Erec Rex - Tập 2: Quái vật xứ khác - Chương 12

CHƯƠNG MƯỜI HAI: ĐIỀM BÁO
KHÁC

Erec đưa tờ giấy cho Janus niêm yết
phía trước bãi cỏ. Cuộc sát hạch thứ hai sẽ diễn ra vào lúc một giờ, thứ Sáu,
ngày mùng mười tháng Chín.

Lông mày Bethany nhướng lên,
“Lerna? Người hâm mộ bí mật của ấy sống ở đấy đấy. Tớ nghĩ đã tới lúc bọn mình
đến gặp con bé đó rồi.”

“Bọn mình?” Erec chưa nghĩ đến việc
chọn ai đi cùng với mình trong cuộc sát hạch này. Lần trước nó đã bảo với Oscar
rằng nó sẽ cho thằng này đi cùng. Có lẽ để Bethany ở lại lần này là công bằng.
Thêm nữa, nếu Tina thực sự thích nó, bạn ấy hẳn sẽ hiểu lầm khi thấy nó và
Bethany đi cùng nhau.

Như thể đọc được ý nghĩ của Erec,
mặt Bethany sầm xuống, “Hay là thôi vậy. Tớ không muốn làm vướng chân ấy
đâu.”

Balor và Damon đợi bên ngoài Trung
tâm Điều khiển Sát hạch, ngó qua vai Janus khi ông dán tờ thông báo về cuộc sát
hạch thứ hai. “Gì chứ?” Balor gào lên. “Đó là ngày Trận đánh Quái vật! Vụ sát
hạch này là để nện bọn quái vật, nghe chưa Damon? Bọn mình sẽ dẫn đầu cái vụ
hội hè này cho coi!”

“Ái... ai!” Damon nhảy múa loạn xạ
và phun ra cái giai điệu quen thuộc của nó, “Ta sẽ dẫn đầu Trận đánh Quái vật,
Trận đánh Quái vật, con cừu con. Anh trai là con cừu nho nhỏ, có bộ lông trắng
như tuyết.” Damon nhìn quanh, hỉ hả, nhưng rồi lại nhanh chóng cảm thấy bối rối
với những gì mình vừa hát.

“Thật hoàn hảo!” Balor xoa hai tay
vào nhau. “Bố sẽ thích vụ này lắm.”

“Hoàng tử Bóng tối cũng sẽ thích,”
Ward Gamin thêm vào. “Ông ấy đã lên kế hoạch cho Trận đánh Quái vật mà. Đó là
tâm huyết của ông ấy đấy. Chà, còn mong đợi gì hơn chứ.”

Rock Rayson cười nhạt, “Rồi sau khi
đi ‘thăm’ các Thần Mệnh, sẽ còn ngon hơn cho bọn mình nữa cơ.”

Erec cảm thấy nắm tay mình đang
siết chặt lại. Các vị Thần Mệnh là những người duy nhất, ngoài đám bạn thân,
đứng về phe nó. Có thể hình dung là Balor đang lên kế hoạch để buộc họ phải đi
theo đường của thằng này. Erec nhào tới chỗ Balor, “Bọn mày để các vị Thần Mệnh
yên đi chứ!”

Bethany nhìn cậu bạn sững sờ.

Balor cười khẩy, giơ tay lên đầu
hàng, vẻ giễu cợt, “Ôi Trời! Làm gì mà dễ bị kích động quá vậy? Mày lo mày sẽ
là người duy nhất bị đối xử không công bằng chứ gì?”

Cơn giận trào lên khắp người Erec,
nó tiến lên một bước đe dọa Balor. Erec dư biết đối xử không công bằng là gì.
“Mày hãy để các Thần Mệnh yên và biến đi, Balor. Làm điều đúng đắn một lần đi.
Và khôn hồn thì trả lại tao cái kính. Nó chẳng giúp ích gì cho mày đâu.”

“Nghe chưa, tụi bay,” Balor cười tự
mãn. “Thằng nhóc Erec tội nghiệp muốn lấy lại kính cơ đấy. Có lẽ nó nên nhờ con
bạn gái Bethany của nó đánh trả bọn mình nhỉ.”

“Đừng có đụng đến Bethany.” Erec
lao vào Balor, nhưng thằng này đã lủi mất. Thay vào chỗ đó là Damon đang nhún
nhảy bước lên. Erec tránh cú đấm của Damon, nhưng thằng này đã lập tức bồi tiếp
cú khác.

“Thôi nào Erec,” Bethany nói. “Mấy
thằng ngu này chẳng đáng đâu. Đi thôi.”

Chẳng thèm nghe lời Bethany, Erec
ẩy Damon ra, nhưng Damon đã huých trả lại mạnh hơn, làm Erec lảo đảo. Erec biết
mình nên đi ngay, nhưng nó không còn kiểm soát được nữa. Né một cú đấm khác, nó
tóm được mũ của Damon và sờ thấy cục xương to bên trong. Nó nắm lấy cục xương
và đẩy xuống đất, đầu Damon chúi xuống theo. Chỉ đến khi ngã huỵch xuống bãi
cỏ, Erec mới chịu buông ra. “Đưa trả tao cái kính ngay, nghe rõ chưa?”

Mắt Damon lóe lên, rồi nhảy bật dậy
và đá Erec túi bụi. Hai đứa lăn lộn trên mặt đất. Erec dư sức chọi lại hầu hết
bọn trẻ con, nếu cần, nhưng Damon khỏe hơn nó. Thằng này giữ tay Erec trên mặt
đất và đấm vào mũi nó. Erec cảm thấy có vị máu. Gắng thu người lại, nó thúc đầu
gối vào bụng Damon, nhưng thằng này chẳng tỏ vẻ đau đớn gì. Đã thế Damon còn
đấm tiếp vào mũi Erec, lần này mạnh hơn.

Điên tiết, Erec tóm lấy cục xương
cứng như đá trong mũ Damon - thứ gót chân Asin[4] của thằng này. Đầu Damon
bị giật sang một bên. Erec giật mạnh lần nữa khiến cho Damon thét toáng lên.
Oscar và Bethany trông chừng cho Erec đứng dậy và bước đi, mặc kệ Damon vật vã
chửi rủa trên nền đất.

[4] Asin (Achilles): con trai
vua Peleus với nữ thần Thetis. Khi mới ra đời, được mẹ nhúng xuống sông Styx để
da thịt trở thành bất khả thương vong. Nhưng chỗ gót chân mà nữ thần đã nắm khi
nhúng đã không được thấm nước. Về sau, Asin chết vì một mũi tên độc bắn vào
gót. Thành ngữ “Gót chân Asin” dùng để chỉ điểm yếu của một ai đó.

Bethany đuổi theo Erec. “Trông ấy
kinh quá. Để bọn tớ đưa ấy đến bệnh viện hoàng gia kiểm tra cái mũi nha.” Cô bé
đặt tay lên đầu, “Ôi không. Tớ xin lỗi. Đến giờ tớ phải đi gặp anh Pi ở công
viên Paisley rồi. Tớ phải đợi anh ấy.”

“Mình sẽ đợi anh ấy cùng cậu, mình
đã hứa rồi mà. Không sao đâu, mình sẽ đến bệnh viện sau.” Erec lau mặt và tránh
không nhìn chỗ máu dây ra tay.

“Đừng có đến bệnh viện hoàng gia
làm gì,” Oscar nói. “Thầy Rosco còn chữa tốt hơn cả bác sĩ đấy. Đây cá là thầy
ấy đang ở nhà.”

“Chứ cậu định cho tớ đi khắp Thần
Quốc với bộ dạng thế này hả?” Erec cười cay đắng. “Mọi người ở đây chỉ muốn có
mỗi một điều là được thấy tớ bị chảy máu mũi thôi. Họ sẽ thấy là họ đã đúng khi
nói về tớ như thế.”

“Ai hơi đâu mà bận tâm họ nghĩ
gì!Bethany nói. “Đi thôi, Erec.” Rồi cả bọn đi về phía công viên Paisley. Erec
cúi mặt xuống để không ai nhận ra nó.

“Này, Oscar,” Erec hỏi, “ Trận đánh
Quái vật là cái gì vậy?”

“Vụ đó vui lắm. Nhiều người ở Thần
Quốc sẽ đến Xứ Khác trong vài ngày để cho bọn quái vật ở đó biết thế nào là lễ
độ. Bọn mình sẽ không để cho lũ quái vật đó dọa bọn mình thêm nữa.”

“Quái vật kiểu gì? Tụi nó đã làm
những gì?”

“Tất cả những loại quái vật kinh
khủng. Rắn nhiều đầu này, yêu tinh này, quái vật một mắt này - chúng là những
sinh vật rất ghê rợn. Tổng thống Mực Lấm Lem nói rằng chính sự tồn tại của
chúng đã đe dọa cuộc sống của chúng ta ở đây. Chúng chỉ rình rình có cơ hội là
xé xác chúng ta thành từng mảnh. Vì thế Trận đánh Quái vật là dịp để chúng ta
đánh lại cho đến khi tìm được cách xóa xổ bọn chúng hoàn toàn.”

Bethany khoanh tay, tỏ ra không
thích ý tưởng đó cho lắm. “Sao mọi người không để chúng yên đi? Chúng ở tận Xứ
Khác, có ở đây đâu mà quấy nhiễu chúng ta được.”

Oscar kiên nhẫn giải thích, “Ồ,
chúng đã từng ở đây rồi đấy chứ, nhưng giờ chúng đang tìm cách quay lại để giết
tất cả chúng ta. Lũ quái vật đó ghét chúng ta lắm, chúng cho rằng chúng tốt đẹp
hơn ta. Nếu để cho bọn chúng xuất hiện ở đây là thế giới của chúng ta sẽ bị ô
uế ngay và chẳng khác nào chúng ta tự hạ thấp mình xuống, bởi vì chúng quá kinh
tởm mà.”

“Chà,” Erec cảm thấy mừng vì lúc
này bọn quái vật ấy đang ở tận Xứ Khác, chứ không phải ở đây. Nhưng rồi Erec
chợt nhớ ra nhiệm vụ của nó là phải ngăn chặn bọn quái vật đó. Nó băn khoăn
không biết “ngăn chặn” nghĩa là thế nào. Giết chúng sao? Nó hy vọng là không.
Chắc là chỉ ngăn không cho bọn chúng làm gì đó thôi. Nó ước gì cuộc sát hạch
đưa ra những chỉ dẫn cụ thể hơn.

Ngay lúc đó, mọi thứ xung quanh
Erec chợt chuyển sang màu xanh lục sáng. Những mạng lưới trắng to đùng lơ lửng
trên không: đó là Thực Thể - cái thứ chứa đựng mọi phép thuật trên thế giới
này. Erec bỗng khựng lại. Liệu nó có đang bị những ý nghĩ u ám không? Không,
đây là một điềm báo khác. Erec nhìn thấy xung quanh mình qua thứ ánh sáng xanh
lè đó. Một nỗi giận dữ cùng cực trào dâng trong nó. Nó thấy mình lao bổ đến và
tóm lấy chân của một gã tóc vàng trẻ tuổi. Rồi Erec đứng dậy, túm lấy mắt cá
chân của cái gã đang sợ chết khiếp ấy mà quay, va vào tất cả những ai đang đứng
quanh nó. Thù hận và thịnh nộ ngập tràn trong nó, nó không tài nào suy nghĩ
được gì nữa.

Mọi người trong cái thứ ánh sáng
xanh ấy đều khiếp hãi cực độ khi thấy Erec như thế. Erec biết họ nghĩ là nó
đang điên loạn như một con quái vật. Tệ hơn nữa, nó cũng cảm thấy mình đã biến
thành một cái gì đó rất khác, cái gì đó thật ghê tởm. Cuối cùng, màu xanh cũng
tan dần.

Erec giờ tái dại và run bần bật.
Lảo đảo bước ra khỏi vỉa hè, nó nôn thốc nôn tháo sau một bụi cây. Bethany và
Oscar cùng nhìn nó chăm chăm, miệng há hốc.

“Ấy có sao không?” Bethany do dự
nói. “Ấy ngồi xuống nghỉ đi.”

“Kinh thật,” Oscar nói. “Tự nhiên
cậu biến thành màu xanh, anh bạn ạ, xanh lè ấy. Da cậu xanh, như là con thằn
lằn hay gì gì đó. Còn con mắt rồng của cậu thì lộn ra và tỏa sáng...”

Bethany ngắt lời, “Để cậu ấy yên
đi, Oscar. Chuyện này chẳng hay ho gì với Erec đâu.” Cả hai đứa đều háo hức chờ
đợi Erec kể cho chúng nghe chuyện gì đã xảy ra.

Erec không biết phải nói gì. Làm
sao nó dám kể những gì mình vừa thấy? Bởi vì nó biết chắc chắn chuyện đó sẽ xảy
ra, không sớm thì muộn. Từ khi có con mắt rồng, mỗi lần bị ý nghĩ u ám bao phủ
là trước đó nó lại có một điềm báo. Đầu tiên, nó thấy mình nhảy xổ đến tóm lấy
Danny, rồi thấy rồng mẹ Patchouli lao xuống giết mình, và bây giờ... Nó đang
làm cái quái gì ở đây vậy? Chẳng còn nghi ngờ gì nữa về cú sốc trong ánh mắt
của những người xung quanh nó, những người đã bị nó đánh. Nó ghét phải nghĩ đến
vẻ mặt của chàng trai tóc vàng tội nghiệp mà nó đã quay cho đập vào người khác.

Và rồi sự giận dữ tàn bạo cùng cực
chiếm lĩnh Erec. Điều này cũng chưa từng xảy ra trong bất cứ một ý nghĩ u ám
nào. Nó có cảm giác mình đang trở thành một thứ gì đó hoàn toàn khác - một thứ
thật ghê gớm.

Erec chỉ biết lắc đầu với Bethany
và Oscar rồi bước công viên Paisley. Hai đứa bạn im lặng đi theo.

Khi cả bọn đi qua một bụi cây, Erec
bỗng giật nảy mình. Tiếng Danny và Sammy vang lên rõ mồn một sau bụi cây ấy.
Danny nói, “Ngó cái gì mà ngó? Em chưa thấy một vận động viên điền kinh đẳng
cấp thế giới bao giờ à?” Sammy cười rúc rích. Erec bèn chạy đến chỗ bụi cây và
rồi lùi phắt lại, sửng sốt với cảnh tượng kỳ dị trước mặt. Một con lạc đà không
bướu có cái đầu của một người đàn ông hói lọi đứng quay lưng về phía Erec. Biết
đâu đây không là một trong mấy con quái vật lẻn vào Thần Quốc để tiêu diệt mọi
người? Danny và Sammy đâu mất tiêu rồi? Lúc Erec đang nhìn chằm chằm, cái đầu
ấy bỗng quay lại - chẳng phải ai khác mà chính là đầu của lão Ẩn Sĩ. Erec chớp
mắt, chợt nhận ra có một con lạc đà đang đứng phía sau Ẩn Sĩ, và chỉ có cái đầu
của Ẩn Sĩ là ló ra khỏi bụi cây. Lão ta đang đút cái gì đó cho con lạc đà ăn.

Nhưng cặp sinh đôi đâu rồi kìa?

Erec nhào tới để tóm lão Ẩn Sĩ
nhưng chỉ vồ trúng cái bụi rậm và làm cho mấy đầu ngón tay của nó bị đâm thâm
tím. Nó hét toáng lên vì đau.

Ẩn Sĩ cúi đầu nhìn những ngón tay
của Erec. “Ngươi đã đi quá xa rồi đấy.”

Erec chẳng biết liệu Ẩn Sĩ có đang
châm chọc nó hay không. “Cặp sinh đôi đâu rồi?”

Ẩn Sĩ cười khùng khục, hớn hở ra
mặt. “Chỉ một số người mới thấy được. Chỉ một số người mới biết được. Và xin
nhớ cho, đã đến lúc ta phải đi rồi.” Lão ta búng ngón tay cái tách và biến mất,
giọng của hai đứa sinh đôi cũng im bặt.

Erec chạy quanh bụi cây. Con lạc đà
vẫn trệu trạo nhai cỏ, ngước cặp mắt bình thản lên nhìn Erec, rồi nhổ phẹt một
bãi nước miếng lên áo thằng bé, làm thành một vết bẩn nữa gần chỗ bị ố vì quả
táo thối ban nãy. Đến cả lạc đà cũng chẳng ưa nó.

***

“Tớ lo về vụ gặp anh Pi quá đi
mất,” Bethany nói khi cả bọn ngồi xuống cái ghế dài trong công viên Paisley.
Ánh nắng lấp lánh ánh đỏ trên mái tóc sẫm màu lượn sóng của cô bé. Bethany co
người lại khi chợt nghĩ về một ký ức tệ hại. “Sao trên đầu thằng Damon lại có
cục xương lòi ra thế nhỉ? Tớ chưa bao giờ thấy cái gì giống thế. Có khi anh Pi
biết đấy.” Khi nhắc đến tên anh trai mình, Bethany khẽ nhíu mày. Cô bé lấy ra
một quyển sổ tay và bắt đầu hí hoáy mấy chữ cái và con số loằng ngoằng khắp
trang giấy, chốc chốc lại liếc ra đường.

Erec nghiêng người ngó vào. “Cậu
đang làm gì đấy?” Erec cảm thấy cái mũi đau kinh khủng. Sau khi Bethany gặp
được Pi, Erec sẽ tìm một cái Cửa Cảng và đi gặp Rosco xem ông có chữa lành cho
cái mũi của nó được không.

Bethany nhún vai, “Tớ làm thế cho
bớt hồi hộp. Giống như chơi trò ô chữ ấy mà, làm cho tâm trí tớ thoát khỏi mọi
thứ. Thật ra trò này rất vui. Tớ đang chứng minh rằng lý thuyết tập hợp là
sai.” Cô bé ấn mạnh bút chì, viết ra những con số khác. “Tớ đã chứng minh rằng
một bằng vô cực, vì vậy các số thứ tự đều không có thực, kết quả này đảo lộn
hoàn toàn cái lý thuyết tập hợp mà tụi mình vẫn biết. Điều này khá thú vị
bởi...”

Giọng Bethany nhỏ dần khi một người
thanh niên cao lêu nghêu với mái tóc đỏ rực bước lại trên lối đi. Anh ấy trông
cũng lo lắng chẳng thua gì cô bé. Cuối cùng anh giơ một tay lên vẫy vẫy.

Bethany lao ra khỏi ghế và vòng tay
ôm lấy anh trai. Đầu cô bé chỉ cao đến ngực anh. Cô bé lui ra và ngước nhìn
gương mặt anh. “Pi...”

“Chào em, Bethany.” Khi hai anh em
đã ngồi xuống ghế, Pi ngoác miệng nở một nụ cười ngờ nghệch. Anh khuỵu hai đầu
gối xương xẩu, lốm đốm tàn nhang xuống, rồi nhìn Erec bằng đôi mắt nâu sẫm.
“Mũi em bị sao thế? Không sao chứ?”

“Vâng,” Erec nói. “Chỉ là sơ sẩy
trong một vụ đánh nhau thôi.”

Pi ngắm Bethany từ đầu tới chân.
“Em trông giống mẹ ghê.” Giọng Pi thật xúc động. Anh chăm chú nhìn mấy khớp
ngón tay trắng bệch của mình.

Erec thấy Pi và Bethany chẳng giống
nhau mấy, ngoại trừ cặp mắt nâu sẫm của họ.

“Anh có nhớ bố mẹ không?” Bàn tay
Bethany đưa lên chỗ mà Erec biết là có một cái mặt trái tim bằng bạc vô hình
đeo quanh cổ cô bé, cầm ảnh bố mẹ lên.

Pi gật đầu. “Em cũng có một cái
phải không?” anh chỉ vào tay Bethany. Cô bé ngạc nhiên, buông tay ra. Pi dò dẫm
một cái gì đó vô hình quanh cổ mình và mở nó ra, để lộ hai tấm ảnh tương tự như
hai tấm trong mặt dây chuyền của Bethany.

Mắt Bethany mờ đi. Pi cười, “Anh
nghe nói em rất giống mẹ. Lại một phù thủy toán học à?”

Bethany gật đầu. “Thế anh có thích
toán không?” cô bé khẽ hỏi.

Pi cười. “Toán là bảo bối của anh
đấy. Anh nhìn ra được các cung tròn và tính góc dễ như bỡn. Đó thật sự là một
môn thể thao. Một trò chơi có hạng. Rất hữu ích cho trò bóng bật khi anh muốn
biết chỗ nào để ném bóng theo đúng đường đi, đại loại thế. Vậy em thích toán chứ?”

Bethany gật đầu, “Em chỉ chứng minh
được một bằng vô cực.”

Nháy mắt với Erec, Pi quàng cánh
tay qua đầu Bethany và xoa đầu cô. “Tuyệt lắm, Bethany. Cô em bé nhỏ của tôi
cũng đang học về toán cơ à. Vậy hẳn là em biết giữa số không và số một có một
vô cực chứ? Anh sẽ dạy em vài mẹo toán. Vui ra phết đấy.” Có vẻ như lúc này Pi
đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy giữa mình và Bethany có nhiều điểm giống
nhau. “Em có biết gì về thuyết liên tục không? Anh sẽ dạy em cách để tính ra
các góc trong một giây, và nó sẽ rất có ích khi em chơi bất kỳ một môn thể thao
nào.”

Môi Bethany mím lại. “Em biết cả
rồi. Em không nói là có một vô cực giữa số không và số một. Thật ra, em đã
chứng minh được một bằng vô cực rồi. Em đã chứng minh được sự tồn tại của các
số thứ tự là sai. Và bây giờ em đang nghiên cứu lý thuyết tập hợp.” Cô bé
ngượng ngùng chìa quyển sổ ra. “Em gần như đã chứng minh được toàn bộ thuyết đó
đều sai.”

Pi mở to mắt, nhìn cô em gái chằm
chằm. Anh lắc đầu, “Không thể nào. Anh chẳng tin đâu, em gái.” Anh nghiêng
người về phía quyển sổ của cô bé và huýt sáo. “Em là một cô bé sắc sảo đấy. Em
đã làm thế?”

Khi Bethany và Pi bắt đầu thảo luận
về các khái niệm như một thành lũy chằng chịt và cao quá tầm hiểu biết của
Erec, Erec bèn lẻn về lâu đài.

Erec móc lá thư của Tina ra khỏi
túi. Nó vẫn không tin nổi là có một cô bé đã viết một bài hát tặng nó. Bây giờ
nó sắp đến Lerna và thể nào cũng gặp được Tina. Cô bé đã nghĩ nó là một người
hùng. Chỉ cần đợi đến khi nó chặn đứng được bọn quái vật ở đó thôi. Erec bắt
đầu suy nghĩ về việc này. Tina tội nghiệp và gia đình cô bé đang phải sống
trong sự khủng bố của những con quái vật kia. Thật là một việc tốt khi nó sẽ
tới đó để giúp họ. Lần này chính nó sẽ viết thư hồi âm cho Tina. Bethany không
cần phải giúp nữa. Dù sao thì cũng không nên để Bethany dính vào vụ này.

Erec băn khoăn không biết làm thế
nào để tìm được Danny và Sammy khi không có cặp Mắt Kính Xuyên Thấu của vua
Piter. Biết đâu Đức vua có một cái khác thì sao. Có quá nhiều suy nghĩ chen
chúc trong đầu khiến Erec gần như đâm sầm vào một bụi rậm. Tại sao cặp sinh đôi
lại tỏ ra như là chúng đang tận hưởng những giây phút tuyệt vời nhất trong đời
vậy nhỉ? Hai người đó không gọi về nhà được à? Đã có ai từng nghe chuyện bọn
bắt cóc cho trẻ con ăn kem mây hay kẹo và dẫn chúng ra bãi biển chơi bao giờ
chưa? Mà cả hai đang làm gì ở Nhà Xanh vậy chứ? Có vẻ như chúng đã gặp tổng
thống Mực Lấm Lem thì phải.

Ra thế. Erec phải vào Nhà Xanh và
xem liệu có ai đó biết được cặp sinh đôi đang ở đâu không. Nhưng trước tiên nó
phải tới gặp Rosco cái đã. Hy vọng ông ấy có thể làm cho cái mũi của nó bớt đau
hơn. Cơn đau vẫn còn âm ỉ. Và có khi Erec sẽ học được cách dùng cái điều khiển
từ xa của mình cũng không chừng. Sẽ thật tốt biết bao nếu biết cách dùng điều
khiển khi đột nhập vào Nhà Xanh.

Erec mở e-mail trước khi dùng Cửa
Cảng để đến nhà Rosco Kroc. Có mười tin nhắn nhấp nháy trên màn hình máy tính,
đều là của mẹ nó. Một cơn thủy triều giận dữ lại dâng lên trong lòng nó. Nó đã
định làm lơ mấy bức thư đi, nhưng rồi nó lại gửi mail hồi âm cho mẹ.

Gương mặt bà June hiện lên trên màn
hình. “Erec! May quá! Gặp đúng hôm nay mẹ ở nhà! Mũi con làm sao thế?”

“Con đánh nhau.” Erec chẳng muốn
mềm mỏng với mẹ trong hôm nay chút nào. “Mẹ không phải lo cho con.”

“Làm sao mà mẹ không lo cho được,”
bà nói với mối bận tâm kiểu tình mẫu tử như thường lệ. “Mẹ nghĩ chúng ta phải
tìm Danny và Sammy ngay mới được. Bọn cảnh sát Thần Quốc thật vô dụng. Mẹ nghĩ
là mẹ chẳng nên trông chờ vua Piter tạo ra điều thần kỳ, nhưng...”

“Vua Piter cũng vô dụng nốt. Ông ấy
rời thành phố rồi, còn lo cho mấy con rồng mới nở hơn cả Danny và Sammy.” Erec
nói kèm theo mấy lời châm biếm, “Con nghĩ là có khối người con không thể trông
cậy được.”

“Erec, có chuyện gì vậy?”

“Mẹ cứ ngồi đó mà hỏi đi. Con đã
tìm thấy Ông Trùm Ký Ức rồi. Mẹ nhớ ông đó chứ? Mấy chuyện ông ta kể rất thú
vị.” Erec cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Bà June lặng đi. Lát sau bà cất
tiếng, “Con đã biết được điều gì?”

“Chỉ là mấy chuyện mà mẹ biết con
đã biết. Cái vụ con đã bị xóa đi một mảng ký ức hồi còn nhỏ ấy. Và mẹ đã nhét
một mảng khác vào đầu con, một mảng ký ức không phải của con, trí nhớ về cha,
hay ai đó mà con đã tưởng là cha mình.” Giọng Erec cao dần thành tiếng hét.
“Tất cả những năm qua, mẹ à. Tất cả những năm qua con toàn gặp ác mộng về cái
lão đó. Con ghét lão. Điều đó đã khiến con đau khổ suốt những năm qua. Con
tưởng con có một người cha tệ hại đã ruồng bỏ con. Và mẹ đã để mặc cho con tin
vào điều ấy.” Nó cố gắng lấy lại hơi thở bình tĩnh. “Mẹ đã bao giờ, hay đã
từng, nghĩ đến việc kể cho con biết sự thật chưa?”

Bà June trả lời trong tiếng thở dài
não nề. “Erec, làm sao mẹ có thể nói cho con biết về việc cấy ký ức đó mà không
phải kể hết mọi chuyện được chứ? Mẹ rất xin lỗi về điều này. Nhưng có những lý
do mà con không nên biết. Này con trai, con phải trở thành một cậu bé bình
thường trong suốt cuộc đời mình, và điều đó mới là quan trọng.”

“Không đâu, mẹ. Con chẳng bao giờ
là một đứa bé bình thường được. Có đứa trẻ bình thường nào mà cứ phải chuyển
hết từ thành phố này tới thành phố khác, với những mảng ký ức về bạn bè nó đã
bị xóa sạch sau mỗi lần di chuyển không? Mẹ con có cảm giác thế nào chứ?”

“Mẹ biết,” bà June nghiêm nghị nói.
“Mẹ đã nói với con là mẹ vô cùng xin lỗi. Mẹ cần phải giữ bí mật để gia đình
mình không bị phát hiện.” Bà dừng lại, lựa từ để nói. “Nghe này con trai, mẹ
biết việc này rất khó khăn với con. Mẹ cảm thấy thật kinh khủng mỗi khi con
nhắc tới cái ký ức về người mà con nghĩ là cha ấy. Mẹ chưa bao giờ biết phải
nói gì. Khi còn nhỏ, con không hiểu hết được, và khi con lớn thêm chút nữa thì
chẳng có lúc nào thích hợp để kể cho con nghe.”

“Ơ, thế thì giờ là lúc thích hợp
đấy, mẹ,” Erec kích động. “Mẹ hãy kể về đoạn ký ức mà mẹ đã xóa của con ngay
đi.”

Bà June siết chặt hai bàn tay,
“Không được con à.”

“Gì ạ?” Erec không tin vào tai
mình. “Được mà mẹ. Mẹ! Kể cho con nghe đi.”

“Mẹ... đã hứa với vua Piter là mẹ
sẽ không nói rồi.”

Vua Piter? Ông ấy là nguyên nhân
của tất cả những chuyện này sao? Ông ấy chẳng muốn Erec biết cái gì hết. Ơn
Chúa, ít nhất thì thầy Peebles cũng đã nói cho nó biết về chuyện này. “Ý mẹ là
nếu không phải vì vua Piter thì mẹ sẽ kể cho con biết ngay, đúng không?”

Bà June ngẫm nghĩ, “Cũng có thể.
Nhưng điều đó không quan trọng vào lúc này đâu, Erec. Con sẽ tìm ra mọi chuyện
khi đến thời điểm thích hợp.”

“Khi vua Piter nghĩ rằng lúc nào là
thời điểm thích hợp, ý mẹ là vậy chứ gì? Thế còn những điều con nghĩ thì sao?”
Erec giật người ra sau, bước tới bước lui, giận tím ruột. Hơi thở của nó hổn
hển thành cơn. “Con không thể tiếp tục sống như thế này được nữa. Chỉ một điều
tí tẹo mà con biết về cha mẹ đẻ của mình giờ cũng trở thành điều bịp bợm nốt.
Con có được cái gì nào? Chẳng gì cả. Chẳng có quá khứ gì hết. Chỉ có mỗi một
khoảng trống rỗng to đùng. Mà đâu phải chỉ có mỗi việc không biết về cha mẹ
mình, con còn chẳng biết gì về bản thân mình nữa. Vua Piter nói con có số làm
vua, nhưng con chẳng biết một tí manh mối nào. Ai cần ông ta nghĩ gì về việc
này chứ! Đây đâu phải việc của ông ta.”

“Phải, Erec, đúng là như vậy.” Bà
June giơ tay ôm đầu. “Mẹ xin lỗi.”

Tốt thôi, Erec tự nhủ. Nó chả cần
mẹ hay vua Piter kể cho nó nghe những điều nó cần biết. Nó sẽ tự khám phá mọi
thứ, như nó đã làm bấy lâu nay.

Bà June ngẩng đầu lên, “Mấy bữa nay
con có thấy hai anh chị sinh đôi không?”

“Anh chị ấy khỏe cả. Mỗi lần con
kiểm tra thì đều thấy hai người đang ăn hàng đống kẹo, đi chơi ở một bãi biển
hoặc trượt patin. Suy ra là cả hai hẳn đang ở trong Nhà Xanh và có gặp tổng
thống Mực Lấm Lem. Nghe thì thấy hai người đó đang vui vẻ lắm.”

“Sao hai anh chị con không gọi điện
nhỉ?” bà June khoanh tay lại. “Chắc chắn có ai đó đang nói dối chúng, bảo chúng
cái gì đó để ngăn chúng gọi điện cho mẹ. Có khi chúng tưởng mẹ biết chúng ở đâu
và cho rằng thế là ổn. Biết đâu có người đã bảo hai đứa nó là mẹ đã chết rồi
cũng nên.”

“Con không nghĩ thế đâu mẹ. Hai anh
chị ấy trông rất vui vẻ mà.”

“Mẹ nghĩ con nên đeo kính vào rồi
bảo hai đứa nó gọi về nhà ngay, bảo với chúng là cả nhà đang rất lo lắng. Con
phải nói thế với chúng mới được.”

“Quá muộn rồi, mẹ. Kính của vua
Piter bị mất rồi. Nhưng mẹ đừng lo, Rosco Kroc đang tìm hai anh chị giúp con,
và ông ấy rất giỏi trong việc lùng người. Nhất định bọn con sẽ có được manh mối
và lần ra hai anh chị đang ở đâu.” Erec nhận ra giọng mình nghe rất lạnh lùng,
như thể nó chẳng có quan hệ gì với hai đứa sinh đôi. Nó cố làm giọng mềm hơn.
“Con phải đi đây. Mẹ có lấy được cặp kính khỏi cái đồng hồ báo thức không?”

“Không, việc ấy khó hơn mẹ tưởng,”
bà June cáu kỉnh nói. “Cái đồng hồ bây giờ thật vô tích sự vì cứ dính tịt vào
cái Kính Xuyên Thấu. Mẹ phải để nó vào bồn rửa chén. Nó cứ khóc liên tục, chỉ
tổ làm mọi thứ rối tung lên. Mẹ hy vọng sẽ có cách để gỡ nó ra.” Bà thở dài.
“Cho mẹ biết ngay về bất cứ cái gì mà con phát hiện ra nhé. Và nhớ cẩn thận
nghe con.” Bà gử một nụ hôn gió cho Erec.

Cho dù mẹ đã nói dối nó, nhưng Erec
vẫn cảm thấy khá hơn một chút sau khi nói chuyện với mẹ. Nó vẫn chưa có đầu dây
mối nhợ nào về quá khứ của mình cả. Chỗ đau trên mũi lại tấy lên. Nó phải đi
gặp Rosco ngay thôi. Khi tìm cái Cửa Cảng, trong đầu nó có một ý nghĩ vui vui.
Biết đâu Rosco lại chẳng tìm ra được nó là ai.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3