Thế gia danh môn (Tập 1) - Chương 8 - Phần 2

Lưu Tử Đồng vui mừng nhận lấy, rồi lại làm bộ hờ hững
không quan tâm, đáp: “Ta chỉ là giúp ngươi thử hiệu quả thôi đấy!”

Tưởng Nhược Nam cười cười không nói gì.

Lúc này, Lưu Tử Đồng xuống giường, lấy một vật màu
trắng từ trong rương ra, chậm rãi bước về phía Tưởng Nhược Nam, không nhìn
nàng, mà chỉ giơ tay đưa đồ: “Cho ngươi!”

Tưởng Nhược Nam nhìn tay cô ta, thấy cô ta cầm một
con búp bê được làm bằng vải màu trắng cao tầm một thước, khuôn mặt con búp bê
đó được thêu bằng đủ thứ chỉ màu cùng với bộ trang phục bắt mắt. Nhìn thì hơi
cũ, nhưng vẫn nhận ra nó được làm rất tinh xảo.

Lưu Tử Đồng nhìn chỗ này một cái lại liếc chỗ kia một
cái nhưng quyết không nhìn thẳng vào Tưởng Nhược Nam: “Đây chính là con búp bê
ngày ấy, cho ngươi đấy!”

Tưởng Nhược Nam thấy lòng ấm áp, đón lấy con búp bê,
cổ họng như có thứ gì chặn lại. Hai kiếp làm người, được nhận một món quà của
tình bạn thế này, mà lại là từ một tiểu cô nương kém nàng gần mười tuổi nữa…

Nàng nắm chặt tay Lưu Tử Đồng, nghẹn ngào nói: “Tử Đồng,
cảm ơn.”

Lưu Tử Đồng vùng vằng mấy cái, rồi để yên, không lâu
sau, cô ta quay đầu lại, nhìn Tưởng Nhược Nam cười cười, những vết thâm trên mặt
cũng đỏ hồng lên.

Không lâu sau, Lưu Tử Căng vội vội vàng vàng bước
vào.

Có lẽ do nhiệt độ bên ngoài quá cao nên da của Lưu Tử
Căng cũng trở nên ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, vài lọn tóc đen nhánh dính bết
trên má, bộ dạng có chút nhếch nhác, nhưng cũng chẳng tổn hại tới khí chất vốn
rất anh tuấn của y.

Lưu Tử Đồng nhìn thấy ca ca bèn cười nói: “Ca ca,
sao tóc huynh lại bết mồ hôi thế kia, chắc là đi vội vàng lắm phải không?”

Người nói vô tình, người nghe lại có ý, Lưu Tử Căng
mặt càng đỏ hơn, lát sau mới ấp a ấp úng đáp: “Ta… Ta sợ Hầu phu nhân đợi lâu.”
Nói rồi cúi người chào Tưởng Nhược Nam, nhân cơ hội đó để che giấu vẻ ngượng
ngùng trên mặt. Tưởng Nhược Nam đáp lễ, “Ta thì không sao, vẫn còn sớm mà.”

Cận Yên Nhiên biết Lưu Tử Căng, tiến lên trước hành
lễ chào y. Lưu Tử Đồng thấy huynh trưởng mặt mướt mồ hôi, bèn sai Mai Hương đem
nước vào cho ca ca rửa mặt.

Lưu Tử Căng rửa mặt xong, tinh thần rõ ràng sảng
khoái hơn.

Tưởng Nhược Nam nhìn hắn cười, hỏi: “Lưu thái y có
chuyện muốn hỏi ta?”

Lúc này, Lưu Tử Đồng đứng cạnh nói xen vào: “Ca ca,
huynh có chuyện muốn nói với Hầu phu nhân thì ra phòng ngoài đi, Cận tiểu thư
đang ở đây đấy.” Cận Yên Nhiên mặc dù biết Lưu Tử Căng nhưng dù sao cũng vẫn là
một cô nương chưa xuất giá, đứng lâu cùng một nam tử e không tiện lắm.

Lưu Tử Căng hiểu ý, vội vàng mời Tưởng Nhược Nam ra
gian ngoài.

Bên phòng ngoài cửa sổ mở rộng, nhìn thẳng ra đình
viện, có không ít a hoàn đứng đó chờ hầu, vì vậy Tưởng Nhược Nam và Lưu Tử Căng
dù cô nam quả nữ ngồi đây nói chuyện cũng không phải vấn đề gì to tát lắm.

Bên ngoài cửa sổ vọng vào tiếng cười nói của a hoàn
và những tiếng như “biết rồi” không ngừng vang lên, mặc dù hơi ồn ào nhưng
không biết tại sao, lòng Lưu Tử Căng không hề cảm thấy phiền muộn buồn bực, ngược
lại y thấy vui vui.

Hai người ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn nhỏ,
không lâu sau có a hoàn vào dâng trà.

Tưởng Nhược Nam nhận lỗi với y trước: “Hai hôm rồi
do Thái hậu ban thưởng nên ta bận vào cung tạ ơn, tế tổ, vì vậy không đến đúng
hẹn, mong Lưu thái y đừng trách.”

Lưu Tử Căng lắc đầu đáp: “Hầu phu nhân khách khí, Hầu
phu nhân quá bước tới đây là tại hạ đã cảm kích không hết, sao còn dám trách Hầu
phu nhân chứ?”

Đương nhiên y sẽ không nói cho nàng biết rằng, ngày
hôm ấy y đã đặc biệt xin nghỉ phép một ngày ở nhà đợi nàng.

Chỉ là, tại sao lại thế chứ? Có thật là vì muốn thỉnh
giáo nàng về vấn đề cạo gió không? Y không dám nghĩ nhiều.

“Do tại hạ thấy hiệu quả của cạo gió thật thần kì,
bèn muốn thỉnh giáo phu nhân.”

Tưởng Nhược Nam mỉm cười, lòng thầm tán dương y, thật
đúng là kẻ hiếu học!

“Thực ra cạo gió rất đơn giản, đối với Lưu thái y mà
nói là việc dễ dàng không thể dễ dàng hơn. Lưu thái y tinh thông huyệt đạo và
kinh lạc[1] trên cơ thể con người, có bệnh gì thì cứ cạo những huyệt đạo kinh lạc
đối ứng với bệnh ấy là được.”

[1]
Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là
kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên
thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân.

Đương nhiên là Lưu Tử Căng biết điều này.

“Chỉ là không biết thủ pháp và lực nặng nhẹ thế
nào?” Từ nhỏ Lưu Tử Căng đã rất say mê y học, lại thêm có phụ thân dạy dỗ, do
đó tuổi còn trẻ mà đã trở thành ngự y trong Thái y viện. Lúc này nghe Tưởng
Nhược Nam nói tới chuyên môn của mình, bèn toàn tâm toàn ý lắng nghe.

Tưởng Nhược Nam ngẫm nghĩ, đảo đảo mắt mà vẫn chưa
tìm ra từ nào thích hợp để miêu tả, bèn nói: “Lưu thái y, ngài đưa tay đây!”

Lưu Tử Căng không do dự đưa tay trái ra, ngửa lòng
bàn tay lên.

Y thấy Tưởng Nhược Nam lấy một đồng bạc ra, hơi
nghiêng người về phía trước, tay cầm chặt đồng tiền, khẽ cạo cạo trong lòng bàn
tay y mấy cái.

Cảm giác lạnh lạnh của đồng tiền xu lướt qua lòng
bàn tay, khiến y thấy hơi buồn buồn, Lưu Tử Căng quá bất ngờ trước hành động tiếp
cận đột ngột của Tưởng Nhược Nam, cứng người lại, bàn tay trái bất giác run run
không thể khống chế.

Một mùi hương thanh đạm như có như không thoang thoảng
vây quanh y, những tạp âm xung quanh đột nhiên biến mất, còn giọng nói của Tưởng
Nhược Nam lại trở nên vô cùng rõ ràng, dường như có thể vọng tới tận trái tim y
vậy.

“Thủ pháp thường dùng chỉ có mấy loại này… Còn về lực
mạnh hay nhẹ thì giống cảm giác này là được, cho đến khi cạo ra những vệt hồng
thì thôi…”

Giọng nói vô cùng dịu dàng, y nghe mà giống như có một
bàn tay đang đặt lên trái tim mình. Một cảm giác tuyệt diệu không sao diễn tả bằng
lời được.

Y bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, lại thấy
khuôn mặt nàng cách mình không xa lắm. Nàng hơi cúi đầu, bộ dạng chăm chú
chuyên tâm nhìn tay y, đôi mi dài cụp xuống khẽ rung rung, hai má hồng lên một
màu hồng khỏe mạnh, khiến làn da nàng đầy sức sống, buộc người ta không kìm được
suy nghĩ giơ tay ra vuốt một cái. Đôi môi nàng lúc khép lúc mở, cánh môi đầy đặn
như cánh hoa hồng, mướt mát, mọng nước, sắc môi sáng bóng.

Khiến người ta không kìm được, không kìm được muốn…

Lưu Tử Căng chỉ thấy ngực mình nóng rực, cơ thể cũng
nóng rực theo…

“Lưu thái y, ngài nóng lắm hả? Sao lòng bàn tay lại
rịn mồ hôi thế này?”

Phía đối diện, Tưởng Nhược Nam đột nhiên ngẩng đầu,
nhìn thẳng vào đôi mắt y.

Đôi mắt đen như hắc bảo ấy trong sáng vô cùng, phản
chiếu ánh nắng bên ngoài cửa sổ, tạo thành một thứ ánh sáng vô cùng ma mị, ùa
thẳng vào trái tim y.

Giây phút ấy, dường như có thứ gì đó nhanh chóng lan
khắp cơ thể, lấp vào mỗi ngóc ngách trong đó, cảm giác mọi thứ đều đầy lên ấm
áp, đến hít thở cũng vô cùng khó khăn.

Là một người đã trưởng thành, đương nhiên y hiểu hiện
tượng ấy là gì.

Y ngẩn người nhìn nàng, nàng mỉm cười đứng dậy trong
ánh sáng chói lòa, còn hắn dần dần chìm vào bóng tối.

“Lưu thái y, ngài… ngài làm sao thế? Có chuyện gì
ư?” Tưởng Nhược Nam cảm thấy rất kì lạ trước vẻ mặt của hắn.

Lưu Tử Căng “soạt” một tiếng đứng bật dậy, vẻ mặt trở
nên vô cùng khó coi, “Hầu phu nhân…. Đột nhiên ta, đột nhiên tại hạ nhớ ra còn
có việc cần xử lí ở Thái y viện, tại hạ phải tới đó ngay!” Nói xong, cũng không
đợi Tưởng Nhược Nam đáp lời, quay người rời khỏi phòng, chỉ vài bước đã mất hút
khỏi viện của Lưu Tử Đồng.

Tưởng Nhược Nam nhìn hắn chạy ra ngoài như có lửa đốt
sau lưng, hoàn toàn mất đi vẻ ung dung nho nhã thường ngày thì thầm nghĩ, chắc
là việc ở Thái y viện vô cùng nghiêm trọng!

Lưu Tử Căng đi rồi, Tưởng Nhược Nam và Cận Yên Nhiên
cũng không ở lại thêm, hai người đến cáo từ Lưu phu nhân rồi lên xe ngựa hồi
phủ.

Trên xe ngựa, Cận Yên Nhiên vẫn như khi đến, coi Tưởng
Nhược Nam là không khí, không nói không rằng với nàng lời nào. Nhưng xe ngựa rẽ
vào con đường nhỏ, lúc vòng lên đường lớn, thân xe chấn động, Cận Yên Nhiên mất
tự chủ lao người về phía trước, nếu không nhờ Tưởng Nhược Nam kịp thời giơ tay
ra đỡ, thì e rằng cô ta đã ngã lăn lông lốc xuống sàn xe.

Cận Yên Nhiên ngồi ổn định lại xong quay đầu nhìn Tưởng
Nhược Nam một cái, khẽ buông một câu: “Đa tạ.”

Tưởng Nhược Nam mỉm cười: “Chúng ta là người một
nhà, không cần phải khách sáo như thế!”

Cận Yên Nhiên trầm mặc hồi lâu, lại nói: “Tiểu tẩu ử
cũng là người một nhà với tẩu tẩu, sau này tẩu tẩu có thể đối tốt với tiểu tẩu
tử hơn không?”

Tưởng Nhược Nam vẫn mỉm cười, đáp: “Tiểu cô, tiểu cô
lúc nào cũng cho rằng ta ức hiếp cô ta nhưng tiểu cô không thử nghĩ xem, đã bao
giờ ta đưa ra những yêu cầu quá đáng với cô ta chưa, ta có ngăn cản ca ca của
tiểu cô không? Đã bao giờ ta khiêu chiến với cô ta chưa? Nếu suy nghĩ kĩ tiểu
cô sẽ nhận ra, những lần tranh chấp cãi vã đó đều do cô ta khiêu chiến mà ra…”
Thấy Cận Yên Nhiên muốn mở miệng phản kích, Tưởng Nhược Nam vội vàng ngăn cô ta
lại, chau mày nói tiếp: “Đừng nhắc lại với ta về việc bị bỏng lần trước, nếu tiểu
cô vẫn một mực tin tưởng cô ta thì ta cũng chẳng còn gì để nói nữa!”

Cận Yên Nhiên cúi đầu, hai tay vô thức túm chặt gấu
áo, một lát sau mới lên tiếng: “Chuyện lần trước muội cũng không rõ trong hai
tẩu ai mới là người sai, nhưng muội biết, nhất định trong lòng Thu Nguyệt tẩu tẩu
có nỗi khổ riêng…” Nói tới đây, cô ta quay sang nhìn nàng, “Tưởng Nhược Lan, tẩu
không thể phủ nhận việc tẩu đã làm tổn thương tỷ ấy trước. Cho dù tẩu có phải
nhường nhịn tỷ ấy một chút thì cũng có gì quá đáng đâu?”

Tưởng Nhược Nam lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỉ e ta
nhường cô ta một bước, thì cô ta lại muốn tiến ba bước thôi, đến khi ấy ai sẽ đứng
ra nói giúp cho ta đây?”

Cận Yên Nhiên vội vàng quay hẳn người sang, cầm lấy ống
tay áo nàng: “Sẽ không thế đâu. Thu Nguyệt tẩu tẩu không phải loại người ấy!”

Tưởng Nhược Nam cũng quay lại nhìn thẳng vào khuôn mặt
vẫn còn mơn mởn của Cận Yên Nhiên, cười nhẹ đáp: “Tiểu cô, ta thật không hiểu,
tại sao tiểu cô lại nói giúp cô ta nhiều như thế?”

Cận Yên Nhiên chầm chậm buông tay áo ra, quay người
đi, hạ giọng nói: “Không phải muội giúp tẩu ấy, mà muội chỉ không muốn ca ca phải
khổ sở vì hai người thôi.” Cô ta cúi gằm đầu, nhìn chằm chằm vào bông hoa mai
thêu trên khăn tay, khẽ nói: “Tẩu biết không? Ca ca có được ngày hôm nay thật
chẳng dễ dàng gì, sau khi phụ thân mất, kẻ thù của phụ thân đã tìm cớ dâng tấu
lên tiên đế, giải tán toàn bộ thuộc hạ cũ của phụ thân. Khi ca ca thủ hiếu quay
về thì mọi sự đã rồi, phủ An Viễn Hầu chúng ta đã trải qua những giờ khắc tiêu
điều nhất…”

Nghe đến đây, Tưởng Nhược Nam bất giác nảy sinh tò
mò, hỏi: “Chẳng phải quan hệ giữa Hầu gia và Hoàng thượng rất tốt sao? Hình như
Hầu gia còn từng là bạn học của Hoàng thượng mà?”

Cận Yên Nhiên cười nhẹ, đáp: “Tẩu tẩu, những chuyện
này tẩu không hiểu đâu, bạn học chỉ là chuyện hồi còn nhỏ xíu mà thôi. Ca ca là
bạn thân của Hoàng đế từ khi người còn là Thái tử, cũng đều nhờ phụ thân, giờ
người đi trà lạnh, hơn nữa, ca ca để tang phụ thân ba năm, đương nhiên sẽ có
người thế chỗ ca ca bên cạnh Hoàng thượng chứ. Hoàng thượng ngày ngày lo trăm
công ngàn việc, đâu còn thời gian mà nhớ đến ca ca!”

“Vì vậy Hầu gia mới tự xin đi dẹp loạn ở phía Tây?”

Cận Yên Nhiên gật gật đầu: “Ca ca nói muốn mẫu thân
lại được sự tôn trọng của mọi người như trước kia, muốn muội được xuất giá
trong danh vọng, không đến nỗi phải đi làm vợ bé tiểu thiếp cho nhà người ta.
Năm ấy muội còn nhỏ tuổi nhưng vẫn hiểu mỗi từ mỗi câu mà ca ca đã quỳ xuống
nói trước mặt mẫu thân.”

Nói tới đây, mắt Cận Yên Nhiên đỏ hoe.

“Ở mạn sườn bên trái của ca ca có một vết sẹo dài nửa
thước, ca ca suýt nữa vì nó mà mất mạng. Ngoài vết thương này ra, trên người
huynh ấy còn không biết bao nhiêu những vết thương lớn nhỏ khác. Người người đều
ca ngợi An Viễn Hầu niên thiếu anh hùng nhưng không ai biết rằng danh tiếng ấy
là do ca ca đem tính mạng mình ra để đổi về.”

Nói đến đây, giọng cô ta trở nên nghẹn ngào.

“Khi muội biết Thu Nguyệt tẩu tẩu muốn được gả cho
ca ca, muội thật sự rất vui. Thu Nguyệt tẩu tẩu không chỉ xinh đẹp mà còn dịu
dàng hiền thục, hiểu biết hơn người, rất xứng với ca ca, muội đã nghĩ từ nay ca
ca sẽ được sống một cuộc đời hạnh phúc rồi, nào ngờ…” Cô ta nhìn Tưởng Nhược
Nam một cái ý tứ trách móc.

Tưởng Nhược Nam nghe tới ngẩn người, không để ý tới
sự trách móc của Cận Yên Nhiên, lòng thầm nghĩ, Cận Thiệu Khang thật hết lòng
vì người thân.

Cận Yên Nhiên thở dài: “Chuyện đã đi tới nước này,
nói gì cũng muộn rồi, muội cũng biết tẩu thật lòng yêu mến ca ca, nếu tẩu thật
sự muốn tốt cho ca ca thì sau này đừng làm khó Thu Nguyệt tẩu tẩu nữa. Hai người
gây sự khiến nhà cửa không yên, ca ca cũng chẳng thoải mái gì. Còn về Thu Nguyệt
tẩu tẩu, địa vị của tỷ ấy không bằng tẩu, sẽ không uy hiếp đe dọa gì được tẩu
đâu!”

“Ta đâu có làm khó gì cô ta, muội tin cũng được mà
không tin cũng được! Hơn nữa muội cứ yên tâm, từ nay về sau chỉ cần cô ta không
tới tìm ta gây sự, ta cũng sẽ chẳng quan tâm cô ta làm gì.”

Hầu phủ sau này sẽ chỉ là nơi nàng ở, không phải nhà
của nàng. Trước kia vì muốn có được một cuộc sống tốt hơn, nàng cần phải loại bỏ
mọi mối đe dọa, mọi nguy cơ. Nhưng bây giờ nàng đã không còn là Tưởng Nhược Lan
bơ vơ không nơi nương tựa nữa. Vu Thu Nguyệt có được Cận Thiệu Khang sủng ái tới
thế nào thì cũng chẳng thể làm gì được nàng. Hơn nữa Vu Thu Nguyệt đâu phải kẻ
ngốc, chắc sẽ không dám tới tìm nàng gây phiền phức, nếu đã thế thì nàng cũng
đâu cần phải quan tâm tới cô ta chứ!

Về việc Thái hậu có thể “chống lưng” cho nàng bao
lâu, nàng tin mình sẽ tìm ra cách giải quyết. Cho dù thế nào cũng còn tốt hơn
là dùng chung một người đàn ông với bao người phụ nữ khác.

Cận Yên Nhiên sau khi nhận được câu trả lời vừa ý lại
ngồi yên lặng, lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Tưởng Nhược Nam lên tiếng hỏi: “Chuyện gì thế?”

Bên ngoài, Ánh Tuyết đáp: “Phu nhân, hình như xe ngựa
phía trước đâm người rồi, người nhà kẻ bị đâm đang chắn ở đó. Cả con đường lớn
đều tắc nghẽn, không thể đi qua.”

Cận Yên Nhiên nghe thấy thế, tò mò vén rèm lên nhìn
ra ngoài, nhìn một lát bèn thở dài: “Là xe ngựa ủa Từ tiểu thư phải không nhỉ?”

“Từ tiểu thư nào?” Không thể không nói, các quý nữ
tiểu thư trong Hoàng thành này thật quá nhiều, đi đến đâu cũng có thể gặp.

“Chẳng phải chính là muội muội của Thục phi nương
nương sao? Cậy Thục phi nương nương đắc sủng nên hằng ngày rất huênh hoang, hôm
nay không biết đã đâm phải người nào mà lại bị chặn đường thế kia!” Nói xong,
cô ta quay đầu lại, nhìn Tưởng Nhược Nam: “Tẩu tẩu, chi bằng chúng ta xuống xem
thế nào, từ lâu muội đã không thuận mắt với Từ Uyển Thanh này rồi, hôm nay phải
xem bộ dạng bị ‘mắc nghẹn’ của cô ta mới được!”

Lần này thật hợp ý Tưởng Nhược Nam, chẳng mấy khi có
trò hay để xem, sao lại bỏ lỡ, nhưng nàng vẫn nghiêm sắc mặt đáp: “Không được,
để ca ca muội biết, lại lôi ‘Nữ luận ngữ’ ra giáo huấn ta!”

Cận Yên Nhiên cúi đầu, lẩm bẩm: “Tẩu không nói, muội
không nói, ca ca sao có thể biết được?”

Tưởng Nhược Nam mỉm cười, không nói gì thêm nữa, hai
người đeo mạng che mặt rồi xuống xe, đi qua đám dông, tới chỗ gần với nơi xảy
ra tai nạn nhất, theo sau là a hoàn và kẻ hầu. Đám người xung quanh thấy họ quý
phái, đều không hẹn mà cùng dạt sang hai bên nhường đường.

Hai người nhìn vào hiện trường, chỉ thấy có mấy đại
hán ăn vận như nông phụ đứng chắn trước xe ngựa của Từ tiểu thư, người nào người
nấy sắc mặt đều giận dữ. Cách đó không xa là một nông phụ bế đứa bé tầm năm,
sáu tuổi trong lòng gào khóc. Đứa trẻ ấy mặt vàng ệch, hai mắt nhắm chặt, hôn
mê bất tỉnh, trên người có nhiều vết máu, nhìn có vẻ bị thương không nhẹ.

Cận Yên Nhiên nghé tai Tưởng Nhược Nam nói nhỏ:
“Không phải liên quan tới mạng người đấy chứ, tẩu tẩu nhìn đứa trẻ kia…” Giọng
tỏ rõ sự xót thương.

Lúc này, phu xe trên xe ngựa quất roi về phía nông
phụ kia, hung ác gào lên: “Còn không mau tránh ra, không thấy đây là xe ngựa của
ai hay sao mà dám ngăn cản, không muốn sống nữa à?”

Chiếc roi lập tức để lại một vệt máu trên mặt người
nông phụ kia. Gân xanh trên trán bà ta lập tức hằn lên, hai tay nắm chặt, rõ
ràng là đang tức giận cực độ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, chỉ vào tên phu xe
hét: “Rõ ràng là xe ngựa của các ngươi đâm vào con trai ta, lại còn dám phủi
đít đuổi người đi sao? Nơi đây dưới chân thiên tử, dù ngươi có mang thân phận
gì cũng không thể ngạo ngược vô lí thế được! Các ngươi hoặc tìm đại phu khám bệnh
cho con trai ta hoặc đền bạc cho ta, nếu không hôm nay đừng hòng đi!” Hai nông
phụ đứng bên cũng lập tức lên tiếng phụ họa theo.

Tên phu xe rõ ràng chẳng coi bọn họ ra gì, hắn khua
khua chiếc roi trong tay lên cười nhạt, đáp: “Thì ra là muốn gạt bạc! Nói cho
các ngươi hay, một cắc cũng không có. Rõ ràng là tên oắt con kia tự xông ra, bị
đâm còn oán trách ai, các ngươi định trút cả lên đầu bọn ta thì cũng phải hỏi
xem tiểu thư của bọn ta là ai chứ?”

Mọi người xung quanh nghe thấy vậy, bất giác ồ lên
những lời phản kháng bất mãn.

“Rõ ràng là chiếc xe đó hung hăng, lao ngang lao dọc,
đứa trẻ không tránh kịp mà!”

“Đúng thế, ta cũng nhìn thấy, làm thế chẳng phải nói
dối không chớp mắt ư?”

“Hừ, mọi người nói nhỏ thôi, người ngồi trong xe ngựa
này là Từ tiểu thư, để cô ta nghe được thì không yên với cô ta đâu!”

“Tiểu thư của Từ phủ đấy…”

Mọi người nghe đến tiểu thư của Từ phủ đột nhiên im
bặt.

Cũng đã gần giờ Ngọ, ánh nắng chói trang như thiêu đốt
mặt đất, hơi nóng khiến người ta muốn ngất xỉu, nhưng cho dù là như thế, đám
người vây quanh đó chờ xem náo nhiệt vẫn chẳng hề có ý rút lui, mọi người ai ai
cũng cố chen vai nhích đầu, khí thế hùng hục như không biết kết quả sẽ không chịu
thôi vậy, có thể thấy đặc tính ưa náo nhiệt, thích “hóng chuyện” của bách tính
muôn dân, không phân biệt thời đại, thời gian.

“Phu nhân, tiểu thư, hai người hãy lên xe đi, nắng
to thế này, cẩn thận không bị cảm mất!” Ánh Tuyết đứng bên cạnh khuyên nhủ.

Cận Yên Nhiên không chịu, chẳng buồn quay đầu lại
đáp ngay: “Dù gì cũng không thể đi qua được, ngồi trong xe còn nóng hơn, ngươi
mang ít nước ra đây cho bọn ta đi.”

Ánh Tuyết thấy chủ nhân của mình không lên tiếng
đành bất lực làm theo lời Cận Yên Nhiên.

Lúc này, Tưởng Nhược Nam đã dần dần lần tìm được những
tư liệu liên quan tới vị Từ tiểu thư này trong kí ức. Trong kí ức của nàng, Tưởng
Nhược Lan và Từ tiểu thư là hai kẻ không đội trời chung, có điều tính cách Tưởng
Nhược Lan thẳng thắn lại nóng nảy, không bì được với tâm tư thâm độc của Từ tiểu
thư nên mấy lần đối đầu đều bại dưới tay cô ta, khiến “nàng” mấy lần bị Thái hậu
và Hoàng thượng trách mắng.

Do đó, mặc dù rất “ngứa mắt” với vị Từ tiểu thư này,
“nàng” cũng không dám căng với cô ta quá.

Cận Yên Nhiên nghe xong những lời của tên phu xe thì
lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Tưởng Nhược Nam: “Thật đúng là chó cậy gần nhà,
chẳng qua chỉ là một tên nô tài mà lại dám thốt ra những lời ngông cuồng như thế!”

Người phụ nữ đang ẵm đứa bé nghe những lời của tên
phu xe xong thì òa khóc nức nở, nói: “Con tôi bị đâm tới mức này, các vị không
thể ăn nói như vậy được. Làm gì có cha mẹ nào dùng tính mạng của con mình để đi
lừa tiền lừa bạc chứ! Cầu xin các vị hãy mau mau tìm đại phu tới khám cho con
trai tôi! Tôi xin dập đầu trước các vị!”

Người phụ nữ ôm đứa bé ra sức quay về phía chiếc xe
ngựa mà dập đầu cồm cộp liền mấy cái.

Tên phu xe không thể kiên nhẫn hơn được nữa, hắn cầm
roi vút về phía đám người kia hét: “Gan lì này! Mau tránh ra, nếu không thì đừng
trách bọn ta không khách khí!”

Cha của đứa trẻ tức tới mức lông mày dựng ngược cả
lên, hùng hùng hổ hổ xông tới định đánh tên phu xe kia. Hai nông phụ bên cạnh
anh ta vội vàng kéo lại, lo lắng khuyên nhủ: “Đại ca, không được động thủ, những
người này chúng ta không đắc tội được đâu, xin họ ít bạc để đi tìm đại phu chữa
trị cho Bảo Nhi!”

Tên phu xe kia nghe xong thì lại càng hung hăng, tức
tối nhổ một bãi nước bọt vào người cha của đứa trẻ.

Mọi người đứng xung quanh thấy tình cảnh ấy thì đều
giận dữ nhưng lại không dám lên tiếng nói đỡ, một vài người bắt đầu khuyên người
phụ nữ kia. “Đại tẩu, hãy mau mau mang thằng bé đi tìm đại phu đã, để muộn thêm
nữa e là không kịp mất.”

“Thôi bỏ đi, đám quý nhân này các ngươi không dây
vào được đâu, cứu mạng thằng bé mới là việc quan trọng.”

Người phụ nữ đó khóc mà nói: “Chúng tôi không có tiền,
số tiền mang vào thành hôm nay đều đã mua nông cụ cả rồi, trên người chúng tôi
chẳng còn cắc bạc nào cả… Cầu xin các vị, xin hãy cho chúng tôi ít tiền để đi
tìm đại phu khám cho thằng bé.”

Mọi người thấy họ áo nâu quần vải, bên cạnh lổng chổng
nào cuốc, nào liềm, biết những lời họ vừa nói là thật, bất giác đều cảm thấy
thương xót. Ánh mắt họ nhìn chiếc xe ngựa và tên phu xe hằn sự căm phẫn. Nhưng
căm phẫn thì căm phẫn, chẳng có ai lại liều mạng vì những người không liên quan
tới mình.

Tưởng Nhược Nam và Cận Yên Nhiên mặc dù cũng bất
bình thay cho cha mẹ đứa bé, xong cũng chỉ định cho họ ít tiền, chứ không muốn
đối đầu với Từ tiểu thư kia ngay giữa phố. Dù sao thế lực “chống lưng” cho Từ
tiểu thư kia cũng rất mạnh, có thể dùng bạc để giải quyết vấn đề thì không cần
phải chuốc phiền phức vào thân.

Đúng lúc Tưởng Nhược Nam đang định quay sang bảo Ánh
Tuyết mang ít bạc cho hai mẹ con nhà kia, thì từ trong xe ngựa vọng tới một tiếng
hét yêu kiều.

“Trương Lão Căn, ngươi làm việc kiểu gì thế hả? Chỉ
có chút chuyện cỏn con đấy mà mãi chưa giải quyết xong, bổn tiểu thư còn đang
phải vào cung bái kiến Thục phi nương nương, để lỡ thời giờ thì ngươi có gánh tội
được không?”

Tên phu xe nghe thấy những lời trách mắng của tiểu
thư càng tức giận hơn, vung roi quất về phía đám người kia, “Mau cút, mau cút
đi, nếu không ta sẽ vụt chết các ngươi.”

Đám nông phụ kia bị đánh mấy roi, toàn thân đau nhức
nhối, cha đứa trẻ cuối cùng cũng bùng nổ, hét lên một tiếng rồi lao vào tên phu
xe, “Ông liều mạng với mày!” Tên phu xe nhấc chân đá anh ta văng khỏi xe ngựa,
đồng thời cũng gào lên: “Dám đánh trả? Anh em lên, đập chết đám ăn mày kia cho
ta!” Năm, sáu tên hầu nhỏ cùng xông lên, vây lấy ba người nông phụ chân đá tay
đấm. Ba người kia đâu phải đối thủ của chúng, chẳng bao lâu sau, đã bị đám người
đó đánh cho ngã cả xuống đất, ôm bụng quằn quại không còn sức để đánh trả nữa.

Mẹ đứa trẻ thấy chồng và huynh đệ bị đánh, lại thấy
con mình đã thở ngoi ngóp, khó rống lên mấy tiếng, hai mắt trợn ngược rồi ngất
xỉu tại chỗ.

Tưởng Nhược Nam xem tới đây thì không thể nhẫn nhịn
hơn được nữa. Mặc dù nàng biết không nên ôm rơm nặng bụng, tự dưng lại gây phiền
phức cho mình nhưng cũng không thể thấy chết không cứu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3