Cảnh sát đặc nhiệm Texas - Chương 16
Chương mười sáu
Khi những thủ tục hành chính đã xong, Marc quyết định cùng
với Josie đến thăm Bib. Bib đã biết chuyện vợ mình bị bắt, và Marc muốn chắc
chắn rằng bạn mình vẫn giữ được bình tĩnh.
Họ đến trang viên của Bib gần như cùng lúc với Becky Wilson.
Từ xa, họ đã trông thấy Bib đứng trong khoảng sân trong nhà. Trông anh giống
như người vừa bị trúng một phát đạn vào lưng. Có lúc anh lại đến bên bể bơi,
đứng bất động, tay đút túi quần, ánh mắt trống rỗng.
- Để tôi nói chuyện với anh ấy trước đã. - Marc nói với
Becky, người lúc này như đang muốn lao đến để giúp đỡ ông chủ của mình.
- Tùy anh.
Cô thở dài rồi ngồi xuống.
- Cô có muốn một cái kẹo bạc hà không? - Becky nói với
Josie.
Josie không thể không mỉm cười. Chính những cái kẹo này đã
giúp họ giải quyết một vụ giết người.
***
Nỗi đau khổ làm khuôn mặt Bib như bị biến dạng. Anh nhăn nhó
khi nghe tiếng Marc tiến lại gần.
- Tôi thật có mắt như mù! - Anh quay người lại phía Marc,
thì thào. - Cậu đã nghi ngờ cô ta từ trước rồi phải không?
- Không. Tôi không nghi ngờ cô ta trước khi phát hiện ra một
điều: “cô bạn” mới của Marsh đã kết hôn và rất thích kẹo ngoại.
Bib giơ bàn tay trái lên và nhìn chăm chú chiếc nhẫn cưới
của mình một lúc lâu, một chiếc nhẫn giản dị bằng vàng.
- Tuổi mười bảy của Silvia là nguồn thanh xuân đối với tôi.
- Anh nói. - Lúc đó, cô ấy rất ham muốn chuyện chăn gối, nhưng tôi thì tôi
không đủ mạnh mẽ với mong muốn của cô ấy, không đủ táo bạo. Cô ta bắt đầu có
tình nhân, và tôi bắt đầu uống rượu. Cuộc hôn nhân của tôi thật sự là một cơn
ác mộng. Tôi không biết vì sao tôi ở với cô ta lâu đến vậy. Chắc là do thói
quen... Do sự hèn nhát.
- Có vẻ như vụ kiện sẽ rất ầm ĩ. Sau khi nó kết thúc, tôi
không bỏ ra đến năm xu để cá cược cho cái ghế thượng nghị sĩ của anh đâu, và đó
là ý trời.
- Tôi không cần thượng viện, kể cả vị trí phó thống đốc hiện
giờ. - Bib đáp lại. - Tôi chỉ quan tâm đến công ty của tôi và tôi có nhiều nhân
viên tuyệt vời ở đó. Hiện giờ chúng tôi đang nghiên cứu nhiều dự án. Chúng có
thể mang lại nhiều triệu đô la, cho phép nhiều người đang đối mặt với nạn đói ở
các nước thứ ba được hưởng lợi. Nó còn đáng giá hơn nhiều những mánh khóe trong
vòng xoáy chính trị.
- Đó mới chính là
anh, Bib ạ.
- Đúng, là chính
tôi. Tất cả những thứ còn lại, - anh nói thêm và mơ hồ chỉ tay về bộ xa lông
chất đầy vải vóc và đồ pha lê kiểu cách, - những thứ còn lại đó, là Silvia. Tôi
thậm chí còn không muốn trả thù nữa. Có thể là trừ Marsh ra.
- Đừng lo, hắn sẽ
không ra khỏi đó đâu. Cũng chẳng quan trọng gì nếu hắn thuê một tá luật sư để
bảo vệ mình. Còn về Silvia, cô ta có thể bị chung thân, trừ khi các chuyên gia
đưa ra được bằng chứng là cô ta bị rối loạn tâm thần. Điều này là hoàn toàn có
thể. Anh hãy chuẩn bị trải qua thử thách khó khăn, Bib ạ. Silvia đã có những
lời thú tội đáng kinh ngạc liên quan đến quá khứ của cô ta, và tôi buộc phải
trình lên cấp cao hơn.
- Cô ta đã nói
gì? - Bib nhíu mày hỏi.
- Rồi anh sẽ biết
khi có điều kiện. - Marc trả lời. Anh hi vọng giữ cho Bib vài giờ yên tĩnh
trước cơn bão.
Bib vò đầu bứt
tai một cách căng thẳng.
- Tôi sẽ gọi điện
cho luật sư của tôi. Tôi sẽ hỏi xem ông ấy có giúp được Silvia không. Sẽ không
khó khăn khi biện hộ cho một hành động điên rồ. Có rất nhiều dấu hiệu báo
trước, ngay cả khi tôi chưa bao giờ thật sự cho nó là quan trọng. Từ giờ trở
đi, - anh thở dài, - tôi không cần phải giả vờ nữa.
- Tôi sẽ làm tất
cả để ủng hộ anh, Bib ạ.
Bib mỉm cười.
- Tôi biết, và
tôi đánh giá rất cậu cao. Cậu là người duy nhất trong số những người bạn của
tôi chưa bao giờ tin tôi là thủ phạm của một tội ác nào đó.
- Tôi biết anh
mà. Và tôi sẽ không bỏ rơi bạn bè. Không bao giờ. Tôi sẽ nói với Becky vào gặp
anh. Cô ấy sẽ biết cách bảo vệ anh khỏi sự tò mò không an toàn của cánh nhà
báo.
- Tốt... Khi tất
cả mọi chuyện này kết thúc, tôi sẽ cưới cô ấy.
- Anh có lí. Cuối
cùng thì anh cũng có một lựa chọn đúng đắn.
Marc quay
lại phòng khách. Anh thông báo ngắn gọn cuộc nói chuyện của mình với Bib cho
Becky nghe, trước khi để cô vào gặp Bib.
- Giờ thì
sao? - Josie hỏi. Cô cảm thấy bị bỏ rơi.
- Giờ thì chúng
ta đi ăn tối. - Anh trả lời với vẻ phấn khích.
- Và sau đó,
chúng ta sẽ nói chuyện.
Sau bữa tối thanh
bình chỉ có hai người với nhau, Marc lái xe đưa Josie trở về khách sạn.
- Nhìn kìa, kia
là xe của Grier, - anh nói và tắt máy. - Anh ta đang làm gì ở đây?
- Em không biết.
Nhưng...
Cô quay người lại
về phía anh, nhìn anh chăm chú.
- Vừa rồi anh nói
đến những dự định. Những dự định gì vậy? Anh đã nghe được những gì?
Anh mỉm cười với
cô. Anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô bằng mu bàn tay.
- Em đã đi phẫu
thuật là để dành cho anh. Em xứng đáng được thưởng.
Cô cảm thấy xấu
hổ đến đỏ cả người.
- Anh muốn nói là
chúng ta sẽ ngủ cùng với nhau.
- Ôi kìa, em đừng
đỏ mặt lên như thế. Anh vỗ vỗ vào phù hiệu của mình. - Em thấy không? Anh đã
cầu nguyện lời nguyện trinh bạch. Anh đã không giao lưu với phụ nữ. - Anh nói
giọng kiêu kì.
- Ồ, tất nhiên
rồi...
- Trừ khi người
phụ nữ đó tên là Josie, - anh nói tiếp với nụ cười ranh mãnh. - Thêm nữa, anh
muốn trở thành người chồng và người cha mẫu mực.
Bị bất ngờ, cô
đành nhìn anh chăm chú.
Đột nhiên, Marc
cầm lấy tay cô, vẻ trịnh trọng, áp tay cô lên miệng anh và hôn một cách dịu
dàng.
- Anh yêu em, -
anh thì thầm. - Anh chưa bao giờ thôi yêu em. Và anh chán phải cố gắng sống
thiếu em rồi.
Cô cựa quậy,
nhưng anh lại tiếp tục không để cho cô có thời gian kháng cự.
- Anh làm một
công việc nguy hiểm. Tuy nhiên, anh hứa với em là anh sẽ không liều lĩnh mạo
hiểm vô ích nữa. Anh có thể yêu cầu được chuyển đến Victoria. Chúng ta có trang
trại, lương của hai người và chúng ta biết rõ về nhau. Rồi chúng ta sẽ đạt được
điều đó.
Cô hít thở chậm
và sâu.
- Và rồi bỗng
nhiên...
- Anh biết. Nhưng
anh không muốn hối thúc để có một đêm yêu đương với em rồi đề nghị làm đám cưới
vào sáng hôm sau. - Anh nói vẻ trịnh trọng. - Anh xin em nghỉ việc và sống với
anh trong ba tuần ở trang trại. Người chăn bò của anh và vợ ông ta vẫn còn sống
trong trang trại. Lúc nào chúng ta cũng có bảo mẫu ở trong nhà. - Anh vừa đùa vừa
nói trước khi lấy lại vẻ nghiêm túc. - Em có thể hỏi chưởng lí ở Jacobsville
xem ông ấy có công việc cho em không, về phần anh, anh sẽ tìm việc ở Victoria.
Anh biết một người trong đội đặc nhiệm của họ muốn làm việc gần gia đình ở San
Antonio. Như vậy là không có vấn đề gì nữa.
- Anh đã lên kế
hoạch tất cả...
- Anh không ngừng
suy nghĩ từ khi em đến, Josie ạ. Tất cả phụ thuộc cả vào em. Nếu em muốn tha
thứ cho anh. Anh biết là anh đòi hỏi em quá nhiều. Anh đã phạm sai lầm, những
sai lầm khủng khiếp.
Cô giơ tay lên và
áp nó vào môi anh.
- Cả hai chúng ta
đều đã sai lầm. Đêm đó, đáng lẽ em phải đồng ý nói chuyện với anh khi anh gọi
cho em. Hoặc gọi lại sau cho anh và nói với anh những gì em cảm nhận. Và sau vụ
kiện, đáng lẽ em phải gần anh rồi.
- Chuyện đó là
lỗi của cả hai bên. Anh đã không cho em một chút cơ hội nào. Anh đã rời bỏ
thành phố.
Anh ôm cô trong
vòng tay và siết chặt lấy cô. Cảm thấy anh đang xúc động, cô thì thầm.
- Ôi, Marc, em
không biết phải làm gì nếu không có anh.
Anh vẫn ôm cô
trong lòng, và vuốt ve lưng cô.
- Anh đã căm ghét
bản thân mình. Anh không xứng đáng được sống sau những gì anh đã bắt em phải
chịu đựng. Anh yêu em biết bao... Khi một ngày của anh kết thúc, anh luôn thầm
gọi tên em.
Cô hôn anh để
không cho anh nói nữa, để làm dịu đi nỗi đau của anh. Những giọt nước mắt trào
lăn xuống má cô. Anh trìu mến lau nước mắt cho cô.
Bị tràn ngập bởi
cảm xúc, họ không nhận thấy một người đàn ông đang áp mặt vào cửa kính xe của
Marc. Anh ta đang gõ tay vào cửa kính xe để kéo hai người về thực tại.
Nửa như ngây dại,
Marc buông Josie ra rồi hạ cửa kính xe xuống. Grier nghiêng người về phía họ và
giả vờ tỏ ra ghê tởm.
- Chưa bao giờ
tôi nghĩ mình lại bắt quả tang một cảnh sát đặc nhiệm đang đùa nghịch ở trong
xe, chỉ cách một khách sạn ba sao có hai bước chân. - Anh ta nói với giọng kéo
dài ra.
- Anh muốn chúng
tôi đi đâu? - Marc làu bàu. - Tôi không thể đưa cô ấy về nhà mình, nếu thì thế
cả thành phố sẽ biết chuyện. Và tôi cũng không thể lên phòng cô ấy cũng vì lí
do đó. Chúng tôi vừa mới đính hôn.
Grier trố mắt
nhìn anh chằm chằm.
- Thật vậy sao?
- Nghe này, anh
bạn...
- Thật là tốt!
Grier phì cười,
quay gót và đi mất.
- Anh không được
mời đến đám cưới đâu! - Marc kêu lên. - Nếu chẳng may anh đến thì đừng quên mặc
áo chống đạn đấy!
Grier không thèm
ngoảnh đầu lại. Marc làu bàu, kéo cửa kính rối quay sang Josie.
- Tại sao anh nói
vậy với anh ấy? - Cô hỏi.
Anh mỉm cười. Cô
thật quyến rũ, với mái tóc buông xõa, môi cong lên vì những nụ hôn của họ, áo
sơ mi bị tuột khuy mất một nửa.
- Marc, chuyện
này có nghĩa gì?
- Grier có tiếng
là... hay đến dự đám cưới bạn bè.
- Vậy thì sao?
Anh hắng giọng.
- Dù gì thì em
cũng đừng lo. Anh ta sẽ không đến đám cưới chúng mình đâu.
- Nếu anh nói
là...
Cô gỡ tay anh ra.
Không ngần ngại, anh lại áp sát vào người cô và ôm hôn cô. Trong những phút
giây xao động sau đó, anh đã quên luôn Grier và tiếng tăm của anh ta. Để cho
chắc ăn, anh đóng hết cửa xe lại...
***
Ba tuần sau đó,
Josie đứng bên Marc trong một nhà thờ nhỏ đẹp như tranh vẽ của Jacobsville. Cô
đã kí tên vào bản khai ở tòa thị chính và tuyên thệ để chính thức trở thành bà
Josette Anne Brannon.
Cô mặc một chiếc
váy giản dị, thanh lịch, đi guốc cao gót và đội khăn voan được cắt từ một chiếc
khăn trùm có đăng ten. Chính Marc đã chọn nhẫn cưới, hai chiếc nhẫn bằng vàng
mang biểu tượng giản dị.
Josie nhìn người
đàn ông mà cô vừa lấy làm chồng, mắt cô tràn đầy cảm xúc. Sau đó, quay về phía
viên mục sư, cô nồng nhiệt nắm lấy tay ông.
- Buổi lễ rất
thành công. Xin cảm ơn cha. - Cô nói.
Vợ và con gái của
viên mục sư làm chứng cho họ.
- Ta rất vui, -
Ông đáp lời với một nụ cười. - Ta ngạc nhiên là các con không tổ chức một buổi
tiệc lớn hơn. Cả hai con đều được nhiều người biết đến ở Jacobsville này. Mẹ
của con, Marc ạ, đã được rửa tội trong nhà thờ này.
- Vâng, nhưng con
không muốn thông báo cho giới truyền thông. Cha biết đấy, với địa vị của em gái
con...
Viên mục sư húng
hắng ho.
- Ồ, ta hiểu rồi.
Chúc mừng các con. Chúng ta hi vọng gặp lại các con Chủ nhật tới.
- Cha sẽ thấy
chúng con đến. - Josie cười tươi nói.
***
Họ không rời tay
nhau ra trong suốt đoạn đường trở về nhà. Cả hai vừa trải qua ba tuần tuyệt vời
ở trang trại, lăn lộn trên những cánh đồng hoặc đến làm quen với hàng xóm. Họ
đã biết cách khám phá lẫn nhau nhiều hơn và tìm thấy nhiều điểm chung mà hôn
nhân đã tạo nên một cách tự nhiên trong tâm hồn họ. Trái lại, họ vẫn chưa gần
gũi nhau, vì Marc quyết định như vậy. Điều này không ngăn cản anh bảo đảm với
Josie là anh muốn có một đêm tân hôn thật sự. Cô đỏ hết cả mặt còn anh thì luôn
miệng cười.
Lúc này, anh đang
nhìn trộm cô khi họ đang chạy xe chầm chậm trên con đường đầy bụi. Họ đã quyết
định đi hưởng tuần trăng mật ở trang trại. Người chăn bò và vợ ông ta, người
quản lí trang trại đã có nhà riêng của họ. Như vậy là đôi vợ chồng trẻ được
sống một mình trong cả trang trại.
Ít ra thì họ cũng
nghĩ như vậy. Bởi vì, khi đến nơi, cả hai trông thấy một đám đông nho nhỏ tụ
tập trước cổng.
- Không, không
phải là Grier đâu! - Marc kêu lên. - Nếu là anh ta, anh sẽ buộc anh ta vào ngựa
và tống anh ta vào bụi tầm gai.
Josie cười phá
lên.
- Anh ta cũng làm
như thế với đám cưới của Bud Handley. Anh ta đã đến mà không được mời và đã làm
phiền họ nhiều đến nỗi mà vợ của Bud đã phải bắn vào anh ta. Đáng tiếc là cô ấy
đã bắn trượt.
- Thôi nào Marc.
Em tin chắc là bọn họ sẽ ra về nhanh thôi. Họ chỉ muốn chúc mừng chúng ta thôi
mà.
- Hi vọng là như
vậy. Nhưng nếu anh thấy một chiếc máy quay nào thì anh sẽ cho họ biết tay.
- Chẳng phải Judd
Dunn đang ở cạnh Grier sao? - Cô nói và chỉ tay về phía một người đàn ông cao
và mảnh khảnh, tóc sẫm màu đang ngồi dưới mái hiên nhà.
Phù hiệu của đội
cảnh sát đặc nhiệm sáng lấp lánh trên ngực anh ta. Chân đặt lên một cái cột lan
can, anh ta đang uể oải dùng chiếc mũ cao bồi của mình để quạt. Một người phụ
nữ trẻ tiến đến gần anh và ôm hôn anh âu yếm.
Josie nheo mắt để
nhìn rõ hơn.
- Ôi, lạy Chúa,
là Cristabel! - Cô vui sướng kêu lên. - Còn những người khác là ai?
- Đội cảnh sát
đặc nhiệm, thám tử, trợ lí cảnh sát trưởng, những người trong Bộ Tư pháp, hai
cảnh sát điều tra cũ... Tóm lại là tất cả sức mạnh của pháp luật đều tập hợp
tại đây. - Marc nói rít qua kẽ răng.
- Họ đến để chào
đón anh. Thật tốt quá!
Tốt! Tất nhiên
rồi. Anh hồi tưởng lại nụ cười chế giễu của Grier. Còn gã kia chẳng phải là
Curtis Russel, anh chàng hay gây phiền toái của FBI hay sao? Anh không thể
không bật thành tiếng làu nhàu.
Chúa ơi, anh muốn
một lá thư chúc mừng, một bức điện, một tấm bưu thiếp..., hay bất kì cái gì,
hơn là đám người đang có mặt tại đây dưới cánh cổng nhà anh vào đêm tân hôn của
anh.
- Nào, hãy tỏ ra
đáng yêu đi anh. - Josie nói. - Chuyện này xuất phát từ một tình cảm tốt mà.
Anh đành nhìn cô
với vẻ mặt rầu rĩ.
- Chúng ta mời họ
một tách cà phê và một lát bánh ga tô, rồi sau đó họ sẽ đi thôi, - cô nói, ra
vẻ biết điều.
- Tại sao họ lại
đi?
- Vì chúng ta
không có bánh ga tô.
- Em không biết
bọn họ đâu. Bọn họ sẽ đi mua một cái bánh ga tô ngay đấy.
- Đúng thế. Chúng
ta sẽ tận dụng cơ hội để đóng cửa nhà lại trước khi họ quay trở lại.
Anh cười phá lên.
- Em thật tuyệt
vời!
- Anh cũng thế, -
cô đáp lại rồi ngả đầu vào vai anh. - À, anh đã gọi cho Gretchen chưa?
- Vừa nãy anh đã
gọi di động cho nó. Nó đi ra ngoài nhưng thư kí của nó đã lưu tin nhắn rồi.
- Em rất tự hào
khi có quan hệ bà con với một nguyên thủ quốc gia... Em gần như có cảm giác là
em sẽ phải học cách chào hỏi quần chúng rồi.
- Nói đến quần
chúng, - anh lẩm nhẩm, - thì em đã có một đám đông quần chúng mà em buộc phải
chào hỏi rồi đây này.
Anh đỗ xe trước
cửa nhà đang đầy những gương mặt tươi cười chờ đợi.
- Chúc mừng! -
Judd Dunn dài giọng kêu lên.
Rồi mở một cái
túi giữ nhiệt to, Judd lôi ra hai chai sâm banh hảo hạng loại một lít rưỡi.
- Đừng có quên
thức ăn đấy, - một cảnh sát nhắc anh.
- Tôi hả? Không bao giờ.
Judd mở chiếc túi thử hai trong đó chứa một đĩa tôm được xếp
xung quanh một bát nước sốt hỗn hợp.
- Em thích món này nhất trần đời! - Josie vui vẻ nói. - Các
anh thật tuyệt.
- Thế còn các cô thì sao? - Một phụ nữ trẻ tóc nâu vừa nhảy
ra từ sau lưng một cảnh sát kêu lên.
Đến lượt bốn người khác xuất hiện.
- Các cô cũng rất tuyệt. - Josie vừa cười vừa nói.
- Em thích ăn tôm hả? - Marc ngạc nhiên hỏi.
- Hãy đọc hồ sơ cá nhân của cô ấy ở văn phòng chưởng lí đi,
- cô gái tóc nâu nói. - Chúng tôi đọc rồi. Vợ anh còn thích cả bánh tráng kiểu
Pháp và bánh mì thịt nữa.
- Điều đó thì tôi biết rồi...
Cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt tinh nghịch. Marc bỏ mũ và lấy
mũ đánh vào người Judd Dunn.
- Cảm ơn vì rượu sâm banh. Giờ thì xin chào!
- Marc! - Josie kêu lên vì bất ngờ.
Anh lườm cô rồi lại đánh Judd một lần nữa.
- Mọi người im lặng nào! - Grier kêu lên bằng cái giọng sĩ
quan cảnh sát đẹp nhất của mình.
Anh ta rút một tập giấy ra khỏi túi áo khoác của mình và
đứng lên bậc cao nhất của thềm nhà.
- Thưa quý ông quý bà, - anh ta bắt đầu nói sau khi liếc
nhìn Marc. - Chúng tôi ngày hôm nay tại đây để chúc ông bà tất cả niềm hạnh phúc
trên thế giới trong cuộc sống lứa đôi của ông bà. Nếu như ông bà thấy chán
chường hay ông bà cần sự giúp đỡ, thì đừng quên là chúng tôi luôn sẵn sàng ở
đầu dây bên kia. Thêm nữa,...
- Điện thoại của tôi ở San Antonio. - Marc ngắt lời, tay chỉ
ra phía cửa. - Lối ra ở đằng kia.
- Nhưng tôi còn sáu trang nữa! - Grier phản ứng với giọng
hiếu chiến.
- Còn tôi thì có một khẩu súng trường trong phòng khách.
Một tràng cười hưởng ứng lời đối đáp đó.
- Thôi Grier, tắt đài đi! - Judd nói. - Chúng ta sẽ không ở
ì tại đây... Dù sao đi chăng nữa thì chúng tôi không định để anh ấy kết thúc
bài diễn văn của mình đâu, - anh nói với Marc. - Thôi nào các anh, chúng ta vẫn
còn phải đi tóm những kẻ xấu ở ngoài kia.
Tất cả tạo thành một hàng dọc và lần lượt bắt tay cô dâu chú
rể. Josie không biết hết tất cả mọi người nhưng rồi đây cô chắc là cô sẽ thuộc
tên từng người. Sự biểu lộ tình bạn bè của họ làm cô xúc động sâu sắc
Một lát sau, đôi vợ chồng trẻ đứng nhìn các xe ô tô khởi
động, chiếc nọ nối đuôi chiếc kia. Khi chiếc xe cuối cùng biến mất trong đám
bụi, Josie ngước mắt nhìn chồng trìu mến.
- Chúng ta sẽ sống tại một nơi tuyệt vời.
Anh gật đầu đồng ý và chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn
được tô điểm bằng một vầng hào quang tóc vàng như mây nhẹ của vợ mình.
- Bà là một cô dâu xinh đẹp, bà Brannon ạ.
- Còn ông, một chú rể rất điển trai, ông Brannon ạ.
Anh chỉ vào chai sâm banh và đĩa tôm.
- Em muốn bắt đầu bằng cái gì?
Cô khép hai chiếc túi giữ lạnh lại và nắm lấy tay anh:
- Để sau đã. - Cô nói và ngước mắt dịu dàng nhìn anh.
***
Trời vẫn còn sáng. Ngay cả khi căn phòng đã tối đen, Josie
vẫn có chút gì đó không thoải mái.
Marc ôm cô trong vòng tay mình và nhìn sâu vào đôi mắt lo
lắng của cô. Anh lướt ngón tay lên môi cô.
- Một người đàn ông biết tự trọng sẽ không bao giờ ngắt cánh
hoa hồng, - anh thầm thì. - Em hiểu không?
- Có, em nghĩ...
Anh mỉm cười.
-Tôi đã đợi cô rất lâu rồi, bà Brannon ạ. - Anh nói với
giọng mượt mà như nhung. - Tôi hứa với cô là sẽ rất bõ công. Cho cả hai chúng
ta... Và bây giờ thì em hãy đừng lo lắng nữa. Chúng ta là người lớn và chúng ta
sẽ đi dạo trong một chiếc xe rất to hình vuông, em đồng ý không?
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng những thời khắc riêng tư lại có
thể lạ lùng như vậy. Ấy vậy mà với Marc, cô có cảm giác như là được sống trong
một chuyến phiêu lưu thú vị.
Cô ngắm nhìn căn phòng.
- Một chiếc xe lớn hình vuông?
- Với tất cả các cửa sổ đóng kín, - anh nói rồi dịu dàng hôn
lên môi cô. - Và chúng ta sẽ làm nhòe hết các cửa kính.
- Nhưng căn phòng này quá rộng...
- Ừm..., - anh nói, giọng uể oải, - em sẽ thấy, cả hai chúng
ta sẽ tỏa rất nhiều nhiệt đấy.
Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô. Sau đó anh bắt
đầu hôn cô, rất dịu dàng, và cảm thấy cơ thể cô đang thư giãn.
Trong cả quãng thời gian dài đó, anh chỉ hôn cô. Josie chỉ
rên rỉ dưới áp lực của đôi môi anh. Điều đó làm cô nhớ lại thời gian đầu của
mối tình của họ, lúc đó Marc rất tử tế, dịu dàng và trìu mến. Cô có cảm giác
như khám phá một đất nước xa lạ. Nhưng lần này, đất nước xa lạ đó không làm cô
sợ nữa. Cô yêu người đàn ông này tự tận đáy lòng. Cô muốn sống và sinh những
đứa con cho anh.
Marc nhay nhay môi trên của cô.
- Em thấy không? - Anh thì thầm. - Chúng ta có rất nhiều
thời gian cho mình.
Cô thở dài.
- Em căng thẳng quá.
- Anh cũng thế.
Cô nhích ra khỏi người anh để ngắm nhìn đôi mắt màu xám của
anh.
- Với anh thì không phải là lần đầu tiên. - Cô nói.
- Với em thì anh là lần đầu tiên. Những lần trước chỉ là
thỏa mãn nhu cầu mà thôi. Còn với em thì là những hành động của tình yêu.
Cô thấy nước mắt mình trào ra. Có quá nhiều bằng chứng của
tình yêu... Một sự thật quá đẹp.
- Marc, em chưa từng yêu ai ngoài anh.
- Anh cũng thế. Anh muốn có em từ hai năm nay rồi. Và em là
bữa tiệc ngon nhất mà anh muốn ăn.
Cách diễn đạt khác thường này của anh làm cô buồn cười.
Bàn tay của Marc tỏ ra bình tĩnh hơn, nhưng đôi môi anh thì
mạnh mẽ hơn. Anh kéo cô lại sát vào người anh để cho cô cảm nhận được ham muốn
của anh. Một bàn tay anh nhẹ nhàng lùa vào dưới váy của cô, rồi đi ngược lên
phía trên đùi của cô, rồi ngón tay anh kéo dây chun chiếc quần lót nhỏ có đăng
ten của cô.
Cô nuốt nước miếng. Anh mới chỉ chạm vào cô một lần duy
nhất, cách đây đã rất lâu rồi. Nhưng giờ đây, cơ thể cô không còn là một ngôi
đền kín cổng nữa. Anh để cho tay mình tiếp xúc với cô. Cô khe khẽ rên rỉ khi
những ngón tay của Marc luồn vào giữa đùi cô.
Rồi anh tạo một cử động hổn hển trên da thịt cô. Cô bám lấy
người anh, hơi thở ngắt quãng. Run sợ với ý nghĩ anh có thể dừng lại, móng tay
của cô cào vào vai của anh.
- Bình tĩnh nào em, - anh thì thào khi thấy cô uốn cong
người trong vòng tay anh. - Mới chỉ là dạo đầu thôi.
- Ôi, Marc...
Giọng của cô trở nên gấp gáp. Cô như trở nên mù lòa, câm
điếc, cô thấy người như bị tê liệt. Cô chỉ còn ý thức được mỗi một điều: sự
khám phá tuyệt vời về chính cơ thể mình.
Cô nhắm mắt lại để tận hưởng thêm nữa thời điểm này. Những
ngón tay của Marc vẫn tiếp tục co bóp nhẹ nhàng, và cô cảm thấy như sụp đổ.
Niềm vui sướng dâng tràn trong cô, nó có màu tối, cháy bỏng, và cô kìm nén hơi
thở trong sự chờ đợi một bóng tối hoàn toàn.
- Em quá căng thẳng, - anh thì thầm bên môi cô. - Trước tiên
hãy cho anh thưởng thức no nê món ngon này đã, rồi chúng ta sẽ lại bắt đầu.
Cô không hiểu ý anh. Đột nhiên, một sự chấn động sung sướng
như nâng cô lên khỏi giường. Cô lại mở mắt ra, cảm thấy lóa mắt bởi niềm khoái
lạc đang lan tỏa theo mỗi cử động của ngón tay của Marc.
- Khô... ông, - cô ấp úng, đột nhiên cô thấy sợ hãi.
Anh nhẹ nhàng áp môi lên mắt cô, làm cô nhắm mắt lại. Anh
vuốt ve cô càng lúc càng mạnh mẽ.
- Anh yêu em còn hơn cả cuộc sống của anh... Hãy cho anh đi.
Cô cảm thấy như rơi xuống một vực thẳm nóng bỏng và hồi hộp
và cô bắt đầu đung đưa hông theo nhịp càng lúc càng cuồng nhiệt. Cô áp thân
mình vào người Marc, miệng cô mở to áp vào áo sơ mi của anh, cô như bị giày vò
bởi một sự sung sướng đến mất trí. Cuối cùng, cô kêu lên. Tất nhiên là hơi
phiền, nhưng làn sóng cảm giác làm cho cô choáng váng. Marc bật cười âu yếm.
Anh phủ lên khuôn mặt cô bằng những nụ hôn. Một sự rung động nhẹ nhàng chạy dọc
cơ thể mạnh mẽ của anh.
- Và giờ đây khi em đã có ấn tượng đầu tiên về điều mà em có
thể chờ đợi, chúng ta sẽ cùng chia sẻ. - Anh nói, vẻ tinh nghịch.
- Chia sẻ?
- Ừm...
Anh cởi quần áo của cô ra, cởi giày, váy, đồ lót của cô...
Anh cúi xuống và hôn lên bụng cô. Rồi anh chầm chậm hôn lên ngực cô, ngoạm vào
đầu vú đang cương cứng của cô.
- Anh thích hương vị làn da của em, - anh nói. - Kiềm chế
bản thân đã là chiến công khó khăn nhất của anh. Lần này, chắc chắn là phải
hoàn hảo. Tuyệt đối hoàn hảo.
Anh nhỏm người dậy và cởi bỏ quần áo của mình. Kính của
Josie đã được đặt trên cái bàn đầu giường, nhưng Marc ở rất gần đến mức mà cô
có thể nhìn thấy toàn bộ thân thể anh. Khi anh cởi quần lót của mình, cô bỗng
trở nên bối rối, vội vã quay mặt đi.
- Không, Josie, - anh nhẹ nhàng ra lệnh cho cô. - Hãy nhìn anh
đây.
Bị kích động, cô vâng theo lời anh. Anh quá phấn khích đến
mức anh không thể kiểm soát được nó nữa. Thân thể cường tráng của anh đang căng
đến cực độ như thể nó đang giữ thăng bằng trên một lưỡi dao cạo. Thật kì lạ,
chính sự khỏa thân của anh làm cô thấy tràn dâng niềm đam mê. Cô rùng mình, chờ
đợi.
Khi anh nằm xuống giường, cô vội nằm sát vào người anh, mắt
đẫm lệ.
- Em... em không biết chuyện gì xảy ra với em nữa. - Cô thì
thầm, rùng mình vì sung sướng.
- Rồi em sẽ biết thôi. - Anh nói, miệng nở nụ cười đầy khoái
cảm nhục dục.