Nơi nào đông ấm - Chương 01

Chương
1. Về nước, hồi ức

Chiếc
máy bay từ từ lăn bánh trên đường băng. Phía xa xa, những ánh đèn rực rỡ trên tháp
Eiffel vẫn lung linh tỏa sáng. Tôi quay người tựa lưng vào thành ghế, khép bờ mi
lại và từ từ hít thở, thường là để nén chịu một số chuyện như khi máy bay cất cánh,
như khi phải về nước.

Rất lâu sau đó, dường như
tôi nghe thấy có ai đó đang gọi mình.

“Ơ?” Thẩm Tinh Du đẩy cửa
bước vào, “An Kiệt, con đang ở nhà à?”

“Vâng.”

“Ở trong
thư phòng suốt à? Đã ăn cơm trưa chưa?”

“Ăn tạm một chút rồi.” Tôi
tiện miệng trả lời cho xong chuyện, do dự không biết nên về phòng trước hay nán
lại đợi bà ta rời đi.

Thẩm Tinh Du lôi từ trong
ngăn kéo tủ sách ra một tập tài liệu, “Bây giờ dì phải ra ngoài có chút việc, có
thể dì và bố con sẽ không ăn tối ở nhà.” Bà ta liếc nhìn tôi, “Vậy con xem sách
đi, buổi tối nhớ ăn uống cẩn thận nhé!”

Tôi gật đầu, bà ta mở cửa
bước ra.

“Hy Thần,
cháu cũng ở nhà à...” Thoáng nghe thấy tiếng nói vọng lại từ bên ngoài thư phòng,
như gần như xa, làn gió thu mát rượi thổi vào mơn man cơ thể như ru người ta chìm
vào giấc ngủ.

Không biết lúc này Diệp Lận
đang làm gì? Anh ấy nói muốn đi đánh cầu với bạn bè, cuối tuần nào cũng bận rộn
đến mức không thấy mặt mũi đâu.

Dưới ánh đèn mờ tỏ, tôi nhìn
thấy rất rõ Thẩm Tinh Du đang đứng trước mặt.

“Xin lỗi đã làm con thức giấc,
An Kiệt, dì muốn hỏi con, con có đụng vào tập tài liệu của dì không? Tập tài liệu
có bìa màu vàng gần giống như thế này, để ở ngăn kéo tủ đằng kia ấy.”

“Không ạ.”

“Thế thì lạ thật, rõ ràng
để ở đó, mà sao giờ tìm không thấy?”

Tôi lúng túng cúi xuống nhặt
quyển sách ở dưới đất lên và định quay về phòng.

“An Kiệt, con thử nghĩ lại
xem, liệu con có cầm để đâu đó rồi quên mất không?”

Tôi lắc đầu, “Con chưa từng
động vào.”

“Không thể thế được, hôm nay
chỉ có mình con trong thư phòng thôi mà.”

Tôi mở cửa bước ra thì bị
bà ta kéo trở lại, “Đợi đã, cái con bé này, sao mà... Aiz, dì đang cần nó gấp, con
không nhìn thấy thì cũng nên tìm giúp dì chứ!”

Tôi thấy hơi khó chịu khi
bị bà ta lôi lại, “Đừng có kéo con nữa!”

“Dì nói nhẹ nhàng sao con
lại tỏ thái độ như thế với dì?”

“Dì bỏ tay ra trước đi...”

“Có phải con cố tình giấu
tập tài liệu để làm khó dì không?”

Vì cảm thấy mình vô tội nên
tôi cố tình rút tay ra mà không cảm thấy vô lễ.

“Đợi đã, con đừng đi!”

Không hiểu sao bà ta luôn
muốn làm phiền tôi, rõ ràng chính bà ta là người khiến bố tôi phải từ bỏ mẹ, khiến
tôi phải buồn, phải tủi thân, oan ức.

“Con đứng lại cho dì!”

Bà ta đuổi theo, lấy hết sức
giữ tôi lại. Từ nhỏ tôi đã rất sợ những động tác mạnh đột ngột như thế này, nên
vô thức dùng hết sức đẩy bà ta ra. Sự việc xảy ra đúng là trở tay không kịp, Thẩm
Tinh Du bị ngã về phía sau, đằng sau là cầu thang, tôi sợ hãi, “Cẩn thận!” Tôi muốn
kéo tay bà ta lại nhưng không còn kịp nữa!

Tôi nhìn thấy bà ta té xuống
dưới, nghe thấy tiếng gọi của bà ta, nhưng đôi chân dường như bất động, không sao
nhúc nhích được.

Tôi nghe thấy có người chạy
đến.

“Rốt cuộc em đã làm cái gì
thế?! Em đã làm gì dì thế hả?!”

Tôi đã làm gì? Hai tay tôi
run rẩy, mơ hồ nhìn bóng dáng trước mặt, tôi không nhìn rõ người ấy là ai, nhưng...
Anh có thể giúp tôi một tay không? Tôi thật sự không cố ý, không muốn làm tổn thương
bà ta...

“Bốp!”

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

“Chị ơi, chị!” Vẳng bên tai
có tiếng gọi khẽ, tôi khó nhọc từ từ mở mắt.

Cô tiếp viên hàng không cúi
xuống, “Chị, chị thấy khó chịu ở đâu à? Sắc mặt chị tái quá!”

“Tôi không sao.”

Không biết đây là lần thứ
bao nhiêu tôi nằm mơ thấy giấc mơ này? Mười lần, mười lăm lần, hay là nhiều hơn
nữa?

Tôi giơ tay lên nhìn, lòng
bàn tay tướp mồ hôi và hơi run rẩy.

Nhân chứng duy nhất tận mắt
chứng kiến đã nhận định tôi là hung thủ...

Đúng
thế, tôi đã làm cho bà ta mất đi đứa bé trong bụng, tôi đã giết chết đứa em cùng
cha khác mẹ của mình. Song tôi cũng đã bị trừng phạt, cậu cháu trai đẹp mã của bà
ta đã giáng cho tôi một cái tát. Đó là lần đầu tiên tôi bị người ta tát, chỉ cảm
thấy rất đau. Thế rồi, bố tôi tống cổ tôi sang Pháp, sáu năm...

Cuối cùng cũng đến lúc trở
về.

Tôi hít một hơi thật sâu,
ngoái nhìn khung cảnh lạnh giá của ngày đông qua khung cửa sổ xe taxi, đây là Trung
Quốc, là quê hương của tôi.

Tôi từng
nghĩ sẽ không bao giờ đặt chân về chốn này nữa, nhưng mẹ tôi đã đề nghị tôi quay
lại.

Bà hy vọng tôi trở về nhà
họ Giản.

Từ chối
lời mời đến nhà dùng cơm của người bạn tên Mạc Gia Trân, tôi đi thẳng về tư gia
nhà họ Giản.

Trang viên nhà họ Giản, tường
thạch cao màu trắng kết hợp với màu mái ngói đỏ tươi, từ cổng vòm tiếp nối một dãy
hành lang uốn lượn gấp khúc, một khu vườn theo lối Âu châu xanh um tươi tốt cùng
với một hồ bơi vô cùng xa hoa, lộng lẫy. Mọi thứ vẫn vậy, nhưng dường như tất cả
đều trở nên xa lạ.

Tôi bấm chuông vì không có
chìa khóa.

Ra mở cửa là một bà cụ đã
luống tuổi, bà cụ đưa mắt nhìn tôi một lượt rồi hỏi: “Xin hỏi, cô muốn tìm ai?”

Tôi chắc chắn là mình đã không
nhầm nhà, “Cháu tìm... ông Giản.”

“Ông ấy không có nhà.” Bà
cụ định đóng cửa.

“Vú Lâm, ai đấy?” Trong nhà vọng ra một giọng nói trầm thấp.

Cơ thể tôi bất chợt rùng mình. Bàn tay bỗng run lên, song khóe môi lại bất giác
nhếch lên cười.

Một bóng dáng thanh mảnh bước ra cửa, tôi vẫn đứng đợi,
cho đến khi anh ta ngẩng lên nhìn tôi.

Kinh ngạc! Cặp mắt sắc lạnh dường như không che giấu nổi nỗi kinh ngạc, đúng,
thật sự là một cú sốc, cuối cùng tôi cũng đã trở về.

“Giản An Kiệt?”

Tôi bỏ chiếc mũ trên đầu xuống và xách hành lý đi thẳng vào trong.

“Cậu Tịch?” Người giúp việc bối rối nhìn tôi tự tiện xách đồ bước vào.

“Cô ấy là con gái của chú Giản.”

Con gái... Tôi nheo nheo mắt, trong lòng không khỏi có chút kiêu ngạo.

Cảm giác đôi tay nhẹ bẫng, Tịch Hy Thần đã tới xách hành lý giúp tôi. Tôi cúi
xuống nhìn bàn tay hơi trắng quá so với tay của một người đàn ông, “Tay của anh
rất đẹp”, tôi nói.

Ánh mắt hướng về phía tôi dường như mang chút hoài niệm, tôi mỉm cười bước lên
lầu. Còn nhớ rất rõ phòng thứ ba ở lầu hai là phòng của mình, cánh cửa mở ra dội
lại thuần một sắc đen, chỉ có điều ở giữa xen lẫn không ít những thứ đồ lẽ ra không
nên có: xe ô tô đồ chơi, đồ chơi xếp gỗ, sơn màu, bảng vẽ... dưới nền nhà, trên
giường, cả trên mặt bàn cũng có.

Tôi đứng dựa vào khung cửa, ngước mắt nhìn người phía sau.

“Ngọc Lân có vẻ rất thích phòng của em.”

“Ngọc Lân?”

“Em trai của em.”

Đột nhiên lồng ngực có cảm giác khó thở, tôi thấy mình như sắp đi gặp bà cô
tổ đến nơi.

“Hay em có muốn ngủ ở phòng dành cho khách không?” Giọng nói lạnh lùng vang
lên.

“Phòng dành cho khách?” Tôi cười cười, quay người xách hành lý rồi đi xuống
lầu.

Tịch Hy Thần từ đằng sau kéo tay tôi lại, động tác đó khiến toàn thân tôi run
rẩy, “Buông ra!”

“Muốn đi đâu, quay lại Pháp à?” Giọng anh ta có vẻ gấp gáp.

Tôi giằng tay ra, “Yên tâm, tôi sẽ đi Pháp, mặc dù không phải lúc này, nhưng
cũng nhanh thôi.”

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng trĩu nặng. Tôi không
đầu hàng, “Ngày mai tôi sẽ đến tìm anh.”

“Bố em chắc cũng sắp về rồi.” Giọng anh ta không giấu
nổi vẻ nôn nóng, “Em có thể đợi một lát.”

“Không cần.” Cuộc đối thoại này khiến tôi ý thức được rằng, cho dù tôi có sống
ở trang viên này suốt mười bảy năm trời thì bây giờ cũng chỉ là khách vãng lai mà
thôi, “Với lại bây giờ cũng muộn rồi, tôi phải đi kiếm chỗ nào trú chân chứ, đúng
không?”

Anh ta im lặng ba giây rồi nói: “Nếu ý của em là chỉ cần có chỗ nào để ngủ tạm,
vậy thì anh sẽ cho người dọn dẹp.”

“Sao cơ? Lời nói của tôi khiến anh nghĩ như vậy à?” Tôi khẽ “hừ” một tiếng,
“Hãy thu lại cái suy nghĩ tự cho là đúng của anh đi!”

Đột nhiên, anh ta tiến thêm một bước về phía tôi, tôi cũng vô thức lùi lại phía
sau một bước dài.

“Em... sợ anh.” Đây là một câu khẳng định.

Tôi liếc mắt nhìn anh ta, “Anh quả có khiếu hài hước thật đấy, anh Tịch ạ!”
Tôi lướt qua vai anh ta đi ra, không chút do dự.

“À đúng rồi, Tịch Hy Thần...” Ra đến cửa, tôi còn quay đầu lại cười nói: “Anh
có nhất thiết phải khoe mẽ như thế không?”

Bước ra khỏi cửa, tuyết lại bất ngờ lất phất rơi.

Tôi đội chiếc mũ len ở sau lưng áo lên đầu, tiến đến
trạm xe buýt mà hồi học trung học vẫn thường đứng chờ xe, rồi leo luôn lên chiếc
xe đầu tiên dừng lại mà không cần biết nó sẽ đi về đâu. Trên xe không có mấy hành
khách, tôi liền đi đến hàng ghế sau cùng rồi ngồi xuống. Phía trước xe yên ắng,
chỉ phát ra những âm thanh đặc trưng vốn có. Trời đã về chiều, những bóng đèn cao
áp hai bên đường đã bắt đầu được thắp sáng, từng vệt sáng loang loáng lướt qua cửa
sổ xe. Những bông tuyết từ bên ngoài bay vào, táp vào da mặt, lành lạnh.

Tôi đã có một cậu em trai, thế mà trước nay chưa từng có ai nói cho tôi biết,
là vì thấy không cần thiết hay thật sự muốn trốn tránh tôi như thể tôi là loài rắn
rết?

“Cô ơi, đến trạm cuối cùng rồi.” Tiếng bác tài như kéo
tôi ra khỏi mớ suy tư miên man, hỗn độn.

Phủi những bông tuyết bám trên người rồi bước xuống xe, ngước mắt nhìn lên là
một nơi đồng không mông quạnh, không ngờ thành phố A mà cũng có những chỗ hoang
sơ thế này, nghĩ một lúc, tôi bấm máy gọi cho Phác Tranh. Đầu dây bên kia vang lên
hồi chuông rồi có người bắt máy, sau đó dội lại một tiếng hú vang, “Giản An Kiệt!”

“Em bị lạc đường, Phác Tranh.”

Ngâm mình trong bồn nước nóng, cơ thể tôi cuối cùng cũng tìm lại được chút ấm
áp, các dây thần kinh sau một ngày căng thẳng cũng dần dần chùng xuống, phảng phất
chút mơ hồ xa xăm.

Nghe tiếng gõ cửa rầm rầm mới phát hiện ra mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào,
tôi leo ra và khoác lên mình chiếc áo choàng tắm rồi bước ra ngoài.

“Cứ nghĩ em chơi trò tự sát trong phòng tắm rồi chứ!”

“Cuộc sống đang tươi đẹp thế này, cho em một lý do để tự sát đi!” Câu nói đùa
khiến bộ mặt căng thẳng đang đứng trước cửa của Phác Tranh xẹp lép, “Em buồn ngủ,
mệt rồi!”

“Biết là mệt rồi mà còn chạy đến cái nơi quỷ quái đó nữa.”

“Thật ra”, tôi nghiêm túc nói, “Em thấy môi trường ở đó cũng không tồi, anh
nên tranh thủ mua lấy vài mảnh, đợi một ngày nào đó thành phố mình “đảo” cho bảy,
tám vòng, biết đâu anh lại thành triệu phú, mà dù không thành triệu phú thì ít nhất
cũng phải thành địa chủ.”

“Em lảm nhảm vừa thôi!” Phác Tranh dở khóc dở cười, “Không phải nói buồn ngủ
sao? Đã thay cho em toàn bộ chăn ga mới trong phòng ngủ rồi đấy!” Đột nhiên nghĩ
đến điều gì, Phác Tranh liền liếc xéo tôi một cái, “Này, em thật sự không cần thuốc
chữa ấm đầu đấy chứ?”

“Có cần.” Tôi mặt mày rạng rỡ, giơ tay biểu thị sự đồng tình, giống như đồng
tình một việc gì đó đáng tự hào. Đi được hai bước, tôi quay đầu lại hỏi: “Anh không
có câu gì khác để nói với em à?”

Cơ thể cường tráng dựa vào lan can cầu thang, “Khi nào check out đừng có quên
trả tiền phòng, chỗ ăn, chỗ ở đấy...”

Phản ứng của tôi là quay người rời đi.

Trong mơ, những âm thanh bên ngoài phòng khách truyền
đến khiến đầu tôi hơi đau nhức, nó không vang dội, chỉ lầm rà lầm rầm, nhưng với
tôi, chỉ cần một tiếng động nhỏ như lật giở trang sách cũng có thể ảnh hưởng nghiêm
trọng đến giấc ngủ.

Không thể chịu đựng được nữa, tôi mở cửa phòng ngủ, bước xuống lầu, bỗng chốc
sững sờ, choáng váng!

Trước mắt tôi là một khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú, da dẻ nhẵn nhụi, mái tóc hơi
dài, bộ trang phục màu cà phê nguyên chất, so với hình tượng một chàng bạch mã hoàng
tử của bốn năm về trước thì chàng hiệp sĩ bây giờ có phần quyến rũ hơn: tự tin,
bướng bỉnh, mạnh mẽ... tướng mạo dễ uy hiếp người khác!

Lúc này, mọi người ở phòng khách cũng đã phát hiện ra tôi.

Bàn tay của Diệp Lận run rẩy, tài liệu rơi tung tóe xuống đất.

Tôi và anh chỉ cách nhau một căn phòng khách chưa đầy ba mươi mét vuông.

Tôi và Diệp Lận, chúng tôi bắt đầu quen biết, sau đó hiểu nhau, thân nhau rồi
yêu nhau suốt sáu năm ròng.

Đã từng có thời, mỗi một câu gọi “Giản An Kiệt” của anh cũng khiến tim tôi loạn
nhịp, mỗi câu nói đều cho tôi cảm giác như đang sống trong truyện cổ tích. Nhưng
giờ đây, tôi lại hy vọng anh không còn khả năng đó nữa.

Diệp Lận định thần lại, “Về nước khi nào thế?” Lấy lại nụ cười bỡn cợt vốn có,
anh bắt đầu cúi xuống nhặt đống giấy tờ rơi vãi dưới đất lên.

“Hôm qua.” Tôi nói, hy vọng sẽ có vẻ tự nhiên một chút.

“Thật chẳng xứng là bạn bè gì cả, về nước mà không nói với anh một câu.”

“Căn bản không phải là bạn bè.”

“Thật sao?” Giọng anh thản nhiên, mang chút mỉa mai.

Phác Tranh lúc này cũng định thần trở lại, bước đến hỏi: “An Kiệt, em dậy rồi
à, sao không ngủ thêm chút nữa?”

Tôi thở dài một tiếng, không biết phải làm sao.

Câu nói quan tâm của Phác Tranh khiến Diệp Lận hết nhìn
anh ấy lại quay sang nhìn tôi, đôi mắt ánh lên tia dò xét khác thường, “Không ngờ
mối quan hệ giữa em và Phác Tranh đã thân thiết đến mức này rồi, xem ra anh đã không
cập nhật thông tin.”

“Hình như việc này không liên quan gì đến anh.” Tôi bình thản nói, những người
biết rõ mối quan hệ giữa tôi và Phác Tranh thật sự không nhiều, không phải vì cố
tình che giấu, chỉ là không hơi đâu mà đi nói hết ra thôi.

Còn như tình huống bây giờ, tôi biết rằng mặc một bộ đồ ngủ xuất hiện trong
nhà của một người đàn ông thì sẽ có ý nghĩa thế nào, chí ít cũng đến chín mươi chín
phần trăm số người sẽ nghiêng theo ý này.

Phác Tranh nói chen vào: “À này, An Kiệt...”

“Phác Tranh, em đói rồi, có gì ăn không?”

Phác Tranh liếc nhìn tôi, “Có, đợi chút”, không giải thích gì thêm, anh ấy liền
quay người đi vào nhà bếp. Anh ấy luôn là người hiểu ý tôi.

“Sao em lại ở đây?” Diệp Lận nhìn theo bóng của Phác Tranh, hỏi.

“Không có chỗ ở.” Tôi bước đến trước bàn ăn, rót một ly nước uống.

“Đừng có nói với anh là dinh thự rộng lớn của nhà họ Giản không có lấy một căn
phòng trống cho em trú ngụ đấy nhé!”

Ngón tay tôi hơi run lên, suýt chút nữa thì đánh rơi ly nước.

“Không khát thì không cần phải uống quá nhiều nước.” Anh chau mày, sau đó nở
một nụ cười gượng gạo, “Đi Pháp sáu năm, cuối cùng cũng biết đường quay về rồi.”

Tôi chỉ uống nước mà không nói gì.

“Anh còn tưởng em ở bên đó luôn cơ. Sao? Sau nhiều năm
tu nghiệp ở nước ngoài, cuối cùng đại tiểu thư nhà họ Giản đã công thành danh toại
về phục vụ quê hương đấy à?” Thấy tôi không phản ứng gì, khẩu khí của anh có vẻ
không hài lòng.

“Em còn chưa tốt nghiệp, sao dám nói đến chuyện phục vụ quê hương.” Không trả
lời anh thì thật lép vế, cho nên tôi chọn một câu vô thưởng vô phạt để trả lời lấy
lệ.

“Em sẽ lại sang bên đó chứ?”

“Ừ.”

Anh liếc nhìn tôi, rồi bỗng nhiên ném tập tài liệu xuống bàn trà, “Nói với Phác
Tranh anh đi trước đây.”

“Được.” Tôi chẳng để ý đến phản ứng bất thường của anh, cũng chẳng có ý định
đứng lên tiễn biệt.

“Được ư? Ờ, cũng phải được thôi. Đúng rồi, có thời gian thì qua ăn bữa cơm,
Á Lợi rất nhớ em đấy!” Nói rồi anh mở cửa, rời đi.

Chiếc cốc thủy tinh trong tay tôi cuối cùng cũng rớt xuống đất, vỡ tan tành.

“Anh và cậu ấy thỉnh thoảng cũng liên lạc với nhau.
Cậu ấy đang muốn mua nhà, vừa hay là lĩnh vực chuyên môn của anh, nên gần đây có
qua lại thường xuyên hơn.” Phác Tranh từ phòng bếp bước ra, đặt đồ ăn sáng xuống,
rồi lấy chổi và xẻng quét dọn những mảnh vỡ trên sàn nhà. “Anh cứ nghĩ em sẽ ngủ
đến chiều, xin lỗi, An Kiệt.”

“Làm vỡ mất chiếc cốc thủy tinh của anh rồi, Phác Tranh.” Tôi kéo khay đồ ăn
lại, bắt đầu “nạp năng lượng”.

“Thật ra, nếu không xét đến cái tính hay bỡn cợt của Diệp Lận,” Phác Tranh nói
có vẻ thật lòng, “Thì cậu ấy là một người tốt.”

Tôi mỉm cười không nói gì, Diệp Lận thế nào, đối với tôi bây giờ không còn quan
trọng nữa, thời gian sáu năm đã làm lắng dịu tất cả.

Có gọi tên Giản An Kiệt nhiều hơn nữa... thì cuối cùng cũng chỉ tốn thêm một
câu “chia tay đi” cay nghiệt mà thôi.

Tháng Chín năm đó, mẹ đưa tôi đến nhập học ở trường
trung học, thời tiết mùa hè ngày ấy không quá nóng nực như bây giờ, những cơn gió
thổi qua tán cây mang lại cảm giác mát mẻ. Trong ký ức của tôi, mẹ khi đó thật đẹp,
cũng thật bình thản.

Trên hành lang dài của phòng giáo vụ, tôi đứng ngoài cửa sổ đợi mẹ đi ra.

Thành tích học tập của tôi không được tốt lắm vì lý
do sức khỏe. Từ nhỏ, số lần lên lớp của tôi luôn ít hơn các bạn, thi cử cũng thường
xuyên vắng mặt, có thể vào được trường trung học tầm cỡ nhất, nhì thành phố A cũng
là nhờ sức mạnh của đồng tiền, nhưng tôi chẳng bao giờ để tâm đến mấy chuyện ấy,
mà có quan tâm cũng chẳng được, đến bố mẹ tôi còn chẳng bận tâm nữa là...

“Thì ra nữ sinh cũng mua chỗ để vào trường cơ đấy!” Một giọng nói rõ ràng mang
vẻ giễu cợt dội vào tai tôi.

Tôi quay đầu sang nhìn, là một cậu con trai rất anh tuấn, mái tóc mềm mại, da
dẻ nhẵn nhụi, khuôn mặt điển trai và đôi mắt đen láy long lanh.

“Mình đang nói chuyện với cậu đấy, không nghe thấy gì à? Nói đi!”

“Cậu bị điếc à?!” Thấy tôi không quan tâm, cậu ta lập tức hét lên, giọng điệu
thiếu kiên nhẫn.

Sự thực là tôi đang nghĩ xem nên trả lời cậu ta thế nào, nhưng cậu ta quá thiếu
kiên nhẫn.

“Cậu cười cái gì?!”

“Cậu thật ồn ào.” Tôi nói, tuy giọng cậu ta nghe rất hay nhưng khi hét lên thì
cũng thật quái dị.

“Cậu nói cái gì?!”

Tôi quét ánh mắt qua cậu ta rồi nhìn về phía phòng giáo vụ, “Tạm biệt!”

“Đi thôi, An Kiệt.” Mẹ bước ra từ phòng giáo vụ và nhẹ nhàng vẫy tay với tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Diệp Lận, thật tùy tiện, cũng thật hung hăng, càn
quấy.

Sáu năm tiếp sau đó, cậu con trai có tên Diệp Lận này
đã làm xáo trộn toàn bộ cuộc sống của tôi.

Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên mù mịt, tôi đứng trước gương, lấy tay lau
lau những mảng hơi nước bám trên đó, nhìn thấy rõ khuôn mặt có chút nhợt nhạt của
mình, sau đó lại dần dần mờ đi.

Nếu thời gian có quay trở lại, liệu tôi có còn muốn trải qua sáu năm như thế
nữa không? Câu trả lời là không.

Tâm hồn thuần khiết và sự chung thủy khó lòng tưởng tượng nổi trong chuyện tình
cảm khiến tôi không dễ dàng tiếp nhận người khác, nhưng một khi đã tiếp nhận thì
sẽ không bao giờ chấp nhận sự phản bội, nếu bị phản bội thì mãi mãi không bao giờ
gặp lại.

“An Kiệt, điện thoại đổ chuông mãi kìa, có cần anh đưa cho em không?” Phác Tranh
gõ cửa.

“Không cần đâu, em ra ngay đây.”

Xâu chuỗi lại mớ ký ức dường như đã có từ kiếp trước, khoác lên mình chiếc áo
choàng tắm, tôi mở cửa bước ra.

Bảy cuộc gọi nhỡ, của cùng một người, không hiển thị tên.

Phác Tranh đưa điện thoại cho tôi xong liền đi ăn mì, anh chàng này mỗi ngày
phải ăn sáu bữa.

Một lần nữa, chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là số máy đó, tôi lưỡng lự
một lát rồi đưa máy lên nghe.

“Giản An Kiệt.” Giọng nói ở đầu dây bên kia có chút mệt mỏi, xen lẫn vẻ tùy
tiện quen thuộc.

Quả nhiên là anh ấy, Diệp Lận.

“Vừa nãy sao không nghe máy?” Mặc dù không có ý chất vấn, nhưng khẩu khí hẳn
đang rất khó chịu.

“Tìm em có việc gì?” Tôi không muốn lãng phí thời gian, với lại, trong lòng
đã sớm quyết định không để tâm đến bất cứ thứ gì liên quan đến anh nữa, vậy nên
mọi thứ đều không còn quan trọng.

“Không có việc thì không thể gọi cho em à?”

Vẫn còn làm ra vẻ thân mật đến thế cơ đấy...

“Không tiện nói chuyện hay sao? Phác Tranh ở bên cạnh em à?” Giọng điệu có vẻ
hơi chùng xuống và mang vài phần thăm dò.

Hỏi những câu không liên quan gì như thế này thì thà đừng hỏi còn hơn.

“Nếu không có việc gì, em tắt máy đây.”

“Em tắt máy thử xem! Giản An Kiệt, nếu em dám tắt máy, anh sẽ lập tức xuất hiện
trước mặt em, đập vỡ chiếc điện thoại của em đấy!”

Anh không còn bông đùa nữa, giọng điệu phẫn nộ quá mức khiến tôi phát hoảng,
mặc dù ngay từ đầu đã biết ngữ khí mềm mỏng ban nãy chỉ là kìm nén sự bất mãn, nhưng
không ngờ anh lại trở nên cuồng loạn như thế.

Tôi bất giác nhếch môi cười nhạt, dường như đã quen rồi, mỗi khi anh cao giọng
nói điều gì tôi đều cảm thấy đặc biệt thân quen, “Vậy anh muốn nói gì?” Không thể
trốn tránh cuộc điện thoại này được nữa, nếu đời tôi chưa từng gặp Diệp Lận thì
có lẽ tinh thần tôi sẽ không thể bình thản như thế này. Nhưng sự thực là anh đã
xuất hiện, mà còn hiện diện suốt sáu năm trời. Sau khi chấp nhận, sự gần gũi, thân
quen đó đã khiến anh làm tôi thay đổi, thay đổi cả những cái tưởng chừng như thâm
căn cố đế trong tôi.

Đầu dây bên kia dường như đã nhận ra sự vô lý của mình, “Xin lỗi, vừa nãy...
anh nghĩ có lẽ là do anh đã quá mệt mỏi.” Ngữ điệu lại trở nên thờ ơ như trước,
“Em có thể ra ngoài một lát không?”

“Không được.” Không muốn dây dưa lằng nhằng, hơn nữa, cũng không giỏi kiếm cớ
này nọ, tôi bèn từ chối thẳng thừng.

Giọng điệu của anh lại trở nên giận dữ: “Được, được lắm! Giản An Kiệt, em luôn
biết cách khiến anh cảm thấy bị coi thường!”

Không đợi tôi trả lời, điện thoại đã bị ngắt.

Bàn tay nắm chặt chiếc di động giờ thấy hơi đau, tôi biết tính anh không dễ
dàng chấp nhận bị từ chối, như vậy cũng tốt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3