Nhất chân tâm (Tập 3) - Chương 24 - 25

Chương 24: Vấn
đề uy tín của Kim Lục Phúc

Còn chưa kịp
vui mừng thì cảm thấy có tiếng xé gió phóng tới, Kim Lục Phúc nhanh chóng kéo
Quý Bạch Ngạc sang một bên, Tiểu Mộ Dung này… đúng là không có lễ giáo bằng lão
Mộ Dung kia.

Tránh rồi lại
tránh, Kim Lục Phúc một mực không buông tay Quý Bạch Ngạc ra, mà Mộ Dung kia ra
chiêu càng thêm sắc bén, tư thế giống như bắt quả tang lão bà cùng tình nhân trốn
chạy. Kim Lục Phúc là ai chứ, luôn luôn nhàn tản, người không gây sự với ta thì
ta quyết không chọc ghẹo tới người, nguyên tắc là đánh thắng được thì từ từ
đánh, mà đánh không lại thì chạy, cho nên căn cứ vào khoảng cách chênh lệch
này, hắn quyết định chạy, chỉ là Tiểu Mộ Dung nổi giận cũng không phải ngồi
không, cả bảy tám người kia đều vây lấy bọn họ. Giờ chỉ có hai lựa chọn, phi
lên trời hoặc độn thổ xuống đất, xuống đất thì khá là khó khăn đấy, hắn cũng
không biết Xuyên Sơn Giáp (thuật độn thổ), mà phi lên trời… bị vây kín
như vậy, kiếm chỗ làm điểm tựa để phi lên cũng khó khăn không nhỏ.

Đang suy
đông tính tây, lại nghe Quý Bạch Ngạc nói: “Kim Tiểu Lục, bọn họ đông người bắt
nạt chúng ta như vậy có chút quá đáng phải không?”

“Đâu phải có
chút quá đáng, mà là cực kỳ quá đáng, không có đạo nghĩa giang hồ, không thấu
tình đạt lý.” Hắn nói, sau đó nhìn nàng: “Nàng nói được à?”

“Tay của
ta cũng đâu có bị quản đâu.” Quý Bạch Ngạc cười nói: “Kim Tiểu Lục, đánh lộn
không tốt, ta đi kiếm thạch đầu.”

“Quý cô
nương?” Tiểu Mộ Dung có chút kinh ngạc kêu lên, đồng thời ra hiệu cho thủ hạ dừng
tay. “Nàng rõ ràng là Quý cô nương, vì sao lại không biết ta?”

“Không phân
biệt tốt xấu đã động thủ đánh người, lại còn ỷ đông hiếp yếu, Mộ Dung công tử,
ngươi đều đối xử với người khác như vậy sao?” Quý Bạch Ngạc nói, sau đó nhìn
Kim Lục Phúc. “Tiểu Lục, chúng ta đi thôi.”

“Quý cô
nương, nàng hiểu lầm rồi, ta sợ nàng bị người ta cưỡng ép, cho nên mới động thủ,
vị tiểu huynh đệ này, đã thất lễ rồi.” Tiểu Mộ Dung nói.

“Đâu có, đâu
có, coi như luận bàn võ nghệ một chút, dù sao cũng không muốn mạng của ta, nếu
không ta còn tưởng ngươi nhân lúc trời tối gió lạnh định giết người cướp thê
cơ.” Kim Lục Phúc cười lạnh nói. “Ngạc nhi, đi thôi.”

Quý Bạch Ngạc
gật đầu, đi qua người Mộ Dung cũng không thèm ngoái lại.

“Quý cô
nương...” Tiểu Mộ Dung kêu lên.

“Mộ Dung
công tử, tiểu đệ họ Kim, ngươi có thể gọi Ngạc nhi là Kim phu nhân hoặc là Kim
thái thái,... bằng không thì phải gọi là Kim Lục Phúc gia -.” Kim Lục Phúc nói.

“Kim Lục
Phúc gia...? Có nghĩa là gì?” Quý Bạch Ngạc hỏi.

“Tức là thê
tử của Kim Lục Phúc ấy mà.”

“Vậy cũng thể
gọi ngươi là Quý Bạch Ngạc gia sao?” Nàng hỏi tiếp.

Hai người
hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới đám người kia và vẻ “tình thâm ý dài” của Tiểu
Mộ Dung

“Đương nhiên
không thể. Ta là nam nhân, nhưng nàng có thể gọi ta là chưởng quầy Quý Bạch Ngạc
gia, hoặc là chủ nhà Quý Bạch Ngạc.” Kim Lục Phúc nói.

“Không được,
nếu như ta là Kim Lục Phúc gia - vậy ngươi sẽ là Quý Bạch Ngạc gia, như vậy mới
công bằng.” Quý Bạch Ngạc nói.

“À, được.”
Kim Lục Phúc vừa cười vừa nói, không cãi với tiểu ngan ngu ngốc nữa, Quý Bạch
Ngạc gia thì Quý Bạch Ngạc gia, cuối cùng cũng chỉ là một cái danh phận thôi
mà.

Lại đi thêm
vài bước, đột nhiên Quý Bạch Ngạc nói: “Không đúng, Kim Tiểu Lục, ngươi không
phải của ta, mà ta cũng không phải của ngươi, ngươi lại đào hố bẫy ta.”

“Này, nha đầu,
nhiều người đã nghe nàng nói “Kim Lục Phúc là Quý Bạch Ngạc gia” rồi, chẳng lẽ
nàng định nuốt lời? Ta mặc kệ, nếu như nàng dám chối bỏ, ta sẽ viết bố cáo khắp
thiên hạ là nàng vứt bỏ trượng phu.”

“Như vậy sẽ
lãng phí bao nhiêu giấy và mực a?” Quý Bạch Ngạc nói, rất tiếc của.

Kim Lục Phúc
lắc đầu, lối suy nghĩ của gia cầm, người bình thường không thể đoán nổi, chỉ có
hắn thông minh như vậy mà thôi.

Không hiểu
vì sao Tiểu Mộ Dung lại không đuổi theo, có lẽ nhận đả kích quá lớn, không nghĩ
tới nữ tử trong lòng chỉ xa cách một tháng đã gả làm thê tử nhà người khác,
đương nhiên, có lẽ có việc quan trọng hơn cần hoàn thành. Nhưng… mấy chuyện này
cũng chẳng liên quan gì tới Kim Lục Phúc, hắn cảm thấy đụng tới Mộ Dung gia
cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Thành Lạc
Dương.

Tháng bảy, mặc
dù ánh mặt trời gay gắt chói chang, nóng tới mức không có chỗ để tránh, bởi vậy
có rất nhiều người tránh nóng mà tới trèo thuyền trên hồ. Trong một con thuyền
nho nhỏ buông lỏng tấm rèm lụa, có một đôi lão gia phu nhân ngồi đối diện nhau.

“Không hiểu
sao trời lại nóng như vậy chứ? Lão đầu tử, chàng không nóng à?” Lão phu nhân hỏi.

“Tĩnh tâm tự
nhiên sẽ lạnh.” Lão đầu tử đối diện nói.

“Tâm tư ta
đây còn chưa đủ lạnh sao, nuôi nhi tử kiểu gì mà nó trốn không thấy bóng dáng
đâu cả, còn làm phiền tới song thân phải đi khắp thiên hạ tìm nó nha. Tiểu tử
thối, tốt nhất đừng để ta thấy mặt, bằng không… ta sẽ đánh gãy chân nó.”

“Được, đánh
gãy chân nó xong, nàng lại tự mà vác cái thân già ra mà chăm cho nó.” Lão đầu tử
cười nói.

“Lão đầu tử,
chàng bấm thử ngón tay xem hỗn tiểu tử này chạy đi đâu? Hai, ba năm rồi không
có chút tin tức nào cả.” Lão thái thái nói.

“Nếu gia bấm
đốt ngón tay mà biết được thì cần gì phải đi khắp nơi chứ.” Lão đầu tử dường
như có chút bất mãn, nhìn lão thái thái. “Dưa hấu tính hàn, ăn hai miếng là đủ
rồi.”

Lão thái
thái buông… miếng dưa hấu thứ ba xuống: “Lão đầu tử, con của ta sẽ không xảy ra
việc gì chứ?”

Lão đầu tử gật
đầu: “Con của nàng là tai họa, yên tâm.”

...

Đợi cho tới
khi bớt nóng, thuyền lại gần bờ, trên bờ đã có xe ngựa sớm chờ. Lão thái thái
nói thật vất vả mới mát mẻ được một ít đã phải trở về, ngồi trong xe ngựa thật
khó chịu.

Xe ngựa đi
theo sau, hai người chậm rãi bước, vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh vậy.

“Chủ nhân, Đại
tiểu thư gửi thư về, hỏi gia và ngài vẫn khỏe chứ, hỏi bao giờ chủ nhân quay về
phương nam?” Một phụ nhân chừng năm mươi tuổi hỏi, trên mặt mang theo ý cười.

“Trở về cũng
vẫn nóng, để tính sau. Bách Hợp, thê tử của Mạnh Ân có bầu rồi phải không?” Lão
thái thái hỏi

Bách Hợp cười
gật đầu.

“Ngươi đã sắp
làm nãi nãi (), còn ta thì ngay cả nhi tử cũng không tìm thấy. Ai nha…
Bách Hợp, ngươi trở về Hàng Châu đi thôi, nhìn Tôn nhi (cháu nội) mới ra
đời thật tốt, ngươi và Ba Lỗ Đô về đi.” Lão thái thái nói.

“Chủ tử, ở
nhà đã có người chăm sóc chúng, vả lại còn có Đại tiểu thư ở đó.” Bách Hợp nói.

“Được rồi,
biết nói cũng không làm ngươi đi được, cùng nhau trở về thôi, tiểu tử chết tiệt
bao giờ muốn về thì về.” Nói xong, lại nghiến răng nghiến lợi.

“Không tìm nữa
sao?” Lão đầu tử hồi lâu không lên tiếng, buột miệng hỏi.

“Không tìm nữa,
cũng may ta đã có hai người khuê nữ (con gái) và hiền tế (con rể)
hiếu thuận.” Lão thái thái nói, trong giọng nói tràn đầy vui vẻ.

Ngày thứ
hai, đoàn người lên đường trở về.

Lại nói về
Kim Lục Phúc và Quý Bạch Ngạc sau khi thoát khỏi Tiểu Mộ Dung thì lên đường chạy
như điên, rốt cuộc cũng tới một nơi tự cho là an toàn, Quý Bạch Ngạc mới nhớ ra
một vấn đề: “Kim Tiểu Lục, cha nương ta đang ở đâu?”

“Đương nhiên
là ở Giang Nam Kim gia.” Kim Lục Phúc vừa cười vừa nói: “Nàng nghĩ thử xem, một
hiền tế như ta, Đỗ mỹ nhân có thể dễ dàng buông tha sao? Không tóm được ta thì
phải tới Kim gia đối phó với lão cha và lão nương ta, tới lúc đó ta còn có thể
phản kháng được sao?”

Quý Bạch Ngạc
nhìn trời: “Ta không đi cùng ngươi đâu, ta tự đi tìm.”

“Ngạc nhi,
sao có thể như vậy chứ? Sao nàng có thể bội tình bạc nghĩa như vậy?” Hắn túm
tay nàng, ra vẻ thương tâm đau khổ.

“Lại loạn
cái gì?” Nàng trừng mắt nhìn hắn: ‘Miệng lưới trơn tru, nói hươu nói vượn, chỉ
giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt.”

“Tiểu Bạch
Ngan, nàng không thể thiển cận chỉ nhìn bề ngoài như vậy, nàng nhìn tâm tư ta
xem chân thành cỡ nào?” Hắn cười hì hì.

Quý Bạch Ngạc
xoa tay nói: “ Thể hiện chút coi, còn chưa từng thấy chân thành là cái dạng
gì.”

Chưa dứt lời
đã bị Kim Lục Phúc cầm tay: “Quý Bạch Ngạc, tuy rằng nàng rất ngốc, còn chưa
xem qua bao nhiêu sách, nhưng có một câu tục ngữ, chắc chắn nàng từng nghe qua,
đó là “Lộ dao tri mã lực, sự cửu kiến nhơn tâm” (Đường dài mới biết sức ngựa,
việc lâu mới thấy lòng người
), biết không?

“Bao lâu?
Hai tháng có đủ không?” Quý Bạch Ngạc hỏi.

Trời ạ, đầu
óc củ cải...

“Cả đời.”
Kim Lục Phúc nói.

Quý Bạch Ngạc
chớp mắt, dường như rất cảm động. Kim Lục Phúc nhếch miệng cười chưa được
một nửa đã nghe Quý Bạch Ngạc nói tiếp: “Cả đời có phải quá dài lắm không?”

Chương 25: A
Y Nỗ Nhĩ lại xuất hiện

Thật vất vả
mới dụ dỗ Quý Bạch Ngạc đi cùng hắn tới hạ lưu Trường Giang (Giang Tô), nhìn ngắm
mai vàng trong mưa, Kim Lục Phúc miêu tả, thời tiết mưa dầm thế này giống như
bao quát tất cả làn khói trong nước, lộ ra một ánh trăng mờ ảo, giống như một tầng
lụa mỏng, lúc trời mưa phùn, cầm ô đi dạo trên Đoạn Kiều Tây Hồ chính là chuyện
phong lưu của những văn nhân mặc khách. Nói một cách ngắn gọn, lúc mưa phùn cảnh
đẹp Giang Nam rất mờ ảo, nhìn Quý Bạch Ngạc cứ ngây người nhìn cảnh mưa lại thầm
lắc đầu, đứa nhỏ ngốc này từ nhỏ chưa từng thấy mưa sao, hận không thể lắp cánh
bay ngay tới Giang Nam, cũng hận không thể làm cho Giang Nam quanh năm suốt
tháng mưa phùn.

Đi về Giang
Nam, Quý Bạch Ngạc bắt đầu hỏi kỹ càng về cảnh vật Giang Nam, hắn cũng không ngại
phiền hà, còn thao thao bất tuyệt kể cho nàng nghe, coi như trò tiêu khiển giết
thời gian.

Hành trình
đi tới Giang Nam lãng mạn vừa bắt đầu một ngày thì lại gặp phải cảnh
đánh nhau. Quý Bạch Ngạc nhìn hắn nói: “Kim Tiểu Lục, ngươi và mấy loại chuyện
đánh lộn này đúng là có duyên nha.”

“Có lẽ vì ta
tương đối trượng nghĩa, hoạt bát ấy mà. Bỏ đi, đánh thì đánh, cũng chẳng liên
quan tới chúng ta.”

“Đúng là
không liên quan tới ta, nhưng…” vươn tay lên chỉ. “Ngươi nhìn xem, người kia
không phải là… mỹ nhân người Hồi sao?”

Theo hướng
tay nàng chỉ, hắn cũng nhìn thấy, người đang quơ đao chính là A Y Nỗ Nhĩ.

Kim Lục Phúc
mặt không đổi sắc. Hai bên đánh nhau, một bên chắc chắn là ngự tiền thị vệ của
Tứ ca hắn, bên kia dù mặc trường bào khoác ngoài y phục, nhưng bộ dáng không giống,
vừa nhìn đã có thể khẳng định là người Hồi, hơn nữa A Y Nỗ Nhĩ lại ra sức liều
mạng, hắn đoán có lẽ là đám người quấy rối từ sa mạc tới thảo nguyên và đi theo
tới tận đây, trước kia chúng có thù oán với A Y Nỗ Nhĩ, hiện tại, nếu để A Y Nỗ
Nhĩ bị bọn họ bắt đi, Tứ ca sẽ cảm thấy mất mặt; nếu Tứ ca cảm thấy mất mặt sẽ
lại gây phiền phức cho hắn, sau đó thế nào cũng nghiến răng nghiến lợi với hắn
cho coi.

Nghĩ hậu quả
trước sau liên lụy tới bản thân, hắn nhìn Quý Bạch Ngạc nói: “Tiểu Bạch Ngan,
nàng đi tìm mấy viên đá vây đám người Hồi kia đi.”

“Được.” Quý
Bạch Ngạc gật đầu, Kim Lục Phúc liền phi thân về phía trước, khinh công thật tốt,
phóng người bay vào giữa vòng vây, A Y Nỗ Nhĩ nhìn thấy hắn liền thở phào nhẹ
nhõm: “Kim Tiểu Lục!”

Kim Lục Phúc
cũng không nói gì, từ dưới đất nhặt lên một trường thương vừa gia nhập hỗn chiến,
vừa để ý động tĩnh của Tiểu Bạch Ngan. Đám thị vệ vừa thấy có người lạ liền rất
căng thẳng, vốn đám người Hồi này đối phó đã đủ khó khăn rồi, nếu thêm cả người
này nữa có lẽ lần này bọn họ sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ, khó có thể giữ
được cái đầu trên cổ, bọn họ nghe nói, Hoàng Thượng dường như rất thích nữ tử
người Hồi này. Cũng may, thấy Kim Lục Phúc cầm trường thương đối phó với đám
người Hồi, bọn họ mới yên lòng, có thêm trợ thủ cũng tăng thêm ý chí chiến đấu.

Kim Lục Phúc
nhất tâm nhị dụng (Một tâm trí mà làm được 2 việc), nhìn Quý Bạch Ngạc
đi vòng sau cái cây, cứ đi vòng quanh trận hỗn chiến này không ngừng khom lưng
phóng đồ, động tác nhẹ nhàng nhanh chóng, mấy người Hồi định giơ đao chém nàng
thì nàng đã nhanh chóng vọt sang một bên, rất nhanh, nàng nhìn Kim lục Phúc cười
cười: “Tốt rồi, một lát..”

Một tiếng
kêu đau đớn vang lên, rồi lại nghe thấy thanh âm ngã phịch xuống đất. Trên mặt
Quý Bạch Ngạc còn lưu lại mất giọt máy, nàng chớp chớp mắt, dường như có chút sợ
ngây người.

Kim Lục Phúc
một tay ôm lưng nàng, một tay linh hoạt sử dụng trường thương đối địch, vốn rất
dễ dàng nhưng vì vướng thêm một người nên phải cố hết sức, nhưng miệng Kim Lục
Phúc cũng không nhàn rỗi: “Tiểu Bạch Ngan, nàng không sao chứ? Sợ tới choáng
váng sao? Hồi hồn mau, hồi hồn mau Tiểu Bạch Ngan.”

Một lát sau,
nhìn thấy binh lính bị thương ngày càng nhiều, tình thế càng lúc càng không khả
quan, Quý Bạch Ngạc hồi hồn kéo tay Kim Lục Phúc: “Đi theo ta.”. Đi theo bước
chân nàng lại tìm được A Y Nỗ Nhĩ ra khỏi vòng kỳ môn độn giáp thuật.

Lúc này người
trong trận pháp giống như… cá nằm trên dao dưới thớt, rất dễ giải quyết.

“Kim Tiểu Lục!”
A Y Nỗ Nhĩ kêu lên, tay áo nhiều chỗ bị rách, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới
khuôn mặt nàng, cười tươi rạng rỡ nhìn hắn.

“Ngạc nhi,
nàng không sao chứ? Đến đây, đã làm nàng hoảng hốt rồi.” Kim Lục Phúc vỗ nhẹ đỉnh
đầu Quý Bạch Ngạc.

“Kim Tiểu Lục,
ngươi giết người.” Quý Bạch Ngạc nói.

“Không có,
không tin nàng nhìn hắn xem, vẫn còn thở mà, chỉ không cẩn thận bị thương tí
thôi.” Hắn cười híp mắt. “Ổn rồi chứ? Được rồi, chúng ta liền đi tiếp.”

“Kim Tiểu Lục!”
A Y Nỗ Nhĩ lại gọi, trong lòng có chút chua xót, trước kia hắn hộ tống nàng tới
thảo nguyên đều rất quan tâm, sao hôm nay lại dè dặt đề phòng như vậy.

“Kêu cái gì
mà kêu, ta có nghe thấy.” Kim Lục Phúc nhìn nàng, rồi lại nhìn đám thị vệ vẫn
còn đang giơ đao đề phòng. “Nhanh lên đường đi, mấy người Hồi này còn chưa chết,
nhân lúc bọn họ vẫn còn bị vây trong trận pháp, các người còn không mau đi? Nhớ
kỹ, không được dừng lại nghỉ ngơi, không ngừng phi ngựa trở về kinh thành đi.”

“Ta muốn đi
cùng ngươi.” A Y Nỗ Nhĩ nói.

Đám thị vệ lại sột soạt di chuyển đao kiếm, Kim Lục Phúc
lắc đầu, đột nhiên nhanh chóng lại gần nàng, tay vừa cử động đã làm người A Y Nỗ
Nhĩ từ từ mềm nhũn, dường như đột ngột ngủ thiếp đi, Kim Lục Phúc ôm nàng vào
trong kiệu, sau đó dặn dò binh linh nhất định phải nhanh chóng trở về kinh
thành.

Bọn họ vội vã đi, Kim Lục Phúc kéo Quý Bạch Ngạc: “Chúng
ta cũng đi thôi, đúng là không hợp bát tự với phương bắc mà, ngày nào cũng gặp
đánh nhau, sau này gặp ít thì tốt hơn.”

“Tiểu Lục, sao ngươi không mang nàng cùng theo?” Quý Bạch
Ngạc hỏi.

“Lạ nhỉ, sao phải dẫn theo nàng ấy? Nàng ấy và ta không
quen không biết, cũng giống nàng và người Mộ Dung gia, dính vào sẽ không tốt.”
Hắn cười hì hì.

“Nhưng mà nàng rất đẹp a?”

“Ta đã nói rồi, xinh đẹp ta nhìn không vừa mắt.”

“Kim Lục Phúc...” Quý Bạch Ngạc véo hắn một cái: “Ý ngươi
là ta cũng không vừa mắt ngươi sao?”

Hắn ra vẻ tủi thân nhìn nàng, xoa xoa cánh tay nói: “Ta
cũng chưa nói là nhìn nàng thuận mắt mà…”

Hai người vì lời này mà lại truy đuổi nhau trong rừng, giống
như trước kia ở trên đỉnh Côn Lôn. Lẽ ra phải tăng tốc, nhưng vì khí trời quá
nóng nên đại miêu có chút khó chịu, mỗi ngày đều nằm gục, thè lưỡi ra sức thở,
Quý Bạch Ngạc sợ nó xảy ra chuyện gì, liền ép Kim Lục Phúc vào thành mua dược
cho nó ăn, mới khá hơn một chút.

Đi vài ngày, tính toán hành trình phải đi qua kinh thành,
Kim Lục Phúc có chút lo lắng, hắn đã thả một đám người sống trở về cho Tứ ca hắn.
Nhìn thấy thái độ dè dặt, bất an dọc đường đi của hắn khiến cho Quý Bạch Ngạc cảm
thấy kì lạ, hỏi hắn có phải đeo án mạng trên lưng không, hắn liền nghiêm túc
nói cho nàng biết, án mạng thì không có, nhưng trước kia hắn vô tình đắc tội với
Hòa Cung Thân Vương (chính là Ngũ A Ca Hoằng Trú) nên đi
ngang qua kinh thành đương nhiên phải cẩn thận một chút, hơn nữa kế tiếp bọn họ
phải áp dụng kế sách vòng vèo, không thể đi đường thẳng. Quý Bạch Ngạc cũng
không thắc mắc, đối với mấy vụ đất đai ở Trung Nguyên nàng có chút mơ hồ, cho
nên cũng đồng ý.

Không biết là thần linh phù hộ hay do Kim Lục Phúc cũng
thông minh, đi hơn mười ngày cũng không còn đụng tới truy binh của “Hòa Cung
Thân Vương”, Kim Lục Phúc cũng buông lỏng đề phòng, quyết định lần này phải nướng
chút đồ mặn để bồi bổ tâm can.

Ngày hôm trước mới đổ mưa, nên trong rừng có chút cảm
giác”Sơn lộ nguyên vô vũ, không thúy thấp nhân y”[9], Quý Bạch Ngạc thích nhìn,
hắn liền nói ở Giang Nam đều như vậy, nàng bán tín bán nghi, hắn liền đọc mấy
câu thơ của cổ nhân để chứng minh, so với nương hắn thường nhớ nhung “Thảo trường
oanh phi nhị nguyệt thiên” [10] linh tinh thì tốt hơn nhiều.

“Kim Tiểu Lục, ngươi có cảm thấy hôm nay có rất nhiều người
tới đốn củi không? Nàng hỏi. Mỗi ngày chạy trong rừng, ngẫu nhiên mới gặp một
hai người, thế mà hôm nay đã gặp ít nhất mười lăm người.

Kim Lục Phúc cười cười, làm gì có tiều phu đốn củi nào mà
lại có ánh mắt lén lút như vậy. “Có lẽ mấy ngày trước trời mưa nhiều, hết củi
đun rồi.”

Quý Bạch Ngạc gật đầu. Hắn cũng không biểu lộ gì cả, lặng
lẽ quan sát bốn phía, trong lòng thầm suy đoán thân phận của bọn người kia.

[9] Hai câu này
trong bài Sơn Trung của Vương Duy.

Bản gốc:

荊谿白石出,

天寒紅葉稀。

山路元無雨,

空嵐濕人衣。

Hán Việt:

Kính khê bạch nhật
xuất,

Thiên hàn hồng
diệp hy.

Sơ lộ
nguyên vô vũ

Không lam thấp
nhân y.

Dịch Nghĩa:

Mặt trời mọc
trên dòng suối hiểm trở

Trời lạnh, lá đỏ
thưa thớt

Trên con đường
núi không có mưa

Hơi núi làm ướt
áo người

Dịch thơ: (Bản dịch của
Phụng Hà)

Khe quanh hửng nắng
rạng đông

Bầu trời lạnh lẽo,
lá hồng lưa thưa

Trên non đường vắng
núi mưa

Giăng giăng hơi
núi, áo ai ướt rồi.

[10] Câu này
trong bài Thôn Cư của Cao Đỉnh

Bản gốc:

村居

高鼎

草长莺飞二月天,拂堤杨柳醉春烟,

儿童放学归来后,忙趁东风放纸鸢。

Dịch thơ:

Thôn cư

Cao Đỉnh

Thảo trường oanh
phi nhị nguyệt thiên ,

Phất đê dương liễu
túy xuân yên ,

Nhân đồng phóng
học quy lai hậu ,

Mang sấn đông
phong phóng chỉ diên 。

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3