Ma thổi đèn (Tập 8) - Chương 32

CHƯƠNG
32: KHÔNG VONG

Tràng cười điên loạn của Tôn Cửu gia chỉ cất lên
trong thoáng chốc, lão ta cơ hồ cũng ý thức được mình đã thất thố, vội đanh mặt
lại, đằng hắng mấy tiếng hòng lấp liếm, đoạn nói với tôi: “Các cậu chớ hấp tấp,
người vội vàng không làm xong chuyện, mèo hấp tấp chẳng bắt được chuột, nghe
tôi nói hết đã, chúng ta giờ đang ở nơi hiểm ác, tất cả tình hình vẫn còn chưa
rõ ràng, những lời này nếu không cần thiết thì tôi cũng không nói đâu, nhưng việc
đã đến nước này rồi, tôi không thể không nói, đừng trách tôi phê phán cậu, tôi
biết con người cậu xưa nay vẫn đa nghi, nhưng cậu không thể nghĩ ngợi viển vông
ăn không nói có được, lấy móng lừa đen ra làm gì? Chẳng lẽ cậu coi tôi là cương
thi ngàn năm thành tinh chắc? Đúng là bừa bãi hết sức!”

Giờ mặc cho Tôn Cửu gia nói gì, trong mắt tôi cũng đều
là vờ vịt cả. Tuy tôi không biết rốt cuộc lão ta muốn giấu giếm điều gì, nhưng
sắc mặt lão ta đột nhiên thay đổi, đã đủ chứng minh, người này chắc chắn có tật
giật mình. Tại sao lão ta lại sợ móng lừa đen? Khoảng thời gian lão ta một mình
ở trong Nam Đẩu mộ thất, phải chăng đã xảy ra chuyện gì? Quỷ âm mà Đỗ tiên phát
ra, chỉ mình lão ta nghe hiểu, đoạn “Quan Sơn chỉ mê phú’ cảm ứng được trong trạng
thái gần như ảo giác ấy, bảo người ta làm sao dám dễ dàng tin theo được chứ?

Trong đầu tôi nảy ra hết câu hỏi này đến câu hỏi
khác, càng lúc càng hoài nghi giáo sư Tôn là quái vật ở trong mộ cổ, bằng không
sao thi trùng lại liên tục xuất hiện trên người lão ta như vậy? Nghĩ tới đây,
tôi âm thầm sờ vào cây xẻng công binh cán gỗ, hễ thấy lão ta có hành động dị
thường gì, sẽ lập tức đập cho một xẻng kết liễu luôn.

Lúc này, ngoài tôi và Shirley Dương ra, Tuyền béo và
Út vẫn hoàn toàn chưa hiểu gì, không biết tại sao bầu không khí lại đột nhiên
trở nên căng thẳng đến thế, nhất thời không ai nói gì, cả bọn đều đứng yên trên
bậc thang đá trong mộ đạo, chỉ mấy giây đồng hồ giằng co căng thẳng mà cảm tưởng
dài đằng đẵng, tựa hổ cả không khí xung quanh cũng đông cứng lại.

Giáo sư Tôn nhìn tôi chằm chằm giây lát rồi nói: “Được
rồi, cũng không phải lần một lần hai các cậu nghi ngờ tôi, tôi thừa nhận lúc
trước đúng là tôi có lợi dụng các cậu, nhưng lần này chuyện lớn ở trước mặt,
tôi cũng phải mạo hiểm thân bại danh liệt, liều chết cùng các cậu đến đây tìm mộ
cổ Địa Tiên đấy thôi. Chúng ta mỗi người đều có thứ mình muốn, đã đứng chung một
con thuyền rồi, giờ tôi còn gì không thể thẳng thắn với các cậu được chứ? Việc
trên người tôi có thi trùng xuất hiện cũng đâu có gì lạ, trong mộ thất mộ đạo
thi khí nặng nề, gần đây lại có mạch suối ngầm, xuất hiện nhặng ăn xác cũng là
hiện tượng hết sức bình thường, trên người tôi có, trên người các cậu cũng có
thể có, đã đổ đấu quật mồ người ta lên mà còn để ý những chuyện này ư? Xét cho
cùng, thi trùng cũng có cắn chết người đâu, bây giờ Tôn Học Vũ tôi thề độc ở
đây, chuyện ở hẻm núi Quạn Tài này, chỉ cần tôi có chút gì giấu giếm các cậu,
thì cả đời này tôi phải mang tiếng xấu, suốt đời suốt kiếp không thể ngóc đầu
lên được.”

Tôi chưa có bằng chứng xác thực, thấy lão ta đã nói
đến mức này, cũng không tiện sử dụng các biện pháp khác, nhưng tâm lí đề phòng
vẫn không hề giảm bớt chút nào. Không thể trách tôi không tín nhiệm lão ta, hồi
trước, khi biết chân tướng sự việc Tần Vương Chiếu Cốt kính, giáo sư Tôn đã sớm
bị tôi loại ra khỏi danh sách những người có thể tín nhiệm rồi.

Thế nhưng, đúng như giáo sư Tôn vừa nói, trước mắt
hai bên đều phải dựa vào nhau, cùng khắc phục trùng trùng trở ngại để tìm được
mộ cổ Địa Tiên, còn về ý đồ thật sự mà lão ta che giấu, tôi không có cách nào
suy đoán, nhưng tôi tin chắc lão ta có một số “bí mật” không thể nói cùng ai.
Loại người không có tín ngưỡng chính thức như Tôn Cửu gia đây, dù có thề độc
trước mặt đám đông, thì cũng coi nhẹ tựa một chiếc lông hồng mà thôi.

Những lời này của Tôn Cửu gia, dùng để gạt Shirley
Dương thì không vấn đề gì. Shirley Dương tuy thông minh nhạy cảm, nhưng cô lại
không hiểu thuật quyền biến trí trá, với con người, với sự việc, bao giờ cô
cũng nghĩ theo chiều hướng tốt, nhưng tôi lại sớm được rèn luyện trong đấu
tranh giai cấp, nếu không thể đóng kịch nhuần nhuyễn trước mặt tôi, thì chỉ cần
một chút sơ hở cũng tuyệt không thể lọt khỏi đôi mắt lửa ngươi vàng này được.
Người như tôi, sao có thể tin những lời ngon tiếng ngọt của lão ta chứ, nghĩ đoạn,
tôi quyết định tạm thời ẩn nhẫn, đợi tìm được mộ cổĐịa Tiên rồi tính.

Ý tôi đã quyết, bèn nói với giáo sư Tôn: “Phàm chuyện
gì cũng sợ mang theo thành kiến chủ quan, cho dù là bậc thánh hiền chăng nữa,
chỉ cần trong lòng có định kiến, thì đối với người hay việc cũng sẽ xảy ra sai
sót, nghĩ tốt thành xấu. Tôi thừa nhận trước đầy tôi có thành kiến với bác, giờ
nghĩ lại chắc tôi cũng đa nghi quá, chỉ cần trên người bác không có dấu hiệu
thi biến là được, chuyện này không ai nhắc lại nữa. Giờ chúng ta đến chỗ suối
ngầm xem quy mô của cơ quan thiết kế theo Vũ Hầu Tàng Binh đồ, được không?”

Giáo sư Tôn nói: “Câu này còn giống người đấy.” Dứt
lời, lão ta liền cất bước đi luôn, tôi đành theo sát phía sau, cả bọn men theo
mộ đạo ngoằn ngoèo dài lê thê đến một gian mộ thất ở trên cao. Gian mộ thất này
nhỏ hơn quách điện một chút, xây theo lối “trời tròn đất vuông,” bích họa trên
tường vẫn còn giữ được khá hoàn hảo, nhân vật trong bích họa eo nhỏ mình dài,
ăn mặc kì dị, thân hình cao lớn hơn người thường rất nhiều. Dưới đất có mấy
trăm cỗ quan tài bằng vỏ cây tùng, nắp quan bị bậy ra vứt lung tung, thi thể
bên trong lộ ra, toàn những quan quách tùy táng bị trộm mộ bỏ lại, xác chết bên
trong đều là nữ, phỏng chừng đây là những bà vợ lớn vợ nhỏ của Di Sơn Vu Lăng
Vương.

Phía sau điện nằm lọt thỏm trong một vách đá dưới
lòng đất, có mấy đường kênh lát đá cổ xưa điêu khắc thành hình rồng chạy xuyên qua,
bên trong có dòng suối ngầm cuồn cuộn, đưa nước ngầm ra vùng ngoại vi của mộ cổ,
dòng chảy khá xiết, ở sau những con kênh cổ là một hang động, mở ra theo mạch
nước ngầm, bên trong uốn lượn ngoằn ngoèo, vẳng ra tiếng nước chảy róc rách.

Chúng tôi thấy trong mộ đạo không có cơ quan cạm bẫy
gì, đoán chừng nơi Quần long nhả nước kia nằm ở nơi những mạch nước này tụ lại,
bèn tiến vào hang động phía sau, tìm đến tận cùng nguồn nước.

Hang động này dài khoảng mấy chục mét, tận cùng có một
cánh cửa đá mở rộng, bước ra khỏi cửa liền thấy một khe đứt gãy của tầng nham
thạch dưới lòng đất, rộng chừng ba mươi mét, mặt đất dưới chân bằng phẳng, hai
bên là vách đá dựng đứng, thi thoảng lại có ánh lửa ma trơi lập lòe, bên trên
chi chít những hang động khai khoáng trông như tổ vượn, mật độ dày đến khó bề
tưởng tượng, đếm không xuể mấy nghìn hay mấy vạn. Chúng tôi không có đèn pha
công suất lớn, đứng trước cửa đá không thể quan sát được tình hình sâu bên
trong sơn cốc dưới lòng đất này.

Dựa theo hình thức mộ cổ, tôi đoán khe nứt dưới lòng
đất này đích thị là cửa chính của mộ cổ Ô Dương Vương. Chúng tôi tiến vào từ động
loạn táng, cũng như đi cửa sau, không ngờ mộ đạo trước cửa địa cung lại có khí
tượng sâm nghiêm nhường ấy, tuy hầu hết đều là sản phẩm của thiên nhiên, nhưng
cũng cần rất nhiều nhân lực tiến hành tu sửa lại, công trình này dẫu ở thời đại
ngày nay cũng khó mà tưởng tượng nổi. So sánh với nơi này, hầm phòng không
Thanh Khê cải tạo lại từ hệ thống mỏ muối kia thật quá đỗi sơ sài thô lậu.

Tôi thấy sâu bên trong khe núi ấy là một vùng tối
đen tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước chảy qua lòng núi róc rách không ngớt, lo rằng
tiếp tục đi tới sẽ gặp nguy hiểm, bèn dừng bước, giơ đèn pin mắt sói lên quan
sát bốn phía xung quanh, lúc ngước nhìn lên trên, bất giác hít vào một hơi khí
lạnh.

Thì ra, giữa hai vách đá dựng đứng ấy, có treo một
khối “đoạn long thạch” nặng nề to lớn, cách mặt đất khoảng mười mấy mét, nhìn
như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Cho dù trong thông đạo có xe tăng thiết
giáp cũng bị nó đè cho bẹp gí, huống hồ năm người bằng xương bằng thịt chúng
tôi.

Tôi vội bảo cả bọn lùi về sau hai bước, cũng may vừa
nãy không tiếp tục tiến tới, bằng không chạm vào cơ quan, để khối đá ấy rơi xuống
thì dù không ai bị đè chết, cũng bị nó cắt mất đường lùi. Nếu bị vây khốn trong
này, có trời mới biết sau đó chúng tôi còn phải đối mặt với nguy hiểm gì nữa.

Út nhìn thấy tiêu kí trên khối đá, bèn nói với tôi cửa
này gọi là “Không vong,” theo truyền thuyết xa xưa của Phong Oa sơn thì đây là
một trong Vũ Hầu bát môn. Một khi bước vào cửa này, có thể sẽ kích hoạt cơ quan
Vũ Hầu Tàng Binh trong trận, các loại cạm bẫy giết người sẽ liên tiếp xuất hiện
không ngừng.

Tôi hỏi Út, em có chắc trăm phần trăm hay không vậy?
Chỉ nhìn bên ngoài đã có thể khẳng định trong sơn cốc có cơ quan bố trí theo Vũ
Hầu Tàng Binh đồ sao? Đối với thuật cơ quan ám khí này, bọn anh đều là tay mơ,
lúc này chỉ có thể tin vào ý kiến của truyền nhân Phong Oa sơn là em thôi,
nhưng nghìn vạn lần chớ có lầm lẫn, chỉ cần hơi sơ sảy cũng can hệ đến tính mạng
con người đó.

Út đáp: “Anh đừng tưởng em là người trong núi, từ bé
chưa uống nước máy bao giờ mà cho rằng em ngốc, ám khí của Phong Oa sơn, mười
món thì đến chín món là hung khí lấy mạng người ta, sao em lại không hiểu được
sự lợi hại của nó chứ?”

Tôi bảo, anh đâu dám coi thường em, em nói thử coi
cơ quan cạm bẫy ở đây bố trí thế nào? Út bèn lấy trong ba
lô ra một cái giá gỗ cấu tạo rất phức tạp, bên trên treo rất nhiều thẻ đồng nhỏ,
lần lượt đánh dấu các tiêu kí“Phong giác, Hư cô, Không vong...” Các khớp nối của
giá gỗ có thể chuyển động, tách ra, cực kì tinh xảo, trông gần như một mô hình
lập thể dùng để suy diễn sự sinh khắc biến hóa, dựa theo bản vẽ lắp ghép lại,
có thể suy đoán được bố cục đại khái của khe núi Tàng Binh này. Cô dựa vào mô
hình ấy, nhất nhất chỉ vẽ phương vị cho cả bọn.

Vũ Hầu Tàng Binh đồ là ông tổ của các loại cơ quan
ám khí cổ đại, muốn kích hoạt chốt tổng của cơ quan phải có lực tác động. Từ thời
Tần, người ta đã mượn lực chảy của thủy ngân, đến thời Đường thì có gỗ lăn, đời
Lưỡng Tống thì sử dụng dòng nước ngầm, hai bên sơn cốc dưới lòng đất này đều có
suối ngầm, từ đây có thể khẳng định bên trong có bánh răng hoặc dây cót, chuyển
động nhờ sức nước, nói trắng ra là trong dòng suối ngầm có bánh xe nước.

Nếu tiến vào từ hướng cửa Không vong này, chẳng mấy
chốc nhất định sẽ gặp phải một chốt lẫy không thế không kích hoạt, ngay khi chạm
phải chốt cơ quan này, “đoạn long thạch” sẽ rơi xuống, trừ phi tìm được chốt tổng
của toàn bộ hệ thống cơ quan, bằng không ắt sẽ mất mạng bởi hết đợt ám khí này
đến đợt cạm bẫy khác, còn như trong sơn cốc ẩn tàng những cơ quan giết người
nào thì thiên biến vạn hóa, rất khó suy đoán.

Shirley Dương nói: “Nếu đã thế, có thể tìm cách chặn
dòng chảy ngầm bên ngoài, các cơ quan cạm bẫy bên trong không còn lực tác động
thì có cũng như không.”

Giáo sư Tôn nói, cách này tuyệt đối không thể thực
hiện, chúng ta có thể nghĩ tới thì Quan Sơn thái bảo chắc chắn cũng tính đến từ
trước rồi. Theo như “Quan Sơn chỉ mê phú,” bên trong con đường này chắc chắn có
bản đồ thôn Địa Tiên, một khi cơ quan bị phá hoại, bản đồ ấy có lẽ cũng bị hủy
theo. Giờ không còn cách nào khác nữa, đành liều chết tiến vào tìm ra Sinh môn
hòng phá giải cơ quan, cô bé Út thông hiểu trận pháp Vũ Hầu bát môn, có cô dẫn
đường, muốn phá giải khe núi Tàng Binh này cũng không phải chuyện khó. Những gì
cô bé vừa nói, chẳng phải đều rất chuẩn đấy sao? Còn câu Sinh môn tương liên, Một
đầu một đuôi; Hai vạn bốn nghìn, Bách đơn hữu thất kia, rốt cuộc có ý gì?

Út nói: “Cháu làm sao biết được? Suy diễn sinh khắc
trong Bát môn Ngũ hành là ngón nghề của Phong Oa sơn, nhưng Vũ Hầu Tàng Binh đồ
thất truyền đã lâu, tựa như một hộp châu báu, giờ người của Phong Oa sơn chỉ biết
đại khái cái hộp ấy kích cỡ lớn nhỏ thế nào, chứ bên trong đựng gì thì chẳng ai
biết cả. Nhưng lúc nãy ông Tôn có nói một câu rất đúng, nếu mọi người muốn lấy
báu vật cất giấu bên trong, thì không thể ra tay từ bên ngoài được, một khi ‘đoạn
long thạch’ và suối ngầm bị phá, sẽ kích hoạt các cơ quan lửa cháy, cát chảy,
nước đen..., dù trong khe núi kia có vật gì cũng bị hủy hoại hết.”

Giáo sư Tôn nghe thế bèn luống cuống đến nỗi tay run
bần bật, chín chín tám mốt vái cũng vái cả rồi, chỉ còn thiếu một chút cuối
cùng này nữa thôi, đời này lão ta đọc vạn cuốn sách, đi vạn dặm đường, nếm đủ đắng
cay khổ nhọc, chịu muôn ngàn tội nợ, theo lí mà nói thì học thức lẫn kinh nghiệm
đều không thể coi là nông cạn, đến thứ văn tự cổ đại khắc trên long cốt lão ta
cũng phá giải được, vậy mà ẩn ý trong mấy câu Sinh môn tương liên, Một đầu một
đuôi; Hai vạn bốn nghìn, Bách đơn hữu thất, đừng nói rạch bụng moi ruột, dẫu có
đập vỡ cả đầu, lão ta cũng không nghĩ ra nổi nghĩa là gì.

Shirley Dương suy đoán, đây có thể là một chuỗi mật
mã, nhưng cảm thấy không hợp lí, sau đấy lại đưa ra mấy giả thiết khác, song đều
không dò ra manh mối gì.

Đoạn “Quan Sơn chỉ mê phú” cuối cùng này, tôi không
biết là thật hay giả, nhưng nội dung bên trong lại làm khó cả Tôn Cửu gia lẫn
Shirley Dương. Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ Hai vạn bốn
nghìn, Bách đơn hữu thất là chỉ... Đám Quan Sơn thái bảo này thật thích làm ra
vẻ huyền bí, có lẽ Tôn Cửu gia và Shirley Dương suy nghĩ quá phức tạp, ngược lại
thành ra không phá giải được câu đố bên trong, nhưng chuyện này ngoài tôi ra,
người khác chưa chắc đã để ý tới, nếu quả như những gì tôi suy đoán, thì thật
đúng với câu: Khó vì không biết, biết thì không khó.

Nghĩ đoạn, tôi bèn nói: “Nơi này nằm sâu trong lòng
núi bên trong tối om không đèn không lửa, ai biết được bố trí bên trong thế
nào, gan bé đừng mơ làm tướng quân, vào hang cọp mới bắt được cọp con, chi bằng
chúng ta cứ mạo hiểm xông thẳng vào. Nếu Sinh môn của Vũ Hầu Tàng Binh đồ thật
sự ứng với câu Hai vạn bốn nghìn, Bách đơn hữu thất thì tôi dám chắc có thể tìm
được chốt tổng cơ quan, nhưng đây là chốn long đàm hổ huyệt, phỏng chừng cũng
không phải dễ đi dễ đến, vạn nhất có sai sót gì, cả bọn sẽ có đi mà không có về
đấy.”

“Vì vậy, tôi thấy chỉ cần tôi và Tuyền béo tiến vào
là đủ ứng phó rồi, ba người ở bên ngoài này đợi đi, sau ba tiếng mà không thấy
trở ra thì cũng đừng nghĩ đến chuyện thu nhặt thi thể cho chúng tôi nữa, ai ở
đâu thì về đấy, trở về làm một cái lễ truy điệu, đến ngày Thanh Minh hay Đông
Chí, đốt cho anh em chúng tôi ít giấy tiền vàng bạc là được rồi.”

Tuyền béo nói: “Tư lệnh Nhất, cậu đúng là đồ thất đức,
tự mình đâm đầu vào chỗ chết còn muốn kéo tôi theo đệm lưng, bảo Tuyền béo này
đi cũng được, nhưng phải có điều kiện, chính là Tôn Cửu gia cũng phải đi với
chúng ta, bằng không, để đại gia đây trước lúc ngủm nhớ ra lão già này còn nợ
chúng ta một bữa Mãn Hán toàn tiệc, tôi có chết cũng không nhắm được mắt đâu.”

Tôi nói, đúng thế, phải kéo cả ông ta theo nữa, đoạn
đưa mắt ra hiệu cho Tuyền béo chuẩn bị hành động, Shirley Dương thấy tôi bảo đi
là đi luôn, liền kéo lại nói: “Anh lại định làm bừa rồi, toàn nói những lời
không đâu vào đâu cả, cơ quan trong cổ mộ cực kì âm độc, sao có thể tùy tiện tiến
vào chịu chết được?” Giáo sư Tôn cũng nói: “Hồ Bát Nhất, Vương Khải Tuyền, các
cậu muốn kéo tôi chết chung cũng chẳng sao, cái mạng này của tôi có đáng gì
đâu? Cái mạng của các cậu cũng đáng gì? Nhưng chuyện này liên quan đến câu đố
nghìn năm trong mộ cổ Địa Tiên, tôi không cho phép các cậu tùy tiện làm bừa,
chuyện này không thể nghe theo hai thằng nhãi các cậu, phải nghe theo tôi.” Kế
đó, lão ta lại nói: “Tuyền béo cậu cũng thật là, Hồ Bát Nhất làm cái gì cậu
cũng hùa theo cậu ta, tôi xem cậu cũng là trang nam tử nhiệt huyết, sao chuyện
gì cũng nghe theo cậu ta thế? Lần này cậu phải nghe tôi, không thể cứ hăng lên
là làm bừa được.”

Tuyền béo cười nói: “Đừng hòng giở trò khiêu khích
li gián, ai bảo ông là chuyện gì tôi cũng nghe theo cậu Nhất hả? Chẳng qua trí
tuệ vĩ đại của chúng tôi không bàn mà hợp nên thường hay nghĩ cùng một hướng, dồn
sức vào cùng một nơi đấy thôi. Lại nói, Tuyền béo này có giống hạng người thô lỗ
cục cằn hay không? Tôi đây chẳng tin gì cả, chỉ tin vào chân lí thôi, muốn tôi
nghe theo Tôn Cửu gia ông cũng được, nhưng thử hỏi ông có chỗ nào hơn người
không, tôi thấy trình độ ông còn chẳng bằng cậu Nhất, đừng nói gì sánh kịp Tuyền
béo này, ông nghe theo tôi thì còn tạm được, chớ nên vọng tưởng soán quyền, bài
học ở Ondorkhaan(23) chưa đủ hay sao?”

(23)
Thị trấn nằm ở phía Đông Mông Cổ, cách Ulan Bator 290 km. Năm 1971, nhân vật số
hai của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Lâm Bưu bỏ chạy sang Liên Xô, trên đường
đã bị rơi máy bay tại thị trấn này.

Giáo sư Tôn đùng đùng nói giận: “Tôi không có bản
lãnh gì, nhưng hai thằng lỏi các cậu ngoài mấy ngón nghề đổ đấu ấy ra, cũng
chưa chắc giỏi giang gì hơn tôi, bình thường ai nghe ai cũng mặc, tôi chẳng rỗi
hơi tranh chấp với các cậu làm gì, nhưng sự việc lần này liên quan trọng đại,
nhất thiết phải nghe tôi nói một lời, trước khi hoàn toàn chắc chắn, tuyệt đối
không thể tùy tiện kích hoạt cơ quan Vũ Hầu Tàng Binh đồ được đâu.”

Tuyền béo tỏ ra khinh miệt: “Tôn Cửu gia cũng có khẩu
khí ra phết nhỉ, ngoài đổ đấu ra, những bản lĩnh khác tôi thấy ông cũng chưa chắc
so bì được đâu, anh em chúng tôi đây tinh thông cả mười tám ban võ nghệ, tôi
tùy tiện nói ra một món thôi, có khi đến kiếp sau ông cũng chẳng làm được ấy chứ.”
Giáo sư Tôn tự cho rằng đời mình đã trải qua rất nhiều trắc trở, thường có cảm
giác ta đây tài cao mà không gặp thời, lúc này hai bên đã bắt đầu xung đột về lời
ăn tiếng nói, lão ta đời nào chịu phục, liền hỏi Tuyền béo ngoài ngón nghề đổ đấu
mò vàng ra, còn bản lĩnh gì mà lão ta đến kiếp sau cũng không thực hiện được?

Tuyền béo chỉ chỉ vào tôi, nói với lão: “Ông thấy
chưa, cậu Nhất này này, từng giết người, giết người sống ấy, hơn nữa không chỉ
giết một hai người đâu, người ta nói gì thì mặc người ta, ông còn không chịu nhịn
đi cho rồi? Tay ông đã nhuốm máu người sống bao giờ chưa mà dám mở miệng tinh
tướng trước mặt tư lệnh Nhất?”

Gương mặt giáo sư Tôn lập tức đờ ra trong nháy mắt,
ngàn vạn lần không ngờ lại nói đến chuyện này, vội giật mình kinh hãi hỏi: “Sao
hả? Cậu... cậu... cậu... từng giết người?”

Út cũng kinh ngạc thốt lên: “Anh đẹp trai, có thật
là anh đã giết người không? Giết ai thế?”

Tôi bị ánh mắt của bọn họ làm cho rởn hết cả người,
đành giải thích: “Không phải kiểu mưu sát như mọi người tưởng tượng đâu, lúc
tôi còn ở tiền tuyến, đánh hết trận này đến trận khác giữa mưa tên bão đạn, dưới
họng súng há có thể không hạ năm ba tên địch? Nếu trên chiến trường, tôi chùn
tay không giết người thì giờ này tôi và các chiến hữu đã được ‘đời đời bất diệt’
rồi ấy chứ.”

Tôi biết thế nào là tử vong nên không sợ hãi mà cũng
không thấy kích thích, thử thách máu lửa chỉ giúp người ta biết trân trọng cái
chết và sự sống hơn mà thôi, vì vậy xưa nay tôi không bao giờ chủ động làm những
việc lao đầu vào chỗ chết, nhưng nếu không lấy được đơn đỉnh giấu trong mộ cổ Địa
Tiên, Đa Linh chỉ còn một con đường chết, giờ tôi không thể không từ bỏ lí trí,
coi cái mạng này như nhặt được ở đâu về, liều chết xông vào tìm kiếm Sinh môn của
Vũ Hầu Tàng Binh đồ.

Giáo sư Tôn gật đầu: “Được, nếu cậu đã nắm chắc, vậy
thì chúng ta cứ làm thôi, tôi đi chung với cậu, để hai cô này đợi trước cửa mộ.”

Tôi gật đầu, đang định nói cho ông ta và Tuyền béo
biết cần chuẩn bị gì trước khi tiến vào cửa Không vong, thì Shirley Dương đột
nhiên bước lên hỏi: “Giáo sư, trên mặt ông sao lại có đốm xác vậy?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3