Ma thổi đèn (Tập 7) - Chương 29

CHƯƠNG
29

GIẢ
CHẾT

Gà Gô cũng vì cuống quá sinh liều, để tránh
đà lao tới thần tốc của con rết sáu cánh, vội đạp hai chân vào
thành giếng, tung người nhảy xuống giếng sâu. Nhưng thân thủ của anh ta
đã nhanh tốc độ của con rết còn nhanh hơn, nó thấy mình vồ hụt, bèn
khua râu rung hàm, rướn nửa thân hình khỏi vách đá dựng đứng, tựa như
con rồng đen quay đầu tìm châu, nhắm thẳng Gà Gô đang lơ lửng giữa
không trung.

Gà Gô nào phải dạng hữu dũng vô mưu, làm gì
cũng có tính toán kĩ càng, biết con rết sau khi vồ hụt thế nào cũng
giở chiêu này. Anh ta nhảy khỏi thành giếng, dồn trọng tâm vào hai
bàn chân, xoay người một vòng giữa không trung, nhanh tay cởi phăng áo
choàng đang mặc trên người, quăng thẳng vào con rết, chuẩn xác thần kì,
vừa hay trùm kín đầu nó.

Con rết đột nhiên bị tấm áo choàng trùm kín
hàm râu, chẳng biết đây là thứ gì thì không khỏi hoảng hốt, bám trên
vách đá ra sức quẫy đầu vẩy đuôi, toan hất tung tấm đạo bào nhưng
càng giẫy giụa lại càng bị thít chặt, trong chốc lát không sao thoát
nổi.

Gà Gô tuy nhanh trí, dùng đạo bào chặn được
con rết, nhưng anh ta tung mình bay ra giữa lòng giếng, lại cởi phăng
tấm áo choàng chẳng khác nào bá vương cởi giáp, quả thực đã sức cùng
lực kiệt, sau khi áo bào rời khỏi tay, cả người cũng lập tức rơi xuống, trước mắt
chỉ thấy lập lòe ánh đèn nến hệt một bầu trời đầy sao.

Huyệt giếng bày đầy thạch đăng sâu không thấy đáy,
càng không biết bên dưới là nước hay là đá, rơi thẳng xuống thế này dù có mình
đồng da sắt e cũng thịt nát xương tan. Nhưng Gà Gô liều chết nhảy xuống hoàn
toàn không phải tự tìm cái chết, mà là tìm đường sống trong cái chết.

Bên ngoài anh ta khoác đạo bào nhưng bên trong còn mặc
bộ quật tử giáp leo núi chịu được nước lửa. Bộ quật tử giáp này làm từ da cá
nhám, ở mặt trong chỗ khuỷu tay, cổ tay, mắt cá, đầu gối đều có vô số móc câu
ngược nhỏ xíu, bình thường nằm im trong rãnh giáp, chốt mở nằm ở sau lưng, lúc
sử dụng chỉ cần gạt một cái, bách tử câu leo núi sẽ lập tức bắn ra khỏi rãnh.
Hai chữ “bách tử” trong bách tử câu, ‘bách” có nghĩa là nhiều, “tử” có nghĩa là
nhỏ bé, trong những khí giới trộm mộ có rất nhiều dụng cụ có cấu tạo “bách tử,”
như tấm quật tử giáp leo núi này cất giấu bên trong rất nhiều những móc câu bằng
thép tinh luyện nhỏ bé mà chắc chắn.

Trong lòng giếng sâu không phải nơi không gian
thoáng đãng, mà luôn có khí lưu tồn tại nên tốc độ rơi của cơ thể chậm hơn bình
thường đôi chút. Gà Gô thả mình xuống lòng giếng, đưa tay giật giây chốt sau
lưng, lợi dụng dòng khí lưu, dang rộng hai cánh tay liệng tới nơi thành giếng gần
nhất, bách tử câu ở cổ tay chỉ chờ có thế bám chặt vào vách đá dốc đứng thành vại,
đà rơi đột ngột chậm lại, cả người dính chặt vào vách đá như thạch sùng.

Gà Gô bám lấy vách đá thở phào, vừa nãy cởi đạo bào
trùm lên đầu con rết, rồi lại dùng quật tử giáp treo người trên thành giếng, động
tác nối tiếp nhau không một chút ngơi nghỉ, bao nhiêu tuyệt kĩ sống còn cất sâu
đáy hòm đều đã lôi ra cả, chỉ cần giữa chừng có chút sai sót, e không làm mồi
cho rết thì cũng thịt nát xương tan, dù anh ta có to gan lớn mật cũng không khỏi
tim đập chân run.

Nhưng không đợi Gà Gô kịp lấy lại hơi, trên đầu đã lại
nghe lạo xạo tiếng rết bò. Con rết sáu cánh đã thoát được khỏi tấm đạo bào vướng
víu, men theo thành giếng bò xuống, qua mấy trận ác đấu liên tiếp nó đã thương
tích đầy mình, tức giận điên cuồng, nhất quyết phải dồn Gà Gô vào chỗ chết.

Gà Gô trước khi vào núi Bình Sơn vốn định dùng gà Nộ
Tinh đối phó với con rết già thành tinh này, không ngờ người tính không bằng trời
tính, rốt cuộc lại cùng nó rơi xuống miệng giếng khổng lồ dưới điện Vô Lượng, lối
ra bên trên bị bịt kín, tự biết lần này nguy hiểm tột cùng, gặp phải kình địch
bình sinh hiếm thấy, đương nhiên không dám lơ là, vội hít sâu một hơi, lợi dụng
quật tử giáp leo núi bám chặt vào thành giếng, triển khai thuật thạch sùng leo
tường, nhanh chóng bò xuống đáy giếng.

Gà Gô từng bước bò xuống đáy giếng, thân thủ tuy
nhanh nhẹn nhưng con rết từ trên cao đuổi xuống quá sát, anh ta đành phải rời
khỏi thành giếng, vừa đu vừa nhảy xuống dưới, chỉ thỉnh thoảng dùng quật tử
giáp bám vào vách đá dốc đứng để giảm bớt đà rơi, tránh rơi thẳng xuống đáy giếng.

Cái giếng này sâu đến mấy chục trượng, lại dốc đứng
thành vại, tựa hồ sắp đâm thẳng xuống chân núi tới nơi, thân mình Gà Gô như phiến
đá rơi, tránh rơi thẳng xuống đáy giếng đã hiện ra trước mắt. Chỉ thấy dưới này
chất đống đến mấy trăm cỗ quan quách, có quan có quách, lại có cả chum vò táng
xương, tất cả đều cũ kĩ dị thường, kiểu dáng niên đại cũng không hề
giống nhau, phía trên là quan tài sơn son khảm ngọc xa hoa, phía dưới
là áo quan mộc đầy mối mọt giòi bọ, hình như từ quan lớn quyền quý
tới bách tính tiện dân đều được an táng tại đây, quan tài chất cao
như núi, nhiều không đếm xuể.

Gà Gô hành nghề đổ đấu đã lâu nhưng thấy
đống quan quách chồng chất dưới đáy giếng cũng không khỏi kinh ngạc,
chưa kịp nhìn kĩ thì cả người đã rơi xuống tới nơi, bấy giờ mới
thấy rõ xung quanh núi quan tài còn vô số những hài cốt, có người
chết rồi mà diện mạo vẫn như còn sống, cũng có người chỉ còn trơ
sọ, nhìn vào dáng vẻ phục sức lại càng thấy rõ khác biệt, như thể
lẫn lộn cả người Di người Hán, niên đại thì từ Thương Chu cho tới
Đường Tống đều có cả.

Gà gô hiểu biết uyên thâm, vả lại Ban Sơn đạo
nhân thường cải trang thành đạo sĩ hành tẩu khắp thiên hạ, cũng biết
chút ít về thuật Hoàng lão, anh ta vừa nhìn thấy cái lò luyện đơn
bằng đồng xanh khổng lồ kia thì trong bụng đã hiểu bảy tám phần.
Thì ra cái giếng sâu này chính là giếng luyện đơn trong đơn cung Bình
Sơn, khi luyện đơn hỏa bốc lên cao, bắt buộc phải có một nơi như thế
này, còn đống quan quách cổ xưa kia đều do đám phương sĩ luyện đơn
đào trộm từ khắp nơi đem về nấu đơn. Từ xa xưa, người ta đã cho rằng
thịt cương thi có thể làm thuốc gọi là “muộn hương,” bởi những cương
thi chết rồi mà không thối rữa đều nhờ hấp thụ long khí trong địa
mạch, long khí vô hình vô ảnh khó lòng nắm bắt, nhưng đem nấu thịt
cương thi thì có thể tinh luyện được long khí trong di hài.

Lại thêm quan quách dùng để liệm hài cốt đều
được làm từ những nguyên liệu như gỗ, đá, ngọc, đồng, chôn vùi dưới
đất nhiều năm, cũng hấp thu linh khí của địa mạch nên có thể dùng
làm nguồn lửa luyện đơn. Chuyên luyện đơn thuốc để thành tiên từ xa
xưa đã có, ai mà chẳng mong được trở thành bậc thần tiên sống nơi
thanh tịnh, đi mây về gió, siêu phàm thoát tục, trẻ mãi không già,
thọ cùng trời đất? Nhưng phép luyện nội đơn tu chân luyện tính, gạn
đục khơi trong, cũng phân trên dưới cao thấp khác nhau, đa số phương sĩ
đều không muốn dùng người chết để luyện âm đơn. Không ngờ Bình Sơn tuy
là đơn cung luyện đơn cho hoàng gia song bên trong kì thực lại là nơi nhơ
nhuốc thế này, không từ thủ đoạn để luyện thành chân đơn, thực khiến
người ta phẫn nộ.

Gà Gô đảo mắt một vòng đã thông tỏ đầu đuôi
ngọn ngành, thấy xung quanh đáy giếng có rất nhiều khe đá hình thành
do dáng núi xiêu vẹo của Bình Sơn. Con rết sáu cánh nhờ đó mà có
thể chui qua chui lại giữa các gian điện, chứ con người ở dưới này
chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng, không phân biệt nổi Đông Tây Nam
Bắc, cũng chẳng biết cái khe nào mới thông được ra ngoài. Anh ta đang
định chui vào đó trốn tạm thì lại nghe tiếng hàng trăm cái chân rết
lạo xạo từ thành giếng trên cao bò xuống càng lúc càng gần, con rết
sáu đuôi đang đuổi riết.

Gà Gô thấy con rết đến quá nhanh, dưới đáy
giếng chẳng khác nào đáy phễu này làm sao quần nhau được với nó?
Anh định lách mình trốn vào một khe đá nhưng không kịp, huống hồ một
khi con rết kia đuổi theo vào khe núi, tính mạng sẽ càng khó bảo
toàn.

Cái khó ló cái khôn, anh ta đảo mắt nhìn
quanh rồi nhảy đại xuống chỗ quách ngọc, nằm lẫn trong đống xác
chết, lại tiện tay túm lấy một cái xác khô che chắn. Cái xác cổ
được bao bọc trong một lớp da khô đỏ tía, mồm há hốc để lộ hàm răng
lởm chởm, hai hốc mắt sâu hoắm, trên đầu và dưới cằm còn mấy sợi
râu tóc hoa râm vẫn chưa rụng hết, dáng vẻ vô cùng nanh ác.

Nhưng Gà Gô vốn to gan lớn mật, đương nhiên
chẳng nề hà gì, anh ta đẩy cái xác khô sang bên chừa chỗ cho mình
chui xuống nằm, rồi trốn trong đống xác người xương cốt lổn nhổn, vận
thuật Quy tức điều hòa cho hơi thở và nhịp tim tức thì chậm lại.

Ban Sơn đạo nhân khi đổ đấu thường qua lại như
con thoi trong mộ cổ dưới lòng đất sâu yếm khí, ở đó âm khí và tử
khí đều rất nặng nề, để đối phó ngoài cách ngậm thuốc, các đạo
nhân còn bắt buộc phải học cách bế khí, tinh thông thuật này rồi,
có thể luyện đến mức nhiều nhất chỉ hơn người chết một hơi sinh
khí. Loài rùa đất sống sâu dưới lòng đất, nhịp thở và nhịp tim đều
vô cùng chậm, vậy mà sống được mấy trăm năm. Từng có người đào lên
một tấm bia mộ, dưới tấm bia có một con rùa đất bị chôn vùi suốt
mấy trăm năm, chỉ sống nhờ vào không khí trong các khe kẽ dưới lòng
đất, không hề ăn bất cứ thứ gì, khát thì uống nước mưa ngấm qua bùn
đất, đói thì cực kì chậm rãi nuốt từng tí không khí luồn qua kẽ
đất, mãi đến mấy trăm năm sau mới được moi lên, tấm bia đã mục nát
nhưng con rùa vẫn còn sống. Cho nên phương pháp hít thở dưới lòng đất
sâu của dân trộm mộ được gọi là thuật Quy tức.

Gà Gô sử dụng thuật này, bế khí nín thở
trốn trong đống xác khô đề cao cảnh giác với mọi tiếng động bên
ngoài, chỉ nghe sột soạt từng chập trên thành giếng, con rết sáu cánh
đã bò xuống tới đáy.

Gà Gô hé mắt trộm nhìn, thấy nó đang loay
hoay giữa núi quan quách và đống xác khô, chốc chốc lại thò hai cái
râu dài vào đống xác người như thể muốn tìm kẻ vừa đả thương mình.
Thân nó đã trúng phải một loạt đạn, lại bị gà Nộ Tinh mổ cho một
trận nên thân, sáu cái cánh trong suốt đã rụng mất ba, mình mẩy te
tua nhưng bản tính hung tợn và sức mạnh vẫn còn, râu chân loạt xoạt,
thoăn thoắt bò qua lại dưới đáy giếng.

Gà Gô thầm lo, cái đồ thối thây này không
phải đã tu thành chính quả thật rồi chứ, sao bị thương nặng thế vẫn
không suy sụp tẹo nào? Đang kinh ngạc, chợt thấy mắt mũi tối sầm, con
rết vừa khéo bò qua người anh ta, từng đốt vỏ giáp dưới bụng nó như
những chiếc lá khô cận kề ngay trước mắt, may có đống xác khô che
phía trên nên nó vòng qua vòng lại mấy lần vẫn không phát hiện ra Gà
Gô.

Gà Gô vốn tưởng con rết sáu cánh bị thương
sắp chết nên tính trốn trong đống xác khô kéo dài thời gian, đợi vết
thương phát tác, nó chết đi rồi tính tiếp, nào ngờ giống rết này
bản tính hung ác, thân mang trăm ngàn vết thương mà vẫn bò tới bò lui
không ngừng. Gà Gô không biết rằng con rết này tuy lợi hại nhưng cũng không
phải không biết đau, kì thực do bầy gà trong núi Bình Sơn cứ gáy ầm
ĩ nên nó mới bứt rứt không yên, cứ như phát rồ phát dại, không muốn
nghỉ ngơi phút nào.

Con rết sáu cánh vòng đi vòng lại mấy lượt
không đánh hơi thấy người sống liền bò lên thành giếng, liên tục cọ
mình vào vách đá. Gà Gô thấy lạ lại he hé mắt nhìn, thấy góc thành
giếng chất đầy dược thạch cỏ cây, lại thêm vô số vò thuốc bình đơn
vỡ nát khắp nơi, các loại đơn dược vãi đầy trên đất, con rết già cọ
vết thương vào dược thạch, hóa ra đang tự chữa thương cho mình.

Gà Gô chửi thầm trong bụng: “Con yêu nghiệt,
còn chưa chịu chết đi!” Anh ta tuy muốn trừ khử con rết nhưng lúc này
chỉ có tay không, hai khẩu súng Đức vứt đi khi nãy không biết đã rơi
ở chỗ nào, nghĩ tới sư đệ sư muội chết thảm trong tay nó mà hận
đến nghiến răng nghiến lợi, lại nghĩ Ban Sơn giờ đây chỉ toàn người
già trẻ nhỏ ốm yếu, nhớ năm xưa Ban Sơn đạo nhân từ núi Song Hắc sông
Khổng Tước trên sa mạc tiến vào nội địa, lưu truyền cả ngàn năm nay,
giờ chỉ còn lại mỗi mình mình, trong lòng tuyệt vọng, chỉ muốn hất
tung đống xác khô, nhảy ra sống mái với con rết kia một phen. Nhưng anh
ta cũng rõ, chỉ cần bản thân nhất thời xốc nổi, có sơ suất gì thì Ban
Sơn đạo nhân coi như tuyệt tự từ đây, nên đành tiếp tục ẩn nhẫn, trốn
trong đống xác khô hôi thối đợi thời cơ, nếu chưa chắc ăn quyết không
thể manh động.

Đang lúc suy nghĩ đắn đo, Gà Gô bỗng cảm thấy
bên tai ngứa ngáy, suýt nữa thì giật mình đánh thót, mồ hôi lạnh
túa ra. Hóa ra trong đống xác chết này có con rết dài chừng ba tấc,
bò ra từ hốc mắt một cái đầu lâu bên dưới, tựa hồ phát hiện ra Gà
Gô là vật sống, men theo tai bò lên mặt anh ta.

Gà Gô than thầm: “Khốn khổ khốn nạn, chắc rơi
vào ổ rết mất rồi, giờ làm sao đây?” Anh ta cảm thấy con rết từ bên
tai trái bò lên trán, rồi mấy chục cặp chân lại du ngoạn xuống sống
mũi, hai sợi râu linh hoạt quét qua quét lại, cảm giác ngứa ngáy vô
cùng khó chịu, oái oăm hơn là lòng dạ nhộn nhạo, thuật Quy tức sắp
mất tác dụng rồi.

Gà Gô biết chỉ cần hơi thở của mình loạn
nhịp, con rết sáu cánh sẽ phát hiện ra ngay, nên đành gắng chịu, mặc
cho con rết nhỏ bò lên bò xuống giữa hai chân mày, không dám cựa
quậy. May sao tiếng gà gáy trong núi đã làm lũ rết mất đi bản năng,
không dám nhả độc, bằng không chỉ cần dính phải một ít chất kịch
độc của loài rết trong núi Bình Sơn, thì dù có bản lĩnh thông thiên
cũng phải bỏ mạng ở đây.

Hàng trăm cái chân rết cứ ngọ nguậy, bò qua
bò lại trên mặt như thế ai mà chẳng sợ đến sởn da gà, may mà Gà Gô
có sức chịu đựng hơn người, toàn thân cứng đơ như xác chết, ngay cả
lông mày cũng không hề động đậy. Nhưng điều gì phải đến cũng đã
đến, con rết nhỏ bò qua bò lại chán chê, lại tính chui vào mồm Gà
Gô.

Dưới lòng giếng sâu trong đơn cung này xương
cốt chất thành núi, con rết vốn đã quen trò chui ra chui vào các cái
xác chết, nó cảm thấy cái xác này hình như vẫn còn sinh khí, nhưng
lại khó xác định nên chẳng nghĩ ngợi gì liền bò ngay vào mồm Gà Gô.

Toàn thân Gà Gô căng cứng như dây đàn, nếu để
con rết nhỏ này chui vào mồm không biết hậu quả sẽ ra sao, việc này
xẩy ra quá bất ngờ, khiến anh ta không sao lường nổi, giờ có tiếp
tục nhẫn nhịn giả chết cũng không được nữa rồi, nhưng chỉ cần cử
động hơi mạnh một chút, nhất định sẽ kinh động tới con rết sáu chân
kia.

Gà Gô ứng biến cực nhanh, lại quyết đoán kịp
thời, chuyên làm những việc người bình thường chẳng ai dám nghĩ, anh
ta lập tức hạ quyết tâm, thừa lúc con rết vừa đưa đầu thăm dò, chưa
kịp cong mình chui vào, Gà Gô liên há mồm cắn một nhát thật mạnh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3