Thế gia danh môn (Tập 2) - Chương 14 - Phần 5

Chỉ là thỉnh thoảng Hoàng hậu có len lén nói với
nàng, gần đây, số lần đến Khôn Ninh cung của Hoàng đế có ít hơn trước.

Tưởng Nhược Nam không biết có nên kể cho Hoàng hậu
nghe rằng Hoàng đế đã biết mọi chuyện hay không, nhưng nghĩ tới những lời Hoàng
đế đã từng nhắc nhở nàng, nàng đừng nhúng tay vào việc này, lại cảm thấy nếu để
Hoàng hậu biết rồi, ngoài tăng thêm tâm bệnh ra, chẳng có lợi ích gì lớn, vì vậy
nàng im lặng không lên tiếng.

Hoàng hậu khi nói với nàng chuyện này, vẻ mặt có
chút buồn bã, “Dù sao cũng đã bao nhiêu năm rồi, cho dù bổn cung có chút thay đổi,
nhưng trong mắt Hoàng thượng cũng vẫn là người cũ. Rất nhanh sẽ có người mới vào
cung, trong hậu cung lại có biết bao người sắp ngủ không ngon giấc rồi!”

“Người mới?” Tưởng Nhược Nam tò mò hỏi.

Hoàng hậu uể oải liếc nàng một cái, điềm đạm đáp:
“Nhược Lan còn không biết ư? Tháng sau chính là đại tuyển ba năm một lần rồi!
Không biết sẽ có bao nhiêu cô nương xinh đẹp trẻ trung vào cung...”

Tháng sau, vậy chẳng phải chỉ còn vài ngày nữa thôi
ư?”

Hoàng hậu cười khổ một tiếng, “Không thấy gần đây bổn
cung rất bận à?”

Tưởng Nhược Nam nhìn Hoàng hậu, trong lòng bỗng có cảm
giác đồng cảm. Ông xã tuyển một đám vợ bé, thân là thê tử còn phải bận rộn lo lắng,
phải tận tâm tận lực, lại còn không được ghen tuông đố kị.

Vị trí Hoàng hậu này mặc dù oai phong vô hạn, nhưng
cũng phải trả giá rất nhiều.

Bên này, Tưởng Nhược Nam sống rất thanh thản nhà nhã,
bên kia, cuộc sống của Vu Thu Nguyệt khổ sở vô cùng.

Từ sau hôm Cận Thiệu Khang tức giận bỏ đi, suốt một
thời gian hắn cũng không đến Cẩm Tú viện nữa. Trước kia, mặc dù Cận Thiệu Khang
luôn nghỉ lại Thu Đường viện, nhưng cách hai ngày một lần lại tới Cẩm Tú viện
thăm cô ta, hoặc cùng ăn bữa cơm, nhưng bây giờ, đến bóng hắn cũng chẳng thấy
đâu.

Vu Thu Nguyệt không phải không nghĩ tới việc hàn gắn
lại quan hệ giữa hai người. Cô ta tới Sở Thiên các cầu kiến, Cận Thiệu Khang
không né tránh, có điều thái độ vô cùng lãnh đạm, đợi Vu Thu Nguyệt khóc lóc
nói những lời hối hận sâu sắc xong, Cận Thiệu Khang mới lạnh lùng đáp một câu:
“Biết rồi, nàng về đi. Đang mang thai, phải chút ý chăm sóc bản thân.”

Sự lạnh nhạt của Cận Thiệu Khang khiến cô ta càng
thêm lo lắng, bất luận thế nào, cô ta cũng không thể để mất sự sủng ái của Hầu
gia. Thế là cô ta tới xin Thái phu nhân giúp đỡ.

Vốn Thái phu nhân cũng rất giận cô ta, nhưng thấy cô
ta đang mang thai, lại cả ngày khóc lóc sụt sùi, mặt ủ mày chau, bà lo lắng tâm
trạng của cô ta sẽ không có lợi cho đứa trẻ trong bụng. Thế là một hôm, Thái
phu nhân tìm cơ hội, khuyên con trai tới thăm Vu Thu Nguyệt.

“Ta biết lần này Thu Nguyệt làm việc có phần hoang
đường, nhưng tấm lòng của nó ta có thể hiểu được, nếu không phải thời gian gần
đây con thường xuyên nghỉ lại Thu Đường viện thì sao nó lại làm như thế? Nói
cho cùng cũng là do sự chuyên sủng của con mà ra!”

Nói tới đây, sắc mặt Thái phu nhân rất xấu, “Nếu sự
chuyên sủng của con có thể có kết quả, sủng ra một đích trưởng tử, ta cũng đành
cho qua, nhưng...”

Bà tức tối hừ một tiếng, hỏi hắn: “Giờ hai con vẫn
chưa động phòng phải không?”

Cận Thiệu Khang không muốn dối gạt mẫu thân thêm nữa,
cúi đầu, im lặng.

Thái phu nhân tức giận mà không có chỗ xả, “Con nhìn
xem, con nhìn xem, chuyện này là thế nào? Thôi, đợi hai tháng sau, đầy nửa năm
sau khi đón chính thất về, ta sẽ nạp phòng cho Hoa Thanh, Nhược Lâm. Ta không
tin Hầu phủ không có cô ta thì sẽ tuyệt hậu!”

Cận Thiệu Khang thất kinh, vội vàng phản đối: “Mẫu
thân, chuyện này không thể được.”

Thái phu nhân lạnh lùng nhìn hắn, cao giọng: “Có gì
mà không được? Chỉ cần đầy nửa năm chính thất chưa có thai, đừng nói ta chỉ nạp
thêm hai a hoàn thông phòng, mà ngay cả nạp thiếp thất cho con cũng chẳng ai
dám nói Cận gia ta không đúng!”

Cận Thiệu Khang đứng dậy, trầm giọng đáp: “Mẫu thân,
chuyện này người không cần phải bận tâm, cho dù người có phân phòng cho hai người
đó con cũng không tới đâu!”

Thái phu nhân tức tới mức ném chén trà trong tay xuống
đất: “Thiệu Khang, con bị ma ám rồi à? Con đang nói gì có biết không? Vì một đứa
con gái không phân biệt phải trái tốt xấu, con lại dám bỏ mặc việc kế thừa
hương hỏa của Cận gia không quan tâm? Khốn kiếp!”

Thái phu nhân chỉ vào con trai, tức tới mức đấm ngực
liên tục.

Cận Thiệu Khang thấy mẫu thân tức tới mức này, trong
lòng hổ thẹn, vội vàng quỳ xuống. Liễu Nguyệt bên cạnh nhanh nhẹn giúp Thái phu
nhân vuốt lưng, lúc ấy mới khiến bà bình tĩnh trở lại.

“Là nhi tử bất hiếu đã làm mẫu thân giận!” Cận Thiệu
Khang ngẩng đầu nhìn mẫu thân, cười khổ một tiếng: “Nhưng, mẫu thân, nhi tử
hình như bị ma ám thật rồi...”

Thái phu nhân nhìn con trai, tức tới không thối lên
lời. Một lúc lâu sau bà mới lên tiếng: “Chuyện khác tạm thời không nói, nhưng
trước mặt Thu Nguyệt không màng ăn uống, ngày đêm không ngủ, như thế rất không
có lợi cho đứa con trong bụng, bất luận thế nào con cũng phải đi thăm nó, để nó
yên tâm, chịu ăn chút gì đó. Đứa con trong bụng nó là con của con, con không thể
vì một người con gái không chịu động phòng với mình mà vứt bỏ cả cốt nhục!”

“Mẫu thân!”

“Ta đã nói xong, nếu con còn coi ta là mẹ thì hãy
làm theo lời ta đi!” Thái phu nhân nghiêm giọng nói, sau đó xua xua tay, ý bảo
hắn lui ra.

Sau khi rời khỏi Tùng Hương việ, Cận Thiệu Khang bèn
tới Cẩm Tú viện. Khi đến nơi, hắn thấy Vu Thu Nguyệt đang gẩy đàn, sắc mặt nhợt
nhạt, thần sắc u buồn, nhìn cô ta như gầy rộc hẳn đi.

A hoàn thông báo một tiếng, Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu
thấy Cận Thiệu Khang, nước mắt lã chã rơi, cô ta luống cuống đứng dậy, không cẩn
thận làm đổ cây đàn xuống đất, nhưng mặc kệ, cứ thế lao vào lòng Cận Thiệu
Khang, vừa vùi đầu vào ngực hắn, hai tay đã vòng ôm chặt lấy hắn.

“Hầu gia, cuối cùng chàng cũng chịu tới thăm Thu
Nguyệt rồi, cuối cùng chàng đã chịu tha thứ cho Thu Nguyệt phải không? Thiếp biết
mà, trong lòng Hầu gia vẫn có Thu Nguyệt. Hầu gia, xin chàng đừng bao giờ giận
Thu Nguyệt nữa, sau này Thu Nguyệt nhất định sẽ không làm những việc ngu ngốc ấy!”

Giọng cô ta nũng nịu dịu dàng, đủ để khiến bất kì ai
cũng có thể mềm lòng.

Nhưng Cận Thiệu Khang lại gỡ hai tay cô ta ra, nhẹ
nhàng, nhưng vô cùng kiên quyết đẩy cô ta ra khỏi người mình.

Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu, mắt ầng ậc nước, ngẩn người
nhìn hắn: “Hầu gia...”

“Thu Nguyệt, nàng đang mang thai, nên chăm sóc tốt
cho bản thân, ban đêm gió lạnh, nàng mặc ít áo như thế, chẳng phải rất dễ bị cảm
sao?” Lời nói nghe rất quan tâm, nhưng giọng hắn đều đều, vẻ mặt cũng bình thản,
như đang trần thuật một sự việc, hoàn toàn không có bất kì sự âu yếm nào trong
đó.

Vu Thu Nguyệt nhất thời không hiểu ý hắn, “Hầu gia,
chàng vẫn trách Thu Nguyệt? Thu Nguyệt biết không nên dùng thủ đoạn đó, nhưng
Thu Nguyệt sợ thời gian mang thai không thể hầu hạ Hầu gia, Hầu gia dần dần sẽ
quên Thu Nguyệt. Thu Nguyệt chỉ muốn giữ được chàng, muốn chàng thường xuyên đến
Cẩm Tú viện hơn, tất cả đều là vì Thu Nguyệt quan tâm tới Hầu gia. Hầu gia, coi
như nể tình con của chúng ta, chàng hãy tha thứ cho Thu Nguyệt, được không?” Cô
ta quỳ xuống, túm lấy gấu áo hắn, khóc nấc không ngừng.

Cận Thiệu Khang đỡ cô ta đứng dậy, “Thu Nguyệt, ta
không trách nàng, ta hiểu tại sao nàng lại làm vậy. Trong mắt nàng, ta chẳng
qua chỉ là sự đảm bảo cho lợi ích tương lai của nàng, là một quân cờ giúp nàng
có được địa vị mà thôi. Vì lợi ích của nàng, nàng có thể dùng mê hương để đưa
người con gái khác tới bên ta, có thể thấy trong lòng nàng, ta mãi mãi không bì
được với lợi ích của nàng. Vậy thì, nàng không cần phải làm bộ đau đớn tuyệt vọng
nữa, hãy bảo vệ cho tốt quân cờ khác trong bụng nàng, ngoài ta ra, nó cũng là một
sự đảm bảo cho tương lai của nàng đấy!”

Nói xong những lời này, Cận Thiệu Khang không ở lại
thêm nữa, lập tức quay người bỏ đi.

Vu Thu Nguyệt kinh hãi hét lên một tiếng, chạy tới
ôm chặt lấy hắn, hoảng hốt rối bời nói: “Hầu gia, không phải như thế, Thu Nguyệt
thật lòng yêu chàng! Xin chàng hãy tin Thu Nguyệt!”

Cận Thiệu Khang không nói gì, tách hai tay cô ta ra,
nhanh nhẹn rời khỏi Cẩm Tú viện.

Phía sau vang lên tiếng khóc gọi thê lương của Vu
Thu Nguyệt: “Hầu gia, Hầu gia!” Nhưng giọng nói này không còn có thể khiến hắn
dừng bước được nữa.

Ra khỏi Cẩm Tú viện, Cận Thiệu Khang không hề do dự,
đến thẳng Thu Đường viện.

Trong Thu Đường viện, Tưởng Nhược Nam đang nằm trong
phòng đọc sách, nghe a hoàn thông báo bèn đặt cuốn sách trên tay xuống, đứng dậy
đón Cận Thiệu Khang.

Vừa đi ra đến cửa, thấy Cận Thiệu Khang vén rèm bước
vào, Tưởng Nhược Nam còn chưa kịp thỉnh an, Cận Thiệu Khang đột nhiên lao tới,
kéo nàng ôm chặt vào lòng.

Liên Kiều theo sau vốn định vào để giúp hắn thay y
phục, nhìn cảnh đó, giật mình lè lưỡi, vội vàng quay đầu gọi mọi người rời đi.

Tưởng Nhược Nam thấy lạ, Cận Thiệu Khang xưa nay vẫn
giữ lễ nghi phép tắc, chưa bao giờ có hành động thân mật nào với nàng trước mặt
người ngoài, hôm nay làm sao thế này?

“Hầu gia, Hầu gia!” Tưởng Nhược Nam thử đẩy hắn ra,
nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.

Tưởng Nhược Nam thở dài: “Hầu gia, chàng còn không
buông tay, thiếp sẽ cù chàng đấy!” Giờ dường như hắn càng ngày càng tùy tiện rồi,
muốn làm gì thì làm nấy, động chút là ôm ôm hôn hôn, không thể cứ dung túng cho
hắn tiếp tục thế này được.

Lời uy hiếp này rất hữu dụng, Cận Thiệu Khang lưu
luyến buông nàng ra, khẽ hừ một tiếng: “Đồ tinh quái, nàng cũng lắm chiêu trò
thật!”

Tưởng Nhược Nam quay người gọi a hoàn vào thay y phục
cho hắn.

Thay y phục xong, Cận Thiệu Khang nói muốn chơi cờ,
hai người bèn ngồi xuống chiếc bàn tròn chơi cờ Ngũ Tử.

Trong lúc chơi cờ, Cận Thiệu Khang đột nhiên nói:
“Việc của Cấm vệ quân đã xong rồi!”

Tưởng Nhược Nam “ồ” một tiếng, tiếp tục suy nghĩ xem
nước cờ tiếp theo sẽ đi thế nào.

Cận Thiệu Khang nhìn nàng: “Nàng không muốn biết
tình hình của đường huynh mình ư?”

“Đường huynh?” Tưởng Nhược Nam ngẩn người, nhớ lại
nhị đường huynh ở nhà đại bá, chẳng trách thời gian này Tưởng Sính Đình đến Hầu
phủ rất nhiều lần, thì ra là muốn thăm dò tin tức.

Cận Thiệu Khang cười cười, bộ dạng này của nàng rõ
ràng là chẳng quan tâm tới chuyện ấy. Nói ra mới nhớ, nàng được gả về đây lâu
như vậy, cũng chưa từng mưu lợi bất cứ thứ gì từ hắn.

Đây là việc tốt hay việc xấu? Cận Thiệu Khang đột
nhiên không thể trả lời.

“Nhị đường huynh của nàng đã được thăng làm Bả tổng[1]
trong quân doanh số năm.”

[1]
Bả tổng: Một chức quan.

Tưởng Nhược Nam nghiêng nghiêng đầu, không hiểu khái
niệm này là gì.

Cận Thiệu Khang cười đáp: “Không lâu nữa, bên đại bá
chắc chắn sẽ tới cảm tạ nàng.”

“Cảm tạ thiếp chuyện gì...” Lời còn chưa nói xong,
Tưởng Nhược Nam đã hiểu, nàng nhìn Cận Thiệu Khang một cái: “Thực ra chàng
không cần phải làm những việc này.” Làm rồi ta cũng không cảm ơn chàng...

Cận Thiệu Khang nhàn nhã đặt quân cờ màu đen trong
tay xuống: “Ta chẳng làm gì cả, có điều nhị đường huynh của nàng rất thích hợp
với vị trí đó. Cấm vệ quân phụ trách an nguy của Hoàng thành và Hoàng thượng,
không phải chỉ bày ra cho vui!” Nói xong, hắn giơ ngón tay thon dài gõ gõ vào
bàn cờ, “Nhắc nàng, nàng hết cờ rồi!”

“Á...”

Thời tiết dần chuyển lạnh, chăn và tấm phủ trải giường
cũng đã thay, dùng ga giường thêu hoa dày, chăn đắp là chiếc chăn gấm lớn màu đỏ
bên trên thêu đôi chim uyên ương quấn quýt.

Có điều Tưởng Nhược Nam cảm thấy nếu đắp cùng chăn với
hắn trên một chiếc giường có chút nguy hiểm, vì vậy kiên quyết mỗi người đắp một
chăn.

Hôm nay cũng vậy, Cận Thiệu Khang co ro trong chăn của
mình, nhìn vào gáy nàng mà thấy buồn bực. Trước kia mùa hè, khi muốn ôm nàng
còn có thể len lén ôm được một cái, nhưng giờ cách hai lớp chăn, bất tiện vô
cùng.

Hắn lén thò tay ra, luồn vào trong chăn của nàng,
nhưng vừa thò vào được một chút đã bị Tưởng Nhược Nam phát hiện ra. Nàng quay đầu
lại, trừng mắt với hắn: “Làm gì thế?”

Cận Thiệu Khang nghiến răng, lật luôn chăn chui vào.

Tưởng Nhược Nam cuống lên, sống chết đẩy ra: “Hầu
gia, chàng đừng giở võ lì, chúng ta đã thỏa thuận rồi, chàng từng nói sẽ không
ép thiếp, đại trượng phu một khi đã buông lời hứa, tứ mã nan truy!”

Nhưng Cận Thiệu Khang muốn làm gì, sao nàng có thể
ngăn được hắn? Không lâu sau, Cận Thiệu Khang đã hoàn toàn chui vào trong chăn
của nàng, ôm nàng vào lòng, vùi đầu vào hõm vai nàng, hít một hơi thật sâu.

Thơm quá!

Khóe miệng của Cận Thiệu Khang bất giác nhướn lên cười,
trong lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc.

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu, tức tới mức trợn tròn mắt,
chẳng có cách nào, đành giở chiêu sát thủ ra: “Hầu gia, chàng còn không chịu
buông thiếp ra, thiếp sẽ cù cho chàng buồn!”

Khó lắm mới có được hương ấm ngọc mềm trong lòng, Cận
Thiệu Khang đâu chịu buông tay, nghe nàng nói vậy lại càng ôm chặt hơn, sau đó
khống chế luôn tay nàng. Hắn ngẩng đầu, nhìn nàng cười nói: “Thân là thê tử
đương nhiên có nghĩa vụ làm ấm giường cho phu quân. Chăn của ta lạnh lẽo thế ta
ngủ không quen, hay là, nàng vào trong chăn của ta nằm một lát cho ấm lên đã?”

Tưởng Nhược Nam cũng không khách khí đáp luôn: “Một
người đàn ông lớn từng này còn cần phải làm ấm chăn gì nữa, hơn nữa thời tiết
cũng đã lạnh lắm đâu. Hầu gia, chàng coi thiếp là đứa trẻ lên ba chắc?”

“Nhưng ta lạnh thật, chân ta lạnh lắm, không tin
nàng thử mà xem!” Nói rồi, Cận Thiệu Khang cố ý vận khí khiến huyết dịch ở hai
chân không thể lưu thông, sau đó áp sát cọ cọ vào mu bàn chân của nàng.

“Đúng là lạnh thật...” Tưởng Nhược Nam lẩm bẩm một
câu rồi nhìn hắn, “Mới chỉ đầu thu, chẳng phải chàng rất lợi hại ư, sao đến
chân cũng không tự ủ ấm được thế?”

Cận Thiệu Khang tỏ vẻ trầm trọng, thở dài: “Sau khi
trở về từ sa mạc, cũng không biết có phải do môi trường ở đó quá khắc nghiệt
hay không mà cơ thể ta bỗng dưng mắc vài bệnh vặt. Hễ đến mùa đông là lạnh như
băng, không có người làm ấm chăn cho thì không thể ngủ được.”

Tưởng Nhược Nam nhớ tới những vất vả khó khăn ở sa mạc
mà hắn đã từng kể với nàng, trong lòng bất giác xót thương. Ngay lập tức, nàng
cảm thấy hai chân hắn quấn chặt lấy chân nàng, đôi chân to dài cứ chốc chốc lại
cọ cọ vào chân nàng, những vết chai dày cộm trên chân dịu dàng chà xát lên làn
da mềm mại của nàng, khiến nàng có cảm giác buồn buồn, khiến những ngón chân
nàng bất giác quặp chặt vào.

Nàng rụt rụt chân lại, cười nói: “Đừng như thế, buồn
lắm...”

Cận Thiệu Khang chỉ thấy chân nàng rất ấm, mịn mịn mềm
mềm, giống như hoa vậy, áp sát vào cảm giác thật dễ chịu. Biết nàng tránh, hắn
càng quấn chặt hơn, hai chân kẹp chặt chân nàng, khe khẽ cọ xát, làn da mịm
màng, sự tiếp xúc mềm mại khiến hắn thấy thật sự đặc biệt, trái tim tê đi, “chỗ
nào đó” nơi bụng dưới lại bắt đầu nóng rực.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt nàng, đôi mắt nàng
đen láy sâu thẳm, in bóng hình hắn trong đó, hắn mỉm cười khẽ nói: “Đừng động đậy,
chân ta lạnh, giúp ta sưởi ấm đi.”

Giọng hắn trầm thấp, khản đặc, hơi thở vuốt ve cổ
nàng, giống như một bàn tay vô hình vậy.

Nhìn đôi mắt sâu hút của hắn, nhìn nụ cười điềm đạm
của hắn, mặt nàng bỗng dưng nóng bừng, tim đập thình thịch.

Còn ngón chân hắn lại cọ qua cọ lại nơi bàn chân
nàng, từ từ trượt qua gót chân, rồi lần lên trên, lướt tới bọng chân, rồi mơn
man ở đấy. Móng chân hắn rất cứng, nhưng không sắc nhọn, cảm giác lần chần ở
trên da, rất dễ chịu...

Cảm giác toàn thân nàng đều vô tình tập trung ở các
đầu ngón chân hắn, trái tim cũng theo đó mà thấp thỏm xuống lên.

Tưởng Nhược Nam đột nhiên cảm thấy nóng, nàng rất
nóng, vòng tay hắn rất nóng, bàn tay đang từ từ lần lên trên lưng nàng rất
nóng, còn hơi thở của hắn càng nóng hơn...

Chỉ có hai chân là vẫn lạnh lẽo, giống như hai viên
đá, khiến nàng dễ chịu một chút.

Trong đầu nàng vang lên một giọng nói nhắc nhở, tiếp
tục như thế này thì không được, cứ tiếp tục thế này không thỏa đáng!

Nàng khẽ cử động, tìm cách giằng chân khỏi sự khống
chế của hắn.

“Vậy chàng ngủ... trong chăn của thiếp, thiếp ngủ...
chăn của chàng.” Không biết tại sao, nàng bỗng dưng lại lắp bắp.

“Không được, nàng mà đi, chăn chẳng mấy chốc sẽ lại
lạnh!” Miệng hắn ghé sát môi nàng, khuôn ngực ấm nóng áp sát vào nàng.

Nhưng đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút
lạnh lẽo, nhìn chàng khe khẽ hừ một tiếng: “Không lẽ trước kia mỗi tối chàng đều
phải ôm phụ nữ mới ngủ được?” Là Hoa Thanh, Nhược Lâm sao?

Cận Thiệu Khang ngẩn ra, ngọn lửa trong người nguội
bớt đi quá nửa, hỏng rồi, thế này chẳng phải tự đào hố chôn mình sao? Nghĩ thế
bèn vội vàng bổ sung: “Không phải...” Nhưng nhất thời không tìm ra lí do gì để
giải thích.

Tưởng Nhược Nam trừng mắt, nhân dịp hắn không chú ý,
dùng sức đẩy hắn ra, sau đó nhanh nhẹn cuộn tròn chăn, khiến hắn không thể chui
vào được nữa.

Hễ nghĩ đến trước kia hắn cũng từng ôm phụ nữ khác
ngủ thế này, nàng không sao thoải mái cho được.

“Nhược Lan...” Cận Thiệu Khang nhìn Tưởng Nhược Nam
đang cuốn chặt mình như chiếc bánh bao, vẻ mặt bất lực vô cùng.

Tưởng Nhược Nam chẳng thèm để ý tới hắn, nhắm mắt vờ
ngủ.

Hắn vỗ vỗ vai nàng: “Nhược Lan...” Giọng mềm như nước,
vô cùng bất lực, vô cùng yêu chiều.

“Đừng động vào thiếp!” Tưởng Nhược Nam so vai, cứng
nhắc nói.

“Nhược Lan!” Giọng Cận Thiệu Khang trầm xuống, vừa định
chau mày giáo huấn nàng vài câu, nhưng đột nhiên có một suy nghĩ vụt tới, hắn bất
giác vui mừng ra mặt.

Hắn ghé sát lại gần, thì thầm bên tai nàng: “Nhược
Lan, không phải nàng đang ghen đấy chứ?”

Câu nói này như mũi kim đâm vào da thịt nàng. Tưởng
Nhược Nam lập tức dựng ngược lông mao, nàng “soạt” một tiếng quay người lại, mở
to mắt nhìn hắn, bộ dạng giống như vừa nghe thấy một câu chuyện hết sức nực cười:
“Thiếp ghen?” Nàng giơ một ngón tay chỉ về phía mình, “Thiếp ghen? Còn lâu thiếp
mới ghen, giờ thiếp chẳng thích chàng, tại sao thiếp phải ghen? Thật là, quá nực
cười!” Nói xong nàng lại mở ta mắt nhìn hắn, miệng lẩm bẩm gì đó rồi quay người
đi.

Nhưng trên trán nàng lại lấm tấm mồ hôi, tim đập
thình thịch.

Ghen? Nàng? Còn lâu nhé!

Còn lâu, còn lâu, rõ ràng nàng biết hắn có người phụ
nữ khác, còn có con, não nàng đâu đã bị bò đá mất, sao có thể ghen vì hắn?

Không đâu, không đâu, ảo giác thôi, vừa rồi nhất định
chỉ là ảo giác.

Bên này, Cận Thiệu Khang sau khi nghe câu “Giờ thiếp
căn bản chẳng thích chàng,” thì nhiệt tình trong lòng bỗng xụi lơ, trái tim như
bị ai bóp chặt, vừa đau vừa chua xót, buồn bã tới cùng cực, khó chịu tới cùng cục.

Hắn chui vào chăn của mình, cuốn chăn thật chặt giống
như đang giận dỗi, nằm xoay lưng về phía nàng, trong lòng vô cùng khó chịu. Mỗi
lần sau khi cãi nhau với nàng xong hắn đều có cảm giác ấy, cảm giác ấm ức tới
ngạt thở.

Tưởng Nhược Nam nghe thấy động tĩnh phía sau, hắn giận
rồi ư? Nhưng ngay lập tức nàng lại nghĩ, giận thì giận, ai thèm quan tâm? Nàng
nhắm mắt, ép mình không được nghĩ tới những chuyện ấy nữa.

Một lát sau, Cận Thiệu Khang thực sự không chịu được
nữa, quay người lại.

“Chuyện của Thu Nguyệt nàng biết rồi phải không?” Hắn
đột nhiên hỏi, giọng rất nhẹ.

Tưởng Nhược Nam mở mắt, không nói gì.

Cận Thiệu Khang biết nàng đang nghe, hắn nói tiếp:
“Triệu di thái thái là a hoàn bồi giá của mẫu thân, trước kia, cũng chính mẫu
thân đã tặng Triệu di thái thái cho phụ hầu.”

Tưởng Nhược Nam cũng đã nghe chuyện này rồi, và nàng
không bất ngờ, điều khiến nàng tò mò là, hắn muốn nói gì?

Nàng im lặng lắng nghe.

“Những chuyện thế này thật ra không mới và cũng rất
phổ biến, thật sự là chuyện hết sức bình thường. Đối với Thu Nguyệt cũng thế,
mà đối với mẫu thân cũng vậy, trước kia ta cũng từng cho là lẽ tất nhiên. Ta
nghĩ, nếu ta chưa gặp nàng, có lẽ, tối đó ở Cẩm Tú viện, ta sẽ có lựa chọn
khác...”

Trong căn phòng tĩnh lặng, nến hồng nhảy nhót, không
khí thoang thoảng mùi gỗ đàn.

Giọng hắn rất khẽ, chậm rãi, nhẹ nhàng vang lên, khiến
người ta nghe có một cảm giác vô cùng đặc biệt.

“Nhưng, đột nhiên ta lại thấy đấy là chuyện rất khó
chấp nhận. Vô thức, dường như một vài quan niệm của nàng đã ăn sâu bám rễ trong
ta, trở thành một phần của ta, ngay cả bản thân ta cũng khó có thể tin nổi. Nhược
Lan, bắt đầu từ bao giờ, nàng lại có ảnh hưởng lớn với ta như thế?”

Tưởng Nhược Nam chỉ lặng lặng lắng nghe, không lên
tiếng. Nhưng dần dần, ánh mắt nàng cũng dịu xuống.

“Giờ ta không có cách nào đối mặt được với Thu Nguyệt,
khi đứng trước Hoa Thanh, Nhược Lâm cũng chẳng có tinh thần, hằng ngày tới Thu
Đường viện dường như đã trở thành thói quen của ta. Thời gian nàng bệnh, ta phải
nghỉ ở Sở Thiên các, nhưng mỗi tối ta đều phải đến Thu Đường viện một lần, nhìn
ánh đèn trong viện tử hắt ra rồi mới yên tâm quay về đi ngủ. Nhược Lan, nếu, nếu
sau này ta không động vào những người con gái khác, thì, nàng liệu có thể chấp
nhận ta không?”

Mắt Tưởng Nhược Nam đột ngột mở ta, nhìn ánh nến nhảy
nhót trước mặt, ngẩn ngơ.

Cận Thiệu Khang đợi cả nửa ngày vẫn không thấy nàng
trả lời, bèn quay người về phía nàng, Tưởng Nhược Nam cảm nhận được, vội vàng nhắm
chặt mắt.

“Ngủ rồi à?” Cận Thiệu Khang có chút tức giận, rồi lại
quay ngoắt người đi.

Khó khăn lắm mới có đủ dũng khí để nói... Những lời
như thế, bảo hắn phải nói lần thứ hai thế nào đây?

Hôm sau khi dậy, Tưởng Nhược Nam vẫn chuẩn bị để Cận
Thiệu Khang lên triều như không có chuyện gì xảy ra. Trong thời gian ấy, ánh mắt
Cận Thiệu Khang mấy lần hướng về phía nàng, nàng bèn ngẩng đầu lên nhìn hắn mỉm
cười, khiến hắn chẳng đoán định được điều gì. Cuối cùng hắn cũng tin rằng, những
lời mình nói tối hôm qua, nàng đúng là không nghe thấy. Nếu không, một người
con gái nghe thấy những lời ấy, sao có thể coi như không có việc gì xảy ra được?

Cận Thiệu Khang vô cùng buồn chán, suốt buổi sáng sa
sầm sắc mặt, khiến bọn a hoàn sợ hãi so vai rụt cổ, thận trọng trong hành động
lời nói.

Tưởng Nhược Nam vẫn bộ dạng hết sức thản nhiên ung
dung đó tiễn Cận Thiệu Khang đi. Cho tới tận khi bóng dáng hắn khuất ngoài cửa
viện, nàng mới thở dài một tiếng, đồng thời hai chân mềm nhũn ra.

Nàng cho a hoàn lui xuống, ngồi trước bàn trang điểm
nhìn mình trong chiếc gương đồng, ngẩn ngơ thẫn thờ.

Sau mấy tháng nghỉ ngơi bảo dưỡng, da dẻ nàng đã dần
dần trắng trở lại, cũng mịn màng hơn. Nhìn nàng lúc này không còn vẻ thô lỗ như
ngày trước nữa, mà có phần tinh khiết, xinh đẹp.

Nhưng cho dù có là thế cũng chẳng được coi là mĩ
nhân. Cận Thiệu Khang thích nàng ở điểm nào? Nàng vẫn luôn đối xử không tốt với
hắn, thậm chí thường xuyên chọc giận hắn.

Lẽ nào đây là quy luật chung của những cô gái vượt
thời gian về quá khứ ư?

Tưởng Nhược Nam cười khổ một tiếng, bên tai bất giác
vang lên những lời của hắn, “... Nếu sau này ta không động vào những người con
gái khác, như vậy, nàng có thể chấp nhận ta không?”

Sao có thể chứ? Bọn họ vẫn luôn ở đấy, có thể trong
một khoảng thời gian hắn cảm thấy người con gái “vượt thời gian vượt không
gian” tới đây như nàng mới mẻ, nhưng sau đó thì sao, một người đàn ông phong kiến
truyền thống như hắn có thể đón nhận nàng không? Biết đâu hắn sẽ lại tìm đủ mọi
cách để cải tạo nàng. Còn Vu Thu Nguyệt và đứa con của nàng ta, đúng, nàng có
thể tự dối mình lừa người rằng họ đã li hôn, nhưng làm gì có người phụ nữ nào
đã li hôn mà ngày ngày vẫn mang theo đứa con đi qua đi lại trước mặt nàng?

Đến khi ấy, đến khi nàng đã hoàn toàn lún sâu vào rồi,
nàng phải làm thế nào đây?

Nếu nàng tin hắn, nàng tin vào khả năng ấy, thì thật
quá mức nực cười!

Nhưng...

“Tưởng Nhược Nam ơi là Tưởng Nhược Nam, mày cứ ngồi
đây mà suy nghĩ về chuyện này nghiêm túc như thế, có phải quá mức nực cười hay
không?” Tưởng Nhược Nam nhìn khuôn mặt đang nhìn mình chế giễu qua gương, lẩm bẩm.

***

Một thời gian sau đó, Cận Thiệu Khang dần dần cảm nhận
được sự thay đổi của Tưởng Nhược Nam. Trước kia mỗi lần ở bên hắn, mặc dù nàng
vẫn luôn né tránh những hành động thân mật giữa hai người, nhưng vẫn thường
xuyên chuyện trò, thường xuyên kể cho hắn nghe những việc xảy ra thường ngày
trong phủ hoặc trong cung. Hắn rất thích bộ dạng của nàng mỗi khi nói chuyện với
hắn, cười đùa vui vẻ, ánh mắt lấp lánh linh động. Nhưng giờ nàng rất ít khi chủ
động nói chuyện với hắn, buổi tối về cơ bản lên giường nằm chưa được bao lâu đã
ngủ mất, thỉnh thoảng hắn nói chuyện với nàng, nàng cũng chỉ ậm ậm ờ ờ cho qua.

Bản thân một người đàn ông như Cận Thiệu Khang vốn
không thể hiểu được tâm tư phức tạp của phụ nữ, huống hồ người phụ nữ trước mặt
hắn lại là người khó nắm bắt nhất trong số những người hắn biết. Hắn đâu biết
trong lòng nàng nghĩ gì. Một ngày hai ngày, hắn còn có thể nhẫn nại, nhưng liên
tiếp mấy ngày đều như vậy, hắn cảm thấy không sao chịu đựng nổi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3