Vợ ơi, theo anh về nhà! - Chương 49 - 50
Chương
49
Sau hai giờ đồng hồ, tôi và nô lệ của tôi đưa
một đống quà đến gõ cửa nhà mẹ tôi. Ngoại trừ quà ra, chúng tôi còn mang trang
bị trượt tuyết hôm nay mới mua. Mẹ tôi lên tiếng, bảo chúng tôi hôm nay ngủ lại
ở chỗ bà, vì không để lỡ hành trình của ngày mai, hôm nay chúng tôi giống như
chim di cư vậy.
Trên đường đi KTV, tôi hỏi mẹ tôi, ngày mai dự
định làm gì, có muốn đi trượt tuyết cùng với chúng tôi không.
Mẹ tôi xua xua tay nói: “Không, mẹ có việc.”
Tôi bị dáng vẻ thần bí của mẹ tôi làm cho kinh
ngạc, chẳng hiểu gì cả: “Mẹ có việc gì? Gặp bạn trên mạng à?”
Mẹ tôi lại cười híp mắt không chịu hé răng:
“Con không cần lo, dù gì cũng chẳng phải chuyện của con.”
Tôi thở dài, hôm nay những người này sao kỳ lạ
như vậy.
Thực ra, với việc hát karaoke tôi vẫn có tâm
lý sợ hãi. Mượn một câu của Giang Ly hình dung tôi hát, đó chính là, người khác
hát thỉnh thoảng lạc giọng, tôi hát là thỉnh thoảng không lạc điệu. Mẹ tôi thường
xuyên bực tức đập đầu tôi, cảm thán bà là một ca sĩ thiên tài, sao lại sinh ra
được một đứa con gái không phát âm được hết các thanh điệu như tôi. Tuy tôi có
mấy phần hoài nghi đối với từ “ca sĩ thiên tài” này, nhưng cân nhắc đến việc
tôi thực sự phát âm không rõ các thanh điệu là có chút quá đáng, bởi vậy, tôi
cũng không bóc mẽ bà ấy.
Nhưng hôm nay tôi lại không lo lắng, sợ cái
gì, mẹ tôi ức hiếp tôi, tôi sẽ ức hiếp Giang Ly, ai bảo anh ta là nô lệ của tôi
chứ!
Chúng tôi vừa mới vào phòng karaoke của KTV,
tôi liền đá Giang Ly đi chọn bài, sau đó ngồi xuống cạnh mẹ tôi, đưa nước, cầm
mic cho bà, hầu hạ để bà thoải mái.
Mẹ tôi dưới sự phục vụ của con gái, con rể, lần
lượt hát các ca khúc cách mạng kinh điển như Phương đông đỏ, Hát dân
ca cho Đảng nghe, Thập tống hồng quân... Tôi ngồi bên cạnh nghe đến
mức tóc sắp dựng đứng cả lên.
Mẹ tôi hát hơi chuyên tâm quá, không phát hiện
ra sự day dứt của tôi, còn Giang Ly thỉnh thoảng quay đầu nhìn tôi, vẫn nhịn
không cười gian trá. Tôi tức giận, tiểu tử này rõ ràng đang cười trên sự đau khổ
của người khác! Thế là tôi nhặt một chiếc mic khác lên, nói với Giang Ly: “Anh,
đi gọi một cốc sinh tố cho em!”
Giang Ly tuân lệnh chuồn lẹ ra ngoài. Tôi đang
đắc ý, không đề phòng mẹ tôi cầm chiếc mic gõ vào đầu tôi, vừa gõ vừa quát mắng:
“Đứa trẻ này, Giang Ly, con cũng chiều hư nó quá rồi!”
Tôi ôm đầu, rụt cổ ấm ức nhìn mẹ tôi, mẹ chẳng
hiểu cái gì cả, được chưa! Tôi đã bị anh ta ức hiếp nửa năm rồi, khó khăn lắm mới
có cơ hội huênh hoang một chút, lần này còn là dùng thân thể đổi lấy đó
(này!)...
Giang Ly cười he he bưng cốc sinh tố đến trước
mặt tôi, nói với mẹ tôi: “Mẹ, Tiểu Yến chỉ đùa với con thôi.”
“Giang Ly, con không cần bảo vệ nó, con gái của
mẹ, mẹ hiểu rất rõ.” Mẹ tôi nói, vẫn chưa hết bực, lại gõ đầu tôi.
Tôi ôm đầu, bi phẫn nói: “Mẹ đừng gõ con nữa,
gõ nhiều sẽ thành ngu đó.”
Mẹ tôi lại nói: “Con đã rất ngu rồi, mẹ chẳng
lo con ngu hơn chút nữa.”
Thiện tai, tôi bắt đầu hoài nghi rốt cuộc tôi
có phải là con gái ruột của bà không.
Tôi nhìn nô lệ của mình một cái, hy vọng anh
ta có thể đỡ lời giúp tôi, đáng tiếc là, biểu cảm của anh ta lúc này... là bộ mặt
tán đồng, thế là tôi càng phẫn nộ.
Tôi cho rằng Giang Ly sẽ hùa với mẹ tôi, mượn
cớ cười nhạo tôi, ai biết được, anh ta lại nói: “Thực ra ngốc cũng có chỗ tốt của
ngốc.”
Đây là gì chứ, rõ ràng bao hàm nghĩa xấu? Tôi
phóng qua một ánh mắt sắc như dao, trưng ra khí thế hống hách thường có của chủ
nô lệ, nói với Giang Ly: “Anh mau đứng sang một bên cho em, ở đây không có chỗ
để anh nói chuyện!”
Tôi vừa nói xong, mẹ tôi liền đập một cái lên
đầu tôi: “Ăn nói kiểu gì đó! Giang Ly, con đừng để ý đến nó, lại đây hát.” Mẹ
tôi nói, chỉ chỉ tôi: “Con! Đi chọn bài!’
Tôi câm nín hỏi trời xanh, nước mắt ròng ròng.
Tôi nhìn ra rồi, có mẹ tôi chống lưng, tôi muốn ức hiếp Giang Ly cũng chỉ là vọng
tưởng mà thôi.
Tôi hỏi Giang Ly hát bài gì, anh ta thản nhiên
trả lời: “Trừ Châu Kiệt Luân ra, những bài khác đều được.”
Thế là tôi tùy tiện chọn một đống bài hát của
Châu Kiệt Luân, rồi lại ngồi xuống bên cạnh mẹ tôi.
Giang Ly nghiêng đầu nhìn tôi, đắc ý cười cười
nói: “Thực ra tôi rất thích hát bài hát của anh ta.”
Tôi... tôi bi phẫn lần thứ n! Tiểu tử này gian
trá quá, anh ta biết tôi sẽ cố ý chọn bài anh ta không thích, cho nên anh ta
nói anh ta không thích Châu Kiệt Luân, thực ra là anh ta thích!
Tại sao tôi luôn trúng kế của anh ta, đây rốt
cuộc là vì sao...
Lúc này mẹ tôi cười trên sự đau khổ của người
khác nhìn tôi, biểu cảm đó giống như đang nói: Ngốc nghếch chưa? Trúng kế rồi
chứ?
Trong lòng tôi có một tiếng phản hồi yếu ớt:
Thực ra không phải tôi ngốc, là Giang Ly quá giảo hoạt...
Tôi đang đắm chìm trong sự bi phẫn, còn chưa kịp
thu hồi hồn phách thì, Giang Ly đã bắt đầu hát rồi. Thế là tôi... tiếp tục
trong sự bi phẫn...
Tôi chỉ không hiểu, vì sao ông trời lại ưu ái
đem tất cả mọi thứ cho anh ta? Bề ngoài đẹp đẽ, thân hình đẹp, còn có một đầu
óc phát triển đến mức có chút quá đáng, ngoài những thứ đó ra, còn rất nhiều thứ
phức tạp lung tung nữa, chơi cổ phiếu, diệt virus, sửa máy tính, còn có thể
giúp tôi trộm tài khoản (trộm lại tài khoản của mình). Hơn nữa, cuộc sống của
anh ta còn rất lành mạnh, không có thói quen xấu, phẩm vị lại tốt, dường như
còn là một kiện tướng thể thao...
Bây giờ, tôi lại phát hiện, tiểu tử này cũng
có thể hát hay như thế này!
Giang Ly hát bài đầu tiên là Thanh Hoa Từ,
giọng của anh ta vốn dĩ rất thấp trầm, khi hát bài hát này lại có thêm dư vị của
sự cô độc, khiến cho lòng người ta cũng có chút thê lương và u sầu. Tôi trước
đây nghe Thanh Hoa Từ vô số lần, mỗi lần đều cảm thấy hay, nhưng cụ thể
hay ở đâu thì không rõ. Hôm nay bên tai nghe Giang Ly hát, mắt nhìn lên MV kia,
không biết vì sao mà lại thấy buồn.
Vì sao hai người bọn họ không thể ở cùng nhau,
vì sao hai người bọn họ hết lần này đến lần khác sai lầm, vì sao Thanh Hoa Từ đẹp
như vậy, bài hát kia đẹp như vậy, tôi nghe đến mức muốn khóc...
Khi tôi đang đắm chìm trong những rung động mà
Thanh Hoa Từ mang đến, mẹ tôi đã cùng với Giang Ly hợp ca bài Thiên
lý chi ngoại.
Lần này giọng của Giang Ly rõ ràng có chút lạnh
giá, khi hát đến câu “tiễn em rời xa” rõ ràng là có một chút lưu luyến, một
chút đoạn tuyệt, đến ánh mắt cũng phức tạp. Tôi nghiêng mặt nhìn dáng vẻ của
anh ta, không kìm được có cảm giác sùng bái. Giang Ly thực sự là “ca sĩ trời
phú” đấy chứ?
Hát xong Thiên lý chi ngoại, mẹ tôi vỗ
tay, bà nhìn Giang Ly tán thưởng, sau đó lại khinh bỉ nhìn tôi, lắc lắc đầu.
Tôi đầm đìa mồ hôi, đây rõ ràng là sự kỳ thị!
Thế là tôi không cho phép mình lùi bước, cầm mic lên, quyết định hợp ca cùng
Giang Ly bài tiếp theo - Biển san hô.
Rất nhanh chóng tôi phát hiện ra tôi đang tự
mình tìm đường chết. Tốt xấu đều là tương đối, nếu như tùy tiện tìm một kẻ có
chất giọng tồi tệ hợp ca với tôi, xem ra mọi người cũng sẽ không cảm thấy tôi
hát quá lạc điệu. Nhưng bây giờ thì sao, bây giờ là Giang Ly!
Tôi run rẩy cầm lấy mic, sợ sệt nhìn Giang Ly.
Bây giờ hối hận cũng chẳng có tác dụng gì rồi, đành mặt dày, cứng đầu vậy. Mục
tiêu của tôi bây giờ là, không chỉ có mình lạc điệu, phải tranh thủ khiến cho
Giang Ly lạc điệu theo.
Tôi hát Biển san hô giống như đọc rap vậy,
đáng tiếc khả năng diễn xuất của tôi không khiến cho Giang Ly lạc điệu, đây ít
nhiều cũng khiến tôi có chút hối hận. Nhưng tôi cảm thấy mình hôm nay phát huy
không tồi, so với tôi của quá khứ, mạnh hơn nhiều rồi, tuy tôi vẫn lạc điệu,
nhưng ít nhất cũng có thể theo được nhịp âm nhạc... Tôi cự tuyệt thừa nhận tiến
bộ của tôi là nhờ có Giang Ly.
Khi tôi hát đến câu: “Quay người bỏ đi, có lời
không nói ra được”, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại quay đầu nhìn sang Giang
Ly. Không ngờ Giang Ly cũng đang nhìn tôi, dưới ánh đèn mờ mờ trong căn phòng
karaoke, ánh mắt của Giang Ly sáng như sao mai. Nhưng ánh mắt đó giống như tràn
đầy cảm xúc khó nói thành lời, khiến tôi có chút khó hiểu. Trong lòng tôi có một
cơn nôn nóng, quay đầu đi không nhìn anh ta nữa.
Lúc này mẹ tôi vỗ vỗ vào vai tôi, nhắc nhở
tôi: “Con gái, con hát sai từ rồi.”
Giang Ly lại hát mấy bài nữa, đều là của Châu
Kiệt Luân, hơn nữa đều rất thương cảm. Tôi cảm thấy mình hôm nay thật kỳ lạ, giống
như ma quỷ vậy, nghe giọng hát của anh ta có cảm xúc gì đó như mất mát, u buồn,
tiếc nuối... trong lòng càng lúc càng buồn, trước đây khi nghe những bài hát
này, tôi không hề có cảm giác đó.
Thế là tôi buồn bã chỉ trích Giang Ly: “Giang
Ly, anh hát những bài hát gì mà giống như oán phụ vậy!”
Giang Ly im lặng một hồi, ngước mắt nhìn tôi,
nói có chút ấm ức: “Đây là cô chọn bài mà.”
Tôi: “...”
May mà bài hát tiếp theo giải vây cho tôi, Nghe
lời mẹ, bài hát này không u buồn, còn có thể nịnh bợ mẹ tôi.
Giọng thấp trầm của Giang Ly vang trong căn
phòng, tôi mê mẩn lắng nghe.
“Hãy nghe lời của mẹ, đừng làm mẹ đau lòng
Hãy mong mình mau lớn, để còn bảo vệ mẹ
Mái tóc mẹ bạc phơ, hạnh phúc luôn nảy nở
Phép thuật của thiên sứ, hiền hòa và ấm áp.”
Tôi đổ vào lòng mẹ, cười nịnh bợ: “Mẹ, con nhất
định nghe lời mẹ!”
Mẹ tôi xoa đầu tôi, tâm trạng vui vẻ: “Thật
sao?”
Tôi gắng sức gật đầu, đùa nghịch tay của mẹ
tôi: “Đương nhiên rồi, mẹ chính là mẹ đẻ của con.” Tuy thỉnh thoảng tôi cũng
hoài nghi một chút...
Thế là mẹ tôi nói: “Vậy mẹ muốn có cháu ngoại.”
Tôi: “...”
Chương
50
Ăn tối xong, một nhà ba người chúng tôi (lời
nói này sao mà khó chịu như vậy) ngồi trước ti vi xem chương trình giải trí.
Giang Ly không thích xem chương trình này, trước đây chúng tôi thường xuyên
tranh nhau ti vi. Nhưng hôm nay anh ta không dám, bởi vì mẹ tôi cũng thích xem
giải trí.
Do mẹ tôi cả ngày hôm nay luôn thiên vị Giang
Ly, điều này khiến tôi không vui, vì vậy tôi tính kế muốn bôi xấu Giang Ly một
chút. Thế là tôi dựa vào vai mẹ, vừa xem ti vi vừa nói: “Mẹ, Giang Ly luôn nói
chương trình giải trí không hay, mẹ nói xem con người anh ấy có phải là có vấn
đề không?”
Mẹ tôi đang cười ha ha vì những lời nói của
người dẫn chương trình, nghe thấy lời tôi, bà đẩy đầu tôi ra, nói: “Thứ con
thích người khác nhất định phải thích sao, mẹ bình thường không dạy con như vậy,
sao càng lớn con càng xấu xa thế?”
Tôi xoa xoa đầu, không phục, thế là lại một lần
nữa dựa vào vai mẹ tôi, tiếp tục tố cáo: “Giang Ly còn nói, cứ xem những thứ
này sẽ càng ngày càng ngu.”
Mẹ tôi đẩy đầu tôi đến vai của Giang Ly, giúp
Giang Ly giải thích: “Ý của nó là, xem những thứ thế này sẽ khiến cho người ngu
càng ngày càng ngu.”
Tôi ngồi dậy, muốn tiếp tục lý luận với mẹ
tôi, không được ức hiếp người như vậy, lại còn ức hiếp con gái ruột của mình nữa
chứ! Ức hiếp con gái ruột đã đành, còn bảo vệ cho con rể thì không thể chịu được!
Mẹ tôi không đợi tôi mở miệng, lại đẩy tôi lên
vai của Giang Ly, sau khi thi hành bạo lực còn dương dương tự đắc nói: “Đừng có
cuốn lấy mẹ, nghĩa vụ nuôi dưỡng con của mẹ đến năm con mười tám tuổi chấm dứt
rồi, bây giờ người nuôi dưỡng con là Giang Ly!”
Thiện tai, là tôi đang nuôi dưỡng anh ta, được
chưa nào! Anh ta mỗi ngày đều ăn cơm tôi nấu, mặc quần áo do tôi giặt!
Tôi vừa muốn nói thì bị Giang Ly khoác vai kéo
tôi và lòng, cánh tay anh ta rất khỏe, ấn đến mức tôi không thể động đậy. Tôi bị
kẹp chặt lại, dựa vào ngực anh ta. Tôi rất phẫn nộ, anh ta rõ ràng là nô lệ của
tôi, thật là phản rồi! Nhưng trước mặt mẹ tôi, tôi lại không tiện làm gì, mà
cho dù tôi có làm gì thì người xui xẻo nhất định sẽ là tôi.
Giang Ly ôm lấy tôi, thân mật dụi cằm lên đầu
tôi, sau đó tôi nghe thấy anh ta cười nói với mẹ tôi: “Con chỉ thỉnh thoảng đùa
với Tiểu Yến, không ngờ cô ấy nhớ thế.”
Tôi phẫn nộ, thỉnh thoảng đùa ư? Tôi ít nhất mỗi
tuần đều có thể nghe thấy một lần!
Tôi giằng co, Giang Ly cũng thả tôi ra. Tôi dựa
vào sofa, vò vò đầu, phẫn nộ lườm anh ta. Giang Ly thản nhiên tự đắc cười, giống
như tôi không phải đang lườm anh ta mà là đang dụ dỗ anh ta vậy... Tôi thèm
vào, làm sao lại nghĩ đến từ “dụ dỗ” này chứ, thật đúng là gặp ma rồi, nói “dụ
dỗ” thì phải là Vương Khải hoặc Tiết Vân Phong “dụ dỗ” chứ!
Tôi lắc lắc đầu, thế giới này càng ngày càng kỳ
lạ.
Buổi tối, lúc đi ngủ, tôi ôm lấy mẹ, cười hi
hi nói: “Mẹ, con muốn ngủ với mẹ.”
Mẹ tôi chán nản đẩy tôi ra: “Con nói linh
tinh, vớ vẩn gì vậy?”
Tôi luẩn quẩn quanh bà, giống như một con chó
con nịnh bợ: “Mẹ, con muốn ngủ với mẹ, đã rất lâu rồi con chưa ngủ với mẹ...”
Mẹ tôi ngáp dài, không thèm nhìn tôi.
Lúc này, Giang Ly phát huy tác dụng nô lệ của
anh ta: “Mẹ, Tiểu Yến nhớ mẹ, cứ để cô ấy ngủ cùng với mẹ đi.” Anh ta nói rồi,
ngừng lại một chút, lại nói tiếp: “Dù gì cơ hội của hai bọn con ở bên nhau cũng
còn rất nhiều.”
Thế là mẹ tôi vui vẻ đồng ý.
Thiện tai, phân biệt đối xử, chỉ biết mình!
Tôi đi theo sau mẹ tôi, quay đầu, tức giận lườm Giang Ly một cái.
Tôi dang chân, duỗi tay ngã vật xuống giường,
mẹ tôi đi đến, đập một cái vào đầu tôi, vô cùng nghiêm túc nói với tôi: “Nói,
có phải con và Giang Ly cãi nhau rồi không?”
Tôi xoa xoa đầu, ấm ức trả lời: “Không có
mà...”
Mẹ tôi thở dài thườn thượt: “Tiểu Yến à, con
cũng lớn rồi, không còn nhỏ nữa, vì vậy mẹ hy vọng con đừng bỏ lỡ Giang Ly.”
Tôi cười ngốc nghếch, nói: “Mẹ, mẹ nghĩ hơi
nhiều rồi.”
Mẹ tôi lườm tôi một cái: “Bản thân con không
biết trân trọng, Giang Ly, nó đối với con thực sự là quá tốt rồi.”
Mẹ à, mẹ không hiểu đâu, hôm nay anh ta là nô
lệ của con, anh ta không dám phản đối con, được chưa?
Thấy tôi không nói gì, bà bổ sung: “Phụ nữ ấy
à, tìm một người đàn ông có thể sống cùng mình cả đời không dễ, con thì lại
không biết yêu thương Giang Ly.”
Tôi vùi đầu trong chăn, vẫn không nói gì. Chữ
“cả đời” này của mẹ tôi tác động đến tôi rồi, nói thật lòng, tôi vẫn chưa thực
sự nghĩ đến chuyện sẽ sống cùng Giang Ly cả đời này. Trước đây, lúc ngốc nghếch
cũng đã nghĩ sẽ sống cả đời với Vu Tử Phi, kết quả thì sao? Bây giờ tôi và
Giang Ly ở cùng nhau, cơ bản chỉ là sống biết ngày nào hay ngày đó, nếu như thực
sự sống tiếp như thế này cả đời thì sao? Hình như cũng chẳng phải là chuyện gì
xấu... nhưng vì sao lòng tôi lại hiện rõ sự trống rỗng nhỉ?
Sáng sớm vừa mới ngủ dậy đã chẳng thấy mẹ tôi
đâu nữa. Tôi thực sự rất hiếu kỳ, bà nóng lòng thế này rốt cuộc là có chuyện
gì, nhưng mà lão thái thái kia ngậm chặt miệng không chịu hé lời.
Ăn sáng qua loa, tôi và nô lệ của tôi đi thẳng
đến khu trượt tuyết.
Giang Ly tương đối thích ván trượt đơn, tôi cảm
thấy đây chắc là do dùng ván đơn xem ra tương đối sặc sỡ, tương đối đẹp trai,
nhưng đúng là thực ra Giang Ly còn rất cool.
Đương nhiên tôi thì ván đơn hay ván đôi cùng
thế, tôi đều không biết trượt. Nhưng Giang Ly đã đồng ý dạy tôi, đương nhiên
tôi cũng phải trượt ván đơn.
Tôi giẫm chân lên ván trượt tuyết, cảm thấy
hai chân cứng đờ, giống như cứ hễ cử động là sẽ ngã nhào, thế là tôi chẳng dám
cử động, đứng đần ra một chỗ. Sau đó, Giang Ly không nói tiếng nào, đẩy tôi một
cái...
Câu nói kia nói ra thế nào nhỉ? Đúng, giống
như một mũi tên rời cung vậy, “vụt” một cái liền bay đi... Tuy tôi không khoa
trương như mũi tên nhưng mà tốc độ cũng đủ để ngạt thở, huống hồ tôi đang đứng ở
một con dốc, càng trượt xuống dưới, tốc độ càng nhanh. Tôi bị dọa cho thất
kinh, mở rộng tay cuồng loạn hét oang oang, gắng sức vươn về phía sau, hy vọng
có thể giảm bớt tốc độ, đáng tiếc là không có tác dụng. Tôi cảm thấy mình giống
như ngồi trên một chiếc xe mất kiểm soát không có người lái, bất kỳ lúc nào
cũng có khả năng xảy ra sự cố.
Thế là sự cố thật sự xảy ra rồi...
Chính vào lúc tôi há miệng, khua tay lắc trái
lắc phải, không đứng vững được, “huỵch” một tiếng đổ nhào xuống tuyết. Tuy
không đến mức bị thương nhưng mà... mông rất đau!
Giang Ly giẫm trên ván trượt tuyết, chậm rãi
uyển chuyển trượt đến. Con đường anh ra trượt ngoằn ngoèo như một con rắn, rẽ
trái rẽ phải, đáng tiếc là không bị ngã. Tôi vừa nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh
trên khuôn mặt của anh ta, liền tức giận rồi.
Giang Ly cười híp mắt, khom lưng, kéo tôi dậy,
khi tôi bám vào tay anh ta để đứng dậy, nhân lúc anh ta không chú ý, đột nhiên
bổ nhào lên người anh ta. Giang Ly không phòng bị, hoa lệ ngã ra sau, đương
nhiên anh ta cũng không quên kéo tôi ngã theo.
Tôi ép lên người Giang Ly, bóp cổ anh ta, hung
dữ nói: “Anh tạo phản rồi, sao dám lén đẩy tôi?!”
Giang Ly không chút phản kháng, mặc cho tôi ức
hiếp áp bức, còn cười mỉm. Lúc này, biểu hiện của anh ta lại không mạnh mẽ và lạnh
lùng như trước đây, trái lại có một chút dịu dàng, ấm áp. Ánh mặt trời buổi
sáng mùa đông còn xuyên qua chiếc cổ lạnh ngắt, chiếu trên cặp lông mi dài dài
của anh ta, khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng. Tôi bị dáng vẻ tốt đẹp giả
tạo này của anh ta lừa gạt rồi, chầm chậm thả lỏng tay.
Giang Ly vẫn ngoan ngoãn nằm dưới đất, thong
thả mỉm cười, nói: “Tôi chẳng qua chỉ là muốn xem xem cảm giác thăng bằng của
cô như thế nào.” Vừa nói, cặp lông mi kia còn lay lay.
Tôi bị cặp lông mi dưới ánh sáng mặt trời kia
hấp dẫn, ma xui quỷ khiến duỗi tay ra sờ. Lúc này tôi đi găng tay dày, trên
găng tay còn dính tuyết. Giang Ly dường như giật thót mình, nghiêng đầu, tránh
găng tay của tôi, trầm giọng nói: “Quan Tiểu Yến, đừng làm bừa.” Cũng không biết
làm sao nữa, tôi luôn cảm thấy trong giọng nói của anh ta mơ hồ mang ý cười.
Tôi sực tỉnh, cười nịnh bợ, thu tay về, nói rất
nghiêm túc: “Vậy thì... anh cảm thấy cảm giác thăng bằng của tôi như thế nào?”
Giang Ly mỉm cười một cái: “Cũng không tồi.”
Tôi được anh ta khen khiến cho vui sướng, quyết
định sẽ không tính toán chuyện anh ta lén đẩy tôi nữa. Đáng tiếc lúc này Giang
Ly lại bổ sung một câu: “Đại não không phát triển, tiểu não cũng phải phát triển
một chút nhỉ?”
Tôi vừa mới gắng sức đứng dậy, suýt chút nữa
vì câu này của anh ta mà lại ngã nhào.
Đáng tiếc tôi chẳng có cách nào trị anh ta,
nhìn trời... Trên thế giới này luôn luôn có một chút biến thái, đại não, tiểu
não đồng thời phát triển, ví dụ như cái kẻ trước mặt tôi đây.
Lúc này Giang Ly cũng đứng lên rồi... Tôi cự
tuyệt thừa nhận anh ta đến động tác đứng cũng hết sức đẹp trai! = =
Giang Ly phủi hết tuyết trên đầu và trên người,
lúc này mới nói: “Được rồi, chúng ta bắt đầu học.”
Nhìn bãi tuyết rộng thênh thang, nhìn thân
hình mạnh mẽ, kiên cường của Giang Ly, tư thế thành thục, tôi xoa xoa mông, nỗi
buồn trào lên.
Giang Ly gác tay, đứng trên dốc tuyết, cao
thâm không thể đoán được nói: “Vừa rồi khi cô trượt xuống, phạm phải rất nhiều
lỗi cơ bản, đó chính là gắng sức muốn dừng lại, thực ra nếu như cô không tạo được
tư thế tốt thì cứ xông thẳng về phía trước, có thể trượt vững. Trên thế giới
này luôn có một số việc, một khi bắt đầu thì sẽ không cách nào dừng lại được,
đã buông ra thì không thể thu lại được, ví dụ như trượt tuyết, lại ví dụ
như...”
Tôi lắc lắc đầu, nửa hiểu nửa không: “Lại ví dụ
như cái gì?”
Giang Ly không trả lời, trưng ra một nụ cười
mang chút miễn cưỡng với tôi: “Cô đoán đi.”
Tôi đoán cái gì mà đoán!
Tuy bất mãn, nhưng tôi vẫn rất quan tâm nói với
Giang Ly: “Giang Ly, anh cười không được thì không cần miễn cưỡng, không có người
nào quy định nô lệ bắt buộc phải cười với chủ nô lệ đâu.”
Giang Ly lảo đảo một chút, suýt ngã, thế là
tôi phát hiện kỹ thuật trượt tuyết của anh ta, hình như chẳng ra làm sao...