Tiền chuộc trái tim - Chương 03 - 04
Chương
Ba
Finnula biết mình phải làm gì. Nàng đã chọn ra con mồi
và bảo vệ nó khỏi bị kẻ khác cướp mất và giờ thì nàng có thể đặt bẫy nó. Nhưng
nàng thực hiện nhiệm vụ này với một trái tim nặng trĩu, chẳng phải vì thương
xót gì cho con mồi, mà bởi vì bực tức với chính mình... và, dù nàng ghét phải
thừa nhận điều đó, với cả Mellana nữa.
Lẽ ra nàng không bao giờ nên nhận lời làm cái việc lố
bịch này. Nếu mà Robert biết chuyện này, mà thể nào anh cũng biết thôi, anh có
thể sẽ khiến nàng liệt giường liệt chiếu lắm, như anh ấy luôn đe dọa. Dù không
có tước vị hay đất đai gì, nhà Crais đã điều hành cối xay của Bá tước
Stephensgate từ nhiều đời nay và là một trong những gia đình được kính trọng nhất
trong vùng. Con gái của Phillip và Helene Crais mà lại đi làm cái việc... phổ
biến như thế này... thì thật không thể tin nổi. Rồi mọi người sẽ nghĩ gì đây?
Và Mellana thì khăng khăng rằng việc bắt cóc đàn ông để mua nguyên liệu làm bia
là một thú vui nho nhỏ.
“Được rồi,” Finnula càu nhàu. “Em sẽ bắt cho chị một
gã, rồi mang hắn ta về đây, và chị có thể giữ hắn đòi tiền chuộc và dùng tiền
đó để mua hoa bia hay làm của hồi môn hay bất cứ điều gì chị thích. Em chỉ cầu
xin chị đừng để anh Robert phát hiện ra việc này.” Finnula lắc đầu. “Anh ấy sẽ
giết cả hai chị em mình.” Đôi mắt màu ngọc bích của Mellana lấp lánh niềm hân
hoan chiến thắng. “Em cứ nói quá lên. Trong các chị em mình, Robert yêu em nhiều
nhất. Em bảo sao anh ấy sẽ nghe vậy.”
“Chị không thấy anh ấy sau khi ngài quận trưởng đến
đây thôi.” Finnula thở dài nhìn xuống những ngón tay mảnh dẻ của mình. “Bắt mấy
con thú thì em quen rồi, nhưng em phải đánh bẫy một gã đàn ông như thế nào đây?
Sau khi đã đạt được những gì mình muốn, Mellana chẳng
thấy hứng thú với các chi tiết vụn vặt của vấn đề. “Trời ạ, làm sao chị biết được,”
cô nàng tuyên bố, vuốt lại mái tóc để ra tham dự buổi lễ của gia đình ở phòng
bên cạnh. “Em chỉ cần chắc chắn là anh ta không phải người ở Stephensgate này.”
“Cái gì?” Finnula ngước nhìn lên, đôi mắt to màu xám
của nàng chứa đầy sự tuyệt vọng. “Không phải ở Stephensgate? Chị muốn em bắt
cóc một người lạ ư?”
“Tất nhiên. Isabella đã bắt cóc đòi tiền chuộc tất cả
đàn ông trong làng này ít nhất là một lần. Và cả ở Shrewsbury và Dorchester nữa.
Gia đình họ sẽ không trả tiền hai lần đâu. Cái gì làm nhiều quá thì sẽ mất
thiêng đi...”
Finnula lại buột ra thêm vài câu chửi rủa hay ho nhất
của nàng, và Mellana thực sự là bị sốc, giận dỗi bỏ đi, để lại cô em gái nhìn
chằm chằm vào những phiến đá lát nền.
Để bắt được một người lạ, Finnula cáu kỉnh tính
toán, nàng sẽ phải đi hai ngày tới ngôi làng lớn gần nhất. Nàng là khách quen ở
Leesbury bởi vì thỉnh thoảng nàng lại đi săn trộm theo hướng đó, Simon, anh chồng
của chị Patricia, có một quán trọ ở đó và anh ấy cũng không phải là người keo
kiệt, nhưng nàng không tin tưởng rằng cư dân của cái làng có vẻ sầm uất hơn đó
sẽ thấy việc bắt cóc đàn ông là hài hước. Cha đạo ở đó có thể sẽ không bằng
lòng với việc mà ở Stephensgate và Dorchester được coi là một tục lệ thú vị.
Nhưng khi Finnula nhìn thấy đồng vàng mà vị lữ khách
râu ria đó quẳng cho Simon ở quán Cáo và Thỏ rừng, nàng biết mình đã tìm ra con
mồi lí tưởng. Rõ ràng không phải tới từ Leesbury, người đàn ông cao lớn đó có cả
túi tiền và một gã hộ vệ, và với một chút quan sát nàng nhận ra rằng ông ta có
cả một con tuấn mã nữa. Rõ ràng đây là một con người được số phận ưu đãi.
Vậy là nàng nảy sinh sự quan tâm tới người đàn ông
này cũng ngang bằng sự quan tâm chàng ta dành cho nàng. Nàng thấy điều đó ngay
lập tức mặc dù nàng biết rằng đó là vì một lí do hoàn toàn khác. Finnula không
coi mình là người đẹp. Không, Mellana với thân hình quyến rũ và những lọn tóc
vàng mới là người đẹp nhất nhà.
Nhưng Finnula không thể không để ý thấy gần đây,
nàng đang thu hút ngày càng nhiều cái nhìn của cánh nam giới, và điều đó gây
cho nàng sự khó chịu không ít. Sự biến đổi từ một con nhóc gầy đét thành một
thiếu nữ duyên dáng chính là căn nguyên cho sự khó chịu này của nàng. Dù sao
thì đó là điều đã gây ra cuộc hôn nhân yểu mệnh của nàng.
Nhưng ngược lại, sự hấp dẫn với người khác giới mà
nàng mới phát hiện ra đôi lúc cũng có chỗ dùng được. Nàng đã khiến cho ngài quận
trưởng nhắm mắt bỏ qua bao nhiêu lần săn bắn trộm của nàng. Và chẳng có lái
buôn nào trong làng lại không sẵn sàng trả khoản tiền hậu hĩnh cho con thú săn
bất hợp pháp mà nàng bán cho họ, rồi khoe khoang với khách hàng của ông ta rằng
con chim này do chính tay Finn Xinh đẹp bắn hạ. Giống như các nữ thần Diana và
Artemis[10] ngày xưa, danh tiếng nữ cung thủ xinh đẹp của Finnula chính ra lại
có ích trong nỗ lực giúp đỡ những người bị đói ở Stephensgate của nàng.
[10]
Nữ thần săn bắn theo thần thoại La Mã, Hy Lạp.
Và tất nhiên, khi đã dấn thân vào trong phi vụ săn
người này, nàng định sử dụng sắc đẹp quyến rũ của mình làm mồi.
Trong đầu Finnula chẳng hề có một chút ý tưởng nào rằng
người lạ râu ria đó sẽ không bị mắc lừa nàng. Nàng đã thấy cách ông ta nhìn
nàng khi nàng bước vào quán trọ. Say đắm nhưng cũng có đôi chút thận trọng ở
trong đó. Và khi nàng bám theo ông ta, nàng thấy rằng ông ta tránh xa đường
cái.
Nhưng sự thận trọng đó lại làm hại ông ta bởi vì cứ
bám theo đường mòn thay vì đi đường lớn, ông ta đang hướng thẳng tới địa bàn
săn bắn chính của nàng, vùng đồi quanh Stephensgate, đặc biệt là phần đất của
bá tước.
Khi người đàn ông đó và gã hộ vệ của ông ta vội vã rời
khỏi Leesbury, họ không biết rằng có một kẻ thứ ba đang bám theo họ. Finnula bí
mật bám theo sau các tán cây và thả lỏng cương cho con ngựa của nàng, một con
ngựa cái trông rất bình thường mà nàng có từ hồi nhỏ và được huấn luyện tốt
không kém bất kì con chiến mã nào. Violet, đó là tên Finnula đặt cho con ngựa của
nàng, lúc này khoảng mười tuổi và biết cách bước đi nhẹ nhàng trên đám dương xỉ
hay đứng yên như tượng khi chủ nhân của nó bám theo con mồi. Kết hợp lại, cả
hai làm nên một đội cực kì ấn tượng mỗi khi làm việc hay thực hiện một phi vụ
phi pháp.
Finnula quan sát những người lữ hành với sự quan tâm
đặc biệt, để ý chi tiết về họ hết mức có thể. Cách phục sức của người đàn ông
mà nàng nhắm tới hầu như không tiết lộ gì về ông ta. Như là bộ râu rậm rạp che
đi đường nét khuôn mặt của ông ta, chiếc áo choàng đơn giản không hề có chút
trang sức, bộ quần áo giản dị chẳng tiết lộ gì về kích cỡ của túi tiền mà ông
ta đang đeo ở thắt lưng. Nhưng về dáng vóc của ông ta thì thật ấn tượng, ông ta
có thể còn cao hơn Robert, người vốn đã cao hơn một thước tám. Còn gã hộ vệ thì
khó mà có thể gọi là một đối thủ đáng gờm. Với chiều cao trung bình, hắn ta
khoe khoang quá lố với áo dài nhung và bít tất sáng màu. Với hắn ta thì chỉ cần
một cái bẫy đơn giản là đủ, nàng nghĩ vậy. Nhưng người đàn ông kia thì sẽ cần
phải làm khéo léo hơn. Không giống như nhiều thợ săn khác, chính sự theo đuổi
chứ không phải là giết chóc mới là điều Finnula thích thú nhất. Nàng chỉ bắn
thú bởi vì nàng biết có những gia đình đang cần tới chúng. Chúa nhân từ đã ban
cho nàng cánh tay rắn chắc và khả năng ngắm bắn chính xác, bởi vậy nàng cảm thấy
mình có nghĩa vụ chăm sóc cho những người kém may mắn hơn đó.
Nhưng nàng không thích giết chóc và chỉ làm vậy khi
thực sự cần thiết. Bám theo con mồi với nàng vui thú hơn và bắt chúng trong những
cái bẫy vô hại của nàng còn thú hơn nữa. Ít người biết rằng nàng luôn thả ra những
con thú mình bẫy được, và số người biết rằng nàng cũng thả cả những con thú ở
trong bẫy người khác thì còn ít hơn nữa. Nàng đặc biệt không thích những cái bẫy
sắt tàn bạo mà đám tiều phu của bá tước đã đặt để bắt sói, và bất cứ khi nào bắt
gặp một cái như vậy, nàng sẽ nhanh chóng chôn giấu chúng ở nơi mà chẳng ai có
thể tìm ra được.
Có một điều phải nói về chuyện đuổi bắt và rình rập
này, và dù nàng sẽ chẳng bao giờ thừa nhận điều đó với Mellana, nhưng Finnula
nghĩ có thể nàng sẽ thấy thích việc bám theo con mồi đặc biệt này. Thật thú vị
làm sao khi được săn đuổi một đối thủ có trí thông minh, chứ không phải là một
con thú không biết suy nghĩ. Tất nhiên ông ta là nam giới và điều đó tự động biến
anh ta thành kẻ kém thông minh hơn nàng, bởi vì Finnula chưa từng gặp mội người
đàn ông nào tài trí hơn nàng - kể cả ông chồng đã quá cố của nàng. Ấy thế nhưng
đó vẫn là một thử thách xứng đáng với Finn Xinh đẹp, và nàng bám theo chàng ta
với một trái tim đập rộn ràng vui sướng.
Chương
Bốn
Hugo không chắc chàng có thể chịu được những lời rên
rỉ không ngớt của gã hộ vệ của mình bao lâu nữa. Đầu tiên thì là về cô gái quán
trọ, giờ thì chuyện con ngựa của hắn không khỏe như ngựa của Hugo và cần phải
nghỉ ngơi. Tự tay Hugo đã chọn ngựa cho Peter và chàng biết nó cũng lực lưỡng
như ngựa của chính chàng, tuy không được huấn luyện tốt bằng. Không, chính
Peter mới là kẻ muốn nghỉ ngơi mặc dù giờ mới chỉ quá ngọ và thời tiết rất đẹp,
và họ mới chỉ đi được có vài giờ. Hugo đã làm gì mà phải chịu sự hành hạ mà cái
gã sướt mướt này đang gây cho chàng? Chẳng nhẽ nó không thể ngậm mồm lại mà đi
tiếp sao?
“Chủ nhân,” gã hộ vệ gọi từ tít mãi đằng sau. “Chủ
nhân, xin chờ đã. Chúng ta vẫn chưa ăn gì kể từ lúc ở Leesbury và tôi sắp xỉu
vì đói rồi...”
Hugo cảm thấy chán nản. Thói háu ăn của gã, cũng giống
như tính ưa buôn chuyện, thật là vô hạn.
“Có bánh mì và thịt muối trong túi của mày đấy,”
Hugo gầm gừ theo kiểu đe dọa nhất. “Nhai tạm đi.”Hi vọng thằng hộ vệ đó sẽ tống
đầy mồm chẳng thể nói năng gì nữa. Hoặc nếu may mắn hơn, biết đâu nó sẽ chết vì
nghẹn...
Nhưng cuối cùng họ đã tiến vào đất của gia đình
chàng, và Hugo chẳng cảm thấy khó chịu nữa. Họ vẫn còn đi khoảng hai ngày nữa mới
tới thái ấp, nhưng đó là hai ngày trong lãnh thổ mà Hugo thuộc như lòng bàn
tay. Thật tốt được trở về nhà sau cả một thập kỉ lang thang vô định.
Khi họ tới chỗ rẽ dẫn tới khối đá chồng bên trên suối
Thánh Elias, Hugo chần chừ. Được ngâm mình trong suối nước nóng thì thật là
thú. Những mùa hè thời niên thiếu, Hugo và anh trai chàng đã săn bắn tại những
ngọn đồi này, tập bơi ở đây và nhảy xuống dòng suối từ khối đá cao chót vót
này.
Bị lãng quên từ khoảng năm mươi năm về trước, hồ nước
này tự do phát triển vẻ đẹp trong sự hoang vắng của nó. Hoa dại nở trong các
khe đá và những nhánh cây vươn ra sát mặt nước. Thật là một nơi tuyệt hảo để
bơi lội sau một chuyến đi nóng nực và bụi bặm. Và đó chính là điều Hugo muốn. Tất
nhiên Peter có những ý tưởng khác.
“Đi bơi ạ?” hắn ta lặp lại với vẻ không tin nổi khi
Hugo nói ra ý định của chàng. “Tôi á? Xin ngài đừng quên tôi được sinh ra và lớn
lên ở Luân Đôn. Tôi biết gì về bơi cơ chứ?”
“Thật ngạc nhiên làm sao,” Hugo nói.
“Tôi nói thật đây, thưa chủ nhân. Tôi rất vui lòng
cho ngựa uống nước trong khi ngài bơi lội, nhưng ngài sẽ không thể bắt tôi nhảy
xuống nước đâu. Hơn nữa, có gì hay với thứ nước mùa xuân lạnh như băng đó? Mới
chỉ vừa sang tháng Nnăm, không phải tháng bảy đâu thưa ngài. Không khí vẫn còn
lạnh buốt...”
Không có tâm trạng để tranh cãi, Hugo xuống ngựa vào
kéo con tuấn mã hướng về phía khối đá bên trên dòng suối, để chàng có thể ngắm
nó toàn cảnh và xem nó có thay đổi nhiều trong mười năm qua kể từ lần cuối
chàng nhìn thấy nó. Chàng bỏ lại gã hộ vệ đang rên rỉ ở đằng sau và tiến vào
vùng cỏ xanh rì dọc theo con đường mòn và tiến vào sự tĩnh lặng của rừng.
Lơ đãng bỏ qua tiếng cành cây và lá gãy bên dưới gót
giày của chàng, Hugo tiến về phía trước, lắng nghe tiếng chim gọi bạn trên vòm
lá, tiếng thác nước đổ xuống suối và tiếng thét đột ngột của gã hộ vệ ở đằng
sau. Chàng dừng lại trong chốc lát, tự hỏi không biết cái gã khờ đó lại bị làm
sao rồi, nhưng lại cho rằng đó có thể chỉ là một trong những lời phàn nàn ngu
ngốc của gã. Chàng tiếp bước tới mỏm đá xám và nhìn xuống.
Ngoại trừ cây cối có vẻ cao và rậm rạp hơn, con suối
vẫn hệt như lần cuối chàng nhìn thấy nó. Làn nước bên dưới trong như không khí,
xanh lấp lánh trong ánh nắng vàng lọt qua kẽ lá trên đầu, mặt nước sáng như
gương của nó chỉ bị xao động bởi dòng nước chảy xuống từ ngọn thác nơi chàng
đang đứng. Trước kia, Hugo và anh trai của chàng từng dành hàng giờ nằm áp sát
xuống trên gờ đá chàng đang đứng đây, vươn tay ra hứng những giọt nước mát
lành.
Nhận thấy bình nước đã gần cạn đang treo ở cương ngựa,
Hugo quyết định lặp lại thói quen thời thơ ấu. Nằm dài trên mỏm đá ấm áp ánh nắng
mặt trời, chàng vươn tay ra để hứng vào trong bình thứ nước mát lành đó.
Chính vào lúc đó chàng nhận ra một màu sắc rất khác
với màu xanh lá của khu rừng xung quanh chàng. Chàng nhìn xuống dưới suối và...
chết đứng. Đó là cô gái trong quán trọ.
Chàng nhận ra nàng ngay lập tức, cho dù nàng chẳng còn
mặc cái quần bó hay cái áo dài màu trắng nữa. Thay vào đó làn da trắng như ngà
voi của nàng sáng lên khi nàng bước vào làn nước trong như pha lê.
Hugo nín thở bởi e sợ rằng chàng sẽ làm kinh động
khoảnh khắc màu nhiệm này. Nằm sát trên mỏm đá, chàng không sợ bị cô gái nhìn
thấy, nhưng chàng lo rằng mình có thể làm gì đó khiến cô gái nhận ra sự hiện diện
của chàng và bỏ chạy mất.
Hugo ngắm nhìn tạo vật đẹp đẽ đang bơi lội ở bên dưới,
các suy nghĩ rối loạn ở trong đầu chàng. Đầu tiên là câu hỏi, “Nàng là ai?” mặc
dù chàng đã biết câu trả lời. Finnula Crais, con gái của ông chủ cối xay.
Có một gia đình tên như vậy ở trong đám nông nô của
cha chàng, Hugo nhớ như vậy. Vậy thì nàng hẳn là một trong những người con của
họ. Nhưng ông chủ cối xay này kiểu gì mà để cô con gái vô phương tự vệ đi lại
lang thang trong vùng đồng quê không có người hộ tống và ăn mặc một cách khiêu
khích như vậy, hay là hoàn toàn không mặc gì, như trong trường hợp này?
Ngay khi về tới thái ấp Stephensgate, chàng sẽ cho gọi
ông chủ cối xay tới, để chắc chắn trong tương lai cô gái sẽ được bảo vệ. Chẳng
lẽ ông ta không biết rằng thời buổi này đám lưu manh lang thang khắp đường xá,
ăn cắp và trấn lột của những phụ nữ trẻ giống như cô gái này đây? Tất nhiên cô
gái đã chứng tỏ dũng khí của mình ở quán trọ, nhưng Hugo biết rằng lũ tội phạm
thực sự nguy hiểm đâu có ngu ngốc như Dick và Timmy. Cô gái này sẽ chẳng thể trụ
nổi quá hai giây ở Luân Đôn và đây quả là phép màu khi cô nàng vẫn chưa gặp phải
thảm họa gì ở Shropshire này.
Mải suy nghĩ, Hugo không nhận ra rằng cô gái trẻ đã
biến khỏi tầm nhìn của chàng. Đang ở nơi thác nước chảy xuống, cái hồ bên dưới
nằm ngoài tầm nhìn của chàng. Chàng cho rằng nàng đã tới bên dưới thác nước, có
thể để gội mớ tóc dài của mình. Hugo chờ đợi sự xuất hiện trở lại của cô gái.
Chàng tự hỏi không biết có nên lẻn đi rồi gặp lại nàng trên đường, giả bộ như
tình cờ, và đề nghị đưa nàng về nhà ở Stephensgate.
Vẫn còn đang quyết định nên làm thế nào, chàng nghe
thấy một âm thanh nhỏ ở đằng sau, và rồi đột nhiên thứ gì đó rất sắc gí sát vào
cổ họng chàng. Phải cố gắng lắm Hugo mới có thể kiểm soát được phản ứng tự vệ
đã trở thành bản năng của chàng. Sau khi đi lính trong suốt mười năm qua, phản ứng
của chàng đã được mài sắc thành một cơ chế chiến đấu, và cho dù là tham gia vào
một cuộc cãi lộn nơi quán rượu hay diệt trừ tụi Saracen, thì bản năng của chàng
sẽ là chiến đấu trước, hỏi han sau.
Nhưng chàng chưa bao giờ cảm thấy một cánh tay mảnh
mai như thế này ghì quanh cổ chàng, cũng chưa bao giờ đầu chàng bị ép chặt
trong một vòng tay mềm mại như thế này. Khi sóng tóc đỏ đổ xuống chàng, mơn man
khuôn mặt chàng và làm cho các giác quan của chàng tràn ngập với hương hoa hồng,
chàng đã rất mừng vì mình không quay lại và kéo địch thủ xinh đẹp của mình xuống
dưới, nơi nàng chắc chắn có thể bị vỡ sọ vì bờ đá cứng ở bên dưới. “Đừng có động
đậy,” kẻ bắt cóc chàng cảnh báo, và Hugo rất vui vẻ tuân lệnh nàng.
“Tôi đang kề dao vào cổ ông đây,” cô gái nói với
chàng bằng chất giọng trẻ thơ của mình. “Nhưng tôi sẽ không dùng nó trừ khi tôi
buộc phải làm như vậy. Nếu ông làm như tôi bảo, ông sẽ không bị đau đớn gì đâu.
Ông hiểu chưa?”
Hugo cảm thấy mình cần phải kháng cự lại cho dù
chàng không muốn làm bị thương cô gái. Vậy là chàng cố nhấc cánh tay vẫn đang nắm
bình nước lên. Nhưng một cú giậm đau điếng vào cánh tay chàng đã khiến chàng
buông chiếc bình rơi xuống dòng nước bên dưới.
“Thôi đi!” cô nàng ra lệnh bằng cái giọng rất hống
hách. “Tôi đã bảo không được cử động!”
Hugo ngưỡng mộ bàn chân thanh tú, phần duy nhất
chàng có thể thực sự nhìn thấy ở nàng, ngoại trừ đám mây tóc đang bao phủ cả
hai người, và quyết định nói lời xin lỗi. Rõ ràng cô gái có quyền để tức giận,
nàng tới suối nước này để tắm chứ đâu phải để cho kẻ khác dòm ngó. Vậy nên tốt
hơn hết chàng nên làm cho cô nàng đang tức giận này bình tĩnh lại. “Tôi thành
thực xin lỗi, thưa tiểu thư,” chàng nói với chất giọng cố làm ra vẻ ăn năn hối
lỗi, mặc dù thật khó cho chàng có thể nói mà không bật cười. “Tôi đã tình cờ ở
đây trong lúc riêng tư nhất của cô, và vì điều đó, tôi xin tiểu thư thứ lỗi...”
“Tôi đã cho rằng ông là người đơn giản, chứ không phải
là hoàn toàn ngu ngốc đấy,” đó là câu trả lời đầy ngạc nhiên của cô gái. Hugo
ngạc nhiên khi thấy giọng nói của cô gái cũng chứa đầy sự thích thú trong đó.
“Tất nhiên là tôi cố tình để cho ông bắt gặp tôi,”
cô nàng nói thêm. Và nhanh như chớp, con dao rời khỏi cổ họng của chàng, trong
khi nàng trói ngoặt cổ tay chàng ra đằng sau. “Giờ thì ông là tù nhân của tôi,”
Finnula Crais nói, với sự hài lòng rõ rệt của một công việc đã thành công. “Để
lấy lại tự do, ông sẽ phải trả tiền chuộc nó. Không ít đâu.”

