á
Lợi nhìn tôi, ánh mắt căm phẫn và thù hận.

“... Cô có thể lựa chọn cách
không yêu anh ấy nữa.” Sau một hồi im lặng, tôi nói.

“Cô!” Dương Á Lợi có vẻ quá
khích, “Giản An Kiệt, anh ấy vì cô mà tự sát! Cô có hiểu không hả? Anh ấy vì cô
mà tự sát!”

Tôi cụp mắt xuống, tay chân
bủn rủn, hình ảnh vết sẹo ở cổ tay đó vẫn còn đọng lại trong trái tim tôi. Tôi đứng
dựa vào cánh cửa, giọng nhẹ như gió thoảng mây bay: “Cô muốn tôi thương cảm?”

Dương Á Lợi sửng sốt, “Trái
tim cô làm bằng sắt đá à?!” Ánh mắt dữ tợn nhìn tôi chằm chằm.

“Vậy rốt cuộc mới sáng sớm
cô đã đến tìm tôi là muốn làm gì? Giúp anh ta khoe khoang chuyện tự sát vì tình
yêu vĩ đại, hay là muốn cảnh cáo tôi một lần nữa, phải mãi mãi rời xa, không được
đến gần anh ta?”

Dương Á Lợi chết lặng, “Cô!
Anh ấy đã điên, cô còn điên hơn, không, cô là một người máu lạnh! Cô hoàn toàn không
hiểu thế nào là yêu!”

Lý do
này khiến tôi không thể không chau mày.

“Cô Dương, xin hãy thận trọng
lời ăn tiếng nói.” Một giọng nói lạnh nhạt chợt vang lên.

Tịch Hy Thần đi đến ôm lấy
tôi, đầu tôi hơi đau, dựa vào người đang đứng đằng sau một cách tự nhiên.

“Tịch
Hy Thần?!” Dương Á Lợi khựng lại, sau đó bỗng nhiên cười lớn, “Hóa ra là vậy! Hóa
ra là vậy!”

“Không
tiễn, cô Dương.” Giọng điệu lạnh lùng, không chút cảm xúc, sau đó, Tịch Hy Thần
dìu tôi vào phòng. Phía sau truyền đến tiếng cười lớn, “Anh Tịch, sao thế? Muốn
đuổi tôi à? Sợ tôi nói gì à?” Khẩu khí của Dương Á Lợi bỗng trở nên thẳng thừng,
đoạn tuyệt, “Mục tiêu của anh luôn là cô ta, nhưng tôi thật không ngờ, cô ta là
em họ của anh... Ha ha! Sao tôi lại quên chứ, hai người ngay cả tình thân còn không
để ý tới nữa là! Cẩn thận lời ăn tiếng nói à? Hừ, Tịch Hy Thần, những việc mà anh
làm còn “ngoạn mục” hơn tôi nhiều! Nếu nói đến bỉ ổi, vô liêm sỉ thì không ai bằng
anh được!”

Ý vị sâu xa của câu nói này
khiến tôi rùng mình, ngẩng đầu nhìn Tịch Hy Thần, sắc mặt anh như đóng băng.

“Giản An Kiệt, dẫu gì cô cũng
là người thông minh, cô có biết tại sao năm đó Diệp Lận không nói lời nào đã vội
chia tay cô không? Cô có biết tại sao suốt sáu năm qua Diệp Lận không đi Pháp tìm
cô không? Cô nghĩ rằng anh ấy thật sự không muốn đi sao? Anh ấy đúng là điên rồi,
làm việc gì cũng dựa vào cảm hứng của mình, thậm chí có thể vì cô mà tự sát! Ha
ha! Đúng rồi, Diệp Lận tự sát không chỉ một lần! Thật nực cười! Anh ấy yêu cô, nhưng
lại chỉ có thể ở bên tôi! Tại sao? Bởi vì tôi có tiền! Bởi vì anh ấy có một cô em
gái sống dở chết dở! Còn một lý do quan trọng nhất nữa... đó là kẻ xúi bẩy đằng
sau có tiền có thế đó! Tịch Hy Thần, anh nói xem tôi nói có đúng không!”

“An Kiệt, em vào phòng trước
đi.” Giọng nói dịu dàng, êm ái rót vào tai tôi.

“Đợi một chút.” Tôi thấy mình
hơi run rẩy, không biết làm sao mình có thể nghe lọt những câu nói sau cùng đó,
đột nhiên, tôi không thể nhận ra rốt cuộc mình đang có cảm giác gì nữa!

Tay của Tịch Hy Thần đặt lên
mu bàn tay tôi, rất lạnh.

“Dương Á Lợi, cô nói có thật
không?” Tôi run rẩy hỏi.

“Sao cô không hỏi trực tiếp
anh ta?” Dương Á Lợi cười lạnh lùng.

Tôi quay sang nhìn Tịch Hy
Thần, sắc mặt anh trắng bệch, ảm đạm, ánh mắt thất thần, không sao hiểu được.

“Tịch...”

“Em...
hỏi anh, đúng không?” Sắc mặt anh càng nhợt nhạt thêm, thần thái cũng trở nên trang
nghiêm.

“Em muốn biết.” Tôi nói, bình
tĩnh lạ thường, nhưng lòng bàn tay tự nhiên tướp mồ hôi.

Tịch Hy Thần buông tay tôi
ra, cảm giác lạnh giá qua đi lại khiến trái tim tôi đau nhói.

Ánh mắt anh sâu thẳm, ủ ê,
“... Đúng.”

“Tịch Hy Thần, bây giờ Diệp
Lận bị tai nạn giao thông phải nằm viện, tôi nghĩ anh sẽ rất vui mừng khi nghe được
tin này, đúng không?” Dương Á Lợi nói, giọng thù hận.

“Trên đường tới bệnh viện,
Diệp Lận không ngừng gọi tên cô, cho nên, tôi mới đến tìm cô, nhưng dù là như thế,
tôi cũng không nhường anh ấy cho bất cứ ai! Nếu Diệp Lận xảy ra chuyện gì, cả đời
này tôi sẽ không tha thứ cho cô.” Đây là câu nói cuối cùng của Dương Á Lợi trước
khi rời bệnh viện. Hừ, cô ta không tha thứ cho tôi, cô ta tưởng mình là ai chứ?
Tôi cười nhạt, đi đến trước giường bệnh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Diệp Lận. Anh
nằm đó, sao mà mong manh, yếu ớt đến thế, như thể chỉ trong phút chốc sẽ tan biến,
nhưng anh vẫn rất đẹp, đẹp đến mức ma mị.

“Diệp Lận, Diệp Lận...” Tôi
đã thầm gọi cái tên này trong lòng không biết bao lần, “Diệp Lận, mỗi lần anh chơi
trò gì em đều đoán ra được, bởi vì anh luôn cho em gợi ý, nhưng lần này thì sao?
Nằm ở đây là nghiêm túc sao?”

“Anh tự sát cũng chỉ là đang
diễn trò... bởi vì anh luôn sợ chết.”

“Vì anh sợ chết, cho nên,
Diệp Lận, anh sẽ không thể chết dễ dàng như thế được.”

Tôi ở bên anh, đợi anh hồi
phục lại ý thức, đợi anh tỉnh lại.

Bác sĩ nói, nếu trong vòng
mười ngày mà anh không tỉnh lại thì có khả năng sẽ biến thành... người sống trong
trạng thái thực vật.

Tôi đi thăm em gái của Diệp
Lận, một cô gái trẻ nhưng chỉ còn là một cái xác không hồn.

“Hi hi, Giản An Kiệt, anh
nói cho em biết nhé, anh có một cô em gái, lớn lên rất xinh đẹp, có hai chiếc răng
khểnh, cười còn có lúm đồng tiền nữa nhé...”

“Con bé suốt ngày lẽo đẽo
theo anh, đòi gặp chị dâu tương lai. Làm sao đây? Có nên cho cô ấy gặp vợ tương
lai của anh không nhỉ, hả? Hả?...”

“Anh yêu em hơn em gái của
anh... có thể là hơn rất nhiều.”

“Cô ơi, cô nên nghỉ một chút
đi.” Cô y tá đã nhiều lần thuyết phục tôi.

“Tôi sẽ nghỉ.” Tôi nói, giọng
cô đơn, quạnh quẽ. Đúng thế, tôi sẽ nghỉ ngơi, bởi vì tôi đang đợi anh tỉnh lại.

Diệp Lận không có người thân,
anh chỉ có mỗi một cô em gái. Lúc này, Gia Trân, Bùi Khải đến, tôi chẳng còn lòng
dạ nào mà phản ứng, Phác Tranh đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, ánh mắt vô cùng thương
xót.

Tôi ở lì trong bệnh viện hai
ngày, có người vẫn âm thầm giúp đỡ, xử lý những việc ở bệnh viện hay tiếp người
của cục cảnh sát đến điều tra. Không phải Hy Thần, mà là người do anh phái đến.

Ba ngày, Diệp Lận chưa tỉnh
lại, năm ngày, anh vẫn chưa tỉnh lại, nhưng tôi vẫn đợi...

Đến ngày thứ bảy, tôi ra khỏi
phòng bệnh, gọi điện cho cô nói sẽ sang muộn mấy hôm.

Trời còn chưa sáng hẳn, tôi
đi ra ngoài hành lang, ngồi xuống bậc thềm đá, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên
trời, thở dài một tiếng. Tôi đợi anh tỉnh lại, dẫu sao, Giản An Kiệt tuy lạnh lùng
nhưng cũng rất dễ... mềm lòng.

Đột nhiên nghe thấy những
âm thanh náo loạn, nhìn thấy mấy bác sĩ và y tá chạy vội về phía phòng chăm sóc
đặc biệt ở hướng Đông, tôi giật thót mình, lập cập đứng dậy, chạy về phía phòng
bệnh của Diệp Lận.

Tôi bị y tá chặn lại trước
cửa, từ cửa sổ kính nhỏ nhìn vào, chỉ thấy một nhóm nhân viên y tế mặc áo blouse
trắng đang vây quanh giường bệnh kiểm tra với vẻ vội vàng, gấp gáp...

Qua kẽ hở, tôi dường như nhìn
thấy một đôi mắt đen láy đẹp tựa ánh sao...

Năm ngày sau khi Diệp Lận
tỉnh lại, tình trạng hồi phục rất tốt.

“Bác sĩ nói bây giờ anh chỉ
được ăn những thức ăn lỏng thôi.” Tôi bổ quả táo thành từng miếng rồi đưa lên miệng
ăn.

“Vậy em không nên ăn trước
mặt anh chứ!” Anh buồn bã thở dài, lắc lắc đầu.

“Vậy em không ăn nữa, được
chưa?” Tôi cười và vứt nửa quả táo gọt dở vào sọt rác.

“Hey!” Diệp Lận khẽ kêu lên
một tiếng, trợn mắt nhìn tôi, “Giản An Kiệt, em thật lãng phí!”

“Ừm.” Tôi để con dao đã lau
sạch sang một bên, “Ngày mai em sẽ đưa anh đi dạo công viên.”

“Thật à! Nhưng ở gần đây có
công viên không?” Xem ra não anh vẫn hoạt động bình thường.

Tôi giả vờ nghiêm túc suy
nghĩ một hồi, “Vườn hoa nhỏ của bệnh viện.”

Bệnh tình của em gái Diệp
Lận giờ đã khá hơn, cứ đà này thì chắc sẽ khả quan thôi.

“Con bé
khi còn nhỏ nghịch ngợm như con trai ấy.”

“Giống hệt anh.”

“Hey!” Hình như có người không
hài lòng.

Tôi ho một tiếng rồi hỏi:
“Thăm công chúa nhỏ rồi, tiếp theo đi đâu đây?”

“Hôm qua, à không, hôm kia
em nói sẽ dẫn anh đi công viên mà.” Vẫn còn nhớ cơ đấy!

“Ừm, vườn hoa nhỏ phải không?”

Diệp Lận tỏ ra khinh khỉnh,
“Giản An Kiệt, hồi phổ thông em đáng yêu hơn nhiều!”

Người người đi đi lại lại
trên con đường nhỏ trong vườn hoa, chúng tôi cũng đi lang thang trên đó, không biết
có phải tôi quá nhạy cảm hay không mà cảm giác có biết bao ánh mắt tập trung nhìn
vào người đang nhàn nhã ngồi trên chiếc xe lăn tôi đang đẩy, cuối cùng còn có người
chạy đến xin chữ ký của Diệp Lận, vẻ mặt đầy hưng phấn.

Tôi cứ ngạc nhiên mãi.

Diệp Lận cười tự hào, “Anh
là minh tinh mà.”

“Chẳng phải anh chỉ là người
mẫu thôi sao?” Tôi không nhịn được cười.

“Sai rồi, là siêu mẫu nổi
tiếng!” Anh trả lời khá đanh thép.

Sau đó, cứ vài ngày Phác Tranh
lại tới một lần, nhìn thấy tôi liền chạy đến ôm chầm lấy.

“An Kiệt, anh chỉ hy vọng
em hạnh phúc.”

“Em sẽ hạnh phúc, anh trai.”
Tôi hít hít mùi vị ánh mặt trời hắt trên người Phác Tranh, sao có thể quên được,
suy nghĩ của anh ấy luôn đơn giản, luôn chỉ nghĩ cho tôi mà thôi.

“Nghe tin cậu ta tự sát, anh
thật sự rất lo sợ.” Phác Tranh ngừng một lúc rồi nói, tình ý sâu xa: “Rõ ràng là
yêu nhau, sao còn cứ làm mình làm mẩy mãi thế? Cố chiều ý cậu ta một chút đi, con
người Diệp Lận tuy bề ngoài có vẻ ồn ào, không mấy nghiêm túc, nhưng nội tâm lại
rất tinh tế, nhạy cảm.”

Tôi mỉm cười, rúc đầu vào
trong áo Phác Tranh mè nheo.

“Sao giống như con mèo con
thế?”

“Không phải là làm nũng đâu.”

“Đúng thế, từ khi lên mười
em đã không biết làm nũng rồi, có cô gái nào giống em không chứ?” Phác Tranh nhớ
lại thời thơ ấu, không ngừng lắc đầu, nhưng khóe môi lại mỉm cười, thể hiện rõ tình
yêu thương sâu sắc.

Sau khi tiễn Phác Tranh về,
tôi nói chuyện với bác sĩ Lưu, bác sĩ khẳng định sức khỏe của Diệp Lận không có
vấn đề gì, nhưng trên người lưu lại rất nhiều vết sẹo, không thể tiếp tục làm người
mẫu được nữa. Không biết anh có bận lòng vì điều này không, người mẫu vốn là nghề
anh yêu thích, ngay từ nhỏ đã mơ ước được tỏa sáng trên sân khấu mà.

Tôi đẩy cửa phòng bệnh bước
vào, thấy Diệp Lận đang ngồi im trên giường, cúi đầu nhìn ngón tay mình.

“Sao thế? Sao mặt mày ủ ê
thế kia?” Tôi đi đến, ngồi xuống mép giường.

“Em vẫn muốn quay trở lại
bên anh ta, phải không?” Mí mắt Diệp Lận như cánh chim u tối.

Tôi do dự rồi dang tay ôm
lấy anh ta, “Diệp Lận.” Tôi dựa đầu lên vai anh ta, thì thầm: “Em mãi mãi quan tâm
đến anh.”

Cảm giác vòng tay quanh eo
tôi dần dần siết mạnh hơn, rất chặt.

Từ phòng vệ sinh bước ra,
chưa đi đến trước cửa phòng bệnh tôi đã nhìn thấy hai người đi đôi giày da đang
đứng ở hành lang phía Đông. Dường như là bản năng, lòng tôi bỗng thấy không yên,
chân không dừng lại, vội vàng bước đến.

“... Nghỉ ngơi cho tốt nhé!”
Giọng nói trầm thấp từ bên trong vọng ra.

Tôi
giật thót mình, đôi chân cứng lại không sao bước nổi, sau đó nghe thấy “choang”
một tiếng, cô y tá trước mặt vì mải quay đầu nhìn lại đằng sau nên đã đâm sầm vào
tôi, khay thuốc và kim tiêm bị rơi xuống đất. Dường như đồng thời, mọi người trong
các phòng bệnh cùng kéo ra xem, cuối cùng tôi cũng thấu hiểu cảm giác được gọi là
“đối tượng đả kích.”

Thấy mặt cô y tá đỏ bừng lên,
tôi cúi xuống nhặt các đồ vật bị rơi, cô ấy cũng vội vàng cúi xuống nhặt cùng, “Xin...
xin lỗi.”

Tôi mỉm cười, “Là do tôi đột
nhiên dừng lại.” Rồi trả lại cô ấy chiếc khay.

“Giản An Kiệt, đến đây nào.”
Diệp Lận vẫy tay với tôi, cười rạng rỡ.

Tôi đứng dậy bước tới, bóng
dáng thanh nhã, xa lạ của cô y tá đi lướt qua người tôi.

“Giản An Kiệt, nước.” Tôi
đi đến bên bàn, rót một cốc nước, động tác rõ ràng hơi do dự.

“Yên tâm, anh không để em
phải mớm cho anh đâu mà sợ.” Diệp Lận mỉm cười, cầm cốc nước uống một ngụm.

“À, quên mất không giới thiệu,
đây là mấy sếp của công ty anh.” Tay kia chỉ chỉ người phía sau.

“Thì ra cô là cô “Giản An
Kiệt” đó.” Niên Ngật mỉm cười, giọng thành thật.

Tôi không biết làm thế nào,
đành phải quay người lại, “Niên tiên sinh.”

“Cô gọi thẳng tên tôi là anh
Niên cũng được mà.” Niên Ngật ngồi xuống sofa, dáng vẻ thư thái, an nhàn, chẳng
giống đi thăm bệnh nhân chút nào, mà giống một con hồ ly đi thám thính tình hình
thì đúng hơn.

Cảm giác có một ánh mắt từ
từ quét qua người tôi rồi nhẹ nhàng chuyển sang hướng khác.

“Có một ông chủ rộng rãi,
hào phóng thật tốt, không làm người mẫu vẫn được nhận tiền lương như thường.” Tiếng
của Diệp Lận từ phía sau vọng lại, trong vẻ cởi mở, thẳng thắn vẫn có vài phần lông
bông.

“Đúng
thế, chàng trai, cậu nhất định phải cảm ơn ông chủ đấy.” Niên Ngật cười nói, nửa
đùa nửa thật.

“Giám đốc Niên, không phải
tôi vừa cảm kích đến mức lo sợ đấy sao?” Diệp Lận cũng cười, rất hồn nhiên, nói
xong kéo tay tôi ngồi xuống giường, “Che mất tầm nhìn của anh rồi, không nhìn được
phía trước.”

“Sức khỏe đã hồi phục tốt
rồi đấy nhỉ!” Tôi cười nói.

“Chủ yếu là do người chăm
sóc tốt.” Vẫn cái tính tùy tiện, nghĩ gì nói nấy.

Tôi không tiếp lời, thấy rõ
từng khớp xương trong lòng bàn tay thon dài đó từ từ nắm chặt lại. Chiếc đồng hồ
tinh xảo hiển thị thời gian.

“Đi thôi.” Tư thế ung dung,
thoải mái, giọng điệu lạnh lùng, chậm rãi quen thuộc.

Niên Ngật đứng dậy, uể oải
tiếp lời: “Vâng, thưa sếp.”

Bóng dáng thanh lịch, cao
ngạo dẫn đầu bước ra khỏi phòng bệnh, không lề mề chậm chạp, không dừng lại, cũng
chẳng lôi thôi.

Rất
lâu sau, Diệp Lận mới mở lời: “Em giận à?”

Tôi không biết tại sao luôn
có người hỏi tôi có giận hay không, “Không.”

“Cho dù có giận thì em cũng
sẽ không nói ra, đúng không?” Anh tỏ vẻ ngang
ngược, bướng bỉnh.

“Nghỉ
ngơi đi.” Tôi đi lấy cho anh vài viên thuốc.

“Rõ ràng em biết bây giờ anh
không thể ngủ được mà!”

“Vậy anh muốn nghe em nói
gì?” Tôi quay sang nhìn anh, “Đúng, em cảm thấy không vui.”

Diệp Lận tỏ ra rất đau khổ,
ánh mắt có chút thê lương, “Em muốn đi tìm anh ta?”

Tôi cúi xuống, viên thuốc
trượt qua kẽ ngón tay, “Vâng.”

“Nếu anh không hỏi thì em
định khi nào?”

“Ba ngày nữa.”

Diệp Lận chán nản dựa lưng
vào đống chăn gối đằng sau, khí thế khi nãy giờ đã hoàn toàn biến mất, “Em đi đi.”

“Uống thuốc trước đã.”

“Anh không chết được đâu!”

“Uống thuốc đi.” Tôi kiên
quyết.

Diệp Lận bỗng nhiên cười lớn,
“Dù sao cũng phải đi thì tốt nhất là đi luôn đi, để anh đỡ thấy buồn lòng!”

Tôi thở
dài, ngồi đối diện với anh, “Diệp Lận.” Tôi nhìn anh, ánh mắt và lời nói đều rất
nghiêm túc, “Em đã từng nói, từ rất lâu rồi, em đã từng nói với anh...” Bàn tay
nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại đó, “Khi em đã yêu ai thì sẽ toàn tâm toàn
ý... Dù yêu hay hận, cũng đều là tuyệt đối... mà giờ đây, người em yêu là anh ấy,
chính xác là vậy...”

Tôi mệt mỏi bước ra khỏi phòng
bệnh, tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi liếc qua một cái rồi bấm phím nghe.

“Giản An Kiệt,” Phía bên kia
truyền đến một giọng nam thuần hậu, “Tôi là Niên Ngật đây.”

Tôi giật mình, không ngờ lại
là anh ta, bởi vì số điện thoại này là của Tịch Hy Thần.

“Có thể nói chuyện một lát
được không?”

“Vâng, anh nói đi.” Giọng
tôi bình thản, xem như gián tiếp từ chối yêu cầu nói chuyện trực tiếp của anh ta.

Bên kia
khẽ cười, như thể cũng không biết phải làm sao, “Tính cách của cô như vậy cũng chẳng
trách...” Ngừng lại một lát, Niên Ngật cảm thấy không cần thiết phải nói thêm một
lời thừa thãi nào, “Tôi chỉ muốn nói với cô rằng, một người có giả vờ giả vịt thì
trong vòng một tháng cũng sẽ suy sụp thôi.” Trầm mặc một lúc, “Còn nữa, ngộ độc
rượu thì dù có tài cán đến đâu cũng sẽ chết sớm đấy!”

“... Niên tiên sinh.” Rất
lâu sau, tôi nói, “Anh đã nghĩ quá rồi.”

Tôi tắt máy, bàn tay run rẩy,
cuối cùng điện thoại rơi xuống đất.

Con đường trong bệnh viện
vắng lặng, yên tĩnh, tôi nghe rõ tiếng bước chân nôn nóng, lộn xộn của mình vang
lên trong cái không gian trống trải, dài hun hút này, con tim run rẩy lạ thường.

Căn phòng tối tăm mù mịt,
tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng che hết ánh sáng, mùi rượu nồng nặc trong không gian.

Chiếc đèn tường màu da cam
tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt không thể soi tỏ vật gì, một chiếc bóng lờ mờ chán nản
ngồi trên sàn nhà, lưng dựa vào cạnh giường, ánh đèn nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt
anh, càng lộ rõ vẻ u sầu.

Tôi tiến
lại gần bóng dáng đó... Chiếc áo sơ mi màu trắng nhăn nhúm; khuôn mặt nhợt nhạt,
chán chường; mái tóc đen lòa xòa, rối bời che hết mắt; bờ mi khép lại; khóe môi
nhếch lên; khuôn mặt trắng bệch như người ốm nhưng vẫn lộ rõ vẻ lạnh lùng.

Tôi từ từ ngồi xổm xuống đối
diện với anh.

Lúc này, cả cơ thể Tịch Hy
Thần cứng đơ như khúc gỗ.

Hai mắt anh mở to! Tôi không
thể đoán được trong giây phút ấy, đôi mắt anh nhìn tôi có bao nhiêu phần háo hức,
đau khổ, kinh ngạc, thương đau, vui mừng khôn xiết...

Rất lâu sau, tôi giơ tay lên,
ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má anh, kéo dài xuống cổ, rồi từ từ ôm anh trong vòng
tay mình.

Cảm nhận rất rõ anh đang run
rẩy, sao mà đáng thương, bướng bỉnh, đau lòng đến thế!

“An Kiệt, An Kiệt, sao em
có thể giày vò anh như thế? Sao em có thể tàn nhẫn như thế...” Giọng anh khàn khàn
như thể bị bào mòn.

Tịch Hy Thần đột nhiên giơ
tay lên kéo giật tôi lại, đôi môi áp chặt lên bờ môi tôi, quấn quýt, mút mát điên
cuồng, mang theo bao nỗi khao khát, đau khổ dồn nén và thất vọng sâu sắc, lưỡi anh
tham lam thọc sâu vào bên trong, ngấu nghiến điên cuồng.

“Tịch
Hy Thần...” Nụ hôn sâu cuồng dại cộng với mùi rượu nồng nặc khiến tôi thấy hơi chóng
mặt.

“Hy Thần, đợi đã.” Tôi vô
thức vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy càng làm cho hai cánh tay kia ôm chặt hơn.

Anh hôn càng sâu, những tiếng
rên gấp gáp càng được kích thích, bàn tay giá lạnh len lỏi vào từ bên dưới vạt áo
của tôi.

Cảm giác buốt lạnh đột ngột
khiến cơ thể tôi run rẩy, nhưng lập tức bị ngọn lửa tình đang hừng hực cháy lấn
lướt, ham muốn thể xác trỗi dậy.

Cơ thể anh đè lên người tôi
nóng bỏng, anh thừa biết làm cách nào để tôi không thể kháng cự.

Từng trận cuồng phong đê mê,
tê dại khiến tôi không kìm được những tiếng rên rỉ.

Anh hôn tới tấp vào cổ tôi
rồi lần xuống vai và ngực, sau đó bắt đầu tùy tiện lột hết quần áo trên người tôi.

“Đợi một chút, Tịch Hy Thần!”
Tôi ý thức được lúc này khó có thể dừng lại nhưng bên ngoài đang có người!

Nhưng Tịch Hy Thần không hề
có dấu hiệu dừng lại, cúi xuống tiếp tục hôn điên cuồng.

Bàn tay không nể nang lần
tìm, chinh phục những vùng đất mới, cùng với những nụ hôn tới tấp, cuồng dại khiến
tôi cảm giác như có luồng điện chạy dọc cơ thể, không sao cưỡng lại được.

Hơi thở hỗn loạn, cơ thể trần
trụi, nóng bỏng và ẩm ướt, dục vọng lên đến tột đỉnh, tôi biết lúc này không gì
có thể ngăn chặn những đam mê cháy bỏng đang lan tỏa.

Tịch Hy Thần hấp tấp, vụng
về tiến sâu vào trong tôi, run rẩy.

Nửa đêm thức dậy, thấy cổ
hơi khô, tôi muốn đi xuống dưới nhà uống nước. Vừa cử động, cánh tay ôm ngang eo
lập tức siết chặt lại, ngước mắt nhìn lên thì thấy trong ánh đèn vàng lờ mờ hiện
ra một khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú, hơi nhợt nhạt, hốc hác, đôi mày rậm chau lại
chứng tỏ giấc ngủ không an lành, trái tim tôi đột nhiên đau nhói... Tôi rướn người
về phía trước, không cẩn thận làm kinh động đến người đang nằm nghiêng bên cạnh
khiến hai cánh tay càng ôm chặt hơn.

Tôi vòng tay qua lưng anh,
mặt áp sát vào ngực anh, cảm nhận rõ nhịp tim anh đang đập mạnh bất thường.

“Hy Thần...” Tôi vỗ về anh
từng chút, từng chút một.

Cơ thể cứng đờ dần dần thả
lỏng, hơi thở dần đều trở lại.

Tia sáng bất ngờ làm tôi chói
mắt, trong lúc ngẩn ngơ, hoảng hốt, một cánh tay đã dùng hết sức ôm chặt tôi, tâm
tư mơ hồ, lộn xộn, rồi từ từ, tôi có cảm giác một dòng nước ấm áp đang tràn ngập
cơ thể... Ngón tay nóng và ẩm ướt chầm chậm xoa nhẹ, ngập ngừng tiến vào các bộ
phận trong cơ thể tôi, dùng lực đều đều, nhẹ nhàng ấn xuống, ngón tay đi qua chỗ
nào, chỗ đấy đều lưu lại cảm giác ấm nóng.

Tôi vô thức rên lên một tiếng,
sau đó, cảm giác được ngón tay trơn và ướt nhẹ nhàng vuốt ve, rồi từ từ trượt xuống...

“Đừng...” Bàn tay trái ngâm
trong nước giơ lên giữ chặt cánh tay rực lửa đang lần sờ đến ngang eo, ngón tay
thon thả luồn qua lòng bàn tay tôi di chuyển xuống dưới, khiến tay tôi phải nhiều
lần giữ lại.

Tôi mở mắt ra, hơi nước mờ
mịt giúp tôi khẳng định mình đang ở trong phòng tắm.

Tôi lắc lắc cái đầu đang không
mấy tỉnh táo, muốn đứng dậy, hai cánh tay ôm eo tôi càng siết chặt hơn, “Đừng cựa
quậy!” Thoảng bên tai tôi là giọng nói bướng bỉnh, hơi thở thong dong, nhàn nhã,
“... Ở bên anh một lúc nữa đi.”

Từ phòng thay đồ đi ra, đến
phòng khách thì thấy Tịch Hy Thần đang bày đồ ăn. Tôi định tới giúp thì bị anh kéo
lại ôm vào lòng, “Hôm nay đến công ty cùng anh nhé!”

“Làm gì?” Tôi hỏi, chắc không
phải để đợi đi ra ngoài ăn chứ? Lý do đó không mấy thuyết phục.

Trên đầu có tiếng thở dài,
rồi anh kéo ghế ngồi xuống, ôm tôi trên đùi, “Giúp anh.”

Tôi nghĩ một lát, “Những việc
đó, em không biết gì cả.” Tôi thật lòng nói.

“Em ở bên cạnh anh chính là
giúp anh rồi.”

“...”

Bên dưới có tiếng cười nhẹ,
“Anh đi lấy cháo.”

Tôi ngồi bên bàn ăn đợi anh
mang cháo đến, gần đây tôi phát hiện ra trình độ nấu cháo của Tịch Hy Thần ngày
càng cao, nói thật thì đây cũng không phải là dấu hiệu tốt. Nghiêng đầu nhìn thấy
bên góc bàn có một mảnh giấy, tôi tiện tay cầm lên xem... “Tài liệu để ở bàn
trà, nhân tiện nói một câu, tôi không nghe thấy gì cả.”

Tôi “hừm” một tiếng rồi vo
viên mảnh giấy ném vào thùng rác.

“Sao thế, hiếm khi thấy em
đỏ mặt?” Tịch Hy Thần quay lại hôn lên má tôi một cái, rồi đặt bát cháo và ít đồ
ăn khác lên bàn.

“Không có gì.”

Tôi không có cách nào từ chối
cùng Tịch Hy Thần đến công ty, về cơ bản anh rất bận rộn còn tôi thì nhàn rỗi, vốn
định chiều nay sẽ đến bệnh viện một chuyến, nhưng hình như Tịch Hy Thần cũng đoán
được tôi muốn làm gì, liếc tôi một cái đầy ẩn ý, nên tôi cũng chẳng dám manh động
nữa.

Từ công ty đi ra, tôi luôn
nghĩ không biết phải nói với anh thế nào, hôm nay Diệp Lận ra viện, dù sao tôi cũng
nên đi một chuyến. Chỉ là Tịch Hy Thần... Nói thật là mấy ngày nay tuy anh không
có biểu hiện gì, nhưng vẫn cứ bóng gió xa xôi, mặc dù biết rõ tôi không còn tình
cảm yêu đương gì với Diệp Lận.

“Để anh đưa em qua đó.”

“...”

“Dù sao cả đời này em cũng
không thể chạy mất được.” Mắt anh nhìn thẳng con đường phía trước, thuần thục điều
chỉnh vô lăng.

Tôi nhìn người đàn ông kỳ
quặc và nhạy cảm bên cạnh mình, trong lòng không khỏi cười thầm.

“Anh Diệp đã xuất viện rồi.”
Cô y tá lần trước đụng vào tôi ở cửa phòng bệnh nói.

“Từ
bao giờ ạ?” Tôi hỏi, trong lòng hơi ngẩn ngơ.

“Sáng
hôm qua, anh Diệp tự làm thủ tục xuất viện.” Cô y tá vừa nói vừa khom lưng rút từ
trong ngăn kéo ra một chiếc túi màu đen, “Còn nữa, anh Diệp nói nếu cô gái lần trước
đến thì đưa giúp cái này cho cô ấy, nếu không đến... ừm, thì vứt đi hộ.”

Tôi nhận
chiếc túi, nắm chặt nó trong lòng bàn tay.

“Cám ơn!”

Trong chiếc hộp nhung đỏ là
một chiếc khuyên tai màu hoa lan, đã bị mất một ít hạt đá lóng lánh, mang dấu vết
bụi bặm của thời gian.

Tôi bỗng nhiên nhớ ra tai
phải của Diệp Lận luôn đeo chiếc khuyên màu hoa lan lấp lánh này, dưới ánh nắng
mặt trời, nó luôn tỏa sáng rực rỡ trước mắt tôi...

Đột nhiên, một luồng hơi thở
mạnh mẽ phả tới, đôi môi đẹp đẽ cọ xát tai tôi, thì thầm: “Buổi tối anh sẽ tìm cơ
hội để đòi đền bù.”

Tôi giật mình, thở dài ngẩng
lên, không ngạc nhiên khi thấy hai má cô y tá đứng đằng trước chúng tôi ửng đỏ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3