Cảnh sát đặc nhiệm Texas - Chương 08 phần 1

Chương tám

Josie bật dậy
khỏi giường, ngay lúc đó cô nhận thấy mình chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm. Khi
đã đứng trước cửa ra vào, đột nhiên cô thấy mình do dự. Cô có đủ mọi lí do đúng
đắn để không mở cửa - có thể một quả bom nằm ở đầu bên kia, trên một cái ghế
trong căn phòng; còn cô thì không có súng trong tay; và rất có khả năng là kẻ
giết người đang đứng bên ngoài cánh cửa. Miệng khô khốc, cô dừng lại và gần như
bất động vì sợ lộ ra sự có mặt của mình trong phòng.

Lại có tiếng gõ
cửa lần nữa, lần này còn sốt ruột hơn. Tim đập hoảng hốt, cô nhón chân bước lại
gần cánh cửa và nhìn qua lỗ kính ngắm trên cánh cửa. Là Brannon...

Cô thở dài bình
tĩnh trở lại rồi mở cửa và nép mình để cho anh vào phòng. Cô không khỏi giật
mình khi phát hiện ra con mắt anh bầm tím và môi thì dính đầy máu.

- Lạy Chúa!
Chuyện gì xảy ra với anh thế này? - Cô kêu lên.

Anh lau những vệt
máu đang chảy dài xuống cằm.

- Có người tấn
công tôi phía dưới căn hộ của tôi. - Anh lẩm nhẩm, vẻ mặt dữ dằn. - Không biết
liệu hắn có đến gây chuyện với cô hay không nên tôi đã đến đây.

- Anh có thể gọi
điện mà.

- Cũng chẳng giúp
ích được gì nhiều nếu như hắn đã đột nhập vào phòng cô.

Anh có vẻ thật sự
lo lắng. - Cô nghĩ thầm và thấy cảm động. Cô giúp anh ngồi xuống và xem xét vết
đứt ở môi dưới của anh. Anh thấy mình run rẩy khi cô lướt nhẹ ngón tay mình qua
bàn tay anh.

- Không nghiêm
trọng lắm. Chúng có mấy người?

- Hai.

- Anh có biết
chúng không?

Anh

- Không. Lúc đó
trời quá tối. Vả lại bọn chúng còn mặc áo choàng có mũ nữa.

- Theo anh thì
tại sao chúng lại tấn công anh?

- Chắc chắn là vì
chúng ta đang tiến gần đến một điều gì đó mà chúng lại muốn giữ bí mật...

Anh ngước mắt
nhìn cô và nhướn mày, ngạc nhiên.

- Cô đi ngủ khi
tóc còn đang ướt như vậy sao?

- Ồ, tôi đang
ngồi trên giường để đọc lại những ghi chép của mình, thế là quên mất phải sấy
tóc.

Giá mà anh biết
rằng chính anh là người đã choán hết suy nghĩ của cô...

Để chiếc mũ
Stetson lên ghế ngồi, anh đi ra cửa cài lại chiếc xích an toàn. Rồi anh nắm lấy
tay Josie và dẫn cô đến phòng tắm.

Cô không hỏi anh
vì sao. Với tay lấy chiếc găng tay vệ sinh, cô để nó dưới nước nóng và thêm một
chút xà phòng vào đó. Anh ngồi trên thành của bồn tắm, lặng im chờ đợi. Josie
lơ đãng mỉm cười. Cảnh tượng đó làm anh nhớ đến lúc anh đến trú ẩn ở nhà cô sau
một vụ đánh nhau, để cô băng bó vết thương cho anh. Lúc đó, cô cảm thấy vừa vui
thích vừa được tôn trọng.

- Tôi không có
thuốc khử trùng. - Cô vừa nói vừa lau vết thương ở môi anh.

- Tôi có thuốc
khử trùng ở nhà. Cảm ơn.

Anh rửa tay, lau
mặt, sau đó quay về phía cô, cầm lấy một đầu chiếc khăn tắm đang quấn trên đầu
cô.

- Anh định làm gì
vậy? - Cô phản đối.

Anh rút chiếc
khăn tắm ra khỏi đầu cô và cắm chiếc máy sấy tóc vào ổ cắm.

- Ngày nay, tất
cả các khách sạn đều trang bị những vật dụng cần thiết cho khách. Thật tuyệt
vời. Nào, để tôi làm cho.

Cô để anh chăm
sóc cô như anh nói. Dù sao thì anh đã để cho cô chăm sóc vết thương cho anh.
Giờ đến lượt cô được nâng niu chiều chuộng - mặc kệ, nếu như chuyện đó có kì
cục đến mấy đi chăng nữa! Marc luôn luôn là một người đặc biệt đối với cô. Và
điều đó chưa hề thay đổi.

Cho dù cảm giác
của những ngón tay dài của anh lùa trong mái tóc của cô có gì đó làm yên lòng
và dịu dàng ru ngủ, nhưng cô không thể ngăn mình cảm thấy đôi chút khó chịu.
Chắc chắn đó là vì sự gần gũi của cơ thể... Đã một thời gian rất lâu rồi họ
không gần nhau đến như thế. Những kỉ niệm chợt ùa đến: bàn tay của Marc trên da
thịt của cô, mùi hương cơ thể anh, bộ ngực trần của anh... Có quá nhiều chi
tiết thân mật và gây xáo trộn trong cô. Được an ủi bằng những hình ảnh dịu dàng
ấy, cô nhắm mắt lại, và một lần nữa, cô lại sống trong buổi tối cuối cùng của
họ, trước khi anh bước ra hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô.

Vào thời điểm đó,
cô tin rằng những tình cảm của Marc đối với cô là chân thành. Anh chưa bao giờ
là một kẻ chuyên lừa tình phụ nữ cả. Trái lại, anh thường giữ thái độ giữ gìn ý
tứ với phụ nữ. Anh chỉ biểu lộ tính cách trìu mến, dịu dàng của mình với những
người đáng tin tưởng - số người này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Về
chuyện này thì cô không hiểu anh. Sự trung thành của Marc đối với người bạn
ngày xưa của anh đã cướp anh đi khỏi sự tin tưởng nơi cô.

Nhất định không
được quên chuyện đó, - cô nghĩ. - Phải dừng lại ở sự tự hào của anh, ngay cả
khi anh quyến rũ cô như một người tình.

Anh đứng rất gần
cô, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được sức nóng cơ thể anh. Cô muốn bỏ mặc
anh, muốn quên đi quá khứ biết bao...

- Trông em có vẻ
nhỏ nhắn hơn sáng nay, - anh nhận xét khi so sánh thân hình họ.

- Sáng nay, tôi
đi giày cao bốn phân.

- Anh cũng thế.

Cô cúi nhìn đôi
ủng cao bồi của anh và cười.

- Đúng, nhưng anh
đi ủng thường xuyên, trong khi tôi đang chân trần.

Anh làm cho tóc
cô bù xù dưới khí nóng của máy sấy tóc.

- Anh thích tóc
dài.

- Thì anh hãy để
cho tóc của mình tự mọc đi, - cô đáp lại.

- Đâu có giống
nhau.

Anh xoay người cô
để sấy tóc phía sau gáy. Phía trên đầu của cô, mắt anh nhìn vào mắt cô ở trong
gương.

- Anh lại trông
thấy em khi mười lăm tuổi, - anh chậm rãi nói. - Em không già đi nhiều lắm.

Mặt ửng đỏ lên,
cô quay đầu lại.

- Tôi không thích
quãng thời gian đó.

- Anh đã từng kể
cho em là trước vụ kiện, anh đã thấy một người đàn ông vào tù vì tội hiếp dâm
mà anh ta không phải là thủ phạm chưa?

- Sao cơ?

- Anh ta là một
mẫu người dũng cảm, một người đàn ông trung thực, không có điều tiếng gì. Trợ lí
mới của anh ta tỏ ra không thể chê trách vào đâu được, nhưng vào một ngày đẹp
trời, khi trở về nhà mình, cô ta đã gọi cảnh sát báo là ông chủ của cô ta đã
hãm hiếp cô ta.

- Có thật như vậy
không?

- Không. Cô ta
muốn vị trí của anh ta. Và cô ta đã có được nó, vì anh ta đã bị kết tội.

- Thật không công
bằng! – Josie kêu lên.

- Đúng. May mắn
là cô ta đã phạm phải một sơ suất. Cô ta đã khoe khoang về sự dối trá của mình
với một người bạn, và người này ngay lập tức đã báo cảnh sát. Thế là đã có một
vụ kiện mới, và người được cho là kẻ hiếp dâm kia đã được xử trắng án. Về phần
cô trợ lí, đương nhiên là cô ta đã bị cho thôi việc. Nhưng người đàn ông kia đã
không còn là chính mình nữa... Anh ta nói là anh ta sẽ không bao giờ tin phụ nữ
nữa.

- Tôi biết rồi...
Không lấy gì làm ngạc nhiên là anh đã không tin tôi vào cái đêm hôm đó. Có một
vài người còn tồi tệ hơn cả loài rắn, đúng không hả Brannon?

Anh lại nhăn nhó
khó chịu khi vẫn phải nghe cô gọi anh bằng tên họ.

- Em không gọi
anh là Marc như trước đây nữa.

- Chúng ta là
đồng nghiệp, - cô biện luận và tránh cái nhìn sắc bén của anh. - Tôi muốn quan
hệ của chúng ta chỉ ở mức nghề nghiệp.

- Anh biết có
hàng tá đồng nghiệp vẫn gọi nhau bằng tên đấy thôi.

Cô không trả lời.
Trong một vài phút sau đó, họ chỉ nghe thấy tiếng vù vù của máy sấy tóc. Cuối
cùng, Marc tắt máy và cất nó vào kệ.

- Cảm ơn, - Cô
nói.

Trước khi cô có
thể đi ra xa khỏi anh, anh còn lùa bàn tay vào mái tóc dày của cô, nắm lấy một
lọn tóc và kề vào môi anh. Anh nhắm mắt và chau mày, như thể anh đang chịu đựng
một nỗi đau nhói vậy.

Cảm thấy khó
chịu, cô gạt cổ tay anh ra, nhưng anh đã tóm lấy bàn tay cô để đưa nó về ngực
anh. Cô cảm thấy từ lòng bàn tay mình một sự tiếp xúc lạnh buốt với ngôi sao
gắn trên túi ngực trái áo sơ mi của anh. Mùi hương dầu gội đầu riêng của cô hòa
lẫn với mùi nước hoa Cologne của anh.

- Anh đã nhầm
trong vụ việc của em, Josie, - anh thì thầm vào tai cô. - Anh đã sai lầm. Thậm
chí anh không thể xin em tha thứ. Có thể anh giống bố anh đến nỗi anh không
muốn chấp nhận điều đó.

Những lời nói cứ
thì thầm bên môi cô trong lúc anh nhẹ nhàng ôm cô. Anh kéo cô lại sát người anh
và ôm ghì cô trong vòng tay rắn chắc của anh. Cô im lặng ưỡn người ra trước sức
nóng của vòng tay ôm ghì của anh.

Nào, phải chống
lại, - đột nhiên cô tự nhủ như vậy. Hãy tỏ ra đúng mực! Ấy thế mà, thay vì đẩy
anh ra xa thì cô lại nắm lấy áo sơ mi của anh bằng cả hai tay. Một hình ảnh
thoáng qua tâm trí cô: Marc nằm sóng soài trên lối đi, với một viên đạn trong
đầu hệt như Dale... Quá hoảng sợ, cô nép sát người vào ngực anh. Anh cúi xuống,
bế cô lên và đưa cô đến chiếc giường đơn đầu tiên, đặt ngửa cô lên và đè lên
người cô bằng cả sức nặng cơ thể của mình.

- Không. - Cô thì
thầm, hơi thở bị ngắt quãng.

- Có chứ! - Anh
lại hôn cô, vòng tay siết chặt lấy cô. - Anh biết em. - Anh thầm thì bên miệng
cô. - Cả hai chúng ta đều biết là anh không thể có được em, ngay cả khi anh
muốn điều đó. Vậy hãy thư giãn đi em.

Trời ơi, thật khó
chịu làm sao khi anh biết hết chuyện về cô - hoặc anh tin là anh biết hết mọi
chuyện...

Chắc chắn là anh
đã đọc được những suy nghĩ của cô, bởi vì anh đang mỉm cười.

- Anh biết tất cả
về em, từ lâu rồi.

Anh gạt tóc cô
khỏi mắt mình và chống người dậy bằng khuỷu tay để nhìn cô rõ hơn.

- Anh rất ghét
quãng thời gian của mình khi làm việc ở FBI, - anh thú nhận.

- Vậy thì tại sao
anh lại ở đó trong hai năm?

- Vì anh nghĩ
rằng khi rời xa Texas, anh có thể quên. Nhưng anh đã nhầm.

- Em biết. Những kỉ
niệm thường theo người ta đi khắp nơi...

Anh thở dài.

- Em có vẻ mệt
mỏi, - anh vừa nói vừa vuốt ve mái tóc của cô.

- Đúng thế. Trong
suốt mười hai ngày vừa qua, em đã làm việc ngày đêm với một dự án mới của
Simon: một cơ sở dữ liệu có thể ghi hết tất cả những tội phạm có thể.

- Anh nghĩ là em
không thành thạo về tin học.

Cô mỉm cười trả
lời anh.

- Đúng thế. Phil
Douglas mới đúng là một thần đồng thật sự. Cậu ta đã thực hiện tất cả các cuộc
tìm kiếm và đưa chúng vào trong một tập tin. Còn em thì lo về mặt pháp lí.

- Em có thích
công việc của mình không?

- Có. Em cũng
được trả lương khá cao.

- Anh cũng thế.
Nhưng anh sẽ chẳng thể trở thành triệu phú được. Trừ khi là giá thịt bò tăng
trong khi giá thức ăn cho bò giảm.

- Hạn hán đã làm
rất nhiều trang trại gặp khó khăn.

Anh gật đầu tán
thành.

- Đúng thế, thật
đáng tiếc. Nhưng anh chịu đựng được. Anh muốn trang trại vẫn là của gia đình.

- Tại sao? Anh
không có con cháu họ hàng thừa kế...

- Có chứ,
Gretchen đấy. Con trai nó giờ đã gần hai tuổi rồi.

- Có thể. Nhưng
nó sẽ thừa kế ngai vàng của Qawi. Thật thà mà nói thì em sẽ rất ngạc nhiên khi
con cái của Gretchen một ngày nào đó lại muốn đến sống ở một nơi tận cùng của
Texas như vậy.

Nhận xét của cô
làm anh cảm thấy không vui. Anh ngửa người ra và nằm bên cạnh cô.

- Có thể có ngày
rồi anh cũng có những đứa con của riêng mình.

- Ồ..., nếu như
có những con cò nào đưa chúng đến nhà anh, - cô lẩm bẩm.

Anh nhướn lông
mày.

- Thế thì đó thật
sự là một chuyện không hay.

- Không hề như
vậy. Em nhắc lại những gì anh thường nói với em. Rằng anh không muốn kết hôn.

- Anh đã ba mươi
ba tuổi, rồi sẽ ba mươi tư. Hai khoản thu nhập sẽ có giá trị hơn một khoản chứ.
Anh có thể trả tiền một con bò mộng khỏe để có thể đảm bảo việc tái sinh sản
cho đàn gia súc của mình.

- Và sẽ mặc kệ
đội đặc nhiệm?

- Có một sư đoàn
lính đặc nhiệm ở Victoria, - anh giải thích.

- Judd
Dunn cũng thuộc số đó. Trước đây bọn anh là đồng đội và có thể lại là đồng
đội.

- Victoria. Có
phải ở gần Jacobsville không?

- Đúng thế. Còn
em, em muốn có con không?

- Em không nghĩ
thế, - cô thì thầm và quay lưng lại. - Nhưng tại sao anh lại hỏi thế?

- Trước tiên em cần
phải vượt qua được những kỉ niệm buồn của mình, và em cần tìm được cho mình một
người đàn ông mà em có thể hoàn toàn tin tưởng vào người đó. Anh chắc rằng em
chưa tìm thấy người đó, nhất là khi em còn chưa làm phẫu thuật.

Đột nhiên cô cảm
thấy một cơn nóng giận. Chỉ có duy nhất một người đàn ông trên trái đất này là
cô muốn lấy làm chồng. Và dù gì đi chăng nữa thì cô không chịu thú nhận việc cô
đã làm sau cuộc hẹn hò thảm hại ấy của họ...

- Theo bác sĩ tâm
lí thì em vẫn chưa giải quyết được những rắc rối trong quá khứ của mình.

- Cô ấy có lí, -
anh nói và lắc đầu. - Em cần phải tiếp tục điều trị.

- Em không muốn
nhớ lại một vài chuyện.

- Anh cũng thế.
Nhưng chúng ta không thể xóa bỏ quá khứ. Đôi khi, làm sống lại những kỉ niệm đó
lại giúp quên được chúng đi.

- Những kỉ niệm
của em thật sự rất kinh khủng.

- Anh biết... Em
có bao giờ có ý định ngủ với Jennings không?

- Không. - Cô trả
lời một cách thẳng thắn. - Em gặp cậu ta trong một quán café gần khu học xá.
Bọn em biết rất ít về nhau. Không có gì hơn. Em không biết vì sao cậu ta lại
mời em đến buổi tiệc tối hôm đó.

- Dù thế nào đi
chăng nữa thì anh biết vì sao em đồng ý đến bữa tiệc đó. Anh vừa mới bỏ rơi em
như một kẻ thô lỗ. Anh hình dung là em muốn gặp anh ở bữa tiệc đó, để anh trông
thấy em đi với Jennings.

Cô hơi nhăn nhó
một chút, rồi phá lên cười.

- Đúng thế, em
rất muốn trông thấy anh. Rõ ràng là em rất dễ bị đi guốc trong bụng.

- Kinh nghiệm của
sự duy diễn thôi. - Anh nói và vỗ vỗ vào chiếc phù hiệu của mình.

Cô nhìn anh mạnh
mẽ.

- Hãy dừng việc đọc
ý nghĩ của em đi.

- Lúc đầu, anh
cũng nghĩ là Jennings là thủ phạm mối quan hệ của cậu ta với giới tội phạm. Bây
giờ thì anh bắt đầu nghi ngờ rồi.

- Còn em thì em
tin sự vô tội của Dale và khả năng phạm tội của anh bạn Bib của anh. Nhưng
chúng ta càng tiến xa hơn trong cuộc điều tra thì em càng tin rằng không chỉ có
Bib là thủ phạm.

- Anh cũng nghĩ
như vậy về Jennings. Những kết luận vội vã thường nhầm lẫn.

Cô sờ tay lên cái
trán đang bị thương của anh.

- May là anh có
cái đầu rất cứng!

- Đã từ lâu rồi anh
đánh mất khả năng tươi cười với những kẻ tấn công anh. - Anh vừa nói vừa rầu
rĩ. - Nghe này Josie, khi anh đi thì hãy khóa cửa hai vòng nhé. Và đừng mở cửa
cho bất kì ai, với bất kì lí do gì. Em có hiểu không?

- Vâng, thưa
người bảo hộ mạnh mẽ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3