Những đứa con của nửa đêm - Phần II - Chương 17 - Phần 1

Chương
17: Thằng nhóc Kolynos

Từ
người Ayah đến mụ Góa phụ, tôi luôn là mẫu người thụ động hứng chịu tai ương;
nhưng Saleem Sinai, nạn nhân kinh niên, vẫn nhất quyết xem hắn ta là nhân vật
chính. Bất kể tội ác của Mary; gạt sang một bên bệnh thương hàn và nọc rắn; bỏ
qua hai tai nạn, trong tủ giặt và vòng xuyến (khi Sonny Ibrahim, bậc thầy phá
khóa, cho phép cặp sừng-thái dương mới nhú của tôi nhập vào hai hõm forcep của
nó, và qua sự kết hợp này mở cánh cửa đến lũ trẻ nửa đêm); không đếm xỉa đến
tác động từ cú đẩy của Evie và sự phản bội của mẹ tôi; bất chấp việc mất tóc vì
trò bạo hành cay nghiệt của Emil Zagallo và mất ngón tay vì trò khiêu khích
liếm môi của Masha Miovic; ngoảnh mặt với mọi dấu hiệu cho thấy điều ngược lại,
bây giờ tôi sẽ cụ thể hóa, với phong thái và sự nghiêm túc phù hợp ở một con
người khoa học, tuyên bố chủ quyền của minh đối với vị trí trung tâm của mọi sự
kiện.

“…
cuộc đời của cháu, nó sẽ là, theo một nghĩa nào đó, tấm gương của bản thân
chúng ta,” Thủ tướng đã viết, buộc tôi, một cách khoa học, phải đối diện với
câu hỏi: Theo nghĩa nào? Như thế nào, trên phương diện gì, sự nghiệp một cá
nhân có thể tác động lên vận mệnh một dân tộc? Tôi phải trả lời bằng các trạng
từ và gạch giữa: tôi được gắn kết với lịch sử theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng,
cả chủ động lẫn bị động, theo cách mà các nhà khoa học (tiên tiến một cách đáng
ngưỡng mộ) của nước ta có lẽ sẽ định danh là “dạng thức liên kết”, hình thành
bởi cấu trúc đối ngẫu kết hợp của hai cặp trạng từ đối lập nêu trên. Đây là lý
do phải có gạch ngang: theo nghĩa đen một cách chủ động và theo nghĩa bóng-một
cách bị động, theo nghĩa bóng-một cách chủ động và theo nghĩa đen-một cách bị
động, tôi và thế giới của tôi xoắn xuýt với nhau không gỡ ra được.

Nhận
thấy vẻ ngơ ngác phi khoa học ở Padma, tôi đành quay lại với sự thiếu chính xác
của ngôn ngữ bình dân: Bằng sự kết hợp của “chủ động” và “nghĩa đen”, tôi muốn
nói, dĩ nhiên, mọi hành vi của tôi đi trực tiếp - theo nghĩa đen -
tác động, hoặc thay đổi lộ trình của, những sự kiện lịch sử tầm cỡ, chẳng hạn
như cái cách tôi đem tới cho đoàn diễu hành ngôn ngữ một khúc chiến ca. Sự kết
hợp của “bị động” và “nghĩa bóng” bao hàm mọi xu thế và sự kiện chính trị-xã
hội mà, chỉ bằng sự tồn tại của mình, đã tác động đến tôi theo nghĩa bóng - ví
dụ, bằng cách tìm hiểu nghĩa hàm ẩn của chương nhan đề “Ngón Tay Đang Chỉ Của
Người Ngư Phủ”, quý vị sẽ nhận ra mối liên hệ không tránh khỏi giữa cố gắng
nhảy vọt đến tuổi trưởng thành, lớn hết cỡ của quốc gia non trẻ với nỗ lực tăng
trưởng sớm, bùng nổ của chính tôi... Kế tiếp, “bị động” và “nghĩa đen”, khi có
gạch giữa, bao gồm mọi giây phút khi các sự kiện quốc gia ảnh hưởng trực tiếp
đến tôi và gia đình - trong đề mục này quý vị có thể liệt kê việc đóng băng tài
sản của cha tôi, và cả vụ nổ Bể chứa nước Walkeshwar, khởi đầu cho cuộc đại xâm
lăng của đàn mèo. Và cuối cùng là “dạng thức” của “chủ động-nghĩa bóng”, tập
hợp các sự kiện trong đó những thứ tôi làm hoặc được làm với tôi được phản
chiếu lên tầm vĩ mô của các vấn đề đại chúng, còn sự tồn tại cá nhân của tôi đã
được minh chứng là đồng nhất, một cách hình tượng, với lịch sử. Thương tích ở
ngón tay giữa của tôi là một ví dụ tiêu biểu, bởi vì khi tôi bị chia tách khỏi
đầu ngón tay mình và máu (không phải Alpha hay Omega) phun ra thành vòi, điều
tương tự đã xảy ra trong lịch sử, và đủ loại tấtcảbấtkỳthứgì bắt đầu trút xuống
đầu ta; nhưng bởi vì lịch sử vận hành ở quy mô vĩ dại hơn bất kỳ cá nhân nào,
phải mất rất nhiều thời gian hơn đế khâu vá vết thương và thu dọn chiến trường.

“Bị
động-nghĩa bóng”, “thụ động-nghĩa đen”, và “chủ động-nghĩa bóng”: Hội nghị
Những đứa trẻ Nửa đêm là cả ba; nhưng chưa bao giờ nó thành điều tôi mong mỏi
nhất: chúng tôi chưa từng hoạt động ở chế độ đầu tiên và ý nghĩa nhất của các
“dạng thức liên kết”. Chế độ “chủ động-nghĩa đen” bỏ qua chúng tôi.

Thay
đổi không hồi kết: Saleem chín ngón được đưa ra cổng bệnh viện Breach Candy bởi
một y tá thấp đậm tóc vàng hoe, có gương mặt đóng băng thành một nụ cười thiếu
thành thật đến đáng sợ. Cậu hấp háy mắt trước ánh sáng chói chang của thế giới
bên ngoài, cố dõi mắt vào hai hình bóng đang dập dờn tiến về phía cậu từ ánh
mặt trời; “Thấy chưa?” cô y tá nựng, “Thấy ai đến đón con chưa?” Và Saleem nhận
ra rằng có điều gì đó khủng khiếp đã xảy đến với thế giới này, vì bố mẹ cậu,
những người đáng lẽ phải đến đón cậu, trên dọc đường đã bị
biến hóa thành Ayah Mary Pereira và Cậu Hanif.

Cậu
Hanif rền vang như còi tàu cập bến, tỏa mùi như một nhà máy thuốc lá cũ. Tôi
rất yêu quý cậu, vì giọng cười, vì cái cằm không cạo, vì cái dáng điệu của một
tạo vật được nhào nặn hơi lỏng lẻo, vì tính thiếu khả năng phối hợp khiến mỗi
cử động của cậu đều chất chứa nguy cơ. (Khi cậu đến Biệt thự Buckingham mẹ tôi
giấu tiệt đống bình pha lê mài.) Người lớn chưa từng tin tưởng cậu sẽ cư xử
đúng phép tắc (“Coi chừng đảng Cộng sản!” cậu gầm lên, và họ đỏ mặt), điều gắn
bó cậu với tất cả trẻ con - trẻ con nhà khác, vì cậu với Pia không có con. Cậu
Hanif mà một ngày nọ sẽ, không hề báo trước, bước ra khỏi sân thượng nhà mình.

...
Cậu vỗ lưng tôi thật manh, đẩy tôi nhào vào vòng tay Mary. “Chào, cậu đô vật
nhỏ! Trông khỏe rồi đấy!” Nhưng Mary, nôn nóng, “Nhưng gầy quá, lạy Chúa! Người
ta cho cậu ăn thiếu à? Cậu thích pudding bột ngô không? Chuối dầm đường nhé? Họ
cho cậu khoai chiên chứ?”… trong khi Saleem mải nhìn quanh thế giới này nơi mọi
thứ dường như vận động quá nhanh; giọng cậu, khi nói được thành lời, nghe the
thé, như thể bị ai đó tua nhanh: “Amma-Abba?” cậu hỏi. “Con Khỉ?” Và giọng
Hanif rền vang, “Rồi, chuẩn không cẩn chỉnh! Chú bé hơi bị tinh tươm đấy! Đi
nào phaelwan: làm một chuyến Packard[1], nhé?” Và cùng lúc một Mary
Pcreira dồn dập, “Bánh sô cô la nhé,” cô hứa hẹn, “laddoo, pista-ki-lauz,
samosa nhân thịt và kulfi nữa. Cậu gầy quá, baba, gầy gió thổi bay ấy.” Chiếc
Packard đang lăn bánh, nhưng lại không rẽ sang đường Warden, lên ngọn đồi hai
tầng; và Salcem, “Hanif mamu, mình đi đâu...” Chưa kịp nói hết câu; Hanif ồm
ồm, “Mợ Pia đang đợi cháu! Chúa ơi, rồi cháu xem, ta sẽ có một dịp vui chơi
oách nhất quả đất!” Giọng cậu hạ xuống đầy âm mưu: “Rất nhiều,” cậu nói vẻ bí
hiểm, “trò vui” Và Mary, “Arre baba, phải rồi! Bít tết này! Chutney xanh
nữa!”…

[1]
Một dòng xe ô tô đắt tiền của Mỹ.

“Không
ăn loại sẫm đâu,” tôi nói, sau cùng cũng bó tay chịu trói; vẻ nhẹ nhõm hiện lên
trên má hai kẻ bắt giữ. “Không không không,” Mary lắp bắp, “xanh nhạt chứ,
baba. Đúng ý cậu.” Và, “Xanh nhạt!” Hanif gầm gừ, “Chúa ơi, xanh
như châu chấu.”

Nhanh
quá... chúng tôi đến Kemp’s Corner rồi, xe lao vùn vụt xung quanh như đạn
bắn... nhưng một thứ không hề thay đổi. Trên tấm biển quảng cáo, thằng nhóc
Kolynos cười toét miệng, nụ cười tinh linh vĩnh cửu của chú bé đội mũ xanh diệp
lục, cái cười ngớ ngẩn của Nhóc bất lão, kẻ mãi mãi bóp tuýp thuốc đánh răng
bất tận lên chiếc bàn chải xanh sáng: Giữ Răng Sạch và Giữ Răng Sáng!
Giữ Răng Kolynos Cực Bóng Loáng!
... và quý vị có thể nghĩ về tôi giống như
một thằng Nhóc Kolynos bất đắc dĩ, nặn khủng hoảng và thay đổi ra từ tuýp thuốc
không đáy, bóp thời gian lên chiếc bàn chải ẩn dụ; thứ thời gian trắng, sạch,
có sọc màu xanh diệp lục[2].

[2]
Màu trắng và xanh lá cây là hai màu của quốc kỳ Pakistan.

Đây,
như vậy, là sự mở đầu cho cuộc lưu đày thứ nhất của tôi. (Sẽ có cuộc thứ hai,
rồi thứ ba.) Tôi chịu đựng không kêu ca. Tôi, tất nhiên, biết rằng có một câu
hỏi không bao giờ được phép hỏi; rằng tôi được đem cho mượn, như một cuốn
truyện tranh của Thư viện sách cũ Scandal Point, không kỳ hạn; và rằng chừng
nào cha mẹ muốn tôi trở lại; họ sẽ cho gọi tôi về. Chừng nào, chậm chí là nếu:
bởi tôi đã tự trách mình không ít về vụ đày ải này. Chẳng phải chính tôi đã tự
gây cho mình thêm một dị tật nữa để bổ sung vào chân-vòng-kiềng mũi-dưa-chuột
sừng-thái-dương má-nhọ? Có phải ngón tay cụt của tôi chính là (như tuyên bố về
những giọng nói đã suýt là), đối với song thân khốn khổ đã nhiều của tôi, giọt
nước tràn ly? Rằng tôi không còn là một vụ làm ăn hời, không còn xứng đáng với
sự đầu tư tình yêu và bảo bọc của họ?... Tôi quyết định tưởng thưởng cho cậu mợ
tôi vì lòng nhân ái đã dang tay đón về một sinh vật thảm hại như thằng tôi,
bằng cách đóng vai đứa cháu mẫu mực và đợi chờ diễn biến. Có lúc tôi ao ước con
Khỉ sẽ đến gặp tôi, hay chỉ gọi cho tôi thôi cũng được; nhưng chìm đắm vào
những chuyện ấy chỉ tổ chọc thủng quả bóng bình tâm trong tôi, nên tôi cố hết
sức xua chúng khỏi đầu. Ngoài ra, sống với Hanif và Pia Aziz hóa ra đúng như
những gì cậu tôi đã hứa: rất nhiều trò vui.

Họ
bày ra với tôi đủ thứ trò vè mà trẻ con trông đợi, và đón nhận rất tự nhiên, từ
những người lớn không con cái. Căn hộ nhìn xuống Marine Drive của họ không lớn,
nhưng có một cái ban công mà từ đấy tôi có thể thả vỏ lạc xuống đầu khách bộ
hành; không có phòng ngủ trống, nhưng tôi được dành cho một chiếc sofa trắng êm
ấm sọc xanh lá (một bằng chứng sớm vì sự biến đổi của tôi thành Nhóc Kolynos); Ayah
Mary, người rõ ràng đã theo tôi dấn bước lưu đày, ngủ dưới sàn bên cạnh tôi.
Ban ngày, cô nhồi dạ dày tôi bằng các thứ bánh kẹo cô đã hứa (bây giờ tôi tin
rằng do mẹ tôi thanh toán) lẽ ra tôi đã béo tướng lên, chỉ có điều một lần nữa
tôi lại bắt đầu phát triển theo hướng khác, và đến cuối năm của lịch sử được
tăng tốc (khi tôi mới mười một tuổi rưỡi) tôi đã đạt chiều cao tối đa của người
lớn; như thể ai đó đã túm lấy phần mô mỡ[3] của tôi và bóp thật
lực, hơn với bất kỳ tuýp thuốc đánh răng nào, đến nỗi từng xăng ti mét trồi lên
từ người tôi dưới áp lực ấy. Được hiệu ứng Kolynos cứu thoát khỏi bệnh béo phì,
tôi tắm mình trong nỗi hân hoan của cậu mợ khi có đứa trẻ trong nhà. Khi tôi
đánh đổ 7 Up ra thảm hay hắt xì lên bữa tôi, cùng lắm cậu tôi cũng chỉ rầy “Hây
dà! Cái thằng!” với cái giọng còi hơi rền vang, nhưng lại ngoác miệng ra cười
rất phản tác dụng. Trong khi đó, mợ Pia sẽ trở thành người kế tiếp trong danh
sách dài các phụ nữ đã bỏ bùa và rốt cuộc hủy hoại tôi hoàn toàn và triệt để.

[3]
Nguyên văn: puppy fat, phần mô mỡ tự nhiên ở trẻ con, thường tự tiêu đến tuổi
trưởng thành.

(Tôi
phải đề cập rằng, lúc ở căn hộ trên Marine Drive, tinh hoàn của tôi, giã từ sự
bảo vệ của xương chậu, đã đưa ra quyết định quá sớm và không báo trước là rơi
xuống hai bìu nhỏ đựng chúng. Sự kiện này cũng có vai trò trong những gì diễn
ra sau đây.)

Mumani
- mợ tôi - nàng Pia Aziz thần thánh: sống với nàng tức là tồn tại giữa trung
tâm nóng bỏng và ướt át của một bộ phim Bombay. Ngày ấy, sự nghiệp điện ảnh của
cậu tôi đã bước vào giai đoạn thoái trào chao đảo, và bởi vì đời là như thế,
ngôi sao của Pia cũng xuống theo. Trong phong thái của nàng, suy nghĩ vế thất
bại là điều không tưởng. Không được đóng phim, Pia đã biến đời nàng thành một
cuốn phim, trong đó tôi được đóng ngày càng nhiều vai phụ. Tôi là chú Tiểu Đồng
trung thành: Pia mặc áo lót, cặp hông mềm mại tròn căng trước cặp mắt lảng
tránh trong tuyệt vọng của tôi, cười khúc khích trong khi mắt nàng, lấp lánh
nhờ kẻ antimony[4], chớp lên đầy quyền uy. “Lại đây, cậu bé, có gì
mà xấu hổ, giữ mấy nếp sari này để ta gấp nào.” Tôi còn là Bạn tâm tình Tin cẩn
của nàng. Trong khi cậu tôi ngồi ở ghế sofa sọc diệp lục và dện máy chữ ra
những kịch bản rồi sẽ chả ai dựng thành phim, tôi lắng nghe những lời độc thoại
hoài cổ của mợ tôi, và cố rời mắt khỏi hai quả cầu không sao chịu nổi, tròn như
dưa hấu, vàng ruộm như xoài: tôi muốn nói đến, chắc quý vị đá đoán ra, bộ ngực
đáng ngưỡng mộ của Pia mumani. Trong khi nàng, ngồi trên giường, một tay vắt
ngang lông mày, hùng hồn tuyên bố: “Chàng trai, cháu biết không, mợ là một diễn
viên vĩ đại; mợ đã thể hiện nhiều vai chính! Nhưng, nhìn xem, số mệnh sẽ làm
gì! Một thời cậu bé ạ, có Chúa mới biết những ai sẽ vật nài van vỉ được đến căn
hộ này; một thời phóng viên tờ Điện ảnhNữ thần Màn
bạc
sẵn sàng hối lộ để được vào! Phải, và nhảy múa, rồi ở nhà hàng Venice ai
cũng biết mợ - cả đám tài tử nhạc jazz quỳ dưới chân mợ, phải, kể cả gã Braz[5] ấy.
Ôi, sau Đôi tình nhân xứ Kashmir, còn có ngôi sao nào lớn hơn?
Không phải Poppy, chẳng phải Vyjayantimala, không một ai!” Và tôi, gật đầu dứt
khoát, không-dĩ nhiên rồi-làm gì có ai, trong khi hai trái dưa mỹ miều của nàng
nhấp nhô và... Với một tiếng cảm thán não nùng, nàng tiếp tục: “Nhưng kể cả
thời ấy, lúc đang ở đỉnh cao danh vọng, mỗi bộ phim là một kiệt tác trăm năm có
một, ông cậu này của cháu vẫn thích sống trong một căn hộ hai buồng như một anh
thư ký! Thế nên mợ cũng không đòi hỏi; mợ không như mấy đứa diễn viên rẻ tiền;
mợ sống giản dị và không vòi vĩnh xe Cadillac và điều hòa nhiệt độ và giường
Dunlopillo mua tận bên Anh; không cần bể bơi hình dáng như bikini giống của ả
Roxy Vishwanatham! Ở đây, mợ đã sống, như một người vợ nhà thường dân; tại đây,
lúc này, mợ đang chết mòn! Chết mòn, thực sự. Nhưng mợ biết: nhan sắc là gia
tài của mợ; nói cho cùng, tiền tài mợ nào có cần gì?” Và tôi, hăm hở tán thành:
“Mumani, không; không cần gì hết.” Nàng khóc thảm thiết; bên tai bị tát điếc
của tôi cũng như bị xuyên thủng. “Phải, dĩ nhiên rồi, các người đều muốn tôi
khốn khó! Cả thế giới đều muốn Pia này đói rách! Kể cả hắn ta, cậu của cháu,
ngồi viết ba cái kịch bản chán lăn chán lóc! Ôi Chúa ơi, mợ bảo cậu, đưa nhảy
múa vào, hoặc các thắng cảnh! Cho vai ác thật ác, sao lại không, vai nam chính
thì thật anh hùng! Nhưng cậu bảo, không, đấy chỉ toàn rác rưởi, giờ anh mới
hiểu - dù trước đây cậu không kiêu hãnh thế đâu! Bây giờ cậu phải viết về những
con người bình thường và những vấn đề xã hội! Và mợ bảo, ừ, Hanif, làm đi, thế
hay đấy; nhưng đưa vào một ít ngón hài quen thuộc, một vài đoạn nhảy múa cho
Pia của anh, rồi bi kịch và chính kịch nữa; đấy là điều Công chúng muốn!” Mắt
nàng rưng lệ. “Cháu biết cậu đang viết gì không? Về...” trong nàng như thể con
tim sắp tan nát “... Cuộc đời Bình dị ở một Nhà máy Rau quả dầm!”

[4]
Một hóa chất màu bạch kim, được dùng làm phấn kẻ mắt từ rất sớm trong lịch sử.

[5]
Braz Golsaves, một nghệ sĩ saxophone có thật, gương mặt tiêu biểu của nhạc jazz
Ấn những năm 1950-70.

“Suỵt,
mumani, suỵt,” tôi nài, “Hanif mamu nghe thấy đấy!”

“Cho
anh ấy nghe!” Nàng bùng lên, rồi khóc nức nở. “Cho cả mẹ anh ấy nữa, ở Agra; họ
sẽ làm mợ chết vì tủi nhục!”

Mẹ
Bề trên chưa bao giờ có cảm tình với nàng dâu diễn viên. Tôi từng nghe bà bảo
mẹ tôi: “Đi lấy một ả đào hát, cáigìkhôngbiết, con trai tôi đã trải chiếu ngủ
dưới cống, chả mấy chốc, cáigìkhôngbiết, nó sẽ cho thằng bé uống rượu và ăn
thịt lợn[6].” Sau cùng, bà đành chấp nhận cuộc phối ngẫu không tránh
khỏi này một cách miễn cưỡng; nhưng bà bắt đầu viết những bức tâm thư răn dạy
Pia. “Nghe này, con gái,” bà viết, “bỏ cái nghề diễn viên này đi con ạ. Tội
tình gì phải lầm những điều ô nhục như thế? Lao động, ừ, các cô có tư tưởng
hiện đại, nhưng trần truồng múa may trên màn ảnh! Trong khi chỉ cần ít tiền con
có thế lấy lại thương quyền của một cây xăng tốt. Mẹ có thế bỏ tiền túi ra mua
cho con chỉ trong hai phút. Ngồi ở văn phòng, thuê nhân viên; thế mới là công
việc đàng hoàng.” Không ai biết Mẹ Bề trên moi giấc mơ về cây xăng, thứ sẽ ngày
một ám ảnh bà khi về già, từ đâu ra; nhưng bà mang nó ra để giội bom Pia, trước
sự chán ghét của nữ diễn viên.

[6]
Tín đồ đạo Hồi không được phép ăn thịt lợn.

“Sao
bà ấy không bảo tôi đi đánh máy tốc ký?” Pia than thở với Hanif và Mary và tôi
trong lúc ăn sáng. “Sao không lái taxi, hay ngồi dệt cửi? Tôi nói thật, cái
chuyện xăng xe xè xửa này nó làm tôi phát rồ.”

Cậu
tôi run lên (lần duy nhất trong đời) bên bờ vực giận dữ. “Ở đây có mặt trẻ
con,” cậu bảo, “và bà ấy là mẹ cô; tôn trọng bà một chút.”

“Tôn
trọng thì dễ thôi,” Pia hầm hầm bỏ đi, “nhưng bà ấy muốn xăng cơ.”


Và vai phụ tôi trân quý nhất được diễn mỗi lần Pia và Hanif tụ tập chơi bài
thường xuyên với bạn bè, tôi được đôn lên chiếm giữ vị trí thiêng liêng của cậu
con trai mợ chưa từng có. (Sinh ra từ một cuộc hôn phối thầm lặng, tôi có nhiều
mẹ hơn phần lớn các bà mẹ có nhiều con; sinh ra cha mẹ là một trong những thiên
khiếu dị thường của tôi - một hình thái sinh sản nghịch đảo, ngoài tẩm kiểm
soát của những biện pháp tránh thai, thậm chí của chính mụ Góa phụ.) Khi khách
tới chơi, Pia Aziz sẽ kêu lên: “Các bạn, nhìn đây, đây là thái tử của tôi! Hòn
ngọc trên chiếc nhẫn! Hạt trai trên dây chuyền của tôi!” Và mợ sẽ kéo tôi về
phía mình, ghì đầu tôi khiến mũi tôi bị dúi vào ngực mợ và khoan khoái nằm lọt
giữa cặp gối êm ái không thể diễn tả thành lời là đôi bầu... không thể chịu
đựng nổi thứ khoái cảm ấy, tôi giằng đầu ra. Nhưng tôi là nô lệ của mợ; và tôi
biết vì sao mợ cho phép mình suồng sã với tôi đến thế. Có tinh hoàn sớm, lớn
nhanh, thế nhưng tôi vẫn mang (một cách gian trá) chiếc phù hiệu của sự ngây
thơ về tính dục: Saleem Sinai, trong thời gian tạm trú tại nhà cậu, vẫn mặc
quẩn soóc. Đôi đầu gối trần là bằng chứng cho Pia thấy tôi vẫn còn là con nít;
bị đôi tất cao đến gối lừa dối, mợ ghì mặt tôi vào vú mợ trong khi giọng hát
hoàn mỹ như tiếng sitar[7] thủ thỉ vào bên tai tốt của tôi: “Bé
ơi, bé ơi, đừng sợ; mây rồi sẽ sớm tan.”

[7]
Một loại đàn dây cổ truyền của Ấn Độ, hình dáng gần giống như đàn guitar.


cậu tôi, và vì cả bà mợ kịch nghệ, tôi diễn xuất (ngày càng trơn tru) vai đứa
con trai thay thế. Vào ban ngày ta sẽ tìm thấy Hanif Aziz trẻn chiếc sofa sọc,
bút chì và cuốn vở học trò trên tay, biên soạn thiên sử thi rau quả dầm của
mình. Cậu vận tấm lungi[8] quen thuộc quấn hờ hững quanh eo và
cài chặt bằng kim băng; đôi chân lông lá thò ra dưới lần vải. Móng tay cậu ố
vàng vì suốt đời hút Gold Flakes; móng chân cũng xỉn màu tương tự. Tôi hình
dung ra cảnh cậu hút thuốc bằng ngón chân. Bị ấn tượng mạnh trước cảnh ấy, tôi
hỏi cậu rằng trên thực tế cậu có làm được chiêu này không; thế là không nói một
lời, cậu nhét điếu Gold Flake vào giữa ngón cái và ngón trỏ và oằn người thành
một tư thế vặn vẹo kỳ quái. Tôi vỗ tay rối rít, nhưng hình như cậu lên cơn đau
suốt cả ngày hôm đó.

[8]
Một kiểu xà rông của Ấn Độ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3