Cảnh sát đặc nhiệm Texas - Chương 07 phần 1

Chương bảy

Tại nhà tù Wayne Correctional Institute, Marc bước vào văn
phòng của giám đốc. Don Harris, giám đốc nhà tù, là một người đàn ông oai
nghiêm và trầm mặc. Sau khi mời Marc ngồi, ông giám đốc cũng ngồi xuống một cái
ghế bành và lắng nghe Marc nói mà không ngắt lời anh. Khi Marc đã nói xong, ông
ấn nút trên máy điện thoại nội bộ.

- Jessie, cô làm ơn mang cho tôi hồ sơ
của Dale Jennings.

- Ông có thể tìm thấy ngay hồ sơ đó trong máy tính của mình,
- một giọng phụ nữ khẽ vang lên trong máy.

- À... đúng rồi, thôi được... tôi sẽ tự tìm lấy.

Ông gác máy, gõ mật khẩu trên bàn phím máy tính bằng một
ngón tay.

- Tôi rất ghét những cái máy khó chịu này, - Ông lẩm nhẩm.

- Hi vọng có một ngày, có một kẻ điên nào đó bấm nút, và thế
là vĩnh biệt nền văn minh.

- Ông nói thế nào ấy chứ! - Marc tán thành rồi cười.- Không
phải bỗng dưng mà tôi thường có một bản in cho mỗi trường hợp, và tôi thường
giữ chúng một cách cẩn thận bất chấp cánh kĩ thuật viên tin học của tôi vẫn hay
chế giễu tôi.

Một nụ cười làm rạng những đường nét trên gương mặt ông giám
đốc - nụ cười đầu tiên của ông kể từ đầu buổi nói chuyện.

- Anh có lí đấy, - Ông nói, mắt vẫn dán vào màn hình. - À
đây rồi. Jennings đã được chuyển đến chỗ chúng tôi cách đây hai tuần. Anh ta
đến từ nhà tù quốc gia ở Austin.

- Từ nhà tù quốc gia? Không, chắc là một nhầm lẫn!

Marc chồm người dậy, đi vòng qua bàn làm việc, cúi sát người
xuống qua vai của Harris.

Hồ sơ của Jennings vẫn hiện trên màn hình. Hồ sơ đã bị sửa
chữa, vì phần buộc tội giết người không được hiển thị. Theo những dữ liệu trong
hồ sơ thì Jennings bị kết án một năm tù vì tội đánh nhau và làm bị thương người
khác.

- Hồ sơ này là giả. - Marc nói nhanh mà không cần suy nghĩ.
Trước đây Jennings đã được gửi đến một nhà tù liên bang.

Gương mặt ông giám đốc xám ngoét hẳn đi.

- Anh muốn nói là tôi đã cho phép một tù nhân bị buộc tội
giết người tham gia lao động công ích?

Marc vỗ vai ông giám đốc.

- Không phải lỗi của ông. Rõ ràng là hồ sơ này đã bị giả
mạo. Và thế là vụ đào tẩu của Jennings đã được tổ chức một cách cẩn thận. Chúng
ta có việc cần giải quyết với một kẻ sát nhân chuyên nghiệp, kiêm chuyên gia
tin học - hay ít nhất là được trợ giúp về tin học.

- Tính cả tin của tôi đang bị đem làm trò đùa, và có thể là
vị trí của tôi nữa...

- Tôi bảo đảm với ông là không. Tôi làm việc cho Simon
Hart, tổng chưởng lí. Tôi sẽ báo cáo cho ông ấy biết những chuyện đã xảy
ra. Ông không thể xem xét tỉ mỉ hồ sơ của từng phạm nhân được.

- Đây là nhà tù của tôi. - Harris kêu lên, mặt tái mét. -
Đáng lẽ tôi phải kiểm tra.

- Không ai trong chúng ta không thể mắc sai lầm. Tôi muốn có
một bản copy của hồ sơ này, nếu như ông không thấy bất tiện.

- Ồ, tất nhiên rồi.

Ông ấn mạnh vào nút “in” và máy in bắt đầu nuốt
giấy. Harris thu tập giấy lại và dàn chúng ra cho phẳng.

- Hãy tìm cho ra kẻ đã làm những chuyện này, - Ông nói.

Marc trỏ vào chiếc phù hiệu của mình.

- Ông thấy không? Cảnh sát đặc nhiệm không bao giờ chịu bó
tay.

Harris cười gượng.

- Cảm ơn.

- Chúng tôi sẽ giải quyết vụ này. Cảm ơn ông.

Marc ra khỏi văn phòng ông giám đốc với tập tài liệu trong
tay.

***

Tròi đầy nắng trong đám tang của Jennings. Một
ngày đẹp trời ấm áp chan hòa bộc lộ rõ vẻ đẹp của mình. Marc và Josie chạy xe
về hướng nghĩa trang trong dòng xe cộ giao thông lưu thông dễ dàng. Ngồi ở ghế
sau là ông Holliman, ăn mặc đẹp và đầy mùi băng phiến.

Khi đến nơi, Marc giúp ông già ra khỏi xe rồi đi cùng ông
đến ngôi mộ, theo sau là Josie.

Có rất ít người đến đám tang: cảnh sát trưởng, cảnh sát
trưởng khu vực, hai cảnh sát mặc đồ dân sự. Mẹ của Jennings đang đứng đó chờ
đợi. Bà chống gậy một cách nặng nề, dáng người nhỏ nhắn, gầy gò, già trước
tuổi. Bà mặc một chiếc váy dùng trong tang lễ quá rộng, rõ ràng là váy đi mượn.
Khi Josie gọi bà để đề nghị đi cùng bà, bà đã cho cô biết là ông cảnh sát
trưởng sẽ đi cùng bà.

Có thể đoán được ngay là đám tang do quỹ công chi trả. Không
hề có một vòng hoa hay một bó hoa nào dành cho tang lễ. Chỉ có một cái huyệt và
một chiếc quan tài rẻ tiền.

Lặng ngắm những tấm ván bằng gỗ thông, Josie nhớ lại đám
tang của cha mẹ cô. Vào thời điểm đó, công ty bảo hiểm chịu mọi chi phí cho
buổi lễ tôn giáo, từ việc vận chuyển đến đá lát mộ. Trong khi Dale chỉ có mỗi
một cái huyệt là nơi an nghỉ cuối cùng. Đột nhiên cô nhớ lại hình ảnh Dale lúc
anh ta còn sống: cao tóc vàng, hay khoe khoang đôi chút, kém cô bốn tuổi. Bản
tính cục cằn, hợm hĩnh khiến cho anh ta không có nhiều bạn bè. Tuy nhiên, Josie
đã phát hiện một vài điểm dễ ưa nào đó trong cái vỏ tính cách của Dale. Tất
nhiên, cô không đến nỗi quá ngây thơ để có thể coi anh ta như một con bồ câu
trắng. Sự thiếu đứng đắn, vẻ tinh quái của anh ta lộ rõ trên mặt. Cô đã do dự
khi anh ta mời cô đến buổi tiệc nhà Webb. Và cô chỉ đồng ý khi tự nhủ rằng có
thể Marc Brannon cũng có mặt trong số khách mời. Chắc chắn là buổi tiệc đã kết
thúc theo một cách khác nếu như Marc có mặt ở đó.

Cô nhìn chiếc quan tài một cách buồn rầu. Thật là rối ren!
Nếu như Dale vẫn ở lại trong tù... Tính tham lam hám của của anh ta,
cho dù nó xuất phát từ một tình cảm tốt, đã bắt anh ta phải trả giá bằng mạng
sống của mình. Cô nghĩ việc đe dọa tố giác ai đó thật là ghê tởm, cho dù với
bất kì mục đích nào đi chăng nữa. Dale đã tỏ ra quá khinh suất, và anh ta đã
phải trả giá.

Cô nghĩ đến cha cô, ông mục sư tốt bụng Langley, hiện thân
của lòng trung thực, một con người chưa bao giờ làm hại bất kì ai... Rồi cô lại
nghĩ đến Dale nằm một mình trong cái huyệt mộ đó. Những phu đào huyệt đang lấp
mộ bằng đất ẩm lạnh và gắn trên nấm mộ một tấm thẻ đơn giản màu trắng lồng
trong một khung có nhựa bao quanh. Năm tháng trôi đi, tấm thẻ đó sẽ úa vàng;
cái tên viết trên đó sẽ mờ dần cho đến khi nó biến mất, như thể là Dale
Jennings ở San Antonio, Texas chưa từng tồn tại vậy.

Một cử động ở bên cạnh làm cô phải chú ý. Ông Holliman tiến
lại gần em gái của mình và ôm lấy bà.

- Ôi, Jack, bọn chúng đã giết con của em rồi! - Bà Jennings
rên rỉ, nước mắt ướt đẫm đôi má xanh xao của bà.

- Anh biết, anh biết, - Ông thì thào, tay vỗ vỗ vụng về vào
lưng bà. - Anh rất lấy làm tiếc...

Hai người đàn ông đứng ở hai đầu quan tài. Người đầu tiên,
râu ria cạo nhẵn, trang phục sẫm màu, có lẽ là nhân viên nhà đòn. Người thứ
hai, trẻ tuổi hơn, mảnh khảnh, mái tóc mịn và thưa, tay cầm quyển kinh - chắc
chắn là mục sư. Nhân viên nhà đòn bắt đầu tỏ ra thiếu kiên
nhẫn. Josie quay sang nhìn hai anh em ông Holliman đang ôm
ghì lấy nhau. Không ai nghĩ đến việc dựng một tấm bạt để che nắng, và cũng
chẳng hề có cái ghế nào để làm cho những đôi chân bị viêm khớp được nghỉ ngơi
cả.

Đám tang diễn ra ngắn gọn, nhẹ nhàng nhưng căng thẳng. Viên
mục sư, người chưa bao giờ gặp Dale, nói vài lời làm rạng danh cho người chết,
rồi đọc một đoạn văn trong quyển kinh thánh. Cuối cùng, anh ta gấp cuốn sách
được đóng bằng da lại và bày tỏ vài lời chia buồn với bà Jennings và ông
Holliman. Một tia nắng mặt trời chiếu sáng chói trên chiếc nhẫn bằng vàng của
anh ta.

Anh chàng mục sư dũng cảm chắc là đã phải xin xỏ để được đọc
thuộc lòng những bài kinh đó, - Josie nghĩ bụng.

Đầu cúi xuống để che giấu nước mắt, cô bắt đầu lục tìm trong
túi của mình đồ cúng lễ. Đã quá muộn. Viên mục sư đang bỏ đi xa với những sải
chân dài. Cô trông thấy Marc đưa cho anh ta một tờ giấy bạc ở lối đi, và quay
đầu sang hướng khác. Tính hào phóng là một phần trong những tính cách nghĩa
hiệp nhất của anh.

Cô hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó bắt đầu quan sát
đám người ít ỏi đang tập trung quanh ngôi mộ. Không ai trong số họ có vẻ đáng
ngờ cả. Tên sát nhân không có mặt trong số họ. Hắn đã không phạm phải sự khinh
suất đó.

- Trừ phi là cô nghĩ rằng ông cảnh sát trưởng là hung thủ,
còn không thì chúng ta đang mất thời gian. - Marc thì thầm vào tai cô.

- Tôi không muốn mình già đi và không muốn chết trong nghèo
đói như thế này. - Cô trả lời, giọng dịu dàng.

- Còn tôi, tôi tin chắc là tôi rồi sẽ kết thúc như Holliman.
Túi áo nhét đầy băng phiến, đón khách đến thăm bằng một khẩu súng và luôn quên
mất là mình đã để bộ răng giả ở đâu.

- Đừng nghĩ vớ vẩn như thế. - Cô rì rầm, cố nhịn cười.

Giờ không phải là lúc để pha trò đùa cợt.

- Thêm nữa, viên mục sư không đứng quá gần ông ấy. Mùi băng
phiến quá nhiều. - Anh nói trước khi trịnh trọng hỏi cô. - Chuyện này không quá
khó chịu với cô à?

Cô nhún vai.

- Anh cũng thế, anh cũng mất cha mẹ rồi mà. - Cô nói.

Anh lặng lẽ nhìn cỗ quan tài, gương mặt lộ rõ vẻ chịu đựng.

- Đúng, nhưng cha mẹ tôi mất không quá gần nhau. Và bố tôi
chết không làm cho tôi thấy đau khổ gì cả.

Đây là lần đầu tiên anh nói đến bố mình kể từ khi cô biết
anh. Ở Jacobsville, ai cũng biết những đứa trẻ nhà Brannon đều đã có một cuộc
sống khó khăn với bà mẹ luôn ốm đau và ông bố nghiện rượu.

- Anh không yêu ông ấy à? - Tự nhiên cô hỏi.

- Không.

Chỉ một tiếng thôi, nhưng đầy sự mỉa mai, cay độc. Cô vẫn
còn chờ anh nói thêm nhưng anh không hề nói thêm gì nữa.

Quay về phía mẹ của Jennings, anh nói:

- Bà Jennings, tôi đưa bà về nhé. Như vậy ông cảnh
sát trưởng sẽ không phải đi đường vòng.

Chỉ còn mỗi việc trở về nhà. Ông cảnh sát trưởng và các nhân
viên cảnh sát đến chào bà Jennings, rồi sau đó Marc đến giúp những vị khách già
nua leo lên chiếc xe của mình. Josie ngồi vào ghế trước. Chỉ một lúc sau, họ đã
dừng lại trước ngôi nhà mà bà Jennings đã được tạm trú. Ngôi nhà trông khá xinh
xắn, và căn hộ của bà Jennings nằm ở tầng trệt. Nhân viên trợ lí xã hội đã làm
tốt công việc của mình, - Josie nghĩ thầm.

- Không phải là khách sạn hạng sang, - bà Jennings vừa nói
vừa lôi chiếc chìa khóa ra khỏi túi xách. - Nhưng dù gì thì tôi cũng có được
một mái nhà.

Bà mở cửa và mời mọi người vào trong

- Tôi có thể mời mọi người một tách cà phê không?

- Ồ, bà đừng bận tâm. - Josie trả lời. - Chúng tôi sẽ tự lo
lấy.

Kéo Marc ra một chỗ, cô dúi vào tay anh một tờ mười đô la.

- Anh làm ơn đi mua hộ món gà kèm rau và cà phê.

Anh dúi trả lại tờ mười đô vào tay cô.

- Giữ lại tiền của cô, thưa quý cô thiên thần hộ mệnh. Tôi
sẽ đi. Trong khi chờ đợi, hãy cố gắng làm cho bà ấy tiết lộ thông tin nhé. Hẹn
lát nữa gặp lại.

Josie nhìn dõi theo anh trong khi anh đi xa dần. Hơi thở cửa
cô trở nên ngắt quãng, dấu hiệu của việc Marc ở gần cô luôn làm cho cô cảm thấy
bối rối. Thật phiền.

Vài phút sau, bà Jennings, người xuất hiện rất lặng lẽ trong
đám tang, òa khóc với nỗi tuyệt vọng tột độ. Josie đưa cho bà chiếc khăn giấy.

- Nó là thằng bé tử tế, - bà khóc nức nở, giọng run rẩy. -
Cho dù những việc nó làm có là gì đi chăng nữa thì nó vẫn là đứa con ngoan.

- Cậu ấy không giết ai cả, bà Jennings ạ. Và nhất là cậu ấy
không giết Henry Garner. - Josie nói, giọng dứt khoát. - Tôi chưa bao giờ có
một chút nghi ngờ về chuyện này. Nhưng đáng tiếc là tôi không thể thuyết phục
được mọi người. Có quá nhiều bằng chứng chống lại cậu ấy.

- Nó chưa bao giờ có cây gậy ngắn ấy. Chưa bao giờ. Nó rất
ghét bạo lực.

- Chắc chắn thế rồi, - Ông Holliman khẳng định. - Khi nó còn
trẻ, tôi đã dạy nó bắn súng. Nhưng nó ghét vũ khí.

- Tôi biết là nó đã làm những việc dại dột - bà Jennings vừa
nói vừa hỉ mũi. - Nhưng nó không bao giờ giết một ông già.

- Tôi cũng tin như thế. - Josie nói, - Bà Jennings, liệu
Dale có nhờ bà giữ một cái gì đó không?

Ông Holliman cựa quậy trong chiếc ghế của mình.
Bà Jennings chau mày, tránh cái nhìn của Josie.

- Có một lần nó nói là nó phải để một cái gì đó ở một nơi
chắc chắn, đúng, nhưng nó chưa hề đưa cho tôi một cái gì cả.

- Liệu cậu ấy có nói đó là cái gì không?

- Không. Nó chỉ nói là người đàn bà ấy muốn cái đó.

- Người đàn bà nào cơ? - Josie bình tĩnh hỏi.

- Tôi không biết nữa. Nó đã nói về cô ta một hai lần gì đó,
nói là cô ta giúp đỡ nó trong công việc mới của nó, nhưng nó chưa bao giờ giới
thiệu cô ta với tôi. Có vẻ như cô ta quá rụt rè. Theo nó thì cô ta muốn nó đưa
cho cô ta một cái gói gì đó, nhưng nó đã từ chối. Tôi đã hỏi nó gói đó là cái
gì, nhưng nó không trả lời. - Bà Jennings nói tiếp rồi nhìn Josie.

Một tình tiết mới, - Josie thầm nghĩ, cảm thấy phấn khích.
Nếu như ngõ cụt lại có thể là một hướng điều tra đúng thì sao?

- Cậu ấy có nói cô ta sống ở đâu không? Hay cô ta làm gì
chẳng hạn?

- Không. Nhưng nó đã gặp cô ta trước khi nó có được công
việc ở San Antonio. Theo tôi nghĩ thì đó là một phụ nữ người ở đây... À đúng
rồi! Cô ta rất thích ăn kẹo bạc hà nhập khẩu từ châu Âu. Cứ mỗi lần Dale đi mua
thuốc cho tôi là nó thường mua kẹo bạc hà cho cô ta.

Kẹo ngoại nhập. Người bạn gái bí hiểm của Dale không có cùng
sở thích... Josie lấy cuốn sổ và bút chì ra khỏi túi xách rồi ghi thông tin này

- Có bao giờ cậu ấy nhắc đến Jake Marsh không? - Cô hỏi.

Bà Jennings nhìn ông Holliman trao đổi
trước khi lắc đầu.

- Không, nó chỉ nói với tôi về người phụ nữ đó.

- Một người phụ nữ không tốt có thể làm hư hỏng một người
đàn ông trung thực, - Ông Holliman buồn bã nói.

- Đúng thế, chắc chắn là như thế. - bà Jennings tán thành.

- Bà không còn nhớ được chuyện gì khác nữa à?

- Tôi đã nói với cô rồi, nó không nói nhiều về cô ta với
tôi, thậm chí nó còn không nói trông cô ta như thế nào. Nhưng chắc là cô ta rất
dẹp. Dale của tôi sẽ không bao giờ để ý đến một người phụ nữ xấu.

- Tôi cũng nghĩ như thế.

Josie tự hỏi tại sao Dale lại mời mình đến buổi tiệc ở nhà
Webb. Cô có gương mặt trông bình thưòng, thêm vào đó, cô lại còn đeo kính. Thật
lạ là cô chưa từng tự hỏi mình sớm hơn.

- Viên mục sư là ai vậy? - Ông Holliman hỏi. - Em có biết
anh ta không?

Bà Jennings lắc đầu.

- Em đã nhờ ban tang lễ tìm giúp một linh mục. Họ đã không
phải mất nhiều thời gian vì người mục sư trẻ tuổi này nhận làm tình nguyện. Anh
ta có vẻ rất tử tế...

Holliman định nói điều gì đó thì cửa ra vào mở ra. Marc bước
vào, trên tay anh là một túi đồ ăn và một hộp đựng đầy cốc cà phê. Cuộc nói
chuyện đã bị ngắt trong lúc họ ăn nhẹ.

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3