Vợ ơi, theo anh về nhà! - Chương 54

Chương
54

Từ sau ngày Giang Ly nói năng lung tung với cô
tiếp tân, những lần sau tôi đi vào XQ, đều vô cùng thuận lợi. Hơn nữa ánh mắt của
nhân viên XQ nhìn tôi, khụ khụ, vô cùng kính sợ, thỉnh thoảng còn pha chút mờ
ám và đố kỵ, tôi rất ít khi có thể hưởng thụ ánh mắt như thế này, thế là tiểu
nhân đắc chí, càng cố gắng đi đưa cơm trưa cho Giang Ly hơn.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã sắp
đến Tết rồi, đa số nhân viên của XQ đều nghỉ rồi, còn Giang Ly lại không biết ấm
ức cho mình.

Thế là trước Ba mươi Tết một ngày, tôi và
Giang Ly lên máy bay đến thành phố K.

Thành K là một thành phố cấp huyện bình thường
ở phía bắc Trung Quốc, cách thành phố L không xa, ngồi xe khoảng hơn một giờ là
đến. Bố mẹ của Giang Ly vẫn luôn sống tại thành K. Tôi đặc biệt muốn xem xem
thành phố K rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt mà lại có thể tạo ra kẻ gây hại cho
nhân gian là Giang Ly như thế này.

Khi chúng tôi đến nhà Giang Ly, trời đã sẩm tối,
xung quanh rất yên tĩnh, trầm lắng. Nhà của Giang Ly ở trong một tòa nhà gia
đình của thành phố K, nghe nói tòa nhà này có rất nhiều người là giáo viên, có
mấy người còn là giáo viên tiếng Anh...

Không sao, tôi không sợ, mẹ chồng tôi còn là
giáo viên ngữ văn cơ, có gì đáng sợ chứ... Tôi vừa đi theo sau Giang Ly vừa
nghĩ ngợi lung tung, lấy lại tự tin cho mình.

Bố mẹ Giang Ly nhiệt tình đón tiếp chúng tôi,
nhưng mà nhìn thấy giáo viên ngữ văn xinh đẹp, tôi vẫn có chút sợ hãi. Ai da,
sao mà tôi lại kém cỏi thế này chứ?

Ăn tối xong, nói chuyện một lát, tôi định đi
ngủ rồi. Hôm nay đi lại cả một ngày, mệt quá!

Nhưng khi ngủ, tôi phát hiện ra vấn đề. Tôi phải
ngủ cùng với Giang Ly trên một chiếc giường, phải đắp cùng một chiếc chăn...

Chiếc giường kia là một chiếc giường đôi tiêu
chuẩn, bé hơn chiếc giường của Giang Ly rất nhiều. Hơn nữa... tôi từ trước đến
nay chưa từng cùng Giang Ly đắp chung một chiếc chăn...

Tôi lén nhìn Giang Ly, hình như anh ta chẳng để
ý gì. Khốn, anh đối với phụ nữ không có cảm giác không có nghĩa là tôi đối với
đàn ông cũng không có cảm giác, được chưa nào!

Kỳ lạ, chẳng hiểu sao mặt tôi tự nhiên lại
nóng rực, tôi cúi đầu ngượng ngùng kéo chiếc chăn kia, không tự nhiên nói: “Cái
đó... Có cần phải tìm mẹ anh hỏi thêm một chiếc chăn không?”

Giang Ly mặt không chút biểu cảm, trả lời chẳng
đúng câu hỏi: “Là mẹ chúng ta.”

“Được rồi, mẹ chúng ta!” Tôi nuốt nước miếng,
có chút căng thẳng. “Vậy...” Rốt cuộc còn có chăn nữa không...

Câu nói của Giang Ly suýt chút nữa khiến tôi
nghẹn chết: “Nhà của chúng tôi hơi nghèo, có thể không có chăn khác nữa.”

Tôi bị sét đánh trúng không nhẹ, miễn cưỡng mới
có thể đứng vững. Thiện tai, nhà của anh nghèo ư? Anh đường đường là người sáng
lập XQ, chắc không thể nào đến chăn cũng không mua nổi chứ?

Giang Ly hình như cũng ý thức được cách nói
này không đáng tin cậy lắm, thế là anh ta nói: “Vậy tôi đi hỏi xem nhé!” Anh ta
nói rồi, quay người đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã quay lại. “Hỏi rồi, có thì
có, đáng tiếc mẹ chúng ta gần đây đang thử một loại băng phiến mới, chăn không
dùng đến đều ngâm vào băng phiến rồi.”

Tôi cắn cắn răng: “Tôi không để ý đâu.” Tôi gần
đây luôn nằm mơ xuân mộng, mơ thấy Giang Ly hôn tôi. Bạn nói xem nếu như tôi
trong lúc ngủ mơ không cẩn thận một cái thú tính đại phát, làm gì Giang Ly, vậy
tôi làm sao sống tiếp đây?

“Cô quyết định chưa?” Giang Ly nhìn tôi vẻ không
vui lắm. “Cô chắc chắn không để ý việc ngửi mùi hỗn tạp giữa hoa đinh hương và
mùi khai của băng phiến chứ?”

Tôi rùng mình một cái, đây là băng phiến gì mà
biến thái như vậy, hoa đinh hương và nước tiểu!

“Cái đó, tôi lại rất để ý.” Được rồi, một chăn
thì một chăn, Quan Tiểu Yến tôi cũng không phải là loại người háo sắc, ừm hừ!

Tôi nằm trên giường, có thể nghe rõ tiếng thở
của Giang Ly bên cạnh, càng có thể rõ ràng nghe được tiếng tim mình đập loạn.
Tôi thực sự điên rồi. Con người tôi tuy thỉnh thoảng có chút háo sắc, nhưng
cũng không phải là người háo sắc đến mê muội đầu óc, huống hồ thái độ của tôi đối
với mỹ sắc từ trước đến nay đều chỉ là đứng từ xa mà nhìn, nhưng mà bây giờ
thì...

Tôi lật người quay lưng lại với Giang Ly, áp bức
trái tim đập loạn của mình. Tôi cảm thấy mình quá bi kịch, lại bộc phát cảm
giác với một người đồng tính.

Bởi vì ban ngày mệt quá cho nên tôi nghĩ ngợi
lung tung một lát, cũng vô thức ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, tôi dậy rất sớm, đương nhiên
Giang Ly còn dậy sớm hơn tôi, nói chính xác là, ba người nhà Giang Ly đều dậy từ
rất sớm để đi tập thể dục buổi sáng rồi... Quả nhiên thói quen biến thái này của
Giang Ly là do di truyền.

Từ buổi sáng khi tôi bắt đầu nhìn thấy Giang
Ly, anh ta cứ thỉnh thoảng lại hắt xì hơi. Thế là tôi có lòng tốt hỏi han,
không ngờ anh ta lại bất mãn nhìn tôi một cái, nói: “Còn không phải là tại cô nửa
đêm cướp chăn của tôi sao? Quan Tiểu Yến, cô ngủ cũng thật khó chịu!”

Tôi đỏ mặt, dứt khoát không để ý đến anh ta nữa.

Ăn sáng xong, bố mẹ chồng tôi đi tìm bút mực,
giấy nghiên bày ra viết câu đối. Đã từ rất lâu tôi chưa xem viết câu đối rồi,
vì vậy trong đầu óc tôi, chỉ có mua câu đối chứ không có viết câu đối. Nhìn
dáng vẻ ba người của gia đình học giả trước mặt này, đang cùng nhau mài mực loẹt
quẹt, tôi đột nhiên cảm thấy mình thật là hạ cấp, á á á á...

Giáo viên ngữ văn xinh đẹp viết xong một vế đối,
ngẩng đầu cười hòa nhã với tôi: “Tiểu Yến, lại đây cùng viết đi.”

Tôi ngại ngùng lắc đầu: “Hi hi, con... con
không biết...”

Giáo viên ngữ văn nhiệt tình kéo tôi đến:
“Không sao cả, Giang Ly cũng không biết. Đón Tết mà viết câu đối thì sẽ mang lại
may mắn cho cả năm.”

Tôi cúi đầu nhìn chữ “Phúc” đoan chính của
Giang Ly kia, trong lòng nghĩ, hóa ra giáo viên cũng hay mê tín và nói dối...

Bỏ đi, viết thì viết, dù gì tôi cũng không phải
là người đạo đức giả, là do mọi người bắt tôi viết, mất mặt cũng chẳng phải là
tôi. Tôi cầm bút lông, khua khua một cái, viết bốn chữ lớn: “Tài nguyên quảng
tiến”[16] lên tờ giấy màu đỏ, có chỗ nét thô đến mức giống như lông mày của chiếc
bút màu mới, có chỗ nét vẽ lại nhỏ xíu như những làn khói, viết xong, tôi cũng
không dám nhìn.

[16]
”Tài nguyên quảng tiến” có nghĩa là “Của cải dồi dào”.

Giáo viên ngữ văn xinh đẹp cười rồi cầm chữ
“Tài nguyên quảng tiến” tôi viết đặt lên chiếc bàn bên cạnh phơi khô, tôi có
chút ngại ngùng, bồn chồn nhìn biểu cảm của mọi người. Bố chồng tôi vẫn không
có gì khác thường, vẫn cười hiền từ, còn Giang Ly, tuy cười, nhưng trên mặt hiện
rõ vẻ khinh bỉ. Thế là đầu óc tôi nóng lên, nói với anh ta: “Thực ra em viết chữ
thảo.”

Tôi vừa nói dứt câu, bố Giang Ly đang viết chữ
thảo một cách chuẩn mực, liền quay mặt đi...

Thế là tôi càng cảm thấy ngượng ngùng. May mà
lúc này, giáo viên ngữ văn xinh đẹp đi đến, tôi giống như tóm được ngọn cỏ cứu
mạng vậy, hy vọng bà đến giải vây. Ai ngờ bà đi đến, hứng khởi viết bốn chữ đẹp
đẽ: “Sớm sinh quý tử”, sau đó lại hưng phấn cầm đi phơi...

Tôi cúi đầu thật thấp, không dám nhìn Giang
Ly. Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, rất nghiêm trọng, tôi nghĩ chắc là tôi
bị bệnh rồi, một căn bệnh kỳ lạ.

Nhiệm vụ dán câu đối giao cho tôi và Giang Ly.
Khi Giang Ly đem chữ “Tài nguyên quảng tiến” của tôi dán lên một chiếc tủ trong
phòng Giang Ly, tôi quay đầu, khuôn mặt trông ngóng nhìn Giang Ly: “Tôi viết rất
xấu, có đúng không?” Thực ra tôi muốn anh ta an ủi tôi mấy câu. >_<

Quả nhiên, Giang Ly an ủi tôi thật: “Cũng được.”

Tôi cảm động nhìn anh ta, lúc này, anh ta nói
thêm một câu: “Ít nhất có thể để trừ tà.”

Tôi: “...”

Buổi chiều, tôi cùng Giang Ly đi chơi hội. Lễ
hội năm mới rất náo nhiệt, tôi mua rất nhiều thứ, đều nhét cho Giang Ly xách.
Những thứ trong lễ hội tuy thú vị nhưng có một chuyện khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
Tôi phát hiện, trong mười lăm phút ngắn ngủi chúng tôi đi bộ từ chỗ khu nhà ở đến
lễ hội, trên đường gặp mười người thì có đến tám người quen Giang Ly, hơn nữa
còn thân thiết chào hỏi anh ta. Người lớn tuổi một chút thì gọi anh ta là “Tiểu
Giang” hoặc “Tiểu Ly”, người trẻ tuổi một chút thì gọi tên anh ta, còn có một số
người gọi anh ta là “Giang ca ca”, “Giang ca”, “Giang tử ca”...

Tôi cảm thấy rất kỳ quái, thành phố K tuy
không lớn nhưng cũng không phải nhỏ nhỉ? Làm sao mà mọi người đều quen thân với
anh ta như vậy?

Tôi có chút khó hiểu, hỏi Giang Ly: “Anh quen
biết bọn họ à?”

Giang Ly vô cùng thản nhiên trả lời: “Không
quen.”

Tôi: “...”

Tôi nhìn thấy bộ dạng như chẳng hề có chuyện
gì của Giang Ly, hãi thay cho anh ta một chút, tiếp đó lại nói: “Nhưng mà bọn họ
dường như đều quen biết anh vậy...”

Giang Ly tiếp tục thản nhiên: “Có lẽ là do
danh tiếng của bố mẹ chúng ta quá lớn.”

Nhìn bộ dạng trấn tĩnh như vậy của Giang Ly,
tôi liền tin, hơn nữa, bắt đầu âm thầm sùng bái hai vị giáo viên nhân dân đó.
Đương nhiên sau này nghe Hàn Kiêu kể lại, tôi mới biết đây rốt cuộc là chuyện
gì.

Hóa ra, hóa ra, hóa ra, độ nổi tiếng của Giang
Ly có khả năng còn hơn cả bố mẹ anh ta nữa... ấy, bố mẹ của chúng tôi, vì sao vậy?

Thành phố K là một thành phố rất nhỏ, giáo dục
ở đây tương đối lạc hậu, nếu ai tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng như
Thanh Hoa, Bắc Kinh, chắc chắn sẽ là sự kiện chấn động toàn thành phố. Mà Giang
Ly, anh ta là thủ khoa đại học cấp tỉnh đầu tiên của bọn họ, không sai, cấp tỉnh,
thủ khoa đại học...

Rất nhiều người thường xem tiết mục mừng xuân
vào đêm Ba mươi Tết, tôi chính là một người như vậy, bố mẹ chồng tôi cũng như vậy.
Còn Giang Ly... anh ta có như vậy không cũng không quan trọng nữa...

Thế là một nhà bốn người vui mừng hứng khởi ngồi
trước ti vi xem chương trình mừng xuân, tuy lễ phục của người dẫn chương trình
thu hút đến mức khiến tôi mất hồn, tuy một số vũ đạo thực sự khiến người ta cảm
thấy hoa mày chóng mặt, nhưng tôi cảm thấy bối cảnh của sân khấu mới thực sự đẹp,
vì vậy tôi xem rất chú tâm. Xem khoảng hơn hai tiếng, ngoài tôi ra, ba người
còn lại đều đã ngáp ngủ. Tôi nhìn trái ngó phải, ngại ngùng nói: “Hay là chúng
ta ngủ sớm đi?”

Giáo viên ngữ văn lắc lắc đầu: “Chúng ta chờ
Giao thừa, nếu con buồn ngủ thì ngủ trước đi.”

Nhưng tôi rất hưng phấn, chẳng thấy buồn ngủ
chút nào.

Lúc này, Giang Ly đột nhiên nói: “Chương trình
mừng xuân này chẳng có ý nghĩa gì nhỉ?”

Tôi vừa muốn lắc đầu, lại thấy giáo viên ngữ
văn và giáo viên toán nhất trí gật đầu. Sao, lẽ nào bọn họ không cảm thấy sân
khấu rất đẹp sao? (cảm phiền cô nhìn vào trọng điểm có được không = =)

Giáo viên toán đề nghị: “Hay là chúng ta xem
phim nhé!”

Hai người còn lại nhất trí tán đồng. Tôi hỏi
Giang Ly: “Phim gì vậy?”

Giang Ly bình tĩnh trả lời: “Phim kinh dị.”

Tôi: “...”

Có cần phải biến thái như thế này không chứ,
đêm Ba mươi Tết xem phim kinh dị? Ba người nhà này đều là người gì chứ, á á á á
á...

Đèn trong phòng đều tắt đi, bốn người ngồi xếp
bằng trên sofa, ánh đèn xanh u ám phát ra từ ti vi chiếu lên mặt bốn người, vô
cùng quái dị.

Tôi nghe tiếng nhạc kinh hồn bạt vía trong ti
vi, cảm thấy da gà nổi hết cả lên.

Tôi không phải là chưa từng xem phim kinh dị,
chính là do trước đây xem nhiều quá cho nên mới càng sợ hãi, vì tôi biết thứ
này rốt cuộc sẽ thấm vào trí não nhiều thế nào. Hơn nữa, nếu như bộ phim này
trước đây tôi đã từng xem thì không nói làm gì, nhưng nghe nói đây là bộ phim mới
nhất của năm nay, hai giáo viên nhân dân vẫn chưa nỡ xem, muốn đợi lúc con
trai, con dâu quay về thì cùng nhau xem.

Tôi coi như được mở rộng kiến thức rồi, hóa ra
phim kinh dị cũng có thể lấy ra để chúc mừng năm mới! >_<

Cuối cùng tôi cũng hiểu Giang Ly một chút rồi,
có bố mẹ mạnh mẽ thế này, anh ta không hung mãnh cũng không được. Đồng thời tôi
cũng thông cảm với anh, nghe nói tiểu tử này từ nhỏ đã được thấm nhuần phim
kinh dị, chẳng trách tính cách anh ta bây giờ lại biến thái như thế, thực ra
cũng không thể hoàn toàn trách anh ta được...

Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một chiếc đầu
bê bết máu!

Tôi thét lên một tiếng thảm thiết, tiện tay
tóm luôn thứ bên cạnh, nắm thật chặt. Khi tôi bị thứ đó nắm ngược lại, tôi mới
phát hiện, hóa ra thứ tôi tóm là tay Giang Ly.

Mặt tôi đỏ gay, ngượng ngùng gạt tay anh ta,
tiếp tục xem phim. May mà bây giờ trong phòng tương đối tối, mọi người không
nhìn thấy sự ngượng ngùng của tôi.

Cùng với sự phát triển của tình tiết bộ phim,
trong phòng thỉnh thoảng truyền đến một vài tiếng hét lớn của tôi, ngoài ra, chỉ
có những âm thanh khiến người ta kinh hãi đến dựng tóc gáy trong phim.

Sau đó, khi nữ nhân vật chính nửa đêm canh ba
đi trong vườn hoa của mình, xung quanh có ánh sáng nhàn nhạt, u ám, khiến tâm
trạng nặng nề vô cùng. Trong vườn hoa yên tĩnh như chết vậy, khiến người ta cảm
thấy sẽ có chuyện gì đó phải xảy ra vậy.

Nữ nhân vật chính cất bước đi vào sâu trong vườn
hoa, từng bước, từng bước.

Tôi nín thở, mắt không chớp, nhìn chăm chăm
vào màn hình ti vi. Xuất hiện rồi, kẻ kia xuất hiện rồi...

Chính vào lúc này, một cánh tay chậm rãi bò
lên vai tôi...

Tôi lớn tiếng kêu “á”, muốn nhảy dựng lên khỏi
sofa, gạt bàn tay kia ra, nhưng lại bị bàn tay kia giữ chặt cứng trên ghế!

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì, lại bị chủ nhân
của bàn tay kia kéo vào lòng, ôm thật chặt. Sau đó, người kia cười cười, nhỏ giọng
khẽ nói lên vành tai tôi: “Toàn là giả, cô sợ cái gì chứ?”

Thừa lời, tôi cũng biết là giả, nhưng mà...
nhưng mà vẫn rất đáng sợ...

Không đúng, là Giang Ly ư? Giang Ly, anh ta lại
dọa tôi? Tôi giãy giụa muốn vùng thoát khỏi Giang Ly, đồng thời phẫn uất chất vấn
anh ta: “Giang Ly, sao anh lại dọa tôi?! Anh có biết là anh dọa người ta, người
bị dọa sợ quá sẽ chết không?!”

Giang Ly không buông tay ra, cằm hơi vểnh lên,
nói: “Mau xem đi, người chết không đầu kia xuất hiện rồi.”

Tôi quay đầu, nhìn vào màn hình ti vi, chỉ thấy
thi thể không đầu kia đang lặng lẽ xuất hiện sau lưng nữ nhân vật chính, sau đó
nó đưa hai tay lên, nhẹ nhàng giữ lấy đầu của cô ta...

Tôi kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm chặt lấy Giang
Ly, vùi mặt vào lồng ngực anh ta không dám nhìn nữa. Quá... quá đáng sợ!

Tôi cảm thấy mình chắc chắc là bị phim kinh dị
kích thích làm rối loạn thần kinh rồi, bởi vì tôi cảm thấy lồng ngực của Giang
Ly hình như có sự chấn động nhè nhẹ, anh ta hình như... đang cười?

Xem phim kinh dị không hét cũng không sao, còn
có thể cười được ư? Quả nhiên thế giới này không chân thực bằng phim kinh dị!

Tôi nằm trong lòng Giang Ly, đột nhiên phát hiện,
tư thế của hai chúng tôi như thế này là vô cùng mờ ám. Tôi cảm thấy mặt của
mình giống như đang bị thiêu cháy, mọi thứ xung quanh đều không tồn tại nữa, chỉ
còn lại cánh tay mạnh mẽ và lồng ngực săn chắc của Giang Ly. Tôi cẩn trọng ngẩng
lên nhìn Giang Ly, phát hiện anh ta đang nhìn chăm chú vào màn hình ti vi,
không một chút biểu cảm. Hai tay anh ta vẫn giữ lấy tôi, hoàn toàn không có ý bỏ
ra, giống như tất cả đều là điều đương nhiên, bình thường vậy.

Tôi cúi đầu, trong lòng hơi buồn. Hóa ra Giang
Ly không để ý, anh ta thực sự không để ý một chút nào, anh ta ôm tôi, chỉ giống
như ôm một chú mèo đang bị kinh sợ, thong thả mà tự nhiên.

Anh ta sẽ không thích tôi, anh ta thích đàn
ông.

Nhưng mà... tôi hình như có một chút thích anh
ta rồi...

Tôi dụi dụi vào cổ Giang Ly, chọn một tư thế
thoải mái dựa vào lòng anh ta. Tuy cái ôm này không thuộc về tôi nhưng mà... cứ
để tôi mượn một chút nhé! Tôi biết làm như thế này là không đúng, nhưng tôi
không khống chế được mình rồi.

Tôi thật bội phục mình, trong hoàn cảnh hỗn loạn
như thế này mà lại có thể ngủ được. Có lẽ là bởi vì cái ôm của Giang Ly quá ấm
áp, quá thoải mái nhỉ?

Tôi không đợi được Giao thừa, cũng không đợi
được xem pháo hoa mừng năm mới. Khi tôi tỉnh lại, đêm đã khuya rồi, bên giường
bóng đèn sáng màu cam, ấm áp mà tĩnh lặng!

Tôi là vì buồn tiểu mà tỉnh lại.

Khi tôi mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, cảm thấy
trên phần eo hơi nặng, lưng dựa vào một thứ cứng cứng. Tôi bừng tỉnh, duỗi tay
ra sờ chỗ eo, sau đó sờ được một cánh tay.

Thế là tôi nhanh chóng tỉnh táo. Sau đó, tôi
liền phát hiện, tôi đang ngủ trong lòng của Giang Ly.

Lúc này chúng tôi nằm nghiêng trên giường, tôi
dựa vào ngực của Giang Ly, anh ta giữ lấy eo tôi, cằm tỳ lên đầu tôi, tư thế vô
cùng thân mật, cứ giống như một đôi vợ chồng ân ái.

Đầu óc của tôi giống như bị một thứ gì đó nặng
trịch đập một cái vậy, rất lâu sau mới kéo được thần phách quay về. Nhưng trong
đáy lòng tôi lại cuồn cuộn dâng lên, Giang Ly, vì sao anh lại ôm tôi ngủ?

Nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng tôi thấp thỏm
hy vọng một đáp án nào đó, nhưng mà đáp án đó bị tôi phủ định hết lần này đến lần
khác.

Trong lòng tôi đấu tranh một hồi, phát hiện
mình thực sự không cách nào tìm được sự cân bằng giữa tình cảm và lý trí, chỉ
có thể dứt khoát gạt phăng hết những thứ linh tinh, rối loạn trong đầu kia đi,
giải quyết vấn đề sinh lý trước, quan trọng hơn.

Thế là tôi bò ra khỏi lòng Giang Ly, khoác chiếc
áo vào, đi vào nhà vệ sinh.

Khi quay lại phòng ngủ, tôi do dự một chút, nằm
bên cạnh Giang Ly, cách anh hơi xa một chút. Có một số thứ tôi đã không có được,
vậy thì tôi tình nguyện không hy vọng nữa, như thế này tôi sẽ dễ dàng bỏ cuộc
hơn.

Nhưng mà tôi vừa nằm xuống, liền bị Giang Ly
kéo vào lòng, anh ta lại ôm lấy tôi.

Tôi cảm thấy trái tim mình gần như muốn nhảy
ra khỏi lồng ngực, cơ thể cứng đơ không dám cử động.

Giang Ly lại ở bên tai tôi, như đang nói mơ:
“Đừng nghĩ ngợi lung tung, mau ngủ đi.”

Trái tim tôi chùng xuống, lấy hết dũng khí gọi:
“Giang Ly!”

Giang Ly đáp lại một tiếng.

Tôi nuốt nước miếng, căng thẳng vô cùng:
“Anh... vì sao anh muốn ôm tôi ngủ?”

Giang Ly trả lời: “Quan Tiểu Yến, cô không phải
thực sự muốn tôi bị lạnh chết chứ?”

Tôi thả lỏng cơ thể, không biết nên vui hay
nên buồn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3