Nơi nào đông ấm - Chương 03 - Phần 1
Chương
3. Sợ hãi, ở lại
Vóc dáng cao ráo, mảnh mai
kéo theo một cái bóng lờ mờ, trang nghiêm. Trong ánh đèn tranh tối tranh sáng, một
khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú ẩn chứa vẻ trầm lặng, suy tư khó đoán định.
Dưới sắc đêm, ánh mắt anh ta làm người khác sợ hãi.
“Giản tiểu thư.” Giọng vẫn lãnh đạm.
Tôi không biết anh ta đã đứng đây từ bao giờ, cũng không biết rốt cuộc anh ta
đã nghe được những gì, chỉ im lặng nhìn anh ta.
Những gì diễn ra hôm nay đã quá đủ, nếu phải tiếp tục đối phó, e rằng tôi sẽ
không chịu nổi mất, tâm trạng mệt mỏi đến mức chỉ hy vọng con người này sớm kết
thúc, nhưng rõ ràng... đó là ước muốn quá xa vời đối với tôi.
“Nếu có thể, xin em vui lòng bớt chút thời gian đến dinh thự nhà họ Giản.” Anh
ta ngừng một giây rồi nói tiếp, “Ngay bây giờ.”
Bây giờ? Tôi chau mày, kìm nén nỗi tức giận trong lòng, “Anh Tịch, hình như
anh quên là chúng ta hẹn nhau ngày mai.”
Ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt tôi, “Bây giờ, anh nghĩ em nhất định
không bận gì.”
“Tịch Hy Thần, tôi nói thẳng nhé, anh thật sự là người luôn tự cho mình là đúng.”
Hình như anh ta không để tâm tới những lời của tôi, tiếp tục nói: “Xin mời!”
Tôi có chút tức giận, trong tình huống này ai mà không
tức được cơ chứ, không hiểu sao anh ta lại đến đây gây rối với tôi, hoàn toàn không
cần thiết!
“Sáng mai tôi sẽ về.” Tôi
không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, quay người bước về phía cổng khu chung cư.
Phác Tranh chắc đã đi cầu thang máy từ tầng hầm để xe lên nhà rồi, hơn nữa ở lại
cũng chỉ dẫn đến một cuộc tranh cãi ầm ĩ không đáng có, như vậy chỉ tổ đau đầu.
“Ngày mai bố em sẽ đi Singapore.”
Bước chân miễn cưỡng dừng
lại.
Anh ta nói thế là có ý gì?
Là nói cho tôi biết, một Giản An Kiệt đã bị Giản gia đuổi ra khỏi nhà thì không
phải lúc nào cũng có tư cách quay lại Giản gia, hay muốn nói với tôi rằng, cho dù
là gặp cha đẻ của mình thì cũng cần phải xem xem người cha đó có thời gian rỗi để
diện kiến hay không?
Cho đến hôm nay, đối với Tịch
Hy Thần, tôi phải thừa nhận mình sợ anh ta, đồng thời cũng... hận anh ta vô cùng!
Đúng thế, rất hận! Sáu năm trước, khi anh ta đánh tôi, ngoài cảm giác bỏng rát,
đau nhói còn là cảm giác bị xúc phạm, sỉ nhục. Thời khắc đó đã khiến tôi trong chớp
mắt mất đi lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh, chỉ có thể lau những giọt nước mắt chảy
tràn khóe mi!
Tôi quay
người nhìn anh ta, mặt lạnh tanh, sáu năm từng trải đã khiến tôi trở nên thế tục và giả dối.
“Đã thế, cảm phiền anh nói với bố tôi, giờ muộn rồi không cần lãng phí thời
gian ở bên tôi làm gì, còn như ngày mai, à, vừa vặn ngày mai tôi cũng sẽ rời xa
nơi này.” Chắc chắn là như thế, tôi mỉm cười nói thêm: “Tôi nghĩ Tịch tiên sinh
sẽ vui lòng giúp tôi chuyển lời chứ?”
Một lần nữa, tôi quay người rời đi. Tịch Hy Thần sải ba bước đã đến trước mặt
tôi, tôi đương nhiên không thể ngờ anh ta lại nhanh như thế, không kịp phản ứng
gì, đến khi ý thức được thì cánh tay đã bị anh ta nắm chặt.
“Em nói thế là có ý gì?” Trên mặt anh ta hiện lên vẻ lạnh lùng khó đoán định.
Nếu nói sự tiếp cận của Diệp Lận khiến tôi hồi hộp và hoảng loạn, thì sự tiếp
cận của Tịch Hy Thần lại khiến tôi kinh hãi và khiếp sợ.
Tôi cố gắng vùng vẫy khỏi tay anh ta, nhưng vô ích.
“Nom de Dieu(1), chết tiệt!” Tôi vô thức buột
ra một câu rủa bằng tiếng Pháp, “Buông ra, Tịch Hy Thần!”
(1) Tiếng Pháp: có nghĩa là “Ôi trời ơi”.
Thường dùng để nói khi thấy điều gì đó làm mình quá ngạc nhiên hoặc bị sốc.
“Buông ra? Chả lẽ cậu ta thì có thể ôm em!” Trong đáy mắt anh ta ẩn chứa sự
phẫn nộ, nếu không đứng thật gần thì tuyệt đối không thể phát hiện ra được. Tuy
nhiên, tôi thật sự không hiểu anh ta phẫn nộ vì cái gì, thậm chí còn thấy kỳ lạ,
suy cho cùng, trong hoàn cảnh này, người đáng tức giận phải là tôi mới đúng!
“Tôi nghĩ anh không có tư cách quản tôi chuyện đó!”
Cơ thể anh ta thoáng run lên, nhìn chằm chằm vào tôi,
ánh mắt tối sầm như muốn uy hiếp người khác.
Lần này giọng anh ta đã bình tĩnh hơn: “Nếu anh hiểu không nhầm thì ý em là
ngày mai em sẽ đi Pháp?”
“Gần như là thế.” Chiều mai tôi đi Thượng Hải thăm mẹ, sáng sớm ngày kia mới
bay sang Pháp, nhưng tôi nghĩ, mình chẳng cần phải giải thích với anh ta.
“Gần như là thế?” Anh ta lại bắt đầu cao giọng, “Vậy thì, Giản tiểu thư, tối
nay em nhất định phải quay về Giản gia.”
“Thật nực cười! Anh lấy tư cách gì mà nói với tôi câu “nhất định”?”
“Theo luật thì anh là anh họ của em.” Tịch Hy Thần nói câu này với vẻ đầy ẩn
ý.
Thật quá mới mẻ! Tôi không nhịn được bèn cười phá lên, “Đừng có lôi cái quan
hệ vớ vẩn này ra ép tôi! Nghe muốn mắc ói!”
“Được lắm! Anh cũng là...” Chuông điện thoại đột nhiên reo vang, cắt ngang lời
anh ta. Tịch Hy Thần lấy điện thoại trong túi ra, liếc tôi một cái rồi chau mày
nghe điện, “... Vâng... được ạ.”
Sau đó anh ta giơ điện thoại về phía tôi, “Bố em.”
Tôi nhìn anh ta, lại nhìn chiếc điện thoại đen ngòm vì
đèn màn hình đã tắt, rất lâu sau mới nghe máy.
“Tiểu Kiệt à, bố bảo Tịch Hy Thần đến đón con, hy vọng con đừng để bụng.” Khẩu
khí lạnh nhạt, xa cách chứ không phải của một người thân.
“Bây giờ con có thể về không?” Giọng khiêm tốn, chân thành của một vị trưởng
bối.
Thật ra, nếu không có cuộc điện thoại này, một khắc
trước tôi vẫn quyết định sẽ không quay về nhà, dù trước khi về nước cũng định quay
về giải quyết một số việc, nhưng tất cả đã không còn quan trọng khi tôi kéo hành
lý ra khỏi nhà họ Giản một lần nữa, sau khi biết mình có thêm một đứa em trai.
Trả điện thoại cho người đối diện, tôi quay người bước ra đường vẫy taxi.
Anh ta đuổi theo đến trước mặt tôi, “Em nhất định phải làm như thế này à?”
Tôi nghiêng đầu, nhìn anh ta mỉm cười, “Chẳng phải anh đã từng nói là tôi sợ
anh hay sao? Tôi thú nhận là đúng, tôi sợ anh.”
Ánh mắt Tịch Hy Thần tối sầm lại, muốn nói điều gì nhưng lại kìm xuống.
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt, không do dự, tôi bước tới và ngồi vào trong.
Ngồi trên xe, tôi lấy máy gọi cho Phác Tranh, kể lể qua sự tình rồi ngả người
ra sau ghế, nhắm mắt thư giãn một chút, dù sao vẫn còn việc phải đối phó, nó làm
tôi kiệt sức mất.
Trang viên Giản gia, vẫn còn
phải tới.
Người giúp việc ra mở cổng,
lần này không còn cự nự, làm khó tôi nữa mà lịch sự dẫn tôi vào thẳng thư phòng.
Hành
lang dài rộng rãi, ánh đèn tường hắt ra những tia sáng yếu ớt, lan can gỗ chạm khắc
tinh tế.
Những hàng trúc sau vườn trong
ký ức của tôi đã không còn nữa, thay vào đó là những cây hoa hải đường có mặt ở
khắp vườn và lối đi, tươi đẹp lạ thường trong thế giới đầy màu trắng thuần khiết
này...
Đến căn phòng cuối cùng, người
giúp việc gõ cửa, “Thưa ông, Giản tiểu thư về rồi ạ!”
Đèn điện sáng trưng, nội thất
bày biện tỉ mỉ, tủ sách đầy ắp, mọi thứ đều chứng tỏ chủ nhà là một quan chức nghiêm
cẩn, uy nghi lỗi lạc.
Tôi quay đầu nhìn người đàn
ông trung niên đứng bên cửa sổ đang dõi mắt về phía tôi, đó là bố tôi, Giản Chấn
Lâm.
“Về rồi à?” Giọng ông hơi
căng thẳng, không được tự nhiên lắm. Một người thường xuyên xuất hiện trước công
chúng, xuất khẩu thành thơ như Giản Chấn Lâm mà lại thấy căng thẳng khi đứng trước
con gái ruột của mình, ha ha, thật thú vị!
“Tiểu Kiệt, đi đường chắc
mệt lắm!” Ông đi tới gần tôi và ân cần mở lời.
“Cũng bình thường ạ.”
“Con ngồi xuống đã, uống một
chút gì nhé? Trà hay là...”
“Không cần ạ, con cám ơn!”
Thời gian ở lại đây không nên lâu hơn thời gian uống một chén trà.
Vẻ hờ hững của tôi khiến ông
lúng túng, khó xử cho đến khi người giúp việc gõ cửa bước vào, “Thưa ông, cậu Tịch
đã về rồi, có cần mời cậu ấy lên đây không ạ?”
Giản Chấn Lâm đi đến trước
chiếc bàn gỗ lim rồi ngồi xuống, “Bảo cậu ấy lên đây!” Quay sang phía tôi đang đứng
không xa chiếc sofa, ông nói: “Tiểu Kiệt, con cũng ngồi xuống đi!”
“Chú Giản.” Giọng nói trầm
ấm vang lên cùng tiếng mở cửa.
Tôi vẫn đứng ở chỗ cũ, không
di chuyển, cũng không ngồi xuống.
“Ờ, Hy Thần, về rồi à?” Giản
Chấn Lâm không hề hỏi tại sao tôi và anh ta không về cùng nhau.
Tịch Hy Thần bước qua tôi
rồi đến trước bàn ngồi xuống.
Giản Chấn Lâm nhìn tôi, ánh
mắt như muốn nói tôi cũng đến ngồi xuống đi, nhưng tôi không nghe, cứ đứng đó, lại
còn đứng rất thẳng.
Một lúc lâu sau, ông thở dài
đứng dậy, ánh mắt bất lực nhìn tôi, “Tiểu Kiệt...” Đôi môi ông động đậy như thể
đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng cũng mở lời: “Bố biết, con nhất định vẫn còn trách
những gì bố đã nói và làm với con năm đó.”
Tôi đã tiên liệu trước, nhưng
không ngờ ông lại đề cập đến vấn đề này nhanh như thế, lại còn rất thẳng thắn.
“Tiểu Kiệt, hôm nay con đồng
ý quay về Giản gia, bố thật sự rất vui. Những ngày tháng con sống ở bên ngoài, chắc
chắn đã chịu nhiều vất vả. Suốt bao năm qua, bố đã không làm tròn trách nhiệm của
một người cha, một chút cũng không.”
Lời lẽ thật rung động lòng
người, nhưng lúc này sao tôi lại thấy tẻ nhạt đến thế!
“Thực ra, bố không cần phải
như thế!” Những lời nói sáo rỗng dùng để cảm hóa người khác này thực ra không cần
phải áp dụng với tôi, chí ít là bây giờ, một chút cũng không cần.
Vẻ mặt Giản Chấn Lâm hơi bối
rối, mấy lần định mở miệng nhưng không thốt được thành lời, cuối cùng ông nói: “Tiểu
Kiệt, con là con gái duy nhất của bố.”
Mấy lời này lướt qua trái
tim tôi, không thật đau, nhưng đã để lại một vết sẹo.
“Bố, con biết, con là con
gái của bố, nhưng chẳng phải bố còn có một đứa con trai sao?” Hễ mở miệng là tôi
lại không che giấu sự mỉa mai.
Thật không có gì ngạc nhiên
khi thấy Giản Chấn Lâm kinh ngạc và xấu hổ, tự nhiên cảm thấy buồn cười, tôi không
có ý làm tổn thương bất cứ ai, nhưng nhiều lần bị tổn thương khiến tôi cảm thấy
thật oan ức.
“Em không nên nói như thế!”
Một giọng nói chối tai cất lên.
Tôi mỉm
cười, “Tôi nên nói cái gì và không nên nói cái gì, lẽ nào phải cần sự đồng ý của
anh? Tịch Hy Thần, hình như anh quản hơi nhiều chuyện rồi đấy!”
Anh ta chau mày đứng phắt
dậy, nhìn tôi với vẻ không đồng tình, “Thời gian sáu năm quả thực đã khiến em thay
đổi không ít.”
Tôi “hừ” một tiếng rồi quay
sang Giản Chấn Lâm, “Rốt cuộc tìm con có việc gì?” Thật không muốn lãng phí thêm
thời gian ở đây.
“Tiểu Kiệt, thật ra Hy Thần...”
“Con nghĩ con về đây không
phải để nói chuyện của anh ta.” Tôi lạnh lùng cắt ngang khi ông đang định nói điều
gì đó liên quan đến Tịch Hy Thần.
Giản Chấn Lâm thở dài, quay
mặt về phía Tịch Hy Thần, gật đầu một cái, rồi ngước ánh mắt sâu lắng về phía tôi.
Rất lâu sau, Tịch Hy Thần
lôi một tập tài liệu từ trong ngăn bàn gỗ lim ra rồi đi về phía tôi. Tôi ép mình
phải đứng yên chờ anh ta đến gần.
Tịch Hy Thần đưa tập tài liệu
cho tôi, nhưng tôi nhất định không giơ tay ra nhận, chỉ lạnh lùng liếc một cái,
là tập tài liệu về bất động sản.
Trên đó viết: Trang viên Giản
Thị.
“Tiểu Kiệt, đây là nơi con
đã sống từ nhỏ, bố muốn giao lại cho con toàn bộ trang viên này.”
“Không cần thiết.” Tôi hờ
hững nói.
“Bố đã mua một khu đất ở gần
đây rồi, con không thích chúng ta...” Giản Chấn Lâm dường như nhận ra từ “chúng
ta” có vẻ không ổn cho lắm, nên dừng lại một lát rồi nói tiếp, giọng dè dặt, thận
trọng hơn: “Bố và dì Thẩm sẽ lập tức chuyển đi.” Câu sau cùng được thốt ra một cách
ngập ngừng.
Sao ông phải làm thế? Tôi
không có bất kỳ ý kiến gì, chỉ nhìn ông một cách vô cảm.
“Tiểu Kiệt, quãng thời gian
bắt con sang Pháp, bố hối hận cũng đã quá muộn. Sáu năm qua con gần như cắt đứt
liên lạc, con là con gái duy nhất của bố.” Giản Chấn Lâm nói hơi lộn xộn, không
đầu không cuối.
Đây có phải là ông bố làm
mưa làm gió trong giới chính trị gia của tôi không? Bỗng nhiên tôi nhận thấy ông
chẳng qua chỉ là một người đàn ông trung niên đã mệt mỏi với chuyện thế sự. Thời
gian sáu năm đã khiến ông già đi rất nhiều.
Ở lại. Đúng thế, sự mềm lòng
đáng ghét đã làm tan rã ý chí, quyết tâm của tôi.
Khi những tia nắng mặt trời
đầu tiên rọi qua song cửa sổ, tôi phát hiện ra mình vẫn có thể ngon giấc trong ngôi
nhà này. Thật dễ chịu, cả không gian thuần một sắc đen, cảm giác giống như trước
đây, có một dạo tôi thường xuyên bị ốm, phải nằm trên giường không ra khỏi nhà,
và vì thời gian ngủ nhiều nên trong phòng lúc nào cũng tối thui.
Bàn tay bỗng thấy ấm áp, sau
khi nghiêng đầu sang nhìn rõ thì cảm thấy kinh ngạc, tôi liền ngồi dậy và bước xuống
giường.
Tất cả những thứ không thuộc
về căn phòng này đã được dọn đi hết, cho thấy sự chân thành của Giản Chấn Lâm, nhưng
dường như ông vẫn không sao quản nổi cậu con trai hay chạy lăng xăng khắp chốn.
Tôi đi đến chiếc ghế tựa lấy
áo choàng khoác lên người, căn phòng đã được bật hệ thống sưởi, không lạnh nhưng
cũng không cảm thấy ấm áp.
Tôi nheo mắt nhìn về phía
thằng bé đang nằm cuộn tròn ngủ ngon lành ở góc giường... Ga gối đều đã được thay
mới.
Bỗng nhiên nhớ lại lời Phác
Tranh: “Thích sạch sẽ thật sự không có thuốc chữa à?”, tôi thấy không nhịn được
cười, có chỗ nào không tốt chứ?
Tự nhiên
muốn gọi điện cho Phác Tranh, tôi thả lỏng người dựa vào cửa sổ sát sàn, “Dậy rồi
à?”
“Chẳng phải vì bị em đánh
thức sao?” Giọng Phác Tranh có vẻ ngái ngủ thật, đúng thế, anh ấy mà thức thì giọng
to phải biết.
“Nhớ anh.” Giọng tôi nhẹ nhàng
nhưng không có ý làm nũng.
“Giản An Kiệt, có chuyện gì
thì cứ nói thẳng ra đi, không phải vòng vo tam quốc thế!” Thêm một lần chứng minh
anh chàng Phác Tranh này chẳng có tí dây thần kinh lãng mạn nào.
Tôi mỉm
cười một cái rồi mới nghiêm mặt nói: “Có thể em sẽ ở lại đây thêm vài ngày nữa,
những việc sau đó phiền anh giúp nhé!” Nhìn vào khung cửa kính thấy tóc hơi rối,
tôi liền giơ tay vuốt
vuốt lại.
Phác Tranh suy nghĩ một lát
rồi hỏi: “Khoảng mấy ngày?”
“Cũng không biết, khoảng hai,
ba ngày gì đó, vé máy bay nhất định phải lùi lại, ít nhất về phía mẹ em, hy vọng
anh ra mặt giúp em nói vài câu, bà trước nay vẫn cưng anh nhất mà, còn nữa, về visa,
em nghĩ bây giờ cũng phải đổi lại.”
“Sao thế, bọn họ ép em à?”
Giọng Phác Tranh khi kìm nén lại trở nên cứng cỏi, lạnh lùng.
“Ép ư? Ha ha, không có, thực
tế ngược lại thì đúng hơn.” Khi nói câu này, ngay cả bản thân tôi cũng giật mình
vì quá bình tĩnh.
“Anh sẽ giải quyết cho.” Phác
Tranh dừng lại một lát rồi nói: “Nếu không muốn ở lại thì dù một giây cũng đừng
ép buộc mình.”
Tôi giơ tay, nhẹ nhàng vẽ
lên tấm kính phủ đầy sương mù, “Em biết, em luôn biết yêu quý bản thân mà.”
“Anh thấy em tự ngược đãi
bản thân thì có, đang yên đang lành lại chạy đến đó. À, phải rồi, tối qua anh có
gửi sang cho em một bộ chăn ga gối đấy, em có thích không?”
“Cũng tàm tạm.”
“Sản phẩm thủ công truyền
thống cao cấp của vùng sông nước Giang Nam, anh đã tự tay giặt đi giặt lại mấy lần
đấy, haiz, đại tiểu thư ơi, em còn muốn thế nào nữa chứ!” Tiếng cười của anh ấy
thật êm tai.
“Cảm ơn anh, Phác Tranh.”
Phác Tranh nghe thấy thế thì
rất hào hứng, “Anh không thích cảm ơn suông đâu, lời nói phải đi đôi với hành động,
anh thích nhất là được hậu tạ, nào nào nào, số tài khoản của anh là 3359...”
Tôi cười một cái rồi tắt máy.