Thế gia danh môn (Tập 2) - Chương 12 - Phần 4

Bên kia, Đỗ Quyên nghe thấy đề tài này, vội vàng nấp
vào sau một cái cột, len lén lắng nghe.

Hồng Hạnh coi như không nhìn thấy, khóe miệng nhếch
lên cười nhạt.

Liên Kiều chẳng hề hay biết âm mưu này, khẽ tiếng
nói: “Đúng thế, tối qua không biết vì sao Hầu gia nổi giận đùng đùng, khiến bọn
muội sợ chết khiếp.”

Hồng Hạnh cố tỏ vẻ thần bí, cười: “Ta biết là chuyện
gì, dù sao giờ cũng không có người ngoài, ta nói cho các ngươi nghe, tối qua ta
đứng bên ngoài nghe thấy…” Sau đó kể lại chuyện tối qua một lượt.

Chuyện này nếu bị bại lộ, người đầu tiên mà phu nhân
nghi ngờ sẽ là a hoàn hầu hạ bên cạnh, đến khi ấy, cô ta chắc chắn sẽ bị Liên
Kiều và Hoa Anh khai ra. Giờ cô ta nói ra, vừa có thể kéo hai a hoàn này xuống
nước cùng, giảm bớt sự nghi ngờ nghiêng về phía mình, lại để Đỗ Quyên nghe được
về bẩm báo lại với Thái phu nhân, nhất cử lưỡng tiện. Cô ta bất giác thấy khâm
phục sự tính toán đâu ra đấy của Vu di nương vô cùng.

Thấy Đỗ Quyên nấp sau cây cột người run lên bần bật
từng hồi, sau đó quay người nhanh nhẹn rời đi, lúc này Hồng Hạnh mới trợn mắt
nói với Hoa Anh và Liên Kiều: “Chuyện này vô cùng quan trọng, ta nói với hai
ngươi, hai ngươi phải giữ kín, không được để lộ ra ngoài đâu đấy.”

Hai người kai bịt chặt miệng, mặt trắng bệch đáp:
“Đương nhiên bọn muội không dám nói ra rồi.”

Hồng Hạnh cười cười: “Thế thì tốt, vậy ta đi trước
đây.” Nói xong quay người ra khỏi cổng nội viện.

Liên Kiều nhìn theo bóng Hồng Hạnh giậm chân bình bịch:
“Chuyện bí mật như thế sao lại nói với chúng ta, đáng ghét!”

Trong phòng, sau khi Tưởng Nhược Nam tỉnh dậy, không
giống như hằng ngày lập tức dậy ngay, mà nàng nhìn lên trần màn ngẩn ngơ.

Hồi tưởng lại bộ dạng tức giận của Cận Thiệu Khang tối
hôm qua, Tưởng Nhược Nam có cảm giác, lần này hắn nghiêm túc, hắn sẽ không bao
giờ bước chân vào Thu Đường viện nữa.

Đây chính là điều mà nàng luôn muốn đạt được, nhưng
khi ngày ấy đến, trái tim nàng lại chẳng vui nổi. Thậm chí, kéo theo nó còn rất
nhiều vấn đề nữa.

Đầu tiên, nàng phải giải thích với Thái phu nhân thế
nào đây? Nếu mười lăm và mùng một mà Hầu gia không đến, Thái phu nhân chắc chắn
sẽ không ngồi yên. Khi ấy, liệu Hầu gia có nói ra chân tướng sự việc? Nếu Thái
phu nhân biết chân tướng rồi, sẽ có phản ứng thế nào?

Nàng thở dài thườn thượt, mày chau chặt lại, rất đau
khổ.

Nhưng rồi ngay sau đó nàng lại ngồi phắt dậy, mím chặt
môi.

Thời gian đầu, khi nàng kiên quyết giữ vững nguyên tắc
của mình, chẳng phải sớm đã dự liệu tới hậu quả ngày hôm nay rồi sao? Nếu đã
như thế thì dù phía trước có mưa to gió lớn, bản thân nàng đều phải cố gắng để
đối mặt, lo lắng sợ hãi chẳng phải là thứ cảm xúc có ích gì.

Cố gắng lên, Tưởng Nhược Nam, từ nhỏ tới lớn, tất cả
mọi vấn đề đều do một mình nàng đối mặt, nàng cũng đã vượt qua được. Lần này
nàng cũng có thể làm tốt!

Ta không ức hiếp bắt nạt người khác, nhưng quyết
không thể người khác tới tận cửa ức hiếp ta!

Nàng ngồi dậy ra khỏi giường, gọi Ánh Tuyết và Lan
Kiều vào giúp mình rửa mặt chải đầu.

Sau khi trang điểm mặc y phục xong, đang chuẩn bị tới
Tùng Hương viện để thỉnh an Thái phu nhân thì Trương ma ma – người hầu hạ bên cạnh
Thái phu nhân đã đem theo mấy a hoàn đến Thu Đường viện.

Tưởng Nhược Nam nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Trương
ma ma, trong lòng bỗng có dự cảm xấu.

Ánh Tuyết thấy mẹ chồng, tưởng bà tới tìm mình, vội
vàng bước lên: “Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”

Trương ma ma khẽ đẩy Ánh Tuyết ra, đầu tiên là hành
lễ với Tưởng Nhược Nam, sau đó nói: “Phu nhân, Thái phu nhân mời phu nhân lập tức
qua Tùng Hương viện. Còn cả a hoàn tối qua ở trong phòng hầu hạ phu nhân nữa,
cũng qua luôn.”

Trái tim Tưởng Nhược Nam lập tức trầm hẳn xuống, xem
ra Thái phu nhân đã biết chuyện rồi.

“Được, giờ ta sẽ qua ngay.”

Tưởng Nhược Nam đem theo bốn nha đầu trong phòng
mình cùng đến Tùng Hương viện. Liên Kiều và Hoa Anh nghĩ đến chuyện Hồng Hạnh vừa
nói với bọn họ, họ quay sang nhìn nhau, đều thấy sự căng thẳng, hoảng loạn
trong mắt đối phương.

Thời gian này Ánh Tuyết cũng làm trong phòng, vì vậy
đi theo phía sau, Trương ma ma kéo tay Ánh Tuyết, khẽ nói: “Đợi lát nữa Thái
phu nhân hỏi con cái gì, con cũng hãy trả lời cho đúng sự thật, không có gì phải
giấu cả.”

Ánh Tuyết thấy bộ dạng trịnh trọng của mẹ chồng, bất
giác hỏi: “Mẹ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Trương ma ma thở dài: “Rất lâu rồi ta chưa từng thấy
Thái phu nhân nổi giận như thế. Con cứ làm theo lời ta là được!”

Ánh Tuyết hiểu, không nói thêm gì nữa.

Cả đoàn người đến Tùng Hương viện, vừa vào cửa đã cảm
thấy không khí căng thẳng không giống mọi ngày. Bình thường cả một viện tử đầy
a hoàn, hôm nay không thấy bóng dáng một ai, ngoài cửa chỉ có gia đinh cầm gậy
đứng canh.

Liên Kiều và Hoa Anh thấy tình hình này thì sợ hãi tới
mức hai chân run lẩy bẩy, họ dìu lẫn nhau mới có thể gắng gượng được.

Trương ma ma đặc biệt lưu ý tới thần sắc của Tưởng
Nhược Nam, nom nàng vẫn bình tĩnh mặt không biến sắc trước tình hình này, bất
giác thầm cảm thấy lạ.

Vào trong phòng đã thấy Thái phu nhân ngồi ở vị trí
chủ nhân, sắc mặt âm trầm, bên cạnh ngoài Liễu Nguyệt ra còn có hai a hoàn
khác, phía dưới có bốn gia đinh tay cầm gậy.

Còn chưa đợi Tưởng Nhược Nam thỉnh an, Thái phu nhân
đã chỉ vào bốn a hoàn của nàng trong đó có Liên Kiều, Hoa Anh hét lớn: “Mau lôi
mấy a hoàn này ra đánh phạt hai mươi trượng!”

Lời vừa dứt, bốn tên gia đinh đã xông tới, chỉ một
đòn đã khiến đám a hoàn trước mặt nằm sấp xuống, cầm gậy lên, bồm bộp giáng,
trong nháy mắt, tiếng la hét khóc lóc vang vọng tới từng ngóc ngách trong
phòng.

Tưởng Nhược Nam quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân, vội
nói: “Mẫu thân, người đang làm gì vậy?”

Thái phu nhân nhìn nàng, sắc mặt nghiêm nghị: “Con
thật không biết ta đang làm gì ư? Nhược Lan, từ đầu chí cuối trong mắt con còn
có người mẹ chồng là ta không?”

Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn Hoa Anh tuổi còn nhỏ
vì đau và sợ hãi đến ngất xỉu, vội vàng lao đến, chắn trước Hoa Anh, gia đinh
nhất thời không kịp thu tay về, đã giáng một gậy lên đùi nàng. Tưởng Nhược Nam
hét “á” lên một tiếng thảm thiết.

Thái phu nhân thất kinh, vội vàng quát: “Dừng tay!”

Theo lời dặn của Thái phu nhân, gia đinh dốc toàn sức
lực mà giáng gậy, vì vậy khi cây gậy đó đập lên người Tưởng Nhược Nam, nàng đau
tới xé gan xé phổi, thầm nghĩ, chẳng trách mấy a hoàn kia kẻ nào kẻ nấy bộ dạng
đau như muốn chết đi sống lại.

Gậy dừng, đám a hoàn quỳ dưới đất thở hắt ra, bắt đầu
khóc lóc.

Tưởng Nhược Nam nhìn bọn chúng trong lòng bỗng có cảm
giác tội lỗi, đều do nàng đã làm liên lụy tới chúng. Nàng từ từ đứng dậy, ngẩng
đầu, nhìn Thái phu nhân nói: “Mẫu thân, người có chuyện gì cứ trực tiếp hỏi con
là được, người có tức giận cũng hãy trút lên con, không liên quan gì tới chúng,
chúng chẳng biết gì hết! Chúng còn nhỏ tuổi, cơ thể yếu đuối, không chịu được
đòn roi!”

Thái phu nhân nhìn nàng lạnh lùng nói: “Chúng chịu
trận đòn này cũng không oan uổng, chủ tử sai thì nô tài sai trước. Những việc
con đã làm, cho dù ta có đánh chết chúng cũng không có gì quá đáng!”

Nói xong, bà hít một hơi thật sâu, quay sang Liễu
Nguyệt: “Đưa chúng ra ngoài!”

Liễu Nguyệt vâng mệnh, ra ngoài gọi thêm mấy người,
đưa bốn a hoàn đi bôi thuốc.

Sau khi họ lui ra cả rồi, Thái phu nhân đứng dậy, chầm
chậm đi đến bên cạnh Tưởng Nhược Nam.

“Nhược Lan, từ khi con được gả vào Hầu phủ, người
làm mẹ chồng này đã đối xử với con thế nào?”

Tưởng Nhược Nam cúi đầu: “Mẫu thân đối với Nhược Lan
rất tốt.”

“Rất tốt…” Thái phu nhân lạnh lùng cười một tiếng,
“Nếu ta đối xử với con rất tốt, tại sao con lại làm ra chuyện như thế?” Bà nhìn
Tưởng Nhược Nam, ánh mắt sắc lẹm: “Có phải từ trước đến nay con vẫn chưa chịu động
phòng cùng Hầu gia?”

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt bà,
đáp: “Vâng.” Những lúc thế này chỉ có thể nói sự thật, mấy lời hoa lá cành ủy mị
đều vô ích.

Thái phu nhân sắc mặt càng xấu hơn, “Vậy chiếc khăn
trinh tiết ngày trước là dùng để lừa ta phải không?”

“Con xin lỗi…”

“Thời gian này con cũng đang lừa ta?”

Tưởng Nhược Nam lòng ngập tràn cảm giác tội lỗi: “Mẫu
thân, con…”

Thái phu nhân cao giọng: “Đừng gọi ta là mẫu thân,
ta không dám! Hằng ngày, khi con uống hết bát thuốc bổ ta cho người mang đến,
có phải trong lòng con đnag cười thầm bà mẹ chồng già này không?”

Tưởng Nhược Nam kéo tay bà: “Mẫu thân, người hãy
nghe con nói trước đã…”

Thái phu nhân dùng sức hất tay nàng ra, rõ ràng là
bà đang rất giận: “Cho đến bây giờ, con còn muốn nói gì nữa? Nhược Lan, cuộc
hôn nhân này là do chính con cầu xin Hoàng thượng ban chỉ để bước vào cửa Hầu
phủ! Chúng ta cũng không dễ dàng gì, mãi mới đón nhận được con. Hầu gia không
thích con, ta thay con đứng ra làm chủ, ta dạy con cách quản gia, một lòng một
dạ muốn giao Hầu phủ vào tay con. Con rõ ràng biết rằng ta rất mong chờ đích
trưởng tôn, thế mà ở trước mặt ta con lời ngon lẽ ngọt, nhưng sau lưng lại dùng
thủ đoạn với ta! Chuyên sủng? Con dựa vào cái gì chứ?”

“Mẫu thân, con biết việc mình lừa dối mẫu thân là
con không đúng, nhưng con chưa bao giờ đòi được chuyên sủng!”

“Vậy được!” Thái phu nhân lập tức tiếp lời: “Tối nay
con hãy động phòng với Hầu gia.”

Tưởng Nhược Nam quay đầu đi, khẽ đáp: “Không được,
con không làm được!”

“Không làm được?” Thái phu nhân tròn mắt nhìn nàng,
“Nhược Lan, con là chính thê của Hầu gia, tại sao con không làm được?”

“Mẫu thân…” Tưởng Nhược Nam nhìn bà: “Trước kia con
rất thích Hầu gia, thích tới mức bất chấp tất cả xin Hoàng thượng ban hôn, trở
thành trò cười trong mắt thiên hạ, nhưng con không ngờ cùng vào cửa Hầu phủ với
con ngày hôm ấy còn có một người con gái khác. Càng không ngờ, đêm động phòng
hoa chúc, Hầu gia lại tới phòng của người con gái kia. Sau này, Vu Thu Nguyệt
không chịu quỳ trước mặt con dâng trà, mọi người cũng không lên tiếng, khi ấy,
chẳng phải mọi người định sẽ lạnh lùng với con cả đời sao? Tình hình bây giờ,
có khác gì với cách nghĩ đó của mọi người đâu?”

Thái phu nhân cụp mắt, giọng điệu trở nên ôn hòa
hơn: “Chúng ta không ngờ… Trước kia trong lòng Hầu gia có chút bực bội, con
cũng nên hiểu. Nhưng sau này chẳng phải chúng ta đã đón nhận con rồi sao?”

“Con có thể hiểu được tâm trạng của Hầu gia, nhưng
hiểu thì hiểu. Mẫu thân, người cũng là phụ nữ, lẽ nào người lại muốn phu quân của
mình ôm ôm ấp ấp người phụ nữ khác trong lòng?”

Thái phu nhân quay người, đôi vai khẽ rung lên, “Không
muốn thì sao? Đàn ông tam thê tứ thiếp là lẽ thường, chúng ta là phụ nữ, phải
chấp nhận số mệnh thôi!”

“Không phải thế, phụ thân con chỉ có một người phụ nữ
là mẫu thân con thôi!”

Thái phu nhân quay đầu lại trầm giọng nói: “Không phải
ai cũng giống phụ thân con!”

“Nhưng con từng mong Hầu gia cũng sẽ giống như phụ
thân mình, có điều chàng không thể. Con không yêu cầu chàng chuyên sủng, con chỉ
không muốn động phòng với chàng.”

Thái phu nhân tức tới mức mặt tái xanh cả lại, bà
nhìn thẳng vào Tưởng Nhược Nam: “Nói như vậy, con đã quyết định rồi?”

Tưởng Nhược Nam đáp: “Mẫu thân, con không ‘dùng
chung’ Hầu gia với người phụ nữ khác.”

Thái phu nhân cười nhạt, “Con đừng trả lời nhẹ nhàng
quá thế, con có biết hậu quả sau này không? Giờ Hầu phủ vẫn do ta làm chủ,
nhưng sau này Hầu phủ thuộc về ai, ta sẽ là người quyết định! Có những chuyện
Thái hậu cũng không giúp được con đâu!”

“Con hiểu.” Tưởng Nhược Nam nhẹ nhàng gật đầu.

Thái phu nhân mím môi, lạnh lùng nhìn nàng một lúc
lâu, sau đó, bà mới khẽ rít lên: “Được.”

Lúc này, Liễu Nguyệt đột nhiên chạy vào, “Thái phu
nhân, sáng sớm nay Vu di nương ngất xỉu, a hoàn trong viện đã mời lang trung tới
khám, nói là… nói là…” Cô ta nhìn Tưởng Nhược Nam, ngập ngừng định nói lại
thôi.

Thái phu nhân liếc Tưởng Nhược Nam một cái, “Có gì cứ
nói thẳng ra.”

Liễu Nguyệt đáp: “Lang trung nói, Vu di nương đã có
tin vui rồi!”

“Cái gì?” Thái phu nhân ngẩn người ra, rồi sau đó mặt
lộ sắc vui, “Mau đi mời Lưu thái y.” Nói xong, bà quay đầu nhìn Tưởng Nhược Nam
một cái, cười cười: “Nhược Lan, cùng đến đó đi.”

***

Cẩm Tú viện.

Vu Thu Nguyệt nằm trên giường, Cận Yên Nhiên và
Vương thị đứng bên cạnh nàng ta, hai người bọn họ sắc mặt tươi cười, rõ ràng là
vô cùng vui vẻ.

Vu Thu Nguyệt cúi đầu không lên tiếng, thấy Thái phu
nhân và Tưởng Nhược Nam bước vào liền ngẩng đầu lên, mặt lập tức để lộ thần sắc
hoảng hốt.

“Thái phu nhân, con thật sự không biết là chuyện
gì.”

Thái phu nhân đi đến, vỗ vỗ tay nàng ta an ủi: “Giờ
không cần phải nói nữa, đây là ý trời, là ông trời muốn con mang trong mình đứa
con này!” Nói rồi, bà quay đầu lại nhìn Tưởng Nhược Nam một cái.

Dựa vào sự sủng ái của Thái hậu thích làm gì thì
làm, không coi bà mẹ chồng này ra gì phải không? Hừ…

Nhưng Tưởng Nhược Nam lại nghĩ, sao mà trùng hợp thế,
bước trước việc của nàng vừa bị bại lộ, bước sau Vu Thu Nguyệt đã phát hiện ra
mình có tin vui, không biết giữa hai chuyện này có liên hệ gì không? Nhưng mặt
nàng vẫn giữ vẻ điềm đạm, không để lộ bất kì tâm trạng gì.

Vu Thu Nguyệt đều để ý tới thần sắc của cả hai người,
trong lòng vô cùng đắc ý, nàng ta đang không biết phải tiết lộ mình có tin vui
này ra ngoài bằng cách nào, không ngờ bà la sát kia lại tặng cho nàng ta một cơ
hội khéo như vậy!

Nàng ta không kìm được quay ra nhìn Tưởng Nhược Nam,
ánh mắt lấp lánh, Tưởng Nhược Nam nhìn thấy, nhướng một bên mày lên, trừng mắt
nhìn lại, ánh mắt liếc xuống bụng nàng ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.

Vu Thu Nguyệt vô thức đưa tay che bụng, trong lòng
hoảng hốt vô cùng, không biết Tưởng Nhược Nam muốn giở trò gì?

Tưởng Nhược Nam thấy nàng ta như vậy, cười thầm, mẹ
kiếp, chỉ dọa thôi cũng khiến ngươi sợ chết khiếp rồi!

Cận Yên Nhiên ngồi cạnh thấy Tưởng Nhược Nam, đoán
trong lòng nàng không vui, bèn tới bên cạnh nắm tay nàng, hạ giọng an ủi: “Tẩu
tẩu, tẩu tẩu đừng đau lòng, chẳng bao lâu nữa tẩu cũng sẽ có con thôi.”

Tưởng Nhược Nam nhìn Cận Yên Nhiên cười cười.

Nụ cười còn chưa thu lại đã nghe Thái phu nhân đứng
cạnh nói: “Còn chưa động phòng, sao có thể có con?”

Lời vừa thốt ra, mọi người đều thất kinh.

Cận Yên Nhiên lên tiếng hỏi đầu tiên: “Mẫu thân nói
thế là có ý gì?”

Vương thị cũng đứng dậy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc,
“Thế nào gọi là chưa động phòng, Hầu gia chẳng phải thường xuyên đến Thu Đường
viện sao?”

Đám a hoàn trong phòng thì quay sang nhìn nhau.

Thái phu nhân nhìn Tưởng Nhược Nam, lạnh lùng đáp:
“Mọi người hãy hỏi cô ta.”

Tưởng Nhược Nam nhìn Thái phu nhân một cái, cúi thấp
đầu. Thái phu nhân giận thật rồi, xem ra bà muốn làm lớn chuyện này. Bà định
làm lớn chuyện tới mức nào? Muốn để Thái hậu cũng biết phải không?

Muốn làm lớn chuyện thì làm lớn chuyện, nói không chừng
đây lại là cơ hội cho mình.

“Tẩu tẩu, những lời vừa rồi của mẹ là có ý gì?” Cận
Yên Nhiên mở to mắt kinh ngạc hỏi nàng.

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, nhìn Cận Yên Nhiên:
“Xin lỗi, từ trước tới nay ta đã lừa gạt mọi người, ta chưa từng động phòng với
Hầu gia.”

Cận Yên Nhiên nhìn nàng kinh ngạc tới mức không thốt
lên lời. Sắc mặt những người còn lại cũng chẳng tốt hơn là mấy. Vu Thu Nguyệt
làm ra vẻ ngỡ ngàng như không dám tin, “Tỷ tỷ, thật vậy ư? Tại sao tỷ lại làm vậy,
Hầu gia đối với tỷ tốt như thế.”

Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta, cười điềm đạm: “Vu di
nương, sao di nương lại khẳng định là ta không chịu? Sao không phải là Hầu gia
không muốn? Cứ như di nương sớm đã biết gì đó rồi thì phải, nên mới dùng ngữ
khí khẳng định như thế?” Mẹ kiếp, thì ra là ngươi giở trò! Tưởng Nhược Nam hận
tới mức chỉ muốn cho nàng ta một cái bạt tai.

Sắc mặt Vu di nương trắng bệch, “Không phải… Muội chỉ
đoán thôi… đoán…” Khóe mắt lại liếc về phía Thái phu nhân.

Đúng lúc này, Cận Thiệu Khang cùng Lưu Tử Căng đi
vào.

Cận Thiệu Khang vừa bước vào đã nói: “Chuyện gì thế,
sao lại vội vàng gọi ta từ phủ nha về, còn mời cả Lưu thái y, là ai bị bệnh?”

Thái phu nhân đi đến cạnh hắn, cười đáp: “Bệnh gì chứ,
đừng có nói những lời xui xẻo ấy nữa. Hầu gia sắp được làm cha rồi!”

Làm cha?

Cận Thiệu Khang và Lưu Tử Căng quay sang nhìn nhau
ngẩn người, không hẹn mà cùng hướng về phía Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu đón ánh mắt của Cận Thiệu
Khang, “Chúc mừng Hầu gia, Vu di nương hình như đã mang thai rồi.”

Nhìn đôi mắt sáng rực của nàng, Cận Thiệu Khang như
muốn ngạt thở, sắc mặt trắng bệch vội quay đầu đi, nhìn về phía Vu Thu Nguyệt.
Còn Vu Thu Nguyệt lại yêu kiều ngượng ngùng xen lẫn hạnh phúc nhìn lại hắn: “Hầu
gia…” Nàng ta đưa tay về phía Cận Thiệu Khang.

Nhưng Cận Thiệu Khang lại làm như không thấy, quay mặt
đi nhìn Tưởng Nhược Nam, Tưởng Nhược Nam né tránh ánh mắt hắn, ngó sang chỗ
khác.

Giờ, hắn đã là một người đàn ông có con rồi, càng
không thể có quan hệ gì với nàng nữa. Nàng vẫn nên tìm cách mau mau xin li hôn
thôi.

Vu Thu Nguyệt ngượng ngùng thu tay về, cúi đầu, hai
bàn tay túm chặt lấy chăn.

Thái phu nhân đứng bên cạnh bước tới chỗ Lưu Tử Căng
nói với y: “Lưu thái y, sáng nay đã mời lang trung khám qua rồi nhưng lão thân
không yên tâm, vẫn muốn mời thái y xem lại giúp!”

Lưu Tử Căng đáp lại một tiếng, hai mắt lại lén liếc
về phía Tưởng Nhược Nam, trong lòng cũng có chút xót xa. Nàng thích Hầu gia như
thế, giờ thiếp thất lại nhanh hơn nàng một bước, trong lòng nàng chắc chắn rất
khó chịu…

Y thầm thở dài, đi đến bên giường bắt mạch cho Vu
Thu Nguyệt, một lát sau quay đầu lại nói với Thái phu nhân, “Thái phu nhân,
đúng là có tin vui.”

Thái phu nhân nghe vậy thì cười tươi, lại nói: “Mong
Lưu thái y hãy xem kĩ giúp, nên ăn gì và không nên ăn gì, xin hãy cho ta biết,
bởi vì…” Bà ngẩng đầu, ánh mắt liếc về phía Tưởng Nhược Nam: “Bởi vì, đứa trẻ
này có thể sẽ là người thừa kế tương lai của Hầu phủ ta!”

Lời của Thái phu nhân như tiếng sét nổ ngang tai mọi
người trong phòng, khiến tất cả đều há miệng trợn mắt vì kinh ngạc.

Đầu tiên là chuyện Hầu gia và phu nhân nhìn ân ân ái
ái nhưng thực ra lại chưa hề động phòng, ngay sau đó Thái phu nhân tuyên bố thứ
tử[2] có khả năng trở thành thế tử. Hai chuyện này đều vô cùng chấn động, khiến
mọi người mãi vẫn không sao đón nhận được.

[2]
Thứ tử: Con của thiếp thất.

Vu Thu Nguyệt đã cố gắng hết sức nhưng không sao kìm
nén được sự vui mừng hiện lên trên khuôn mặt. Rõ ràng là niềm vui quá bất ngờ!
Nàng ta đã giành được mà không mất chút công sức nào! Chỉ cần nàng ta sinh con
trai, con trai của nàng ta sẽ là thế tử, con trai của nàng ta sẽ trở thành thế
tử. Thân là mẹ đẻ của thế tử, sao có thể chịu nhục dưới tay Tưởng Nhược Lan?

Chỉ cần nàng ta sinh con trai!

Đám a hoàn, hầu già trong phòng nhìn vẻ mặt tĩnh lặng
của Tưởng Nhược Nam, rồi lại nhìn sắc mặt đắc ý của Vu Thu Nguyệt, len lén đưa
mắt ra hiệu cho nhau.

Xem ra Hầu phủ sắp có biến động lớn rồi.

Tưởng Nhược Nam không phải không cảm nhận được ánh mắt
của mọi người, họ càng liếc nhìn nàng, nàng càng bình tĩnh. Chỉ cần nàng còn ở
trong phủ này một ngày, thì đừng hòng có ai dám mang nàng ra làm trò đùa, đừng
ai mong trèo được lên đầu nàng!

Khi mọi người còn đang tiêu hóa hai tin này một cách
vô cùng chậm chạp, đột nhiên Cận Thiệu Khang đứng bên cạnh lớn tiếng nói: “Mẫu
thân, con của Thu Nguyệt là thứ tử, thứ tử sao có thể trở thành thế tử!”

Vu Thu Nguyệt nghe vậy thì nụ cười trên môi cứng lại,
cúi đầu, mím chặt môi. Tưởng Nhược Nam đứng bên cũng thoáng kinh ngạc, tối qua
hắn tức tới mức ấy, thế mà giờ vẫn còn ôm mớ lễ nghi phép tắc của mình nói đỡ
cho nàng.

Thái phu nhân lạnh lùng nhìn Cận Thiệu Khang, nói từng
từ từng từ hết sức rõ ràng: “Không sai, thường thì đích tử[3] mới có tư cách
làm thế tử! Nhưng Hầu gia, con có đích tử không? Nếu Nhược Lan mãi không chịu động
phòng với con, thì con đi đâu để có đích tử đây?”

[3]
Đích tử: Con của chính thất.

Lưu Tử Căng đang kê đơn thuốc, nghe thấy câu nói ấy,
bàn tay cầm bút của y run lên, một giọt mực lớn rớt trên giấy, rồi nhanh chóng
thấm xuống lan rộng khắp bề mặt. Y lại dường như không hề để ý, toàn thân như cứng
lại.

“Mẫu thân…” Cận Thiệu Khang nghẹn họng, thầm thất
kinh trong lòng, mẫu thân đã biết chuyện này từ bao giờ?

“Hầu gia, con còn muốn giấu ta đến khi nào nữa? Con
còn muốn tự mình chịu ấm ức đến khi nào nữa?” Thái phu nhân dần dần cao giọng,
âm điệu cũng sắc bén hơn.

Bọn người dưới đứng xung quanh im thin thít.

Cận Thiệu Khang nhìn những kẻ dưới đó một lượt, còn
Lưu Tử Căng lúc này vẫn đang cúi đầu kê đơn thuốc, hạ giọng nói: “Mẫu thân, lát
nữa chúng ta hãy nói tới chuyện này!”

“Ở đây không có người ngoài, có gì mà không nói được!
Mặc dù là chuyện xấu trong nhà, nhưng ta lại không sợ để người ngoài biết, vừa
hay nhờ mọi người bất bình thay cho Cận gia chúng ta!” Thái phu nhân lớn tiếng
nói át đi, ánh mắt nhìn Tưởng Nhược Nam lạnh hơn bao giờ hết.

Tưởng Nhược Nam đứng một bên, coi mình như người
ngoài cuộc, nàng chẳng bận tâm tới những lời của Thái phu nhân. Nàng có thể hiểu
được tâm trạng lúc này của bà, nhưng như thế không có nghĩa nàng thừa nhận việc
mình làm là sai! Nếu nàng đã không sai, thì có lí do gì nàng phải tâm hoảng ý
loạn, lo sợ hối hận chứ?

Nhưng cũng chính vì phản ứng này của nàng, càng khiến
Thái phu nhân tức giận. Bà cho rằng Tưởng Nhược Nam có thái độ ấy là vì cậy có
Thái hậu chống lưng.

“Mẫu thân, chuyện này không thể trách Nhược Lan!” Cận
Thiệu Khang lên tiếng.

“Hầu gia!” Thái phu nhân quát, “Ta không nghe nhầm đấy
chứ, thân là thê tử mà không tròn chức trách, thế mà con còn nói không thể
trách cô ta?”

Vu Thu Nguyệt cúi đầu, trái tim nàng ta đau như bị kim
đâm, bà la sát này có gì tốt, làm ra chuyện quá đáng như thế, Hầu gia không những
giấu cho cô ta, giờ còn nói đỡ cho cô ta nữa.

Cận Yên Nhiên và Vương thị hoàn toàn bị chấn động tới
mức không thốt lên lời trước cảnh tượng này.

Tưởng Nhược Nam lại vô cùng bất ngờ, tối qua rõ ràng
hắn tức giận như thế, bộ dạng chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, còn nói
từ nay về sau sẽ coi nàng như không tồn tại, giờ sao lại nói giúp nàng?

Nàng không kìm được mà nhìn Cận Thiệu Khang một cái,
thấy hắn đang nhìn mình, trong ánh mắt để lộ sự lo lắng.

Hắn đang lo lắng cho nàng? Không phải vậy chứ?

“Mẫu thân, chuyện này không nghiêm trọng như thế
đâu, chỉ là trước kia con đã làm những chuyện quá đáng, Nhược Lan giận con nên
mới như vậy, sau này sẽ ổn thôi. Người làm thế này chẳng phải khiến Lưu thái y
chê cười ư?” Cận Thiệu Khang cười đáp, ý muốn xuề xòa chuyện to hóa nhỏ.

Thái phu nhân có lòng giúp con trai giáo huấn thê thất,
nhưng lại bị con trai hạ bệ, bà tức không biết xả đi đâu, bèn quay người bỏ đi.
Cận Yên Nhiên thấy mẫu thân nổi giận cũng vội vàng đi theo.

Tưởng Nhược Nam nhìn Cận Thiệu Khang một cái, không
thể diễn tả cảm giác trong lòng lúc này. Nàng bước lên phía trước hành lễ với hắn:
“Hầu gia, thiếp xin lui trước.” Sau đó quay sang chào Lưu Tử Căng một tiếng, ra
khỏi phòng Vu Thu Nguyệt.

Vu Thu Nguyệt thấy mọi người đều đã đi cả, trong
lòng vui mừng, muốn nhân cơ hội này nói vài lời ân ái với Hầu gia. Nàng ta ngẩng
đầu, ánh mắt tình cảm quyến luyến gọi một tiếng: “Hầu gia…” Nhưng lại thấy Cận
Thiệu Khang quay người, đuổi theo bóng Tưởng Nhược Nam.

“Hầu gia! Hầu gia!” Nàng ta giơ tay gọi liền hai tiếng
những không thể níu kéo được bóng dáng cao lớn ấy. Bàn tay nàng ta từ từ buông
xuống rồi nắm chặt thành đấm, nước mắt ầng ậc, hễ chớp một cái là sẽ rơi xuống
ngay.

Vương thị đứng bên thấy vậy, vội vàng an ủi: “Biểu
muội, đừng vội, đợi muội sinh được trưởng tử cho Hầu Phủ, tất cả sẽ tốt đẹp
thôi. Vừa rồi muội không nghe thấy Thái phu nhân nói gì sao?”

Vu Thu Nguyệt ra sức gật đầu. Đúng, đợi nàng ta sinh
được con trai, tất cả sẽ tốt đẹp thôi.

Lưu Tử Căng đứng bên cạnh nhìn tất cả những cảnh ấy,
thở dài não nề, nhưng, y thì có thể làm gì chứ?

Tưởng Nhược Nam ra khỏi Cẩm Tú viện thì đi về phía
Thu Đường viện, vừa rẽ đã nghe thấy giọng Cận Thiệu Khang vang lên phía sau.

“Nhược Lan,
Nhược Lan.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3