Thế gia danh môn (Tập 2) - Chương 09 - Phần 1

Chương
9

Sau khi Cảnh Tuyên Đế đưa Thục phi rời đi, Hoàng hậu
và chúng phi tần cũng lục tục đi theo.

Thái hậu đứng dậy hỏi Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan,
con có muốn tới đó xem thế nào không?”

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác
nhỏ cho người yêu sách.]

Tưởng Nhược Nam lắc đầu: “Không ạ, con đưa Thái hậu
về Từ Ninh cung.” Mấy chuyện thối nát đó trong hậu cung nàng không muốn quan
tâm.

Thái hậu cười cười, dường như rất hài lòng trước câu
trả lời của nàng.

Tưởng Nhược Nam khoác tay Thái hậu về Từ Ninh cung.

Trên đường, Thái hậu vừa đi vừa nói với nàng: “Hoàng
hậu là đích nữ của Thượng thư sử bộ - Đỗ đại nhân, bản tính lương thiện, hơn nữa
lại sinh được Nhị hoàng tử, thằng bé đó ai gặp cũng phải yêu…” Nói tới đây, vẻ
mặt Thái hậu tràn ngập vẻ nhân từ, “Chỉ mới hơn ba tuổi đã học thuộc lòng Tam Tự
Kinh!”

Thái hậu nhìn Tưởng Nhược Nam khẽ cười, “Nhược Lan,
con hiểu ý ta không?”

Tưởng Nhược Nam chớp chớp mắt, cười đáp: “Thái hậu
muốn nói địa vị của Hoàng hậu rất vững chắc có phải không ạ?”

Thái hậu vỗ vỗ tay nàng, cười khen ngọt: “Nhược Lan
của ta thật thông minh.”

Nhược Lan của ta…

Trái tim của Nhược Nam bỗng thấy ấm áp lạ thường, mắt
nàng cay cay, nàng khẽ gọi một tiếng, “Thái hậu…” Trái tim nàng chưa bao giờ thấy
ấm áp như lúc này.

Thái hậu cười, tiếp tục nói: “Giờ thì con đã hiểu vì
sao ta lại bảo con năng lui tới chỗ hoàng hậu chưa?” Bà thở dài rồi nói tiếp,
“Nếu con được Hoàng hậu yêu quý, thì sau này dù ta không còn nữa…”

“Thái hậu…” Tưởng Nhược Nam nước mắt ròng ròng, nàng
dừng lại, siết chặt cánh tay Thái hậu, dựa đầu vào vai bà: “Thái hậu đừng nói
thế, Thái hậu nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”

Thái hậu xoa xoa đầu nàng, khẽ cười đáp: “Con bé ngốc
này, khóc gì chứ, con người ai rồi cũng sẽ có ngày ấy. Mọi người thường hô Thái
hậu thiên tuế, nhưng dù là ta hay người tung hô đều hiểu rằng, ta không thể nào
thiên tuế được! Sức khỏe của ta, ta biết chứ!”

“Thái hậu hãy tin Nhược Lan, Nhược Lan sẽ khiến Thái
hậu được sống lâu trăm tuổi!”

“Ta biết Nhược Lan hiếu thuận, thật không uổng phí
công ta yêu thương con. Sau này con tới Từ Ninh cung thì cũng qua Khôn Ninh
cung một chuyến, tình cảm của con người phải bồi đắp mới có được, con và nàng
ta không xung đột về lợi ích, con lại là chính thất của An Viễn Hầu, con có
lòng nàng ta tất hiểu! Nhược Lan…” Thái hậu gọi khẽ tên nàng. Tưởng Nhược Nam
ngẩng đầu, bình thường thấy làn da được bảo dưỡng rất kĩ càng, nhưng lúc này dưới
ánh nắng mặt trời mới thấy hằn vết chân chim, những nếp nhăn nhỏ lăn tăn như
sóng, cơ thịt hai bên má xệ xuống, khóe mắt và khóe miệng cũng xệ theo, tất cả
đều cho thấy rằng bà đã già rồi.

Nhưng chính khuôn mặt này lại cho nàng cảm giác vô
cùng ấm áp, khiến nàng thấy thân thiết vô cùng.

“Mỗi lần con đến Từ Ninh cung đều rất vui vẻ, tìm mọi
cách làm cho ta vui, hỏi gì con cũng nói rất tốt, sống rất tốt, An Viễn Hầu đối
với con rất tốt, Thái phu nhân cũng rất tốt với con…”

Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu, nói xen vào: ”Thái hậu,
con không lừa người, con đúng là sống rất tốt, con vẫn đang cố gắng để sống tốt!”

Thái hậu giơ tay vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, ánh
mắt ngập vẻ xót xa: “Đứa trẻ đáng thương này, sao ta có thể không biết chứ? An
Viễn Hầu sủng ái Vu thị hơn con nhiều, thậm chí có đến một tháng hắn không đến
viện tử của con. Giờ con sống ở Hầu phủ nhìn thì rất vẻ vang, rạng rỡ, nhưng đấy
là vì con có ta ở phía sau. Nhưng con đừng sợ, sau này dù ta không còn nữa, vẫn
còn Hoàng hậu và Thái tử đứng sau con, họ mãi mãi không bao giờ dám tệ bạc với
con!”

Tưởng Nhược Nam úp tay lên tay Thái hậu, nước mắt lã
chã rơi. Không phải chưa từng có người tốt với nàng, nhưng lòng tốt của họ đều
có điều kiện. Đằng sau lòng tốt đó là sự bạc bẽo, nhìn rõ bản chất của nó rồi
khiến người ta không còn thấy ấm áp vì được đối xử tốt nữa. Chỉ có Thái hậu,
lòng tốt của Thái hậu vô điều kiện, bà chưa từng ép buộc nàng làm gì, cho dù
Nhược Lan không chịu học lễ nghi, dù không chịu nghe lời lấy con trai bà, nhưng
bà luôn nói với nàng, Nhược Lan của ta…

Nhược Nam chưa từng có được niềm hạnh phúc ấy, nàng
làm sao có được niềm hạnh phúc ấy…

“Thái hậu, từ rất lâu rồi Nhược Lan đã muốn hỏi Thái
hậu, tại sao Thái hậu lại đối tốt với Nhược Lan như thế, giống như mẹ đối với
con gái vậy?” Tưởng Nhược Nam không kìm được hỏi.

“Ta vẫn luôn đợi con hỏi ta câu ấy…”

Thái hậu quay người chầm chậm đi về phía trước, “Đừng
vội, sẽ có ngày ta nói cho con biết.” Giọng bà khẽ khàng, chậm rãi, nhưng lại ẩn
chứa rất nhiều tình cảm, điều này khiến Tưởng Nhược Nam cảm thấy trong lòng
Thái hậu nhất định có tâm sự, mà tâm sự này liên quan tới mình.

Tưởng Nhược Nam đưa tay quệt nước mắt đuổi theo Thái
hậu, tiếp tục khoác tay bà về Từ Ninh cung. Ánh mặt trời xuyên qua những tầng
mây, phủ lên người họ một lớp ánh sáng màu vàng, từ xa nhìn lại, giống như một
bức tranh tuyệt đẹp.

***

Từ hôm Tưởng Nhược Nam đưa ra hình thức trừng phạt
Vu Thu Nguyệt và Vương thị, hằng ngày ngoài thời gian tới thỉnh an Thái phu
nhân ra, hầu như Vương thị đều ở nhà, chăm chỉ thêu thùa may áo cho Tưởng Nhược
Nam. Cô ta rất chịu khó, chỉ hi vọng sau khi Tưởng Nhược Nam hả giận, thấy bộ y
phục đẹp đẽ sẽ hoàn toàn tha lỗi cho mình. Cô ta cũng mong phu quân của mình dựa
vào quan hệ của An Viễn Hầu mà có được gì đó, biết đâu lại danh tiếng lẫy lừng,
càng hi vọng sau này Tưởng Nhược Nam giao thêm nhiều việc cho phu quân mình. Địa
vị của phu quân cô ta cao hơn một chút thì tiền đồ con trai cô ta cũng sẽ tốt
hơn.

Khi Vương thị nghiêm túc ngoan ngoãn thêu y phục,
thì mỗi buổi trưa hằng ngày Vu Thu Nguyệt đều phải tới Thu Đường viện đọc sách
cho Tưởng Nhược Nam nghe.

Tưởng Nhược Nam sợ cô ta đi nắng bị cảm, gây ra những
phiền phức không đáng có nên ngày nào cũng chuẩn bị trà mát giải cảm và nước mơ
đá cho cô ta uống, khiến Vu Thu Nguyệt không có cơ hội giả bệnh để thoái thác
không đến.

Dù Vu Thu Nguyệt che ô, lại dùng quạt, khi đi cũng cố
gắng rảo bước thật nhanh, nhưng vì giờ Ngọ là lúc tia tử ngoại mạnh nhất, da của
cô ta lại vừa phục hồi, đang trong tình trạng vô cùng non, vì vậy chưa đến nửa
tháng cả người đều đen xì. Giờ nhìn cô ta còn đen hơn cả Tưởng Nhược Nam, vẻ đẹp
hoa nhường nguyệt thẹn vì vậy mà cũng bị giảm bớt đi vài phần. Trước mặt Tưởng
Nhược Nam, Vu Thu Nguyệt không dám kêu ca gì, vẫn phải nén giận mà đọc sách cho
nàng nghe, nhưng hễ về tới viện tử của mình, nhìn làn da bị cháy nắng tới mức đỏ
rực cả lên, lập tức muốn ném tan tành tất cả mọi thứ trong phòng, nhưng lai e
ngại a hoàn của Thái phu nhân, đành phải nhịn, nhịn tới mức sắp nội thương tới
nơi.

Vu Thu Nguyệt từng than khổ với Cận Yên Nhiên, nước
mắt ròng ròng khiến người ta nhìn mà thương xót, nhưng Cận Yên Nhiên lại chỉ thở
dài, đáp: “Muội từng nghĩ tẩu tẩu sẽ dùng cách độc ác nào đó để trừng phạt
chúng ta cơ, không ngờ lại đơn giản như vậy, tiểu tẩu tử đừng lo, giờ thì hơi
đen một tí, nhưng qua một mùa đông sẽ trắng lại thôi! Dù sao khi ấy cũng là do
chúng ta đòi đánh cược, mà chúng ta còn thua, cũng không có cách nào khác!”

Những lời này làm Vu Thu Nguyệt nghe xong mà tức muốn
thổ huyết, còn phải đợi cả một mùa đông? Lẽ nào bảo cô ta mang cái khuôn mặt
đen sì như than này đối diện với Hầu gia cả một mùa đông ư?

Nhưng dù có tức giận, dù có không muốn tới đâu, hằng
ngày cô ta vẫn phải đúng giờ đến Thu Đường viện. Cô ta không dám giở trò gì,
chuyện lần trước khiến cô ta vẫn còn thấy sợ. Vu Thu Nguyệt có cảm giác Tưởng
Nhược Nam không phải là người mà mình có thể dễ dàng dắt mũi, muốn lật thì phải
tính kế lâu dài.

Thời gian cứ thế trôi qua, từng ngày từng ngày một,
chẳng mấy chốc lại tới mùng một! Khi Tưởng Nhược Nam cho rằng Cận Thiệu Khang sẽ
không đến viện tử của nàng nữa, thì tốt mùng một hôm ấy, hắn đã bất ngờ xuất hiện
ở Thu Đường viện.

***

Tối mùng một, Tưởng Nhược Nam tắm rửa xong, ngồi trước
của sổ hong tóc, nhìn mặt trăng sáng rỡ lơ lửng trên không trung mà thất thần
thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng a hoàn thỉnh an Cận Thiệu
Khang.

Tưởng Nhược Nam sững sờ, sao hắn lại đến? Nàng vội
nhìn ra cửa, thấy rèm trúc quết sơn đỏ khẽ vén lên, ngay sau đó thân hình cao lớn
rắn chắc của Cận Thiệu Khang xuất hiện ngay trước mặt nàng.

Cận Thiệu Khang quay lại dặn a hoàn bên ngoài mang
nước vào, quay đầu thấy Tưởng Nhược Nam đang ngồi bên cửa sổ, tóc dài thả ngang
vai, chiếc áo bằng lụa trắng mong manh dính sát vào cơ thể săn chắc thon gọn của
nàng. Ánh trăng sáng trắng xuyên qua cửa sổ rót lên người, khiến nàng nhìn như
tiên nữ trong trăng, thuần khiết thanh tú.

Trái tim Cận Thiệu Khang khẽ run lên, nhưng khi bắt
gặp ánh mắt nàng, hắn lại chau mày, ánh mắt nàng nhìn hắn sắc quá mức thì phải.

“Hầu gia sao lại đến đây?” Tưởng Nhược Nam cảm thấy
thật lạ, chẳng phải nàng đã nói rất rõ ràng với hắn rồi sao? Một người kiêu ngạo
như hắn sao vẫn đến?

“Hôm nay là mùng một!” Cận Thiệu Khang điềm đạm
buông một câu, quay người ngồi xuống một chiếc ghế khác.

Tưởng Nhược Nam đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, nhìn
hắn nói: “Thiếp biết hôm nay là mùng một, nhưng những gì thiếp nói tối hôm ấy…”

Cận Thiệu Khang ngẩng đầu, lạnh lùng ngắt lời nàng:
“Tưởng Nhược Lan, những lời tối hôm ấy không được nhắc lại nữa!” Những đường
nét trên khuôn mặt hắn căng ra, giọng thêm vài phần sắc lạnh!

“Hầu gia, những gì thiếp nói đều rất thật lòng!” Tưởng
Nhược Nam nhìn hắn, đáp.

“Đủ rồi!” Cận Thiệu Khang “soạt” một tiếng đứng bật
dậy, thân hình cao lớn lập tức tạo ra khí thế áp bức người khác, nhanh chóng
bao trùm lấy nàng, “Nàng cũng nên vừa phải thôi! Tạm thời không nhắc đến việc
những suy nghĩ của nàng buồn cười tới mức nào, trước kia nàng cố chấp đòi gả
cho ta bằng được, giờ nàng là chính thất của ta, việc này sẽ mãi mãi không bao
giờ thay đổi! Chuyện do nàng gây ra, nay chỉ một tiếng hối hận của nàng, tưởng
thế là xong ư? Tưởng Nhược Lan, nàng đã quên rằng đây là phủ An Viễn Hầu rồi
sao? Mẫu thân ta ngày nào cũng cầu thần khấn phật mong nàng sớm sinh người nối
dõi cho Hầu phủ, nàng bảo ta phải nói với mẫu thân thế nào?” Hắn dừng lại rồi
nói tiếp: “Hay nàng cho rằng ta sẽ nói thật với mẫu thân? Nói rằng nàng muốn ta
chung thủy, nếu không sẽ không động phòng với ta? Nàng có biết hậu quả sẽ thế
nào không? Nàng tưởng Thái hậu sẽ đứng về phía nàng, sẽ tán đồng suy nghĩ của
nàng chắc?”

Tưởng Nhược Nam đột nhiên không biết phải trả lời thế
nào. Những lời tối hôm ấy nàng đã nhất thời buột miệng nói ra do trong lòng quá
bức bối, khi nói hoàn toàn chẳng suy nghĩ nhiều, thời gian này nghĩ kĩ lại,
cũng cảm thấy hôm ấy thật lỗ mãng. Thân là chính thất lại yêu cầu chàng chung
thủy, đây là việc chẳng dễ dàng gì trong xã hội này, nghĩ thầm trong lòng thì
được, nhưng đường hoàng nói ra miệng như thế, e rằng ngoài nàng ra chẳng ai có
thể chấp nhận được cả.

Cận Thiệu Khang nói đúng, cho dù là Thái hậu cũng sẽ
không ủng hộ nàng. Chỉ sợ cuối cùng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì…

Nhưng nếu không nói rõ ra như thế thì nàng sao có thể
đối mặt với hắn? Dùng chung một người đàn ông với mấy người phụ nữ khác, không
phải là chuyện nàng có thể dễ dàng chấp nhận!

Đúng lúc nàng còn đang bối rối không biết phải đối
đáp với hắn thế nào thì Ánh Tuyết cùng mấy a hoàn khác mang nước vào.

Tưởng Nhược Nam nói với Ánh Tuyết: “Ánh Tuyết, ta đã
tắm xong rồi!”

Còn chưa đợi Ánh Tuyết trả lời, Cận Thiệu Khang đã
lên tiếng: “Là ta muốn tắm!”

Tim Tưởng Nhược Nam nhảy loi choi trong lồng ngực,
quay đầu nhìn hắn.

Hắn đang đứng trước bàn, ánh sáng từ ngọn nến to
trên bàn hắt lên khuôn mặt hắn tạo thành từng vùng sáng tối khác nhau, khiến những
đường nét trên ấy càng gợi cảm hơn, đồng thời sự lạnh lùng cũng được thể hiện
rõ nét hơn.

Hắn muốn tắm ở đây? Hắn không phải muốn… thật chứ?

Tưởng Nhược Nam bỗng chốc thấp thỏm, nhưng vì trước
mặt đám a hoàn nên nàng không tiện nói gì.

Bên kia a hoàn đã đặt nước xuống và đi ra ngoài.

Đợi bọn a hoàn lui ra, Cận Thiệu Khang cởi bỏ áo
ngoài ngay trước mặt Tưởng Nhược Nam, để lộ phần thân trên rắn chắc và chiếc quần
lụa màu đen phía dưới. Tưởng Nhược Nam thấy vậy mặt thoáng đỏ lên, vội vàng
quay người đi. Mặc dù không phải chưa từng nhìn thấy cơ thể đàn ông, nhưng
không biết tại sao, động tác đó của Cận Thiệu Khang lại khiến nàng rất bối rối.

Cận Thiệu Khang nhìn bộ dạng luống cuống lẩn tránh của
nàng, trên khuôn mặt lạnh lùng trầm lắng của hắn bỗng hiện lên ý cười.

Hắn ném chiếc áo ngoài đang cầm trong tay lên giường,
sau đó bước về phía sau tấm bình phong.

Sau khi nghe tiếng bước chân hắn biến mất sau tấm
bình phong, Tưởng Nhược Nam mới quay đầu lại, nàng vô thức liếc mắt về phía ấy
một cái, thấy thân hình cao lớn của hắn in lên cánh bình phong. Lúc này hắn
đang nhấc dóng chân dài bước vào thùng nước, ngay sau đó, một vật gì đó thoắt ẩn
thoắt hiện, run rẩy lay động.

“Bùng” một tiếng, Tưởng Nhược Nam có cảm giác toàn bộ
huyết dịch trong người đều dồn cả lên mặt! Nàng vội vàng ôm mặt, sau đấy nàng
nhảy lên, nằm bò ra giường, kéo tấm chăn mỏng trùm kín đầu. Trong không gian
đóng kín bức bối, nàng dường như nghe thấy cả tiếng trái tim mình đang đập.

Cũng chẳng biết bao lâu sau, nàng đột nhiên nghe giọng
Cận Thiệu Khang vang lên: “Nhược Lan!”

Tưởng Nhược Nam vờ chết, không thèm trả lời hắn.
Nàng có linh cảm hắn gọi mình lúc này chắc chắc không phải vì việc gì tử tế!

Quả nhiên câu tiếp theo của Cận Thiệu Khang là: “Qua
kì lưng cho ta!” Giọng hắn nghe như mệnh lệnh, hết sức thản nhiên.

Tưởng Nhược Nam trợn ngược mắt lên lườm hắn trong…
chăn, lòng thầm nguyền rủa, ngươi chết đi, muốn lão nương phục vụ ngươi, không
có cửa đâu!

“Tưởng Nhược Lan!” Hắn bỗng cao giọng.

Tưởng Nhược Nam sợ đám a hoàn trong viện tử nghe thấy
rồi lại bàn tán linh tinh, bất đắc dĩ đành ngồi dậy.

Chẳng phải là chỉ kì lưng thôi sao?

Tưởng Nhược Nam không cam tâm đáp: “Đến đây!”

Vòng qua bình phong thấy Cận Thiệu Khang đang ngồi
trong thùng gỗ to, mặt quay về phía nàng. Xung quanh hơi nước mù mịt, khuôn mặt
anh tuấn của hắn chìm trong đó, mái tóc dài ướt rượt, vài sợi còn dính ở trên
má khiến khuôn mặt vốn lãnh đạm của hắn có thêm vài phần ma mị.

Mặt Tưởng Nhược Nam bất giác lại nóng lên, nàng vội
vàng cúi đầu xuống, không để hắn thấy sự ngượng ngùng của mình.

Vòng qua thùng gỗ, nàng đứng sau lưng hắn cầm chiếc
khăn mà Ánh Tuyết đã chuẩn bị sẵn, bôi xà phòng lên, nhưng bàn tay dừng giữa
không trung do dự mãi không hạ xuống.

“Sao thế?” Thấy nàng do dự chưa hành động, Cận Thiệu
Khang lên tiếng hỏi, tiện thể vòng tay ra sau gáy vén mái tóc dài thả xuống trước
ngực.

Đuôi tóc kéo lên làn da màu đồng của hắn tạo thành
những vệt nước trên lưng, những vệt nước ấy chảy thành giọt, từng giọt từng giọt
lăn trên làn da hắn, long lanh lấp lánh.

Tưởng Nhược Nam mím chặt môi, đột nhiên cảm thấy miệng
lưỡi khô rát.

Nàng hít một hơi thật sâu, nén trái tim đang đập cuống
loạn xuống thầm nghĩ, bối rối gì chứ? Coi như chà lông cho Ba Ba là xong (Ba Ba
là con chó ở cô nhi viện, Tưởng Nhược Nam thường tắm cho nó). Nàng bắt đầu dùng
khăn mặt chà lưng cho hắn, ngón tay vô tình thỉnh thoảng lại chạm vào da hắn,
như bị điện giật, cả hai không hẹn mà khẽ run lên.

Tưởng Nhược Nam chà vài cái, da hắn bắt đầu đỏ lên,
khi ngắm kĩ, nàng thấy trên lưng hắn có không ít những vết sẹo, nông có sâu có,
ngắn có dài có, đủ mọi hình dạng, dường như rải rác khắp tấm lưng trần.

Tưởng Nhược Nam nhớ lại những lời Cận Yên Nhiên từng
nói, không kìm được, nàng hỏi: “Hầu gia, những vết thương trên lưng chàng là do
dẹp loạn mà nên phải không?”

Cận Thiệu Khang trầm mặc hồi lâu mới “ừm” một tiếng.

Tưởng Nhược Nam lầm bầm rủa thầm, khi mắng mỏ sai bảo
người khác sao mà lớn tiếng thế, giờ lại trở nên kiệm lời như vàng rồi?

“Sao? Làm nàng sợ à?” Cận Thiệu Khang đột nhiên hỏi.

“Không, phụ thân thiếp là tướng quân, trên người có
rất nhiều vết thương, sao thiếp lại sợ được!” Tưởng Nhược Nam vừa lười nhác chà
lưng cho hắn vừa đáp: “Chỉ là cha thiếp đánh trận cả đời, số vết thương trên
người cũng không nhiều bằng chàng! Hầu gia, chẳng phải chàng cũng là đại tướng
quân ư? Sao lại phải liều mạng thế này?” Tưởng Nhược Nam một phần là vì tò mò,
một phần là vì muốn hóa giải không khí gượng gạo giữa hai người nên mới cố tìm
đề tài để khơi chuyện.

Cận Thiệu Khang cười nhạt một tiếng, đáp: “Khi ấy ta
chẳng qua mới chỉ mười sáu tuổi, không liều mạng đánh thắng vài trận, ai sẽ phục
một đại tướng quân như ta?” Hắn nói nghe thật đơn giản, nhưng nàng lại cảm nhận
được sự nặng nề trong giọng hắn.

Mười sáu tuổi, vì muốn kiến công lập nghiệp, chấn
hưng gia nghiệp mà hắn phải xông pha ngoài trận mạc, không màng sống chết, nhất
định khổ sở lắm.

“Chàng cũng chẳng dễ dàng gì.” Tưởng Nhược Nam nhẹ
nhàng buông một câu.

Chỉ mấy từ đơn giản ấy liền khiến trái tim Cận Thiệu
Khang đập nhanh hơn bình thường vài nhịp, một cảm giác không thể gọi thành tên
tràn ngập lòng hắn. Những người con gái bên cạnh luôn ca ngợi công lao của hắn,
khuếch trương sự anh dũng của hắn, nhưng ai có thể hiểu được sự vất vả khổ sở hắn
từng trải qua?

Sắc mặt hắn dần dịu xuống, khóe miệng vô thức nhếch
lên cười.

Chỉ là, hắn không quen với cảm giác này nên vội vàng
chuyển đề tài.

“Tưởng Nhược Nam, nàng không thể mạnh tay hơn một
chút à? Hằng ngày nhe nanh múa vuốt, giờ bảo nàng làm chút chuyện, nàng lại quở
quạnh như thế là sao?”

Tưởng Nhược Nam nghe hắn nói thì nổi giận, mẹ kiếp,
ngươi coi ta là nô tì thật sao, ở đó mà khoa chân múa tay sai khiến!

Muốn mạnh tay chứ gì!

Nàng nhướng một bên mày, nghiến răng nghiến lợi, tập
trung toàn bộ sức lực vào cánh tay, tức giận chà mạnh mấy cái.

Người hắn gập về phía trước, hự lên một tiếng buồn bực.
Trên lưng lập tức xuất hiện mấy vệt máu tươi!

“Tưởng Nhược Lan!” Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi,
ngay sau đó, hắn quay phắt người lại, nhanh như chớp túm lấy hai cổ tay nàng.

Hắn nhìn nàng, đôi đồng tử mờ hơi nước, đùng đục,
khiến ánh mắt hắn dường như trở nên dịu dàng hơn.

Hắn hơi nhướng người lên để lộ phần thân trên tráng
kiệt, cơ thể hoàn mĩ, những thớ thịt rắn chắc, làn da bóng nhẫy căng mượt, các
múi cơ ở bụng thoắt ẩn thoắt hiện… Tất cả đều toát lên vẻ nam tính cực độ, hấp
dẫn tới không thể hấp dẫn hơn.

Hắn cúi đầu, như cười như không nhìn nàng, “Tưởng
Nhược Lan, nàng cố ý phải không?”

Trong lúc nói chuyện, mái tóc dài của hắn đong đưa
chạm vào mặt nàng, một cái, hai cái, tê tê buồn buồn, thần kinh nàng như bị
thách thức.

Tưởng Nhược Nam đỏ mặt, ra sức giẫy giụa mấy cái, miệng
là oai oái: “Là chàng bảo thiếp mạnh tay hơn… chàng buông ra, nếu không đừng
trách thiếp không khách sáo!”

“Ta muốn xem xem, nàng không khách sáo thì sẽ thế
nào!” Hắn nhìn nàng đột nhiên mỉm cười, lúm đồng tiền trên má nhanh chóng hiện
ra. Vào giây phút ấy, Tưởng Nhược Nam cảm giác mình đã thấy cả một bầu trời bạt
ngàn sao, rồi lại như thấy trăm hoa đua nở, giây phút ấy, hơi thở của nàng như
ngừng lại…

Nhiệt độ sau tấm bình phong đột nhiên tăng vọt. Trên
mặt, trên người Tưởng Nhược Nam rịn đầy mồ hôi khiến chiếc áo lụa dính chặt vào
cơ thể, vô cùng khó chịu.

Nụ cười của Cận Thiệu Khang giống như ánh mặt trời rực
rỡ, khiến mắt nàng hoa lên và đầu óc thì mụ mị. Nàng vội cúi đầu xuống, lòng bất
giác thấy khinh miệt bản thân mình, giờ là lúc si mê ai đó sao? Hãy tỉnh táo
đi, bình tĩnh lại đi!

Nhưng…

Hắn đứng cách nàng gần như thế, gần tới mức nàng có
thể nghe thấy tiếng trái tim hắn đang đập thình thịch thình thịch, tới mức nàng
có thể ngửi thấy mùi hương thanh khiết tỏa ra từ cơ thể hắn khi vừa tắm rửa
xong. Mùi hương này sau khi được nhiệt lượng hun đốt thì càng thêm nồng, quện thêm
cả thứ mùi nam tính đặc trưng của đàn ông, thứ hương thơm hỗn hợp ấy dần dần
bao chặt nàng…

Mặc dù nàng đã không ngừng nhắc nhở bản thân, nhưng
trái tim nàng vẫn đập rất mạnh, toàn thân như bị lửa thiêu đốt, bắt đầu thấy
nóng rực lên.

Nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn. Hai tay vẫn
đang bị hắn khống chế, nàng cố giằng ra, nhưng chỉ khiến lực khống chế của hắn
mạnh hơn mà thôi. So với sức của hắn thì sự phản kháng của nàng thật có chút nực
cười.

“Đây chính là thứ ‘không khách khí’ mà nàng đang nói
đến?” Cận Thiệu Khang vẫn giữ chặt tay nàng, khẽ cười, hỏi.

Hắn nhìn nàng, bộ dạng của nàng lúc này thật khiến
người ta phải động lòng. Nàng đang cúi đầu, vẻ mặt ngượng nghịu, hai má hồng rực,
mái tóc dài rủ xuống, đôi mắt thi thoảng lại ngước lên nhìn rất nhanh, hai đồng
tử đen như hắc ngọc long lanh nước khiến hắn nhìn mà trái tim chao đảo.

Rõ ràng nàng không thật quá xuất sắc, nhưng lại có
thể khiến hắn rung động, đánh thức cảm xúc sâu nhất trong hắn, khiến hắn không
thể kiểm soát, không thể khống chế…

Cảm giác ham muốn quen thuộc dâng đến, hết đợt này tới
đợt khác tấn công hắn, khiến toàn thân hắn nóng rực lên. Hắn nắm chặt cổ tay
nàng, từ từ kéo gần về phía mình hơn.

Cảm nhận được hành động khác lạ của hắn, Tưởng Nhược
Nam bắt đầu thấy hoảng loạn, trái tim nàng đập mạnh như muốn vọt ra khỏi miệng,
vô thức, nàng lại bắt đầu giằng ra, nhưng rất rõ ràng, nàng chỉ phí sức.

Một lát sau, dường như hắn không thể nhẫn nại hơn được
nữa.

Đôi lông mày khẽ rung, hắn nhẹ nhàng nói một câu: “Đừng
cử động!” giọng nói trầm khàn chứa đầy khao khát dục vọng xuyên qua tai nàng rồi
chạy thẳng vào tim.

“Này, chàng mau buông thiếp ra, thiếp… thiếp còn phải
kì lưng cho chàng!” Tưởng Nhược Nam vừa giãy vừa bất lực nói.

Hắn nhìn nàng, đôi mắt mơ màng sáng rực, vô cùng dịu
dàng và còn có cả ý cười trong đó: “Còn để nàng kì nữa thì da trên lưng ta cũng
tuột hết mất!” Lời vừa dứt, ta hắn khẽ dùng lực, kéo cả người nàng ngã vào vòng
tay hắn!

“Á,” Tưởng Nhược Nam kêu khẽ, mặt nàng đã áp sát vào
khuôn ngực rộng lớn của hắn, làn da màu đồng sạch sẽ, mát lành và có khả năng
đàn hồi rất tốt, thoang thoảng mùi hương đàn ông. Tưởng Nhược Nam thấy hoa mắt
chóng mặt, đầu óc bỗng chốc trống rỗng!

“Mặt nàng nóng quá…” Hắn khe khẽ nói, sau đó buông
tay nàng ra, vòng hai tay ôm lấy nàng, đôi vai rắn chắc dần dần siết chặt, nàng
nghe hắn thở hắt ra một tiếng đầy thỏa mãn.

“Chàng… Chàng mau buông thiếp ra! Nếu không thiếp sẽ
không khách khí nữa đâu, thật đấy!” Sau khi cơn váng vất qua đi, nàng lại bắt đầu
giẫy giụa. Cảm giác lúc này của nàng rất kì lạ, trong cơ thể bỗng đâu xuất hiện
hai người, một người tham lam muốn hưởng thụ vòng ta rắn chắc này, người còn lại
luôn trong trạng thái tỉnh táo, không ngừng nhắc nhở nàng rằng, một khi trầm
luân vào đó thì không bao giờ thoát ra được.

Cận Thiệu Khang cười khẽ một tiếng, hoàn toàn không
coi sự uy hiếp của nàng là thật, ngược lại còn siết chặt vòng tay hơn, khiến
nàng áp sát vào người hắn.

Vòng ôm càng ngày càng chặt, càng lúc càng nóng, khiến
nàng không thể thở được. Nàng nhắm chặt hai mắt, hít một hơi thật sâu, ngay sau
đó không hề do dự mà cắn một cái thật đau vào ngực hắn.

“Á!” Cận Thiệu Khang giật nảy mình kêu lên, sau đó vội
buông nàng. Ngay chính giữa ngực hằn vết răng sâu hoắm, máu bắt đầu rỉ ra.

Tưởng Nhược Nam vừa thoát được vòng tay của hắn thì
vội giật lùi về phía sau mấy bước, nhìn hắn đắc ý nói: “Thiếp đã nhắc nhở chàng
rồi đấy! Nhưng chàng lại không tin nên đừng trách thiếp. Được rồi, có lẽ Hầu
gia cũng đã tắm xong, không cần thiếp nữa, thiếp ra ngoài trước đây!” Nói rồi hất
hất tóc, vòng qua thùng tắm đi ra ngoài tấm bình phong.

Đúng vào lúc nàng sắp bước ra khỏi đó, một cánh tay
từ phía sau vươn lên túm lấy tay nàng, kéo mạnh một cái. Nàng chưa kịp phản ứng
lại đã cảm thấy trời xoay đất chuyển, ngay sau đó nàng ngã vào trong thùng tắm
gỗ.

Nước trong thùng lập tức dâng lên, trong nháy mắt
toàn thân nàng ướt đẫm. Tiếp theo, vòng ngực rộng lớn nóng rẫy áp sát nàng, khóa
chặt nàng vào thành thùng tắm, khiến nàng không thể cử động.

Tưởng Nhược Nam nổi cáu, mẹ kiếp, vẫn còn chưa chịu
thôi! Định giở trò cưỡng hiếp chắc?

Nàng ngẩng đầu nhìn Cận Thiệu Khang, đang định cao
giọng nói hắn mấy câu, nhưng khi nhận ra khuôn mặt hắn gần ngay trước mắt, ngũ
quan anh tuấn toát ra một sức hút khiến nàng hồn xiêu phách lạc. Đôi đồng tử của
hắn như một hồ nước mênh mông, sâu không thấy đáy, trong suốt tới mức nàng có
thể soi thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình trong đó, đôi môi với các đường nét góc
cạnh rõ ràng hơi hé, toát ra sự khao khát say mê…

Ngực Tưởng Nhược Nam phập phồng, mỗi lần như thế lại
càng áp sát vào hắn hơn, cảm giác ấy khiến từng lỗ chân lông trên người nàng đều
nở ra, hơi nóng cũng theo đó mà bốc lên ngùn ngụt!

Nàng đột nhiên cảm thấy rất khát, rất nóng, nàng giơ
tay chặn trước ngực định đẩy hắn ra, nhưng hắn lại ưỡn ngực về phía trước, thân
mật áp sát nàng hơn, khiến nàng không thể kháng cự. Qua làn áo mỏng đã ướt nhẹp,
nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên làn da hắn…

Nàng nhìn hắn, toàn thân đau nhức bất lực, đến giọng
nói cũng mềm như tơ: “Hầu gia… hãy buông thiếp ra trước đã, y phục của thiếp ướt
hết cả rồi…”

Môi nàng hé ra rồi khép vào, ướt át quyến rũ, giống
như đang đợi hắn khám phá.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3