Nhất chân tâm (Tập 3) - Chương 32 - 33
Chương 32: Hành
trình đi Hàng Châu
Ra khỏi cửa,
đi vòng vèo khắp mấy con đường rồi đi vào một thôn nhỏ, Quý Bạch Ngạc ngơ ngác
nhìn xung quanh, lúa đầy đồng sinh sôi phát triển, không khỏi than thở: “Kim Tiểu
Lục, nơi này thật đẹp, sao cha nương tìm được vậy?”
“Hai người bọn
họ thích đi dạo, bất ngờ đi bộ tới nơi này, nhìn phong cảnh không tệ nên mua một
căn nhà nhỏ.” Kim Lục Phúc nói. Hơn nữa, nhanh chóng phát triển thành một thôn
làng, hàng xóm láng giềng đều là… thuộc hạ của cha hắn.
“Kim Tiểu Lục,
nương là thân mẫu phải không?”
“Nếu không bị
đánh tráo thì chắc là đúng rồi.” Kẻ nào đó cười nói.
“!” Bỗng
nhiên dừng lại: “Không phải nương bó chân sao?”
Ôi trời… Sao
gia cầm luôn chọn những lúc không nên thông minh mà thông minh nhỉ? “Vốn là vẫn
bó chân, nhưng sau khi lớn tuổi, cha thấy mỗi ngày nương đều đau đớn nên đau
lòng, cho nên năm mươi tuổi đã tháo ra, cho nên… mới như bây giờ.” Kim Lục Phúc
cười híp mắt nói.
“Đồ lừa đảo!
Ngay cả nương cũng dám lôi ra đùa giỡn.” Quý Bạch Ngạc lại lộ cặp răng khểnh.
“Nương cái
gì mà nương, sau này nhắc tới nương... sau lưng lão thái thái phải gọi là bà
bà, có hiểu không? Chuyện này mà đồn ra ngoài, người ta lại cười Đỗ mỹ nhân dạy
bảo không tốt, hơn nữa, nếu không thể dụ cho lão thái thái vui vẻ, sao có thể
cho ta bạc chứ, có hiểu không?” Kim Lục Phúc ra vẻ đứng đắn hỏi.
“Không có
thói quen như vậy! Kim Tiểu Lục, không những không cho… Không phụng dưỡng bà
bà, lại còn muốn bà bà nuôi tiếp sao?” Quý Bạch Ngạc kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên,
bà bà có tiền mà, đều nuôi cả nhà, ngay cả lão đầu nhi cũng không ngoại lệ.”
“Chẳng lẽ
không phải chịu trách nhiệm phụng dưỡng song thân sao? Bà bà và công công (cha
mẹ chồng) đều đã lớn tuổi, không biết xấu hổ mà vòi tiền bọn họ hay sao?”
Nàng khinh bỉ hỏi.
“Cũng không
còn cách nào khác, ngoại trừ cứ sống phóng túng ra, không sao đâu, nàng yên tâm
đi, tiền trong tay bà bà đủ để nhi tử tương lai của ta cưới vợ.”
Quý Bạch Ngạc
đứng lại, ngoảnh đầu nhìn Kim Lục Phúc: “Không được, phải nuôi gia đình, phụng
dưỡng công công bà bà.”
Kim Lục Phúc
lắc đầu: “Không được, sẽ không làm gì cả.”
Quý Bạch Ngạc
mỉa mai nói: “Hình như trừ nói vài câu qua loa, dường như không làm gì cả thật
nhỉ…”
Hai người tiếp
tục đi tới phía trước, bỗng nhiên Quý Bạch Ngạc nói: “Nhớ ra rồi Tiểu Lục, dạy
công phu a, có thể đi dạy người khác, còn có thể nướng thịt thỏ thịt chim, có
thể mở tửu quán làm đầu bếp.”
Kim Lục Phúc
lau trán: “ Không cảm giác như thế là không biết trọng dụng nhân tài sao?”
Quý Bạch Ngạc
hừ một tiếng: “Chỉ cần có khách tới là không tệ.”
Kim Lục Phúc
cười cười, gia cầm cũng có điểm tốt của gia cầm. Bởi vì hắn đã xin bạc từ chỗ
nương hắn, cho nên muốn đi đường Tô Châu xa hơn để tới nhà Trần gia, đến Kim
Sơn Tự thuận tiện lôi chuyện cái tháp gì đó đè lên Bạch Xà, Quý Bạch Ngạc nghe
xong, hỏi: “Mặc dù yêu quái có pháp thuật, nhưng mà đè nặng hơn hai mươi năm
cũng không chết sao?” Lúc ấy, Kim Lục Phúc chỉ muốn biết nếu Bạch Xà nghe được
có giàn dụa nước mắt hay không, rốt cuộc Tiểu Bạch Ngan là đồng cảm hay là cảm
giác pháp lực quá kém đây?
Ra khỏi Kim
Sơn Tự đã qua buổi trưa, hai người còn chưa ăn cơm nên tìm một tửu quán nổi tiếng
ở địa phương, đồ ăn bưng lên, Quý Bạch Ngạc nghiêm túc hỏi ăn cái gì. Kim Lục
Phúc hỏi ăn có ngon không, gật đầu, hắn cầm chén rượu nhỏ, nhìn ánh mặt trời
bao phủ Tiểu Bạch Ngan, nàng chỉ cần có ăn, sẽ cảm giác rất hạnh phúc, nhìn
xem, con người đơn giản như thế tốt biết bao.
Lại thấy một
bóng người đứng bên cạnh bàn, Kim Lục Phúc ngẩng đầu lên nhìn: “Đã lâu không Mộ
Dung công tử, xin chào, xin chào. Sao lại đến Giang Nam vậy?”
Mộ Dung
Thanh Lam không để ý tới hắn, chỉ nhìn… búi tóc trên đầu Quý Bạch Ngạc, giật
mình há to miệng, đủ để nhét vừa một con cá to.
Quý Bạch Ngạc
cũng không để ý hắn, mãi tới khi hắn gọi “Quý cô nương” thì mới ngẩng đầu lên
nhìn, giống như chào hỏi người xa lạ “Mộ Dung công tử.”
“Hắn? Các
người?” Mộ Dung Thanh Lam có chút kích động.
“Chúng ta đã
thành thân.” Quý Bạch Ngạc đáp.
“Quý cô
nương… tại sao?” Kích động tiếp tục hỏi.
“Không tại
sao cả, Mộ Dung công tử sao vậy?” Quý Bạch Ngạc hỏi, vẻ mặt là đơn thuần - nghi
hoặc. Kim Lục Phúc ngồi bên cạnh cười: “Mộ Dung công tử, đã lâu không gặp, ngồi
xuống cùng uống một chén chứ?”
Mộ Dung
Thanh Lam hừ lạnh xoay người rời đi, đi tới cửa còn quay đầu hung hăng trợn mắt
nhìn Kim Lục Phúc. Nhìn lại bị Quý Bạch Ngạc trông thấy: “Xem ra Mộ Dung công tử
đúng là chán ghét a, mỗi lần nhìn thấy đều kích động.”
Đồ đần Tiểu
Bạch Ngan, rõ ràng là nhìn thấy mới kích động. Nhưng nếu nghĩ mãi mà không ra
thì bỏ qua đi, tránh xích mích.
Ra khỏi tửu
quán, mặc dù không còn sớm, nhưng hai người vẫn đi bộ tới Bắc Cố đình ngắm gió
đêm, khi đó mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống, sắc trời mù mịt, hai người ngồi
trong đinh nghe tiếng gió xuyên qua những tán cây.
“Kim Tiểu Lục,
bây giờ chúng ta ở trên núi sao?”
“Ừ, ngắm
phong cảnh.” Kim Tiểu Lục cười nói, không ngờ Mộ Dung Thanh Lam lại ở Giang
Nam, không thể chỉ đơn giản như vậy được, theo tác phong của lão Mộ Dung mà suy
đoán, việc thả hắn ra là rất đang nghi ngờ, hơn nữa bây giờ con của lão ta lại
gặp hắn ở đây,.. không thể không nghi ngờ Mộ Dung gia.
“Kim Tiểu Lục,
chàng đang nghĩ gì thế?”
“Kim Tiểu Lục
Kim Tiểu Lục, kêu nhiều như vậy làm gì, nào, gọi tướng công đi.” Kim Lục Phúc
cười hì hì nói sang chuyện khác. Quý Bạch Ngạc run run hỏi: “Không cần, như vậy
rất khó nghe. Ủa, tại sao muốn gọi tướng công?”
“Hứ, gọi như
vậy mới ẩn chứa kỳ vọng vô hạn của thê tử đối với trượng phu nha, tướng, nhất định
là chữ tướng trong Tể tướng, công, nhất định là chữ công trong công hầu, tướng
công nghĩa là hy vọng trượng phu của mình tương lai có thể phong hầu bái tướng.”
“Ặc! Cái gì
chứ, cái gọi là Kim Tiểu Lục mà nói, phong hầu bái tướng là chuyện xa xôi vô
cùng, cái loại hy vọng này… nhất định sẽ thất vọng.” Nàng cười nói.
“Nếu như… có
thể phong hầu bái tướng thì sao?”
Quý Bạch Ngạc
nghiêng đầu sát vào mặt hắn nhìn kỹ, nói: “Nhìn Hòa Cung Thân Vương được phong
hầu bái tướng mà xem, Kim Tiểu Lục, chàng làm nhiều người ghét như vậy, không
thể phong hầu bái tướng được đâu, yên tâm.”
“Tiểu Bạch
Ngan, ta hỏi thật, nàng có hy vọng vi phu công thành danh toại không?
“Ôi dào!
Nghĩ viễn cảnh xa xôi như vậy làm gì? Kim Tiểu Lục, nương muốn chàng làm người
đứng đắn, ngay cả sống cũng phải dựa vào công công bà bà nuôi, thế thì công
thành danh toại… mới không cần trông cậy vào đâu. Nói tiếp, có gì tốt chứ.
Nương nói làm quan có tiền cũng không phải người tốt!”
“Cho nên mới
đồng ý gả cho ta? Bởi vì không làm quan không có tiền sao?” Hắn cười hỏi.
“Hơn nữa
không cần phải bó chân.”
“Gia cầm.”
Kim Lục Phúc phun hai từ đánh giá. Ai nói phải bay trên trời, chạy dưới đất mới
tốt, nuôi trong nhà cũng không tệ, mặc dù tính tình không cố chấp, nhưng trên
thực tế lại rất cố chấp, hơn nữa cũng không chọn tơ lụa, vàng bạc, châu báu, đỡ
phải lo lắng việc tiết kiệm tiền.
Trăng treo
trên đỉnh đầu, ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa sân đình, xa xa không biết tiếng con gì
đang gào khóc hai tiếng, rất dọa người. Kim Lục Phúc nhớ tới ngày trước khi còn
bé, nương và tỷ tỷ của hắn thường kể chuyện ma cho hắn nghe, vì vậy liền kể cho
người đang ngồi cạnh nghe lại.
Có người nào
đó lắc lư đầu dựa vào vai hắn sắp đổ.
Kim Lục Phúc
nghiêng đầu nhìn: “Gia cầm vẫn chỉ là gia cầm, nghe chuyện ma mà cũng có thể ngủ
được.”
“Nó cũng
không dọa người.” Quý Bạch Ngạc mơ mơ màng màng đáp.
“Ừ, cũng
đúng, quỷ không dọa người, chỉ có người mới dọa người.” Kim Lục Phúc cười nói,
vừa rồi lên núi cố ý đi vòng vèo quanh co, quả nhiên phát hiện có quỷ, nhưng mà
quỷ không chịu hiện thân mà cứ đi theo sau bọn họ, dù sao hắn dương khí đầy
mình, cũng không sợ quỷ.
“Kim Tiểu Lục,
tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Hàng Châu.”
Kim Lục Phúc cười nói: “Nàng đó, nhất định là A Y Nỗ Nhĩ kia tới trả tiền…, ta
đi thu hoạch sổ sách xong, sau đó về nhà hiếu kính lão nương.”
“Sao vẫn thiếu
tiền chứ… còn dựa vào hết ăn lại uống, ta biết rồi, chàng lại lừa ta.” Nàng nói,
giọng nói khẳng định chắc chắn đúng.
“Hứ, đừng
xem thường tướng công, ta làm bảo kê trên đường đến thảo nguyên, trả tiền là
chuyện bình thường.”
Quý Bạch Ngạc
không nói gì, Kim Lục Phúc nghiêng đầu nhìn: “Nương tử, giận sao?”
“Kim Tiểu Lục,
như vậy tương lai có thể làm bảo tiêu, có thể kiếm được nhiều tiền nha.”
Kim Lục Phúc
gõ gõ vào trán: “Đầu óc gia cầm.”
Đêm khuya
yên tĩnh, Quý Bạch Ngạc cảm thấy buồn ngủ: “Kim Tiểu Lục, chúng ta có nên tìm
cái cây nào để ngủ không?”
“Ngủ ở đây
là được, sáng hôm sau còn có thể ngắm mặt trời mọc.” Kim Lục Phúc cười nói,
trên cây có người trốn kia mà, cướp địa bàn của bọn chúng sao được: “Đến đây, dựa
vào bả vai rắn chắc của tướng công nè.”
Mặt trời vừa
hé lên, Kim Lục Phúc lay tỉnh Quý Bạch Ngạc đang ngủ say sưa: “Nương tử, mau dậy
nhìn mặt trời mọc, để lát nữa sẽ không kịp mất.”
“Có cái gì
mà không kịp, cũng chỉ là mặt trời lên mà thôi.” Than thở, cũng không mở mắt.
“Mau mau
nhìn xem, xem xong xuống núi ăn sáng, nếu không không kịp mất.”
“Được, nhìn
thì nhìn.” Cuối cùng thì Quý Bạch Ngạc cũng đứng dậy.
“Gia cầm vẫn
chỉ là gia cầm.” Hắn lắc đầu.
Đi bộ xuống
núi, trên đường núi, đám sương còn nồng đậm, ánh mặt trời xuyên qua rừng cây phảng
phát những tia sáng mảnh, chiếu trên hai người bọn họ. Để ý động tĩnh phía sau,
Kim Lục Phúc cười cười, xem ra quỷ muốn Như Ảnh Tùy Hình đến Hàng Châu, vậy...
trước mắt không cắt đuôi bọn họ, để xem cuối cùng có ý đồ gì.
Chương 33: Hành
cung
Đến Hàng
Châu đã là tháng chín, đi tới Trần gia bái kiến Trần lão gia Trần phu nhân, Trần
gia nhìn thấy nương tử của Tiểu Lục có chút kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện
rõ ràng. Vốn Trần gia muốn giữ họ ở lại trong phủ, nhưng Kim Lục Phúc muốn đi
Tây Khê ở vài ngày.
Đến Tây Khê,
Quý Bạch Ngạc trợn tròn mắt nhìn, Kim Lục Phúc cười nàng là người quê mùa, cái
gì cũng chưa nhìn thấy. Nàng cũng không thèm để ý tới hắn, thưởng thức cảnh đẹp
nơi đây. Biệt viện tinh sảo khéo léo khiến nàng kinh ngạc, còn có một vị phu
nhân đi ra tiếp đón cũng khiến nàng cảm thấy rất thân thiết. Kim Lục Phúc gọi
là Bách Hợp cô cô, sau đó lại nhìn thấy ba người khác, gọi là Ba Lỗ Đô thúc
thúc, Mạnh Ân và nương tử.
“Kim Tiểu Lục,
cô cô chàng thật tốt, nhưng mà nhìn không giống công công lắm.” Quý Bạch Ngạc
nói.
Hic… nếu giống
thì phải là công chúa mới giống.
“À, bởi vì cô cô là nhân nuôi.” Hắn đáp, kể chuyện mà có
lắm chướng ngại vật quá đi.
“Vậy tại sao không gọi Ba Lỗ Đô thúc thúc là cô phu?”
“Bởi vì đây là thói quen của nhà cô cô.” Lại đáp. Thái độ
hiếu kỳ của trẻ nhỏ cần phải treo lên đánh cho một trận mới được.
Quý Bạch Ngạc hiểu ra, nhưng vẫn cảm giác người nhà Kim Lục
Phúc có gì đó là lạ, là cô cô mà lại rất cung kính với cháu.
Dẫn Quý Bạch Ngạc tới Tây Khê xong, Kim Lục Phúc cảm thấy
phải đi xem xét sổ sách, đi tới hành cung gần đó, Quý Bạch Ngạc rất ngạc nhiên
khi thấy canh phòng ở nơi này không chặt chẽ, Kim Lục Phúc nói bởi vì hoàng đế
có quá nhiều hành cung nên không đủ người canh. Trong lòng than thở Tứ ca hắn
thật thất đức, trước kia muốn dùng Tiểu Bạch Ngan để dụ dỗ hắn chui đầu vào lọ,
bây giờ lại muốn lợi dụng cả A Y Nỗ Nhĩ. Tiểu Bạch Ngan là thê mà hắn chọn rửa
dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng muốn cứu, chẳng sợ bị bắt được, nhưng
mà A Y Nỗ Nhĩ chỉ là một người đi đường mà thôi, không đáng để hắn hao tổn tâm
tư như vậy, vẫn là nên tìm một biện pháp cho tốt.
Bởi vậy, mặc dù thị vệ không nhiều, nhưng Kim Lục Phúc
cũng quyết định không mạo hiểm xông vào cung, ai biết bên trong có lăng mộ Tần
Thủy Hoàng hay cơ quan âm hiểm nào không… Đi xung quanh hành cung xong, hắn lắc
lư rời đi.
“Kim Tiểu Lục, không phải tới xem xét sổ sách sao?” Quý Bạch
Ngạc hỏi.
“Nương tử ngốc, không nhìn thấy người thiếu nợ ta đang
nghỉ trong cung sao? Đây là nơi nào mà còn nợ tiền ta chứ, khoe khoang có hoàng
đế làm chỗ dựa sao, bỏ đi, nương tử, ta cũng vẫn còn vài người nợ tiền.” Hắn cười
nói.
“Cảm giác…hoàng đế không lo việc chính sự.” Nàng nói. Kim
Lục Phúc ra sức gật đầu tán thành.
Nếu không cần sổ sách nữa thì đã tới Hàng Châu, không có
lý gì lại không đi ngắm Tây Hồ, mà Tây Hồ thì về cơ bản đã trở thành hậu hoa
viên nhà hắn, cho nên cũng không cảm thấy hứng thú lắm, chỉ cùng với Quý Bạch
Ngạc lững thững đi dạo ngắm nhìn, những chỗ nào nàng thắc mắc thì giải thích một
chút. Đi tới Lôi Phong Tháp, Quý Bạch Ngạc liền khẳng định Bạch Xà bị tháp đè
chết.
Đi tới Đoạn Kiều, Kim Lục Phúc hắng giọng kể chuyện “gian
tình” của Bạch Xà và Hứa Tiên cho nàng nghe, không biết lão thiên gia có cảm thấy
Kim Lục Phúc kể chuyện xưa rất cảm động hay không mà đổ mưa cho hợp hoàn cảnh,
Quý Bạch Ngạc hớn hở reo vui, Kim Lục Phúc cười nói không chừng hai bọn họ là Bạch
Xà và Hứa Tiên đầu thai, đáng tiếc là thiếu đạo cụ là cây dù, cũng may bên cạnh
đó có một tiểu đình, hai người vội chạy tới tránh mưa. Nhìn những bọt nước lan
tỏa trên mặt nước, bỗng nhiên Kim Lục Phúc lẩm bẩm câu thơ mà cả nữ nhân và hài
tử đều biết:
“Thủy quang liễm diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.
Dục bả tây hồ bỉ tây tử,
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.”
(水光瀲灩晴方好,山色空濛雨亦奇. 欲把西湖比西子,淡妝濃抹總相宜.) [11]
Từ xa, một thân ảnh bạch y cầm cây dù màu xanh nhạt yểu
điệu lại gần, giữa hơi nước mơ hồ nhìn thật đẹp, chỉ tiếc là che mặt nên không
nhìn rõ.
“A, Tiểu Lục, nhìn xem, Bạch Xà đến kìa.” Quý Bạch Ngạc
nói.
Bạch Xà kia không nhanh không chậm đi tới, dường như cũng
đi về phía đình. Hai người chăm chú nhìn người kia, Quý Bạch Ngan rất muốn nhìn
mặt người đó, còn Kim Lục Phúc suy đoán không biết là người hay quỷ.
Bóng người dừng lại, cây dù cầm thấp nên không nhìn thấy
mặt, lẳng lặng đứng sững một lát rồi lại chuyển động, cất bước đi lên bậc thang
của đinh, thu dù lại, lộ ra gương mặt mỹ lệ.
“Tử Ngư cô nương?” Quý Bạch Ngạc kinh ngạc hỏi, khác xa
hình ảnh Bạch Xà trong tưởng tượng.
“Quý cô nương, đã lâu không gặp.” Tử Ngư cười nói, cười rất
là quyến rũ, có chút không hòa hợp với bộ bạch y: “Tiểu Lục, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Kim Lục Phúc cười hì hì.
Tử Ngư nhìn Quý Bạch Ngạc lại nhìn Kim Lục Phúc: “Hai người
thành thân rồi sao?” Vẫn cười.
“Đúng, thành thân. Chính là phải mất rất nhiều công sức,
Ngạc nhi mới đồng ý gả cho ta.” Hắn cười nói, tiện thể kéo tay Quý Bạch Ngạc.
“Chúc mừng.” Tử Ngư đáp, nhìn thật sâu vào mắt Kim Lục
Phúc sau đó xoay người sang chỗ khác nhìn ra ngoài, trong đình yên tĩnh, chỉ có
những giọt nước rơi tí tách từ tán dù trên tay Tử Ngự.
“Tử Ngư cô nương, sao lại tới Giang Nam vậy?” Mặc
dù Quý Bạch Ngạc không thích Mộ Dung Thanh Lam, nhưng ấn tượng đối với Tử Ngư lại
không tệ lắm.
“Đến ngắm Tây Hồ, tìm cố nhân.” Tử Ngư đáp, sau đó im lặng.
Quý Bạch Ngạc có chút nghi hoặc nhìn Kim Lục Phúc, hắn cười: “Nương tử, đợi lát
nữa chúng ta đi Tây Hồ ăn canh cá dấm chua, ngon lắm…”
“Không thích ăn chua, đổi món khác đi”
“Được, vậy đổi ăn cá ngọt.” Ngữ khí sủng nịnh.
“Thực ra, Kim Tiểu Lục, cảm giác không ngon bằng ăn cá nướng
nha.” Quý Bạch Ngạc nói, món ăn nổi tiếng gì chứ… chả có mùi vị của cá gì cả.
“Được, không thành vấn đề, lát nữa ta đi xiên cá nướng
ăn.” Hắn cười cười.
“Phật” cây dù màu xanh kia bung ra, thân ảnh màu trắng bước
đi dưới làn mưa. Quý Bạch Ngạc nhìn theo thân ảnh nọ, lại nhìn Kim Lục Phúc:
“Kim Tiểu Lục, Bạch Xà muốn Kim Sơn ngập nước sao?”
Phụt... Gia cầm cũng có lúc hài hước.
Vì vậy, Tây Hồ sau cơn mưa, bên hồ khói bếp lượn lờ, mùi
cá thơm lừng.
Đi vòng qua Tây Hồ, lại đi vòng, lại đi vòng, vẫn không
có ai đến chủ động trả tiền, dường như cũng không có quỷ đi theo. Ở quán trọ
ven Tây Hồ vài ngày, Quý Bạch Ngạc rất thoải mái, nói cảnh đêm ở Tây Hồ không tệ.
Ánh mắt Kim Lục Phúc chăm chú nhìn về hướng hành cung xa xa, không giống phong
cách Tứ ca hắn, vịt béo đã đi tới đi lui trước cửa mà vẫn còn chưa chịu động thủ?
Ở một nơi nào đó trong hành cung, có một vị công tử đang
uể oải ngồi uống trà. Có người tới bẩm báo.
“Ngũ gia, hôm nay Kim Lục Phúc vẫn đi dạo ở Tây Hồ. Cũng
không thấy người nhà Mộ Dung gia.”
“Vẫn còn đi sao? Tiểu tử, đi chơi vui lắm. Ha ha.” Ngẫm lại,
lại hỏi: “Còn bọn Hoắc Tập Chiêm thì sao?”
“Ở ngoài thành có phát hiện tung tích của bọn họ, lúc này
có lẽ đã vào thành.”
“Được, tốt lắm, ta biết rồi, chuẩn bị cho kỹ, cái gì cũng
không thể thiếu, cái người.. Giang Trạch Dân kia có đến Hàng Châu không?” Người
nào đó hỏi. Nhớ hai lần trước theo lời Tứ ca hắn: “A Y Nỗ Nhĩ và Mộ Dung Tử Ngư
thích Kim Lục Phúc, Mộ Dung Thanh Lam và Giang công tử thích Quý Bạch Ngạc,…
người Hồi kia thích A Y Nỗ Nhĩ, chuyện như vậy rất náo nhiệt nha, lôi kéo tất cả
mọi người cùng tới, vướng mắc này nên để Tiểu Lục từ từ xử lý.”
“Năm ngày trước đã tới rồi ạ.”
Người nào đó xấu xa cười cười. Nghĩ lại, tự nhủ: “Cũng đã
tới lúc phóng tiểu dụ hoặc ra ngoài.” Lững thững đi tới đình viện nơi A Y Nỗ Nhị
ở. A Y Nỗ Nhĩ đang chán chết, thấy hắn đến vội hỏi: “Hòa Cung Thân Vương, có phải
Kim Tiểu Lục đã đến Hàng Châu không?”
“Đã đến, cùng tân phu nhân của hắn đi dạo Tây Hồ.” Hoằng
Trú đáp.
“Tân phu nhân? Là ai?” A Y Nỗ Nhĩ hỏi.
“Còn có thể là ai chứ, vị cô nương họ Quý tên là Bạch Ngạc.”
“Hóa ra là như vậy. Kim Tiểu Lục đang ở đâu? Ta muốn thấy
hắn.”
“Đang ở Tây Hồ. Hôm nơi trời đẹp, để ta sai người bồi
ngươi đi ngắm Tây Hồ một chút, nhiều ngày ở trong hành cung vẫn chưa ra ngoài
ngắm cảnh a.”
A Y Nỗ Nhĩ lắc đầu, đang muốn chạy đi, Hoằng Trú nhắc nhớ
nói: “Không phải vẫn thiếu tiền sao?” Từ trong tay áo xuất ra một tờ ngân phiếu
và mấy nén vàng: “Cầm đi, đúng rồi, vừa nhận được mật hàm của hoàng thượng, Hoắc
Tập Chiêm đang ở kinh thành thỉnh cầu Hoàng thượng trả lại Vương phi.”
A Y Nỗ Nhĩ cầm vàng trong tay nắm chặt mắt nhìn Hoằng
Trú, tỏ vẻ tự mình biết phải làm gì.
[11]: Đây là bài
hai trong bộ “Ấm Hồ thượn sơ tình hậu vũ.” của Tố Thức đời Tống.
Dịch nghĩa:
Mặt nước sáng lóng lánh, mưa vừa tạnh trông càng đẹp
Sắc núi quạnh ráo, mưa lại càng làm cho trông lạ ra.
Có thể đem Tây hồ mà sánh với nàng Tây Tử
Dù trang điểm sơ sài, hay rửa sạch hết phấn son, cả hai đều diễm lệ.
Dịch thơ: (Bản dịch thơ của Nam Trân)
Uống rượu ở Tây Hồ lúc đầu trời tạnh,
sau mưa
Dưới nắng long lanh màu nước biếc
Trong mưa huyền ảo vẻ non tươi
Tây Hồ khá sánh cùng Tây tử
Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời.