Ma thổi đèn (Tập 8) - Chương 43

CHƯƠNG
43: ĐIỀM XẤU

Gương mặt bên dưới mặt nạ phòng độc của Tôn Cửu gia
căn bản không phải là mặt người nữa, cơ mặt co rút tím tái lại, gân xanh, mạch
máu ngoằn ngoèo gồ cả lên dưới lớp da, đôi mắt đờ đẫn đẫy tơ máu li ti, tựa như
hai ngọn lửa ma màu đỏ sậm.

“Thi biến rồi!” Ý nghĩ ấy lóe lên trong óc, tôi vội
rụt chân lùi ra xa, một tay cầm chắc xẻng công binh, đồng thời một tay đặt lên
cái túi đeo ở thắt lưng, chuắn bị lấy gương cổ Quy Khư ra đề phòng bất trắc.

Tôi đang định xông tới động thủ, chợt nhận ra Tôn Cửu
gia vẫn ngồi yên bất động trên chiếc giường chạm trổ hoa lá, như một xác không
hổn, hoàn toàn không cảm giác được chút hơi thở nào của sự sống, nhưng cũng
không bổ nhào vào người ta như xác chết bị thi biến, mà chỉ lặng lẽ ngồi im ở đầu
giường.

Cả bọn đều thầm kinh hãi, càng không hiểu chuyện gì
xảy ra, không ai biết Tôn Cửu gia rốt cuộc bị làm sao. Lúc trước, lão ta từng
nói mình đã chết rồi, những dấu vết xuất hiện trên người lão cũng chứng minh
Tôn Cửu gia đã gặp phải sự việc bất thường gì đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy chuyện
này hết sức kì lạ, trên đời làm gì có xác sống đi lại được cơ chứ? Chắc chắn
bên trong còn có ẩn tình chi đây. Có điều giáo sư Tôn ở trước mặt tôi bây giờ,
rõ ràng là một cỗ cương thi, bởi gương mặt người sống tuyệt đối không thể dữ tợn
ghê rợn đến nhường này được.

Trong gian phòng tối om tĩnh lặng, tôi dường như
nghe được cả tiếng tim minh đập thình thịch, thầm nhủ cứ dằng dai thế này chung
quy cũng không ổn, mặc kệ Tôn Cửu gia là người hay ma, phải xem cho rõ ràng mới
được, nghĩ đoạn tôi bèn đưa gương cổ Quy Khư cho Shirley Dương bên cạnh, bảo cô
và Út ở phía sau tiếp ứng.

Tôi và Tuyền béo cầm xẻng công binh, chậm rãi bước lại
gần giường, đúng lúc này, chợt nghe Tôn Cửu gia ho lên một tiếng, sau đó loạng
choạng nhổm người đứng dậy, những đường huyết quản gồ lên trên mặt và đôi mắt đầy
tơ máu lại từ từ hồi phục như thường. Lão ta thấy bọn tôi cầm vũ khí, sắc mặt dữ
dằn, liền mở miệng hỏi: “Sao thế? Muốn làm thịt tôi thật à?”

Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói được tiếng
nào, tôi lại cầm lấy gương cổ Quy Khư, lắc qua lắc lại trước mặt Tôn Cửu gia,
cũng không biết tại cái gương đồng xanh này hư tổn quá nặng hay quẻ kính không
thể trấn được xác chết, tóm lại là Tôn Cửu gia không hề có phản ứng gì, trong
gương cũng không phản chiếu hình ảnh của lão.

Cuối cùng, vẫn là Shirley Dương cất tiếng hỏi trước:
“Giáo sư, vừa nãy ông bị sao vậy?” Giáo sư Tôn điềm nhiên đáp: “Không sao cả,
chỉ là ở dưới mộ đạo liên tiếp kinh hãi mấy phen thôi, giờ đã không hề gì rồi.”

Tôi không nén được, buột miệng: “Cửu gia, lúc nãy
ông ngồi trên giường, sắc mặt không được tốt lắm, tôi thấy hệt như bánh tông
trong mộ cổ bị thi biến, chẳng lẽ bản thân ông không phát giác à?”

Giáo sư Tôn nghe vậy thì ngẩn người ra, lẩm bẩm một
mình: “Phát giác gì cơ? Mặt tôi làm sao?” Ngay sau đấy, lão sờ lên mặt mình, cơ
hồ hoàn toàn không phát giác chuyện vừa xảy ra. Lão ta nói với tôi: “Lúc nãy đầu
óc tôi trỗng rỗng căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, đây sợ rằng không phải
dấu hiệu tốt. Nếu tôi biến thành cương thi thật, các cậu cũng đừng nương tay
làm gì.”

Tôi gật gật đầu nói: “Có câu này của ông là được rồi.
Giờ ông không vấn đề gì chứ? Phỏng chừng, giữa chúng ta tạm thời vẫn có thể duy
trì trạng thái mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân đấy.”

Giáo sư Tôn cười khổ nói: “Cậu nói thế nào thì là thế
ấy, chỉ mong không phát triển thành quan hệ đối địch thôi.” Lão ta ngừng lại một
chút, rồi tiếp lời: “Lúc trước, tôi tưởng mình phải một thân một mình đi vào
núi Quan Tài, hóa giải tội nghiệt năm xưa của tổ tiên. Nhưng giờ xem ra, trong
thôn Địa Tiên hiểm ác dị thường, cũng may có các cô các cậu đồng hành chuyến
này. Sợ rằng thời gian còn lại của tôi không nhiều, chúng ta phải nhanh chóng đến
trang viện nhà họ Phong tìm Địa Tiên Phong Soái Cổ mới được.”

Tôi đoán đáp án cuối cùng cho mọi bí ẩn đều nằm ở
trang viện nhà họ Phong trong thôn Địa Tiên, trong lòng đã có ý tốc chiến tốc
thắng, không muốn lôi thôi với Tôn Cửu gia nữa. Đang định gọi mọi người xuất
phát, chợt nghe Shirley Dương hỏi lão ta: “Ông và Địa Tiên Phong Soái Cổ dẫu
sao cũng là người đồng tông đồng tộc, ông thật sự muốn đào mộ phần của tổ tiên
nhà mình lên ư?”

Tôi thoáng động tâm, câu hỏi này của Shirley Dương
xác đáng, cũng chính là câu mà tôi luôn muốn hỏi nhưng mãi vẫn không thốt nên lời,
không biết Tôn Cửu gia sẽ trả lời thế nào.

Chỉ nghe giáo sư Tôn thở dài một tiếng, nói: “Nhà họ
Phong chúng tôi, đời đời được hoàng gia ngự phong, năm xưa hiển hách biết nhường
nào? Nếu không phải Phong Soái Cổ một lòng cầu tiên đạo, làm trái lời di huấn của
tổ tiên, cũng không đến nỗi đem cả sản nghiệp to lớn chôn vùi trong núi Quan
Tài, cuối cùng khiến cho họ Phong dần dần suy bại. Huống hồ ông ta lòng dạ bất
chính, dụ hoặc vô số dân chúng tuẫn táng theo mình. Người Trung Quốc chúng ta
coi trọng nhất là gì chứ? Coi trọng nhất chính là tổ tông, cả đời tôi không con
không cái, có thể thấy nhà họ Phong đến đời tôi là đoạn tuyệt hương hỏa, vì vậy
dẫu có tan xương nát thịt tôi cũng phải tìm bằng được Phong Soái Cổ, hòng an ủi
vong linh các vị tổ tiên trên trời.”

Shirley Dương nói: “Núi Quan Tài này tử khí nặng nề,
không giống nơi người sống cư trú, chỉ có Phong Soái Cổ đã chết từ mấy trăm năm
trước rồi, ở đây chỉ còn lại nhà hoang mộ cổ, giờ ngay cả hài cốt của những cổ
nhân ấy còn chưa chắc tìm được, chuyện đắc đạo thành tiên sao có thể coi là thật
chứ?”

Giáo sư Tôn lắc đầu: “Tôi là kẻ theo thuyết vô thần,
nhưng những chuyện không thể dùng lí lẽ thông thường để xét đoán trên đời này
đâu đâu chẳng có. Vả lại, năm xưa Phong Soái Cổ từng để lại lời nhắn, nói rằng
sớm muộn sẽ có ngày ông ta trở lại nhân gian độ hóa chúng sinh. Tuy tôi chưa từng
gặp người này, nhưng từng nghe cha và anh nhiều lần nhắc đến, đa số là những
chuyện xưa truyền từ đời này sang đời khác, đều nói rằng Phong Soái Cổ tuyệt đối
không phải tầm thường, những chuyện ông ta làm đều nằm ngoài dự liệu của người
khác. Nếu không đem xác ông ta đốt thành tro bụi, tôi đây cũng không dám tin
ông ta thực sự đã chết “

Tôi chõ miệng vào nói: “Mắt thấy là thực, tai nghe
là giả, dù là lời tổ tiên nhà họ Phong chính miệng truyền lại, qua bao năm cũng
khó tránh khỏi chuyện tam sao thất bản. Trong xã hội nguyên thủy và phong kiến,
có rất nhiều ngưởi tin tưởng vào những chuyện vũ hóa thành tiên, bạch nhật phi
thăng, thời xưa hết lớp người này đến lớp người khác đã theo đuổi chuyện này suốt
mấy nghìn năm, chẳng qua chỉ vì một thứ chính quả xa vời hư ảo. Trong đó, quả
thực cũng có rất nhiều hành vi mà người hiện đại căn bản không thế nào tưởng tượng
nổi, nếu chúng ta không tận mắt chứng kiến, rất khó hiểu được nguyên ủy sự
tình. Theo tôi, năm xưa khi Địa Tiên Phong Soái Cổ phạm vào cấm kị,âm thầm đào
bới mộ cổ Ô Dương Vương, đã gặp phải chuyện gì đó trong mộ mà chúng ta không thể
biết được, những sự kiện này khẳng định chính là động cơ chủ yếu khiến ông ta
xây dựng thôn Địa Tiên trong núi. Ngọn núi Quan Tài ẩn sâu dưới lòng đất này chắc
chắn che giấu rất nhiều bí mật cổ xưa. Ngoài ra, tôi phát giác nơi này đâu đâu
cũng đầy rẫy tà khí, trong trang viện nhà họ Phong kia càng không biết còn ẩn
chứa huyền cơ gì nữa, tóm lại, đã đến tận đây rồi, có sợ cũng chẳng ích gì, cứ
thoải mái phóng tay mà làm, xông vào lật tung mẹ nó lên mới biết được truyền
thuyết mấy trăm năm trước rốt cuộc là chuyện gì.”

Tuyền béo hùa theo: “Đúng thế, mặc cha tên Phong
Soái Cổ ấy là tử thi hay địa tiên, thiên tiên, chỉ cần lão có kim đơn minh khí,
thì dù là con ếch con nhái, đại gia cũng phải bóp cho nó vãi đái ra.”

Giáo sư Tôn đồng ý với cách nghĩ của tôi. Trong núi
Quan Tài này đầy rẫy bí ẩn, chỉ còn cách tìm ra Địa Tiên Phong Soái Cổ rồi mới
tính toán tiếp được. Song lão ta không coi lời Tuyền béo nói là phải, cảm thấy
thằng béo này chỉ là một phần tử đầu cơ nhìn tiền không nhìn người, đồ đạc
trong thôn Địa Tiên đều của họ Phong, ngoài người nhà họ Phong, không ai được
phép động vào.

Tôi liền lên tiếng nói gỡ cho cậu ta: “Thực ra bản
chất của đồng chí này cũng tốt đẹp lắm, tuy rằng hồi trước từng một độ bị đồng
tiền làm lóa mắt, đánh mất phương hướng đấu tranh trong dòng chảy lớn của cải
cách mở cửa, nhưng sau khi lăn lộn lần hồi trong thực tiễn, giờ cậu ta đã không
coi chuyện phát tài làm trọng nữa rồi, chẳng qua chỉ hơi đắm đuối vào việc mò
vàng đào minh khí thôi.”

Tuyền béo nói: “Chính thế đấy, vẫn là cậu Nhất hiểu
tôi nhất. Tiền là thứ khốn nạn, đại gia đây mà là loại người vong bẩn ấy à? Cái
gốc nghèo của chúng ta mãi mãi không bao giờ thay đổi. Cha tôi năm ấy trước khi
gia nhập Hồng quân cũng nghèo rớt mồng tơi, không phải vẫn lên phía Bắc đánh
nhau với Nhật đấy sao? Vì vậy chúng ta không sợ nghèo, nghèo là vinh quang mà.
Nhưng lão già Tôn Cửu gia này nhân phẩm hơi đáng ngờ đấy, những điều lão làm có
điểm nào giống phần tử trí thức đã trải qua khảo nghiệm đâu?”

Tôi nói: “Tôn Cửu gia rốt cuộc là biến lượng hay biến
chất, chỉ dựa vào biểu hiện bề ngoài vẫn chưa thể xác định được, chúng ta cần
tiếp tục quan sát, đừng tùy tiện đưa ra kết luận.” Nói xong, tôi liếc nhìn đống
hồ, thấy vừa rồi dây dưa ở âm trạch bên dưới cũng không lâu lắm, không cần thiết
nghỉ ngơi chỉnh đốn thêm, liền bảo cả bọn lập tức xuất phát tiến về trang viện
nhà họ Phong.”

Vậy là năm người chúng tôi xốc lại tinh thán, lập tức
ra khỏi gian nhà, đảo mắt nhìn quanh, nơi đây chính là lối vào cổ trấn, không
xa lắm là ngôi miếu Pháo thần đã bị hủy hoại. Trong bóng tối, những kiến trúc
tường hóng vách đỏ trong thôn Địa Tiên thoạt trông tựa như những bóng ma sừng sững
trắng toát.

Đi dọc theo con phố vào sâu bên trong, chỉ thấy nhà
nhà đều tĩnh lặng như nhà ma, không hề có dấu vết của người sống, nếu nói cổ trấn
Thanh Khê trên mặt đất kia là một vùng hoang phế tiêu điều, thì thôn Địa Tiên ở
trong núi Quan Tài này lại khiến người ta cảm giác giống như “hàng mã,” cơ hồ
toàn bộ đều được làm bằng giấy bồi... cả khu nhà cửa bằng giấy bồi để đốt cho
người chết ở cõi âm. Từ trong ra ngoài, mọi ngóc ngách đều bao phủ trong một bầu
không khí bất tường. Có lẽ vì trong núi Quan Tài này quá tối tăm, mọi sự vật
trước mắt đều mơ hồ không rõ, khiến người ta có cảm giác rất không chân thực.

Mỗi khi đi qua một căn nhà, chúng tôi đều ngó vào bên
trong, nhưng không thấy một cỗ quan quách hay thi thể nào trong dương trạch,
các loại đồ vật gia cụ đều còn nguyên vẹn, chỉ phủ một lớp bụi dày, cơ hồ từ
sau khi xây xong, chưa từng có người sống trong đây vậy.

Cả bọn càng thêm nghi hoặc, nhưng lại không có đầu mối
nào, đành bỏ cuộc không xem xét từng căn nhà dân nữa, mà đi thẳng đến trang viện
nhà họ Phong ở trung tâm thôn Địa Tiên.

Đi một hồi lâu, trước mặt xuất hiện một bức tường
cao chắn lối đi, chưa thấy cửa sơn son thiếp vàng và cổng chào, nhưng bức tường
này rất rộng rất cao, khí thế không phải tầm thường. Trong thôn Địa Tiên, ngoài
trang viện nhà họ Phong ra, còn nhà nào có được quy mô thế này?

Tôi đứng trước bức tường, thoáng ngây người, thầm hiểu
ra: “Tám phần là đến tường bao phía sau trang viện nhà họ Phong rồi,” Tuyền béo
định men theo bức tường này tìm cửa sau mà vào, nhưng tôi liền cản lại: “Sao lại
đi cửa sau? Thế là bất chính. Nghe ông nội tôi kể, trong trang viện của các nhà
giàu có thời xưa, cửa ngách và cửa sau thường có cạm bẫy Dịch Long, chuyên dùng
để đối phó với bọn giặc cướp phi tặc đấy.”

Út cũng nói, thời xưa đích thực có vật này, Dịch
Long cũng là một loại ám khí của Phong Oa sơn chế tạo, tương tự như loại Nhất
Oa Phong, thường giấu bên dưới mái hiên, đụng vào không phải chuyện chơi đâu, tốt
nhất là cứ leo tường mà vào.

Tôi nói: “Địa Tiên Phong Soái Cổ không phải là loại
tử tế gì, trong khu nhà này có bố trí Dịch Long hay không cũng khó nói, chúng
ta thà tin là có, đừng ngờ là không, cứ tránh các lối cửa nẻo, vượt tường bao
mà vào bên trong.” Nói thì nói vậy, nhưng năm chúng tôi lại không có bản lĩnh
vượt nóc băng tường, Shirley Dương bèn lấy Phi Hổ trảo ra, quăng quăng mấy
vòng, rồi ném lên mép tường. Cô và Út thân thể nhẹ nhàng, liền leo lên trước.

Còn lại tôi và Tuyền béo, trước tiên chồng thang người
đùn Tôn Cửu gia lên trên, sau đó tôi ỉại dốc hết sức chín trâu hai hổ ra đẩy
Tuyền béo lên trước, bấy giờ mới đến lượt mình túm vào dây xích leo lên mép tường,
định thần quan sát, bên trong dường như là một vườn hoa ở sân sau, bên dưới
toàn là cây hoa. Dưới ánh đèn chiến thuật gắn trên mũ mọi người, chỉ thấy cây cỏ
hoa lá trong vườn “sắc xanh ngời ngời, ánh sáng chói mắt,” thì ra các loại cây
cối trong vườn sau nhà họ Phong này đều là lưu li bảo thạch và ngọc ngà san hô
khảm nạm với nhau mà thành, chứ không phải đồ thật.

Tôi chửi thầm, hay cho một lão địa chủ, còn phô
trương hơn cả lão hoàng đế nữa, nếu không phải khai quật rất nhiều lăng mộ lớn,
lão lấy đâu ra nhiều trân bảo châu báu thế này? Những cây vàng quả ngọt trong
vườn này, có lẽ đều là minh khí lấy được trong các mộ cổ.

Tuyền béo cũng nằm phục trên tường trố mắt ra nhìn:“Ông
nội của tôi ơi, quả này chúng ta đến đúng chỗ rỗi đấy.” Cậu ta chẳng buồn để
tâm tường cao dựng đứng, cậy vào tấm thân da thô thịt chắc, cứ thế lăn xuống.

Tôi vội đánh tay ra hiệu, bảo mọi người tụt khỏi tường,
tôi nhảy xuống sân, rảo chân bước tới sau lưng Tuyền béo, với tay kéo cậu ta lại
nói: “Của cải bất nghĩa, có lấy cũng không sao, nhưng chuyện gì cũng có nặng nhẹ
trước sau, giờ việc cần kíp là phải tìm được Địa Tiên Phong Soái Cổ. Tư lệnh
Tuyền béo đây là người hiểu rõ đại nghĩa, đừng học theo hành vi chỉ vì cái lợi
trước mắt ấy chứ.”

Tuyền béo mặt dày mày dạn nói: “Thời buổi này, bất kể
là ai, hễ lôi bốn chữ hiểu rõ đại nghĩa ra thì khỏi nói cũng biết là hạng trộm
danh hám tiếng, chúng ta đừng cá mè một lứa với bọn ấy.”

Lúc này, Shirley Dương hình như đã phát hiện được điều
gì đó, vội ngắt lời hai chúng tôi, nói với cả bọn: “Ở bên kia có thứ gì đó, tôi
qua đấy xem sao.” Nói đoạn, liền cầm ô Kim Cang xuyên qua bụi cây hoa, một mình
tiến vào sâu trong trang viện.

Tôi lo cô có gì sơ sẩy, vội gọi ba người kia theo sát
đằng sau, mới đi được chừng mấy mét, đã trông thấy trong vườn hoa có một bóng
đen lớn, lại gần nhìn thử, thì ra là một nấm mồ hình vòm sừng sững thâm nghiêm,
bên trên có một tòa minh lâu bằng bảo thạch, cao chừng nửa mét, chỉ có tác dụng
trang trí không thế chui vào được.

Tôi vốn đã lấy làm nghi hoặc, giờ lại càng không biết
đâu mà lần. Thôn Địa Tiên ở núi Quan Tài này quả đúng là trong lòng đất có núi,
trong núi có nhà, trong nhà có mộ, bình sinh tôi chưa từng gặp qua kiểu âm trạch
lồng vào nhau thế này bao giờ. Những bí thuật phong thủy mà tôi biết hoặc từng
nghe nói đến đều không dùng được ở nơi này, bất giác lại nhớ đến câu nói của
lão Trần mù... hành vi của Quan Sơn thái bảo, đến cả thần tiên cũng không đoán
được, Phong Soái Cổ này rốt cuộc muốn giở trò gì vậy?

Tôn Cửu gia tuy biết khá nhiều chuyện liên quan đến
núi Quan Tài, nhưng lão ta hoàn toàn không nắm được những bí mật của trang viện
nhà họ Phong và Địa Tiên Phong Soái Cổ. Nhìn thấy ngôi mộ trong sân này, lão ta
cũng hết sức kinh ngạc, đi một vòng xung quanh, không thấy có bia văn gì, càng
không thấy cửa mộ lộ ra trên mặt đất.

Nhưng ở đằng sau nấm mồ kì quái này, có một tòa lầu
ba tầng hai lan can thu hút sự chú ý của chúng tôi. Kết cấu chủ thể của tòa lầu
này bằng gỗ, từ trên xuống dưới đều là ngói ngọc cửa son, rường cột chạm trổ đẹp
đẽ, cửa chính của tòa lầu ngược hẳn với hình thế bố cục của trang viện, hướng
ra phía ngôi mộ lớn ở sân sau, bên trên treo tấm biển đề năm chữ “Quan Sơn Tàng
Cốt lầu.”

Tôn Cửu gia nói: “Trong trang viện nhà họ Phong trước
đây hẳn không có tòa lâu này, tôi chưa từng nghe các bậc bề trên nhắc đến bao
giờ, chân thân của Địa Tiên liệu có ở trong đây không nhỉ?”

Tôi định vào trong thăm dò, bèn lấy gương cổ Quy Khư
ra cầm trong tay để đề phòng vạn nhất, đoạn quay sang hỏi Tôn Cửu gia: “Nếu
Phong Soái Cổ thực sự đã biến thành thi tiên, thứ cương thi tầm thường ắt không
thể so sánh được, tấm gương này của chúng ta có thể trấn áp nổi lão không? Xét
cho cùng xưa nay vẫn là đạo cao một thước, ma cao một trượng mà.”

Tôn Cửu gia bảo: “Đúng là có câu ấy thật, nhưng đạo lí
đâu phải là thế. Có câu tà không thể thắng chính, vấn đề không phải ở chỗ to bé
dài ngắn, mà là đạo chỉ cao một thước, nhưng vẫn áp đảo được ma cao một trượng,
gương cổ Quy Khư là mật khí thanh đồng truyền đời từ thượng cổ, có vật này bên
cạnh không cần phải lo có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, có điều phải đề phòng
trong lầu có ám khí sát thương thôi.”

Tôi vốn không tin có thi tiên, hơn nữa gương đồng
Quy Khư này là một tấm quẻ kính, tuy rằng mặt sau có thế dùng để soi nến chiêm
đoán, nhưng mặt gương đã bị hư tổn nghiêm trọng, nếu thật sự gặp phải vật chết
mà không hóa, cũng chẳng trông chờ gì được nó. Câu hỏi vừa rồi, chỉ là để thăm
dò hư thực phía Tôn Cửu gia mà thôi. Sau khi nghe câu trả lời của lão ta, tôi
khẽ gật đầu, thầm tính toán cần chia mọi người thành hai nhóm, một nhóm vào
trong tòa lầu tìm Địa Tiên Phong Soái Cổ, nhóm còn lại ở bên ngoài tiếp ứng.

Tôi đang định phân công nhiệm vụ, không ngờ vừa ngước
mắt nhìn lên, liền phát hiện nấm mồ phía trước tòa lầu Quan Sơn kia đột nhiên rỉ
ra rất nhiều nước đen, vội bước lại gần quan sát, chỉ thấy trong các khe tường
toàn là máu bẩn, mùi tanh tưởi khó ngửi khiến người ta chỉ muốn nôn ọe.

Tôi lấy Nga Mi thích ra chọc vào, nhìn vết tích dính
trên mũi nhọn, đúng là máu thật. Shirley Dương ngạc nhiên hỏi:“Sao trong mộ lại
có máu chảy ra?” Tôi bịt mũi đáp: “Đấy là máu của xác chết, không phải máu
tươi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3